Cố Văn Sinh đẩy vợ con ra, ông ta một mình đối mặt với Nhạc Yên Nhi, nét mặt mất tự nhiên, nói:
- Dù bây giờ con với Dạ Đình Sâm đã đăng ký rồi nhưng người Trung Quốc vẫn rất coi trọng hôn lễ. Nếu mẹ con biết con hạnh phúc như thế, chắc chắn sẽ vui mừng.
- Vui mừng cái gì, người đã chết rồi, có đến hôn lễ được nữa đâu, hình như chẳng có gì đáng để vui cả mà?
Nhạc Yên Nhi cười nhạt, cô bĩu môi, vẻ mặt lộ rõ vẻ xa lánh.
Trước kia, cô luôn kính trọng người cha này, nhưng sau cái tát thẳng tay kia, cô mới nhận ra trong lòng người đàn ông trung niên này không có tình cảm, chỉ có lợi ích.
Ông ta cưới vợ vì thông gia, vì cuộc hôn nhân đó trợ giúp cho việc làm ăn của nhà họ Cố.
Cố Tâm Nguyệt học tài chính cũng là vì lợi ích.
Nghe nói, ông ta đang tìm đối tượng cho con gái, việc này cũng là vì lợi ích nốt.
Trong mắt Cố Văn Sinh dường như chỉ có một chữ ‘lợi’, ngoài ra không còn gì khác.
Cố Văn Sinh cũng nhận ra sự lạnh lùng của Nhạc Yên Nhi, ông ta lúng túng:
- Yên Nhi, ba... sai rồi.
Đã lâu lắm rồi, ông ta không nói chuyện với đứa con gái này, bây giờ xưng "ba" quả thực là ngượng miệng.
- Nếu ông biết mình sai thật thì nên sám hối trước mộ mẹ tôi ấy, nhưng ông không hề đến!
- Ba không thể đến được, nhỡ đâu bị phóng viên chụp ảnh thì sao? Ba đã vất vả giấu giếm chuyện này như thế, nhỡ đâu thất bại trong gang tấc thì sao?
Cố Văn Sinh nhíu mày, giọng cũng cao lên.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì chẳng biết nên nổi giận hay là cười nữa.
Giận mẹ nặng tình, bị người đàn ông giả vờ đạo mạo này lừa gạt.
Cười cha mình đáng thương, cười mẹ mình thật ngốc!
Cô còn nhớ rõ lúc mẹ hồi tưởng lại cảnh cha mẹ quen nhau, đánh giá của bà về Cố Văn Sinh là thế này: "Ông ấy là người đàn ông lễ độ và điềm đạm nhất mẹ từng gặp, rất lịch sự lại bình dị, dễ gần. Ông ấy sẽ đỡ rượu giúp mẹ, sẽ chăm sóc nữ giới trên bàn cơm. Ông ấy biết uống rượu, rượu phẩm cũng tốt. Mọi người đều đã gục mà ông ấy còn đứng đó, cười với mẹ rất dịu dàng."
Có lẽ nụ cười ngày ấy, dưới tác dụng của cồn đã trở nên tuyệt vời đến khó tả, làm cho hiện thực đổi thay.
Mẹ cô nói ông ấy là một người rất có trách nhiệm, ông ấy mang tới cho người ta cảm giác an toàn, ở bên nhau chẳng cần nói gì, chỉ cần yên lặng nhìn ông ấy là đủ. Đôi khi ông ấy nhận ra ánh mắt của bà thì sẽ nhìn lại hoặc mỉm cười, vậy là bà đã hài lòng rồi.
Trò chơi đuổi bắt ái tình này chính là tình yêu của mẹ cô, đã xảy ra rồi, không thể cản lại nữa.
Khi ấy, Cố Văn Sinh còn trẻ, còn ngông cuồng, ông ta đời nào lại từ chối một người phụ nữ yêu mình. Cho đến nay, Nhạc Yên Nhi vẫn không biết liệu ông ta có từng yêu mẹ mình hay không.
Đó là vì bản tính đàn ông không bao giờ từ chối một người phụ nữ tự tìm đến, hay ông ta thực sự chú ý tới mẹ cô, cô cũng không biết nữa.
Sau này, mẹ cô mang thai cô.
Bà muốn kết hôn rồi sinh con cho ông ta, nhưng ông ta lại từ chối, nói mình đã đính hôn, bảo bà hãy phá thai đi.
Người nhà của mẹ biết chuyện, họ giận dữ yêu cầu mẹ đoạn tuyệt với Cố Văn Sinh, thế nhưng tiếc là vì đứa bé trong bụng, bà đã từ chối.
Mẹ cô từ bỏ thân nhân, chọn ra đi để một mình nuôi con, những vất vả ấy không cần nói cũng hiểu. Người nhà họ Nhạc cũng thực sự không tới thăm bà một lần nào.
