- Này!
Cô giật mình rồi đột nhiên nhào vào lòng Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn hắn:
- Anh làm gì thế?
- Nếu cô mệt thì nghỉ ngơi đi, đừng có tựa vào lòng người đàn ông khác không phải chồng cô.
Đôi mắt hắn nhìn cô chắm chú khiến cô nghi ngờ chẳng biết hắn thực sự mất trí nhớ hay vẫn còn nhớ mọi chuyện.
- Anh... anh nhớ ra em rồi?
- Tôi chỉ không muốn bị cắm sừng thôi.
Hắn cố nén quan tâm, giả bộ lạnh lùng nói. Thế nhưng bàn tay hắn đã ôm cô rất chặt, để cô có thể tựa thoải mái hơn.
Nhạc Yên Nhi chẳng biết nên vui hay buồn, cảm giác của cô lúc này đúng là không thể nói thành lời.
- Anh về đi, vợ tôi giờ không tiện gặp người ngoài.
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt nói, lúc này hắn chỉ hận không viết được lên mặt mấy chữ "Nhạc Yên Nhi là của tôi!"
- Nhưng mà... cô Nhạc...
Đường Phàm nhìn Nhạc Yên Nhi, chờ một câu trả lời của cô.
Nhạc Yên Nhi muốn nhân cơ hội này kích thích Dạ Đình Sâm, vì sao hắn cắm sừng mình thì được mà mình lại không cắm sừng hắn được? Chỉ cho quan phủ đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à?
Nhưng cô nhịn được, cô không nỡ làm thế với Dạ Đình Sâm.
Dù sao hắn cũng là người cô yêu.
Nhạc Yên Nhi áy náy nhìn Đường Phàm:
- Xin lỗi, hôm nay tôi không khỏe, có lẽ phải về trước rồi. Lát nữa San San tới, làm phiền anh nhắn với cô ấy một câu nhé.
Thấy Nhạc Yên Nhi đã đồng ý, Đường Phàm cũng đành thôi:
- Không sao, vậy cô chú ý an toàn, đây là danh thiếp của tôi, trên đó có số của tôi, nếu có chuyện gì thì cô cứ gọi.
- Được, cảm ơn anh, Đường Phàm.
Nhạc Yên Nhi cảm kích nói rồi trân trọng cầm lấy tấm danh thiếp.
Dạ Đình Sâm thấy vậy, cuối cùng hắn đã hiểu ghen tuông đến điên cuồng là gì. Từ nhỏ tới nay, hắn vốn muốn gì được nấy, dù không có được cũng sẽ cố gắng nghĩ cách giành được, đây là lần đầu tiên hắn rơi vào tình huống này.
Dạ Đình Sâm nghĩ mình sắp nhịn thành nội thương rồi.
Hắn cố kìm nén cay đắng trong lòng, để cho hai người kia không còn cơ hội nào khác, hắn lập tức bế Nhạc Yên Nhi lên xe.
- Muốn ăn gì, tôi đưa cô đi.
Vừa lên xe, hắn đã hỏi vậy.
Nhạc Yên Nhi thấy hắn không đặt mình xuống ghế sau mà là ghế phụ thì cảm thấy ấm áp hơn nhiều, ít nhất có rất nhiều chi tiết vẫn như xưa.
- Không muốn ăn, muốn về nhà, hơi mệt rồi.
Bị giày vò như vậy, cô đâu còn tâm trạng ăn uống, bây giờ cô chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thôi.
- Tùy cô.
Hắn thờ ơ đáp rồi nổ máy.
- Dạ Đình Sâm, nếu em tìm được một người đàn ông khác, anh sẽ có lý do ly hôn, vứt bỏ gánh nặng là em, sao anh lại ngăn cản?
Dạ Đình Sâm không đáp.
Nhạc Yên Nhi mệt mỏi nhắm mắt, nhiệt độ trong xe rất ấm áp, Dạ Đình Sâm lái xe cũng cẩn thận, vì vậy cô cảm thấy buồn ngủ.
Cô chẳng chờ câu trả lòi của hắn mà tự nói tiếp:
- Hôm nay, thấy anh ở nhà hàng, em rất vui, rất vui. Nhưng anh nói em đi gặp mặt, anh biết lúc ấy em khó chịu thế nào không? Em không muốn ăn cơm với anh ấy, em chỉ muốn chọc giận anh thôi, nhưng thái độ của anh vẫn cứ lạnh băng. Trước kia anh rất dịu dàng với em mà.
Dạ Đình Sâm, khi nào anh mới quay về như cũ? Có phải em đã thành gánh nặng của anh rồi không? Em quấn quýt khiến anh mệt mỏi lắm à?
