Dạ Đình Sâm túm chặt lấy tay cô.
- Ban thưởng.
Hắn rất nghiêm túc nói.
Keo kiệt!
Lại còn đòi thưởng!
Nhạc Yên Nhi đảo mắt rồi chớp chớp mắt, cô hôn nhẹ lên mặt hắn:
- Được chưa?
- Không đủ.
Hắn phục vụ cô cả một buổi sáng, dù là cam tâm tình nguyện nhưng ít nhiều gì cũng phải có chút thù lao.
Như vậy những ngày tiếp theo mới có động lực!
Ngón tay thon ấn khẽ lên cánh môi, đôi mắt mang ý cười, dù hắn không lên tiếng nhưng ý tứ đã cực kỳ rõ ràng.
Được rồi được rồi, nể mặt chủ tịch Dạ đã vất vả vì mình, đành hôn một cái vậy.
Cô hôn khẽ lên môi hắn rồi cười:
- Được rồi chứ?
- Qua loa.
Dạ Đình Sâm không vui, hắn đứng lên, trông như một ngọn núi trước mặt cô, bóng hắn đổ xuống, một bàn tay ôm eo cô, một bàn tay khác thì đặt sau gáy cô.
Nụ hôn bá đạo mạnh mẽ ập tới.
Chiếc lưỡi công thành đoạt đất, không chừa cho cô bất cứ cơ hội khước từ nào.
Dạ Đình Sâm vốn nghĩ chỉ hôn rồi thôi, dù sao cô đang mang thai, đứa bé đã ổn định nhưng hắn yêu cô, không nỡ để cô vất vả, bản thân hắn chịu đựng cũng chỉ là nhất thời.
Nhưng chẳng ngờ nụ hôn này như ngòi nổ, châm lên ham muốn trong hắn, chúng hệt như chất dẫn lửa, cháy hừng hực.
Chuyện xảy ra thì không thể cản lại.
Hắn tham lam ngửi mùi hương thơm ngát giữa môi răng của cô, chúng hệt như thuốc phiện, một khi đã dính vào rồi, nếu muốn từ bỏ chính là đau khổ lột da cạo xương.
Nhạc Yên Nhi cũng cảm nhận được ham muốn của hắn, cô tròn mắt, bất an nhìn hắn.
Hắn nhắm mắt, nhíu mày, xem ra cũng đang đấu tranh với bản năng.
Rất vất vả.
Bàn tay cô định quấn lên để dập lửa nhưng chẳng ngờ hắn đột nhiên tách ra, quay sang chỗ khác.
- Em mau ra ngoài đi.
Dù có thể sinh hoạt vợ chồng nhưng bác sĩ cũng nhấn mạnh là phải thích hợp.
- A...
Tay cô còn dừng giữa không trung, hẳn Dạ Đình Sâm không thấy chứ?
Nếu thấy thì xấu hổ lắm, đã chuẩn bị hiến thân rồi mà hắn lại lùi bước, nhỡ bị phát hiện mình chủ động thì có phải là ngại chết không?
Cô đỏ mặt, ấp úng nói:
- À... Thế, thế em ra ngoài trước, anh làm việc của anh đi.
Cô mở cửa đi thẳng.
Ra khỏi nhà, hít thở không khí mát mẻ, cô lập tức tỉnh táo hẳn.
Không biết tuyết rơi từ bao giờ mà đã phủ một lớp dày trên đất, khi giẫm chân lên sẽ nghe thấy tiếng.
Nếu có Dư San San ở đây, chắc chắn họ sẽ đắp người tuyết!
Đúng lúc này, giọng Dư San San vang lên từ ngoài cửa:
- Cưng ơi, mở cửa! Tớ đến thăm nhà còn mua một tặng một, mang theo một tên ăn hại này.
Dư San San mặc áo khoác đỏ, bàn tay đeo găng đang vẫy.
Tên ăn hại cô gọi thì đang ôm túi lớn túi nhỏ, bên trong toàn nguyên liệu nấu ăn, có vẻ là định tới để nấu nướng.
- Sao hai người lại tới đây?
Nhạc Yên Nhi vui vẻ nhảy dựng lên.
Đây có thể coi là cầu được ước thấy không?
- Dạ thiếu gia gọi cho Bạch Kính Thần, bảo rằng đây là lần đầu tuyết rơi trong năm nay, hẳn cậu sẽ muốn ở bên bạn bè nên tớ đến chứ sao. Bảo bối hạnh phúc quá, Dạ thiếu chu đáo thật.
- Anh cũng chu đáo mà!
Bạch Kính Thần không phục.
