Nhạc Yên Nhi quay sang nhìn, thế mới biết Dạ Đình Sâm đã tỉnh từ bao giờ không hay, tất cả sự chú ý của cô dồn hết lên hắn, vội vàng lật chăn định đứng dậy xem.
Nhưng cô vừa cử động thì vết thương trên người lại đau nhói lên.
Thấy thế Dạ Đình Sâm nhíu hết cả mày lại, sốt ruột quát:
- Em nằm im cho anh, để yên anh qua.
Hắn vội vã rút kim truyền ra sau đó bước xuống giường rồi lại chỗ vợ mình, cô thấy thế giận điên lên.
- Ai cho anh tự ý rút kim truyền hả?
- Anh…
- Để yên em gọi y tá! Anh còn dám rút ra lần nữa thì đừng trách em trở mặt đấy!
Cô ấn chuông đầu giường, y tá rất nhanh đã tới, giúp Dạ Đình Sâm cắm lại kim truyền một lần nữa.
Thấy mặt hắn vẫn rất tái cô lo vô cùng:
- Anh thấy sao, có ổn không? Anh ngất suốt tới giờ đấy!
- Anh không sao đâu.
Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Nhạc Yên Nhi đặt lên trán mình, động tác rất nhẹ nhàng chứa đựng biết bao cưng chiều yêu thương.
Nhạc Yên Nhi cảm nhận một lát, thấy đúng là đã hết sốt mới thở phào nhẹ nhõm.
Dạ Đình Sâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng hồng hào hơn thì mới thoáng yên tâm, nhưng giọng nói vẫn tràn ngập lo lắng:
- Miệng vết thương khép lại sao rồi, có đau nữa không? Bác sĩ bảo vết thương ảnh hưởng đến cả nội tạng em nữa.
- Đỡ hơn nhiều rồi, em có hỏi bác sĩ, xuất viện sớm rồi nghỉ ngơi ở nhà cũng được. Em không thích mùi khử trùng trong bệnh viện, chờ anh khỏe rồi chúng ta về nhà nhé.
Nhạc Yên Nhi nhìn hắn với vẻ mặt rất đáng thương, đôi mắt trong suốt của cô sáng ngời mong đợi. Đôi mắt này bất kể là nhìn chăm chú người đàn ông nào thì họ cũng không thể từ chối yêu cầu của cô được!
- Ừ, em muốn về nhà thì chúng ta về.
Dạ Đình Sâm chiều vợ hết mực, cô nói sao thì là vậy.
Hắn nghĩ đến vừa rồi thấy cô hơi ngây người thì hỏi:
- Lúc nãy đang nghĩ gì thế?
Nhạc Yên Nhi vẫn nghĩ Dạ Đình Sâm không biết chuyện về Giang Sở Thù, hơn nữa giờ cô cũng không hiểu rõ thân phận của anh ta nên cô quyết định tạm thời chưa nói vội.
- Nghĩ chuyện đám cưới của chúng ta.
Cũng không phải cô nói dối, từ sau khi tỉnh lại cô vẫn luôn nghĩ đến hôn lễ.
Ngày cưới…
Đối với bất kỳ cô gái nào cũng là ngày quan trọng nhất trong đời, nhưng nó lại phải hủy bỏ, đó như một điềm báo xấu khiến cô không khỏi bất an.
Cô tựa vào lồng ngực Dạ Đình Sâm mà vẫn còn sợ hãi, giọng nói run rẩy vang lên:
- Dạ Đình Sâm này, anh nói xem có phải ông trời không muốn chúng ta ở bên nhau không? Thế nên mới có nhiều chuyện ngoài ý muốn khiến hôn lễ của chúng ta phải hủy bỏ như thế?
Nghe thế Dạ Đình Sâm chỉ dịu dàng xoa đầu cô, hắn nói rất thản nhiên:
- Không đâu, nếu ông trời muốn ngăn thì anh đã không thể gặp em, càng không thể kết hôn với em. Chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, em đừng nghĩ nhiều, chờ em khỏe rồi chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ngay lập tức!
- Vâng.
Nhạc Yên Nhi gật đầu thật mạnh.
Dù Dạ Đình Sâm nói rất quả quyết, rất đáng tin nhưng vẫn không thể giải quyết hoàn toàn nỗi bất an trong lòng cô.
Cô cứ có cảm giác chuyện gì đó rất xấu sắp tới.
Nhạc Yên Nhi tựa vào lồng ngực chồng mình, cô thấy hơi mệt, vì mới uống thuốc nên rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Dạ Đình Sâm chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống.
- Yên tâm, anh sẽ không để ai phá hoại hôn lễ của chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc cả đời, chắc chắn là thế!
Hắn nhỏ giọng tuyên bố như đang thực hiện một lời thề vậy.
