Trên đường, Anjoye cũng tóm tắt lại sự việc: Dạ Đình Sâm giả vờ mất trí nhớ để bẫy Đỗ Hồng Tuyết, còn có chuyện ở nhà xưởng, người chịu nhát cắt tiếp theo vì cô chính là Dạ Đình Sâm.
Bây giờ hắn đang ở tổng bộ tại Anh quốc, được cao tầng bảo hộ.
Nhưng sống hay chết thì khó nói.
- Ông già Mike gọi cho em, ý bảo Dạ Đình Sâm chết rồi. Nếu chủ tịch LN qua đời đột ngột thì những người có quyền cao nhất trong hội đồng quản trị sẽ phong tỏa tin tức, bồi dưỡng người thừa kế tiếp theo, cho tới thời cơ phù hợp mới công bố người thừa kế đời trước đã chết. Bây giờ em cũng không biết anh ta còn sống hay đã chết, chị phải chuẩn bị tâm lý trước đi.
- Được.
Nhạc Yên Nhi biết chân tướng, cô có cảm giác như mình đã rơi vào hầm băng vô tận, rét lạnh toàn thân.
Ngay từ đầu, mọi thứ đều là giả.
Nhưng chuyện Dạ Đình Sâm sắp chết lại là thật.
Cô không khóc cũng không bối rối, cô bình tĩnh tới độ bản thân cũng thấy kỳ lạ.
Lòng cô trống rỗng, làm sao cũng không thể lấp đầy được, chỉ thấy gió không ngừng thổi qua.
Khi tới trụ sở chính của LN, Anjoye đi thẳng lên tầng cao nhất. Mấy hôm nay, các đổng sự liên tục mở hội nghị, vậy nên phòng họp chẳng còn chỗ trống.
Không biết họ đang nói những gì, bầu không khí rất nghiêm túc, ngay lúc ấy, Anjoye cùng Nhạc Yên Nhi xông vào.
Thanh âm bên trong im bặt.
- Ông già Mike, tôi muốn nghe một lời giải thích đây!
Anjoye híp mắt, giọng nói lạnh băng.
- Tất cả ra ngoài để tôi nói chuyện với cậu hai.
Mike bình tĩnh nói, giọng ông vô cùng uy nghiêm.
Người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi chỉ ngồi ở đó đã đủ lộ ra vẻ tôn quý khó ai bì kịp.
Mọi người đã đi cả, Nhạc Yên Nhi lúc này mới nhận ra phu nhân Minh Tú cũng đang ở đây.
Tâm trạng bà rất tệ nhưng khi thấy cô, bà vẫn khẽ gật đầu.
Nhạc Yên Nhi không biết phó chủ tịch đã biết chuyện Dạ Đình Sâm giờ đang sống chết không rõ là vì mình chưa, liệu biết rồi thì bà có trách cô không.
Có một người phụ nữ đi chậm nhất rồi dừng lại trước mặt Anjoye, nói với anh bằng tiếng Pháp:
- Đừng làm bừa, tôi chờ anh ở ngoài.
Nói xong, bà ta còn lườm Nhạc Yên Nhi, nếu cô đoán không lầm thì đây là phu nhân Rose, mẹ của Anjoye.
Phòng họp vắng vẻ hẳn, chỉ còn lại ba người.
Anjoye lập tức mở lời:
- Ông già, tôi muốn gặp ông đấy.
- Chủ tịch càng ngày càng không có quy củ. Đây là quy định do chính ông nội cậu đã quyết, chẳng lẽ cậu quên rồi?
- Ông tôi chết rồi, sao ông vẫn cổ hủ không chịu thay đổi thế? Hơn nữa quy định là vật chết, người mới là sống, tôi đang là chủ tịch đương nhiệm của LN, chẳng lẽ tôi không nên biết tình hình nội bộ à? Nếu hôm nay ông không đồng ý thì cùng lắm tôi chẳng làm cái chức chủ tịch này nữa!
Anjoye nói.
- Vớ vẩn!
Mike vỗ bàn, Nhạc Yên Nhi giật mình.
- Ông già, ông cứ thử xem tôi có đang đùa không.
