- Thiếu phu nhân, sao cô lại tới đây, vết thương của cô...
- Đừng để ý đến tôi, anh ấy sao rồi?
- Ngài ấy...
Vừa nhắc tới Dạ Đình Sâm, sắc mặt Adler bỗng trở nên rất khó coi.
Nhạc Yên Nhi thấy anh ta như vậy, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, cô vội vàng kéo áo Adler rồi hỏi:
- Rốt cuộc anh ấy làm sao?
- Tình trạng của ngài ấy rất xấu, tim bị tổn thương, hơn nữa còn dùng thuốc quá liều, giờ đang phải nằm trong phòng ICU để theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ba ngày nay ngài ấy đã được đưa vào phòng phẫu thuật mấy lần rồi.
Ba ngày...
Nói vậy Dạ Đình Sâm đã hôn mê ba ngày rồi.
Trong ba ngày này hắn chưa hề tỉnh lại lần nào ư?
Nhạc Yên Nhi bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người mất hết sức lực, may mà Adler nhanh tay đỡ lấy cô.
- Thiếu phu nhân, cô có sao không?
Nhạc Yên Nhi yếu ớt xua tay, sau đó lại hỏi:
- Thuốc anh ấy dùng là thứ gì?
- Tên thuốc đó là Hơi thở của quỷ, một hợp chất gây ảo giác nguy hiểm hàng đầu thế giới. Nó có thể khống chế hệ thần kinh trung ương rồi biến người dùng thành con rối. Nó cũng được coi là một loại ma túy, nhưng có hiệu quả gây ảo giác mạnh hơn ma túy gấp mười lần, có thể còn cao hơn, một khi dùng quá liều sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng. Tình trạng hiện giờ của ngài ấy cũng như tôi vừa nói, trong cơ thể vẫn sót lại độc tố, hơn nữa trước đó trên ngực ngài ấy đã bị thương do trúng đạn, giờ lại bị thương tiếp, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cho dù thân thể ngài ấy có làm bằng sắt cũng không chịu đựng nổi. Bác sĩ nói tỷ lệ sống sót là...
Nói tới đây, Adler đột nhiên im bặt. Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Yên Nhi, do dự không biết có nên nói tiếp nữa không.
- Là... bao nhiêu phần trăm?
Cô run rẩy hỏi, bàn tay gầy gò siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn vô cùng.
Lúc này nhìn cô yếu đuối không tưởng được, đôi mắt đỏ hoe đã ướt đẫm nước mắt trong suốt.
Adler không muốn nói nhiều, sợ cô không chịu nổi.
Vừa nhìn vẻ mặt của anh ta thì cô cũng đã đoán được tính mạng của Dạ Đình Sâm giờ như chỉ mành treo chuông.
Nhạc Yên Nhi hít sâu mấy hơi, cố đè nén nỗi đau khổ đang cuộn trào trong lòng để giữ bình tĩnh.
- Tôi có thể vào thăm anh ấy không?
- Để tôi đi thu xếp.
Adler không hề làm khó cô, bây giờ bọn họ quả thật cần ở bên nhau, có lẽ chủ tịch cũng muốn như vậy.
Nhạc Yên Nhi nhanh chóng thay quần áo vô khuẩn, sau khi tiêu độc cẩn thận mới đi vào.
Cô vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng gay mũi.
Dạ Đình Sâm nằm trên giường bệnh, dù mang mặt nạ dưỡng khí nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khí chất của hắn, chỉ có điều giờ khuôn mặt anh tuấn đó đang tái nhợt như giấy.
Hơi thở của hắn rất yếu, tần suất ngực phập phồng cũng rất thấp, cô thấy mà lo lắng không thôi. Chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ hắn cứ nằm yên ở đây, mãi mãi không tỉnh lại.
Điều đáng sợ hơn cả cái chết của bản thân mình chính là trông thấy người mình yêu gặp chuyện không may.
Thà rằng chính mình chết ngay bây giờ, chứ không ai muốn phải thấy cảnh này hết.
Cô bước tới gần giường bệnh, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn. Chỉ đơn giản là muốn nói chuyện với hắn, nhưng mọi lời muốn nói vừa ra khỏi miệng lại biến thành tiếng khóc nghẹn ngào, không sao thốt nổi thành câu trọn vẹn.
