Ánh mắt Nhạc Yên Nhi dần lạnh hơn, cô nhìn chằm chằm Nghiêm lão.
Cô đang chờ, chờ nghe một lời giải thích hợp lý.
Mà Nghiêm lão lại chỉ cười nói:
- Tại tôi lo cho sức khỏe của thiếu phu nhân, cô dẫn hai vị tiểu thiếu gia theo sẽ càng thêm mệt, sợ cô không chịu nổi. Với lại không có ai đi cùng tôi sợ không ai đảm bảo an toàn của cô được.
- Nếu chỉ là lo cho sức khỏe của tôi thì không cần đâu, bác sĩ cũng bảo tôi khỏe hẳn rồi, chẳng lẽ ông còn không tin lời bác sĩ sao? Mà nếu tôi nhớ không nhầm thì người của Arthur cũng đều rất giỏi, an toàn của tôi không có gì đáng lo hết.
Giọng Nhạc Yên Nhi vang lên một cách nặng nề, đáp trả lại hết những lý do của Nghiêm lão.
Sắc mặt ông hơi đổi.
Nhạc Yên Nhi không phải đồ ngốc, ông làm thế chắc chắn cô sẽ nhận ra gì đó, nhưng ông cũng không có cách nào nữa.
Chuyện này đều là Dạ Đình Sâm giao phó, để ngăn không cho cô biết chuyện kia.
Vì hạnh phúc của thiếu gia nhà ông, ông cũng đành bỏ xuống tôn nghiêm mà thôi!
Ông hắng giọng một cái rồi nói:
- Đưa thiếu phu nhân và hai vị tiểu thiếu gia về phòng đi.
- Ông muốn nhốt tôi lại sao Nghiêm lão?
Nhạc Yên Nhi nghe thế híp mắt lại, chất vấn.
- Thật ngại, nhưng tôi quá lo cho sức khỏe của thiếu phu nhân nên đành tự quyết vậy.
Ông trả lời vẫn rất cung kính.
Có hai người giúp việc nữ bước tới, nhìn Nhạc Yên Nhi vẻ khó xử:
- Thiếu phu nhân, xin đừng làm khó chúng tôi.
Nhạc Yên Nhi biết dù cô tránh được hai người này nhưng biệt thự còn rất nhiều vệ sĩ và người giúp việc khác, cô không có cách nào bước ra khỏi cánh cửa này được.
Cô nhìn chằm chằm Nghiêm lão, môi mím chặt lại, không tiếp tục đôi co nữa.
Cuối cùng cô xoay người, dắt hai đứa trẻ rời đi.
Vừa vào phòng Minh Tinh Tinh đã lải nhải:
- Lạ quá đi! Lạ quá đi mất! Chắc chắn Nghiêm lão có vấn đề!
Arthur cho nó một cái nhìn khinh bỉ.
Ai chẳng biết có vấn đề chứ, tên nô lệ này đúng là ngu xuẩn!
Nhạc Yên Nhi nghìn cậu bé, cô nói:
- Arthur này chị nhờ em một việc được không?
- Chị muốn người của em giúp chị điều tra à?
Cậu bé rất thông minh, hiểu ngay được ý của Nhạc Yên Nhi.
- Ừ, giúp chị điều trị tình hình ở thành phố A hiện giờ, nhất là tin tức về nhà họ Cố.
Cô rất lo Dạ Đình Sâm sẽ trả thù nhà họ Cố.
- Em muốn nô lệ của em phải cầu xin em cơ.
Arthur vênh mặt nói.
- Được! Em mau cầu xin Arthur đi Tinh Tinh!
Nhạc Yên Nhi đồng ý, ngay sau đó cô vỗ mông Minh Tinh Tinh thật mạnh, ra lệnh cho nó.
Minh Tinh Tinh đau đến trợn ngược mắt lên, trong lòng khổ vô cùng, vì sao ai cũng thích đánh mông nó thế!
Nó liếc Nhạc Yên Nhi mặt như ác thần bên cạnh, xong quay sang nói với Arthur vẻ rất đáng thương:
- Chủ nhân ơi, nể tình em mấy hôm nay rất ngoan ngoãn mà giúp chị ấy được không?
- Thể hiện chưa đủ tốt.
Arthur thản nhiên bảo.
