- Đây chẳng phải là buông tay mặc kệ à?
Nhạc Yên Nhi thật thà hỏi.
Francis chẳng ngờ cô lại nói thẳng như vậy, anh ta cười gượng hai tiếng rồi vội đáp:
- Sao thế được? Anh là chú ruột của Evan đấy, làm sao kệ nó được? Trong thời gian này anh thực sự có việc phải đi công tác, một gia tộc lớn thế này mà chỉ có mình anh quản lý công việc làm ăn, anh không có cách phân thân nổi. Hơn nữa Evan ngoan lắm, hai người không chỉ không tốn công chăm sóc, ngược lại Vãn Vãn còn có thêm một người anh, sao lại không đồng ý?
Nhạc Yên Nhi không đành lòng để Evan ở nhà một mình nhưng cô vẫn muốn hỏi ý Dạ Đình Sâm. Cô nhìn hắn, thấy hắn không có ý kiến gì thì gật đầu:
- Được, trong thời gian anh đi công tác thì cứ để Evan lại nhà tôi. Bao giờ anh về?
- Một tuần, hai tuần... Một tháng, ba tháng... thấy sao?
- Đây là việc tôi có thể quyết định được ư?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.
Anh ngượng ngùng gãi đầu rồi mới nói:
- Thời gian cụ thể anh chưa biết nhưng cam đoan sẽ mau chóng quay lại, dù gì anh cũng muốn nhìn thấy cháu mình lớn lên mà.
Mấy nay năm, công lực vô lại của Francis mỗi lúc một tăng.
Vợ chồng Dạ Đình Sâm mau chóng quyết xong mọi việc, Francis thu xếp đồ đạc của Evan rồi sai người đem tới nhà họ Dạ.
Tối nay họ ra về nên Francis để Evan về cùng luôn, trước khi đi, anh ta kéo thằng cháu sang một bên, dạy dỗ:
- Chú có chuyện quan trọng phải làm, cháu cứ ở nhà họ Dạ đã nhé. Dạ Đình Sâm bây giờ là người cầm quyền thực sự của LN, có sáu mươi phần trăm cổ phần, nếu sau này nhà Louis muốn làm ăn với LN thì phải trông cậy vào cháu từ giờ đấy!
- Thấy kế hoạch của chú thế nào? Có phải rất lâu dài không?
Francis cười hì hì. Anh ta không hề cảm thấy da mặt mình dày, ngược lại còn thấy mình đã tìm được một cái cớ quá hoàn hảo.
- Chú, chú chắc chắn đây không phải là để chú ra ngoài tán gái chứ?
Evan không bị lừa.
Francis nghe thế thì xấu hổ cười rồi vội vàng phủ nhận:
- Làm sao thế được, phụ nữ đẹp đến mấy cũng đâu quan trọng bằng cháu? Chú đang hi sinh bản thân vì sự nghiệp gia tộc đấy!
- Vậy chú ở ngoài đừng có nhớ nhà.
Evan nói. Đôi mắt ngây thơ của nó sáng lên.
Ông chú ruột đã vì đại nghĩa diệt hôn nhân, vậy mình cũng khỏi cần kiêng dè nữa.
Francis không hiểu ý nó nên cười nói:
- Yên tâm, chú đi công tác mười ngày nửa tháng thôi, muộn nhất là hai, ba tháng. Có phải chú chưa bao giờ xa nhà đâu, như này cũng như thường mà.
Evan không nói thêm mà chỉ cười toe toét.
Ba tháng sau, Francis sẽ hiểu lời Evan hôm nay có ý gì.
Francis nghĩ mình đã trút được gánh nặng nhưng thực tế là anh ta đã bị Evan bỏ rơi!
Trước khi Evan lên xe nó còn vỗ vai Francis:
- Chú thích đồ xa xỉ, xa nhà thì bên ngoài không như ở nhà được, vậy nên những ngày còn ở nhà thì cố gắng nhìn nhiều vào, đừng để sau này lại nhớ nhung.
- Đúng là cháu ngoan của chú, cảm động chết mất thôi. Lần này về, chú đảm bảo sẽ mang về một người thím trẻ trung và xinh đẹp cho cháu! Cháu yên tâm ở đó đi, rồi chú sẽ tới đón.
- Vâng.
Evan thản nhiên đáp rồi lên xe.
Buổi tối, hai người gọi cho Dạ Vị Ương và phu nhân Minh Tú để báo bình an rồi về nhà.
Nhạc Yên Nhi sắp xếp phòng cho Evan rồi để hai đứa nhỏ đi ngủ. Xong xuôi đã là mười giờ, lúc này, Dạ Đình Sâm vẫn đang làm việc.
Cô gõ cửa, có tiếng đáp lại nên cô đẩy cửa vào.
