Kể từ sau chuyện hôm qua tình trạng của hắn và nó xấu đi trông thấy. Nó đi xuống nhà, sắc mặt cũng chẳng vui là bao nhìn thấy hắn đang ăn thì càng thêm tồi tệ. Nó bơ hắn, lặng lặng đi ra cửa.
Dì Năm nhìn hắn quay sang quan sát nó lòng cũng cảm nhận được vài điều bất thường đặc biệt tạo người ta cái cảm giác như đang chiến tranh lạnh ấy. Dì Năm tuy nghĩ thế nhưng cũng không dám nói chỉ hỏi nó "cô chủ không ăn sáng à?"
"con không đói " Nó thẳng thừng từ chối rồi đi một mạch ra cổng. Quan trọng là nó có muốn ăn thì nó vẫn còn rất giận vụ hôm qua nuốt cũng không trôi nhìn thêm cái mặt hắn thì ngay lập tức chỉ muốn nhào lên đánh cho hắn một trận xả hận. Mỗi tội là nó biết sức mình sức địch nên đành hậm hực nuốt cục tức vào trong. Hơn nữa tuy chẳng muốn thừa nhận nhưng nó vẫn có chút sợ hắn.
Nó làm việc, nhưng không thể nào tập trung, hình ảnh hôn qua cứ lượn lờ xung quanh nó.
Mặc Nhiên quan tâm hỏi "có chuyện hả? Tôi thấy bà cứ thất thần"
Nó lắc đầu, trả lời qua loa rồi tiếp tục làm việc.
Tiếng điện thoại reo khiến nó giật mình theo phản xạ cầm lên xem ai sau đó liền đi ra chỗ cửa sổ nói chuyện
" hôm qua hắn không làm gì em chứ?" Phan Anh lo lắng hỏi
"không có gì"
"vậy anh an tâm rồi. Nếu hắn làm em tổn thương anh nhất định sẽ cướp em về" Phan Anh nửa đùa nửa thật nhưng tâm trạng của nó không cải thiện là bao.
"đừng đùa em như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm. Em không muốn.... có người hiểu lầm" Nó nói nhỏ dần nhưng Phan Anh vẫn nghe thấy. Anh biết người nó nhắc đến là ai trái tim càng thắt lại đau đớn như thiếu oxi. Nó đang cố tình giữ khoảnh cách với anh sao?
Thật lạ lúc nó nói những lời này luôn nghĩ đến thái độ tức giận của hắn hôm qua. Là nó sai ư?
"anh biết rồi. Anh có chút việc bận cúp máy trước nhé"
Nó cảm nhận được một sự u buồn trong lời của Phan Anh. Nó biết Phan Anh rấ quan tâm nó nhưng nó lại không đủ dũng khí nói câu từ chối.
Nó cúp máy, nhìn ra xa suy tư.
Tầng cao nhất của Lý thị, Hắn nhìn đống tài liệu không thể tập trung. Hôm qua là hắn quá đáng ư? hắn cũng không hiểu sao mình mất kiềm chế đến thế. Nhưng lúc ấy hắn thật sự ghét phải chứng kiến cảnh nó cười với người đàn ông khác ngay trước mặt mình. Cái cảm giác khó chịu bứt rứt thôi thúc hắn như nhắc nhở hắn nếu không làm gì sẽ mất đi thứ mà hắn coi trọng nhất.
Gia Viễn và Hắc Phong nhìn hắn đang thất thần, một người lòng phức tạp một người thì cuống cuồng hỏi "anh hai! Đang nghĩ gì thế?"
"không có."
"Vậy tốt rồi. em muốn báo với anh là chuyện ở chi nhánh kia đã giải quyết xong nhưng em vẫn thắc mắc. Em nghĩ không đơn giản là sự cố bình thường" Gia Viễn nghiêm túc báo cáo
"cho người âm thầm điều tra" Ánh mắt hắn sắc lạnh, lông mày hơi nhíu vì suy tư
"được. Vậy em ra ngoài trước hai người từ từ nói chuyện"
Hắc Phong vẫn đặt tiêu cự của mình trên người hắn, mỗi người một suy nghĩ khiến không gian bỗng chốc tĩnh lặng.
