Bác sĩ đứng bên cạnh thực sự không thể nhịn được nữa, ông do dự một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
- Thực ra bây giờ tôi mà nói thì quả là tội nhân thiên cổ, thế nhưng tôi là bác sĩ, chủ tịch còn chưa được khám, có thể chờ sau khi chắc chắn ngài ấy không sao rồi hai người hẵng tâm sự được không?
Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới vội đẩy Dạ Đình Sâm ra.
Bây giờ hắn quá yếu, cô chỉ đẩy nhẹ là đã có thể tránh khỏi hắn, thậm chí hắn còn nghiêng ngả một chút làm cô giật mình.
Dạ Đình Sâm bị thương nặng quá.
Cô vội đỡ lấy cánh tay hắn, áy náy nói:
- Xin lỗi, tôi lập tức dìu anh ấy về phòng ngay.
Nhưng một giây sau, bàn tay của hắn đã phủ lên bàn tay cô, tay kia thì vịn vào tường, vất vả bước đi. Tuy vậy, hắn cũng nhất định không buông tay cô.
Dường như hắn sẽ mãi mãi không buông tay Nhạc Yên Nhi ra nữa.
Sau khi khám, mọi thứ đều ổn, Dạ Đình Sâm chỉ cần ở lại bệnh viện vài ngày để chờ vết thương khỏi hẳn mà thôi.
Bác sĩ đi rồi, căn phòng rơi vào yên tĩnh, Nhạc Yên Nhi lúc này muốn ra khỏi đây.
Cô vừa quay người thì giọng Dạ Đình Sâm đã vang lên.
- Anh biết là trong thời gian qua anh đã làm em tổn thương, nói xin lỗi thực sự quá qua loa, cứ để anh từ từ bù đắp suốt quãng đời còn lại được không?
Quãng đời còn lại, từ từ bù đắp.
Quãng đời còn lại của hắn, quãng đời còn lại của cô.
Tim Nhạc Yên Nhi run lên, thậm chí nó còn hẫng một nhịp, cô cảm thấy hoảng hốt quá.
- Bây giờ anh chẳng còn sức xuống giường, không thể tự bước tới trước mặt em, em có thể đến bên cạnh anh không?
Hắn khẽ hỏi, giọng điệu rất rụt rè.
Dạ Đình Sâm vẫn như trước đây, hắn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, kể cả nói dối cũng không.
Nếu bây giờ hắn giả vờ đau ở đâu đó, cô sẽ mềm lòng, chắc chắn sẽ chạy tới.
Nhưng mà Dạ Đình Sâm thế này mới là người khiến cô yêu đến chết đi sống lại.
Nhạc Yên Nhi chậm rãi nhìn sang rồi bước tới bên giường, khẽ hỏi:
- Bây giờ thì anh giải thích cho em được rồi chứ?
- Được, chỉ cần em không đi thì cái gì cũng được.
Hắn nắm lấy tay cô, Nhạc Yên Nhi giãy ra nhưng không được nên chỉ đành để như vậy.
- Chuyện này khá phức tạp, trong nội bộ của LN có gián điệp, mục tiêu là cả tập đoàn. Đây là một trận chiến rất quyết liệt, anh mong em không bị cuốn vào đó. Người kia biết hắn khó có thể làm anh tổn thương, vậy nên muốn ra tay từ em, anh chỉ có thể dùng cách đó mới khiến hắn tạm thời tin tưởng rằng em không quan trọng với anh, để hắn không tập trung vào em nữa. Bây giờ, anh đã biết đó là ai rồi, chờ sau khi anh ra viện, anh sẽ giải quyết triệt để tai họa ngầm này, đến lúc đó sẽ chẳng còn ai uy hiếp được chúng ta nữa. Chờ khi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta sẽ rời khỏi đây, về thành phố A cùng với con, được không?
Dạ Đình Sâm tóm tắt mọi chuyện, khi nói đến cuộc tranh đấu, giọng hắn rất cứng rắn, thế nhưng vừa nhắc tới con, giọng hắn đã chuyển thành dịu dàng.
- Anh biết em mang thai?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn hắn.
- Biết, ngay từ đầu đã biết rồi.
Hắn áy náy nói, ánh mắt rất thâm tình.
- Vậy anh có biết khi em tham gia tang lễ của ông đã bị bà Cố đẩy ngã, suýt sảy thai không? Vậy anh có biết bác sĩ nói tâm trạng của em kích động quá sẽ ảnh hưởng xấu tới con không? Vậy anh có biết vì kế hoạch của anh mà em bị công ty đóng băng, trở thành kẻ người người đều muốn đánh trong giới giải trí không? Anh biết em mang thai mà còn đối xử với em như vậy, anh quá đáng quá rồi!
