Đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét, Nhạc Yên Nhi giật mình tỉnh lại.
Lúc này cô mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì!
Cô vội vàng thả lỏng cổ Đỗ Hồng Tuyết ra rồi lùi về sau hai bước, ôm lấy đầu mình một cách đầy thống khổ.
- Tôi… tôi không biết, tôi cũng không biết bây giờ mình đang làm gì nữa, đầu của tôi đau quá… đau quá…
Cô giãy giụa, cố đuổi giọng nói điên cuồng trong đầu mình đi.
Anjoye cũng bị thương, vì cô anh ta một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm, chịu biết bao nhiêu đòn roi.
Còn Dạ Đình Sâm thì vô tình bỏ đi trước một mình, sao cô có thể nghi ngờ ân nhân cứu mạng của mình chứ!
Chắc sắp điên rồi, cô bị Dạ Đình Sâm và chính bản thân mình giày vò đến mức sắp phát điên rồi!
Đỗ Hồng Tuyết thấy cô đau khổ như thế thì trong lòng khoan khoái lắm, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
- Nhạc Yên Nhi, nếu Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện bất trắc gì thì chính là do cô hại, cô chỉ biết hại người thôi, nếu là cô thì tôi đã chết quách đi cho xong rồi.
- Cô câm miệng lại, tôi không hại anh ấy, là anh ấy có lỗi với tôi, anh ấy bỏ rơi tôi! Tôi không hề sai!
Nhạc Yên Nhi đau khổ gào thét, mặc cho nước mắt tuôn rơi, gương mặt của cô tái nhợt không chút huyết sắc, khiến người ta nhìn vào phải kinh sợ.
Đỗ Hồng Tuyết cười lạnh, gằn từng chữ một:
- Mặc kệ có phải là lỗi của cô hay không, chắc chắn mọi người đều cho rằng là đồ đê tiện như cô hại Dạ Đình Sâm để đến với em chồng của mình. Trong mắt mọi người cô là một người phụ nữ lẳng lơ, là đồ đàn bà độc ác phản bội chồng mình, âm mưu với người đàn ông khác để hại chồng mình!
Lần này, không đợi Nhạc Yên Nhi lên tiếng, Anjoye đã không nhịn nổi nữa.
Anh ta bước lên trước, một tay bóp lấy cổ Đỗ Hồng Tuyết.
- Cô muốn chết đúng không?
Anjoye nhấn mạnh từng tiếng một, giọng nói của anh ta rất đáng sợ, trên gương mặt đẹp tựa yêu nghiệt kia đâu còn thấy được chút vết tích nào của nụ cười thường thấy hàng ngày nữa, bây giờ gương mặt anh ta phủ kín một lớp sương lạnh, lạnh lẽo âm hàn.
Anh ta giơ tay lên cao, gương mặt của Đỗ Hồng Tuyết vì nghẹn khí mà đỏ bừng cả lên, hai mắt cô ta trợn to lên, cứ như là sắp lồi ra ngoài vậy.
Cô ta cố sức giãy giụa, móng tay cào thật mạnh vào mu bàn tay của anh ta, rạch ra mấy đường máu, nhưng hình như Anjoye không hề cảm nhận được sự đau đớn, trong mắt anh ta chứa đầy hơi thở của sự tử vong.
Lúc này anh ta thực sự muốn giết người!
Qua hồi lâu Nhạc Yên Nhi mới bình tĩnh lại, cô cố đứng dậy và nói:
- Buông cô ta ra đi.
Anjoye làm như không nghe thấy.
- Tôi nói… buông cô ta ra!
Nhạc Yên Nhi dùng hết sức hét lên.
Lúc này Anjoye mới nghe lời cô mà thả lỏng tay ra.
Đỗ Hồng Tuyết giống như một con búp bê bị người ta vứt bỏ, ngã xuống đất một cách thảm hại, còn chưa kịp thở đã bật cười.
- Sao rồi? Chột dạ rồi đúng không? Nếu như tôi cũng chết liền chứng minh được là hai người cấu kết làm bậy, âm mưu hãm hại Dạ Đình Sâm đúng không!
Nhạc Yên Nhi bước từng bước đến trước mặt Đỗ Hồng Tuyết, cô từ từ khom lưng xuống rồi niết lấy cằm cô ấy, giọng nói lạnh lùng tràn ra khỏi đôi môi của cô.