…
Nhạc Yên Nhi chỉ nằm viện theo dõi hai ngày xong được Dạ Đình Sâm đưa về biệt thự. Vì chưa biết lúc nào cô mới khỏe hẳn nên hôn lễ cũng chưa định thời gian chính thức.
Gần như ngày nào hắn cũng ở bên cạnh chăm sóc cô, còn sợ cô bị ảnh hưởng phóng xạ mà cấm cả nghịch di động.
Rõ ràng cô là bị dao đâm nhưng lại có cảm giác như mình đang mang thai vậy, cũng may Dạ Đình Sâm còn có lúc xuống bếp làm đồ ăn chứ không dính lấy cô suốt ngày, nếu không cô sẽ phát điên lên mất thôi.
Những ngày như thế trôi qua được năm sáu hôm thì Nhạc Yên Nhi rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.
Cô đã không đọc nổi cả tạp chí nữa rồi.
Mấy hôm nay sợ cô buồn nên Dạ Đình Sâm kiếm về rất nhiều tạp chí, từ kinh tế đến chính trị, từ làm đẹp đến khoa học… nhưng nhất quyết không cho cô xem tin giải trí, chỉ sợ cô không kìm được mà đòi đi học tiếp.
Nhạc Yên Nhi buồn chán liếc Dạ Đình Sâm đang ngồi làm việc trên ghế salon gần đó, nghĩ cách thể hiện ý muốn nghịch di động và máy tính một cách thật uyển chuyển.
Vốn luôn chú ý bên này nên Dạ Đình Sâm đã sớm cảm giác được tầm mắt của cô vợ nhỏ này, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, giọng nói thờ ơ nhưng chứa đầy yêu thương vang lên:
- Đang nghĩ gì thế?
- Nghĩ đến cái cục hình chữ nhật màu trắng của em, gõ hai cái là mở ra được, còn có thể liên hệ với người khác nữa…
- …
Dạ Đình Sâm nghe thế không khỏi dở khóc dở cười, hắn lại hỏi:
- Còn nghĩ gì nữa không?
- Còn nghĩ đến hai cục hình chữ nhật có gắn kết với nhau, rồi có thể gõ chữ nữa…
Nhạc Yên Nhi trả lời hết sức nghiêm túc.
- Còn gì nữa không?
Hắn khoanh tay trước ngực, rất ung dung, cả người dựa vào ghế sofa, ánh mắt thanh lãnh, nụ cười lại như đang trêu chọc người ta.
- Còn cái cục thật to rất to màu đen treo tường mà có thể đập chết người được ấy, loại mà bên trong có người đi lại nữa…
Nghe xong Dạ Đình Sâm đứng lên, hắn bước từng bước dài về phía Nhạc Yên Nhi, làm cô sợ tới rụt cổ lại.
Cô thấy người đàn ông đang tới gần mình, sợ đến lắp bắp:
- Anh… Anh muốn gì? Anh hỏi nên em chỉ đáp rất thật thà thôi mà, đừng có bắt nạt em!
Nhưng Dạ Đình Sâm không hề quan tâm, thân thể cao lớn đổ ập xuống, khiến Nhạc Yên Nhi sợ tới mức vội ôm lấy đầu, nhưng ngay giây tiếp theo cô đã ở trong ngực Dạ Đình Sâm, lúc phát hiện ra cô không khỏi hét lên một tiếng.
- Anh muốn gì?
- Không phải muốn nhìn cái cục treo tường có thể đập chết người sao? Anh cho em vừa lòng.
- Thật chứ?
Phút chốc đôi mắt Nhạc Yên Nhi sáng rực lên.
Dạ Đình Sâm cười rồi gật đầu.
Hắn dịu dàng bế cô tới phòng khách, Nhạc Yên Nhi chỉ chú ý vào TV nên không hề thấy biểu cảm của hắn lúc này.
Ánh mắt hắn lạnh đến ghê người, trong mắt như có một vực sâu không đấy, mang theo hơi thở chết chóc nặng nề.
Trần Lạc đứng chờ cạnh TV, cứ như là đã biết hai người sẽ xuống nhà vậy.
Dạ Đình Sâm nhẹ tay đặt cô xuống ghế salon, lúc này Nhạc Yên Nhi mới thấy trên bàn trà còn có một chiếc máy tính, quả thực mừng điên lên được.
Cô vội vã hỏi:
- Di động của em đâu rồi?
- Em không thể tham lam thế được.
Hắn cười đáp, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô:
- Em ở đây xem trước đi, anh còn có vài việc phải giải quyết, khi nào xong anh sẽ ra với em.
- Anh đi đi, đi mau đi, Muahhh!
