Đêm đó nó ai oán lòng khắc khoải chỉ cần nhắm mắt đều nghĩ tới cảnh tượng đáng xấu hổ, mất sạch mặt mũi đó. Tuy rằng liêm sỉ cũng chẳng còn là bao cơ mà nó vẫn không thể tin lúc ấy mình có sức mạnh phi thường đến thế có thể cưỡng gian được hắn cơ đấy. Trích dẫn theo lời ca thán của cô nương Mặc Nhiên chính là lúc nó say không trông cẩn thận có khi còn đốt nhà ấy chứ. Nghĩ mà thấy thật là một sự vẻ vang đầy bi đát.
Hơn nữa giờ phân tích kĩ lại nó bỗng nảy ra một ý niệm: có thể hôm qua hắn cũng say rượu giống mình nên mới thế. Người như hắn lúc nào cũng chỉ có vẻ mặt lạnh lẽo đến dọa người, thâm sâu khó lường không giống vẻ dễ bị tác động suy ra chỉ có lí do đó mới thấy hợp lí. Quá chuẩn luôn! Tự nhiên thấy nó thông minh quá đi. Tâm tình thoải mái vui tươi hơn hẳn.
Nếu như vậy thì hẳn hắn cũng không nhớ gì đâu. Haha vậy quá tốt rồi. Đỡ phải lo lắng, não nó nghĩ nhiều cũng rất mệt đó. Ôi chao mong là hắn thật sự say rượu hehe thế này nó có thể giả vờ như say không nhớ gì. Mà đúng là nó say chẳng biết gì thật chẳng qua xem cái video kia mới lo âu quá độ. Hihi thế này thì có thể an tâm ngủ rồi. Một lần nữa tự cảm thấy bản thân quá thông minh khà khà.
Nó cười ngây ngốc, chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì có tiếng cạch cửa. Có người vào! Là hắn ư? Đương nhiên rồi phòng này giờ tạm thời vẫn là phòng chung, nó vẫn mang danh đi ở nhờ. Nhưng đó là vạn bất đắc dĩ thôi. Ba mẹ chồng ơi? Rốt cuộc bao giờ hai người mới đi vậy? Đêm dài lắm mộng cứ thế này phải lừa cả nhà đến khi nào? Haiz chuyện càng để lâu càng giống bom nổ chậm phải kĩ càng tránh sơ sẩy lộ tẩy chỉ một mm cũng không thể lộ nếu không kết quả e là một quả bom lớn phát nổ mất.
Nó nhắm mắt giả vờ ngủ, yên lặng nghe tiếng động.
Hắn bật điện, vẻ mặt có chút mệt mỏi che dấu bởi lớp màng lạnh lùng bên ngoài. Hắn liếc nó, đương nhiên nhìn ra nó đang cố tình giả bộ ngủ nhưng không vạch trần, chỉ lặng lẽ mở tủ lấy đồ đi tắm.
Cách đó hai phòng, bên trong ông bà Lý đang thủ thỉ.
Bà Lý kéo chồng đang nằm trên giường, thúc giục:" ông tí hãng ngủ nói chuyện với tôi đã"
Ông Lý nhìn vợ, hiển nhiên chẳng thể nào ngủ nổi vì sự quấy nhiễu của vợ rất không tự nguyện nhưng vẫn nghe theo:" vậy bà nói đi tôi nghe"
Bà Lý rất hài lòng nhìn chồng, cười một tiếng vui vẻ, thì thầm:" tôi vừa thấy phòng tụi nhỏ sáng đèn ông nói xem tụi nó đang làm gì mà muộn vậy? "
" tôi sao biết" ông Lý bất lực trước câu hỏi của vợ, hỏi ông câu đó ông đỡ sao nổi? Có muốn trả lời cũng chẳng biết phải nói làm sao.
" thật chán ông quá đi" Bà Lý bĩu môi, chán nản khi không tìm được đồng minh cùng chí hướng.
