Ngày thứ hai Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi trải qua thế giới hai người, buổi sáng cùng ăn điểm tâm rồi ra ngoài đi dạo, sau đó chọn mua thức ăn về nhà nấu cơm.
Giờ trong nhà không có ai ngoài hai người bọn họ, có cảm giác như cặp vợ chồng son vậy.
Lúc Nhạc Yên Nhi đang giúp hắn rửa rau đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó nên hỏi:
- Sao chúng ta không chụp ảnh cưới nhỉ Dạ Đình Sâm?
Hắn nghe thế, động tác tay ngưng lại một lát xong mới chậm rãi nhìn sang:
- Ảnh cưới... Hình như anh quên rồi, kết hôn... còn cần thủ tục này à?
Nghe được đáp án của hắn thiếu chút nữa Nhạc Yên Nhi đã tức đến cao huyết áp luôn.
Hắn còn còn cô kết hôn có cần chụp ảnh cưới hay không nữa!
Câu trả lời chắc chắn là có nhé!
- Anh nghĩ sao?
Cô lườm hắn, gằn rõ từng chữ một.
- Thế dẫn cả Vãn Vãn đi nhé, chụp xong có phải sẽ treo trong phòng ngủ một tấm không?
- Đương nhiên rồi.
- Hay treo hết các phòng đi, thế có tính là khoe ân ái không nhỉ?
Hắn lại hỏi cô.
- ...
Cô nhìn hắn như không còn gì để nói nữa.
Vì thế mấy hôm sau đó Dạ Đình Sâm đều kéo mẹ con Vãn Vãn đi chụp ảnh, đã hẹn là ba người cùng đi chụp ảnh cưới nhưng thực tế gần như đều là ảnh chụp riêng của hai người họ.
Nhạc Vãn Vãn bất lực thở dài, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn cha mẹ mình.
Ai cũng bảo cha nó là một người đàn ông không biết ăn nói, một tòa núi băng đích thực.
Nhưng vì sao để tìm lý do không cho nó chụp ảnh chung thôi mà cha nó có thể nói ra một đống lý do lòng vòng lèo vèo nghe nhức cả đầu.
- Vãn Vãn này, đây là ảnh dùng cho đăng ký kết hôn, con để ba mẹ chụp riêng trước đã nhé.
Được, nó đồng ý.
Đến lúc chụp ảnh gia đình, cô bé cũng cần có mặt thì cha nó lại lên tiếng.
- Vãn Vãn này, bộ đồ này của con trông không ổn lắm, con đi thay quần áo đi, để ba mẹ chụp trước nhé.
Đổi xong quần áo cha nó lại bảo.
- Mai sẽ đưa con đi chụp chung sau, giờ để ba mẹ chụp trước nhé.
Đến ngày hôm sau đi chụp ảnh cha nó lại nghĩ ra một đống lý do mới.
Đã bảo là người không biết ăn nói cơ mà?
Đã bảo là núi băng lạnh ngắt cơ mà?
Cái người dịu dàng nhỏ nhẹ với mẹ nó kia là ai? Cái người lúc nào cũng tươi cười ấm áp kia là ai? Cái người ghét bỏ con gái chỉ yêu vợ kia là ai, là ai?
Quan trọng là cả quý bà Nhạc Yên Nhi cũng bị xoay vòng vòng, còn luôn bị cha nó lừa dối rồi quay ra an ủi, hẹn lần sau đi chụp sẽ đưa nó theo nữa chứ. Vãn Vãn thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi.
Người phụ nữ nó nuôi nhiều năm cứ thế bị người ta bắt cóc mất!
Mà tin họ kết hôn rất nhanh được lan truyền khiến ai nghe cũng phải giật mình.
Có tin đồn chủ tịch LN là Dạ Đình Sâm từ sau khi mất vợ thì tính tính thay đổi ác liệt, thậm chí không xuất hiện trước mặt người khác nữa, thủ đoạn càng lúc càng hung bạo khiến cả tập đoàn đều phải sợ hãi.
Có người bảo hắn cả đời sẽ không cưới, chỉ yêu duy nhất người vợ đã mất, thế nên định trước một đời cô đơn rồi.