- A…
Minh Tinh Tinh lau mồ hôi lạnh trên trán, dùng vẻ mặt nịnh bợ nhất nói ra:
- Từ nay về sau em chắc chắn sẽ phục tùng chủ nhân vô điều kiện! Bảo em đi hướng đông em sẽ không rẽ hướng tây, bảo em lên núi em sẽ không xuống biển, thế được chưa ạ!
- Viết giấy cam kết đi.
- Nghiêm túc thế cơ à?
Minh Tinh Tinh bị dọa đổ mồ hôi.
Xong rồi!
Lần này chơi lớn rồi!
Arthur hành động rất nhanh, rút ra một tờ giấy đặt trước mặt nó, ánh mắt màu lam thản nhiên liếc qua, nhìn rõ sự do dự của nó.
- Sao nào? Không đồng ý hả, mi lại lừa ta sao?
Lại lừa…
Tim Minh Tinh Tinh nhảy dựng lên, lúc trước nó vì đồ ăn vặt mà lừa gạt Arthur, với nó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngược lại, với Arthur lại là sỉ nhục to lớn, vẫn luôn canh cánh trong lòng cậu bé.
Nếu giờ nó từ chối ra mặt chắc chắn công sức mấy hôm nay cũng đổ sông đổ bể.
Không được! Lần này phải nghiêm túc!
Nhất định phải làm Arthur tha thứ cho nó mới được!
Minh Tinh Tinh nghĩ xong lập tức vỗ ngực, nhìn cậu bé cao hơn mình một cái đầu phía đối diện, nói:
- Ai bảo em lừa anh, viết thì viết chứ em sợ gì. Hôm nay Minh Tinh Tinh em cam đoan với anh, sau này còn lừa anh thì cả đời sẽ không được ăn đồ ăn vặt nữa.
Cả đời không được ăn đồ ăn vặt chính là trừng phạt cực kỳ nặng nề với Minh Tinh Tinh!
Arthur nghe tiếng bé trai non nớt vang lên, lại nhìn bộ dáng nghiêm trang của nó, không khỏi rung động, một cảm giác kỳ dị lan tràn trong lòng.
Rất lâu sau tâm trạng của nó mới ổn định, sắc mặt lại thản nhiên như trước.
Bác sĩ bảo vì cơ mặt nó có vấn đề nên rất khó biểu lộ cảm xúc, chuyện này chỉ có người trong nhà mới biết.
Từ bé nó đã tự ti do các bạn đều không thích mình, nói nó trông nghiêm túc quá.
Chỉ có Minh Tinh Tinh không giống chúng, cậu bé là người duy nhất dám lại gần nó.
- Này… Em thấy anh có vẻ không thích món này lắm, để em giải quyết cho nhé!
Đây là câu đầu tiên Minh Tinh Tinh nói với nó.
Về sau nó cũng đã rõ Minh Tinh Tinh là một tên nhóc tham ăn, vì ăn mới lại gần mình, nhưng có một nhóc tham ăn làm bạn gái cũng hay mà!
Thế nhưng…
Ý tưởng rất hay ho nhưng hiện thực lại cực kỳ tàn nhẫn! Bé gái nó yêu quý lại thoắt cái biến thành con trai, cái cảm giác này…
Không thể diễn tả bằng lời!
Đó cũng là nguyên nhân Arthur hành hạ Minh Tinh Tinh, thằng nhóc đã khiến trái tim ngây thơ của nó tổn thương trầm trọng.
Nó mất tự nhiên rời mắt, thờ ơ bảo:
- Không quá mười lăm phút em sẽ cho chị câu trả lời.
Nói xong nó lập tức ra khỏi phòng.
Nhạc Yên Nhi không chờ đến mười lăm phút đã thấy Arthur quay lại.
- Nhà họ Cố không xảy ra chuyện gì hết, tiểu nhà nhà họ Cố vì hành vi cố ý giết người mà bị đi tù thì chị biết rồi đấy.
- Thế không có tin gì quan trọng hết à?
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ hỏi lại.
Nếu nhà họ Cố không xảy ra chuyện thì là ai?