Nhạc Yên Nhi vui vẻ đuổi hắn đi làm việc rồi vội vàng bật laptop, việc đầu tiên cô làm là mở phần tin tức giải trí lên.
Nhưng cô vừa cử động thì vết thương trên người lại đau nhói lên.
Thấy thế Dạ Đình Sâm nhíu hết cả mày lại, sốt ruột quát:
- Em nằm im cho anh, để yên anh qua.
Hắn vội vã rút kim truyền ra sau đó bước xuống giường rồi lại chỗ vợ mình, cô thấy thế giận điên lên.
- Ai cho anh tự ý rút kim truyền hả?
- Anh…
- Để yên em gọi y tá! Anh còn dám rút ra lần nữa thì đừng trách em trở mặt đấy!
Cô ấn chuông đầu giường, y tá rất nhanh đã tới, giúp Dạ Đình Sâm cắm lại kim truyền một lần nữa.
Thấy mặt hắn vẫn rất tái cô lo vô cùng:
- Anh thấy sao, có ổn không? Anh ngất suốt tới giờ đấy!
- Anh không sao đâu.
Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Nhạc Yên Nhi đặt lên trán mình, động tác rất nhẹ nhàng chứa đựng biết bao cưng chiều yêu thương.
Nhạc Yên Nhi cảm nhận một lát, thấy đúng là đã hết sốt mới thở phào nhẹ nhõm.
Dạ Đình Sâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng hồng hào hơn thì mới thoáng yên tâm, nhưng giọng nói vẫn tràn ngập lo lắng:
- Miệng vết thương khép lại sao rồi, có đau nữa không? Bác sĩ bảo vết thương ảnh hưởng đến cả nội tạng em nữa.
- Đỡ hơn nhiều rồi, em có hỏi bác sĩ, xuất viện sớm rồi nghỉ ngơi ở nhà cũng được. Em không thích mùi khử trùng trong bệnh viện, chờ anh khỏe rồi chúng ta về nhà nhé.
Nhạc Yên Nhi nhìn hắn với vẻ mặt rất đáng thương, đôi mắt trong suốt của cô sáng ngời mong đợi. Đôi mắt này bất kể là nhìn chăm chú người đàn ông nào thì họ cũng không thể từ chối yêu cầu của cô được!
- Ừ, em muốn về nhà thì chúng ta về.
Dạ Đình Sâm chiều vợ hết mực, cô nói sao thì là vậy.
Hắn nghĩ đến vừa rồi thấy cô hơi ngây người thì hỏi:
- Lúc nãy đang nghĩ gì thế?
Nhạc Yên Nhi vẫn nghĩ Dạ Đình Sâm không biết chuyện về Giang Sở Thù, hơn nữa giờ cô cũng không hiểu rõ thân phận của anh ta nên cô quyết định tạm thời chưa nói vội.
- Nghĩ chuyện đám cưới của chúng ta.
Cũng không phải cô nói dối, từ sau khi tỉnh lại cô vẫn luôn nghĩ đến hôn lễ.
Ngày cưới…
Đối với bất kỳ cô gái nào cũng là ngày quan trọng nhất trong đời, nhưng nó lại phải hủy bỏ, đó như một điềm báo xấu khiến cô không khỏi bất an.
Cô tựa vào lồng ngực Dạ Đình Sâm mà vẫn còn sợ hãi, giọng nói run rẩy vang lên:
- Dạ Đình Sâm này, anh nói xem có phải ông trời không muốn chúng ta ở bên nhau không? Thế nên mới có nhiều chuyện ngoài ý muốn khiến hôn lễ của chúng ta phải hủy bỏ như thế?
Nghe thế Dạ Đình Sâm chỉ dịu dàng xoa đầu cô, hắn nói rất thản nhiên:
- Không đâu, nếu ông trời muốn ngăn thì anh đã không thể gặp em, càng không thể kết hôn với em. Chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, em đừng nghĩ nhiều, chờ em khỏe rồi chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ngay lập tức!
- Vâng.
Nhạc Yên Nhi gật đầu thật mạnh.
Dù Dạ Đình Sâm nói rất quả quyết, rất đáng tin nhưng vẫn không thể giải quyết hoàn toàn nỗi bất an trong lòng cô.
Cô cứ có cảm giác chuyện gì đó rất xấu sắp tới.
Nhạc Yên Nhi tựa vào lồng ngực chồng mình, cô thấy hơi mệt, vì mới uống thuốc nên rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Dạ Đình Sâm chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống.
- Yên tâm, anh sẽ không để ai phá hoại hôn lễ của chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc cả đời, chắc chắn là thế!
Hắn nhỏ giọng tuyên bố như đang thực hiện một lời thề vậy.