" thôi tụi nó lớn cả rồi cũng cần không gian riêng chúng ta vẫn nên kệ chúng thì hơn" Ông Lý nhiệt tình khuyên vợ
" nhưng tôi muốn xác nhận thử xem chúng nó có thật không biết đâu chúng đang diễn thì sao? " bà Lý vừa tò mò vừa muốn thử xác nhận suy nghĩ trong lòng. Lần đánh úp này biết đâu lại thu hoạch được nhiều thứ.
Ông Lý thở dài, người ta nói phụ nữ như một cái radar quét mọi loại chuyện cấm có sai mà.
" chúng nó đi làm mệt đâu lúc nào cũng rảnh rồi như tụi già mình. Bà bớt chút việc cho tôi nhờ" Ông Lý nhắc nhở vợ, đầy bất đắc dĩ trước sự rảnh rỗi của vợ, lòng chợt cảm thán:" bà tưởng tượng nhiều quá rồi. Hai đứa nó ở chung lâu ngày tự khắc chuyện này chuyện kia kiểu gì mà chẳng để ý nhau hơi đâu suốt ngày diễn làm chi cho mệt"
" hừ ông thì hiểu cái gì" bà Lý trách chồng vô cớ, vẫn nóng lòng muốn đi thử.
" hơ hơ bà rảnh rỗi quá nên kiếm việc cho não hoạt động nhiều à? Chúng nó cần thiết phải làm thế hả? Tôi không tin con trai mình có năng lực diễn suất đến vậy! "
"...!!!" câu cuối thật chuẩn nha! Cơ mà biết đâu được
Bà Lý nhấp nhổm quyết bỏ mặc lời chồng, lần thứ hai hé thử cửa phòng, nhìn về phía phòng tụi nó, thụt thùi y như trộm nghiệp dư cực kì mất sạch vẻ đoan trang thường ngày.
Ông Lý bất lực nhìn vợ, thật không ra thể thống gì nhưng cũng không cản thêm.
Nó rất nóng nòng muốn biến giả thành thật nhưng mãi vẫn chưa ngủ nổi. Bên tai tiếng nước chảy róc rách trong đầu nó một hình ảnh với thân hình 6 múi săn chắc hiện ra.
Nó đập đầu, tự vả chính bản thân từ lúc nào trở nên đen tối như vậy? mau chóng xóa hình ảnh ấy ra khỏi đầu, cố gắng nghĩ đến một hình nào đó trong sáng hơn tiếc là hình chỉ chuyển đổi từ loại này sang loại khác hoàn toàn chưa thấy một tia hi vọng về sự trong sáng xuất hiện. Thật bấy lực mà!
Haiz nó giờ có được tính là chìm vào ma đạo không? Người ta cải tà quy chính nó cứ cảm giác mình lại là cải chính theo tà. Người ta toàn học hỏi cái hay cái tốt đẹp nó thì hay rồi càng lúc càng đen tối, đầu óc quả thật...đáng lo ngại.
Hm! Nghĩ kĩ chắc Có lẽ chưa đâu nhỉ? Nó mới chỉ bị sắc đẹp đầy gato của hắn mê hoặc thôi. Ái ngại mà nói thì là chẳng cần hắn làm gì nó cũng tự đánh rơi hết liêm sỉ. Ây ya, càng ngày càng nhục rồi!
Tiếng nước đã sớm kết thúc, trả lại khoảng không yên ắng còn nó dù nhắm mắt nhưng hồn đã sớm phiêu tận chân trời.
Tiếng cạch cửa phòng tắm mở ra, hắn mặc một bộ đồ thoải mái hơn và đương nhiên vẫn là màu tối, kết hợp với mái tóc ướt vừa gội xong đã được lau khô vài phần quả thật trông rất nam tính cuốn hút y như cầu thủ nổi tiếng thế giới, các ngôi sao nổi tiếng vậy đó. Nhịp tim theo tiết tấu quen thuộc nhảy rộn lên.
Nó đang ti hí nhìn trộm bỗng thấy hắn đột ngột xoay về phía mình liền lập tức giả bộ ngủ quên trời đất, lòng có chút chột dạ.
