Cô chẳng qua chỉ là một người bình thường, luôn an phận thủ thường, sống qua ngày dưới sự bảo hộ của pháp luật, nhưng Dạ Đình Sâm... là tồn tại trên cả luật pháp, người như thế đáng sợ tới mức nào cơ chứ?
Tin tức này thật sự rất chấn động, khiến cô suýt nữa đã không chịu nổi.
Nhưng Arthur vẫn chưa nói xong.
- Không sai, chính là anh Dạ. Mấy năm đó anh ấy đã trở thành kẻ thù của anh trai em, trở thành tội phạm khó giải quyết nhất của cả nhà Capet. Sau đó em mới biết thì ra trong tổ chức của William anh ấy có địa vị gần với thủ lĩnh nhất, William ngoài sáng còn anh ấy trong tối, hai người phối hợp rất hoàn mỹ.
- Anh ấy... tại sao phải làm như vậy? Anh ấy đã là người thừa kế của LN, vì sao còn dính tới mafia, rõ ràng đó là con đường không lối thoát mà!
Nhạc Yên Nhi có rất nhiều nghi ngờ, cô muốn bình tâm lại nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã không thể kiểm soát.
- Có lẽ vì lúc đó cha anh ấy mới qua đời. Địa vị của anh ấy không thể đảm bảo, phó chủ tịch lại không cho anh ấy trở về, anh Dạ ở trong tổ chức đó rất nhiều năm. Nhưng về sau anh ấy rời khỏi đó, LN và William cũng không còn liên hệ gì, thế nên bọn em chỉ yên lặng quan sát thôi, nhưng không ngờ năm nay họ lại đột ngột liên lạc với nhau, hơn nữa còn bắt tay làm một vụ rất lớn, nếu cứ thế này, em chắc chắn phải... tự mình ra tay giải quyết anh Dạ, không cần biết là phải dùng cách gì!
Đây mới là nguyên nhân mà cậu tới tìm Nhạc Yên Nhi, cậu luôn tôn trọng Dạ Đình Sâm, cũng coi hắn như anh mình, với lại... còn có nguyên nhân vì Minh Tinh Tinh nữa.
Nếu thật sự đến mức chính cậu phải ra tay với Dạ Đình Sâm thì chắc chắn Minh Tinh Tinh sẽ hận cậu tới chết.
Nhóc đó là người bạn duy nhất của cậu, cậu không hề muốn làm nó tổn thương.
Thế nên cậu mới nghĩ ra cách này, không cần biết bản thân sẽ gặp phiền phức thế nào!
- Vì sao bọn họ lại làm ăn tiếp với nhau...
- Lúc ấy cha của Tinh Tinh đang âm thầm bày kế hoạch ở thành phố A, có lẽ đó là lý do anh Dạ cùng William hợp tác với nhau.
Cậu nói rất uyển chuyển nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn hiểu ngay.
Nguyên nhân ít nhiều có liên quan tới cô.
Vì bảo vệ cô, vì bắt được kẻ đứng sau mọi chuyện nên hắn bí quá hóa liều mới bắt tay với William.
Thế nên... đều là lỗi của cô phải không?!
- Chị hiểu ý em rồi, chị sẽ liệu mà làm.
Cô đứng dậy, bụng hơi nặng làm cô phải dùng tay đỡ lên.
Cơ thể kia mỏng manh đến độ chỉ cần một cơn gió cũng đủ để thổi bay đi, nhưng ánh mắt cô...
Lại sáng rực lên, không có thứ gì trên đời so sánh được.
Biết sự thật không khiến cô hoảng loạn, cũng không làm ầm ĩ lên mà cô đủ lý trí để biết phải làm gì.
Arthur đứng dậy, chân thành cúi đầu trước cô:
- Chuyện đã qua em xin lỗi chị.
- Gặp lại sau.
Cô nói xong xoay người rời đi, nhưng cậu lại gọi cô.
- Chiếc vòng em đưa có thể giúp chị thoải mái ra vào nhà Capet. Gia tộc em sẽ bảo vệ chị, William không dám làm gì chị đâu.
- Không cần, chồng chị sẽ bảo vệ được chị, chị tin anh ấy. Em có thể liên hệ với Norman giúp chị không? Chị muốn nói chuyện riêng với anh ta.
Cô quay đầu hỏi.
- Vâng, anh em sẽ đến tìm chị.
- Càng sớm càng tốt.
Cô đã quyết tâm, chuyện xấu nhất cũng đã tính trước, sau đó cô đi ra ngoài.
...