"Gia Thành cậu biết không lúc tôi yêu cũng giống như cậu bây giờ" Hắc Phong trầm ngâm, lời nói ẩn ý
"Có ý gì?" Hắn hoài nghi nhìn Hắc Phong.
"Muốn nhắc nhở cậu tình yêu không phải cứ áp đặt là như mình muốn. Phải rồi đến đây nhắc nhở cậu kế hoạch đã bắt đầu"
"Đã biết"
Hắc Phong cũng không nán lại rời đi ngay. Trong lòng ai cũng hiểu cuộc chiến này lớn thế nào. Mất mát ra sao. Lòng hắn đột ngột dấy lên một tia bất an và lo lắng cho nó.
Gần tuần nó và hắn vẫn trong tình trạng chiến tranh lạnh. Thật ra thì hắn về nhà rất ít nên tụi nó cũng chẳng chạm mặt nhau.
Mấy hôm nay nó đều trong trạng thái bất an trực giác mách bảo sắp có chuyện xảy ra. Đã thế nó còn làm rơi chiếc ly thủy tinh vào sáng nay khiến nó càng lo lắng hơn.
3.52
Dì Năm nhìn nó, khẽ hỏi "cô chủ và cậu chủ cãi nhau phải không?"
Nó nhìn dì Năm thành thật thừa nhận "bọn con có chút mâu thuẫn"
Nó định nhặt đống thủy tinh dưới đất thì dì Năm ngăn cản "để dì. con bị thương cậu chủ sẽ trách phạt"
Nó bĩu môi ấm ức nói "hắn ta còn lâu mới quan tâm."
Dì Năm phì cười, giảng giải "cô chủ vẫn chưa hết giận cậu chủ à? Hai người không ai chịu mở lời trước thì sao có thể hiểu đối phương chứ"
"Con mới không thèm hiểu một người như hắn"
"cô chủ tôi nói điều này nhé tôi cảm nhận được cậu chủ rất quan tâm cô chỉ là cậu ấy không biết mà thôi. Tình yêu ấy mà có lúc người ngoài tường tỏ người trong mơ hồ. Tất cả vẫn lên nghe theo con tim của mình. nó không bao giờ phản chủ"
Nó nhìn dì Năm, mông lung. Thật sự nó cũng không biết tình cảm của mình thế nào nữa đúng như dì Năm nói đôi khi chính nó cũng cảm thấy mơ hồ không rõ.
=============***===================
tối, tại một khách sạn Vip của Lý thị, mọi người vẫn đang náo nhiệt hòa vào bữa tiệc sang trọng. Ai cũng sắm trên mình những bộ cánh cả tiền triệu đắt đỏ. Tiếng trò chuyện giao thiệp vang lên không ngớt.
bóng tối đã phủ tràn thành phố nhưng vẫn không thể làm nhạt nhòa được sự sang trọng nơi đây, ban công được mạ vàng lóe sáng, các trụ được thiết kế theo hình trụ tròn, sáng bóng.
Hắn cầm ly rượu Scharzhofberger Riesling đắt giá nhất của nhà máy rượu vang Weingut Egon Müller, Scharzhof, thuộc một trong những chai rượu đắt đỏ nhất thế giới niên hiệu năm 2003.
Độ sóng sánh và hương vị thơm ngon biến đổi trong khoang miệng khiến người ta mãi không thể nhầm lẫn hương vị của nó.
Hắn phóng mắt ra phía xa, không rõ đang nghĩ gì, còn có một sự trầm ngâm chín chắn. Một mình sống trong thế giới cô độc.
Tiếng nhạc chuông vang đều đều, hắn lướt nút nghe, nghe đối phương báo cáo cuối cùng chỉ đáp ngắn gọn "tôi biết rồi"
Cát Như đứng ở một góc có thể thu trọn hắn vào mắt, nhẹ nhàng mong manh trong bộ đồ thiết tha khêu gợi vừa đủ. Cô ta nhìn hắn thật lâu, thật lâu, say đắm và mê luyến như đã bị đoạt mất linh hồn. Với hắn dù ở tư thế nào cũng là một loại trí mạng với phụ nữ. Tiếc là chẳng mấy người dũng cảm dây vào hắn vì họ biết động vào hắn chỉ có chết như chơi. nếu không phải lần đó cứu hắn có lẽ cả đời này cô ta cũng chẳng thể nói chuyện được với hắn chăng?