Nhạc Yên Nhi càng nói càng giận, cô đứng phắt dậy, hất tay hắn ra, định rời khỏi đây.
- Xin lỗi.
Dạ Đình Sâm tóm lấy cổ tay cô, giọng khàn khàn:
- Anh đã làm sai rất nhiều nhưng anh không hối hận. Khi anh nhận được tin có gián điệp, điều đầu tiên anh nghĩ tới chính là an toàn của em, với anh mà nói, không gì quan trọng hơn an toàn của em cả! Chỉ cần có thể bảo vệ được em, đừng nói là LN, ngay cả đứa bé này anh cũng từ bỏ được. Con thì còn có thể có, nhưng mất em thì anh không chịu nổi! Em muốn đi, anh tuyệt không ngăn cản, em hận anh, anh cũng hiểu. Nhưng anh sẽ dốc hết sức để đuổi theo em, để đền bù lỗi lầm của anh.
Từng cậu nói của hắn như đâm vào lòng Nhạc Yên Nhi.
Cô dừng bước, nước mắt tuôn rơi.
- Em muốn yên tĩnh, lát nữa sẽ quay lại thăm anh.
Cô vẫn rời đi.
Dạ Đình Sâm nhìn bóng lưng cô, hắn rất muốn đuổi theo nhưng đã không còn sức lực nữa.
Nhạc Yên Nhi xuống dưới, sau cao ốc là một khoảng xanh hóa, bây giờ ở đây không có ai.
Mùa đông nước Anh không lạnh như thành phố A, cô mặc áo khoác nỉ, đeo khăn quàng là đã đủ ấm.
Cô muốn chậm rãi suy nghĩ về những việc đã xảy ra tại thành phố A trong thời gian vừa qua, thế nhưng cô không có dũng cảm để làm điều đó.
Nhạc Yên Nhi thở dài, suy nghĩ của cô rối loạn, giờ phút này, cô thậm chí không biết mình muốn làm gì nữa.
Mình yêu Dạ Đình Sâm không? Tất nhiên là yêu.
Mình hận Dạ Đình Sâm không? Trong những thời khắc gian nan nhất, có hận.
Nhạc Yên Nhi vuốt ve bụng mình, sinh mệnh nhỏ bé ở bên trong khiến cô bàng hoàng.
Lúc này, bác sĩ phụ trách điều trị chính cho Dạ Đình Sâm đi tới.
Bác sĩ David mỉm cười, nhún vai bất đắt dĩ:
- Không phải nghi ngờ, tôi bị người ta nhờ đi. Chủ tịch lo lắng cho cô nhưng lại không thể ra khỏi phòng bệnh, chính vì vậy nên nhờ tôi tìm cô.
- Tôi không sao, ông vất vả rồi.
Nhạc Yên Nhi áy náy cười.
- Trên mặt cô viết toàn là không vui kìa, làm sao lại không có việc gì được? Giữa hai người xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi không?
- Bác sĩ đã kết hôn chưa? Hai người có yêu thương nhau không?
- Tất nhiên rồi, vợ tôi cũng là bác sĩ, hơn nữa cũng làm ở đây.
Vẻ mặt ngọt ngào khi nhắc tới vợ của David đã đủ chứng minh tình cảm vợ chồng của họ rất tốt.
- Vậy nếu giữa vợ và con thì đàn ông sẽ chọn thế nào?
Nhạc Yên Nhi tò mò.
Câu hỏi này là dành cho bác sĩ.
David cười, nói rất chắc chắn:
- Khi nãy tôi có do dự một giây, việc này tôi phải nói xin lỗi với vợ tôi rồi đấy. Nhưng tôi cũng có thể hiểu được hành vi của mình, đây là một vấn đề mà bất cứ người đàn ông nào cũng phải nghĩ kỹ, tôi do dự là bình thường thôi. Việc này chủ yếu dựa trên chuyện người chồng yêu vợ mình cỡ nào, nếu yêu đủ thì tất nhiên sẽ chọn vợ không do dự. Nếu yêu không đủ, họ sẽ giữ lại con, vợ thì tìm người khác cũng được.
Một người đàn ông có thể có rất nhiều phụ nữ, mỗi người phụ nữ cũng đều có cơ hội sinh con cho người đàn ông của mình, nhưng nếu người đàn ông đó từ bỏ mọi cơ hội, lựa chọn một người phụ nữ, cũng chỉ cần con của một người đó, vậy thì rất đáng quý. Cô phải hiểu là có rất nhiều người nói đàn ông là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chuyện này không sai, tôi có thể chứng minh chuyện này trên góc độ y học, thế nhưng tôi cũng tin rằng trái tim của một người có thể cao thượng như những gì chúng ta muốn thấy.