- Cô còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi không hại Dạ Đình Sâm, không hề!
- Cô… cô nói… nói dối…
Chỉ một câu ngắn ngủi mà cô ta lại nói một cách ngắt quãng, thốt ra từng từ một đầy đau đớn.
- Nếu như cô cứ chắc chắn rằng tôi hại anh ấy, vậy được thôi, tôi sẽ làm như ý nguyện của cô! Tốt nhất cô nên chắn rằng anh ấy không xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi nhất định sẽ tìm đủ mọi cách khiến cho anh ấy sống không bằng chết, khiến cho hai người không sống nổi ngày nào yên ổn!
- Cô…
Đỗ Hồng Tuyết kinh hãi nhìn cô.
Không biết tại sao, Nhạc Yên Nhi hiện tại khiến cô ta cảm thấy rất sợ hãi, dường như cô… ngay lập tức có thể trở thành một con người đáng sợ.
Nhạc Yên Nhi lạnh lùng hất mặt của cô ta đi, Đỗ Hồng Tuyết hèn mọn quay mặt về một bên.
Nhạc Yên Nhi đứng dậy, nói:
- Nếu như lần sau tôi còn để cô giẫm lên đầu tôi thì tôi không phải họ Nhạc!
Giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ của cô vang vọng khắp nhà bếp.
Rồi ngay sau đó cả không gian yên tĩnh lại, có thể nghe rõ từng tiếng hít thở có nặng có nhẹ của mọi người.
Nhạc Yên Nhi liếc qua đầu bếp béo một cái, ông đã bị dọa tới mức ngừng lại việc đang làm.
- Bác đầu bếp cứ nấu tiếp đi, tôi vẫn còn muốn ăn cơm bác nấu.
Mặc kệ thế nào, nếu như đã đến đây rồi thì cô phải tìm được một đáp án rồi mới trở về, nếu không cô không cam lòng được.
- À… tôi… tôi nấu xong ngay đây.
Đầu bếp béo vội vàng nói.
Nhạc Yên Nhi liếc qua Đỗ Hồng Tuyết một lượt, cô hờ hững lên tiếng:
- Nếu như cô đã đến rồi thì cùng xem một vở kịch hay với tôi đi.
Nói xong, cô không quay đầu lại mà xoay người đi luôn.
Cô vẫn ngồi ở chỗ lúc đầu, món ăn không thay đổi, đầu bếp cũng không đổi, thứ thay đổi chính là trái tim của cô.
Bởi vì các món ăn đi kèm đều có sẵn, hơn nữa những món cô gọi đều không phức tạp, vì thế chẳng mấy chốc đã nấu xong.
Nhạc Yên Nhi nhìn những món ăn gia đình trước mặt, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, tuy nhiên ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng như cũ.
Cô gắp lên một miếng sườn xào chua ngọt mà mình thích ăn nhất rồi cho vào miệng, đó không phải là hương vị mà cô quen thuộc nữa.
Không giống một chút nào!
Cô lại nếm thử mấy món khác, không có một món nào có hương vị giống món ăn mà Dạ Đình Sâm nấu!
Vậy những món ăn mà trước kia cô ăn…
Cô chẳng nếm được mấy miếng đã buông bát đũa xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt thật thà phúc hậu của đầu bếp béo, cô nói.
- Bác đầu bếp, bác không định giải thích gì với tôi sao?
- Mấy hôm nay tôi không được khỏe nên hương vị món ăn hơi sai lệch một chút, không giống trước kia là chuyện bình thường.
Ông vội vàng biện minh.
- Tôi có hỏi bác tại sao hương vị trước sau không giống nhau à? Sao bác lại đoán chuẩn thế?
Nhạc Yên Nhi lạnh giọng hỏi.
Đầu bếp béo ngẩn ra, không ngờ Nhạc Yên Nhi lại thông minh như thế, bắt ngay được sơ hở của ông.
Ông bỗng nhiên hoảng loạn, nhìn về hướng Anjoye với ánh mắt cầu cứu.
Lúc đầu, là hai anh em họ hợp mưu với nhau, bây giờ mọi chuyện vỡ lở rồi, anh ta nên đứng ra nói giúp ông vài câu chứ nhỉ?
- Yên Nhi, em đưa chị về nhà, chúng ta không ở lại đây nữa được không!