Cuối cùng, như bị thôi miên bước chân của cô ta lặng lẽ hướng về phía hắn, tay cầm một ly cocktail bạc hà màu xanh.
Tiếng ly chạm vào nhau tạo ra tiếng kêu vui tai như tiếng chuông gió. Hắn quay sang, gương mặt không cảm xúc nhìn Cát Như
Cát Như mỉm cười nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng " anh vẫn luôn vậy luôn thích một mình lặng lẽ "
Hắn không trả lời tiếp tục nhìn ra phía xa.
Cát Như với sự đối xử của hắn đã quen, cũng không tỏ nhiều cảm xúc, vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào say đắm nam nhân (TT: cười ngọt đến mấy thì với hắn cũng chẳng có cảm xúc thôi!!!)
"anh biết không anh rất đẹp rất cuốn hút nhưng cũng khiến người ta phát bực vì quá xa lạ. Bao lâu nay em vì anh làm rất nhiều việc nhưng chưa từng một lần có được sự chú ý của anh. Em yêu anh nhiều như vậy, nghe lời anh như vậy, em biết anh có vợ dù cô ấy chỉ là trên danh nghĩa cũng vẫn vui vẻ chấp nhận chờ đợi anh nhưng còn anh luôn đối xử với em như người dưng. Em rất buồn. Em muốn..."
Cát Như đột ngột quay sang bất ngờ ôm chặt hắn, mượn rượu để giải tỏa nỗi lòng, mượn rượu để nói những điều ẩn dấu trong lòng bấy lâu.
Hắn giằng tay của Cát Như ra, ánh mắt sắc nhọn hiện lên tia không vui.
Cát Như đối với sự phũ phàng của hắn vẫn không bỏ cuộc tiếp tục nhào vào người hắn, quyết không buông tha. Trong mắt cô ta hiện lên sự cố chấp và cuồng vọng.
"em muốn ôm anh như vậy lâu lắm rồi, muốn ở bên anh như bao đôi tình nhân khác. Em sẵn sàng chịu ẩn khuất, chịu thiệt thòi để được ở bên anh. Cho em cơ hội được không? Cho em một cơ hội"
Hắn đẩy cô ta ra khiến cô ta suýt thì té ngã xuống nền đá cẩm thạch, lạnh lùng bóp cổ cô ta "lời nhắc nhở của tôi cô quên rồi?!!!"
Ánh mắt hắn chợt trở nên nguy hiểm, Cát Như biết cô ta khiến hắn khó chịu.
Hắn không để ý đến cô ta trực tiếp rời đi.
Cát Như hai mắt đỏ sọng, viền mắt đã ướt, cười chua xót, hét to "Em không quên chỉ là em không kiềm chế được cảm xúc của bản thân"
sau đó chặn bước chân của hắn, kiễng người định hôn hắn nhưng tiếc là cô ta đã xượt, lần này hắn thật sự không hề nương tay, đẩy Cát Như ngã ngoài xuống đất.
Khinh thường nhìn từ cao cao xuống, lời nói vô tình tàn nhẫn " nhớ kĩ cả đời này tôi mãi mãi không yêu cô!"
Cát Như cười một tiếng, một giọt nước mắt lặng lẽ trào xuống gương mặt xinh đẹp mà thê lương. Cô ta hét lên "Anh không yêu em vì anh yêu cô ta đúng không?"
Hắn không trả lời trực tiếp rời khỏi
Cuối cùng thì cô vẫn là người thua cuộc! Vẫn là kẻ đến trước mà tay trắng! Vẫn là kẻ cười trong nước mắt, vui trong đau thương!
Cát Như đứng dậy,nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, đôi mắt sắc sảo hằn lên những tia máu, cô ta cười lạnh "Nếu em không có được anh người khác cũng đừng mong có được!!!!"