- Có.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Arthur trở nên nghiêm túc, nó nói:
- LN đột ngột mở rộng thu mua cổ phiếu của Bất động sản Quảng Thịnh, là người tương lai sẽ quản lý một công ty em cảm thấy hành vi này rất kỳ lạ, chắc chắn anh Dạ Đình Sâm làm vậy là vì chị. À đúng rồi, còn có chuyện này nữa, Quảng Thịnh đang đứng trước nguy cơ phá sản…
Nhạc Yên Nhi còn đang bình tĩnh nghe, chỉ nghĩ Dạ Đình Sâm không muốn cho mình biết chuyện này nhưng không ngờ cuối cùng Arthur lại nói thêm một câu.
Quảng Thịnh đứng trước nguy cơ phá sản ư?
Thế là sao?
- Khoan đã! Vì sao Quảng Thịnh lại có nguy cơ phá sản? Sao có thể chứ?
- Em cũng không rõ, hình như vì chủ tịch tiền nhiệm bỗng nhiên từ chức, mà chủ tịch hiện thời không thể điều hành công ty dẫn đến hội đồng quản trị sinh ra bất đồng nên mới thế.
- Chị muốn biết kỹ hơn, em có điều tra được không?
- Được thôi, để em báo người tra cho chị.
Cậu bé gật đầu đáp ứng.
Arthur quay lại rất nhanh, sắc mặt cũng có phần nghiêm túc hơn.
- Có vẻ như anh Dạ đã nhúng tay vào.
Nhạc Yên Nhi vừa nghe thế trái tim đã nảy lên một cái, cô run rẩy hỏi lại:
- Anh ấy… nhúng tay cái gì?
Lời này hỏi rất dè dặt, vì cô rất sợ đáp án của Arthur…
Cậu bé nhìn sắc mặt cô, do dự một lát nhưng vẫn nói:
- Anh Dạ nhúng tay vào cuộc chiến trong hội đồng quản trị.
- Anh ấy giúp ai?
- Giúp đối thủ của chủ tịch hiện thời.
Lượng tin tức quá lớn, Nhạc Yên Nhi vẫn chưa hiểu hết được.
Chủ tịch hiện thời không phải Lâm Đông Lục sao?
Dạ Đình Sâm nhúng tay vào chuyện của Quảng Thịnh, lại còn đối đầu với Lâm Đông Lục.
Hắn muốn làm gì?
Nếu cứ tiếp tục sẽ hủy hoại Quảng Thịnh mất!
Đúng! Mục đích của hắn chính là như thế!
Cô đang chờ, chờ nghe một lời giải thích hợp lý.
Mà Nghiêm lão lại chỉ cười nói:
- Tại tôi lo cho sức khỏe của thiếu phu nhân, cô dẫn hai vị tiểu thiếu gia theo sẽ càng thêm mệt, sợ cô không chịu nổi. Với lại không có ai đi cùng tôi sợ không ai đảm bảo an toàn của cô được.
- Nếu chỉ là lo cho sức khỏe của tôi thì không cần đâu, bác sĩ cũng bảo tôi khỏe hẳn rồi, chẳng lẽ ông còn không tin lời bác sĩ sao? Mà nếu tôi nhớ không nhầm thì người của Arthur cũng đều rất giỏi, an toàn của tôi không có gì đáng lo hết.
Giọng Nhạc Yên Nhi vang lên một cách nặng nề, đáp trả lại hết những lý do của Nghiêm lão.
Sắc mặt ông hơi đổi.
Nhạc Yên Nhi không phải đồ ngốc, ông làm thế chắc chắn cô sẽ nhận ra gì đó, nhưng ông cũng không có cách nào nữa.
Chuyện này đều là Dạ Đình Sâm giao phó, để ngăn không cho cô biết chuyện kia.
Vì hạnh phúc của thiếu gia nhà ông, ông cũng đành bỏ xuống tôn nghiêm mà thôi!
Ông hắng giọng một cái rồi nói:
- Đưa thiếu phu nhân và hai vị tiểu thiếu gia về phòng đi.
- Ông muốn nhốt tôi lại sao Nghiêm lão?
Nhạc Yên Nhi nghe thế híp mắt lại, chất vấn.
- Thật ngại, nhưng tôi quá lo cho sức khỏe của thiếu phu nhân nên đành tự quyết vậy.
Ông trả lời vẫn rất cung kính.
Có hai người giúp việc nữ bước tới, nhìn Nhạc Yên Nhi vẻ khó xử:
- Thiếu phu nhân, xin đừng làm khó chúng tôi.