Anjoye nhíu chặt mày, bước đến kéo lấy tay Nhạc Yên Nhi định dắt cô về nhưng cô vẫn cứ ngồi nguyên trên ghế, không hề động đậy.
- Mấy người đều đang lừa dối tôi đúng không! Rốt cuộc thức ăn là do ai nấu, cậu không định cho tôi một lời giải thích sao?
Cô không hề quay lại nhìn Anjoye mà chỉ hỏi bằng giọng điệu vô cùng cứng rắn.
Trái tim của Anjoye run rẩy mãnh liệt, cuối cùng anh ta bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Đúng như những gì chị nghĩ, đáp án này có làm chị hài lòng không?
Nói vậy mấy hôm đó người nấu cơm cho cô ăn chính là Dạ Đình Sâm.
Bóng người mà cô nhìn thấy trong nhà bếp cũng chính là Dạ Đình Sâm đúng không!
Không phải hắn đã quên đi cô rồi sao? Không phải hắn sẽ không xuống bếp nữa à, tại sao hắn lại nấu cho cô ăn.
Vậy…
Chỉ có một khả năng, hắn đã nhớ ra cô rồi, nhưng… tại sao hắn lại không nói?
Đầu cô rối tung cả lên, chẳng hiểu nổi chuyện gì.
Mọi nghi vấn cứ nối đuôi nhau ùa tới, chèn ép tinh thần của cô, cô sắp phát điên rồi.
Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi thở dài một hơi:
- Tôi biết rồi, tôi cũng không muốn biết tại sao, anh ấy có nhớ ra tôi hay không cũng chẳng có gì quan trọng, cuộc sống… cứ tiếp tục thế thôi!
Cô đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi nhà hàng, bóng lưng ấy sao mà cô đơn đến thế.
Đỗ Hồng Tuyết đi ngay sau lưng cô, nghe cô nói vậy thì cô cùng kinh hãi, cô ta hỏi:
- Nhạc Yên Nhi, cô nói thế là sao, anh ấy… sao anh ấy có thể nhớ ra cô được, rốt cuộc cô đang nói cái gì.
Nhưng, chẳng ai trả lời cô ta hết.
Lúc này cô mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì!
Cô vội vàng thả lỏng cổ Đỗ Hồng Tuyết ra rồi lùi về sau hai bước, ôm lấy đầu mình một cách đầy thống khổ.
- Tôi… tôi không biết, tôi cũng không biết bây giờ mình đang làm gì nữa, đầu của tôi đau quá… đau quá…
Cô giãy giụa, cố đuổi giọng nói điên cuồng trong đầu mình đi.
Anjoye cũng bị thương, vì cô anh ta một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm, chịu biết bao nhiêu đòn roi.
Còn Dạ Đình Sâm thì vô tình bỏ đi trước một mình, sao cô có thể nghi ngờ ân nhân cứu mạng của mình chứ!
Chắc sắp điên rồi, cô bị Dạ Đình Sâm và chính bản thân mình giày vò đến mức sắp phát điên rồi!
Đỗ Hồng Tuyết thấy cô đau khổ như thế thì trong lòng khoan khoái lắm, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
- Nhạc Yên Nhi, nếu Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện bất trắc gì thì chính là do cô hại, cô chỉ biết hại người thôi, nếu là cô thì tôi đã chết quách đi cho xong rồi.
- Cô câm miệng lại, tôi không hại anh ấy, là anh ấy có lỗi với tôi, anh ấy bỏ rơi tôi! Tôi không hề sai!
Nhạc Yên Nhi đau khổ gào thét, mặc cho nước mắt tuôn rơi, gương mặt của cô tái nhợt không chút huyết sắc, khiến người ta nhìn vào phải kinh sợ.
Đỗ Hồng Tuyết cười lạnh, gằn từng chữ một:
- Mặc kệ có phải là lỗi của cô hay không, chắc chắn mọi người đều cho rằng là đồ đê tiện như cô hại Dạ Đình Sâm để đến với em chồng của mình. Trong mắt mọi người cô là một người phụ nữ lẳng lơ, là đồ đàn bà độc ác phản bội chồng mình, âm mưu với người đàn ông khác để hại chồng mình!
Lần này, không đợi Nhạc Yên Nhi lên tiếng, Anjoye đã không nhịn nổi nữa.
