Cô vừa mong đèn phòng giải phẫu sớm tắt, nhưng cũng vô cùng lo lắng nó tắt.
Thời gian trôi qua chậm rãi, cuối cùng nghe ‘Ting’ một tiếng, đèn tắt, cô lập tức đứng bật dậy, vì ngồi xổm quá lâu mà chân cô run lẩy bẩy, vội vàng đứng lên khiến chân cô tê rần đến mức khuỵu xuống.
Y tá thấy thế nên vội qua đỡ cô dậy.
Nhưng cô không để ý đến bản thân được mà chạy tới nắm chặt lấy tay bác sĩ, hỏi:
- Anh ấy sao rồi?
- Viên đạn sau lưng không sâu, chưa ảnh hưởng đến nội tạng nên không nguy hiểm, nhưng cần phải chuyển người bệnh tới phòng ICU để theo dõi thêm.
Bác sĩ nói xong liền rời đi, y tá đẩy băng ca ra, đưa Dạ Đình Sâm tới phòng theo dõi đặc biệt.
Nhạc Yên Nhi đi theo phía sau, nhìn người đàn ông mặt mũi tái nhợt nhưng vẫn vô cùng an tĩnh, như thể hắn chỉ đang ngủ mà thôi.
Cô đi theo vào phòng bệnh, mặc đồ vô khuẩn rồi ngồi cạnh hắn, nắm tay hắn thật chặt, dán sát vào má mình.
Tay hắn rất lạnh, lạnh đến mức khiến cô rùng cả mình, nước mắt nóng ấm nháy mắt lăn dài trên má.
Ngón tay hắn bỗng nhiên khẽ xoa mặt cô.
Cô giật nảy mình, sửng sốt nhìn Dạ Đình Sâm.
Đôi mắt hắn vẫn nhắm chặt, không hề có dấu hiệu đã tỉnh, động tác vừa rồi chỉ là thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức.
Nhạc Yên Nhi vốn còn không muốn khóc nhưng lại bị động tác nhỏ này của hắn khiến cho xót xa, nước mắt cứ thế rơi không ngừng được.
Cô khóc nấc lên, còn tay hắn thì cứ chốc lát lại lặp lại động tác kia, dù thế vẫn không hề tỉnh dậy, cứ như việc đó đã trở thành bản năng ăn sâu vào máu hắn.
Cô không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể lo lắng ngắm hắn qua làn nước mắt.
…
Nửa đêm…
Dạ Đình Sâm chậm rãi khôi phục ý thức, vừa mở mắt đã thấy khung cảnh lạ lẫm, trong mũi ngửi được toàn mùi thuốc tẩy trùng, hắn hiểu ngay mình đang ở bệnh viện.
Hắn muốn ngồi dậy nhưng cánh tay lại bị vật nặng đè lên, vừa cúi xuống nhìn thì không ngờ lại thấy được Nhạc Yên Nhi.
Không biết cô đã khóc bao lâu mà đôi mắt sưng đỏ cả lên, lông mi vẫn còn hơi nước, thậm chí khóe mắt cũng chưa khô.
Dù đang ngủ mơ nhưng cô cũng bứt rứt không yên.
Trái tim hắn mềm cả đi, có nén đau đớn để rút tay ra, rồi ôm Nhạc Yên Nhi lên giường.
Vừa mới được đặt lên giường cô đã nhíu chặt mi lại, đôi tay nhỏ bé luống cuống nắm chặt vạt áo hắn.
- Xin anh… nhất định phải tỉnh lại, nhất định phải khỏe mạnh… Không có anh em và con biết phải làm sao? Em phải sống thế nào bây giờ? Anh đi rồi… em phải làm sao đây? Dạ Đình Sâm…
Cô vừa khóc vừa gọi tên hắn, đôi mắt nhắm nghiền như đang rơi vào một cơn ác mộng kinh khủng.
Dạ Đình Sâm nghe vợ yêu bé nhỏ thốt ra những lời này, chỗ cứng rắn nhất trong lòng cũng phải mềm xuống.