Nhạc Yên Nhi biết dù cô tránh được hai người này nhưng biệt thự còn rất nhiều vệ sĩ và người giúp việc khác, cô không có cách nào bước ra khỏi cánh cửa này được.
Cô nhìn chằm chằm Nghiêm lão, môi mím chặt lại, không tiếp tục đôi co nữa.
Cuối cùng cô xoay người, dắt hai đứa trẻ rời đi.
Vừa vào phòng Minh Tinh Tinh đã lải nhải:
- Lạ quá đi! Lạ quá đi mất! Chắc chắn Nghiêm lão có vấn đề!
Arthur cho nó một cái nhìn khinh bỉ.
Ai chẳng biết có vấn đề chứ, tên nô lệ này đúng là ngu xuẩn!
Nhạc Yên Nhi nghìn cậu bé, cô nói:
- Arthur này chị nhờ em một việc được không?
- Chị muốn người của em giúp chị điều tra à?
Cậu bé rất thông minh, hiểu ngay được ý của Nhạc Yên Nhi.
- Ừ, giúp chị điều trị tình hình ở thành phố A hiện giờ, nhất là tin tức về nhà họ Cố.
Cô rất lo Dạ Đình Sâm sẽ trả thù nhà họ Cố.
- Em muốn nô lệ của em phải cầu xin em cơ.
Arthur vênh mặt nói.
- Được! Em mau cầu xin Arthur đi Tinh Tinh!
Nhạc Yên Nhi đồng ý, ngay sau đó cô vỗ mông Minh Tinh Tinh thật mạnh, ra lệnh cho nó.
Minh Tinh Tinh đau đến trợn ngược mắt lên, trong lòng khổ vô cùng, vì sao ai cũng thích đánh mông nó thế!
Nó liếc Nhạc Yên Nhi mặt như ác thần bên cạnh, xong quay sang nói với Arthur vẻ rất đáng thương:
- Chủ nhân ơi, nể tình em mấy hôm nay rất ngoan ngoãn mà giúp chị ấy được không?
- Thể hiện chưa đủ tốt.
Arthur thản nhiên bảo.
- A…
Minh Tinh Tinh lau mồ hôi lạnh trên trán, dùng vẻ mặt nịnh bợ nhất nói ra:
- Từ nay về sau em chắc chắn sẽ phục tùng chủ nhân vô điều kiện! Bảo em đi hướng đông em sẽ không rẽ hướng tây, bảo em lên núi em sẽ không xuống biển, thế được chưa ạ!
- Viết giấy cam kết đi.
- Nghiêm túc thế cơ à?
Minh Tinh Tinh bị dọa đổ mồ hôi.
Xong rồi!
Lần này chơi lớn rồi!
Arthur hành động rất nhanh, rút ra một tờ giấy đặt trước mặt nó, ánh mắt màu lam thản nhiên liếc qua, nhìn rõ sự do dự của nó.
- Sao nào? Không đồng ý hả, mi lại lừa ta sao?
Lại lừa…
Tim Minh Tinh Tinh nhảy dựng lên, lúc trước nó vì đồ ăn vặt mà lừa gạt Arthur, với nó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngược lại, với Arthur lại là sỉ nhục to lớn, vẫn luôn canh cánh trong lòng cậu bé.
Nếu giờ nó từ chối ra mặt chắc chắn công sức mấy hôm nay cũng đổ sông đổ bể.
Không được! Lần này phải nghiêm túc!
Nhất định phải làm Arthur tha thứ cho nó mới được!
Minh Tinh Tinh nghĩ xong lập tức vỗ ngực, nhìn cậu bé cao hơn mình một cái đầu phía đối diện, nói:
- Ai bảo em lừa anh, viết thì viết chứ em sợ gì. Hôm nay Minh Tinh Tinh em cam đoan với anh, sau này còn lừa anh thì cả đời sẽ không được ăn đồ ăn vặt nữa.
Cả đời không được ăn đồ ăn vặt chính là trừng phạt cực kỳ nặng nề với Minh Tinh Tinh!
Arthur nghe tiếng bé trai non nớt vang lên, lại nhìn bộ dáng nghiêm trang của nó, không khỏi rung động, một cảm giác kỳ dị lan tràn trong lòng.
Rất lâu sau tâm trạng của nó mới ổn định, sắc mặt lại thản nhiên như trước.