Hắn tắt điện, định ra ngoài ban công hóng mát một lúc thì có tiếng gõ cửa:" mẹ vào được không? "
Hắn rất nhanh liền dùng thân thể nhanh nhẹn lập tức nhảy lên giường không tiếng động, kéo chăn đắp lên cơ thể mình, một tay vòng qua eo nó, ép sát vài người mình trông hệt như đang thắm thiết ôm nhau ngủ giống bao cặp vợ chồng khác. Nhìn tình củm đến sâu răng.
hắn tiện tay choài qua người nó, bật công tắc đèn ngủ khiến chăn vô tình rơi một nửa. Hắn nhanh chóng cởi bỏ một xúc áo ngủ của nó, cố tình làm lộ vết hoan ái. Nó tuy nhắm mắt ngủ nhưng tay vô tình đặt trước ngực hắn cố ý giữ khoảng cách, thậm chí cảm nhận được việc hắn cởi cúc áo có phần run rẩy lo sợ tay còn lại rất tự nhiên chắn chéo ngực tự nhủ hắn mà dám làm gì quá đáng hơn là nó sẽ...sẽ... Nhất định phản kháng. Chuyện hôm qua hai bên say rượu không tính, chuyện bây giờ khác nhau.
Hắn nhếch miệng, hành động của nó chẳng khác gì tự vạch trần mình, lộ liễu quá mức. Hắn bất ngờ cười nhẹ, cảm giác hành động nửa thật nửa giả này khá vui và đáng yêu. Trong thâm tâm bỗng vui hẳn như mọi ưu phiền được ánh mặt trời chiếu rọi xua tan hết, nhịp tim cứ thế nhanh hơn một nhịp.
Bà Lý theo ánh đèn đi thẳng vào trong thấy tình cảnh đầy yêu thương của con trai con dâu hắng nhẹ một tiếng, mắt sáng như đèn pha, cố tình tỏ vẻ mình tuyệt đối quên thật, vô tội đưa ra lí do đã chuẩn bị từ trước, rất hợp tình hợp lí:" vừa thấy đèn còn sáng nên mẹ định qua hỏi con bé sáng mai có được nghỉ không để cùng đi chùa. chiều nay mẹ quên chưa hỏi"
Nó nhiệt tình giả bộ ngủ, diễn rất chuyên tâm. Tuy nhiên vô cùng hoài nghi lí do mẹ nó xuất hiện ở đây. Nó cứ có cảm giác như đang bị đánh úp.
Bà Lý miệng nói, mắt hoạt độn hết công suất mọi chi tiết đều không bỏ sót đặc biệt thấy dấu hiệu kia cực kì vui sướng, trên mặt nở hoa to đùng, miệng cười một nẻo tâm nghĩ một đường. Thậm chí còn nôn nóng đến mức muốn chia sẻ ngay cho chị em tốt là mẹ nó tiếc thay giờ đang ban đêm.
" cô ấy đang ngủ" hắn nghiêng người, nhìn mẹ mình tiếp đó di chuyển tầm mắt về phía nó, lạnh lẽo đáp nhưng nhìn nó rất dịu dàng.
" ừ thế có gì sáng mai mẹ hỏi sớm cũng được" Bà Lý xác nhận xong lập tức chuồn lẹ, hí hửng cả người cứ tưng tửng như trên mây. Vui đến nỗi đóng cửa xong cười đến ngây dại. Haha thật chẳng ngờ chuyến đi lần này thu được kết quả vượt mong đợi đến vậy. Tin này tuyệt đối phải sớm truyền đi.
Chậc chậc làm bà với thông gia bên đó lo sốt vó, suốt ngày nghĩ ngợi linh tinh. Kha kha, giờ thì an tâm, tuyệt đối an tâm. Hoa đã đâm bông chỉ chờ kết quả nữa là có cháu bế bồng haha nghĩ đến chuyện đó mà thấy vui đến không ngủ được.