Bàn tay to lớn ôm chặt cô vào lòng, rồi nhẹ giọng dỗ dành:
- Anh sẽ không để em rời xa nữa, đời không thể, kiếp sau cũng đừng mơ!
Cả đêm này hắn ôm cô mà ngủ.
Sáng hôm sau Nhạc Yên Nhi dậy rất sớm, cô muốn lau người cho Dạ Đình Sâm nhưng vừa tỉnh đã thấy không thích hợp, cô đang nằm trên giường, còn vùi mình trong lòng ai đó nữa.
Cô sợ tới mức không dám thở mạnh, nghi ngờ có phải bản thân đang nằm mơ không.
Nhạc Yên Nhi vừa giãy nhẹ một cái thì trên đầu bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
- Đừng nghịch, ngủ ngoan đi nào.
A…
Nếu cô nhớ không lầm thì giờ Dạ Đình Sâm đang hôn mê trên giường bệnh mới phải…
Sao lại có thể lên tiếng mạnh mẽ vang dội thế này, trong giọng nói còn có ý yêu chiều rõ rệt nữa.
Chẳng lẽ cô vẫn đang nằm mơ sao?
Nếu như là mơ thì cả đời này cũng không cần tỉnh lại.
Khóe mắt cô ướt đẫm, không nhịn được mà vòng tay ôm eo hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn, sau đó dè dặt mở miệng, chỉ sợ phá vỡ giấc mộng này, mộng vỡ cô cũng phải tỉnh dậy.
- Em đang mơ phải không Dạ Đình Sâm, nếu không sao em lại nằm trong lòng anh thế này được? Anh có biết hôm qua người anh toàn là máu làm em sợ lắm không? Sao một người lại có thể chảy nhiều máu thế chứ, tay chân anh còn lạnh ngắt ấy, làm trái tim em cũng lạnh theo. Em chỉ sợ anh không thể tỉnh lại được nữa!
Nghe cô nói mà sống lưng Dạ Đình Sâm căng lên, động nhẹ hắn cũng không dám, chỉ để mặc cô ôm siết mình rồi khóc kể những khổ sở trong lòng.
Chắc chắn cô đã bị dọa cho chết khiếp rồi!
Hắn ôm cô, bàn tay đưa lên vuốt ve mái tóc cô rồi nhỏ giọng an ủi:
- Giờ ổn cả rồi, em nhắm mắt lại đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết là được.
- Lần sau tỉnh dậy em có thể thấy anh khỏe mạnh đứng trước mặt mình không? Em có phải đang đòi hỏi quá nhiều rồi không?
Cô mỉm cười tự giễu.
Chỉ là một giấc mơ đã đủ để cô thỏa mãn, thế mà cô còn dám mong ước nhiều hơn.
Trong lúc cô cho rằng không có khả năng thì Dạ Đình Sâm lại nghiêm túc đáp lời.
- Chờ em tỉnh nhất định sẽ thấy anh.
Cô khẽ cười, tiếp tục ôm chặt hắn, từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.
Rất nhanh sau đó tiếng thở của cô trở nên đều đặn hơn.
Hôm qua cô như mất hết sức sống, còn khóc rất lâu nên cơ thể mỏng manh này không chịu nổi thêm nữa, lần này cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Đúng lúc này y tá vào phòng thay thuốc, thấy người bệnh đã bỏ ống thở ra nhưng trên tay vẫn cắm kim truyền thì vô cùng kinh ngạc.
Sức sống của người này không biết mạnh mẽ tới đâu mà có thể phục hồi nhanh thế, cứ như hắn được làm bằng sắt vậy.
Y tá bước tới định tiêm cho Dạ Đình Sâm nhưng lại thấy trong ngực hắn đang ôm một người, chính là cô gái người nhà hôm qua.
Cô y tá giật mình, loay hoay không biết làm thế nào cho phải thì lại nghe thấy Dạ Đình Sâm lên tiếng.
- Cô làm nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức cô ấy.
Lúc nói chuyện mắt hắn vẫn không rời Nhạc Yên Nhi, cái nhìn dịu dàng như nước, tiếc rẻ như thể phải rời đường nhìn dù chỉ một giây cũng là tra tấn với hắn.
