Francis cố bỏ qua cảm giác đó, anh ta giả vờ bình tĩnh, cười nói:
- Chủ tịch Dạ không cần cuống, tôi chỉ muốn đưa ra một đề nghị nho nhỏ với anh mà thôi. Những thứ này tôi không để dành, nếu anh xé là tôi cũng hết, thế đã đủ thể hiện thành ý của tôi rồi chứ?
- Nếu thực sự có thành ý thì không nên chụp lại chúng mới phải!
Dạ Đình Sâm nghiêm mặt, hắn đã nổi giận khi thấy những tấm hình này.
Đáng chết, sao tên này lại cả gan động vào người phụ nữ của hắn?
Francis cười, tất nhiên bản thân anh ta cũng biết mình làm hơi quá.
Trên thực tế, khi vừa xông vào phòng thay đồ và trông thấy Nhạc Yên Nhi, anh ta đã biết cô là vợ Dạ Đình Sâm.
Hôm qua, Francis nghe bạn nói Dạ Vị Ương sẽ dẫn chị dâu tới chơi, vậy nên Francis vốn đang tránh né Laura đã đột ngột xuất hiện ở phòng thể hình này, anh ta còn trang bị thêm camera siêu nhỏ để thử vận may xem mình có gặp được Nhạc Yên Nhi hay không.
Chẳng ngờ số anh ta khá may, khi đang tránh Laura lại gặp được Nhạc Yên Nhi thật.
- Tôi muốn từ hôn với cô gái mập kia, nhưng tôi chỉ là kẻ thấp cổ bé họng trong gia tộc, vậy nên mong chủ tịch Dạ giúp đỡ.
Francis nói lên mục đích của mình.
- Anh đường đường là một bá tước còn chẳng giải quyết được, vậy tôi có thể sao? Huống hồ đây còn là việc riêng nhà anh nữa!
- Nhà tôi đang có một mối hợp tác với LN, nếu tôi có thể đoạt được nó thì mọi thứ đều dễ bàn, nếu không được thì tôi chỉ có thể ngoan ngoãn kết hôn. Ảnh chụp anh có thể hủy nhưng ở đây có rất nhiều người, rất nhiều miệng, chỉ sợ bịt miệng họ sẽ khá phiền đấy.
- Anh đang uy hiếp tôi?
Dạ Đình Sâm nhướng mày, ánh mắt hắn lạnh buốt nhìn Francis.
Francis không tỏ vẻ yếu thế, anh ta cười nói:
- Không dám không dám, chỉ lo rằng lời đồn sẽ khiến tình cảm hai người sứt mẻ thôi, chủ tịch Dạ đây gia đại nghiệp đại đâu có sợ, đi đến đâu cũng không ai dám nói huyên thuyên, nhưng bà Dạ thì khác, thân phận của cô ấy không chịu nổi loại nghi kỵ như vậy!
Lời này khiến Dạ Đình Sâm nhớ tới bữa tiệc lần trước, việc hắn không ở bên cạnh Nhạc Yên Nhi khiến cho những người kia không e dè khiêu khích và bàn tán thế nào.
Hắn không e ngại bất cứ điều gì, nhưng Nhạc Yên Nhi thì khác.
Dạ Đình Sâm siết chặt nắm đấm, gân xanh hằn lên.
Đôi mắt lạnh nhìn sâu vào Francis, từng lời từng lời thoát ra khỏi đôi môi mỏng màu hoa hồng:
- Nếu tôi giúp anh thì sao?
- Tôi sẽ lập tức mang cô bạn gái tin đồn đi, tuyệt đối không gây phiền cho hai người, hơn nữa việc hợp tác kia là đôi bên cùng có lợi, chủ tịch Dạ chỉ lãi không lỗ, hơn nữa có thêm người bạn như tôi chẳng phải tốt sao? Nếu ra ngoài mà anh không chăm sóc được vợ thì còn có tôi nè!
- Vợ tôi, tôi chăm sóc, không cần anh lo!
Dạ Đình Sâm bình tĩnh nói, trong giọng nói là vẻ khó chịu.
Hắn không thích bất kỳ người đàn ông nào quá quan tâm tới Nhạc Yên Nhi, điều này khiến hắn cảm thấy bất an!
Francis tất nhiên nhận ra sự lạnh lẽo trong câu nói này, anh ta sờ mũi, hiểu ý cười:
- Hiểu rồi! Vậy chúng ta cứ quyết thế đi, cảm ơn chủ tịch Dạ đã giúp!
Thấy Dạ Đình Sâm gật đầu, Francis vui vẻ quay đi nhưng lại bị người phía sau gọi giật lại.
