- Tại sao?
- Anh nói thử xem! Giờ em ra cửa là phải đeo khẩu trang, rồi Vãn Vãn đi học như nào? Anh có thể thông minh hơn không hả Dạ Đình Sâm? Từ hôm nay cấm chạm vào em, anh ra thư phòng mà ngủ!
Nhạc Yên Nhi thật sự tức giận, cô không lo cho bản thân mà chỉ lo cho tương lai của con gái.
Càng nổi tiếng lại càng lắm thị phi.
Đạo lý này cô vẫn luôn rõ ràng.
Dạ Đình Sâm không hiểu gì hết, hắn nói:
- Anh cũng đâu có ngờ chuyện thành ra thế này, để anh bảo Vị Ương đi xử lý vậy.
- Anh có thể bịt miệng nhiều người thế sao? Ra ngoài, ra ngoài mau! Em không muốn nhìn thấy anh nữa, tức chết em rồi!
Nhạc Yên Nhi tức giận đẩy hắn ra ngoài.
- Vợ ơi em đừng giận, tức giận không tốt cho cơ thể đâu.
Dạ Đình Sâm đứng ngoài cửa, nói chuyện rất đáng thương.
Không biết Nhạc Vãn Vãn từ đâu chạy tới, còn tỏ ra vui sướng khi người gặp họa:
- Bị phạt hả? Đáng đời ba, ai bảo ngây thơ quá làm chi!
Nghe thế Dạ Đình Sâm cũng chẳng có phản ứng gì, vẫn tiếp tục sự nghiệp gõ cửa cầu xin.
Nhưng Vãn Vãn lại đằng hắng mấy cái rồi nghiêm túc bảo:
- Giờ mommy còn đang giận, daddy càng nói mẹ sẽ càng tức thôi. Con mà là ba sẽ không nói gì hết, cứ để mẹ bớt giận đã rồi mới dỗ dành sau.
- Nếu mẹ con không ra ngoài thì làm thế nào?
Nghe thế Nhạc Vãn Vãn không khỏi nhìn cha mình bằng ánh mắt khinh bỉ, con bé hận không thể lao tới bổ đầu người đàn ông này ra xem bên trong có phải toàn bã đậu hay không.
IQ của ba nó cao vô cùng, nhưng EQ thì...
Thật đáng quan ngại!
Cũng chỉ có mẹ nó không đòi hỏi gì nhiều mới chấp nhận được thôi.
Nó bực bội giẫm mạnh lên chân Dạ Đình Sâm một cái rồi nói:
- Đây không phải nhà ba hả? Chẳng lẽ ba không có chìa dự phòng à? Mommy không chịu mở cửa thì ba không tự biết xông vào sao? Sao ba ngu ngốc thế hả!
- Thế con bảo ba phải dỗ mẹ con thế nào đây?
Dạ Đình Sâm cúi xuống nhìn con gái, con bé trông có vẻ đã nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay rồi.
Quả nhiên nghe hỏi Nhạc Vãn Vãn cười tủm tỉm rồi nói:
- Ai bảo lúc nào ba cũng ghét bỏ con chứ? Giờ mới biết con gái mình rất có ích đúng không, chỉ cần ba thừa nhận mình là một tên siêu cấp ngu ngốc thì con sẽ ráng mà nghĩ cách giúp ba!
- Ranh con, muốn cưỡi lên đầu ba hả?
Dạ Đình Sâm nhướng cao mày, đôi mắt đen híp lại, bên trong là ý cười sâu xa.
Nhóc con này bộ dáng tinh quái, đúng là khắc từ một khuôn với Nhạc Yên Nhi mà.
- Hì hì, con chỉ muốn xem ba có dám từ bỏ sĩ diện, hy sinh bản thân một chút không thôi.
- Rồi, ba thừa nhận mình là một tên siêu cấp ngu ngốc, được chưa nào?
- Nói to một chút, lặp lại ba lần.
- Ba là một tên siêu cấp ngu ngốc, ba là một tên siêu cấp ngu ngốc, ba là một tên siêu cấp ngu ngốc.
Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ nhìn cô con gái rượu lấy bút ghi âm thu lại hết những gì mình vừa nói.
Dù có là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất cũng sẽ có lúc tình nguyện tỏ ra yếu thế trước mặt con gái mình.
Không phải vì sợ hãi mà là vì yêu thương.
Chỉ cần mẹ con Vãn Vãn vui thì mạng hắn cũng chẳng tiếc nữa là nói mấy câu đơn giản thế này.
- Được rồi, ba đã thừa nhận thì con sẽ chỉ cách cho. Có cái gọi là người sợ nổi tiếng heo sợ mập ấy, thế nên càng nổi tiếng lại càng nhiều thị phi. Mommy muốn con bình yên trưởng thành chứ không muốn con bị chú ý thái quá. Nhưng con lại có người cha thích làm lố thế này thì không có cách nào không nổi theo được rồi.
Mommy không giống ba, ba là người có địa vị cao, đã quen người khác ngưỡng mộ và sùng bái mình, nhưng mẹ chỉ là một người bình thường, thích cùng bạn bè ăn uống tán gẫu, thích tự mình làm việc kiếm tiền, thích đưa con đi ngắm những nơi đẹp đẽ.
Mỗi người có một cách sống riêng, ba với mẹ khác biệt như sao Hỏa và Trái Đất ấy. Dù ba nói muốn hòa nhập với thế giới của mẹ, trở thành một người bình thường, nhưng thực tế vẫn đều là mẹ nhường nhịn ba. Thật ra mẹ không thích cách sống của nhà giàu, dù bà nội, cô và chú đều rất tốt nhưng những lời đặt điều của người ngoài rồi còn nguy hiểm luôn rình rập khiến mẹ sợ hãi.
Trước kia mẹ chỉ có một mình nên không sợ gì hết, cam tâm tình nguyện chịu khổ cũng muốn ở cạnh ba. Giờ mẹ còn có con nên không dám như trước nữa, thế nên mới suy nghĩ càng nhiều, lo sợ càng nhiều. Ba rất yêu mẹ, rất quan tâm đến mẹ nhưng suy cho cùng ba vẫn là đàn ông, hơn nữa lại là người có địa vị cao, không thể hiểu hết suy nghĩ trong lòng mẹ được.
Nhạc Vãn Vãn nói rất nhiều, khuôn mặt vừa rồi vẫn đang bừng bừng vui vẻ bỗng trở nên buồn buồn.
- Thật ra những năm qua mommy nhớ ba lắm, con cũng biết cha mình còn sống vì mỗi lần đến thành phố này việc đầu tiên mẹ làm không phải đưa con đến gặp chú Arthur mà là lén lút ra ngoài. Có lần con cũng trộm đi theo sau mẹ, thế mới biết mẹ đến đây, rồi cứ đứng ngơ ngác trước cửa mãi mà không dám vào. Mommy thật sự rất yêu ba, thế nên ba làm gì mẹ cũng ủng hộ hết, không cần biết mình có thể gặp nguy hiểm hay không.
Thật ra con cũng không muốn có một người cha giàu có đâu. Những năm qua không có ba thì con và mẹ vẫn sống rất tốt. Mẹ được làm việc mình thích, con vẫn nghĩ mẹ rất hạnh phúc nhưng có một hôm con tỉnh ngủ giữa đêm lại phát hiện mẹ đang ở dưới bếp làm mì trứng cà chua. Làm xong cũng không ăn mà lại đổ đi rồi cứ đứng cạnh thùng rác chảy nước mắt, chỉ thế là con đã biết địa vị của ba trong lòng mẹ rất cao, cao hơn bất cứ ai, kể cả con.
Con nghĩ, nếu có ngày ba gặp chuyện gì rồi chết thì chắc chắn mẹ sẽ bỏ lại con mà đi. Thế nên dù mẹ có giận ba thế nào cũng chỉ qua một lát sẽ nguôi thôi. Mẹ đã chọn trở về thì cũng nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi. Daddy, con vẫn không ưa ba vì con mới chỉ có năm năm bên mẹ, năm năm đó mẹ là toàn bộ thế giới của con! Thế nên khi hai người về bên nhau con mới thấy khó chịu, nhưng con tự biết mình không ngăn được. Con giao lại mommy cho ba, ba nhớ bảo vệ mẹ thật tốt, nếu không con sẽ không bao giờ tha thứ cho ba đâu!