Đoạn Cát Như cầm điện thoại gọi cho một số khác "Tôi cược với anh!"
Dì Năm nhìn hắn quay sang quan sát nó lòng cũng cảm nhận được vài điều bất thường đặc biệt tạo người ta cái cảm giác như đang chiến tranh lạnh ấy. Dì Năm tuy nghĩ thế nhưng cũng không dám nói chỉ hỏi nó "cô chủ không ăn sáng à?"
"con không đói " Nó thẳng thừng từ chối rồi đi một mạch ra cổng. Quan trọng là nó có muốn ăn thì nó vẫn còn rất giận vụ hôm qua nuốt cũng không trôi nhìn thêm cái mặt hắn thì ngay lập tức chỉ muốn nhào lên đánh cho hắn một trận xả hận. Mỗi tội là nó biết sức mình sức địch nên đành hậm hực nuốt cục tức vào trong. Hơn nữa tuy chẳng muốn thừa nhận nhưng nó vẫn có chút sợ hắn.
Nó làm việc, nhưng không thể nào tập trung, hình ảnh hôn qua cứ lượn lờ xung quanh nó.
Mặc Nhiên quan tâm hỏi "có chuyện hả? Tôi thấy bà cứ thất thần"
Nó lắc đầu, trả lời qua loa rồi tiếp tục làm việc.
Tiếng điện thoại reo khiến nó giật mình theo phản xạ cầm lên xem ai sau đó liền đi ra chỗ cửa sổ nói chuyện
" hôm qua hắn không làm gì em chứ?" Phan Anh lo lắng hỏi
"không có gì"
"vậy anh an tâm rồi. Nếu hắn làm em tổn thương anh nhất định sẽ cướp em về" Phan Anh nửa đùa nửa thật nhưng tâm trạng của nó không cải thiện là bao.
"đừng đùa em như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm. Em không muốn.... có người hiểu lầm" Nó nói nhỏ dần nhưng Phan Anh vẫn nghe thấy. Anh biết người nó nhắc đến là ai trái tim càng thắt lại đau đớn như thiếu oxi. Nó đang cố tình giữ khoảnh cách với anh sao?
Thật lạ lúc nó nói những lời này luôn nghĩ đến thái độ tức giận của hắn hôm qua. Là nó sai ư?
"anh biết rồi. Anh có chút việc bận cúp máy trước nhé"
Nó cảm nhận được một sự u buồn trong lời của Phan Anh. Nó biết Phan Anh rấ quan tâm nó nhưng nó lại không đủ dũng khí nói câu từ chối.
Nó cúp máy, nhìn ra xa suy tư.
Tầng cao nhất của Lý thị, Hắn nhìn đống tài liệu không thể tập trung. Hôm qua là hắn quá đáng ư? hắn cũng không hiểu sao mình mất kiềm chế đến thế. Nhưng lúc ấy hắn thật sự ghét phải chứng kiến cảnh nó cười với người đàn ông khác ngay trước mặt mình. Cái cảm giác khó chịu bứt rứt thôi thúc hắn như nhắc nhở hắn nếu không làm gì sẽ mất đi thứ mà hắn coi trọng nhất.
Gia Viễn và Hắc Phong nhìn hắn đang thất thần, một người lòng phức tạp một người thì cuống cuồng hỏi "anh hai! Đang nghĩ gì thế?"
"không có."
"Vậy tốt rồi. em muốn báo với anh là chuyện ở chi nhánh kia đã giải quyết xong nhưng em vẫn thắc mắc. Em nghĩ không đơn giản là sự cố bình thường" Gia Viễn nghiêm túc báo cáo
"cho người âm thầm điều tra" Ánh mắt hắn sắc lạnh, lông mày hơi nhíu vì suy tư
"được. Vậy em ra ngoài trước hai người từ từ nói chuyện"
Hắc Phong vẫn đặt tiêu cự của mình trên người hắn, mỗi người một suy nghĩ khiến không gian bỗng chốc tĩnh lặng.