Có người bảo bệnh ghét phụ nữ của hắn càng nghiêm trọng hơn, một nữ thư ký không sợ chết động vào hắn sau đó trong tập đoàn không ai thấy cô ta đâu nữa, nghe đồn bị giải quyết rồi.
Có người bảo xu hướng tính dục của hắn thay đổi rồi, giờ đang yêu đương với nam thư ký của mình...
Lời đồn nhiều thế mà giờ mọi chuyện lại ngược hoàn toàn!
Chủ tịch Dạ đột ngột cưới vợ, đã thế còn cưới một người phụ nữ từng kết hôn, còn có một đứa con riêng nữa.
Thế còn chưa hết, không ngờ được là người kia trông giống hệt người vợ đã mất của hắn.
Chẳng lẽ là thế thân?
Nhưng chỉ cần nhìn mặt con của người kia là mọi người đều hiểu ngay, đứa bé chắc chắn là con ruột của Dạ Đình Sâm, khuôn mặt nó giống hệt hắn, hoàn toàn là bản sao của cha mẹ.
Nếu thế thì còn một vấn đề nữa, người phụ nữ đó rốt cuộc là ai?
Có người bảo năm đó Nhạc Yên Nhi vốn không chết, giờ cô đã trở về.
Lại có người đoán không biết có phải chị em sinh đôi không, từ năm năm trước họ đã bắt đầu ở bên nhau rồi.
Có rất nhiều giả thuyết, cái nào cũng khiến mọi người bàn tán không ngớt.
Bởi vì Dạ Đình Sâm trở nên giống người hơn, mấy hôm nay ai đến bàn việc làm ăn với hắn cũng đều phăm phăm đi vào phòng họp sau đó toát mồ hôi hột, mềm nhũn đi ra.
Vừa ra khỏi cửa đã bám dính lấy người đi cùng, lắp ba lắp bắp không nên lời.
- Sếp sao thế? Có phải chủ tịch Dạ đưa điều kiện cao quá không...
- Không không không...
Vị kia run rẩy lắc đầu:
- Vừa rồi chủ tịch Dạ... cười với tôi... Trời ơi, đáng sợ lắm... Mau! Mau đỡ tôi về! Chắc chắn có bẫy rồi!
Nhạc Yên Nhi nhìn tin tức đổ về như nước lũ mà không nhịn được cười, cô vẫn bình thản ở nhà sửa đồ hoặc ra ngoài dạo mát.
Nhưng lần nào cũng sẽ về trước Dạ Đình Sâm một lát, sau đó chờ hắn bước vào cửa, giúp hắn lấy dép lê, đón áo vest của hắn rồi treo lên giá.
Khi về nhà chuyện đầu tiên hắn làm là đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi mới ôm cô vào trong, hỏi cô hôm nay ở nhà làm những gì, có nhớ hắn không.
Cô gật đầu, cười bảo:
- Anh đoán xem.
- Anh đoán lúc anh nhớ em thì em cũng đang nghĩ tới anh phải không.
Hắn nói rất thản nhiên, khóe miệng luôn giương lên, sau đó lại hỏi cô muốn ăn món gì, rồi chuẩn bị cả sữa chua và hoa quả tráng miệng cho Vãn Vãn.
Rồi người đàn ông này sẽ mặc tạp dề vào bếp làm cơm.
Cô đứng tựa cửa nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp, không nhịn được mà nghĩ vẩn vơ. Nếu để đám người ngoài kia biết bộ dáng Dạ Đình Sâm lúc ở nhà trông thế này chắc họ sẽ rơi hết mắt ra ngoài mất thôi!
Vãn Vãn vừa ăn hoa quả vừa bước tới chỗ cô, nó bĩu môi hỏi:
- Bóng lưng ba cũng đẹp quá phải không mẹ?
- Đương nhiên, không biết là người đàn ông này do ai chọn sao, mắt mẹ con làm sao mà kém được chứ?
Vừa nói cô vừa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn nhỏ Vãn Vãn.
- Bà Nhạc Yên Nhi này, bà đúng là càng ngày càng tự kỷ hơn nhỉ, nói thế mà không xấu hổ à? Không nhầm là ba mới là người tán mẹ đấy, lúc trước mẹ còn không muốn gả cho ba cơ mà! Bà Nhạc Yên Nhi, bà là nhân tố hạ thấp chỉ số nhan sắc và IQ tổng thể của gia đình ta đó bà có biết hay không?