- Hừ, anh còn kém xa! Người ta đường đường là chủ tịch lớn mà còn rửa tay nấu cơm, anh thì sao? Ăn uống chùa ở nhà em! Mau vào làm trợ thủ cho Dạ thiếu đi, đừng có đứng trước mặt em!
Dư San San giận dữ nói.
Đuổi Bạch Kính Thần đi rồi, Nhạc Yên Nhi bật cười:
- Tính nết của cậu đúng là chỉ có Bạch Kính Thần mới chịu nổi, không thể bớt bớt đi à, dịu dàng chút xem nào?
- Anh ấy thích ăn đòn, tớ chịu thôi, nếu tớ mà dịu dàng thì anh ấy lại không quen. Để hai người họ làm việc còn mình đi đắp người tuyết thôi, trận tuyết đầu tiên trong năm đấy!
- Được!
Dư San San cởi găng tay, thổi thổi hai cái rồi bắt đầu đắp tuyết.
Hai người phụ nữ ngoài sân chơi quên trời đất, hai người đàn ông thì đứng ở cửa ra vào, an tĩnh ngắm nhìn. Bên tai họ là tiếng cười nói của hai cô gái, mọi thứ đều thật thỏa mãn.
Chẳng mấy chốc, một người tuyết mập mạp xuất hiện.
- Hoàn hảo!
Dư San San vui mừng nói, sau đó, cô ném di động cho Bạch Kính Thần:
- Chụp ảnh cho bọn em đi, đẹp vào, chụp xong có thưởng.
Sự thật chứng minh là kỹ thuật chụp ảnh của Bạch Kính Thần rất tốt, kết cấu ảnh rất chuyên nghiệp, hắn chụp được Dư San San cười tươi như hoa.
Nhạc Yên Nhi đưa di động cho Dạ Đình Sâm, cười:
- Anh chụp giúp em luôn đi, lần đầu tuyết rơi trong năm đấy!
- Được.
Hắn đứng dậy, đi về phía cô.
Liếc qua đồng hồ, thấy đã gần mười giờ, sắp tới giờ nấu cơm, vậy là hắn tùy tiện bấm một cái.
- Anh chụp gì đấy?
- Em bảo anh chụp mà.
Dạ Đình Sâm trần thuật.
Giờ phút này, Nhạc Yên Nhi cảm thấy sụp đổ.
Cô bảo hắn chụp là chụp cô đứng trong tuyết cùng người tuyết.
Cô chỉ thuận miệng nói "Lần đầu tuyết rơi trong năm" thôi, kết quả hắn nghe lời, chụp một ảnh mặt đất đầy tuyết, ngay cả áo cô cũng không dính vào ảnh.
EQ của người đàn ông này thật đáng lo ngại.
- Anh chụp lại cho em đi, chụp em với người tuyết, cả hai phải ở trong ảnh, hiểu chưa?
- Được.
Chẳng mấy chốc, hắn đưa điện thoại tới, Nhạc Yên Nhi thấy hình mà suýt khóc.
Góc đứng của cô không phù hợp, hơi ngược sáng, người tối đen không nhìn rõ mặt, thế mà hắn lại chụp, còn nói thêm:
- Có phải di động của em có vấn đề không?
Mẹ nó!
Rõ ràng là đầu hắn có vấn đề.
- Thôi anh đi nấu cơm đi, việc anh làm tốt chỉ có nấu cơm thôi!
Nhạc Yên Nhi che mặt, suýt khóc.
Nhìn Bạch Kính Thần đi, chụp ảnh còn chụp được cảnh Dư San San vui vẻ, hai người chơi trong tuyết, nhưng nhìn lại vị này xem, chỉ có nhớ thương phòng bếp!
Thôi thôi! Đi mau lên! Không lại giận thêm mất!
Chẳng mấy chốc là đến giờ cơm, lần này họ ăn cơm tây, bò bít tết chín bảy phần, phối hợp với rượu đỏ và súp nấm.
Dạ Đình Sâm rất cẩn thận, hắn cắt bò bít tết rồi đưa cho Nhạc Yên Nhi, nói:
- Cơm của em có salad hoa quả nữa.
- Biết biết.
Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn nói, ngoan ngoãn ăn.
Dư San San ngồi đối diện, cô cảm thấy họ đang điên cuồng ném thức ăn cho chó.
Nhạc Yên Nhi ăn cơm thường dính bên môi, mỗi lần như vậy, Dạ Đình Sâm đều nhận ra rồi lau giúp cô.
Ăn bò bít tết xong, cô sẽ thích ăn thêm bánh mì kèm mỡ bò, hắn đã sớm phết xong bơ việt quất, thêm cả salad hoa quả, vừa ngon vừa dinh dưỡng.
Sự chu đáo của hắn khiến Dư San San cảm thấy Nhạc Yên Nhi chính là một vật báu, nâng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan.