- Thực ra bây giờ tôi mà nói thì quả là tội nhân thiên cổ, thế nhưng tôi là bác sĩ, chủ tịch còn chưa được khám, có thể chờ sau khi chắc chắn ngài ấy không sao rồi hai người hẵng tâm sự được không?
Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới vội đẩy Dạ Đình Sâm ra.
Bây giờ hắn quá yếu, cô chỉ đẩy nhẹ là đã có thể tránh khỏi hắn, thậm chí hắn còn nghiêng ngả một chút làm cô giật mình.
Dạ Đình Sâm bị thương nặng quá.
Cô vội đỡ lấy cánh tay hắn, áy náy nói:
- Xin lỗi, tôi lập tức dìu anh ấy về phòng ngay.
Nhưng một giây sau, bàn tay của hắn đã phủ lên bàn tay cô, tay kia thì vịn vào tường, vất vả bước đi. Tuy vậy, hắn cũng nhất định không buông tay cô.
Dường như hắn sẽ mãi mãi không buông tay Nhạc Yên Nhi ra nữa.
Sau khi khám, mọi thứ đều ổn, Dạ Đình Sâm chỉ cần ở lại bệnh viện vài ngày để chờ vết thương khỏi hẳn mà thôi.
Bác sĩ đi rồi, căn phòng rơi vào yên tĩnh, Nhạc Yên Nhi lúc này muốn ra khỏi đây.
Cô vừa quay người thì giọng Dạ Đình Sâm đã vang lên.
- Anh biết là trong thời gian qua anh đã làm em tổn thương, nói xin lỗi thực sự quá qua loa, cứ để anh từ từ bù đắp suốt quãng đời còn lại được không?
Quãng đời còn lại, từ từ bù đắp.
Quãng đời còn lại của hắn, quãng đời còn lại của cô.
Tim Nhạc Yên Nhi run lên, thậm chí nó còn hẫng một nhịp, cô cảm thấy hoảng hốt quá.
- Bây giờ anh chẳng còn sức xuống giường, không thể tự bước tới trước mặt em, em có thể đến bên cạnh anh không?
Hắn khẽ hỏi, giọng điệu rất rụt rè.
Dạ Đình Sâm vẫn như trước đây, hắn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, kể cả nói dối cũng không.
Nếu bây giờ hắn giả vờ đau ở đâu đó, cô sẽ mềm lòng, chắc chắn sẽ chạy tới.
Nhưng mà Dạ Đình Sâm thế này mới là người khiến cô yêu đến chết đi sống lại.
Nhạc Yên Nhi chậm rãi nhìn sang rồi bước tới bên giường, khẽ hỏi:
- Bây giờ thì anh giải thích cho em được rồi chứ?
- Được, chỉ cần em không đi thì cái gì cũng được.
Hắn nắm lấy tay cô, Nhạc Yên Nhi giãy ra nhưng không được nên chỉ đành để như vậy.
- Chuyện này khá phức tạp, trong nội bộ của LN có gián điệp, mục tiêu là cả tập đoàn. Đây là một trận chiến rất quyết liệt, anh mong em không bị cuốn vào đó. Người kia biết hắn khó có thể làm anh tổn thương, vậy nên muốn ra tay từ em, anh chỉ có thể dùng cách đó mới khiến hắn tạm thời tin tưởng rằng em không quan trọng với anh, để hắn không tập trung vào em nữa. Bây giờ, anh đã biết đó là ai rồi, chờ sau khi anh ra viện, anh sẽ giải quyết triệt để tai họa ngầm này, đến lúc đó sẽ chẳng còn ai uy hiếp được chúng ta nữa. Chờ khi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta sẽ rời khỏi đây, về thành phố A cùng với con, được không?
Dạ Đình Sâm tóm tắt mọi chuyện, khi nói đến cuộc tranh đấu, giọng hắn rất cứng rắn, thế nhưng vừa nhắc tới con, giọng hắn đã chuyển thành dịu dàng.
- Anh biết em mang thai?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn hắn.
- Biết, ngay từ đầu đã biết rồi.
Hắn áy náy nói, ánh mắt rất thâm tình.
- Vậy anh có biết khi em tham gia tang lễ của ông đã bị bà Cố đẩy ngã, suýt sảy thai không? Vậy anh có biết bác sĩ nói tâm trạng của em kích động quá sẽ ảnh hưởng xấu tới con không? Vậy anh có biết vì kế hoạch của anh mà em bị công ty đóng băng, trở thành kẻ người người đều muốn đánh trong giới giải trí không? Anh biết em mang thai mà còn đối xử với em như vậy, anh quá đáng quá rồi!