Lúc Dạ Đình Sâm về đến nhà đã là chạng vạng, mùa đông trời tối rất sớm nên biệt thự đã bật đèn từ lâu.
Hắn đẩy cửa vào, người nằm trên ghế salon nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy khỏi cơn mơ màng, cô lập tức bước lại gần hắn, sau đó đứng dựa cửa nhìn người đàn ông này cởi áo khoác, rút carvat rồi thay dép trong nhà.
Mỗi động tác đều vô cùng quyến rũ, khiến cô luyến tiếc không muốn rời mắt.
- Anh về rồi!
Cô cười, giọng cũng ngọt như mật, giống như hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.
Hắn đã nhận được điện thoại của Arthur, cũng biết chuyện bọn họ nói với nhau hôm nay.
Cứ tưởng về nhà sẽ thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng không ngờ lại được chào đón bằng nụ cười rạng rỡ khiến hắn rất ấm lòng.
Dẫu đã biết thì sao, cô vẫn là người phụ nữ của hắn, không cần biết hắn là người tốt hay kẻ xấu, đều là Dạ Đình Sâm mà cô yêu nhất cõi đời này!
- Chờ anh à?
Hắn vui vẻ hỏi.
- Em đói...
Cô nói nhỏ, trông rất đáng thương.
Dạ Đình Sâm nghe thế nhướng mày cười, bước tới ôm lấy cô đi vào bếp, thả cô xuống hắn lập tức vén tay áo lên rồi cầm dao thái, hỏi:
- Muốn ăn gì nào?
- Muốn ăn mì thịt bò, tự nhiên em rất muốn, rất muốn ăn món đó!
Cô vừa cười vừa đáp.
- Ừ, để anh làm cho.
Dạ Đình Sâm cười khẽ, sau đó hắn lấy bột mì, làm theo sức ăn của cả hai, bận bịu một hồi lâu.
Phòng bếp an tĩnh một lát, cuối cùng Dạ Đình Sâm mở miệng:
- Hôm nay Arthur tìm em à?
- Vâng nói nhiều chuyện lắm. Lúc trước anh bắt tay với William vì em phải không?
Chuyện này vẫn luôn nghẹn trong lòng cô, giờ hắn đã hỏi thì cô cũng không giấu làm gì, ánh mắt cô sáng ngời, chăm chú nhìn hắn.
- Cũng không hoàn toàn. Lúc đó anh điều tra ra cái chết của cha anh rất kỳ quái nên mới quyết định hợp tác với William. Thế nên... em đừng tự trách, đó đều là quyết định của cá nhân anh.
- Vì thế... không cần biết tương lai thế nào, anh vẫn sẽ tiếp tục phải không?
Cô hiểu Dạ Đình Sâm, hắn không phải kẻ nửa chừng, nếu đã quyết thì sẽ không bao giờ quay lại.
- Ừ, bất kể tương lai ra sao anh cũng sẽ không thay đổi.
Tay đang nhào bột tạm dừng, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Hắn không quay đầu nhìn Nhạc Yên Nhi, vì... không dám nhìn, sợ thấy một đôi mắt đẫm lệ, từng giọt nước mắt sẽ bào mòn quyết tâm của hắn.
Cô hít sâu, nén lại nước mắt sau đó khẽ cười bảo:
- Thế thì tốt, không cần biết anh làm gì em cũng sẽ ủng hộ anh. Nhưng anh phải hứa với em một chuyện, bất kể thế nào cũng phải sống, anh hiểu không?
- Được, anh hứa với em!
Dạ Đình Sâm im lặng một lát mới nói ra mấy chữ này.
Chuyện đã tới nước này hắn không biết mình có trở thành vật hy sinh của gia tộc hay không, hắn đã thiết kế một chiếc lưới, tự vây chụp lấy mình, việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là để mọi người bình an ra đi.
Người thân của hắn, người mà hắn yêu!
Nếu hắn chết sẽ có người xuất hiện để yêu thương cô, chậm rãi xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.
Nhạc Yên Nhi nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm, ngắm thật kỹ góc nghiêng của hắn, quyết tâm sẽ luôn bên cạnh hắn, không cần biết hắn là người tốt hay kẻ xấu.
Định nghĩa đó thật ra rất mơ hồ, dù hắn là ma đầu tội ác tày trời nhưng yêu chính là yêu, chẳng có gì phải suy tính hết.
Thời gian này Nhạc Yên Nhi trải qua rất vui vẻ, luôn có cảm giác mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, thế mà họ vẫn ở bên nhau, cảm giác đó thật sự rất kỳ diệu.