Cô bé bước lên trước, cả người mới chỉ cao đến đùi cha mình nhưng vẫn ráng vươn hai tay ôm chặt lấy hắn, rầu rĩ nói tiếp:
- Đây là mệnh lệnh của con, ba nghe chưa?
- Ba nghe rồi.
Dạ Đình Sâm trịnh trọng đáp lại, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt tóc con gái:
- Ba vẫn luôn thấy mình nợ mẹ con rất nhiều, dùng hết nửa đời còn lại bù đắp cũng không đủ, nhưng ba sẽ cố gắng làm thật tốt. Trước đây có gì không đúng con đừng giận nhé.
Hắn như một học sinh ngoan khiêm tốn nhận lỗi về mình, tự hắn biết mình không phải là một người cha tốt, thế nên trong lòng vẫn luôn rất áy náy.
Nhạc Yên Nhi yêu hắn, còn hắn... cũng yêu cô như sinh mệnh của mình.
- Con tha thứ cho ba một lần đó. Con biết daddy cũng yêu con, nếu không phải có quan hệ huyết thống con đã cạch mặt ba lâu rồi! Mommy không chỉ là vợ ba mà còn là mẹ của con nữa, ba không tốt với con thì thôi nhưng dám tệ bạc với mẹ thì đừng trách con liều mạng với ba!
- Tuân chỉ.
Hắn đáp một cách rành mạch, giọng nói dù bình thản nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, bởi đây là một lời thề.
- Được rồi, con không đùa ba nữa, mười phút sau ba hãy vào, mẹ không giận lâu đâu, lại còn dễ dỗ nữa chứ. Con phải đi đọc sách với Evan, không ở đây nói chuyện linh tinh nữa đâu, ba cố lên nhé!
Nói xong cô bé cũng quay người về phòng.
- Anh nói thử xem! Giờ em ra cửa là phải đeo khẩu trang, rồi Vãn Vãn đi học như nào? Anh có thể thông minh hơn không hả Dạ Đình Sâm? Từ hôm nay cấm chạm vào em, anh ra thư phòng mà ngủ!
Nhạc Yên Nhi thật sự tức giận, cô không lo cho bản thân mà chỉ lo cho tương lai của con gái.
Càng nổi tiếng lại càng lắm thị phi.
Đạo lý này cô vẫn luôn rõ ràng.
Dạ Đình Sâm không hiểu gì hết, hắn nói:
- Anh cũng đâu có ngờ chuyện thành ra thế này, để anh bảo Vị Ương đi xử lý vậy.
- Anh có thể bịt miệng nhiều người thế sao? Ra ngoài, ra ngoài mau! Em không muốn nhìn thấy anh nữa, tức chết em rồi!
Nhạc Yên Nhi tức giận đẩy hắn ra ngoài.
- Vợ ơi em đừng giận, tức giận không tốt cho cơ thể đâu.
Dạ Đình Sâm đứng ngoài cửa, nói chuyện rất đáng thương.
Không biết Nhạc Vãn Vãn từ đâu chạy tới, còn tỏ ra vui sướng khi người gặp họa:
- Bị phạt hả? Đáng đời ba, ai bảo ngây thơ quá làm chi!
Nghe thế Dạ Đình Sâm cũng chẳng có phản ứng gì, vẫn tiếp tục sự nghiệp gõ cửa cầu xin.
Nhưng Vãn Vãn lại đằng hắng mấy cái rồi nghiêm túc bảo:
- Giờ mommy còn đang giận, daddy càng nói mẹ sẽ càng tức thôi. Con mà là ba sẽ không nói gì hết, cứ để mẹ bớt giận đã rồi mới dỗ dành sau.
- Nếu mẹ con không ra ngoài thì làm thế nào?