- Ban thưởng.
Hắn rất nghiêm túc nói.
Keo kiệt!
Lại còn đòi thưởng!
Nhạc Yên Nhi đảo mắt rồi chớp chớp mắt, cô hôn nhẹ lên mặt hắn:
- Được chưa?
- Không đủ.
Hắn phục vụ cô cả một buổi sáng, dù là cam tâm tình nguyện nhưng ít nhiều gì cũng phải có chút thù lao.
Như vậy những ngày tiếp theo mới có động lực!
Ngón tay thon ấn khẽ lên cánh môi, đôi mắt mang ý cười, dù hắn không lên tiếng nhưng ý tứ đã cực kỳ rõ ràng.
Được rồi được rồi, nể mặt chủ tịch Dạ đã vất vả vì mình, đành hôn một cái vậy.
Cô hôn khẽ lên môi hắn rồi cười:
- Được rồi chứ?
- Qua loa.
Dạ Đình Sâm không vui, hắn đứng lên, trông như một ngọn núi trước mặt cô, bóng hắn đổ xuống, một bàn tay ôm eo cô, một bàn tay khác thì đặt sau gáy cô.
Nụ hôn bá đạo mạnh mẽ ập tới.
Chiếc lưỡi công thành đoạt đất, không chừa cho cô bất cứ cơ hội khước từ nào.
Dạ Đình Sâm vốn nghĩ chỉ hôn rồi thôi, dù sao cô đang mang thai, đứa bé đã ổn định nhưng hắn yêu cô, không nỡ để cô vất vả, bản thân hắn chịu đựng cũng chỉ là nhất thời.
Nhưng chẳng ngờ nụ hôn này như ngòi nổ, châm lên ham muốn trong hắn, chúng hệt như chất dẫn lửa, cháy hừng hực.
Chuyện xảy ra thì không thể cản lại.
Hắn tham lam ngửi mùi hương thơm ngát giữa môi răng của cô, chúng hệt như thuốc phiện, một khi đã dính vào rồi, nếu muốn từ bỏ chính là đau khổ lột da cạo xương.
Nhạc Yên Nhi cũng cảm nhận được ham muốn của hắn, cô tròn mắt, bất an nhìn hắn.
Hắn nhắm mắt, nhíu mày, xem ra cũng đang đấu tranh với bản năng.
Rất vất vả.
Bàn tay cô định quấn lên để dập lửa nhưng chẳng ngờ hắn đột nhiên tách ra, quay sang chỗ khác.
- Em mau ra ngoài đi.
Dù có thể sinh hoạt vợ chồng nhưng bác sĩ cũng nhấn mạnh là phải thích hợp.
- A...
Tay cô còn dừng giữa không trung, hẳn Dạ Đình Sâm không thấy chứ?
Nếu thấy thì xấu hổ lắm, đã chuẩn bị hiến thân rồi mà hắn lại lùi bước, nhỡ bị phát hiện mình chủ động thì có phải là ngại chết không?
Cô đỏ mặt, ấp úng nói:
- À... Thế, thế em ra ngoài trước, anh làm việc của anh đi.
Cô mở cửa đi thẳng.
Ra khỏi nhà, hít thở không khí mát mẻ, cô lập tức tỉnh táo hẳn.
Không biết tuyết rơi từ bao giờ mà đã phủ một lớp dày trên đất, khi giẫm chân lên sẽ nghe thấy tiếng.
Nếu có Dư San San ở đây, chắc chắn họ sẽ đắp người tuyết!
Đúng lúc này, giọng Dư San San vang lên từ ngoài cửa:
- Cưng ơi, mở cửa! Tớ đến thăm nhà còn mua một tặng một, mang theo một tên ăn hại này.
Dư San San mặc áo khoác đỏ, bàn tay đeo găng đang vẫy.
Tên ăn hại cô gọi thì đang ôm túi lớn túi nhỏ, bên trong toàn nguyên liệu nấu ăn, có vẻ là định tới để nấu nướng.
- Sao hai người lại tới đây?
Nhạc Yên Nhi vui vẻ nhảy dựng lên.
Đây có thể coi là cầu được ước thấy không?
- Dạ thiếu gia gọi cho Bạch Kính Thần, bảo rằng đây là lần đầu tuyết rơi trong năm nay, hẳn cậu sẽ muốn ở bên bạn bè nên tớ đến chứ sao. Bảo bối hạnh phúc quá, Dạ thiếu chu đáo thật.
- Anh cũng chu đáo mà!
Bạch Kính Thần không phục.
- Hừ, anh còn kém xa! Người ta đường đường là chủ tịch lớn mà còn rửa tay nấu cơm, anh thì sao? Ăn uống chùa ở nhà em! Mau vào làm trợ thủ cho Dạ thiếu đi, đừng có đứng trước mặt em!
