Một phần mì thịt bò rất nhanh được mang lên.
Cô nhìn bát mì, bỗng nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Đưa tay lên lau mới biết trên mặt đã ướt sũng, thì ra... là khóc.
Dư San San cầm đũa lên, bắt đầu ăn mì, cô không đói nên ăn rất chậm rãi, đến khi mì đã trương lên cô vẫn tiếp tục ăn.
Bạch Kính Thần...
Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, anh cho rằng chỉ mình anh mới biết đau khổ sao? Thật ra tim em đau lắm anh có biết không?
Năm năm qua họ không hề liên hệ với nhau, cô cứ ngỡ mình đã quên rồi, đồng nghiệp đều không biết Bạch Kính Thần là ai, thế nên sẽ không ai nhắc tới anh được.
Cô cứ ngỡ mình đã buông tha rồi.
Nhưng khi Nhạc Yên Nhi nhắc tới cái tên đó trái tim cô lại đau như muốn vỡ ra.
Giống hệt lúc chia tay.
Có thế cô mới biết thì ra đến giờ bản thân vẫn không quên được người ấy, chỉ là giấu ở nơi sâu nhất trong tim, cứ như làm vậy là sẽ không nhớ nữa, ai ngờ chỉ cần nghe được ba từ kia là nỗi nhớ lại ùa về như nước lũ.
Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không thể nào thốt lên lời, tất cả những tâm sự ấy cứ gào thét trong lòng, cuối cùng hóa thành nước mắt, toàn bộ bị nuốt vào trong.
- Mì lạnh rồi cô Dư, không ăn được nữa đâu. Để tôi làm một bát khác cho cô, miễn phí.
- Không cần đâu.
Cô cúi gằm mặt, không muốn để ai thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Cuối cùng cũng ăn xong một bát mì, cô đứng dậy trả tiền rồi về.
Bên ngoài rất lạnh, thành phố A dù gần biển nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.
Vừa ra khỏi cửa gió lạnh đã ùa tới, thổi tung tóc cô lên.
Đột nhiên một thứ gì đó màu trắng bay tới trước mặt cô, cô đưa tay đón lấy mới biết thì ra là bông tuyết.
Tuyết rơi...
Năm đó cũng vào lúc tuyết rơi Bạch Kính Thần đã hỏi cô có đồng ý gả cho anh hay không.
Cô hít sâu một hơi rồi hét lên với không trung:
- Bạch Kính Thần, em yêu anh. Em sẽ quên được anh!
Xin lỗi..
Em yêu anh nhưng lại khiến anh tổn thương.
Xin lỗi.
Em yêu anh nhưng lại muốn quên đi anh
Nước mắt rơi như mưa, Dư San San ngồi sụp xuống, vùi mặt vào gối rồi khóc nấc lên.
...
Lúc này Nhạc Yên Nhi đang trên xe về nhà với Dạ Đình Sâm, không ngờ thấy tuyết rơi ngoài cửa, cô vội vàng hạ kính. Gió tạt vào trong khiến cô lạnh tới mức rụt cô lại nhưng vẫn giơ tay ra ngoài muốn hứng bông tuyết đang bay xuống.
Dạ Đình Sâm đã dừng xe, hắn với một chiếc khăn choàng ở phía sau để quàng cho cô.
- Anh mua đấy à?
- Mẹ mua.
Hắn thành thật trả lời.
- Anh thấy không? Tuyết rơi rồi, trận tuyết đầu mùa của thành phố A đấy. Đây là mùa đông đầu tiên chúng ta cùng trải qua ở thành phố này.
- Ừ, về sau chúng ta sẽ cùng qua nhiều mùa đông nữa.
- Giờ tuyết rơi nhiều thế này chắc mai sẽ ngập tuyết cho xem. Em vẫn nhớ rõ lần trước cùng anh đắp người tuyết đấy.
- Em thích thì chúng ta sẽ cùng đắp người tuyết một lần nữa.
- Lần trước có Bạch Kính Thần với San San, nhưng giờ... Cảnh còn người mất.
