- Chuyện cười ư? Lời tôi nói giống chuyện cười lắm à?
Dạ Đình Sâm hờ hững nhướng mày, giọng nói của hắn trong trẻo lạnh nhạt, rõ ràng hắn đang cười nhưng lại khiến người ta có cảm giác như rơi vào địa ngục chốn nhân gian.
Trương Lan nhíu chặt mày lại, nhất thời bà ta không hiểu Dạ Đình Sâm có ý gì.
- Cảm ơn ý tốt của bà Trương, nhưng tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn không có cơ hội để hợp tác đâu.
- Tại sao? Chủ tịch Dạ là người làm ăn, vụ này có thể kiếm ra bao nhiêu tiền, cậu chắc hẳn phải biết chứ, vụ làm ăn lợi nhuận ổn định không thua lỗ như thế, sao cậu lại không làm?
- Bởi vì…
Dạ Đình Sâm nhếch môi, giọng nói của hắn chẳng khác gì thần chết chốn địa ngục.
- Bởi vì bà, không thể hợp tác với tôi được.
- Tôi…
Trương Lan đang định hỏi điều gì đó nhưng mới thốt ra được một từ thì bà ta đã hiểu chuyện gì rồi.
Dạ Đình Sâm…
Không định bỏ qua cho bà ta!
Trương Lan cau mày lại, nói một cách gấp gáp:
- Chủ tịch Dạ, bây giờ chúng ta là những con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, chắc cậu không đánh mất lý trí đấy chứ?
- Bayer chính là Lâm Viễn Đường, nếu như bà đã biết bí mật lớn như thế, bà nghĩ tôi sẽ để bà đi nói lung tung hay sao?
- Tôi không có chứng cứ…
Nhất thời, bà ta không biết nên làm thế nào, bèn nói lại câu nói vừa nãy Dạ Đình Sâm dùng để chất vấn bà ta.
Trương Lan nuốt một ngụm nước bọt, lúc này bà ta mới nhận ra lòng trả thù Lâm Viễn Đường của bà ta quá dữ dội, thế nên mới quên mất Dạ Đình Sâm không chỉ là một con cáo già mà còn là một mãnh thú ăn thịt không chớp mắt!
- Miệng lưỡi thế gian đáng sợ, một truyền mười mười truyền trăm, câu này chắc là bà đã từng nghe rồi. Nếu như bà đã nói Lâm Đông Lục giam bà lại, vậy thì cứ tiếp tục bị giam đi, chắc hẳn bà đã quen rồi đúng không?
Dạ Đình Sâm cười lạnh, dưới ánh đèn mù mờ, cả cơ thể hắn tỏa ra hơi thở của sự tử vong.
Hắn nhìn khuôn mặt do sợ hãi mà tái nhợt của bà ta, khóe miệng nhếch lên một độ cong không sâu không cạn rồi quay người bỏ đi.
Những chuyện tiếp theo không cần hắn nhúng tay nữa, vì Trần Lạc sẽ xử lý tốt.
Dạ Đình Sâm xoay người đi lên tầng, bỏ ngoài tai những tiếng mắng chửi ở tầng dưới, hắn đi tới trước cửa phòng ngủ, định gõ cửa nhưng cuối cùng lại dừng lại.
Giờ này chắc hẳn cô đã ngủ rồi, rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng… hắn vẫn không nhịn được muốn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, cho dù không thể kể ra những chuyện phiền phức mình gặp phải, chỉ cần ôm cô thôi cũng tốt lắm rồi.
Nhưng… bây giờ không được.
Hắn liếc nhìn cánh cửa, trong mắt hiện lên vẻ do dự không chắc chắn nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm định quay gót bỏ đi.
- Dạ Đình Sâm… là anh à?
Giọng nói của Nhạc Yên Nhi đột nhiên truyền từ trong phòng ra, trong giọng nói của cô ẩn chứa sự cẩn thận dè dặt.
Cơ thể của Dạ Đình Sâm khựng lại.
Nhạc Yên Nhi ngồi phía trong cánh cửa, không biết cô đã duy trì tư thế ngồi trên đất này bao lâu, nhưng không ngờ cô lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Khi yêu sâu đậm một người, ta sẽ quen thuộc với mọi thứ của người đó, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Dạ Đình Sâm, cô liền biết hắn đang không vui, e là vẫn đang giận cô.