Nghe thế Nhạc Vãn Vãn không khỏi nhìn cha mình bằng ánh mắt khinh bỉ, con bé hận không thể lao tới bổ đầu người đàn ông này ra xem bên trong có phải toàn bã đậu hay không.
IQ của ba nó cao vô cùng, nhưng EQ thì...
Thật đáng quan ngại!
Cũng chỉ có mẹ nó không đòi hỏi gì nhiều mới chấp nhận được thôi.
Nó bực bội giẫm mạnh lên chân Dạ Đình Sâm một cái rồi nói:
- Đây không phải nhà ba hả? Chẳng lẽ ba không có chìa dự phòng à? Mommy không chịu mở cửa thì ba không tự biết xông vào sao? Sao ba ngu ngốc thế hả!
- Thế con bảo ba phải dỗ mẹ con thế nào đây?
Dạ Đình Sâm cúi xuống nhìn con gái, con bé trông có vẻ đã nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay rồi.
Quả nhiên nghe hỏi Nhạc Vãn Vãn cười tủm tỉm rồi nói:
- Ai bảo lúc nào ba cũng ghét bỏ con chứ? Giờ mới biết con gái mình rất có ích đúng không, chỉ cần ba thừa nhận mình là một tên siêu cấp ngu ngốc thì con sẽ ráng mà nghĩ cách giúp ba!
- Ranh con, muốn cưỡi lên đầu ba hả?
Dạ Đình Sâm nhướng cao mày, đôi mắt đen híp lại, bên trong là ý cười sâu xa.
Nhóc con này bộ dáng tinh quái, đúng là khắc từ một khuôn với Nhạc Yên Nhi mà.
- Hì hì, con chỉ muốn xem ba có dám từ bỏ sĩ diện, hy sinh bản thân một chút không thôi.
- Rồi, ba thừa nhận mình là một tên siêu cấp ngu ngốc, được chưa nào?
- Nói to một chút, lặp lại ba lần.
- Ba là một tên siêu cấp ngu ngốc, ba là một tên siêu cấp ngu ngốc, ba là một tên siêu cấp ngu ngốc.
Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ nhìn cô con gái rượu lấy bút ghi âm thu lại hết những gì mình vừa nói.
Dù có là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất cũng sẽ có lúc tình nguyện tỏ ra yếu thế trước mặt con gái mình.
Không phải vì sợ hãi mà là vì yêu thương.
Chỉ cần mẹ con Vãn Vãn vui thì mạng hắn cũng chẳng tiếc nữa là nói mấy câu đơn giản thế này.
- Được rồi, ba đã thừa nhận thì con sẽ chỉ cách cho. Có cái gọi là người sợ nổi tiếng heo sợ mập ấy, thế nên càng nổi tiếng lại càng nhiều thị phi. Mommy muốn con bình yên trưởng thành chứ không muốn con bị chú ý thái quá. Nhưng con lại có người cha thích làm lố thế này thì không có cách nào không nổi theo được rồi.
Mommy không giống ba, ba là người có địa vị cao, đã quen người khác ngưỡng mộ và sùng bái mình, nhưng mẹ chỉ là một người bình thường, thích cùng bạn bè ăn uống tán gẫu, thích tự mình làm việc kiếm tiền, thích đưa con đi ngắm những nơi đẹp đẽ.
Mỗi người có một cách sống riêng, ba với mẹ khác biệt như sao Hỏa và Trái Đất ấy. Dù ba nói muốn hòa nhập với thế giới của mẹ, trở thành một người bình thường, nhưng thực tế vẫn đều là mẹ nhường nhịn ba. Thật ra mẹ không thích cách sống của nhà giàu, dù bà nội, cô và chú đều rất tốt nhưng những lời đặt điều của người ngoài rồi còn nguy hiểm luôn rình rập khiến mẹ sợ hãi.
Trước kia mẹ chỉ có một mình nên không sợ gì hết, cam tâm tình nguyện chịu khổ cũng muốn ở cạnh ba. Giờ mẹ còn có con nên không dám như trước nữa, thế nên mới suy nghĩ càng nhiều, lo sợ càng nhiều. Ba rất yêu mẹ, rất quan tâm đến mẹ nhưng suy cho cùng ba vẫn là đàn ông, hơn nữa lại là người có địa vị cao, không thể hiểu hết suy nghĩ trong lòng mẹ được.