Bao nhiêu nước mắt đè nén bấy lâu nay giờ không thể ngăn nổi nữa mà ồ ạt tuôn trào.
Chỉ là giờ đây người đàn ông trước mặt đã không thể lau nước mắt cho cô nữa rồi.
Nhạc Yên Nhi vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, cảm nhận được hơi ấm từ hắn mới khiến cô thấy an lòng.
Điện tâm đồ của Dạ Đình Sâm bất ngờ thay đổi, máy đo thậm chí phát ra tiếng tít tít cảnh báo.
Nhạc Yên Nhi cuống hết cả lên, phản ứng đầu tiên chính là phải ấn chuông gọi y tá, nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì một loạt nhân viên y tế cũng đã vội vã chạy tới, sau đó nhanh chóng làm các loại kiểm tra thiết yếu.
Bọn họ nói toàn từ chuyên môn nên cô không hiểu gì hết, nhưng ai cũng nhận thấy không khí rất trầm trọng. Sau khi nói xong, họ vội vàng đưa Dạ Đình Sâm lên băng ca rồi đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Nhạc Yên Nhi vẫn theo sát phía sau, lúc này trông cô cứ như một đứa trẻ lạc đường, đang bơ vơ không nơi nương tựa.
Đến cửa phòng mổ, Adler kéo cô lại.
- Thiếu phu nhân, không thể vào trong đâu.
Dù nghe thấy nhưng cô không gật đầu hay lên tiếng đáp lại mà cứ im lặng đứng đợi bên ngoài.
Bình tĩnh nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước, trong lòng Nhạc Yên Nhi không ngừng cầu nguyện.
Adler còn có việc phải làm nên rời đi trước, nửa đường thì nhận được điện thoại, biết chuyện bên chỗ Trần Lạc xong hai người vội vã gặp mặt giải quyết công việc, sau đó lại quay về bệnh viện.
Vừa đi vừa về mất gần nửa tiếng.
Không ngờ lúc anh ta trở lại, Nhạc Yên Nhi vẫn còn đứng im trước cửa phòng cấp cứu.
Adler cau chặt mày, nhìn cơ thể gầy yếu cùng với hai gò má đỏ ửng của Nhạc Yên Nhi, màu đỏ này không phải là màu hồng hào của sự khỏe mạnh, mà nhìn giống như màu lửa đang thiêu đốt sự sống. Thấy cô như vậy, anh ta thật sự rất lo lắng.
Bước lên trước lay nhẹ vai cô, cách bộ quần áo bệnh nhân cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bất thường của cô gái này.
Giờ Adler mới phát hiện ra Nhạc Yên Nhi chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, chân cũng chỉ đi mỗi đôi dép lê trong viện. Hành lang là nơi hút gió, cô đang yếu thế vậy mà đã đứng đây rất lâu.
Nghe bác sĩ bảo cô đang sốt nhẹ, hứng gió lâu thế sợ rằng bệnh lại nặng hơn rồi.
- Giờ cô đang không khỏe, trước tiên cứ về phòng nghỉ đi thiếu phu nhân. Nếu không... chủ tịch tỉnh lại mà cô lại có bề gì thì tôi không biết phải ăn nói ra sao nữa.
Adler nói chuyện rất hợp tình hợp lý.
Anh đi theo hai người lâu như vậy, cũng nhìn ra được tình cảm giữa vợ chồng họ rất sâu đậm. Giờ một người đang đứng trên bờ sinh tử thì chắc chắn người còn lại đang hết sức đau khổ.
Anh ta là cấp dưới, cũng chỉ có thể đứng nhìn rồi khuyên nhủ lúc thích hợp mà thôi.
- Có thể chuyển phòng bệnh của tôi đến cạnh phòng anh ấy không?
Nhạc Yên Nhi hỏi.
- Được ạ.
Lúc này trái tim cô mới hơi thả lỏng.
Cô không muốn cách hắn quá xa bởi nếu không cảm giác được hơi thở của hắn gần bên cô chỉ sợ người đàn ông này sẽ biến mất lúc nào không biết.