Nhưng cô đâu hề biết, Dạ Đình Sâm đang gặp phải một chuyện còn khó xử hơn.
Cô tựa vào cánh cửa định đứng dậy, nhưng hai chân cô đã tê cứng cả rồi,cô lảo đảo ngã xuống dưới đất, đầu gối đập thật mạnh xuống sàn nhà, cơn đau khiến cô hít một ngụm khí lạnh.
"Shhh…"
Dạ Đình Sâm đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cô kêu đau thì vội vàng vặn chìa khóa, vừa đẩy cửa đi vào hắn liền thấy Nhạc Yên Nhi quỳ trên mặt đất hồi lâu mà không bò dậy được.
Hắn nhíu chặt mày, hắn không nói lời nào mà bước lên trước, bế ngang Nhạc Yên Nhi lên.
Nhạc Yên Nhi cũng không ngờ hắn sẽ đi vào, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng hiện diện trên gương mặt kia, cô liền hiểu.
Hắn… đang lo lắng cho cô.
- Em… em không sao…
Cô vội nói.
Nhưng Dạ Đình Sâm không để tâm đến lời cô nói mà kiểm tra luôn vết thương của cô luôn.
Đầu gối của đã cô đỏ hết lên, thậm chí còn có cả máu bầm.
- Em chỉ biết làm người khác lo lắng thôi sao?
Hắn cáu kỉnh gầm lên.
Vì chuyện của Trương Lan nên hắn không khống chế được tâm trạng của mình mà hét ra tiếng.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô ngơ ngác nhìn hắn.
Cả căn phòng nháy mắt chìm trong yên lặng.
Dạ Đình Sâm nhìn thấy vẻ thất thần trên gương mặt của cô thì mới nhận ra ngữ khí của mình hơi nặng, hắn không nhịn được nhẹ giọng nói:
- Xin tôi, anh không…
Mấy chữ cuối cùng chưa nói hết thì Nhạc Yên Nhi đã nhẹ nhàng rướn người lên trước níu lấy cổ của hắn.
Đầu của cô vùi thật sâu vào bả vai của hắn, nước mắt tí tách rơi xuống.
- Người nên nói xin lỗi là em, em biết anh yêu em quan tâm em, chỉ có anh là quan tâm em nhất. Em sai rồi, em không nên cãi nhau với anh, không nên động vào máy tính của anh. Thấy anh không vui, em lại càng buồn hơn.
- Dạ Đình Sâm… đừng giận em nữa nhé.
Cô nhẹ giọng nói, phảng phất như một đứa trẻ.
Trong nháy mắt, hắn mềm lòng.
Bàn tay to lớn của hắn dịu dàng đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bây giờ, ôm lấy cô, lòng hắn… như được ngâm trong nước nóng, nó đang ấm lên dần dần, dường như không còn quá khó chịu nữa rồi.
- Là anh đã quá nặng lời, em không sao chứ.
Hắn định đẩy Nhạc Yên Nhi ra để kiểm tra vết thương trên chân cô nhưng lại bị cô ôm thật chặt.
- Em còn tưởng anh sẽ không để ý đến em nữa.
Giọng nói buồn bã của cô vang lên.
Dù gì chính cô đã tự ý động vào máy tính của hắn, gửi email giả, đó thật sự là những hành động vô cùng quá đáng.
Cô biết Dạ Đình Sâm coi trọng công việc thế nào, vì thế cô cũng hiểu những việc làm đó của mình quá đáng biết bao.
Dạ Đình Sâm nghe thấy lời này thì trái tim run lên, giờ nó đã mềm nhũn cả rồi.
- Sao thế được?
Giọng nói của hắn bình thản, ẩn chứa sự lười nhác cao quý và sủng ái vô tận.
- Buổi tối… có thể đừng rời xa em không, em sợ. Anh không ở đây, cả căn phòng lạnh như băng, em không muốn ngủ một mình.
Cô nói bằng giọng điệu vô cùng đáng thương.
Sau khi Dạ Đình Sâm bỏ đi, dù cô gọi thế nào cũng không có ai mở cửa, đợi đến lúc chín giờ, tất cả người làm nữ đều rời đi hết, đây là quy định của nhà họ Dạ, có điều thỉnh thoảng quản gia sẽ qua kiểm tra, hỏi xem cô có nhu cầu gì không.