Nhạc Yên Nhi cũng thấy hơi buồn, cô hỏi:
- Giờ Bạch Kính Thần sao rồi anh?
- Nó đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.
- Thế... anh ta có bạn gái mới chưa? Dù San San không nói nhưng em vẫn cảm thấy cô ấy vẫn chưa quên được.
Dạ Đình Sâm khẽ vuốt tóc cô:
- Chuyện tình cảm như người uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết, cứ để họ giải quyết với nhau đi.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ gật đầu, đúng là cũng chỉ có thể làm thế.
Hai người lại lên xe, Dạ Đình Sâm lập tức nhấn ga, nhanh chóng về nhà.
Dọc đường tuyết càng lúc càng rơi nhiều, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng tuyết rơi.
Chờ khi họ đến nơi tuyết đã phủ trắng cả trần xe.
Đã khuya nhưng trong biệt thự vẫn sáng đèn, chiếu đến mức trận tuyết đầu mùa này cũng rạng rỡ hẳn lên.
Nhạc Yên Nhi quay sang hỏi Dạ Đình Sâm:
- Hôm nay em không ở nhà thì anh làm gì thế?
Nghe thế sắc mặt Dạ Đình Sâm trở nên rất quái, giọng hắn cũng rầu rĩ hẳn:
- Anh mới phát hiện ra... mình đang thất nghiệp.
- Khụ khụ...
Nghe thấy hai từ “thất nghiệp” Nhạc Yên Nhi không kìm được kinh ngạc, cô nhìn hắn, hỏi lại lần nữa:
- Anh bảo gì cơ?
- Anh thất nghiệp, thế nên hôm nay chán lắm. Không cần làm gì, người ở công ty cũng chẳng ai tìm anh, mai cũng không phải đi làm. Đã thế em còn ra ngoài tụ tập với bạn, để anh ở nhà một mình nếm trải cô đơn.
Dạ Đình Sâm bước tới, khí thế thâm trầm.
Cô theo bản căng co đầu rụt cổ:
- Anh nói quá rồi, biết bao người muốn nhàn nhã mà không được ấy chứ.
Dù thế nào cô cũng sẽ không thừa nhận vì bỏ rơi Dạ Đình Sâm mà thấy áy náy được.
- Lúc có em thì rất sung sướng, nhưng em không ở đây anh thấy chán lắm.
Bị đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm, Nhạc Yên Nhi lại càng thấy bản thân quá đáng, hắn đã vì cô mà từ bỏ sự nghiệp nhưng cô lại nỡ để hắn ở nhà mà đi chơi một mình nữa chứ.
- Thế hôm nay anh đã làm những gì?
- Anh đọc sách về nhiếp ảnh.
- Sau đó thì sao?
- Hết rồi.
- ...
Thế tức là tối nay cô ra ngoài ba tiếng thì hắn cũng ngồi đọc sách ba tiếng à? Chẳng lẽ hắn không có chuyện gì khác để làm hay sao?
- Anh cứ nhớ em suốt, thế nên... định bồi thường cho anh thế nào đây?
Dạ Đình Sâm bước tới, bàn tay to lớn nắm chặt eo cô, đôi môi mỏng dán sát tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ sát bên tai khiến cô run lên.
Đầu lưỡi hắn đã cuốn lấy vành tai cô, kéo nó vào miệng rồi nhẹ nhàng gặm cắn.
Cảm giác này...
Giống như dòng điện nhẹ nhàng lướt qua, đầu óc cô đã mơ hồ, không có thời gian để suy nghĩ gì nữa.
Chờ tới khi cô hoàn hồn thì đã bị hắn kéo vào trong nhà tự bao giờ, lại còn nhanh chóng lên lầu nữa chứ.
Bỏ khăn quàng, cởi quần áo, kéo chăn ra...
Cái gì cũng bỏ hết.
Đây là cái giá phải trả cho việc để Dạ Đình Sâm ở nhà một mình!
Sáng hôm sau bên ngoài đã ngập đầy tuyết trắng.