Do hơi váng đầu nên phải nhờ Adler dìu cô mới trở lại phòng bệnh nổi, đây là căn phòng ngay cạnh phòng của Dạ Đình Sâm.
Sau khi uống thuốc hạ sốt xong ý thức của cô dần trở nên mơ hồ.
Nhưng cô không dám ngủ mà cứ ráng mở to mắt, rất sợ chẳng may Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện gì mà mình không kịp biết.
Cô cứ mơ màng gắng gượng đợi chừng một tiếng mới thấy người ta đẩy Dạ Đình Sâm từ phòng cấp cứu ra, rồi lại nhìn họ đưa hắn về phòng bên cạnh.
Adler báo với cô rằng hắn tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Nghe được câu này, thần kinh vốn luôn căng thẳng của Nhạc Yên Nhi mới được buông lỏng, đồng thời cô cũng không chịu được nữa mà ngủ gục vì cơn sốt.
Trong mộng cô vẫn cứ luôn bất an.
Tựa như rơi vào một giấc mơ lẩn quẩn, cứ mỗi lần nhắm mắt là lại nghe thấy tiếng của Dạ Đình Sâm.
Hắn nói cô phải sống thật tốt.
Có lẽ đây là những lời tàn nhẫn nhất mà cô từng nghe.
Giọng nói dù rất mực dịu dàng, nhưng vừa lên tiếng đã bảo cô phải sống một mình.
Nhạc Yên Nhi cũng không biết bản thân đã nằm viện bao lâu, bệnh của cô cứ lúc thuyên giảm lúc lại tái phát, Adler cũng không thường có mặt, có vẻ như anh ta đang làm chuyện quan trọng nào đó.
Lúc tỉnh táo cô sẽ đến làm bạn với Dạ Đình Sâm, chẳng cần làm gì cả mà chỉ nói chuyện phiếm thôi, cũng không quan trọng việc hắn có nghe thấy hay không.
Cô uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi theo lời khuyên của bác sĩ, bởi cô biết mình phải thật khỏe mạnh thì mới có sức chăm sóc hắn được.
- Đừng để ý đến tôi, anh ấy sao rồi?
- Ngài ấy...
Vừa nhắc tới Dạ Đình Sâm, sắc mặt Adler bỗng trở nên rất khó coi.
Nhạc Yên Nhi thấy anh ta như vậy, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, cô vội vàng kéo áo Adler rồi hỏi:
- Rốt cuộc anh ấy làm sao?
- Tình trạng của ngài ấy rất xấu, tim bị tổn thương, hơn nữa còn dùng thuốc quá liều, giờ đang phải nằm trong phòng ICU để theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ba ngày nay ngài ấy đã được đưa vào phòng phẫu thuật mấy lần rồi.
Ba ngày...
Nói vậy Dạ Đình Sâm đã hôn mê ba ngày rồi.
Trong ba ngày này hắn chưa hề tỉnh lại lần nào ư?
Nhạc Yên Nhi bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người mất hết sức lực, may mà Adler nhanh tay đỡ lấy cô.
- Thiếu phu nhân, cô có sao không?
Nhạc Yên Nhi yếu ớt xua tay, sau đó lại hỏi:
- Thuốc anh ấy dùng là thứ gì?
- Tên thuốc đó là Hơi thở của quỷ, một hợp chất gây ảo giác nguy hiểm hàng đầu thế giới. Nó có thể khống chế hệ thần kinh trung ương rồi biến người dùng thành con rối. Nó cũng được coi là một loại ma túy, nhưng có hiệu quả gây ảo giác mạnh hơn ma túy gấp mười lần, có thể còn cao hơn, một khi dùng quá liều sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng. Tình trạng hiện giờ của ngài ấy cũng như tôi vừa nói, trong cơ thể vẫn sót lại độc tố, hơn nữa trước đó trên ngực ngài ấy đã bị thương do trúng đạn, giờ lại bị thương tiếp, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cho dù thân thể ngài ấy có làm bằng sắt cũng không chịu đựng nổi. Bác sĩ nói tỷ lệ sống sót là...