Anh ta bước lên trước, một tay bóp lấy cổ Đỗ Hồng Tuyết.
- Cô muốn chết đúng không?
Anjoye nhấn mạnh từng tiếng một, giọng nói của anh ta rất đáng sợ, trên gương mặt đẹp tựa yêu nghiệt kia đâu còn thấy được chút vết tích nào của nụ cười thường thấy hàng ngày nữa, bây giờ gương mặt anh ta phủ kín một lớp sương lạnh, lạnh lẽo âm hàn.
Anh ta giơ tay lên cao, gương mặt của Đỗ Hồng Tuyết vì nghẹn khí mà đỏ bừng cả lên, hai mắt cô ta trợn to lên, cứ như là sắp lồi ra ngoài vậy.
Cô ta cố sức giãy giụa, móng tay cào thật mạnh vào mu bàn tay của anh ta, rạch ra mấy đường máu, nhưng hình như Anjoye không hề cảm nhận được sự đau đớn, trong mắt anh ta chứa đầy hơi thở của sự tử vong.
Lúc này anh ta thực sự muốn giết người!
Qua hồi lâu Nhạc Yên Nhi mới bình tĩnh lại, cô cố đứng dậy và nói:
- Buông cô ta ra đi.
Anjoye làm như không nghe thấy.
- Tôi nói… buông cô ta ra!
Nhạc Yên Nhi dùng hết sức hét lên.
Lúc này Anjoye mới nghe lời cô mà thả lỏng tay ra.
Đỗ Hồng Tuyết giống như một con búp bê bị người ta vứt bỏ, ngã xuống đất một cách thảm hại, còn chưa kịp thở đã bật cười.
- Sao rồi? Chột dạ rồi đúng không? Nếu như tôi cũng chết liền chứng minh được là hai người cấu kết làm bậy, âm mưu hãm hại Dạ Đình Sâm đúng không!
Nhạc Yên Nhi bước từng bước đến trước mặt Đỗ Hồng Tuyết, cô từ từ khom lưng xuống rồi niết lấy cằm cô ấy, giọng nói lạnh lùng tràn ra khỏi đôi môi của cô.
- Cô còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi không hại Dạ Đình Sâm, không hề!
- Cô… cô nói… nói dối…
Chỉ một câu ngắn ngủi mà cô ta lại nói một cách ngắt quãng, thốt ra từng từ một đầy đau đớn.
- Nếu như cô cứ chắc chắn rằng tôi hại anh ấy, vậy được thôi, tôi sẽ làm như ý nguyện của cô! Tốt nhất cô nên chắn rằng anh ấy không xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi nhất định sẽ tìm đủ mọi cách khiến cho anh ấy sống không bằng chết, khiến cho hai người không sống nổi ngày nào yên ổn!
- Cô…
Đỗ Hồng Tuyết kinh hãi nhìn cô.
Không biết tại sao, Nhạc Yên Nhi hiện tại khiến cô ta cảm thấy rất sợ hãi, dường như cô… ngay lập tức có thể trở thành một con người đáng sợ.
Nhạc Yên Nhi lạnh lùng hất mặt của cô ta đi, Đỗ Hồng Tuyết hèn mọn quay mặt về một bên.
Nhạc Yên Nhi đứng dậy, nói:
- Nếu như lần sau tôi còn để cô giẫm lên đầu tôi thì tôi không phải họ Nhạc!
Giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ của cô vang vọng khắp nhà bếp.
Rồi ngay sau đó cả không gian yên tĩnh lại, có thể nghe rõ từng tiếng hít thở có nặng có nhẹ của mọi người.
Nhạc Yên Nhi liếc qua đầu bếp béo một cái, ông đã bị dọa tới mức ngừng lại việc đang làm.
- Bác đầu bếp cứ nấu tiếp đi, tôi vẫn còn muốn ăn cơm bác nấu.
Mặc kệ thế nào, nếu như đã đến đây rồi thì cô phải tìm được một đáp án rồi mới trở về, nếu không cô không cam lòng được.
- À… tôi… tôi nấu xong ngay đây.
Đầu bếp béo vội vàng nói.
Nhạc Yên Nhi liếc qua Đỗ Hồng Tuyết một lượt, cô hờ hững lên tiếng:
- Nếu như cô đã đến rồi thì cùng xem một vở kịch hay với tôi đi.
