Người phụ nữ đó nghe thấy lời này thì gương mặt mơ màng vì hơi rượu lập tức tỉnh táo lại, sau đó bà ta cười nói:
- Anh đã nghe ngóng được gì rồi?
Trong lúc nói chuyện, bà ta giơ tay ra, bày ra tư thế đòi tiền.
Người đó bèn đưa tiền trong tay cho bà ta.
Người phụ nữ đó nói hết mà không giấu giếm gì:
- Tôi và ông ta chỉ là giao dịch xác thịt thôi, thuận mua vừa bán, năm đó rõ ràng tôi đã dùng biện pháp an toàn nhưng vẫn mang thai, tôi muốn lợi dụng đứa trẻ đó để đòi chút tiền nên mới sinh nó ra, tôi còn nhớ nó là một đứa bé trai rất đẹp. Lâm Viễn Đường hoàn toàn không muốn đứa trẻ này, tuy nhiên ông ta vẫn cho tôi một khoản tiền, tôi lại không muốn nuôi con, đang chuẩn bị vứt nó đi thì không ngờ vợ của ông ta tìm tới tôi, bà ta nói bà ta không thể mang thai nên muốn dùng đứa bé trai này để che mắt thiên hạ, thế là tôi bán nó đi.
Bà ta nói một cách vô cùng nhẹ nhàng, bà ta sinh đứa bé này ra là để bán.
Ánh mắt nóng rực của Lâm Đông Lục gắn chặt vào màn hình, trong mắt anh hằn đầy tơ máu.
Từ trước tới giờ anh vẫn luôn biết mình là một đứa con riêng thấp kém, nhưng không hề biết mẹ ruột của mình là ai, anh cũng không muốn đi tìm bà ta vì anh không thể chối bỏ thân phận hiện tại được.
Nhưng trước kia khi Trương Lan sỉ nhục anh, anh lờ mờ đoán được một chuyện.
Mẹ ruột của anh là một người phụ nữ ham mê tiền tài, không có chút tình cảm nào với anh cả, bà ta sinh ra anh chỉ là vì tiền.
Nhưng mà… đó đều là những lời nói khi tức giận của Trương Lan, khi chân tướng máu tươi đầm đìa bày ra trước mặt anh, anh đau đớn đến nhường nào?
Lâm Đông Lục như phát điên, anh xông lên rút máy tính ra, sau đó ném mạnh nó xuống dưới đất, trong chớp mắt chiếc máy tính vỡ thành hai nửa.
Tiếng động này khiến buổi họp báo xôn xao yên tĩnh lại.
Từ sau khi nghĩ thoáng chuyện của Nhạc Yên Nhi, bệnh tình của Lâm Đông Lục có nhiều chuyển biến tốt, nhưng dưới cơn kích động này, anh hoàn toàn nổi điên.
Anh giống như một con mãnh thú xông về phía trước, cho dù Hank đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát sít sao cũng không kịp ngăn cản anh.
Bàn tay to lớn của anh bóp chặt cổ Bạch Nhược Mai, đè mạnh cô ta lên tường.
Anh phẫn nộ gầm lên:
- Bạch Nhược Mai, hôm nay tôi muốn giết chết cô!
- Khụ khụ… Lâm Đông Lục! Là anh có lỗi với tôi trước, chết rồi cũng tốt, vợ chồng chúng ta cùng nhau chết, như thế tốt biết bao!
Bạch Nhược Mai nhìn gương mặt điên cuồng của người đàn ông trước mặt cô ta, cũng giống như lần ăn bữa cơm dưới ánh nến kia, gương mặt của anh dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, anh ném cô ta lên bàn trà, cô ta không ngừng chảy máu.
Lần đó tuy cô ta không mất mạng nhưng lại phải trả cái giá lớn nhất.
Hank, nhân viên bảo vệ và các phóng viên đều xông lên, anh ta kéo Lâm Đông Lục ra, tức giận nói:
- Em đang làm gì vậy! Buông tay ra!
Đúng vào lúc này, gương mặt của Lâm Đông Lục trở nên vô cùng thống khổ, đôi môi vốn có màu đỏ hồng của anh đột nhiên mất đi hết huyết sắc.