Mỗi ngày đều rất quý giá, thế nên họ vô cùng trân trọng những ngày này.
Tin tức này thật sự rất chấn động, khiến cô suýt nữa đã không chịu nổi.
Nhưng Arthur vẫn chưa nói xong.
- Không sai, chính là anh Dạ. Mấy năm đó anh ấy đã trở thành kẻ thù của anh trai em, trở thành tội phạm khó giải quyết nhất của cả nhà Capet. Sau đó em mới biết thì ra trong tổ chức của William anh ấy có địa vị gần với thủ lĩnh nhất, William ngoài sáng còn anh ấy trong tối, hai người phối hợp rất hoàn mỹ.
- Anh ấy... tại sao phải làm như vậy? Anh ấy đã là người thừa kế của LN, vì sao còn dính tới mafia, rõ ràng đó là con đường không lối thoát mà!
Nhạc Yên Nhi có rất nhiều nghi ngờ, cô muốn bình tâm lại nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã không thể kiểm soát.
- Có lẽ vì lúc đó cha anh ấy mới qua đời. Địa vị của anh ấy không thể đảm bảo, phó chủ tịch lại không cho anh ấy trở về, anh Dạ ở trong tổ chức đó rất nhiều năm. Nhưng về sau anh ấy rời khỏi đó, LN và William cũng không còn liên hệ gì, thế nên bọn em chỉ yên lặng quan sát thôi, nhưng không ngờ năm nay họ lại đột ngột liên lạc với nhau, hơn nữa còn bắt tay làm một vụ rất lớn, nếu cứ thế này, em chắc chắn phải... tự mình ra tay giải quyết anh Dạ, không cần biết là phải dùng cách gì!
Đây mới là nguyên nhân mà cậu tới tìm Nhạc Yên Nhi, cậu luôn tôn trọng Dạ Đình Sâm, cũng coi hắn như anh mình, với lại... còn có nguyên nhân vì Minh Tinh Tinh nữa.
Nếu thật sự đến mức chính cậu phải ra tay với Dạ Đình Sâm thì chắc chắn Minh Tinh Tinh sẽ hận cậu tới chết.
Nhóc đó là người bạn duy nhất của cậu, cậu không hề muốn làm nó tổn thương.
Thế nên cậu mới nghĩ ra cách này, không cần biết bản thân sẽ gặp phiền phức thế nào!
- Vì sao bọn họ lại làm ăn tiếp với nhau...
- Lúc ấy cha của Tinh Tinh đang âm thầm bày kế hoạch ở thành phố A, có lẽ đó là lý do anh Dạ cùng William hợp tác với nhau.
Cậu nói rất uyển chuyển nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn hiểu ngay.
Nguyên nhân ít nhiều có liên quan tới cô.
Vì bảo vệ cô, vì bắt được kẻ đứng sau mọi chuyện nên hắn bí quá hóa liều mới bắt tay với William.
Thế nên... đều là lỗi của cô phải không?!
- Chị hiểu ý em rồi, chị sẽ liệu mà làm.
Cô đứng dậy, bụng hơi nặng làm cô phải dùng tay đỡ lên.
Cơ thể kia mỏng manh đến độ chỉ cần một cơn gió cũng đủ để thổi bay đi, nhưng ánh mắt cô...
Lại sáng rực lên, không có thứ gì trên đời so sánh được.
Biết sự thật không khiến cô hoảng loạn, cũng không làm ầm ĩ lên mà cô đủ lý trí để biết phải làm gì.
Arthur đứng dậy, chân thành cúi đầu trước cô:
- Chuyện đã qua em xin lỗi chị.
- Gặp lại sau.
Cô nói xong xoay người rời đi, nhưng cậu lại gọi cô.
- Chiếc vòng em đưa có thể giúp chị thoải mái ra vào nhà Capet. Gia tộc em sẽ bảo vệ chị, William không dám làm gì chị đâu.
- Không cần, chồng chị sẽ bảo vệ được chị, chị tin anh ấy. Em có thể liên hệ với Norman giúp chị không? Chị muốn nói chuyện riêng với anh ta.
Cô quay đầu hỏi.
- Vâng, anh em sẽ đến tìm chị.
- Càng sớm càng tốt.
Cô đã quyết tâm, chuyện xấu nhất cũng đã tính trước, sau đó cô đi ra ngoài.
...
Lúc Dạ Đình Sâm về đến nhà đã là chạng vạng, mùa đông trời tối rất sớm nên biệt thự đã bật đèn từ lâu.