Cô ngồi đằng sau cánh cửa, mở hết tất cả đèn trong phòng lên, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cô đang sợ hãi…
Cô sợ Dạ Đình Sâm không để ý đến mình nữa, sợ hắn giận cô mãi mãi, nếu như ngày mai cô còn tự bỏ đi thì hậu quả…
Nhạc Yên Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, giờ lòng cô rối như tơ, cô cảm thấy bản thân mình như đang bị dày vò vậy.
Đúng vào lúc cô đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Dạ Đình Sâm lại xuất hiện, cô giống như một người đã ở rất lâu trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, trong lòng cô bừng lên một tia hy vọng.
Cô không dám cãi nhau với Dạ Đình Sâm nữa, chỉ muốn nói chuyện tử tế với hắn
mà thôi. Mọi chuyện nhất định còn cách giải quyết, tại sao hai người không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau cơ chứ?
Cô ngước mắt lên, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Nhưng Dạ Đình Sâm mím môi lại, hắn nói:
- Lát nữa anh còn phải ra ngoài, không thể ở cùng em, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh được không?
Giọng nói của hắn đã mềm nhẹ hơn.
- Là… là vì chuyện của Quảng Thịnh sao?
Cô hỏi với giọng sợ hãi, trong thâm tâm, cô vẫn rất lo lắng cho Lâm Đông Lục.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì con ngươi co lại, nhưng nó nhanh chóng giãn ra.
Lần này hắn không kích động nữa mà chỉ bình tĩnh đáp:
- Không phải, còn có vài chuyện khác cần anh xử lý. Em ở đây đợi anh, được không?
- Được, em sẽ đợi anh.
Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng cần thời gian để bình tĩnh lại thì mới có thể nói chuyện tử tế với hắn được
Dạ Đình Sâm xoa bóp đầu gối cô một lúc rồi lật chăn ra để cô nằm xuống, nhìn cô điềm tĩnh khép lại hai mắt mới quay gót rời đi.
Hắn lái xe tới bệnh viện và không hề bất ngờ khi nhìn thấy xe của phu nhân Minh Tú.
Dạ Đình Sâm hờ hững nhướng mày, giọng nói của hắn trong trẻo lạnh nhạt, rõ ràng hắn đang cười nhưng lại khiến người ta có cảm giác như rơi vào địa ngục chốn nhân gian.
Trương Lan nhíu chặt mày lại, nhất thời bà ta không hiểu Dạ Đình Sâm có ý gì.
- Cảm ơn ý tốt của bà Trương, nhưng tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn không có cơ hội để hợp tác đâu.
- Tại sao? Chủ tịch Dạ là người làm ăn, vụ này có thể kiếm ra bao nhiêu tiền, cậu chắc hẳn phải biết chứ, vụ làm ăn lợi nhuận ổn định không thua lỗ như thế, sao cậu lại không làm?
- Bởi vì…
Dạ Đình Sâm nhếch môi, giọng nói của hắn chẳng khác gì thần chết chốn địa ngục.
- Bởi vì bà, không thể hợp tác với tôi được.
- Tôi…
Trương Lan đang định hỏi điều gì đó nhưng mới thốt ra được một từ thì bà ta đã hiểu chuyện gì rồi.
Dạ Đình Sâm…
Không định bỏ qua cho bà ta!
Trương Lan cau mày lại, nói một cách gấp gáp:
- Chủ tịch Dạ, bây giờ chúng ta là những con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, chắc cậu không đánh mất lý trí đấy chứ?
- Bayer chính là Lâm Viễn Đường, nếu như bà đã biết bí mật lớn như thế, bà nghĩ tôi sẽ để bà đi nói lung tung hay sao?
- Tôi không có chứng cứ…
Nhất thời, bà ta không biết nên làm thế nào, bèn nói lại câu nói vừa nãy Dạ Đình Sâm dùng để chất vấn bà ta.
Trương Lan nuốt một ngụm nước bọt, lúc này bà ta mới nhận ra lòng trả thù Lâm Viễn Đường của bà ta quá dữ dội, thế nên mới quên mất Dạ Đình Sâm không chỉ là một con cáo già mà còn là một mãnh thú ăn thịt không chớp mắt!