- ...
Cô lườm con bé một cái sau đó đẩy khẽ nó:
- Nào vào đây, xem có giúp ba được gì không nào?
Sau đó hai mẹ con cùng vào bếp, còn chưa kịp hỏi thăm đã thấy Dạ Đình Sâm quay lại, rồi hắn ôm cả hai mẹ con đặt lên bàn.
Phòng bếp đã được làm lại, tủ bát trên kệ bếp bị dỡ bỏ, trước kia bàn chỉ đủ để mình Nhạc Yên Nhi ngồi nhưng giờ đã có chỗ cho cả hai mẹ con.
Nhạc Vãn Vãn chép miệng:
- Thảo nào mẹ bị ba làm cho mê mẩn, biết nấu cơm, còn ôm được người yêu bất cứ lúc nào, đúng là không chê được gì!
- Đừng có hy vọng gì, ba đã là người của mẹ con rồi.
Dạ Đình Sâm rửa sạch một chùm nho rồi đặt vào bát thủy tinh xong đưa cho họ.
Nhạc Vãn Vãn nghe thế lập tức trợn trừng mắt lên:
- Yên tâm đi, con sẽ tìm một người hoàn hảo hơn nhiều.
- Bé tí thế mà đã nghĩ toàn thứ gì rồi, ăn hoa quả của con đi nào!
Nhạc Yên Nhi cười bảo.
Nhạc Vãn Vãn mồm mép lanh lợi, không thua gì Dạ Đình Sâm nên hai cha con lời qua tiếng lại một hồi làm phòng bếp náo nhiệt hẳn lên.
Nhạc Yên Nhi cười nhìn theo bọn họ.
Ánh mặt trời qua khung cửa chiếu vào, trong ngày đông có vẻ vô cùng quý báu.
Ngày thế này... cũng vô cùng quý giá.
Cô muốn nhìn thật kỹ, sợ chính mình sau này không được nhìn thấy nữa.
Bởi vì... đợi Norman trở về chuyện này chắc chắn phải có một kết thúc rõ ràng.
Giờ trong nhà không có ai ngoài hai người bọn họ, có cảm giác như cặp vợ chồng son vậy.
Lúc Nhạc Yên Nhi đang giúp hắn rửa rau đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó nên hỏi:
- Sao chúng ta không chụp ảnh cưới nhỉ Dạ Đình Sâm?
Hắn nghe thế, động tác tay ngưng lại một lát xong mới chậm rãi nhìn sang:
- Ảnh cưới... Hình như anh quên rồi, kết hôn... còn cần thủ tục này à?
Nghe được đáp án của hắn thiếu chút nữa Nhạc Yên Nhi đã tức đến cao huyết áp luôn.
Hắn còn còn cô kết hôn có cần chụp ảnh cưới hay không nữa!
Câu trả lời chắc chắn là có nhé!
- Anh nghĩ sao?
Cô lườm hắn, gằn rõ từng chữ một.
- Thế dẫn cả Vãn Vãn đi nhé, chụp xong có phải sẽ treo trong phòng ngủ một tấm không?
- Đương nhiên rồi.
- Hay treo hết các phòng đi, thế có tính là khoe ân ái không nhỉ?
Hắn lại hỏi cô.
- ...
Cô nhìn hắn như không còn gì để nói nữa.
Vì thế mấy hôm sau đó Dạ Đình Sâm đều kéo mẹ con Vãn Vãn đi chụp ảnh, đã hẹn là ba người cùng đi chụp ảnh cưới nhưng thực tế gần như đều là ảnh chụp riêng của hai người họ.
Nhạc Vãn Vãn bất lực thở dài, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn cha mẹ mình.
Ai cũng bảo cha nó là một người đàn ông không biết ăn nói, một tòa núi băng đích thực.
Nhưng vì sao để tìm lý do không cho nó chụp ảnh chung thôi mà cha nó có thể nói ra một đống lý do lòng vòng lèo vèo nghe nhức cả đầu.
- Vãn Vãn này, đây là ảnh dùng cho đăng ký kết hôn, con để ba mẹ chụp riêng trước đã nhé.