Anjoye không hề nhượng bộ.
Không khí trong phòng như đóng băng, cuối cùng, Mike thỏa hiệp.
- Được, nếu vậy tôi sẽ đưa các người đi xem tình hình của cựu chủ tịch.
Đồng ý rồi!
Hai người lên xe của Mike, mất khoảng một giờ đi đường, họ dừng lại tại một thị trấn nhỏ.
Anjoye thấy khung cảnh quen thuộc thì nhíu mày:
- Trụ sở huấn luyện à?
Mike chỉ khẽ gật đầu.
- Trụ sở huấn luyện là sao?
Nhạc Yên Nhi hỏi.
Chẳng biết có phải sắp gặp được Dạ Đình Sâm không mà Nhạc Yên Nhi cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, cảm giác hồi hộp ấy thực sự khó nói thành lời.
- Đây là do người ông đã chết của em làm ra. Lúc đầu nó là trụ sở huấn luyện chuyên phục vụ cho việc huấn luyện vệ sĩ bảo vệ cho người nhà họ Dạ. Sau này, việc này trở thành chính quy, tất cả đều được huấn luyện theo kiểu của bộ đội đặc chủng, ngay cả các mức hình phạt cũng tăng lên, nếu có người vi phạm quy định của gia tộc, người đó ắt bị trừng phạt. Chỗ này em hay phải đến lắm, quen rồi, nhưng em không hề biết chỗ này có bệnh viện.
Nơi này không chỉ có bệnh viện, hơn nữa còn là bệnh viện quân y hạng nhất, có thể tự ứng phó với mọi tình huống, khả năng cấp cứu đã được công nhận.
Họ đi sâu vào căn cứ, trên đường, Nhạc Yên Nhi thấy rất nhiều người đang được huấn luyện, nam nữ có đủ, thậm chí là cả trẻ con mười mấy tuổi.
Tất cả bọn họ đều không có có biểu tình gì, ai nấy đều nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt liều lĩnh, tất cả đều cố gắng đạp lên người khác để tăng khả năng sống sót cho chính mình.
Giữa căn cứ là một tòa nhà lớn, ba người lên tới tầng bốn mươi rồi mới dừng lại.
Vừa vào tới nơi đã thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Mike chỉ vào phòng bệnh trong cùng, nói:
- Samuel ở đó.
Nhạc Yên Nhi biết Samuel là tên tiếng Anh của Dạ Đình Sâm, cô bắt đầu cảm thấy bất an.
Cô chầm chậm bước tới, run rẩy.
Từng bước tới gần cửa phòng bệnh, sau đó, cô đẩy cửa vào.
Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi lại có thể nhìn thấy Dạ Đình Sâm.
Hắn đang hôn mê trên giường, khuôn mặt trắng nhợt.
- Anh ấy... làm sao...
Cô che miệng, run run nói. Nhạc Yên Nhi cố nén nước mắt.
Bác sĩ nhìn Mike, sau khi nhận được sự cho phép của ông ta thì mới lên tiếng giải thích.
- Phần lưng bị thương, gãy xương sườn, tủy sống và phổi bị tổn thương, bệnh nhân chưa hoàn toàn thoát khỏi tình trạng xấu, lúc nào cũng phải đối mặt với khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên dưỡng khí không đủ, còn sống được hay không chỉ chờ vào số mệnh thôi.
Bác sĩ biết họ không có chuyên môn y khoa nên chỉ giải thích đơn giản.
- Vì sao dưỡng khí lại không đủ? Có thể dùng mặt nạ mà?
Anjoye nhíu mày hỏi.
- Việc này khá khó.
Bác sĩ bước tới, lật chăn lên để lộ lưng của hắn.
Trên người hắn có rất nhiều vết thương, dưới da tụ huyết, kết quả sau khi phẫu thuật là cả tấm lưng của hắn không còn bất cứ mảng da nào lành lặn, dấu vết dao mổ ở khắp mọi nơi.
Vết thương ở lưng được khâu lại nhưng có dấu hiệu nhiễm trùng, không phải vì bác sĩ không cố gắng mà là do phần diện tích thối rữa quá nhiều.