Nói tới đây, Adler đột nhiên im bặt. Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Yên Nhi, do dự không biết có nên nói tiếp nữa không.
- Là... bao nhiêu phần trăm?
Cô run rẩy hỏi, bàn tay gầy gò siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn vô cùng.
Lúc này nhìn cô yếu đuối không tưởng được, đôi mắt đỏ hoe đã ướt đẫm nước mắt trong suốt.
Adler không muốn nói nhiều, sợ cô không chịu nổi.
Vừa nhìn vẻ mặt của anh ta thì cô cũng đã đoán được tính mạng của Dạ Đình Sâm giờ như chỉ mành treo chuông.
Nhạc Yên Nhi hít sâu mấy hơi, cố đè nén nỗi đau khổ đang cuộn trào trong lòng để giữ bình tĩnh.
- Tôi có thể vào thăm anh ấy không?
- Để tôi đi thu xếp.
Adler không hề làm khó cô, bây giờ bọn họ quả thật cần ở bên nhau, có lẽ chủ tịch cũng muốn như vậy.
Nhạc Yên Nhi nhanh chóng thay quần áo vô khuẩn, sau khi tiêu độc cẩn thận mới đi vào.
Cô vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng gay mũi.
Dạ Đình Sâm nằm trên giường bệnh, dù mang mặt nạ dưỡng khí nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khí chất của hắn, chỉ có điều giờ khuôn mặt anh tuấn đó đang tái nhợt như giấy.
Hơi thở của hắn rất yếu, tần suất ngực phập phồng cũng rất thấp, cô thấy mà lo lắng không thôi. Chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ hắn cứ nằm yên ở đây, mãi mãi không tỉnh lại.
Điều đáng sợ hơn cả cái chết của bản thân mình chính là trông thấy người mình yêu gặp chuyện không may.
Thà rằng chính mình chết ngay bây giờ, chứ không ai muốn phải thấy cảnh này hết.
Cô bước tới gần giường bệnh, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn. Chỉ đơn giản là muốn nói chuyện với hắn, nhưng mọi lời muốn nói vừa ra khỏi miệng lại biến thành tiếng khóc nghẹn ngào, không sao thốt nổi thành câu trọn vẹn.
Bao nhiêu nước mắt đè nén bấy lâu nay giờ không thể ngăn nổi nữa mà ồ ạt tuôn trào.
Chỉ là giờ đây người đàn ông trước mặt đã không thể lau nước mắt cho cô nữa rồi.
Nhạc Yên Nhi vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, cảm nhận được hơi ấm từ hắn mới khiến cô thấy an lòng.
Điện tâm đồ của Dạ Đình Sâm bất ngờ thay đổi, máy đo thậm chí phát ra tiếng tít tít cảnh báo.
Nhạc Yên Nhi cuống hết cả lên, phản ứng đầu tiên chính là phải ấn chuông gọi y tá, nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì một loạt nhân viên y tế cũng đã vội vã chạy tới, sau đó nhanh chóng làm các loại kiểm tra thiết yếu.
Bọn họ nói toàn từ chuyên môn nên cô không hiểu gì hết, nhưng ai cũng nhận thấy không khí rất trầm trọng. Sau khi nói xong, họ vội vàng đưa Dạ Đình Sâm lên băng ca rồi đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Nhạc Yên Nhi vẫn theo sát phía sau, lúc này trông cô cứ như một đứa trẻ lạc đường, đang bơ vơ không nơi nương tựa.
Đến cửa phòng mổ, Adler kéo cô lại.
- Thiếu phu nhân, không thể vào trong đâu.
Dù nghe thấy nhưng cô không gật đầu hay lên tiếng đáp lại mà cứ im lặng đứng đợi bên ngoài.
Bình tĩnh nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước, trong lòng Nhạc Yên Nhi không ngừng cầu nguyện.
Adler còn có việc phải làm nên rời đi trước, nửa đường thì nhận được điện thoại, biết chuyện bên chỗ Trần Lạc xong hai người vội vã gặp mặt giải quyết công việc, sau đó lại quay về bệnh viện.
Vừa đi vừa về mất gần nửa tiếng.