Cô nỉ non, giọng ngày càng nhỏ, ý thức cũng dần mơ hồ.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì đau lòng, hắn nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, cảm thấy đau đến tận xương tủy.
Hắn không khống chế được nữa, vươn tay ra, nắm lấy tay cô.
Bàn tay nhỏ hơi lạnh nhưng rất mềm mại.
- Đồ ngốc, từ trước tới nay, em chưa bao giờ là gánh nặng của anh. Em là tình yêu đích thực của anh. Không diệt trừ được kẻ trong bóng tối kia, em sẽ vĩnh viễn nằm trong vòng nguy hiểm, hắn biết tầm quan trọng của em với anh, sẽ dùng em để uy hiếp anh, anh không thể dùng tương lai để đánh cược.
Dạ Đình Sâm nói, giọng nói ấm áp mà đau thương.
Điện thoại của hắn bỗng reo vang.
Cùng lúc đó, ở làn xe bên cạnh, có một chiếc xe đỗ song song với xe Dạ Đình Sâm.
Người đàn ông ngồi trong xe đeo kính gọng đen, đi giày tây, hệt như nhân viên văn phòng.
Là William.
Hai người cách nhau một khoảng rất gần, nhưng không ai nhìn ai cả.
Dạ Đình Sâm dùng tai nghe bluetooth để nghe điện thoại.
William cười khẽ:
- Cậu phách lối thật đấy, dám bế người đi ngay trước mặt bao người, bây giờ tôi là người hợp tác chứ không phải kẻ địch của cậu, đừng có chơi tôi như vậy.
- Ngay cả chuyện nhỏ cũng không làm được thì cậu còn là sói đen tôi biết sao?
- Ha ha!
Nghe thấy tên gọi đã lâu này, William cười phá lên:
- Vẫn còn nhớ cơ đấy, cứ tưởng cậu quên rồi.
- Khi ấy cậu khiến cho tôi thương tích đầy người, sao tôi dám quên.
Rất nhiều năm trước, cũng chính là đêm hắn quen Mạnh Y Bạch, toàn bộ vết thương trên người hắn đều là do William đánh, tất cả đều sượt qua tim, qua động mạch, nếu hắn không có ý chí kiên cường chịu đựng tới khi đến bệnh viện, có lẽ bây giờ đã không còn Dạ Đình Sâm tồn tại trên đời.
Lúc đó, hắn cũng phải cảm ơn một người, chính là Mạnh Y Bạch.
Có lẽ vì cô đến bên hắn khi hắn bị thương nặng, vậy nên sau khi hắn tỉnh lại, hắn không hề bài xích cô. Đây là lần đầu tiên với Dạ Đình Sâm.
Vết thương do đạn bắn kia là cái giá hắn phải trả để rời khỏi đó, đương nhiên William cũng không khá hơn hắn là bao.
Họng William là do Dạ Đình Sâm làm bỏng.
Dù thù oán trước kia rất nhiều nhưng bây giờ họ đang hợp tác với nhau, đều đang đứng trên một con thuyền, nếu ai từ bỏ thì sẽ phải dùng mạng đền.
Quy định này là quy định không bao giờ thay đổi của tổ chức.
William nhớ lại chuyện nhiều năm trước, giọng nói cũng thổn thức:
- Nhiều năm qua, tôi chưa bao giờ phục ai, chỉ riêng có cậu là tôi phục, vì cậu điên! Cậu không chỉ độc ác với người khác mà độc ác với cả bản thân mình, điểm này tôi kém cậu.
- Cậu gọi điện chỉ để khen tôi à?
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói, hắn hoàn toàn bình thản trước những lời khen của William, một kẻ vốn dĩ rất keo kiệt trong chuyện khen ngợi.
William cũng không cười nữa mà nghiêm túc nói:
- Tôi đã sắp xếp xong xuôi, nếu cậu muốn đưa cô ấy đi thì lúc nào cũng được.
Đưa cô ấy đi.
Lúc nào cũng được.
Cô ấy sẽ rời khỏi mình sao?
Tim Dạ Đình Sâm bỗng nhiên chệch nhịp, hắn nhìn Nhạc Yên Nhi theo bản năng, khuôn mặt khi ngủ của cô đẹp nhường ấy, ngắm bao lâu cũng không chán.
Sẽ đưa cô ấy đi? Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc sao?
- Phải triệt để tiêu diệt được tên kia, đó không phải chuyện một sớm một chiều. Cậu nghĩ kỹ đi, có lẽ phải nhiều năm sau cậu mới có thể gặp lại cô ấy đấy.