Nhạc Yên Nhi không trải qua thời gian tồi tệ nhất, chờ đến khi cô phân rõ đúng sai thì cuộc sống của hai mẹ con đã rất khó khăn rồi, nhưng cô tin rằng mẹ mình từng chịu đựng những đau khổ nhiều hơn như thế.
Cô hít sâu, hỏi:
- Ông Cố, ông yêu bà Nhạc Dĩnh không? Yêu không?
Câu hỏi này khiến Cố Văn Sinh run lên, ông ta kinh ngạc nhìn Nhạc Yên Nhi, hiển nhiên là không hề ngờ được chuyện cô sẽ hỏi như vậy.
Thấy Cố Văn Sinh sững sờ, Nhạc Yên Nhi chỉ cười:
- Câu hỏi này khó trả lời lắm à? Ông Cố?
Cô khách khí gọi "ông Cố" như vậy làm vẻ mặt Cố Văn Sinh trở nên khó coi.
- Ta là cha con, con nói gì thế hả?
- Nhưng khi mẹ tôi bệnh nặng thì ông ở đâu? Lúc mẹ tôi cậy nhờ ông chăm sóc cho tôi thì ông ở đâu? Khi mẹ tôi bị trăm ngàn người chỉ trỏ thì ông ở đâu?
Cô gằn từng chữ, mỗi chữ đều là hận.
Cố Văn Sinh nghẹn lời.
Ông ta hệt như một quả bóng đột nhiên xì hơi, lưng còng cả xuống, thậm chí trạng thái tinh thần cũng không bằng cả cha mình nữa nữa.
Cố Văn Sinh rũ mắt, Nhạc Yên Nhi không nhìn thẳng vào mắt ông ta được, cô chỉ nhìn ông ta chằm chằm, chờ một câu trả lời.
Một lúc lâu sau, Cố Văn Sinh mới lên tiếng, giọng nói thấm đẫm đau thương và hối hận:
- Yêu, cô ấy là cô gái rực rỡ nhất mà ba từng gặp.
- Vậy vì sao...
Nhạc Yên Nhi kích động, cô muốn chất vấn, muốn quát to lên nhưng lại bị giọng nói của Cố Văn Sinh cắt ngang.
Ông ta đột nhiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cực kỳ kiên định:
- Nhưng ba là người thừa kế của nhà họ Cố, một mình ba làm bừa thì không sao, thế nhưng có hàng vạn người dựa vào sản nghiệp nhà họ Cố để sống. Loại người như ba không thể làm chủ được hôn nhân của chính mình! Con đi hỏi ông con đi, năm xưa ông con có cưới được người mà ông yêu nhất hay không?
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì tròn mắt há miệng, cô kinh ngạc nhìn Cố Văn Sinh.
Cô chưa bao giờ thấy cha mình như thế này, từng chữ đều rất kiên định.
- Con gặp được Dạ Đình Sâm ấy là phúc của con. Con cho rằng nếu không gặp con thì nó sẽ lấy người mình yêu à? Nó sẽ kết hôn với Tâm Nguyệt! Mẹ con rất tốt, ba muốn cho mẹ con tất cả mọi thứ, nhưng ba không thể!
- Vậy sao ông còn trêu chọc vào mẹ tôi?
Cô gào lên, nước mắt như mưa.
Dường như cô đã hiểu được sự đau khổ của cha mình khi xưa, bởi vì Lâm Đông Lục cũng thế, anh không thể điều khiển vận mệnh của chính mình, vừa sinh ra đã biết mình phải bước trên con đường nào, không hề có đường quay lại.
- Vì ba phạm phải sai lầm mà mọi người đàn ông đều gặp phải, ba yêu mẹ con! Ba yêu mẹ con, cha yêu Nhạc Dĩnh!
Cố Văn Sinh đau đớn nói, ông ta chậm rãi nhắm mắt nhưng không dám để nước mắt chảy ra.
- Nhưng ba yêu cô ấy thì đã sao? Đừng nói đến nhà họ Cố và nhà họ Đỗ không đồng ý, ngay cả nhà họ Nhạc cũng vậy! Là cô ấy quá cố chấp, rõ ràng có thể phá thai để làm lại từ đầu nhưng vẫn níu lấy sai lầm không buông. Muốn trách chỉ có thể trách chúng ta bất hạnh, bị vận mệnh đùa cợt mà thôi.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì há hốc miệng nhưng không nói nổi một lời nào.
Bị vận mệnh đùa cợt.
Ôi, rõ ràng là bị ông đùa cợt mà! Gã đàn ông vô liêm sỉ này!
Cô cười lạnh, giọt nước mắt trong suốt vương trên khuôn mặt nhỏ hệt như băng lạnh.