Cô y tá tiêm cho hắn mà hắn cũng không hề nhíu mày một cái, còn giơ một tay vén tóc giúp cô gái trong lòng, rồi sợ cô lạnh nên lại kéo cả nửa cái chăn đơn đắp cho cô.
- Thưa ông giờ ông có thể chuyển sang phòng bệnh thường được rồi.
- Tôi biết rồi, nhưng giờ cứ ở tạm đây đã, chờ cô ấy dậy rồi nói sau.
Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp.
Cô y tá tiêm xong thì đi ra, Dạ Đình Sâm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Adler, để anh ta qua nhà họ Dạ mang ít cháo hoa sang đây, hắn sợ Nhạc Yên Nhi tỉnh dậy sẽ đói.
Nhạc Vãn Vãn đang ở gần Adler nên biết Dạ Đình Sâm gọi về, cô bé lập tức bật dậy rồi giật điện thoại của anh ta.
- Cái người cha hờ này, mẹ con đâu mất rồi?
Nó nôn nóng hỏi.
- Cô ấy đang ở trong lòng ba.
- Gì… Trong lòng ba… Ba làm gì mẹ rồi hả?!
Nhạc Vãn Vãn như tiểu thú dựng lông, hung hăng hô lên.
- Ngủ một đêm thôi.
Dạ Đình Sâm trả lời rất thật thà.
- …
Vãn Vãn lúc này đã có ý muốn đập đầu vào tường, nước mắt sắp sửa tuôn như suối rồi, cha nó khoe ân ái đúng là khắp mọi nơi mà, còn nhất định không biết thế nào gọi là kìm chế nữa chứ. Đứa nhóc như nó nghe xong cũng xấu hổ lắm đấy!
Trong lúc con bé đang nghẹn lời thì Dạ Đình Sâm lại nói tiếp.
- Ngoan ngoãn ở nhà chờ ba mẹ về, giờ ba lại ngủ thêm một lát với mẹ con đây.
Nói xong hắn thẳng tay dập máy, tiếp tục ôm Nhạc Yên Nhi ngủ, hoàn toàn không để ý tới việc con gái mình liệu có bị bóng ma tâm lý hay không.
Thời gian trôi qua chậm rãi, cuối cùng nghe ‘Ting’ một tiếng, đèn tắt, cô lập tức đứng bật dậy, vì ngồi xổm quá lâu mà chân cô run lẩy bẩy, vội vàng đứng lên khiến chân cô tê rần đến mức khuỵu xuống.
Y tá thấy thế nên vội qua đỡ cô dậy.
Nhưng cô không để ý đến bản thân được mà chạy tới nắm chặt lấy tay bác sĩ, hỏi:
- Anh ấy sao rồi?
- Viên đạn sau lưng không sâu, chưa ảnh hưởng đến nội tạng nên không nguy hiểm, nhưng cần phải chuyển người bệnh tới phòng ICU để theo dõi thêm.
Bác sĩ nói xong liền rời đi, y tá đẩy băng ca ra, đưa Dạ Đình Sâm tới phòng theo dõi đặc biệt.
Nhạc Yên Nhi đi theo phía sau, nhìn người đàn ông mặt mũi tái nhợt nhưng vẫn vô cùng an tĩnh, như thể hắn chỉ đang ngủ mà thôi.
Cô đi theo vào phòng bệnh, mặc đồ vô khuẩn rồi ngồi cạnh hắn, nắm tay hắn thật chặt, dán sát vào má mình.
Tay hắn rất lạnh, lạnh đến mức khiến cô rùng cả mình, nước mắt nóng ấm nháy mắt lăn dài trên má.
Ngón tay hắn bỗng nhiên khẽ xoa mặt cô.
Cô giật nảy mình, sửng sốt nhìn Dạ Đình Sâm.
Đôi mắt hắn vẫn nhắm chặt, không hề có dấu hiệu đã tỉnh, động tác vừa rồi chỉ là thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức.
Nhạc Yên Nhi vốn còn không muốn khóc nhưng lại bị động tác nhỏ này của hắn khiến cho xót xa, nước mắt cứ thế rơi không ngừng được.