- Khụ khụ…
Anh ho khan dữ đội, một ngụm máu tươi tràn ra.
- Lâm Đông Lục ho ra máu rồi, mau chụp đi!
Đám phóng viên như hổ rình mồi, chen lấn xô đẩy nhau nhắm máy quay vào gương mặt của Lâm Đông Lục, trên mặt trên tay của anh toàn là máu.
Bạch Nhược Mai nhìn thấy cảnh này thì trái tim thắt lại, đúng vào một giây trước khi anh ngã xuống cô ta ôm lấy cơ thể của anh.
- Lâm Đông Lục! Sao lại thế này, sao anh lại thành ra thế này! Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu đi!
Đừng chụp nữa, các người đừng chụp nữa, Đông Lục, anh đừng có chuyện gì nhé, nếu anh có chuyện gì thì em biết phải làm sao…
Bạch Nhược Mai bật khóc nức nở như một đứa trẻ, cô ta ôm Lâm Đông Lục vào lòng, quay lưng lại với ống kính máy quay của các phóng viên.
Hank lập tức gọi 120, sau đó anh ta dìu Lâm Đông Lục lên và nói:
- Mau đi bệnh viện.
Bọn họ xông ra từ cửa trước, Nhạc Yên Nhi không kịp tránh, may là được Anjoye kéo lại.
Cô trơ mắt nhìn Lâm Đông Lục hôn mê bất tỉnh, mặt nhiễm đầy máu, rời đi trong nỗi thống khổ.
Cô trơ mắt nhìn phóng viên như một đàn ong đuổi theo anh, để lại một hội trường bừa bãi lộn xộn.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn sót lại cô và Anjoye.
Trò hề này… rơi vào sự câm lặng chết chóc.
Cô không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống đất một cách thảm hại, ngực cô như bị một tảng đá lớn đè lên làm cô không thể nào hít thở được.
Anjoye biết trong lòng cô khó chịu, bàn tay to lớn không ngừng vỗ về lưng cô, anh ta cất giọng đầy dịu dàng:
- Đợi muộn chút nữa, em sẽ đưa chị vào viện thăm Lâm Đông Lục.
- Cậu nói xem… Lâm Đông Lục có chết không?
Hai mắt của cô run rẩy, bên trên còn vương những giọt lệ lóng lánh, đôi mắt xinh đẹp của cô đong đầy nước mắt, giống như là một hồ nước trong suốt vậy.
Anjoye nhìn vào đôi mắt của cô, anh ta thở dài thật nhẹ, ôm chặt cô vào lòng:
- Sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn không có chuyện gì!
Cảm nhận được cô gái trong lòng đang run rẩy nức nở, anh ta thở dài trong lòng, những lời an ủi đã ra đến miệng nhưng đều nghẹn lại.
….
Mười một giờ đêm.
Trước cửa bệnh viện toàn là phóng viên.
Anjoye có cách riêng của mình, anh ta dẫn cô đi thẳng một mạch đến trước cửa phòng bệnh của Lâm Đông Lục mà không gặp bất cứ trở ngại nào, không biết Hank đã đi đâu, trong phòng chẳng còn ai cả.
Nhạc Yên Nhi nhìn Lâm Đông Lục nằm trên giường bệnh, đeo ống thở oxi thì nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Gương mặt anh tuấn của anh giờ trắng bệch như giấy.
Đúng vào lúc này, đột nhiên một giọng nói sắc bén vang lên:
- Cô đừng đụng vào anh ấy, anh ấy là chồng của tôi!
Bạch Nhược Mai đứng ở cửa phòng, cô ta còn cầm theo hộp giữ nhiệt, bên trong là món canh hạt sen mà Lâm Đông Lục thích ăn nhất, cô ta phải chạy tận mấy cửa hàng mới mua được.
Nhạc Yên Nhi run rẩy thu tay lại, cô mở to đôi mắt đỏ hồng của mình nhìn lại cô ta một cách lạnh lùng:
- Đây chính là kết quả mà cô muốn sao? Tại sao cô phải làm tổn thương Lâm Đông Lục, tại sao lấy được rồi lại không biết trân trọng, tại sao!