- Miệng lưỡi thế gian đáng sợ, một truyền mười mười truyền trăm, câu này chắc là bà đã từng nghe rồi. Nếu như bà đã nói Lâm Đông Lục giam bà lại, vậy thì cứ tiếp tục bị giam đi, chắc hẳn bà đã quen rồi đúng không?
Dạ Đình Sâm cười lạnh, dưới ánh đèn mù mờ, cả cơ thể hắn tỏa ra hơi thở của sự tử vong.
Hắn nhìn khuôn mặt do sợ hãi mà tái nhợt của bà ta, khóe miệng nhếch lên một độ cong không sâu không cạn rồi quay người bỏ đi.
Những chuyện tiếp theo không cần hắn nhúng tay nữa, vì Trần Lạc sẽ xử lý tốt.
Dạ Đình Sâm xoay người đi lên tầng, bỏ ngoài tai những tiếng mắng chửi ở tầng dưới, hắn đi tới trước cửa phòng ngủ, định gõ cửa nhưng cuối cùng lại dừng lại.
Giờ này chắc hẳn cô đã ngủ rồi, rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng… hắn vẫn không nhịn được muốn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, cho dù không thể kể ra những chuyện phiền phức mình gặp phải, chỉ cần ôm cô thôi cũng tốt lắm rồi.
Nhưng… bây giờ không được.
Hắn liếc nhìn cánh cửa, trong mắt hiện lên vẻ do dự không chắc chắn nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm định quay gót bỏ đi.
- Dạ Đình Sâm… là anh à?
Giọng nói của Nhạc Yên Nhi đột nhiên truyền từ trong phòng ra, trong giọng nói của cô ẩn chứa sự cẩn thận dè dặt.
Cơ thể của Dạ Đình Sâm khựng lại.
Nhạc Yên Nhi ngồi phía trong cánh cửa, không biết cô đã duy trì tư thế ngồi trên đất này bao lâu, nhưng không ngờ cô lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Khi yêu sâu đậm một người, ta sẽ quen thuộc với mọi thứ của người đó, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Dạ Đình Sâm, cô liền biết hắn đang không vui, e là vẫn đang giận cô.
Nhưng cô đâu hề biết, Dạ Đình Sâm đang gặp phải một chuyện còn khó xử hơn.
Cô tựa vào cánh cửa định đứng dậy, nhưng hai chân cô đã tê cứng cả rồi,cô lảo đảo ngã xuống dưới đất, đầu gối đập thật mạnh xuống sàn nhà, cơn đau khiến cô hít một ngụm khí lạnh.
"Shhh…"
Dạ Đình Sâm đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cô kêu đau thì vội vàng vặn chìa khóa, vừa đẩy cửa đi vào hắn liền thấy Nhạc Yên Nhi quỳ trên mặt đất hồi lâu mà không bò dậy được.
Hắn nhíu chặt mày, hắn không nói lời nào mà bước lên trước, bế ngang Nhạc Yên Nhi lên.
Nhạc Yên Nhi cũng không ngờ hắn sẽ đi vào, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng hiện diện trên gương mặt kia, cô liền hiểu.
Hắn… đang lo lắng cho cô.
- Em… em không sao…
Cô vội nói.
Nhưng Dạ Đình Sâm không để tâm đến lời cô nói mà kiểm tra luôn vết thương của cô luôn.
Đầu gối của đã cô đỏ hết lên, thậm chí còn có cả máu bầm.
- Em chỉ biết làm người khác lo lắng thôi sao?
Hắn cáu kỉnh gầm lên.
Vì chuyện của Trương Lan nên hắn không khống chế được tâm trạng của mình mà hét ra tiếng.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô ngơ ngác nhìn hắn.
Cả căn phòng nháy mắt chìm trong yên lặng.
Dạ Đình Sâm nhìn thấy vẻ thất thần trên gương mặt của cô thì mới nhận ra ngữ khí của mình hơi nặng, hắn không nhịn được nhẹ giọng nói:
- Xin tôi, anh không…
Mấy chữ cuối cùng chưa nói hết thì Nhạc Yên Nhi đã nhẹ nhàng rướn người lên trước níu lấy cổ của hắn.
Đầu của cô vùi thật sâu vào bả vai của hắn, nước mắt tí tách rơi xuống.