Cô giật mình rồi đột nhiên nhào vào lòng Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn hắn:
- Anh làm gì thế?
- Nếu cô mệt thì nghỉ ngơi đi, đừng có tựa vào lòng người đàn ông khác không phải chồng cô.
Đôi mắt hắn nhìn cô chắm chú khiến cô nghi ngờ chẳng biết hắn thực sự mất trí nhớ hay vẫn còn nhớ mọi chuyện.
- Anh... anh nhớ ra em rồi?
- Tôi chỉ không muốn bị cắm sừng thôi.
Hắn cố nén quan tâm, giả bộ lạnh lùng nói. Thế nhưng bàn tay hắn đã ôm cô rất chặt, để cô có thể tựa thoải mái hơn.
Nhạc Yên Nhi chẳng biết nên vui hay buồn, cảm giác của cô lúc này đúng là không thể nói thành lời.
- Anh về đi, vợ tôi giờ không tiện gặp người ngoài.
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt nói, lúc này hắn chỉ hận không viết được lên mặt mấy chữ "Nhạc Yên Nhi là của tôi!"
- Nhưng mà... cô Nhạc...
Đường Phàm nhìn Nhạc Yên Nhi, chờ một câu trả lời của cô.
Nhạc Yên Nhi muốn nhân cơ hội này kích thích Dạ Đình Sâm, vì sao hắn cắm sừng mình thì được mà mình lại không cắm sừng hắn được? Chỉ cho quan phủ đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à?
Nhưng cô nhịn được, cô không nỡ làm thế với Dạ Đình Sâm.
Dù sao hắn cũng là người cô yêu.
Nhạc Yên Nhi áy náy nhìn Đường Phàm:
- Xin lỗi, hôm nay tôi không khỏe, có lẽ phải về trước rồi. Lát nữa San San tới, làm phiền anh nhắn với cô ấy một câu nhé.
Thấy Nhạc Yên Nhi đã đồng ý, Đường Phàm cũng đành thôi:
- Không sao, vậy cô chú ý an toàn, đây là danh thiếp của tôi, trên đó có số của tôi, nếu có chuyện gì thì cô cứ gọi.
- Được, cảm ơn anh, Đường Phàm.
Nhạc Yên Nhi cảm kích nói rồi trân trọng cầm lấy tấm danh thiếp.
Dạ Đình Sâm thấy vậy, cuối cùng hắn đã hiểu ghen tuông đến điên cuồng là gì. Từ nhỏ tới nay, hắn vốn muốn gì được nấy, dù không có được cũng sẽ cố gắng nghĩ cách giành được, đây là lần đầu tiên hắn rơi vào tình huống này.
Dạ Đình Sâm nghĩ mình sắp nhịn thành nội thương rồi.
Hắn cố kìm nén cay đắng trong lòng, để cho hai người kia không còn cơ hội nào khác, hắn lập tức bế Nhạc Yên Nhi lên xe.
- Muốn ăn gì, tôi đưa cô đi.
Vừa lên xe, hắn đã hỏi vậy.
Nhạc Yên Nhi thấy hắn không đặt mình xuống ghế sau mà là ghế phụ thì cảm thấy ấm áp hơn nhiều, ít nhất có rất nhiều chi tiết vẫn như xưa.
- Không muốn ăn, muốn về nhà, hơi mệt rồi.
Bị giày vò như vậy, cô đâu còn tâm trạng ăn uống, bây giờ cô chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thôi.
- Tùy cô.
Hắn thờ ơ đáp rồi nổ máy.
- Dạ Đình Sâm, nếu em tìm được một người đàn ông khác, anh sẽ có lý do ly hôn, vứt bỏ gánh nặng là em, sao anh lại ngăn cản?
Dạ Đình Sâm không đáp.
Nhạc Yên Nhi mệt mỏi nhắm mắt, nhiệt độ trong xe rất ấm áp, Dạ Đình Sâm lái xe cũng cẩn thận, vì vậy cô cảm thấy buồn ngủ.
Cô chẳng chờ câu trả lòi của hắn mà tự nói tiếp:
- Hôm nay, thấy anh ở nhà hàng, em rất vui, rất vui. Nhưng anh nói em đi gặp mặt, anh biết lúc ấy em khó chịu thế nào không? Em không muốn ăn cơm với anh ấy, em chỉ muốn chọc giận anh thôi, nhưng thái độ của anh vẫn cứ lạnh băng. Trước kia anh rất dịu dàng với em mà.
Dạ Đình Sâm, khi nào anh mới quay về như cũ? Có phải em đã thành gánh nặng của anh rồi không? Em quấn quýt khiến anh mệt mỏi lắm à?