"Gia Thành cậu biết không lúc tôi yêu cũng giống như cậu bây giờ" Hắc Phong trầm ngâm, lời nói ẩn ý
"Có ý gì?" Hắn hoài nghi nhìn Hắc Phong.
"Muốn nhắc nhở cậu tình yêu không phải cứ áp đặt là như mình muốn. Phải rồi đến đây nhắc nhở cậu kế hoạch đã bắt đầu"
"Đã biết"
Hắc Phong cũng không nán lại rời đi ngay. Trong lòng ai cũng hiểu cuộc chiến này lớn thế nào. Mất mát ra sao. Lòng hắn đột ngột dấy lên một tia bất an và lo lắng cho nó.
Gần tuần nó và hắn vẫn trong tình trạng chiến tranh lạnh. Thật ra thì hắn về nhà rất ít nên tụi nó cũng chẳng chạm mặt nhau.
Mấy hôm nay nó đều trong trạng thái bất an trực giác mách bảo sắp có chuyện xảy ra. Đã thế nó còn làm rơi chiếc ly thủy tinh vào sáng nay khiến nó càng lo lắng hơn.
3.52
Dì Năm nhìn nó, khẽ hỏi "cô chủ và cậu chủ cãi nhau phải không?"
Nó nhìn dì Năm thành thật thừa nhận "bọn con có chút mâu thuẫn"
Nó định nhặt đống thủy tinh dưới đất thì dì Năm ngăn cản "để dì. con bị thương cậu chủ sẽ trách phạt"
Nó bĩu môi ấm ức nói "hắn ta còn lâu mới quan tâm."
Dì Năm phì cười, giảng giải "cô chủ vẫn chưa hết giận cậu chủ à? Hai người không ai chịu mở lời trước thì sao có thể hiểu đối phương chứ"
"Con mới không thèm hiểu một người như hắn"
"cô chủ tôi nói điều này nhé tôi cảm nhận được cậu chủ rất quan tâm cô chỉ là cậu ấy không biết mà thôi. Tình yêu ấy mà có lúc người ngoài tường tỏ người trong mơ hồ. Tất cả vẫn lên nghe theo con tim của mình. nó không bao giờ phản chủ"
Nó nhìn dì Năm, mông lung. Thật sự nó cũng không biết tình cảm của mình thế nào nữa đúng như dì Năm nói đôi khi chính nó cũng cảm thấy mơ hồ không rõ.
=============***===================
tối, tại một khách sạn Vip của Lý thị, mọi người vẫn đang náo nhiệt hòa vào bữa tiệc sang trọng. Ai cũng sắm trên mình những bộ cánh cả tiền triệu đắt đỏ. Tiếng trò chuyện giao thiệp vang lên không ngớt.
bóng tối đã phủ tràn thành phố nhưng vẫn không thể làm nhạt nhòa được sự sang trọng nơi đây, ban công được mạ vàng lóe sáng, các trụ được thiết kế theo hình trụ tròn, sáng bóng.
Hắn cầm ly rượu Scharzhofberger Riesling đắt giá nhất của nhà máy rượu vang Weingut Egon Müller, Scharzhof, thuộc một trong những chai rượu đắt đỏ nhất thế giới niên hiệu năm 2003.
Độ sóng sánh và hương vị thơm ngon biến đổi trong khoang miệng khiến người ta mãi không thể nhầm lẫn hương vị của nó.
Hắn phóng mắt ra phía xa, không rõ đang nghĩ gì, còn có một sự trầm ngâm chín chắn. Một mình sống trong thế giới cô độc.
Tiếng nhạc chuông vang đều đều, hắn lướt nút nghe, nghe đối phương báo cáo cuối cùng chỉ đáp ngắn gọn "tôi biết rồi"
Cát Như đứng ở một góc có thể thu trọn hắn vào mắt, nhẹ nhàng mong manh trong bộ đồ thiết tha khêu gợi vừa đủ. Cô ta nhìn hắn thật lâu, thật lâu, say đắm và mê luyến như đã bị đoạt mất linh hồn. Với hắn dù ở tư thế nào cũng là một loại trí mạng với phụ nữ. Tiếc là chẳng mấy người dũng cảm dây vào hắn vì họ biết động vào hắn chỉ có chết như chơi. nếu không phải lần đó cứu hắn có lẽ cả đời này cô ta cũng chẳng thể nói chuyện được với hắn chăng?