Lúc Nhạc Yên Nhi tỉnh Dạ Đình Sâm cũng đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cô, thậm chí cô không cần làm gì mà hắn còn giúp cô mặc đồ luôn. Cô được ôm đến phòng tắm, bàn chải cũng là dùng loại chạy pin thế nên tay cô cũng không cần nhấc.
- Em cảm giác mình béo lên rồi.
Cô nói vẻ bất đắc dĩ.
- Ừ, anh cũng thấy thế.
Nhạc Yên Nhi nghe xong thật sự tức muốn ói máu.
Nếu là chồng nhà người ta nghe vợ bảo thế chắc chắn sẽ đáp là “không, em đâu có béo”.
Nhưng đến chỗ Dạ Đình Sâm thì cô có muốn nghe một lời nói dối cũng khó khăn.
Tay hắn giữ lấy eo cô, nói:
- Nhưng mà cảm giác tốt lắm, anh rất thích em thế này, béo hơn tí nữa càng hay.
- Sẽ thành heo mất.
- Thế là anh nuôi em giỏi.
Lúc họ xuống nhà người làm đã tự giác giao lại phòng bếp cho Dạ Đình Sâm trổ tài.
Cả nhà cùng nhau ăn sáng, trên bàn cơm cũng rất náo nhiệt, sau khi ăn xong họ lại cùng ra sân chơi, hai đứa trẻ đều vui đến chết đi được.
Evan đứng giữa sân, gần như trở thành bia hứng tuyết, nó còn chẳng dám ném lại mà chỉ ngơ ngác đứng im để Vãn Vãn chọi tuyết lên người mình.
Nhạc Vãn Vãn cười đến mức đau cả bụng.
- Cậu ngốc đấy à Evan!
Vừa hay mắt Evan sáng lên, giống như vừa mới được mở mang đầu óc, nhanh tay ném tuyết trúng giữa trán Vãn Vãn.
Lần này ngược lại là Nhạc Vãn Vãn ngây người.
Hai đứa trẻ nháy mắt rộn ràng cả lên.
Phu nhân Minh Tú nhìn hai đứa trẻ chơi đùa, ánh mắt bà trở nên dịu dàng hiếm thấy.
Cô nhìn bát mì, bỗng nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Đưa tay lên lau mới biết trên mặt đã ướt sũng, thì ra... là khóc.
Dư San San cầm đũa lên, bắt đầu ăn mì, cô không đói nên ăn rất chậm rãi, đến khi mì đã trương lên cô vẫn tiếp tục ăn.
Bạch Kính Thần...
Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, anh cho rằng chỉ mình anh mới biết đau khổ sao? Thật ra tim em đau lắm anh có biết không?
Năm năm qua họ không hề liên hệ với nhau, cô cứ ngỡ mình đã quên rồi, đồng nghiệp đều không biết Bạch Kính Thần là ai, thế nên sẽ không ai nhắc tới anh được.
Cô cứ ngỡ mình đã buông tha rồi.
Nhưng khi Nhạc Yên Nhi nhắc tới cái tên đó trái tim cô lại đau như muốn vỡ ra.
Giống hệt lúc chia tay.
Có thế cô mới biết thì ra đến giờ bản thân vẫn không quên được người ấy, chỉ là giấu ở nơi sâu nhất trong tim, cứ như làm vậy là sẽ không nhớ nữa, ai ngờ chỉ cần nghe được ba từ kia là nỗi nhớ lại ùa về như nước lũ.
Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không thể nào thốt lên lời, tất cả những tâm sự ấy cứ gào thét trong lòng, cuối cùng hóa thành nước mắt, toàn bộ bị nuốt vào trong.
- Mì lạnh rồi cô Dư, không ăn được nữa đâu. Để tôi làm một bát khác cho cô, miễn phí.
- Không cần đâu.
Cô cúi gằm mặt, không muốn để ai thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Cuối cùng cũng ăn xong một bát mì, cô đứng dậy trả tiền rồi về.
Bên ngoài rất lạnh, thành phố A dù gần biển nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.
Vừa ra khỏi cửa gió lạnh đã ùa tới, thổi tung tóc cô lên.