Dạ Đình Sâm đang gọi điện thoại, hắn không né cô mà tiếp tục nói một vài việc.
Hội đồng quản trị không bị giải thể hoàn toàn nhưng Mike vừa bị bắt, tất cả cổ phần đều dồn về tay Dạ Đình Sâm, hắn trở thành người cầm quyền đồng thời phải đối mặt với dư đảng của Mike nên công việc rất nhiều, dù là trong bệnh viện cũng rất bận rộn.
Có lẽ cú điện thoại này sẽ tốn thời gian, cô không quấy rầy nên bước tới bàn làm việc, giúp hắn sắp xếp lại văn kiện rồi rót cho hắn một ly nước nóng.
Xong xuôi, cô ngồi trên salon đọc tạp chí, chờ hắn đi tắm. Vết thương của hắn không thể gặp nước nên cô phải giúp hắn lau người.
Nhưng khi cô vừa quay lại thì hắn đã ôm lấy cô, kéo cô vào lòng rồi đặt cô lên đùi mình.
Nhạc Yên Nhi giật nảy mình, cô khẽ hô lên nhưng nhớ ra hắn đang gọi điện thoại, cô lập tức che miệng.
Cô ngồi xuống rồi trừng mắt với hắn, dù không lên tiếng nhưng ý đã rõ.
Chẳng ngờ hắn không buông mà bàn tay còn luồn vào áo cô.
Hắn bây giờ càng ngày càng to gan, càng ngày càng không có quy củ!
Trước kia công việc là công việc, việc tư là việc tư, chưa bao giờ nhập nhằng. Chẳng ngờ bây giờ hắn còn đang gọi điện thoại bàn giao công việc mà lại giở trò thế này.
- Anh làm gì đấy? Không bận à?
Cô nói nhỏ, ngăn bàn tay kia lại.
Nghe thế, hắn cười xấu xa.
Dạ Đình Sâm nói:
- Cứ làm theo phân phó của tôi, tôi còn có việc.
Trần Lạc sững người, công việc mới giao một nửa mà người ở đầu dây bên kia đã ngừng lại.
Nhưng nhớ tới giọng nữ khi nãy, cậu đoán ngay là Nhạc Yên Nhi đang ở cạnh hắn.
Trần Lạc hiểu mình nên rút lui, đây không phải lúc quấy rầy.
Cậu đáp lời rồi cúp máy.
Dạ Đình Sâm tùy ý ném di động lên bàn rồi ôm chặt lấy cô, bắt đầu giở trò.
- Đang gọi điện thoại thì thấy em tới, đột nhiên rất muốn.
- Muốn gì?
Cô bất đắc dĩ hỏi, không ngăn nổi bàn tay hắn.
- Muốn em.
Hắn chôn mặt vào vai cô, ngửi mùi thơm trên người cô. Mùi hương như hoa, hắn không biết đó là mùi gì nữa.
Hắn ôm cô trong lòng, cảm thấy trái tim mình được lấp đầy.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì đỏ mặt, cô lườm:
- Dạ Đình Sâm, trước kia anh không thế này! Gọi điện thoại công việc còn táy máy với em, anh học xấu rồi!
- Không, anh đang tận hưởng niềm vui trước mắt thôi.
Hắn dẻo miệng đáp, cố ý cắn khẽ lên cổ cô như trừng phạt. Hình như thấy mình cắn hơi đau, hắn lại liếm lên vết cắn khiến cổ Nhạc Yên Nhi ngứa ngáy. Cô trở nên mềm nhũn.
Hơi thở nóng bỏng quanh quẩn bên tai cô, hắn nói:
- Trước kia công tư rõ ràng nên mới thấy mình giống máy móc. Bây giờ anh chỉ biết là em quan trọng nhất, an toàn của em và Vãn Vãn là quan trọng nhất. Từ nay về sau, anh nhớ em, yêu em, cần em, chỉ cần anh muốn, chỉ cần em đồng ý, vậy không phải công tư rõ ràng nữa. Em là công của anh, cũng là tư của anh, anh cũng là của em, thế thì công tư phân minh ở đâu ra?
Hắn như cây thuốc phiện làm trái tim cô lạc nhịp.
Lời này cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi.
Hắn nói "Em là công của anh, cũng là tư của anh, anh cũng là của em, thế thì công tư phân minh ở đâu ra?"
Từ nay về sau, cô chính là công tư phân minh của hắn.
Vì câu này, cô đã mất đi khả năng suy nghĩ, khi phản ứng lại thì nụ hôn bá đạo của hắn đã rơi xuống, hoàn toàn không có thời gian cho cô nghĩ gì nữa.
Cứ thế, hắn chiếm lấy cô thêm một lần nữa.