Bạch Nhược Mai nghe thế thì cười lạnh đáp:
- Nếu không phải vì cô, tôi và Lâm Đông Lục sẽ đi tới bước đường này sao? Tất cả đều là vì cô!
Cô ta đi tới bên giường, Anjoye cau mày, phản ứng đầu tiên của anh ta là kéo Nhạc Yên Nhi lại, sợ Bạch Nhược Mai sẽ nổi cơn.
Nhưng mà, cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Đông Lục, nước mắt đong đầy hai hốc mắt.
- Tôi vốn tưởng mình rất hận anh ấy, không còn yêu anh ấy nữa, nhưng vào lúc anh ấy ngất trước mặt tôi, tôi cảm thấy như cả thế giới của mình đều sụp đổ. Tại sao… anh đối xử quá đáng với em như thế mà em vẫn còn lo cho anh, lại còn trông anh cả đêm, rõ ràng… em chỉ hận là anh không chết đi!
- Đó là vì cô vân còn yêu Lâm Đông Lục!
- Không! Tôi không yêu!
Bạch Nhược Mai rít lên phản bác lại cô, hai mắt cô ta tràn ra sự hận thù.
- Tại sao tôi phải yêu loại đàn ông này, Bạch Nhược Mai tôi có điểm nào không tốt mà để anh ta chà đạp như thế! Vào lúc tôi biết anh ta vẫn nhớ cô vẫn yêu cô, tôi từng nghĩ nếu như anh ta tiếp tục lừa tôi, tôi có thể giả vờ như không biết gì cả, tiếp tục sống với anh ta. Nhưng anh ta không làm thế, vì để cô có thể ngồi lên vị trí bà Lâm này mà anh ta nhốt tôi vào trong viện tâm thần, chỉ đợi tìm một lý do thích hợp để ly hôn với tôi!
Cô nói xem, sao tôi có thể yêu loại đàn ông máu lạnh bạc tình bạc nghĩa như thế được chứ! Mục đích trở lại lần này của tôi rất rõ ràng, đó chính là cho anh ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết, tôi phải giày vò đôi nam nữ chó má các người, giày vò các người…
- Anh đã nghe ngóng được gì rồi?
Trong lúc nói chuyện, bà ta giơ tay ra, bày ra tư thế đòi tiền.
Người đó bèn đưa tiền trong tay cho bà ta.
Người phụ nữ đó nói hết mà không giấu giếm gì:
- Tôi và ông ta chỉ là giao dịch xác thịt thôi, thuận mua vừa bán, năm đó rõ ràng tôi đã dùng biện pháp an toàn nhưng vẫn mang thai, tôi muốn lợi dụng đứa trẻ đó để đòi chút tiền nên mới sinh nó ra, tôi còn nhớ nó là một đứa bé trai rất đẹp. Lâm Viễn Đường hoàn toàn không muốn đứa trẻ này, tuy nhiên ông ta vẫn cho tôi một khoản tiền, tôi lại không muốn nuôi con, đang chuẩn bị vứt nó đi thì không ngờ vợ của ông ta tìm tới tôi, bà ta nói bà ta không thể mang thai nên muốn dùng đứa bé trai này để che mắt thiên hạ, thế là tôi bán nó đi.
Bà ta nói một cách vô cùng nhẹ nhàng, bà ta sinh đứa bé này ra là để bán.
Ánh mắt nóng rực của Lâm Đông Lục gắn chặt vào màn hình, trong mắt anh hằn đầy tơ máu.
Từ trước tới giờ anh vẫn luôn biết mình là một đứa con riêng thấp kém, nhưng không hề biết mẹ ruột của mình là ai, anh cũng không muốn đi tìm bà ta vì anh không thể chối bỏ thân phận hiện tại được.
Nhưng trước kia khi Trương Lan sỉ nhục anh, anh lờ mờ đoán được một chuyện.
Mẹ ruột của anh là một người phụ nữ ham mê tiền tài, không có chút tình cảm nào với anh cả, bà ta sinh ra anh chỉ là vì tiền.