Cô nỉ non, giọng ngày càng nhỏ, ý thức cũng dần mơ hồ.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì đau lòng, hắn nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, cảm thấy đau đến tận xương tủy.
Hắn không khống chế được nữa, vươn tay ra, nắm lấy tay cô.
Bàn tay nhỏ hơi lạnh nhưng rất mềm mại.
- Đồ ngốc, từ trước tới nay, em chưa bao giờ là gánh nặng của anh. Em là tình yêu đích thực của anh. Không diệt trừ được kẻ trong bóng tối kia, em sẽ vĩnh viễn nằm trong vòng nguy hiểm, hắn biết tầm quan trọng của em với anh, sẽ dùng em để uy hiếp anh, anh không thể dùng tương lai để đánh cược.
Dạ Đình Sâm nói, giọng nói ấm áp mà đau thương.
Điện thoại của hắn bỗng reo vang.
Cùng lúc đó, ở làn xe bên cạnh, có một chiếc xe đỗ song song với xe Dạ Đình Sâm.
Người đàn ông ngồi trong xe đeo kính gọng đen, đi giày tây, hệt như nhân viên văn phòng.
Là William.
Hai người cách nhau một khoảng rất gần, nhưng không ai nhìn ai cả.
Dạ Đình Sâm dùng tai nghe bluetooth để nghe điện thoại.
William cười khẽ:
- Cậu phách lối thật đấy, dám bế người đi ngay trước mặt bao người, bây giờ tôi là người hợp tác chứ không phải kẻ địch của cậu, đừng có chơi tôi như vậy.
- Ngay cả chuyện nhỏ cũng không làm được thì cậu còn là sói đen tôi biết sao?
- Ha ha!
Nghe thấy tên gọi đã lâu này, William cười phá lên:
- Vẫn còn nhớ cơ đấy, cứ tưởng cậu quên rồi.
- Khi ấy cậu khiến cho tôi thương tích đầy người, sao tôi dám quên.
Rất nhiều năm trước, cũng chính là đêm hắn quen Mạnh Y Bạch, toàn bộ vết thương trên người hắn đều là do William đánh, tất cả đều sượt qua tim, qua động mạch, nếu hắn không có ý chí kiên cường chịu đựng tới khi đến bệnh viện, có lẽ bây giờ đã không còn Dạ Đình Sâm tồn tại trên đời.
Lúc đó, hắn cũng phải cảm ơn một người, chính là Mạnh Y Bạch.
Có lẽ vì cô đến bên hắn khi hắn bị thương nặng, vậy nên sau khi hắn tỉnh lại, hắn không hề bài xích cô. Đây là lần đầu tiên với Dạ Đình Sâm.
Vết thương do đạn bắn kia là cái giá hắn phải trả để rời khỏi đó, đương nhiên William cũng không khá hơn hắn là bao.
Họng William là do Dạ Đình Sâm làm bỏng.
Dù thù oán trước kia rất nhiều nhưng bây giờ họ đang hợp tác với nhau, đều đang đứng trên một con thuyền, nếu ai từ bỏ thì sẽ phải dùng mạng đền.
Quy định này là quy định không bao giờ thay đổi của tổ chức.
William nhớ lại chuyện nhiều năm trước, giọng nói cũng thổn thức:
- Nhiều năm qua, tôi chưa bao giờ phục ai, chỉ riêng có cậu là tôi phục, vì cậu điên! Cậu không chỉ độc ác với người khác mà độc ác với cả bản thân mình, điểm này tôi kém cậu.
- Cậu gọi điện chỉ để khen tôi à?
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói, hắn hoàn toàn bình thản trước những lời khen của William, một kẻ vốn dĩ rất keo kiệt trong chuyện khen ngợi.
William cũng không cười nữa mà nghiêm túc nói:
- Tôi đã sắp xếp xong xuôi, nếu cậu muốn đưa cô ấy đi thì lúc nào cũng được.
Đưa cô ấy đi.
Lúc nào cũng được.
Cô ấy sẽ rời khỏi mình sao?
Tim Dạ Đình Sâm bỗng nhiên chệch nhịp, hắn nhìn Nhạc Yên Nhi theo bản năng, khuôn mặt khi ngủ của cô đẹp nhường ấy, ngắm bao lâu cũng không chán.
Sẽ đưa cô ấy đi? Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc sao?
- Phải triệt để tiêu diệt được tên kia, đó không phải chuyện một sớm một chiều. Cậu nghĩ kỹ đi, có lẽ phải nhiều năm sau cậu mới có thể gặp lại cô ấy đấy.
/1084
|