Nhạc Yên Nhi thật thà hỏi.
Francis chẳng ngờ cô lại nói thẳng như vậy, anh ta cười gượng hai tiếng rồi vội đáp:
- Sao thế được? Anh là chú ruột của Evan đấy, làm sao kệ nó được? Trong thời gian này anh thực sự có việc phải đi công tác, một gia tộc lớn thế này mà chỉ có mình anh quản lý công việc làm ăn, anh không có cách phân thân nổi. Hơn nữa Evan ngoan lắm, hai người không chỉ không tốn công chăm sóc, ngược lại Vãn Vãn còn có thêm một người anh, sao lại không đồng ý?
Nhạc Yên Nhi không đành lòng để Evan ở nhà một mình nhưng cô vẫn muốn hỏi ý Dạ Đình Sâm. Cô nhìn hắn, thấy hắn không có ý kiến gì thì gật đầu:
- Được, trong thời gian anh đi công tác thì cứ để Evan lại nhà tôi. Bao giờ anh về?
- Một tuần, hai tuần... Một tháng, ba tháng... thấy sao?
- Đây là việc tôi có thể quyết định được ư?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.
Anh ngượng ngùng gãi đầu rồi mới nói:
- Thời gian cụ thể anh chưa biết nhưng cam đoan sẽ mau chóng quay lại, dù gì anh cũng muốn nhìn thấy cháu mình lớn lên mà.
Mấy nay năm, công lực vô lại của Francis mỗi lúc một tăng.
Vợ chồng Dạ Đình Sâm mau chóng quyết xong mọi việc, Francis thu xếp đồ đạc của Evan rồi sai người đem tới nhà họ Dạ.
Tối nay họ ra về nên Francis để Evan về cùng luôn, trước khi đi, anh ta kéo thằng cháu sang một bên, dạy dỗ:
- Chú có chuyện quan trọng phải làm, cháu cứ ở nhà họ Dạ đã nhé. Dạ Đình Sâm bây giờ là người cầm quyền thực sự của LN, có sáu mươi phần trăm cổ phần, nếu sau này nhà Louis muốn làm ăn với LN thì phải trông cậy vào cháu từ giờ đấy!
- Thấy kế hoạch của chú thế nào? Có phải rất lâu dài không?
Francis cười hì hì. Anh ta không hề cảm thấy da mặt mình dày, ngược lại còn thấy mình đã tìm được một cái cớ quá hoàn hảo.
- Chú, chú chắc chắn đây không phải là để chú ra ngoài tán gái chứ?
Evan không bị lừa.
Francis nghe thế thì xấu hổ cười rồi vội vàng phủ nhận:
- Làm sao thế được, phụ nữ đẹp đến mấy cũng đâu quan trọng bằng cháu? Chú đang hi sinh bản thân vì sự nghiệp gia tộc đấy!
- Vậy chú ở ngoài đừng có nhớ nhà.
Evan nói. Đôi mắt ngây thơ của nó sáng lên.
Ông chú ruột đã vì đại nghĩa diệt hôn nhân, vậy mình cũng khỏi cần kiêng dè nữa.
Francis không hiểu ý nó nên cười nói:
- Yên tâm, chú đi công tác mười ngày nửa tháng thôi, muộn nhất là hai, ba tháng. Có phải chú chưa bao giờ xa nhà đâu, như này cũng như thường mà.
Evan không nói thêm mà chỉ cười toe toét.
Ba tháng sau, Francis sẽ hiểu lời Evan hôm nay có ý gì.
Francis nghĩ mình đã trút được gánh nặng nhưng thực tế là anh ta đã bị Evan bỏ rơi!
Trước khi Evan lên xe nó còn vỗ vai Francis:
- Chú thích đồ xa xỉ, xa nhà thì bên ngoài không như ở nhà được, vậy nên những ngày còn ở nhà thì cố gắng nhìn nhiều vào, đừng để sau này lại nhớ nhung.
- Đúng là cháu ngoan của chú, cảm động chết mất thôi. Lần này về, chú đảm bảo sẽ mang về một người thím trẻ trung và xinh đẹp cho cháu! Cháu yên tâm ở đó đi, rồi chú sẽ tới đón.
- Vâng.
Evan thản nhiên đáp rồi lên xe.
Buổi tối, hai người gọi cho Dạ Vị Ương và phu nhân Minh Tú để báo bình an rồi về nhà.
Nhạc Yên Nhi sắp xếp phòng cho Evan rồi để hai đứa nhỏ đi ngủ. Xong xuôi đã là mười giờ, lúc này, Dạ Đình Sâm vẫn đang làm việc.
Cô gõ cửa, có tiếng đáp lại nên cô đẩy cửa vào.