Nhưng mà… đó đều là những lời nói khi tức giận của Trương Lan, khi chân tướng máu tươi đầm đìa bày ra trước mặt anh, anh đau đớn đến nhường nào?
Lâm Đông Lục như phát điên, anh xông lên rút máy tính ra, sau đó ném mạnh nó xuống dưới đất, trong chớp mắt chiếc máy tính vỡ thành hai nửa.
Tiếng động này khiến buổi họp báo xôn xao yên tĩnh lại.
Từ sau khi nghĩ thoáng chuyện của Nhạc Yên Nhi, bệnh tình của Lâm Đông Lục có nhiều chuyển biến tốt, nhưng dưới cơn kích động này, anh hoàn toàn nổi điên.
Anh giống như một con mãnh thú xông về phía trước, cho dù Hank đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát sít sao cũng không kịp ngăn cản anh.
Bàn tay to lớn của anh bóp chặt cổ Bạch Nhược Mai, đè mạnh cô ta lên tường.
Anh phẫn nộ gầm lên:
- Bạch Nhược Mai, hôm nay tôi muốn giết chết cô!
- Khụ khụ… Lâm Đông Lục! Là anh có lỗi với tôi trước, chết rồi cũng tốt, vợ chồng chúng ta cùng nhau chết, như thế tốt biết bao!
Bạch Nhược Mai nhìn gương mặt điên cuồng của người đàn ông trước mặt cô ta, cũng giống như lần ăn bữa cơm dưới ánh nến kia, gương mặt của anh dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, anh ném cô ta lên bàn trà, cô ta không ngừng chảy máu.
Lần đó tuy cô ta không mất mạng nhưng lại phải trả cái giá lớn nhất.
Hank, nhân viên bảo vệ và các phóng viên đều xông lên, anh ta kéo Lâm Đông Lục ra, tức giận nói:
- Em đang làm gì vậy! Buông tay ra!
Đúng vào lúc này, gương mặt của Lâm Đông Lục trở nên vô cùng thống khổ, đôi môi vốn có màu đỏ hồng của anh đột nhiên mất đi hết huyết sắc.
- Khụ khụ…
Anh ho khan dữ đội, một ngụm máu tươi tràn ra.
- Lâm Đông Lục ho ra máu rồi, mau chụp đi!
Đám phóng viên như hổ rình mồi, chen lấn xô đẩy nhau nhắm máy quay vào gương mặt của Lâm Đông Lục, trên mặt trên tay của anh toàn là máu.
Bạch Nhược Mai nhìn thấy cảnh này thì trái tim thắt lại, đúng vào một giây trước khi anh ngã xuống cô ta ôm lấy cơ thể của anh.
- Lâm Đông Lục! Sao lại thế này, sao anh lại thành ra thế này! Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu đi!
Đừng chụp nữa, các người đừng chụp nữa, Đông Lục, anh đừng có chuyện gì nhé, nếu anh có chuyện gì thì em biết phải làm sao…
Bạch Nhược Mai bật khóc nức nở như một đứa trẻ, cô ta ôm Lâm Đông Lục vào lòng, quay lưng lại với ống kính máy quay của các phóng viên.
Hank lập tức gọi 120, sau đó anh ta dìu Lâm Đông Lục lên và nói:
- Mau đi bệnh viện.
Bọn họ xông ra từ cửa trước, Nhạc Yên Nhi không kịp tránh, may là được Anjoye kéo lại.
Cô trơ mắt nhìn Lâm Đông Lục hôn mê bất tỉnh, mặt nhiễm đầy máu, rời đi trong nỗi thống khổ.
Cô trơ mắt nhìn phóng viên như một đàn ong đuổi theo anh, để lại một hội trường bừa bãi lộn xộn.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn sót lại cô và Anjoye.
Trò hề này… rơi vào sự câm lặng chết chóc.
Cô không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống đất một cách thảm hại, ngực cô như bị một tảng đá lớn đè lên làm cô không thể nào hít thở được.
Anjoye biết trong lòng cô khó chịu, bàn tay to lớn không ngừng vỗ về lưng cô, anh ta cất giọng đầy dịu dàng:
- Đợi muộn chút nữa, em sẽ đưa chị vào viện thăm Lâm Đông Lục.