Bệnh nhân không thể nằm ngửa nên rất khó để dùng mặt nạ dưỡng khí vì tim phổi lúc này đều bị đè ở phía dưới.
Vậy nên chỉ cần điện tâm đồ thay đổi, lập tức sẽ có bác sĩ chụp mặt nạ dưỡng khí cho hắn, sau khi khôi phục sẽ bỏ ra, quá trình này được lặp đi lặp lại, tuy nhiên đến bây giờ chỉ có thể trông chờ vào ý chí sinh tồn của bệnh nhân mà thôi.
Điều đáng mừng duy nhất là đòn cuối cùng không đập thẳng vào xương sống, nếu không hắn có thể sẽ tàn tật suốt đời.
- Tình hình lúc này là vậy, vết thương của bệnh nhân đã chuyển biến xấu, có tỉnh lại được không cũng chưa thể nói chắc.
Mike đứng ngoài cửa, bình thản nói:
- Chúng tôi đã chuẩn bị hậu sự rồi, không cần lo lắng.
Anjoye hung dữ nói:
- Chuẩn bị hậu sự? Người còn chưa chết, sao phải chuẩn bị! Chắc chắn Dạ Đình Sâm sẽ sống!
- Cậu ta không sống nổi.
Đôi mắt già nua của Mike lộ vẻ đau thương:
- Kể cả có tỉnh lại đi nữa, cậu ta cũng không chịu nổi trừng phạt của gia tộc. Trong thời gian qua, cậu ta tùy hứng làm bậy quá nhiều, rất nhiều tin tức làm mất mặt nhà họ Dạ, vậy nên phải bị trừng phạt. Hội đồng quản trị cho cậu ta thời gian một tháng, nếu tỉnh lại còn có thể tĩnh dưỡng hơn hai mươi này, nhưng thế cũng không bù nổi sự trừng phạt của gia tộc.
Sự trừng phạt của gia tộc?
Nhạc Yên Nhi nhớ tới những người đang huấn luyện ngoài kia, đồng tử cô co rút lại.
Rốt cuộc thì nhà họ Dạ là thứ tồn tại thế nào mà lại có sự trừng phạt tàn nhẫn đến vậy?
Bây giờ hắn đang ở tổng bộ tại Anh quốc, được cao tầng bảo hộ.
Nhưng sống hay chết thì khó nói.
- Ông già Mike gọi cho em, ý bảo Dạ Đình Sâm chết rồi. Nếu chủ tịch LN qua đời đột ngột thì những người có quyền cao nhất trong hội đồng quản trị sẽ phong tỏa tin tức, bồi dưỡng người thừa kế tiếp theo, cho tới thời cơ phù hợp mới công bố người thừa kế đời trước đã chết. Bây giờ em cũng không biết anh ta còn sống hay đã chết, chị phải chuẩn bị tâm lý trước đi.
- Được.
Nhạc Yên Nhi biết chân tướng, cô có cảm giác như mình đã rơi vào hầm băng vô tận, rét lạnh toàn thân.
Ngay từ đầu, mọi thứ đều là giả.
Nhưng chuyện Dạ Đình Sâm sắp chết lại là thật.
Cô không khóc cũng không bối rối, cô bình tĩnh tới độ bản thân cũng thấy kỳ lạ.
Lòng cô trống rỗng, làm sao cũng không thể lấp đầy được, chỉ thấy gió không ngừng thổi qua.
Khi tới trụ sở chính của LN, Anjoye đi thẳng lên tầng cao nhất. Mấy hôm nay, các đổng sự liên tục mở hội nghị, vậy nên phòng họp chẳng còn chỗ trống.
Không biết họ đang nói những gì, bầu không khí rất nghiêm túc, ngay lúc ấy, Anjoye cùng Nhạc Yên Nhi xông vào.
Thanh âm bên trong im bặt.
- Ông già Mike, tôi muốn nghe một lời giải thích đây!
Anjoye híp mắt, giọng nói lạnh băng.
- Tất cả ra ngoài để tôi nói chuyện với cậu hai.
Mike bình tĩnh nói, giọng ông vô cùng uy nghiêm.