Dạ Đình Sâm đang gọi điện thoại, hắn không né cô mà tiếp tục nói một vài việc.
Hội đồng quản trị không bị giải thể hoàn toàn nhưng Mike vừa bị bắt, tất cả cổ phần đều dồn về tay Dạ Đình Sâm, hắn trở thành người cầm quyền đồng thời phải đối mặt với dư đảng của Mike nên công việc rất nhiều, dù là trong bệnh viện cũng rất bận rộn.
Có lẽ cú điện thoại này sẽ tốn thời gian, cô không quấy rầy nên bước tới bàn làm việc, giúp hắn sắp xếp lại văn kiện rồi rót cho hắn một ly nước nóng.
Xong xuôi, cô ngồi trên salon đọc tạp chí, chờ hắn đi tắm. Vết thương của hắn không thể gặp nước nên cô phải giúp hắn lau người.
Nhưng khi cô vừa quay lại thì hắn đã ôm lấy cô, kéo cô vào lòng rồi đặt cô lên đùi mình.
Nhạc Yên Nhi giật nảy mình, cô khẽ hô lên nhưng nhớ ra hắn đang gọi điện thoại, cô lập tức che miệng.
Cô ngồi xuống rồi trừng mắt với hắn, dù không lên tiếng nhưng ý đã rõ.
Chẳng ngờ hắn không buông mà bàn tay còn luồn vào áo cô.
Hắn bây giờ càng ngày càng to gan, càng ngày càng không có quy củ!
Trước kia công việc là công việc, việc tư là việc tư, chưa bao giờ nhập nhằng. Chẳng ngờ bây giờ hắn còn đang gọi điện thoại bàn giao công việc mà lại giở trò thế này.
- Anh làm gì đấy? Không bận à?
Cô nói nhỏ, ngăn bàn tay kia lại.
Nghe thế, hắn cười xấu xa.
Dạ Đình Sâm nói:
- Cứ làm theo phân phó của tôi, tôi còn có việc.
Trần Lạc sững người, công việc mới giao một nửa mà người ở đầu dây bên kia đã ngừng lại.
Nhưng nhớ tới giọng nữ khi nãy, cậu đoán ngay là Nhạc Yên Nhi đang ở cạnh hắn.
Trần Lạc hiểu mình nên rút lui, đây không phải lúc quấy rầy.
Cậu đáp lời rồi cúp máy.
Dạ Đình Sâm tùy ý ném di động lên bàn rồi ôm chặt lấy cô, bắt đầu giở trò.
- Đang gọi điện thoại thì thấy em tới, đột nhiên rất muốn.
- Muốn gì?
Cô bất đắc dĩ hỏi, không ngăn nổi bàn tay hắn.
- Muốn em.
Hắn chôn mặt vào vai cô, ngửi mùi thơm trên người cô. Mùi hương như hoa, hắn không biết đó là mùi gì nữa.
Hắn ôm cô trong lòng, cảm thấy trái tim mình được lấp đầy.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì đỏ mặt, cô lườm:
- Dạ Đình Sâm, trước kia anh không thế này! Gọi điện thoại công việc còn táy máy với em, anh học xấu rồi!
- Không, anh đang tận hưởng niềm vui trước mắt thôi.
Hắn dẻo miệng đáp, cố ý cắn khẽ lên cổ cô như trừng phạt. Hình như thấy mình cắn hơi đau, hắn lại liếm lên vết cắn khiến cổ Nhạc Yên Nhi ngứa ngáy. Cô trở nên mềm nhũn.
Hơi thở nóng bỏng quanh quẩn bên tai cô, hắn nói:
- Trước kia công tư rõ ràng nên mới thấy mình giống máy móc. Bây giờ anh chỉ biết là em quan trọng nhất, an toàn của em và Vãn Vãn là quan trọng nhất. Từ nay về sau, anh nhớ em, yêu em, cần em, chỉ cần anh muốn, chỉ cần em đồng ý, vậy không phải công tư rõ ràng nữa. Em là công của anh, cũng là tư của anh, anh cũng là của em, thế thì công tư phân minh ở đâu ra?
Hắn như cây thuốc phiện làm trái tim cô lạc nhịp.
Lời này cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi.
Hắn nói "Em là công của anh, cũng là tư của anh, anh cũng là của em, thế thì công tư phân minh ở đâu ra?"
Từ nay về sau, cô chính là công tư phân minh của hắn.
Vì câu này, cô đã mất đi khả năng suy nghĩ, khi phản ứng lại thì nụ hôn bá đạo của hắn đã rơi xuống, hoàn toàn không có thời gian cho cô nghĩ gì nữa.
Cứ thế, hắn chiếm lấy cô thêm một lần nữa.
/1084
|