Nhạc Vãn Vãn nói rất nhiều, khuôn mặt vừa rồi vẫn đang bừng bừng vui vẻ bỗng trở nên buồn buồn.
- Thật ra những năm qua mommy nhớ ba lắm, con cũng biết cha mình còn sống vì mỗi lần đến thành phố này việc đầu tiên mẹ làm không phải đưa con đến gặp chú Arthur mà là lén lút ra ngoài. Có lần con cũng trộm đi theo sau mẹ, thế mới biết mẹ đến đây, rồi cứ đứng ngơ ngác trước cửa mãi mà không dám vào. Mommy thật sự rất yêu ba, thế nên ba làm gì mẹ cũng ủng hộ hết, không cần biết mình có thể gặp nguy hiểm hay không.
Thật ra con cũng không muốn có một người cha giàu có đâu. Những năm qua không có ba thì con và mẹ vẫn sống rất tốt. Mẹ được làm việc mình thích, con vẫn nghĩ mẹ rất hạnh phúc nhưng có một hôm con tỉnh ngủ giữa đêm lại phát hiện mẹ đang ở dưới bếp làm mì trứng cà chua. Làm xong cũng không ăn mà lại đổ đi rồi cứ đứng cạnh thùng rác chảy nước mắt, chỉ thế là con đã biết địa vị của ba trong lòng mẹ rất cao, cao hơn bất cứ ai, kể cả con.
Con nghĩ, nếu có ngày ba gặp chuyện gì rồi chết thì chắc chắn mẹ sẽ bỏ lại con mà đi. Thế nên dù mẹ có giận ba thế nào cũng chỉ qua một lát sẽ nguôi thôi. Mẹ đã chọn trở về thì cũng nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi. Daddy, con vẫn không ưa ba vì con mới chỉ có năm năm bên mẹ, năm năm đó mẹ là toàn bộ thế giới của con! Thế nên khi hai người về bên nhau con mới thấy khó chịu, nhưng con tự biết mình không ngăn được. Con giao lại mommy cho ba, ba nhớ bảo vệ mẹ thật tốt, nếu không con sẽ không bao giờ tha thứ cho ba đâu!
Cô bé bước lên trước, cả người mới chỉ cao đến đùi cha mình nhưng vẫn ráng vươn hai tay ôm chặt lấy hắn, rầu rĩ nói tiếp:
- Đây là mệnh lệnh của con, ba nghe chưa?
- Ba nghe rồi.
Dạ Đình Sâm trịnh trọng đáp lại, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt tóc con gái:
- Ba vẫn luôn thấy mình nợ mẹ con rất nhiều, dùng hết nửa đời còn lại bù đắp cũng không đủ, nhưng ba sẽ cố gắng làm thật tốt. Trước đây có gì không đúng con đừng giận nhé.
Hắn như một học sinh ngoan khiêm tốn nhận lỗi về mình, tự hắn biết mình không phải là một người cha tốt, thế nên trong lòng vẫn luôn rất áy náy.
Nhạc Yên Nhi yêu hắn, còn hắn... cũng yêu cô như sinh mệnh của mình.
- Con tha thứ cho ba một lần đó. Con biết daddy cũng yêu con, nếu không phải có quan hệ huyết thống con đã cạch mặt ba lâu rồi! Mommy không chỉ là vợ ba mà còn là mẹ của con nữa, ba không tốt với con thì thôi nhưng dám tệ bạc với mẹ thì đừng trách con liều mạng với ba!
- Tuân chỉ.
Hắn đáp một cách rành mạch, giọng nói dù bình thản nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, bởi đây là một lời thề.
- Được rồi, con không đùa ba nữa, mười phút sau ba hãy vào, mẹ không giận lâu đâu, lại còn dễ dỗ nữa chứ. Con phải đi đọc sách với Evan, không ở đây nói chuyện linh tinh nữa đâu, ba cố lên nhé!
Nói xong cô bé cũng quay người về phòng.
/1084
|