Đột nhiên một thứ gì đó màu trắng bay tới trước mặt cô, cô đưa tay đón lấy mới biết thì ra là bông tuyết.
Tuyết rơi...
Năm đó cũng vào lúc tuyết rơi Bạch Kính Thần đã hỏi cô có đồng ý gả cho anh hay không.
Cô hít sâu một hơi rồi hét lên với không trung:
- Bạch Kính Thần, em yêu anh. Em sẽ quên được anh!
Xin lỗi..
Em yêu anh nhưng lại khiến anh tổn thương.
Xin lỗi.
Em yêu anh nhưng lại muốn quên đi anh
Nước mắt rơi như mưa, Dư San San ngồi sụp xuống, vùi mặt vào gối rồi khóc nấc lên.
...
Lúc này Nhạc Yên Nhi đang trên xe về nhà với Dạ Đình Sâm, không ngờ thấy tuyết rơi ngoài cửa, cô vội vàng hạ kính. Gió tạt vào trong khiến cô lạnh tới mức rụt cô lại nhưng vẫn giơ tay ra ngoài muốn hứng bông tuyết đang bay xuống.
Dạ Đình Sâm đã dừng xe, hắn với một chiếc khăn choàng ở phía sau để quàng cho cô.
- Anh mua đấy à?
- Mẹ mua.
Hắn thành thật trả lời.
- Anh thấy không? Tuyết rơi rồi, trận tuyết đầu mùa của thành phố A đấy. Đây là mùa đông đầu tiên chúng ta cùng trải qua ở thành phố này.
- Ừ, về sau chúng ta sẽ cùng qua nhiều mùa đông nữa.
- Giờ tuyết rơi nhiều thế này chắc mai sẽ ngập tuyết cho xem. Em vẫn nhớ rõ lần trước cùng anh đắp người tuyết đấy.
- Em thích thì chúng ta sẽ cùng đắp người tuyết một lần nữa.
- Lần trước có Bạch Kính Thần với San San, nhưng giờ... Cảnh còn người mất.
Nhạc Yên Nhi cũng thấy hơi buồn, cô hỏi:
- Giờ Bạch Kính Thần sao rồi anh?
- Nó đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.
- Thế... anh ta có bạn gái mới chưa? Dù San San không nói nhưng em vẫn cảm thấy cô ấy vẫn chưa quên được.
Dạ Đình Sâm khẽ vuốt tóc cô:
- Chuyện tình cảm như người uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết, cứ để họ giải quyết với nhau đi.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ gật đầu, đúng là cũng chỉ có thể làm thế.
Hai người lại lên xe, Dạ Đình Sâm lập tức nhấn ga, nhanh chóng về nhà.
Dọc đường tuyết càng lúc càng rơi nhiều, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng tuyết rơi.
Chờ khi họ đến nơi tuyết đã phủ trắng cả trần xe.
Đã khuya nhưng trong biệt thự vẫn sáng đèn, chiếu đến mức trận tuyết đầu mùa này cũng rạng rỡ hẳn lên.
Nhạc Yên Nhi quay sang hỏi Dạ Đình Sâm:
- Hôm nay em không ở nhà thì anh làm gì thế?
Nghe thế sắc mặt Dạ Đình Sâm trở nên rất quái, giọng hắn cũng rầu rĩ hẳn:
- Anh mới phát hiện ra... mình đang thất nghiệp.
- Khụ khụ...
Nghe thấy hai từ “thất nghiệp” Nhạc Yên Nhi không kìm được kinh ngạc, cô nhìn hắn, hỏi lại lần nữa:
- Anh bảo gì cơ?
- Anh thất nghiệp, thế nên hôm nay chán lắm. Không cần làm gì, người ở công ty cũng chẳng ai tìm anh, mai cũng không phải đi làm. Đã thế em còn ra ngoài tụ tập với bạn, để anh ở nhà một mình nếm trải cô đơn.
Dạ Đình Sâm bước tới, khí thế thâm trầm.
Cô theo bản căng co đầu rụt cổ:
- Anh nói quá rồi, biết bao người muốn nhàn nhã mà không được ấy chứ.