Nói xong, cô không quay đầu lại mà xoay người đi luôn.
Cô vẫn ngồi ở chỗ lúc đầu, món ăn không thay đổi, đầu bếp cũng không đổi, thứ thay đổi chính là trái tim của cô.
Bởi vì các món ăn đi kèm đều có sẵn, hơn nữa những món cô gọi đều không phức tạp, vì thế chẳng mấy chốc đã nấu xong.
Nhạc Yên Nhi nhìn những món ăn gia đình trước mặt, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, tuy nhiên ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng như cũ.
Cô gắp lên một miếng sườn xào chua ngọt mà mình thích ăn nhất rồi cho vào miệng, đó không phải là hương vị mà cô quen thuộc nữa.
Không giống một chút nào!
Cô lại nếm thử mấy món khác, không có một món nào có hương vị giống món ăn mà Dạ Đình Sâm nấu!
Vậy những món ăn mà trước kia cô ăn…
Cô chẳng nếm được mấy miếng đã buông bát đũa xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt thật thà phúc hậu của đầu bếp béo, cô nói.
- Bác đầu bếp, bác không định giải thích gì với tôi sao?
- Mấy hôm nay tôi không được khỏe nên hương vị món ăn hơi sai lệch một chút, không giống trước kia là chuyện bình thường.
Ông vội vàng biện minh.
- Tôi có hỏi bác tại sao hương vị trước sau không giống nhau à? Sao bác lại đoán chuẩn thế?
Nhạc Yên Nhi lạnh giọng hỏi.
Đầu bếp béo ngẩn ra, không ngờ Nhạc Yên Nhi lại thông minh như thế, bắt ngay được sơ hở của ông.
Ông bỗng nhiên hoảng loạn, nhìn về hướng Anjoye với ánh mắt cầu cứu.
Lúc đầu, là hai anh em họ hợp mưu với nhau, bây giờ mọi chuyện vỡ lở rồi, anh ta nên đứng ra nói giúp ông vài câu chứ nhỉ?
- Yên Nhi, em đưa chị về nhà, chúng ta không ở lại đây nữa được không!
Anjoye nhíu chặt mày, bước đến kéo lấy tay Nhạc Yên Nhi định dắt cô về nhưng cô vẫn cứ ngồi nguyên trên ghế, không hề động đậy.
- Mấy người đều đang lừa dối tôi đúng không! Rốt cuộc thức ăn là do ai nấu, cậu không định cho tôi một lời giải thích sao?
Cô không hề quay lại nhìn Anjoye mà chỉ hỏi bằng giọng điệu vô cùng cứng rắn.
Trái tim của Anjoye run rẩy mãnh liệt, cuối cùng anh ta bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Đúng như những gì chị nghĩ, đáp án này có làm chị hài lòng không?
Nói vậy mấy hôm đó người nấu cơm cho cô ăn chính là Dạ Đình Sâm.
Bóng người mà cô nhìn thấy trong nhà bếp cũng chính là Dạ Đình Sâm đúng không!
Không phải hắn đã quên đi cô rồi sao? Không phải hắn sẽ không xuống bếp nữa à, tại sao hắn lại nấu cho cô ăn.
Vậy…
Chỉ có một khả năng, hắn đã nhớ ra cô rồi, nhưng… tại sao hắn lại không nói?
Đầu cô rối tung cả lên, chẳng hiểu nổi chuyện gì.
Mọi nghi vấn cứ nối đuôi nhau ùa tới, chèn ép tinh thần của cô, cô sắp phát điên rồi.
Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi thở dài một hơi:
- Tôi biết rồi, tôi cũng không muốn biết tại sao, anh ấy có nhớ ra tôi hay không cũng chẳng có gì quan trọng, cuộc sống… cứ tiếp tục thế thôi!
Cô đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi nhà hàng, bóng lưng ấy sao mà cô đơn đến thế.
Đỗ Hồng Tuyết đi ngay sau lưng cô, nghe cô nói vậy thì cô cùng kinh hãi, cô ta hỏi:
- Nhạc Yên Nhi, cô nói thế là sao, anh ấy… sao anh ấy có thể nhớ ra cô được, rốt cuộc cô đang nói cái gì.
Nhưng, chẳng ai trả lời cô ta hết.
/1084
|