Francis mừng vui khấp khởi đi qua, nói:
- Chủ tịch Dạ còn gì dặn dò à?
- Khi nãy anh động vào vợ tôi bằng tay nào?
- Tay nào? Không nhớ rõ, chắc là cả hai! Sao thế?
Francis không nhận ra sự uy hiếp trong ánh mắt Dạ Đình Sâm, anh ta thẳng thắn trả lời.
- Cảm ơn.
- Không có...
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Francis đã bị Dạ Đình Sâm bẻ ngoặt tay ra sau, tiếng gãy xương vang lên, anh ta đau đớn cuộn tròn người.
Một nắm đấm thụi vào bụng khiến Francis đau trợn cả mắt.
- Tôi... tôi quả thật quá ngây thơ, làm sao vẫn không chịu rút ra bài học cơ chứ?
Francis đau đớn ngã xuống đất.
Dạ Đình Sâm chẳng hề nhìn lại, hắn đi thẳng ra ngoài.
Lúc này, Dạ Vị Ương đang giới thiệu Nhạc Yên Nhi với bạn cô bé, Laura không còn ở đây nữa, những người còn lại đều cười vui vẻ, tự giới thiệu bản thân.
Cô biết họ chỉ nể mình là bà Dạ, nếu không dù có mặt đối mặt, họ cũng chẳng thèm để mắt tới cô.
- Em dạy chị chơi golf nhé, hai chân dạng ra, giữ cân bằng cơ thể rồi dùng ngón út, ngón áp út và ngón giữa của tay trái giữ chặt gậy đánh bóng, sau đó đung đưa thân thể, dùng sức đánh.
Dạ Vị Ương vung gậy rồi nói:
- Cứ thế, biết chưa?
Cô bé đưa gậy cho Nhạc Yên Nhi, cô lắc đầu mãi:
- Thôi thôi, chị sợ mình không học nổi.
- Đừng ngại, em có phải người ngoài đâu.
- Không cần đâu, mọi người chơi đi, chị sẽ nghỉ ngơi.
Nhạc Yên Nhi cười, từ chối.
Trước kia cô có tới sân golf một lần, ngay cả tư thế nắm gậy và thế đứng tiêu chuẩn cô cũng làm sai, trên phương diện vận động, ngoại trừ biết chạy bộ thì cô chẳng còn sở trường nào khác.
Dạ Vị Ương khuyên mấy lần đều vô ích thì nói:
- Vậy chị nghỉ ở đây chờ anh em tới, em đi với bạn đây. Nếu họ dám nói lung tung thì chào luôn bằng bạt tai ấy. Họ không có tư cách dạy bảo người nhà họ Dạ chúng ta, chị là người của anh em, anh em cưng chiều chị hết mực, đâu phải ai muốn bắt nạt cũng được.
Lời này vang vọng trong đầu Nhạc Yên Nhi khiến cô run rẩy.
Dạ Đình Sâm yêu chiều cô như vậy, không nỡ để cô bị ấm ức dù chỉ một chút nào, cô đâu thể ở đây để bị bắt nạt.
Câu nói này khiến cô trở nên dũng cảm hơn, những khuôn mặt xa lạ và dối trá kia đã không còn đáng sợ nữa.
- Này, sao cô không ra chơi với Dạ Vị Ương?
- Không biết chơi nên không chơi, đỡ mất hứng.
Nhạc Yên Nhi lễ phép cười nói.
- Vậy cô muốn chơi gì, ở đây có nhiều trò tốt cho sức khỏe lắm.
Một cô gái vui vẻ nói.
Có người phụ họa ngay:
- Tập Yoga đi, tôi vừa học được một tư thế mời, bà Dạ đi cùng đi!
Người nói là Lynda, cô gái này rất xinh đẹp.
- Tôi không học Yoga, mọi người cứ đi đi, tôi ngồi đây là được rồi.
- Vậy cô biết cái gì, chúng tôi đều có thể tập cùng cô.
Một cô gái khác tên Anna nói, giọng tỏ vẻ xem thường.
Nơi này đều là con nhà quý tộc và các nhân vật có máu mặt, ai nấy đều được nhận sự giáo dục cao cấp.
Cô ta nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt chọc tức. Người đâu mà chẳng biết gì cả, hệt như con cóc lọt vào bầy thiên nga, nếu không vì nể mặt Dạ Đình Sâm thì làm gì có ai tới nịnh nọt Nhạc Yên Nhi chứ?
Anna không muốn tới đây, thế nhưng Dạ Vị Ương đã ngỏ lời, cô ta không dám đắc tội.
Nhạc Yên Nhi chẳng có bản lĩnh gì, vậy thì dựa vào đâu mà cô ta lại có được một người đàn ông tốt như vậy?