Hắn đẩy cửa vào, người nằm trên ghế salon nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy khỏi cơn mơ màng, cô lập tức bước lại gần hắn, sau đó đứng dựa cửa nhìn người đàn ông này cởi áo khoác, rút carvat rồi thay dép trong nhà.
Mỗi động tác đều vô cùng quyến rũ, khiến cô luyến tiếc không muốn rời mắt.
- Anh về rồi!
Cô cười, giọng cũng ngọt như mật, giống như hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.
Hắn đã nhận được điện thoại của Arthur, cũng biết chuyện bọn họ nói với nhau hôm nay.
Cứ tưởng về nhà sẽ thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng không ngờ lại được chào đón bằng nụ cười rạng rỡ khiến hắn rất ấm lòng.
Dẫu đã biết thì sao, cô vẫn là người phụ nữ của hắn, không cần biết hắn là người tốt hay kẻ xấu, đều là Dạ Đình Sâm mà cô yêu nhất cõi đời này!
- Chờ anh à?
Hắn vui vẻ hỏi.
- Em đói...
Cô nói nhỏ, trông rất đáng thương.
Dạ Đình Sâm nghe thế nhướng mày cười, bước tới ôm lấy cô đi vào bếp, thả cô xuống hắn lập tức vén tay áo lên rồi cầm dao thái, hỏi:
- Muốn ăn gì nào?
- Muốn ăn mì thịt bò, tự nhiên em rất muốn, rất muốn ăn món đó!
Cô vừa cười vừa đáp.
- Ừ, để anh làm cho.
Dạ Đình Sâm cười khẽ, sau đó hắn lấy bột mì, làm theo sức ăn của cả hai, bận bịu một hồi lâu.
Phòng bếp an tĩnh một lát, cuối cùng Dạ Đình Sâm mở miệng:
- Hôm nay Arthur tìm em à?
- Vâng nói nhiều chuyện lắm. Lúc trước anh bắt tay với William vì em phải không?
Chuyện này vẫn luôn nghẹn trong lòng cô, giờ hắn đã hỏi thì cô cũng không giấu làm gì, ánh mắt cô sáng ngời, chăm chú nhìn hắn.
- Cũng không hoàn toàn. Lúc đó anh điều tra ra cái chết của cha anh rất kỳ quái nên mới quyết định hợp tác với William. Thế nên... em đừng tự trách, đó đều là quyết định của cá nhân anh.
- Vì thế... không cần biết tương lai thế nào, anh vẫn sẽ tiếp tục phải không?
Cô hiểu Dạ Đình Sâm, hắn không phải kẻ nửa chừng, nếu đã quyết thì sẽ không bao giờ quay lại.
- Ừ, bất kể tương lai ra sao anh cũng sẽ không thay đổi.
Tay đang nhào bột tạm dừng, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Hắn không quay đầu nhìn Nhạc Yên Nhi, vì... không dám nhìn, sợ thấy một đôi mắt đẫm lệ, từng giọt nước mắt sẽ bào mòn quyết tâm của hắn.
Cô hít sâu, nén lại nước mắt sau đó khẽ cười bảo:
- Thế thì tốt, không cần biết anh làm gì em cũng sẽ ủng hộ anh. Nhưng anh phải hứa với em một chuyện, bất kể thế nào cũng phải sống, anh hiểu không?
- Được, anh hứa với em!
Dạ Đình Sâm im lặng một lát mới nói ra mấy chữ này.
Chuyện đã tới nước này hắn không biết mình có trở thành vật hy sinh của gia tộc hay không, hắn đã thiết kế một chiếc lưới, tự vây chụp lấy mình, việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là để mọi người bình an ra đi.
Người thân của hắn, người mà hắn yêu!
Nếu hắn chết sẽ có người xuất hiện để yêu thương cô, chậm rãi xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.
Nhạc Yên Nhi nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm, ngắm thật kỹ góc nghiêng của hắn, quyết tâm sẽ luôn bên cạnh hắn, không cần biết hắn là người tốt hay kẻ xấu.
Định nghĩa đó thật ra rất mơ hồ, dù hắn là ma đầu tội ác tày trời nhưng yêu chính là yêu, chẳng có gì phải suy tính hết.
Thời gian này Nhạc Yên Nhi trải qua rất vui vẻ, luôn có cảm giác mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, thế mà họ vẫn ở bên nhau, cảm giác đó thật sự rất kỳ diệu.
Mỗi ngày đều rất quý giá, thế nên họ vô cùng trân trọng những ngày này.
/1084
|