Dù thế nào cô cũng sẽ không thừa nhận vì bỏ rơi Dạ Đình Sâm mà thấy áy náy được.
- Lúc có em thì rất sung sướng, nhưng em không ở đây anh thấy chán lắm.
Bị đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm, Nhạc Yên Nhi lại càng thấy bản thân quá đáng, hắn đã vì cô mà từ bỏ sự nghiệp nhưng cô lại nỡ để hắn ở nhà mà đi chơi một mình nữa chứ.
- Thế hôm nay anh đã làm những gì?
- Anh đọc sách về nhiếp ảnh.
- Sau đó thì sao?
- Hết rồi.
- ...
Thế tức là tối nay cô ra ngoài ba tiếng thì hắn cũng ngồi đọc sách ba tiếng à? Chẳng lẽ hắn không có chuyện gì khác để làm hay sao?
- Anh cứ nhớ em suốt, thế nên... định bồi thường cho anh thế nào đây?
Dạ Đình Sâm bước tới, bàn tay to lớn nắm chặt eo cô, đôi môi mỏng dán sát tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ sát bên tai khiến cô run lên.
Đầu lưỡi hắn đã cuốn lấy vành tai cô, kéo nó vào miệng rồi nhẹ nhàng gặm cắn.
Cảm giác này...
Giống như dòng điện nhẹ nhàng lướt qua, đầu óc cô đã mơ hồ, không có thời gian để suy nghĩ gì nữa.
Chờ tới khi cô hoàn hồn thì đã bị hắn kéo vào trong nhà tự bao giờ, lại còn nhanh chóng lên lầu nữa chứ.
Bỏ khăn quàng, cởi quần áo, kéo chăn ra...
Cái gì cũng bỏ hết.
Đây là cái giá phải trả cho việc để Dạ Đình Sâm ở nhà một mình!
Sáng hôm sau bên ngoài đã ngập đầy tuyết trắng.
Lúc Nhạc Yên Nhi tỉnh Dạ Đình Sâm cũng đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cô, thậm chí cô không cần làm gì mà hắn còn giúp cô mặc đồ luôn. Cô được ôm đến phòng tắm, bàn chải cũng là dùng loại chạy pin thế nên tay cô cũng không cần nhấc.
- Em cảm giác mình béo lên rồi.
Cô nói vẻ bất đắc dĩ.
- Ừ, anh cũng thấy thế.
Nhạc Yên Nhi nghe xong thật sự tức muốn ói máu.
Nếu là chồng nhà người ta nghe vợ bảo thế chắc chắn sẽ đáp là “không, em đâu có béo”.
Nhưng đến chỗ Dạ Đình Sâm thì cô có muốn nghe một lời nói dối cũng khó khăn.
Tay hắn giữ lấy eo cô, nói:
- Nhưng mà cảm giác tốt lắm, anh rất thích em thế này, béo hơn tí nữa càng hay.
- Sẽ thành heo mất.
- Thế là anh nuôi em giỏi.
Lúc họ xuống nhà người làm đã tự giác giao lại phòng bếp cho Dạ Đình Sâm trổ tài.
Cả nhà cùng nhau ăn sáng, trên bàn cơm cũng rất náo nhiệt, sau khi ăn xong họ lại cùng ra sân chơi, hai đứa trẻ đều vui đến chết đi được.
Evan đứng giữa sân, gần như trở thành bia hứng tuyết, nó còn chẳng dám ném lại mà chỉ ngơ ngác đứng im để Vãn Vãn chọi tuyết lên người mình.
Nhạc Vãn Vãn cười đến mức đau cả bụng.
- Cậu ngốc đấy à Evan!
Vừa hay mắt Evan sáng lên, giống như vừa mới được mở mang đầu óc, nhanh tay ném tuyết trúng giữa trán Vãn Vãn.
Lần này ngược lại là Nhạc Vãn Vãn ngây người.
Hai đứa trẻ nháy mắt rộn ràng cả lên.
Phu nhân Minh Tú nhìn hai đứa trẻ chơi đùa, ánh mắt bà trở nên dịu dàng hiếm thấy.
/1084
|