Người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi chỉ ngồi ở đó đã đủ lộ ra vẻ tôn quý khó ai bì kịp.
Mọi người đã đi cả, Nhạc Yên Nhi lúc này mới nhận ra phu nhân Minh Tú cũng đang ở đây.
Tâm trạng bà rất tệ nhưng khi thấy cô, bà vẫn khẽ gật đầu.
Nhạc Yên Nhi không biết phó chủ tịch đã biết chuyện Dạ Đình Sâm giờ đang sống chết không rõ là vì mình chưa, liệu biết rồi thì bà có trách cô không.
Có một người phụ nữ đi chậm nhất rồi dừng lại trước mặt Anjoye, nói với anh bằng tiếng Pháp:
- Đừng làm bừa, tôi chờ anh ở ngoài.
Nói xong, bà ta còn lườm Nhạc Yên Nhi, nếu cô đoán không lầm thì đây là phu nhân Rose, mẹ của Anjoye.
Phòng họp vắng vẻ hẳn, chỉ còn lại ba người.
Anjoye lập tức mở lời:
- Ông già, tôi muốn gặp ông đấy.
- Chủ tịch càng ngày càng không có quy củ. Đây là quy định do chính ông nội cậu đã quyết, chẳng lẽ cậu quên rồi?
- Ông tôi chết rồi, sao ông vẫn cổ hủ không chịu thay đổi thế? Hơn nữa quy định là vật chết, người mới là sống, tôi đang là chủ tịch đương nhiệm của LN, chẳng lẽ tôi không nên biết tình hình nội bộ à? Nếu hôm nay ông không đồng ý thì cùng lắm tôi chẳng làm cái chức chủ tịch này nữa!
Anjoye nói.
- Vớ vẩn!
Mike vỗ bàn, Nhạc Yên Nhi giật mình.
- Ông già, ông cứ thử xem tôi có đang đùa không.
Anjoye không hề nhượng bộ.
Không khí trong phòng như đóng băng, cuối cùng, Mike thỏa hiệp.
- Được, nếu vậy tôi sẽ đưa các người đi xem tình hình của cựu chủ tịch.
Đồng ý rồi!
Hai người lên xe của Mike, mất khoảng một giờ đi đường, họ dừng lại tại một thị trấn nhỏ.
Anjoye thấy khung cảnh quen thuộc thì nhíu mày:
- Trụ sở huấn luyện à?
Mike chỉ khẽ gật đầu.
- Trụ sở huấn luyện là sao?
Nhạc Yên Nhi hỏi.
Chẳng biết có phải sắp gặp được Dạ Đình Sâm không mà Nhạc Yên Nhi cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, cảm giác hồi hộp ấy thực sự khó nói thành lời.
- Đây là do người ông đã chết của em làm ra. Lúc đầu nó là trụ sở huấn luyện chuyên phục vụ cho việc huấn luyện vệ sĩ bảo vệ cho người nhà họ Dạ. Sau này, việc này trở thành chính quy, tất cả đều được huấn luyện theo kiểu của bộ đội đặc chủng, ngay cả các mức hình phạt cũng tăng lên, nếu có người vi phạm quy định của gia tộc, người đó ắt bị trừng phạt. Chỗ này em hay phải đến lắm, quen rồi, nhưng em không hề biết chỗ này có bệnh viện.
Nơi này không chỉ có bệnh viện, hơn nữa còn là bệnh viện quân y hạng nhất, có thể tự ứng phó với mọi tình huống, khả năng cấp cứu đã được công nhận.
Họ đi sâu vào căn cứ, trên đường, Nhạc Yên Nhi thấy rất nhiều người đang được huấn luyện, nam nữ có đủ, thậm chí là cả trẻ con mười mấy tuổi.
Tất cả bọn họ đều không có có biểu tình gì, ai nấy đều nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt liều lĩnh, tất cả đều cố gắng đạp lên người khác để tăng khả năng sống sót cho chính mình.
Giữa căn cứ là một tòa nhà lớn, ba người lên tới tầng bốn mươi rồi mới dừng lại.