…
Nhạc Yên Nhi chỉ nằm viện theo dõi hai ngày xong được Dạ Đình Sâm đưa về biệt thự. Vì chưa biết lúc nào cô mới khỏe hẳn nên hôn lễ cũng chưa định thời gian chính thức.
Gần như ngày nào hắn cũng ở bên cạnh chăm sóc cô, còn sợ cô bị ảnh hưởng phóng xạ mà cấm cả nghịch di động.
Rõ ràng cô là bị dao đâm nhưng lại có cảm giác như mình đang mang thai vậy, cũng may Dạ Đình Sâm còn có lúc xuống bếp làm đồ ăn chứ không dính lấy cô suốt ngày, nếu không cô sẽ phát điên lên mất thôi.
Những ngày như thế trôi qua được năm sáu hôm thì Nhạc Yên Nhi rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.
Cô đã không đọc nổi cả tạp chí nữa rồi.
Mấy hôm nay sợ cô buồn nên Dạ Đình Sâm kiếm về rất nhiều tạp chí, từ kinh tế đến chính trị, từ làm đẹp đến khoa học… nhưng nhất quyết không cho cô xem tin giải trí, chỉ sợ cô không kìm được mà đòi đi học tiếp.
Nhạc Yên Nhi buồn chán liếc Dạ Đình Sâm đang ngồi làm việc trên ghế salon gần đó, nghĩ cách thể hiện ý muốn nghịch di động và máy tính một cách thật uyển chuyển.
Vốn luôn chú ý bên này nên Dạ Đình Sâm đã sớm cảm giác được tầm mắt của cô vợ nhỏ này, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, giọng nói thờ ơ nhưng chứa đầy yêu thương vang lên:
- Đang nghĩ gì thế?
- Nghĩ đến cái cục hình chữ nhật màu trắng của em, gõ hai cái là mở ra được, còn có thể liên hệ với người khác nữa…
- …
Dạ Đình Sâm nghe thế không khỏi dở khóc dở cười, hắn lại hỏi:
- Còn nghĩ gì nữa không?
- Còn nghĩ đến hai cục hình chữ nhật có gắn kết với nhau, rồi có thể gõ chữ nữa…
Nhạc Yên Nhi trả lời hết sức nghiêm túc.
- Còn gì nữa không?
Hắn khoanh tay trước ngực, rất ung dung, cả người dựa vào ghế sofa, ánh mắt thanh lãnh, nụ cười lại như đang trêu chọc người ta.
- Còn cái cục thật to rất to màu đen treo tường mà có thể đập chết người được ấy, loại mà bên trong có người đi lại nữa…
Nghe xong Dạ Đình Sâm đứng lên, hắn bước từng bước dài về phía Nhạc Yên Nhi, làm cô sợ tới rụt cổ lại.
Cô thấy người đàn ông đang tới gần mình, sợ đến lắp bắp:
- Anh… Anh muốn gì? Anh hỏi nên em chỉ đáp rất thật thà thôi mà, đừng có bắt nạt em!
Nhưng Dạ Đình Sâm không hề quan tâm, thân thể cao lớn đổ ập xuống, khiến Nhạc Yên Nhi sợ tới mức vội ôm lấy đầu, nhưng ngay giây tiếp theo cô đã ở trong ngực Dạ Đình Sâm, lúc phát hiện ra cô không khỏi hét lên một tiếng.
- Anh muốn gì?
- Không phải muốn nhìn cái cục treo tường có thể đập chết người sao? Anh cho em vừa lòng.
- Thật chứ?
Phút chốc đôi mắt Nhạc Yên Nhi sáng rực lên.
Dạ Đình Sâm cười rồi gật đầu.
Hắn dịu dàng bế cô tới phòng khách, Nhạc Yên Nhi chỉ chú ý vào TV nên không hề thấy biểu cảm của hắn lúc này.
Ánh mắt hắn lạnh đến ghê người, trong mắt như có một vực sâu không đấy, mang theo hơi thở chết chóc nặng nề.
Trần Lạc đứng chờ cạnh TV, cứ như là đã biết hai người sẽ xuống nhà vậy.
Dạ Đình Sâm nhẹ tay đặt cô xuống ghế salon, lúc này Nhạc Yên Nhi mới thấy trên bàn trà còn có một chiếc máy tính, quả thực mừng điên lên được.
Cô vội vã hỏi:
- Di động của em đâu rồi?
- Em không thể tham lam thế được.
Hắn cười đáp, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô:
- Em ở đây xem trước đi, anh còn có vài việc phải giải quyết, khi nào xong anh sẽ ra với em.
- Anh đi đi, đi mau đi, Muahhh!
Nhạc Yên Nhi vui vẻ đuổi hắn đi làm việc rồi vội vàng bật laptop, việc đầu tiên cô làm là mở phần tin tức giải trí lên.
/1084
|