Cô cười, nụ cười châm chọc, sắc bén và lạnh lùng.
- Dù bây giờ con với Dạ Đình Sâm đã đăng ký rồi nhưng người Trung Quốc vẫn rất coi trọng hôn lễ. Nếu mẹ con biết con hạnh phúc như thế, chắc chắn sẽ vui mừng.
- Vui mừng cái gì, người đã chết rồi, có đến hôn lễ được nữa đâu, hình như chẳng có gì đáng để vui cả mà?
Nhạc Yên Nhi cười nhạt, cô bĩu môi, vẻ mặt lộ rõ vẻ xa lánh.
Trước kia, cô luôn kính trọng người cha này, nhưng sau cái tát thẳng tay kia, cô mới nhận ra trong lòng người đàn ông trung niên này không có tình cảm, chỉ có lợi ích.
Ông ta cưới vợ vì thông gia, vì cuộc hôn nhân đó trợ giúp cho việc làm ăn của nhà họ Cố.
Cố Tâm Nguyệt học tài chính cũng là vì lợi ích.
Nghe nói, ông ta đang tìm đối tượng cho con gái, việc này cũng là vì lợi ích nốt.
Trong mắt Cố Văn Sinh dường như chỉ có một chữ ‘lợi’, ngoài ra không còn gì khác.
Cố Văn Sinh cũng nhận ra sự lạnh lùng của Nhạc Yên Nhi, ông ta lúng túng:
- Yên Nhi, ba... sai rồi.
Đã lâu lắm rồi, ông ta không nói chuyện với đứa con gái này, bây giờ xưng "ba" quả thực là ngượng miệng.
- Nếu ông biết mình sai thật thì nên sám hối trước mộ mẹ tôi ấy, nhưng ông không hề đến!
- Ba không thể đến được, nhỡ đâu bị phóng viên chụp ảnh thì sao? Ba đã vất vả giấu giếm chuyện này như thế, nhỡ đâu thất bại trong gang tấc thì sao?
Cố Văn Sinh nhíu mày, giọng cũng cao lên.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì chẳng biết nên nổi giận hay là cười nữa.
Giận mẹ nặng tình, bị người đàn ông giả vờ đạo mạo này lừa gạt.
Cười cha mình đáng thương, cười mẹ mình thật ngốc!
Cô còn nhớ rõ lúc mẹ hồi tưởng lại cảnh cha mẹ quen nhau, đánh giá của bà về Cố Văn Sinh là thế này: "Ông ấy là người đàn ông lễ độ và điềm đạm nhất mẹ từng gặp, rất lịch sự lại bình dị, dễ gần. Ông ấy sẽ đỡ rượu giúp mẹ, sẽ chăm sóc nữ giới trên bàn cơm. Ông ấy biết uống rượu, rượu phẩm cũng tốt. Mọi người đều đã gục mà ông ấy còn đứng đó, cười với mẹ rất dịu dàng."
Có lẽ nụ cười ngày ấy, dưới tác dụng của cồn đã trở nên tuyệt vời đến khó tả, làm cho hiện thực đổi thay.
Mẹ cô nói ông ấy là một người rất có trách nhiệm, ông ấy mang tới cho người ta cảm giác an toàn, ở bên nhau chẳng cần nói gì, chỉ cần yên lặng nhìn ông ấy là đủ. Đôi khi ông ấy nhận ra ánh mắt của bà thì sẽ nhìn lại hoặc mỉm cười, vậy là bà đã hài lòng rồi.
Trò chơi đuổi bắt ái tình này chính là tình yêu của mẹ cô, đã xảy ra rồi, không thể cản lại nữa.
Khi ấy, Cố Văn Sinh còn trẻ, còn ngông cuồng, ông ta đời nào lại từ chối một người phụ nữ yêu mình. Cho đến nay, Nhạc Yên Nhi vẫn không biết liệu ông ta có từng yêu mẹ mình hay không.
Đó là vì bản tính đàn ông không bao giờ từ chối một người phụ nữ tự tìm đến, hay ông ta thực sự chú ý tới mẹ cô, cô cũng không biết nữa.
Sau này, mẹ cô mang thai cô.
Bà muốn kết hôn rồi sinh con cho ông ta, nhưng ông ta lại từ chối, nói mình đã đính hôn, bảo bà hãy phá thai đi.
Người nhà của mẹ biết chuyện, họ giận dữ yêu cầu mẹ đoạn tuyệt với Cố Văn Sinh, thế nhưng tiếc là vì đứa bé trong bụng, bà đã từ chối.
Mẹ cô từ bỏ thân nhân, chọn ra đi để một mình nuôi con, những vất vả ấy không cần nói cũng hiểu. Người nhà họ Nhạc cũng thực sự không tới thăm bà một lần nào.