Được, nó đồng ý.
Đến lúc chụp ảnh gia đình, cô bé cũng cần có mặt thì cha nó lại lên tiếng.
- Vãn Vãn này, bộ đồ này của con trông không ổn lắm, con đi thay quần áo đi, để ba mẹ chụp trước nhé.
Đổi xong quần áo cha nó lại bảo.
- Mai sẽ đưa con đi chụp chung sau, giờ để ba mẹ chụp trước nhé.
Đến ngày hôm sau đi chụp ảnh cha nó lại nghĩ ra một đống lý do mới.
Đã bảo là người không biết ăn nói cơ mà?
Đã bảo là núi băng lạnh ngắt cơ mà?
Cái người dịu dàng nhỏ nhẹ với mẹ nó kia là ai? Cái người lúc nào cũng tươi cười ấm áp kia là ai? Cái người ghét bỏ con gái chỉ yêu vợ kia là ai, là ai?
Quan trọng là cả quý bà Nhạc Yên Nhi cũng bị xoay vòng vòng, còn luôn bị cha nó lừa dối rồi quay ra an ủi, hẹn lần sau đi chụp sẽ đưa nó theo nữa chứ. Vãn Vãn thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi.
Người phụ nữ nó nuôi nhiều năm cứ thế bị người ta bắt cóc mất!
Mà tin họ kết hôn rất nhanh được lan truyền khiến ai nghe cũng phải giật mình.
Có tin đồn chủ tịch LN là Dạ Đình Sâm từ sau khi mất vợ thì tính tính thay đổi ác liệt, thậm chí không xuất hiện trước mặt người khác nữa, thủ đoạn càng lúc càng hung bạo khiến cả tập đoàn đều phải sợ hãi.
Có người bảo hắn cả đời sẽ không cưới, chỉ yêu duy nhất người vợ đã mất, thế nên định trước một đời cô đơn rồi.
Có người bảo bệnh ghét phụ nữ của hắn càng nghiêm trọng hơn, một nữ thư ký không sợ chết động vào hắn sau đó trong tập đoàn không ai thấy cô ta đâu nữa, nghe đồn bị giải quyết rồi.
Có người bảo xu hướng tính dục của hắn thay đổi rồi, giờ đang yêu đương với nam thư ký của mình...
Lời đồn nhiều thế mà giờ mọi chuyện lại ngược hoàn toàn!
Chủ tịch Dạ đột ngột cưới vợ, đã thế còn cưới một người phụ nữ từng kết hôn, còn có một đứa con riêng nữa.
Thế còn chưa hết, không ngờ được là người kia trông giống hệt người vợ đã mất của hắn.
Chẳng lẽ là thế thân?
Nhưng chỉ cần nhìn mặt con của người kia là mọi người đều hiểu ngay, đứa bé chắc chắn là con ruột của Dạ Đình Sâm, khuôn mặt nó giống hệt hắn, hoàn toàn là bản sao của cha mẹ.
Nếu thế thì còn một vấn đề nữa, người phụ nữ đó rốt cuộc là ai?
Có người bảo năm đó Nhạc Yên Nhi vốn không chết, giờ cô đã trở về.
Lại có người đoán không biết có phải chị em sinh đôi không, từ năm năm trước họ đã bắt đầu ở bên nhau rồi.
Có rất nhiều giả thuyết, cái nào cũng khiến mọi người bàn tán không ngớt.
Bởi vì Dạ Đình Sâm trở nên giống người hơn, mấy hôm nay ai đến bàn việc làm ăn với hắn cũng đều phăm phăm đi vào phòng họp sau đó toát mồ hôi hột, mềm nhũn đi ra.
Vừa ra khỏi cửa đã bám dính lấy người đi cùng, lắp ba lắp bắp không nên lời.
- Sếp sao thế? Có phải chủ tịch Dạ đưa điều kiện cao quá không...
- Không không không...
Vị kia run rẩy lắc đầu:
- Vừa rồi chủ tịch Dạ... cười với tôi... Trời ơi, đáng sợ lắm... Mau! Mau đỡ tôi về! Chắc chắn có bẫy rồi!