Dư San San giận dữ nói.
Đuổi Bạch Kính Thần đi rồi, Nhạc Yên Nhi bật cười:
- Tính nết của cậu đúng là chỉ có Bạch Kính Thần mới chịu nổi, không thể bớt bớt đi à, dịu dàng chút xem nào?
- Anh ấy thích ăn đòn, tớ chịu thôi, nếu tớ mà dịu dàng thì anh ấy lại không quen. Để hai người họ làm việc còn mình đi đắp người tuyết thôi, trận tuyết đầu tiên trong năm đấy!
- Được!
Dư San San cởi găng tay, thổi thổi hai cái rồi bắt đầu đắp tuyết.
Hai người phụ nữ ngoài sân chơi quên trời đất, hai người đàn ông thì đứng ở cửa ra vào, an tĩnh ngắm nhìn. Bên tai họ là tiếng cười nói của hai cô gái, mọi thứ đều thật thỏa mãn.
Chẳng mấy chốc, một người tuyết mập mạp xuất hiện.
- Hoàn hảo!
Dư San San vui mừng nói, sau đó, cô ném di động cho Bạch Kính Thần:
- Chụp ảnh cho bọn em đi, đẹp vào, chụp xong có thưởng.
Sự thật chứng minh là kỹ thuật chụp ảnh của Bạch Kính Thần rất tốt, kết cấu ảnh rất chuyên nghiệp, hắn chụp được Dư San San cười tươi như hoa.
Nhạc Yên Nhi đưa di động cho Dạ Đình Sâm, cười:
- Anh chụp giúp em luôn đi, lần đầu tuyết rơi trong năm đấy!
- Được.
Hắn đứng dậy, đi về phía cô.
Liếc qua đồng hồ, thấy đã gần mười giờ, sắp tới giờ nấu cơm, vậy là hắn tùy tiện bấm một cái.
- Anh chụp gì đấy?
- Em bảo anh chụp mà.
Dạ Đình Sâm trần thuật.
Giờ phút này, Nhạc Yên Nhi cảm thấy sụp đổ.
Cô bảo hắn chụp là chụp cô đứng trong tuyết cùng người tuyết.
Cô chỉ thuận miệng nói "Lần đầu tuyết rơi trong năm" thôi, kết quả hắn nghe lời, chụp một ảnh mặt đất đầy tuyết, ngay cả áo cô cũng không dính vào ảnh.
EQ của người đàn ông này thật đáng lo ngại.
- Anh chụp lại cho em đi, chụp em với người tuyết, cả hai phải ở trong ảnh, hiểu chưa?
- Được.
Chẳng mấy chốc, hắn đưa điện thoại tới, Nhạc Yên Nhi thấy hình mà suýt khóc.
Góc đứng của cô không phù hợp, hơi ngược sáng, người tối đen không nhìn rõ mặt, thế mà hắn lại chụp, còn nói thêm:
- Có phải di động của em có vấn đề không?
Mẹ nó!
Rõ ràng là đầu hắn có vấn đề.
- Thôi anh đi nấu cơm đi, việc anh làm tốt chỉ có nấu cơm thôi!
Nhạc Yên Nhi che mặt, suýt khóc.
Nhìn Bạch Kính Thần đi, chụp ảnh còn chụp được cảnh Dư San San vui vẻ, hai người chơi trong tuyết, nhưng nhìn lại vị này xem, chỉ có nhớ thương phòng bếp!
Thôi thôi! Đi mau lên! Không lại giận thêm mất!
Chẳng mấy chốc là đến giờ cơm, lần này họ ăn cơm tây, bò bít tết chín bảy phần, phối hợp với rượu đỏ và súp nấm.
Dạ Đình Sâm rất cẩn thận, hắn cắt bò bít tết rồi đưa cho Nhạc Yên Nhi, nói:
- Cơm của em có salad hoa quả nữa.
- Biết biết.
Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn nói, ngoan ngoãn ăn.
Dư San San ngồi đối diện, cô cảm thấy họ đang điên cuồng ném thức ăn cho chó.
Nhạc Yên Nhi ăn cơm thường dính bên môi, mỗi lần như vậy, Dạ Đình Sâm đều nhận ra rồi lau giúp cô.
Ăn bò bít tết xong, cô sẽ thích ăn thêm bánh mì kèm mỡ bò, hắn đã sớm phết xong bơ việt quất, thêm cả salad hoa quả, vừa ngon vừa dinh dưỡng.
Sự chu đáo của hắn khiến Dư San San cảm thấy Nhạc Yên Nhi chính là một vật báu, nâng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan.
/1084
|