Nhạc Yên Nhi không trải qua thời gian tồi tệ nhất, chờ đến khi cô phân rõ đúng sai thì cuộc sống của hai mẹ con đã rất khó khăn rồi, nhưng cô tin rằng mẹ mình từng chịu đựng những đau khổ nhiều hơn như thế.
Cô hít sâu, hỏi:
- Ông Cố, ông yêu bà Nhạc Dĩnh không? Yêu không?
Câu hỏi này khiến Cố Văn Sinh run lên, ông ta kinh ngạc nhìn Nhạc Yên Nhi, hiển nhiên là không hề ngờ được chuyện cô sẽ hỏi như vậy.
Thấy Cố Văn Sinh sững sờ, Nhạc Yên Nhi chỉ cười:
- Câu hỏi này khó trả lời lắm à? Ông Cố?
Cô khách khí gọi "ông Cố" như vậy làm vẻ mặt Cố Văn Sinh trở nên khó coi.
- Ta là cha con, con nói gì thế hả?
- Nhưng khi mẹ tôi bệnh nặng thì ông ở đâu? Lúc mẹ tôi cậy nhờ ông chăm sóc cho tôi thì ông ở đâu? Khi mẹ tôi bị trăm ngàn người chỉ trỏ thì ông ở đâu?
Cô gằn từng chữ, mỗi chữ đều là hận.
Cố Văn Sinh nghẹn lời.
Ông ta hệt như một quả bóng đột nhiên xì hơi, lưng còng cả xuống, thậm chí trạng thái tinh thần cũng không bằng cả cha mình nữa nữa.
Cố Văn Sinh rũ mắt, Nhạc Yên Nhi không nhìn thẳng vào mắt ông ta được, cô chỉ nhìn ông ta chằm chằm, chờ một câu trả lời.
Một lúc lâu sau, Cố Văn Sinh mới lên tiếng, giọng nói thấm đẫm đau thương và hối hận:
- Yêu, cô ấy là cô gái rực rỡ nhất mà ba từng gặp.
- Vậy vì sao...
Nhạc Yên Nhi kích động, cô muốn chất vấn, muốn quát to lên nhưng lại bị giọng nói của Cố Văn Sinh cắt ngang.
Ông ta đột nhiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cực kỳ kiên định:
- Nhưng ba là người thừa kế của nhà họ Cố, một mình ba làm bừa thì không sao, thế nhưng có hàng vạn người dựa vào sản nghiệp nhà họ Cố để sống. Loại người như ba không thể làm chủ được hôn nhân của chính mình! Con đi hỏi ông con đi, năm xưa ông con có cưới được người mà ông yêu nhất hay không?
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì tròn mắt há miệng, cô kinh ngạc nhìn Cố Văn Sinh.
Cô chưa bao giờ thấy cha mình như thế này, từng chữ đều rất kiên định.
- Con gặp được Dạ Đình Sâm ấy là phúc của con. Con cho rằng nếu không gặp con thì nó sẽ lấy người mình yêu à? Nó sẽ kết hôn với Tâm Nguyệt! Mẹ con rất tốt, ba muốn cho mẹ con tất cả mọi thứ, nhưng ba không thể!
- Vậy sao ông còn trêu chọc vào mẹ tôi?
Cô gào lên, nước mắt như mưa.
Dường như cô đã hiểu được sự đau khổ của cha mình khi xưa, bởi vì Lâm Đông Lục cũng thế, anh không thể điều khiển vận mệnh của chính mình, vừa sinh ra đã biết mình phải bước trên con đường nào, không hề có đường quay lại.
- Vì ba phạm phải sai lầm mà mọi người đàn ông đều gặp phải, ba yêu mẹ con! Ba yêu mẹ con, cha yêu Nhạc Dĩnh!
Cố Văn Sinh đau đớn nói, ông ta chậm rãi nhắm mắt nhưng không dám để nước mắt chảy ra.
- Nhưng ba yêu cô ấy thì đã sao? Đừng nói đến nhà họ Cố và nhà họ Đỗ không đồng ý, ngay cả nhà họ Nhạc cũng vậy! Là cô ấy quá cố chấp, rõ ràng có thể phá thai để làm lại từ đầu nhưng vẫn níu lấy sai lầm không buông. Muốn trách chỉ có thể trách chúng ta bất hạnh, bị vận mệnh đùa cợt mà thôi.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì há hốc miệng nhưng không nói nổi một lời nào.
Bị vận mệnh đùa cợt.
Ôi, rõ ràng là bị ông đùa cợt mà! Gã đàn ông vô liêm sỉ này!
Cô cười lạnh, giọt nước mắt trong suốt vương trên khuôn mặt nhỏ hệt như băng lạnh.
Cô cười, nụ cười châm chọc, sắc bén và lạnh lùng.
/1084
|