- Chủ tịch Dạ không cần cuống, tôi chỉ muốn đưa ra một đề nghị nho nhỏ với anh mà thôi. Những thứ này tôi không để dành, nếu anh xé là tôi cũng hết, thế đã đủ thể hiện thành ý của tôi rồi chứ?
- Nếu thực sự có thành ý thì không nên chụp lại chúng mới phải!
Dạ Đình Sâm nghiêm mặt, hắn đã nổi giận khi thấy những tấm hình này.
Đáng chết, sao tên này lại cả gan động vào người phụ nữ của hắn?
Francis cười, tất nhiên bản thân anh ta cũng biết mình làm hơi quá.
Trên thực tế, khi vừa xông vào phòng thay đồ và trông thấy Nhạc Yên Nhi, anh ta đã biết cô là vợ Dạ Đình Sâm.
Hôm qua, Francis nghe bạn nói Dạ Vị Ương sẽ dẫn chị dâu tới chơi, vậy nên Francis vốn đang tránh né Laura đã đột ngột xuất hiện ở phòng thể hình này, anh ta còn trang bị thêm camera siêu nhỏ để thử vận may xem mình có gặp được Nhạc Yên Nhi hay không.
Chẳng ngờ số anh ta khá may, khi đang tránh Laura lại gặp được Nhạc Yên Nhi thật.
- Tôi muốn từ hôn với cô gái mập kia, nhưng tôi chỉ là kẻ thấp cổ bé họng trong gia tộc, vậy nên mong chủ tịch Dạ giúp đỡ.
Francis nói lên mục đích của mình.
- Anh đường đường là một bá tước còn chẳng giải quyết được, vậy tôi có thể sao? Huống hồ đây còn là việc riêng nhà anh nữa!
- Nhà tôi đang có một mối hợp tác với LN, nếu tôi có thể đoạt được nó thì mọi thứ đều dễ bàn, nếu không được thì tôi chỉ có thể ngoan ngoãn kết hôn. Ảnh chụp anh có thể hủy nhưng ở đây có rất nhiều người, rất nhiều miệng, chỉ sợ bịt miệng họ sẽ khá phiền đấy.
- Anh đang uy hiếp tôi?
Dạ Đình Sâm nhướng mày, ánh mắt hắn lạnh buốt nhìn Francis.
Francis không tỏ vẻ yếu thế, anh ta cười nói:
- Không dám không dám, chỉ lo rằng lời đồn sẽ khiến tình cảm hai người sứt mẻ thôi, chủ tịch Dạ đây gia đại nghiệp đại đâu có sợ, đi đến đâu cũng không ai dám nói huyên thuyên, nhưng bà Dạ thì khác, thân phận của cô ấy không chịu nổi loại nghi kỵ như vậy!
Lời này khiến Dạ Đình Sâm nhớ tới bữa tiệc lần trước, việc hắn không ở bên cạnh Nhạc Yên Nhi khiến cho những người kia không e dè khiêu khích và bàn tán thế nào.
Hắn không e ngại bất cứ điều gì, nhưng Nhạc Yên Nhi thì khác.
Dạ Đình Sâm siết chặt nắm đấm, gân xanh hằn lên.
Đôi mắt lạnh nhìn sâu vào Francis, từng lời từng lời thoát ra khỏi đôi môi mỏng màu hoa hồng:
- Nếu tôi giúp anh thì sao?
- Tôi sẽ lập tức mang cô bạn gái tin đồn đi, tuyệt đối không gây phiền cho hai người, hơn nữa việc hợp tác kia là đôi bên cùng có lợi, chủ tịch Dạ chỉ lãi không lỗ, hơn nữa có thêm người bạn như tôi chẳng phải tốt sao? Nếu ra ngoài mà anh không chăm sóc được vợ thì còn có tôi nè!
- Vợ tôi, tôi chăm sóc, không cần anh lo!
Dạ Đình Sâm bình tĩnh nói, trong giọng nói là vẻ khó chịu.
Hắn không thích bất kỳ người đàn ông nào quá quan tâm tới Nhạc Yên Nhi, điều này khiến hắn cảm thấy bất an!
Francis tất nhiên nhận ra sự lạnh lẽo trong câu nói này, anh ta sờ mũi, hiểu ý cười:
- Hiểu rồi! Vậy chúng ta cứ quyết thế đi, cảm ơn chủ tịch Dạ đã giúp!
Thấy Dạ Đình Sâm gật đầu, Francis vui vẻ quay đi nhưng lại bị người phía sau gọi giật lại.
Francis mừng vui khấp khởi đi qua, nói:
- Chủ tịch Dạ còn gì dặn dò à?