Cô khóc nấc lên, còn tay hắn thì cứ chốc lát lại lặp lại động tác kia, dù thế vẫn không hề tỉnh dậy, cứ như việc đó đã trở thành bản năng ăn sâu vào máu hắn.
Cô không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể lo lắng ngắm hắn qua làn nước mắt.
…
Nửa đêm…
Dạ Đình Sâm chậm rãi khôi phục ý thức, vừa mở mắt đã thấy khung cảnh lạ lẫm, trong mũi ngửi được toàn mùi thuốc tẩy trùng, hắn hiểu ngay mình đang ở bệnh viện.
Hắn muốn ngồi dậy nhưng cánh tay lại bị vật nặng đè lên, vừa cúi xuống nhìn thì không ngờ lại thấy được Nhạc Yên Nhi.
Không biết cô đã khóc bao lâu mà đôi mắt sưng đỏ cả lên, lông mi vẫn còn hơi nước, thậm chí khóe mắt cũng chưa khô.
Dù đang ngủ mơ nhưng cô cũng bứt rứt không yên.
Trái tim hắn mềm cả đi, có nén đau đớn để rút tay ra, rồi ôm Nhạc Yên Nhi lên giường.
Vừa mới được đặt lên giường cô đã nhíu chặt mi lại, đôi tay nhỏ bé luống cuống nắm chặt vạt áo hắn.
- Xin anh… nhất định phải tỉnh lại, nhất định phải khỏe mạnh… Không có anh em và con biết phải làm sao? Em phải sống thế nào bây giờ? Anh đi rồi… em phải làm sao đây? Dạ Đình Sâm…
Cô vừa khóc vừa gọi tên hắn, đôi mắt nhắm nghiền như đang rơi vào một cơn ác mộng kinh khủng.
Dạ Đình Sâm nghe vợ yêu bé nhỏ thốt ra những lời này, chỗ cứng rắn nhất trong lòng cũng phải mềm xuống.
Bàn tay to lớn ôm chặt cô vào lòng, rồi nhẹ giọng dỗ dành:
- Anh sẽ không để em rời xa nữa, đời không thể, kiếp sau cũng đừng mơ!
Cả đêm này hắn ôm cô mà ngủ.
Sáng hôm sau Nhạc Yên Nhi dậy rất sớm, cô muốn lau người cho Dạ Đình Sâm nhưng vừa tỉnh đã thấy không thích hợp, cô đang nằm trên giường, còn vùi mình trong lòng ai đó nữa.
Cô sợ tới mức không dám thở mạnh, nghi ngờ có phải bản thân đang nằm mơ không.
Nhạc Yên Nhi vừa giãy nhẹ một cái thì trên đầu bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
- Đừng nghịch, ngủ ngoan đi nào.
A…
Nếu cô nhớ không lầm thì giờ Dạ Đình Sâm đang hôn mê trên giường bệnh mới phải…
Sao lại có thể lên tiếng mạnh mẽ vang dội thế này, trong giọng nói còn có ý yêu chiều rõ rệt nữa.
Chẳng lẽ cô vẫn đang nằm mơ sao?
Nếu như là mơ thì cả đời này cũng không cần tỉnh lại.
Khóe mắt cô ướt đẫm, không nhịn được mà vòng tay ôm eo hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn, sau đó dè dặt mở miệng, chỉ sợ phá vỡ giấc mộng này, mộng vỡ cô cũng phải tỉnh dậy.
- Em đang mơ phải không Dạ Đình Sâm, nếu không sao em lại nằm trong lòng anh thế này được? Anh có biết hôm qua người anh toàn là máu làm em sợ lắm không? Sao một người lại có thể chảy nhiều máu thế chứ, tay chân anh còn lạnh ngắt ấy, làm trái tim em cũng lạnh theo. Em chỉ sợ anh không thể tỉnh lại được nữa!
Nghe cô nói mà sống lưng Dạ Đình Sâm căng lên, động nhẹ hắn cũng không dám, chỉ để mặc cô ôm siết mình rồi khóc kể những khổ sở trong lòng.
Chắc chắn cô đã bị dọa cho chết khiếp rồi!