- Cậu nói xem… Lâm Đông Lục có chết không?
Hai mắt của cô run rẩy, bên trên còn vương những giọt lệ lóng lánh, đôi mắt xinh đẹp của cô đong đầy nước mắt, giống như là một hồ nước trong suốt vậy.
Anjoye nhìn vào đôi mắt của cô, anh ta thở dài thật nhẹ, ôm chặt cô vào lòng:
- Sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn không có chuyện gì!
Cảm nhận được cô gái trong lòng đang run rẩy nức nở, anh ta thở dài trong lòng, những lời an ủi đã ra đến miệng nhưng đều nghẹn lại.
….
Mười một giờ đêm.
Trước cửa bệnh viện toàn là phóng viên.
Anjoye có cách riêng của mình, anh ta dẫn cô đi thẳng một mạch đến trước cửa phòng bệnh của Lâm Đông Lục mà không gặp bất cứ trở ngại nào, không biết Hank đã đi đâu, trong phòng chẳng còn ai cả.
Nhạc Yên Nhi nhìn Lâm Đông Lục nằm trên giường bệnh, đeo ống thở oxi thì nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Gương mặt anh tuấn của anh giờ trắng bệch như giấy.
Đúng vào lúc này, đột nhiên một giọng nói sắc bén vang lên:
- Cô đừng đụng vào anh ấy, anh ấy là chồng của tôi!
Bạch Nhược Mai đứng ở cửa phòng, cô ta còn cầm theo hộp giữ nhiệt, bên trong là món canh hạt sen mà Lâm Đông Lục thích ăn nhất, cô ta phải chạy tận mấy cửa hàng mới mua được.
Nhạc Yên Nhi run rẩy thu tay lại, cô mở to đôi mắt đỏ hồng của mình nhìn lại cô ta một cách lạnh lùng:
- Đây chính là kết quả mà cô muốn sao? Tại sao cô phải làm tổn thương Lâm Đông Lục, tại sao lấy được rồi lại không biết trân trọng, tại sao!
Bạch Nhược Mai nghe thế thì cười lạnh đáp:
- Nếu không phải vì cô, tôi và Lâm Đông Lục sẽ đi tới bước đường này sao? Tất cả đều là vì cô!
Cô ta đi tới bên giường, Anjoye cau mày, phản ứng đầu tiên của anh ta là kéo Nhạc Yên Nhi lại, sợ Bạch Nhược Mai sẽ nổi cơn.
Nhưng mà, cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Đông Lục, nước mắt đong đầy hai hốc mắt.
- Tôi vốn tưởng mình rất hận anh ấy, không còn yêu anh ấy nữa, nhưng vào lúc anh ấy ngất trước mặt tôi, tôi cảm thấy như cả thế giới của mình đều sụp đổ. Tại sao… anh đối xử quá đáng với em như thế mà em vẫn còn lo cho anh, lại còn trông anh cả đêm, rõ ràng… em chỉ hận là anh không chết đi!
- Đó là vì cô vân còn yêu Lâm Đông Lục!
- Không! Tôi không yêu!
Bạch Nhược Mai rít lên phản bác lại cô, hai mắt cô ta tràn ra sự hận thù.
- Tại sao tôi phải yêu loại đàn ông này, Bạch Nhược Mai tôi có điểm nào không tốt mà để anh ta chà đạp như thế! Vào lúc tôi biết anh ta vẫn nhớ cô vẫn yêu cô, tôi từng nghĩ nếu như anh ta tiếp tục lừa tôi, tôi có thể giả vờ như không biết gì cả, tiếp tục sống với anh ta. Nhưng anh ta không làm thế, vì để cô có thể ngồi lên vị trí bà Lâm này mà anh ta nhốt tôi vào trong viện tâm thần, chỉ đợi tìm một lý do thích hợp để ly hôn với tôi!
Cô nói xem, sao tôi có thể yêu loại đàn ông máu lạnh bạc tình bạc nghĩa như thế được chứ! Mục đích trở lại lần này của tôi rất rõ ràng, đó chính là cho anh ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết, tôi phải giày vò đôi nam nữ chó má các người, giày vò các người…
/1084
|