Không ngờ lúc anh ta trở lại, Nhạc Yên Nhi vẫn còn đứng im trước cửa phòng cấp cứu.
Adler cau chặt mày, nhìn cơ thể gầy yếu cùng với hai gò má đỏ ửng của Nhạc Yên Nhi, màu đỏ này không phải là màu hồng hào của sự khỏe mạnh, mà nhìn giống như màu lửa đang thiêu đốt sự sống. Thấy cô như vậy, anh ta thật sự rất lo lắng.
Bước lên trước lay nhẹ vai cô, cách bộ quần áo bệnh nhân cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bất thường của cô gái này.
Giờ Adler mới phát hiện ra Nhạc Yên Nhi chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, chân cũng chỉ đi mỗi đôi dép lê trong viện. Hành lang là nơi hút gió, cô đang yếu thế vậy mà đã đứng đây rất lâu.
Nghe bác sĩ bảo cô đang sốt nhẹ, hứng gió lâu thế sợ rằng bệnh lại nặng hơn rồi.
- Giờ cô đang không khỏe, trước tiên cứ về phòng nghỉ đi thiếu phu nhân. Nếu không... chủ tịch tỉnh lại mà cô lại có bề gì thì tôi không biết phải ăn nói ra sao nữa.
Adler nói chuyện rất hợp tình hợp lý.
Anh đi theo hai người lâu như vậy, cũng nhìn ra được tình cảm giữa vợ chồng họ rất sâu đậm. Giờ một người đang đứng trên bờ sinh tử thì chắc chắn người còn lại đang hết sức đau khổ.
Anh ta là cấp dưới, cũng chỉ có thể đứng nhìn rồi khuyên nhủ lúc thích hợp mà thôi.
- Có thể chuyển phòng bệnh của tôi đến cạnh phòng anh ấy không?
Nhạc Yên Nhi hỏi.
- Được ạ.
Lúc này trái tim cô mới hơi thả lỏng.
Cô không muốn cách hắn quá xa bởi nếu không cảm giác được hơi thở của hắn gần bên cô chỉ sợ người đàn ông này sẽ biến mất lúc nào không biết.
Do hơi váng đầu nên phải nhờ Adler dìu cô mới trở lại phòng bệnh nổi, đây là căn phòng ngay cạnh phòng của Dạ Đình Sâm.
Sau khi uống thuốc hạ sốt xong ý thức của cô dần trở nên mơ hồ.
Nhưng cô không dám ngủ mà cứ ráng mở to mắt, rất sợ chẳng may Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện gì mà mình không kịp biết.
Cô cứ mơ màng gắng gượng đợi chừng một tiếng mới thấy người ta đẩy Dạ Đình Sâm từ phòng cấp cứu ra, rồi lại nhìn họ đưa hắn về phòng bên cạnh.
Adler báo với cô rằng hắn tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Nghe được câu này, thần kinh vốn luôn căng thẳng của Nhạc Yên Nhi mới được buông lỏng, đồng thời cô cũng không chịu được nữa mà ngủ gục vì cơn sốt.
Trong mộng cô vẫn cứ luôn bất an.
Tựa như rơi vào một giấc mơ lẩn quẩn, cứ mỗi lần nhắm mắt là lại nghe thấy tiếng của Dạ Đình Sâm.
Hắn nói cô phải sống thật tốt.
Có lẽ đây là những lời tàn nhẫn nhất mà cô từng nghe.
Giọng nói dù rất mực dịu dàng, nhưng vừa lên tiếng đã bảo cô phải sống một mình.
Nhạc Yên Nhi cũng không biết bản thân đã nằm viện bao lâu, bệnh của cô cứ lúc thuyên giảm lúc lại tái phát, Adler cũng không thường có mặt, có vẻ như anh ta đang làm chuyện quan trọng nào đó.
Lúc tỉnh táo cô sẽ đến làm bạn với Dạ Đình Sâm, chẳng cần làm gì cả mà chỉ nói chuyện phiếm thôi, cũng không quan trọng việc hắn có nghe thấy hay không.
Cô uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi theo lời khuyên của bác sĩ, bởi cô biết mình phải thật khỏe mạnh thì mới có sức chăm sóc hắn được.
/1084
|