Bác sĩ bảo vì cơ mặt nó có vấn đề nên rất khó biểu lộ cảm xúc, chuyện này chỉ có người trong nhà mới biết.
Từ bé nó đã tự ti do các bạn đều không thích mình, nói nó trông nghiêm túc quá.
Chỉ có Minh Tinh Tinh không giống chúng, cậu bé là người duy nhất dám lại gần nó.
- Này… Em thấy anh có vẻ không thích món này lắm, để em giải quyết cho nhé!
Đây là câu đầu tiên Minh Tinh Tinh nói với nó.
Về sau nó cũng đã rõ Minh Tinh Tinh là một tên nhóc tham ăn, vì ăn mới lại gần mình, nhưng có một nhóc tham ăn làm bạn gái cũng hay mà!
Thế nhưng…
Ý tưởng rất hay ho nhưng hiện thực lại cực kỳ tàn nhẫn! Bé gái nó yêu quý lại thoắt cái biến thành con trai, cái cảm giác này…
Không thể diễn tả bằng lời!
Đó cũng là nguyên nhân Arthur hành hạ Minh Tinh Tinh, thằng nhóc đã khiến trái tim ngây thơ của nó tổn thương trầm trọng.
Nó mất tự nhiên rời mắt, thờ ơ bảo:
- Không quá mười lăm phút em sẽ cho chị câu trả lời.
Nói xong nó lập tức ra khỏi phòng.
Nhạc Yên Nhi không chờ đến mười lăm phút đã thấy Arthur quay lại.
- Nhà họ Cố không xảy ra chuyện gì hết, tiểu nhà nhà họ Cố vì hành vi cố ý giết người mà bị đi tù thì chị biết rồi đấy.
- Thế không có tin gì quan trọng hết à?
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ hỏi lại.
Nếu nhà họ Cố không xảy ra chuyện thì là ai?
- Có.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Arthur trở nên nghiêm túc, nó nói:
- LN đột ngột mở rộng thu mua cổ phiếu của Bất động sản Quảng Thịnh, là người tương lai sẽ quản lý một công ty em cảm thấy hành vi này rất kỳ lạ, chắc chắn anh Dạ Đình Sâm làm vậy là vì chị. À đúng rồi, còn có chuyện này nữa, Quảng Thịnh đang đứng trước nguy cơ phá sản…
Nhạc Yên Nhi còn đang bình tĩnh nghe, chỉ nghĩ Dạ Đình Sâm không muốn cho mình biết chuyện này nhưng không ngờ cuối cùng Arthur lại nói thêm một câu.
Quảng Thịnh đứng trước nguy cơ phá sản ư?
Thế là sao?
- Khoan đã! Vì sao Quảng Thịnh lại có nguy cơ phá sản? Sao có thể chứ?
- Em cũng không rõ, hình như vì chủ tịch tiền nhiệm bỗng nhiên từ chức, mà chủ tịch hiện thời không thể điều hành công ty dẫn đến hội đồng quản trị sinh ra bất đồng nên mới thế.
- Chị muốn biết kỹ hơn, em có điều tra được không?
- Được thôi, để em báo người tra cho chị.
Cậu bé gật đầu đáp ứng.
Arthur quay lại rất nhanh, sắc mặt cũng có phần nghiêm túc hơn.
- Có vẻ như anh Dạ đã nhúng tay vào.
Nhạc Yên Nhi vừa nghe thế trái tim đã nảy lên một cái, cô run rẩy hỏi lại:
- Anh ấy… nhúng tay cái gì?
Lời này hỏi rất dè dặt, vì cô rất sợ đáp án của Arthur…
Cậu bé nhìn sắc mặt cô, do dự một lát nhưng vẫn nói:
- Anh Dạ nhúng tay vào cuộc chiến trong hội đồng quản trị.
- Anh ấy giúp ai?
- Giúp đối thủ của chủ tịch hiện thời.
Lượng tin tức quá lớn, Nhạc Yên Nhi vẫn chưa hiểu hết được.
Chủ tịch hiện thời không phải Lâm Đông Lục sao?
Dạ Đình Sâm nhúng tay vào chuyện của Quảng Thịnh, lại còn đối đầu với Lâm Đông Lục.
Hắn muốn làm gì?
Nếu cứ tiếp tục sẽ hủy hoại Quảng Thịnh mất!
Đúng! Mục đích của hắn chính là như thế!
/1084
|