Hắn ôm cô, bàn tay đưa lên vuốt ve mái tóc cô rồi nhỏ giọng an ủi:
- Giờ ổn cả rồi, em nhắm mắt lại đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết là được.
- Lần sau tỉnh dậy em có thể thấy anh khỏe mạnh đứng trước mặt mình không? Em có phải đang đòi hỏi quá nhiều rồi không?
Cô mỉm cười tự giễu.
Chỉ là một giấc mơ đã đủ để cô thỏa mãn, thế mà cô còn dám mong ước nhiều hơn.
Trong lúc cô cho rằng không có khả năng thì Dạ Đình Sâm lại nghiêm túc đáp lời.
- Chờ em tỉnh nhất định sẽ thấy anh.
Cô khẽ cười, tiếp tục ôm chặt hắn, từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.
Rất nhanh sau đó tiếng thở của cô trở nên đều đặn hơn.
Hôm qua cô như mất hết sức sống, còn khóc rất lâu nên cơ thể mỏng manh này không chịu nổi thêm nữa, lần này cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Đúng lúc này y tá vào phòng thay thuốc, thấy người bệnh đã bỏ ống thở ra nhưng trên tay vẫn cắm kim truyền thì vô cùng kinh ngạc.
Sức sống của người này không biết mạnh mẽ tới đâu mà có thể phục hồi nhanh thế, cứ như hắn được làm bằng sắt vậy.
Y tá bước tới định tiêm cho Dạ Đình Sâm nhưng lại thấy trong ngực hắn đang ôm một người, chính là cô gái người nhà hôm qua.
Cô y tá giật mình, loay hoay không biết làm thế nào cho phải thì lại nghe thấy Dạ Đình Sâm lên tiếng.
- Cô làm nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức cô ấy.
Lúc nói chuyện mắt hắn vẫn không rời Nhạc Yên Nhi, cái nhìn dịu dàng như nước, tiếc rẻ như thể phải rời đường nhìn dù chỉ một giây cũng là tra tấn với hắn.
Cô y tá tiêm cho hắn mà hắn cũng không hề nhíu mày một cái, còn giơ một tay vén tóc giúp cô gái trong lòng, rồi sợ cô lạnh nên lại kéo cả nửa cái chăn đơn đắp cho cô.
- Thưa ông giờ ông có thể chuyển sang phòng bệnh thường được rồi.
- Tôi biết rồi, nhưng giờ cứ ở tạm đây đã, chờ cô ấy dậy rồi nói sau.
Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp.
Cô y tá tiêm xong thì đi ra, Dạ Đình Sâm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Adler, để anh ta qua nhà họ Dạ mang ít cháo hoa sang đây, hắn sợ Nhạc Yên Nhi tỉnh dậy sẽ đói.
Nhạc Vãn Vãn đang ở gần Adler nên biết Dạ Đình Sâm gọi về, cô bé lập tức bật dậy rồi giật điện thoại của anh ta.
- Cái người cha hờ này, mẹ con đâu mất rồi?
Nó nôn nóng hỏi.
- Cô ấy đang ở trong lòng ba.
- Gì… Trong lòng ba… Ba làm gì mẹ rồi hả?!
Nhạc Vãn Vãn như tiểu thú dựng lông, hung hăng hô lên.
- Ngủ một đêm thôi.
Dạ Đình Sâm trả lời rất thật thà.
- …
Vãn Vãn lúc này đã có ý muốn đập đầu vào tường, nước mắt sắp sửa tuôn như suối rồi, cha nó khoe ân ái đúng là khắp mọi nơi mà, còn nhất định không biết thế nào gọi là kìm chế nữa chứ. Đứa nhóc như nó nghe xong cũng xấu hổ lắm đấy!
Trong lúc con bé đang nghẹn lời thì Dạ Đình Sâm lại nói tiếp.
- Ngoan ngoãn ở nhà chờ ba mẹ về, giờ ba lại ngủ thêm một lát với mẹ con đây.
Nói xong hắn thẳng tay dập máy, tiếp tục ôm Nhạc Yên Nhi ngủ, hoàn toàn không để ý tới việc con gái mình liệu có bị bóng ma tâm lý hay không.
/1084
|