Nhạc Yên Nhi nhìn tin tức đổ về như nước lũ mà không nhịn được cười, cô vẫn bình thản ở nhà sửa đồ hoặc ra ngoài dạo mát.
Nhưng lần nào cũng sẽ về trước Dạ Đình Sâm một lát, sau đó chờ hắn bước vào cửa, giúp hắn lấy dép lê, đón áo vest của hắn rồi treo lên giá.
Khi về nhà chuyện đầu tiên hắn làm là đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi mới ôm cô vào trong, hỏi cô hôm nay ở nhà làm những gì, có nhớ hắn không.
Cô gật đầu, cười bảo:
- Anh đoán xem.
- Anh đoán lúc anh nhớ em thì em cũng đang nghĩ tới anh phải không.
Hắn nói rất thản nhiên, khóe miệng luôn giương lên, sau đó lại hỏi cô muốn ăn món gì, rồi chuẩn bị cả sữa chua và hoa quả tráng miệng cho Vãn Vãn.
Rồi người đàn ông này sẽ mặc tạp dề vào bếp làm cơm.
Cô đứng tựa cửa nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp, không nhịn được mà nghĩ vẩn vơ. Nếu để đám người ngoài kia biết bộ dáng Dạ Đình Sâm lúc ở nhà trông thế này chắc họ sẽ rơi hết mắt ra ngoài mất thôi!
Vãn Vãn vừa ăn hoa quả vừa bước tới chỗ cô, nó bĩu môi hỏi:
- Bóng lưng ba cũng đẹp quá phải không mẹ?
- Đương nhiên, không biết là người đàn ông này do ai chọn sao, mắt mẹ con làm sao mà kém được chứ?
Vừa nói cô vừa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn nhỏ Vãn Vãn.
- Bà Nhạc Yên Nhi này, bà đúng là càng ngày càng tự kỷ hơn nhỉ, nói thế mà không xấu hổ à? Không nhầm là ba mới là người tán mẹ đấy, lúc trước mẹ còn không muốn gả cho ba cơ mà! Bà Nhạc Yên Nhi, bà là nhân tố hạ thấp chỉ số nhan sắc và IQ tổng thể của gia đình ta đó bà có biết hay không?
- ...
Cô lườm con bé một cái sau đó đẩy khẽ nó:
- Nào vào đây, xem có giúp ba được gì không nào?
Sau đó hai mẹ con cùng vào bếp, còn chưa kịp hỏi thăm đã thấy Dạ Đình Sâm quay lại, rồi hắn ôm cả hai mẹ con đặt lên bàn.
Phòng bếp đã được làm lại, tủ bát trên kệ bếp bị dỡ bỏ, trước kia bàn chỉ đủ để mình Nhạc Yên Nhi ngồi nhưng giờ đã có chỗ cho cả hai mẹ con.
Nhạc Vãn Vãn chép miệng:
- Thảo nào mẹ bị ba làm cho mê mẩn, biết nấu cơm, còn ôm được người yêu bất cứ lúc nào, đúng là không chê được gì!
- Đừng có hy vọng gì, ba đã là người của mẹ con rồi.
Dạ Đình Sâm rửa sạch một chùm nho rồi đặt vào bát thủy tinh xong đưa cho họ.
Nhạc Vãn Vãn nghe thế lập tức trợn trừng mắt lên:
- Yên tâm đi, con sẽ tìm một người hoàn hảo hơn nhiều.
- Bé tí thế mà đã nghĩ toàn thứ gì rồi, ăn hoa quả của con đi nào!
Nhạc Yên Nhi cười bảo.
Nhạc Vãn Vãn mồm mép lanh lợi, không thua gì Dạ Đình Sâm nên hai cha con lời qua tiếng lại một hồi làm phòng bếp náo nhiệt hẳn lên.
Nhạc Yên Nhi cười nhìn theo bọn họ.
Ánh mặt trời qua khung cửa chiếu vào, trong ngày đông có vẻ vô cùng quý báu.
Ngày thế này... cũng vô cùng quý giá.
Cô muốn nhìn thật kỹ, sợ chính mình sau này không được nhìn thấy nữa.
Bởi vì... đợi Norman trở về chuyện này chắc chắn phải có một kết thúc rõ ràng.
/1084
|