Vừa vào tới nơi đã thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Mike chỉ vào phòng bệnh trong cùng, nói:
- Samuel ở đó.
Nhạc Yên Nhi biết Samuel là tên tiếng Anh của Dạ Đình Sâm, cô bắt đầu cảm thấy bất an.
Cô chầm chậm bước tới, run rẩy.
Từng bước tới gần cửa phòng bệnh, sau đó, cô đẩy cửa vào.
Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi lại có thể nhìn thấy Dạ Đình Sâm.
Hắn đang hôn mê trên giường, khuôn mặt trắng nhợt.
- Anh ấy... làm sao...
Cô che miệng, run run nói. Nhạc Yên Nhi cố nén nước mắt.
Bác sĩ nhìn Mike, sau khi nhận được sự cho phép của ông ta thì mới lên tiếng giải thích.
- Phần lưng bị thương, gãy xương sườn, tủy sống và phổi bị tổn thương, bệnh nhân chưa hoàn toàn thoát khỏi tình trạng xấu, lúc nào cũng phải đối mặt với khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên dưỡng khí không đủ, còn sống được hay không chỉ chờ vào số mệnh thôi.
Bác sĩ biết họ không có chuyên môn y khoa nên chỉ giải thích đơn giản.
- Vì sao dưỡng khí lại không đủ? Có thể dùng mặt nạ mà?
Anjoye nhíu mày hỏi.
- Việc này khá khó.
Bác sĩ bước tới, lật chăn lên để lộ lưng của hắn.
Trên người hắn có rất nhiều vết thương, dưới da tụ huyết, kết quả sau khi phẫu thuật là cả tấm lưng của hắn không còn bất cứ mảng da nào lành lặn, dấu vết dao mổ ở khắp mọi nơi.
Vết thương ở lưng được khâu lại nhưng có dấu hiệu nhiễm trùng, không phải vì bác sĩ không cố gắng mà là do phần diện tích thối rữa quá nhiều.
Bệnh nhân không thể nằm ngửa nên rất khó để dùng mặt nạ dưỡng khí vì tim phổi lúc này đều bị đè ở phía dưới.
Vậy nên chỉ cần điện tâm đồ thay đổi, lập tức sẽ có bác sĩ chụp mặt nạ dưỡng khí cho hắn, sau khi khôi phục sẽ bỏ ra, quá trình này được lặp đi lặp lại, tuy nhiên đến bây giờ chỉ có thể trông chờ vào ý chí sinh tồn của bệnh nhân mà thôi.
Điều đáng mừng duy nhất là đòn cuối cùng không đập thẳng vào xương sống, nếu không hắn có thể sẽ tàn tật suốt đời.
- Tình hình lúc này là vậy, vết thương của bệnh nhân đã chuyển biến xấu, có tỉnh lại được không cũng chưa thể nói chắc.
Mike đứng ngoài cửa, bình thản nói:
- Chúng tôi đã chuẩn bị hậu sự rồi, không cần lo lắng.
Anjoye hung dữ nói:
- Chuẩn bị hậu sự? Người còn chưa chết, sao phải chuẩn bị! Chắc chắn Dạ Đình Sâm sẽ sống!
- Cậu ta không sống nổi.
Đôi mắt già nua của Mike lộ vẻ đau thương:
- Kể cả có tỉnh lại đi nữa, cậu ta cũng không chịu nổi trừng phạt của gia tộc. Trong thời gian qua, cậu ta tùy hứng làm bậy quá nhiều, rất nhiều tin tức làm mất mặt nhà họ Dạ, vậy nên phải bị trừng phạt. Hội đồng quản trị cho cậu ta thời gian một tháng, nếu tỉnh lại còn có thể tĩnh dưỡng hơn hai mươi này, nhưng thế cũng không bù nổi sự trừng phạt của gia tộc.
Sự trừng phạt của gia tộc?
Nhạc Yên Nhi nhớ tới những người đang huấn luyện ngoài kia, đồng tử cô co rút lại.
Rốt cuộc thì nhà họ Dạ là thứ tồn tại thế nào mà lại có sự trừng phạt tàn nhẫn đến vậy?
/1084
|