Nhạc Yên Nhi càng nói càng giận, cô đứng phắt dậy, hất tay hắn ra, định rời khỏi đây.
- Xin lỗi.
Dạ Đình Sâm tóm lấy cổ tay cô, giọng khàn khàn:
- Anh đã làm sai rất nhiều nhưng anh không hối hận. Khi anh nhận được tin có gián điệp, điều đầu tiên anh nghĩ tới chính là an toàn của em, với anh mà nói, không gì quan trọng hơn an toàn của em cả! Chỉ cần có thể bảo vệ được em, đừng nói là LN, ngay cả đứa bé này anh cũng từ bỏ được. Con thì còn có thể có, nhưng mất em thì anh không chịu nổi! Em muốn đi, anh tuyệt không ngăn cản, em hận anh, anh cũng hiểu. Nhưng anh sẽ dốc hết sức để đuổi theo em, để đền bù lỗi lầm của anh.
Từng cậu nói của hắn như đâm vào lòng Nhạc Yên Nhi.
Cô dừng bước, nước mắt tuôn rơi.
- Em muốn yên tĩnh, lát nữa sẽ quay lại thăm anh.
Cô vẫn rời đi.
Dạ Đình Sâm nhìn bóng lưng cô, hắn rất muốn đuổi theo nhưng đã không còn sức lực nữa.
Nhạc Yên Nhi xuống dưới, sau cao ốc là một khoảng xanh hóa, bây giờ ở đây không có ai.
Mùa đông nước Anh không lạnh như thành phố A, cô mặc áo khoác nỉ, đeo khăn quàng là đã đủ ấm.
Cô muốn chậm rãi suy nghĩ về những việc đã xảy ra tại thành phố A trong thời gian vừa qua, thế nhưng cô không có dũng cảm để làm điều đó.
Nhạc Yên Nhi thở dài, suy nghĩ của cô rối loạn, giờ phút này, cô thậm chí không biết mình muốn làm gì nữa.
Mình yêu Dạ Đình Sâm không? Tất nhiên là yêu.
Mình hận Dạ Đình Sâm không? Trong những thời khắc gian nan nhất, có hận.
Nhạc Yên Nhi vuốt ve bụng mình, sinh mệnh nhỏ bé ở bên trong khiến cô bàng hoàng.
Lúc này, bác sĩ phụ trách điều trị chính cho Dạ Đình Sâm đi tới.
Bác sĩ David mỉm cười, nhún vai bất đắt dĩ:
- Không phải nghi ngờ, tôi bị người ta nhờ đi. Chủ tịch lo lắng cho cô nhưng lại không thể ra khỏi phòng bệnh, chính vì vậy nên nhờ tôi tìm cô.
- Tôi không sao, ông vất vả rồi.
Nhạc Yên Nhi áy náy cười.
- Trên mặt cô viết toàn là không vui kìa, làm sao lại không có việc gì được? Giữa hai người xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi không?
- Bác sĩ đã kết hôn chưa? Hai người có yêu thương nhau không?
- Tất nhiên rồi, vợ tôi cũng là bác sĩ, hơn nữa cũng làm ở đây.
Vẻ mặt ngọt ngào khi nhắc tới vợ của David đã đủ chứng minh tình cảm vợ chồng của họ rất tốt.
- Vậy nếu giữa vợ và con thì đàn ông sẽ chọn thế nào?
Nhạc Yên Nhi tò mò.
Câu hỏi này là dành cho bác sĩ.
David cười, nói rất chắc chắn:
- Khi nãy tôi có do dự một giây, việc này tôi phải nói xin lỗi với vợ tôi rồi đấy. Nhưng tôi cũng có thể hiểu được hành vi của mình, đây là một vấn đề mà bất cứ người đàn ông nào cũng phải nghĩ kỹ, tôi do dự là bình thường thôi. Việc này chủ yếu dựa trên chuyện người chồng yêu vợ mình cỡ nào, nếu yêu đủ thì tất nhiên sẽ chọn vợ không do dự. Nếu yêu không đủ, họ sẽ giữ lại con, vợ thì tìm người khác cũng được.
Một người đàn ông có thể có rất nhiều phụ nữ, mỗi người phụ nữ cũng đều có cơ hội sinh con cho người đàn ông của mình, nhưng nếu người đàn ông đó từ bỏ mọi cơ hội, lựa chọn một người phụ nữ, cũng chỉ cần con của một người đó, vậy thì rất đáng quý. Cô phải hiểu là có rất nhiều người nói đàn ông là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chuyện này không sai, tôi có thể chứng minh chuyện này trên góc độ y học, thế nhưng tôi cũng tin rằng trái tim của một người có thể cao thượng như những gì chúng ta muốn thấy.
/1084
|