Cuối cùng, như bị thôi miên bước chân của cô ta lặng lẽ hướng về phía hắn, tay cầm một ly cocktail bạc hà màu xanh.
Tiếng ly chạm vào nhau tạo ra tiếng kêu vui tai như tiếng chuông gió. Hắn quay sang, gương mặt không cảm xúc nhìn Cát Như
Cát Như mỉm cười nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng " anh vẫn luôn vậy luôn thích một mình lặng lẽ "
Hắn không trả lời tiếp tục nhìn ra phía xa.
Cát Như với sự đối xử của hắn đã quen, cũng không tỏ nhiều cảm xúc, vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào say đắm nam nhân (TT: cười ngọt đến mấy thì với hắn cũng chẳng có cảm xúc thôi!!!)
"anh biết không anh rất đẹp rất cuốn hút nhưng cũng khiến người ta phát bực vì quá xa lạ. Bao lâu nay em vì anh làm rất nhiều việc nhưng chưa từng một lần có được sự chú ý của anh. Em yêu anh nhiều như vậy, nghe lời anh như vậy, em biết anh có vợ dù cô ấy chỉ là trên danh nghĩa cũng vẫn vui vẻ chấp nhận chờ đợi anh nhưng còn anh luôn đối xử với em như người dưng. Em rất buồn. Em muốn..."
Cát Như đột ngột quay sang bất ngờ ôm chặt hắn, mượn rượu để giải tỏa nỗi lòng, mượn rượu để nói những điều ẩn dấu trong lòng bấy lâu.
Hắn giằng tay của Cát Như ra, ánh mắt sắc nhọn hiện lên tia không vui.
Cát Như đối với sự phũ phàng của hắn vẫn không bỏ cuộc tiếp tục nhào vào người hắn, quyết không buông tha. Trong mắt cô ta hiện lên sự cố chấp và cuồng vọng.
"em muốn ôm anh như vậy lâu lắm rồi, muốn ở bên anh như bao đôi tình nhân khác. Em sẵn sàng chịu ẩn khuất, chịu thiệt thòi để được ở bên anh. Cho em cơ hội được không? Cho em một cơ hội"
Hắn đẩy cô ta ra khiến cô ta suýt thì té ngã xuống nền đá cẩm thạch, lạnh lùng bóp cổ cô ta "lời nhắc nhở của tôi cô quên rồi?!!!"
Ánh mắt hắn chợt trở nên nguy hiểm, Cát Như biết cô ta khiến hắn khó chịu.
Hắn không để ý đến cô ta trực tiếp rời đi.
Cát Như hai mắt đỏ sọng, viền mắt đã ướt, cười chua xót, hét to "Em không quên chỉ là em không kiềm chế được cảm xúc của bản thân"
sau đó chặn bước chân của hắn, kiễng người định hôn hắn nhưng tiếc là cô ta đã xượt, lần này hắn thật sự không hề nương tay, đẩy Cát Như ngã ngoài xuống đất.
Khinh thường nhìn từ cao cao xuống, lời nói vô tình tàn nhẫn " nhớ kĩ cả đời này tôi mãi mãi không yêu cô!"
Cát Như cười một tiếng, một giọt nước mắt lặng lẽ trào xuống gương mặt xinh đẹp mà thê lương. Cô ta hét lên "Anh không yêu em vì anh yêu cô ta đúng không?"
Hắn không trả lời trực tiếp rời khỏi
Cuối cùng thì cô vẫn là người thua cuộc! Vẫn là kẻ đến trước mà tay trắng! Vẫn là kẻ cười trong nước mắt, vui trong đau thương!
Cát Như đứng dậy,nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, đôi mắt sắc sảo hằn lên những tia máu, cô ta cười lạnh "Nếu em không có được anh người khác cũng đừng mong có được!!!!"
Đoạn Cát Như cầm điện thoại gọi cho một số khác "Tôi cược với anh!"
/72
|