- Người nên nói xin lỗi là em, em biết anh yêu em quan tâm em, chỉ có anh là quan tâm em nhất. Em sai rồi, em không nên cãi nhau với anh, không nên động vào máy tính của anh. Thấy anh không vui, em lại càng buồn hơn.
- Dạ Đình Sâm… đừng giận em nữa nhé.
Cô nhẹ giọng nói, phảng phất như một đứa trẻ.
Trong nháy mắt, hắn mềm lòng.
Bàn tay to lớn của hắn dịu dàng đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bây giờ, ôm lấy cô, lòng hắn… như được ngâm trong nước nóng, nó đang ấm lên dần dần, dường như không còn quá khó chịu nữa rồi.
- Là anh đã quá nặng lời, em không sao chứ.
Hắn định đẩy Nhạc Yên Nhi ra để kiểm tra vết thương trên chân cô nhưng lại bị cô ôm thật chặt.
- Em còn tưởng anh sẽ không để ý đến em nữa.
Giọng nói buồn bã của cô vang lên.
Dù gì chính cô đã tự ý động vào máy tính của hắn, gửi email giả, đó thật sự là những hành động vô cùng quá đáng.
Cô biết Dạ Đình Sâm coi trọng công việc thế nào, vì thế cô cũng hiểu những việc làm đó của mình quá đáng biết bao.
Dạ Đình Sâm nghe thấy lời này thì trái tim run lên, giờ nó đã mềm nhũn cả rồi.
- Sao thế được?
Giọng nói của hắn bình thản, ẩn chứa sự lười nhác cao quý và sủng ái vô tận.
- Buổi tối… có thể đừng rời xa em không, em sợ. Anh không ở đây, cả căn phòng lạnh như băng, em không muốn ngủ một mình.
Cô nói bằng giọng điệu vô cùng đáng thương.
Sau khi Dạ Đình Sâm bỏ đi, dù cô gọi thế nào cũng không có ai mở cửa, đợi đến lúc chín giờ, tất cả người làm nữ đều rời đi hết, đây là quy định của nhà họ Dạ, có điều thỉnh thoảng quản gia sẽ qua kiểm tra, hỏi xem cô có nhu cầu gì không.
Cô ngồi đằng sau cánh cửa, mở hết tất cả đèn trong phòng lên, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cô đang sợ hãi…
Cô sợ Dạ Đình Sâm không để ý đến mình nữa, sợ hắn giận cô mãi mãi, nếu như ngày mai cô còn tự bỏ đi thì hậu quả…
Nhạc Yên Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, giờ lòng cô rối như tơ, cô cảm thấy bản thân mình như đang bị dày vò vậy.
Đúng vào lúc cô đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Dạ Đình Sâm lại xuất hiện, cô giống như một người đã ở rất lâu trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, trong lòng cô bừng lên một tia hy vọng.
Cô không dám cãi nhau với Dạ Đình Sâm nữa, chỉ muốn nói chuyện tử tế với hắn
mà thôi. Mọi chuyện nhất định còn cách giải quyết, tại sao hai người không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau cơ chứ?
Cô ngước mắt lên, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Nhưng Dạ Đình Sâm mím môi lại, hắn nói:
- Lát nữa anh còn phải ra ngoài, không thể ở cùng em, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh được không?
Giọng nói của hắn đã mềm nhẹ hơn.
- Là… là vì chuyện của Quảng Thịnh sao?
Cô hỏi với giọng sợ hãi, trong thâm tâm, cô vẫn rất lo lắng cho Lâm Đông Lục.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì con ngươi co lại, nhưng nó nhanh chóng giãn ra.
Lần này hắn không kích động nữa mà chỉ bình tĩnh đáp:
- Không phải, còn có vài chuyện khác cần anh xử lý. Em ở đây đợi anh, được không?
- Được, em sẽ đợi anh.
Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng cần thời gian để bình tĩnh lại thì mới có thể nói chuyện tử tế với hắn được
Dạ Đình Sâm xoa bóp đầu gối cô một lúc rồi lật chăn ra để cô nằm xuống, nhìn cô điềm tĩnh khép lại hai mắt mới quay gót rời đi.
Hắn lái xe tới bệnh viện và không hề bất ngờ khi nhìn thấy xe của phu nhân Minh Tú.
/1084
|