- Khi nãy anh động vào vợ tôi bằng tay nào?
- Tay nào? Không nhớ rõ, chắc là cả hai! Sao thế?
Francis không nhận ra sự uy hiếp trong ánh mắt Dạ Đình Sâm, anh ta thẳng thắn trả lời.
- Cảm ơn.
- Không có...
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Francis đã bị Dạ Đình Sâm bẻ ngoặt tay ra sau, tiếng gãy xương vang lên, anh ta đau đớn cuộn tròn người.
Một nắm đấm thụi vào bụng khiến Francis đau trợn cả mắt.
- Tôi... tôi quả thật quá ngây thơ, làm sao vẫn không chịu rút ra bài học cơ chứ?
Francis đau đớn ngã xuống đất.
Dạ Đình Sâm chẳng hề nhìn lại, hắn đi thẳng ra ngoài.
Lúc này, Dạ Vị Ương đang giới thiệu Nhạc Yên Nhi với bạn cô bé, Laura không còn ở đây nữa, những người còn lại đều cười vui vẻ, tự giới thiệu bản thân.
Cô biết họ chỉ nể mình là bà Dạ, nếu không dù có mặt đối mặt, họ cũng chẳng thèm để mắt tới cô.
- Em dạy chị chơi golf nhé, hai chân dạng ra, giữ cân bằng cơ thể rồi dùng ngón út, ngón áp út và ngón giữa của tay trái giữ chặt gậy đánh bóng, sau đó đung đưa thân thể, dùng sức đánh.
Dạ Vị Ương vung gậy rồi nói:
- Cứ thế, biết chưa?
Cô bé đưa gậy cho Nhạc Yên Nhi, cô lắc đầu mãi:
- Thôi thôi, chị sợ mình không học nổi.
- Đừng ngại, em có phải người ngoài đâu.
- Không cần đâu, mọi người chơi đi, chị sẽ nghỉ ngơi.
Nhạc Yên Nhi cười, từ chối.
Trước kia cô có tới sân golf một lần, ngay cả tư thế nắm gậy và thế đứng tiêu chuẩn cô cũng làm sai, trên phương diện vận động, ngoại trừ biết chạy bộ thì cô chẳng còn sở trường nào khác.
Dạ Vị Ương khuyên mấy lần đều vô ích thì nói:
- Vậy chị nghỉ ở đây chờ anh em tới, em đi với bạn đây. Nếu họ dám nói lung tung thì chào luôn bằng bạt tai ấy. Họ không có tư cách dạy bảo người nhà họ Dạ chúng ta, chị là người của anh em, anh em cưng chiều chị hết mực, đâu phải ai muốn bắt nạt cũng được.
Lời này vang vọng trong đầu Nhạc Yên Nhi khiến cô run rẩy.
Dạ Đình Sâm yêu chiều cô như vậy, không nỡ để cô bị ấm ức dù chỉ một chút nào, cô đâu thể ở đây để bị bắt nạt.
Câu nói này khiến cô trở nên dũng cảm hơn, những khuôn mặt xa lạ và dối trá kia đã không còn đáng sợ nữa.
- Này, sao cô không ra chơi với Dạ Vị Ương?
- Không biết chơi nên không chơi, đỡ mất hứng.
Nhạc Yên Nhi lễ phép cười nói.
- Vậy cô muốn chơi gì, ở đây có nhiều trò tốt cho sức khỏe lắm.
Một cô gái vui vẻ nói.
Có người phụ họa ngay:
- Tập Yoga đi, tôi vừa học được một tư thế mời, bà Dạ đi cùng đi!
Người nói là Lynda, cô gái này rất xinh đẹp.
- Tôi không học Yoga, mọi người cứ đi đi, tôi ngồi đây là được rồi.
- Vậy cô biết cái gì, chúng tôi đều có thể tập cùng cô.
Một cô gái khác tên Anna nói, giọng tỏ vẻ xem thường.
Nơi này đều là con nhà quý tộc và các nhân vật có máu mặt, ai nấy đều được nhận sự giáo dục cao cấp.
Cô ta nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt chọc tức. Người đâu mà chẳng biết gì cả, hệt như con cóc lọt vào bầy thiên nga, nếu không vì nể mặt Dạ Đình Sâm thì làm gì có ai tới nịnh nọt Nhạc Yên Nhi chứ?
Anna không muốn tới đây, thế nhưng Dạ Vị Ương đã ngỏ lời, cô ta không dám đắc tội.
Nhạc Yên Nhi chẳng có bản lĩnh gì, vậy thì dựa vào đâu mà cô ta lại có được một người đàn ông tốt như vậy?
/1084
|