Trong phòng tụi nó,
Hắn choài tay tắt công tắc đèn ngủ, nổi tâm tình muốn trêu nó.
Trong khi nó ước chừng mẹ chồng đã rời khỏi mà mãi vẫn chưa thấy hắn có dấu hiệu rời giường khiến nó có chút thấp thỏm.
Hắn nằm xuống, rất tự nhiên kéo chăn đắp, vẫn giữ nguyên tư thế mờ ám.
Bên trong nó kêu gào thúc giục hắn mau mau xuống giường chỉ tiếc toàn nhận về sự vô vọng. Nó nôn nóng giả bộ xoay người. Haiz tại cố tình làm như mình đang ngủ rồi giờ mà tỉnh là hắn biết ngay chỉ dành có thể làm những hành động vô thức mà chứa đầy ẩn ý gửi đến hắn. Tâm can nửa bất lực nửa lo sợ.
Hắn cố ý không cho nó xoay người né tránh, rất tự nhiên ghé sát tai nó, nói nhỏ:" Đêm qua chúng ta dây dưa không rời rất kích thích"
Nó đỏ mang tai, hơi run rẩy, mở mắt hùng hổ đe dọa:" chuyện đêm qua tôi với anh chỉ là ngoài ý muốn. Tôi..."
" không giả vờ ngủ nữa ư?" hắn nhếch miệng vạch trần, bộ dáng biết tỏng từ lâu, một tay chống đỡ đầu, nhàn nhạt nhìn nó
Nó hiển nhiên biết mình bại lộ, trực tiếp nhìn hắn, kéo dãn khoảng cách tránh chịu áp lực vô hình từ hắn đem tới.
" anh biết thừa còn hỏi" nó bĩu môi, hơi bực tức đáp. Hắn chắc chắn nhớ chuyện hôm qua nên mới cố tình tháo một cúc áo củ nó ra thậm chí là bẻ cổ áo mục đích chính để mẹ chồng nó thấy sẽ tin tưởng tụi nó yêu thương nhau thật lòng, xóa tan mọi nghi ngờ. Hắn đúng là cáo già. Nó chắc hẳn nên khen hắn là cao thủ.
Không khí êm đẹp bỗng chốc thay đổi chóng mặt.
" tại sao hôm qua uống nhiều rượu vậy hử? " hắn tra hỏi, rất bá đạo ngang tàn, từ giọng nói tỏa ra một phần bức bách chờ đáp án, nhớ đến đoạn video mình đã xem qua lúc sáng nay, có phần khó chịu đáng ghét nhất là ánh mắt của bọn nam nhân kia cứ nhìn chằm chằm vào người nó. Người con gái này còn cố tình mặc ngắn đến đùi như lần ở khu vui chơi kia.
" tôi đi uống với bạn bè vài ly không được à? Chuyện hôm qua do tôi say nên mới thế. Anh không cần nhớ tôi đã quên rồi" nó ngang ngược trả lời, thái độ bất hòa hoãn. Vốn đã tưởng hắn cũng say rượu giống mình ai dè đâu hắn còn cố tình gợi lại chuyện đêm qua.
"Lần sau không cho phép mặc váy ngắn như thế" hắn bá đạo ra lệnh cho nó. Người con gái này không biết ở quán bar có đủ các thành phần à. Nếu hôm qua không phải bắn kịp thời thì nó đã bị người đàn ông kia hãm hại.
" tại sao cấm tôi? Tôi và anh đã thống nhất với nhau là không quan tâm chuyện của đối phương rồi mà. Chuyện tôi mặc gì, đi đâu, ở bên cạnh đàn ông nào, ngủ với ai là việc của tôi. Tôi cũng đâu quan tâm chuyện anh ở bên cô ta, ngủ với cô ta đâu" nó mạnh miệng cãi, bên trong cũng khó chịu chẳng kém, nhớ đến lời của Cát Như tim cứ như đang bị cứa đến đau đớn. Nó ăn mặc ra sao là quyền của nó. Tại sao hắn luôn để ý đến việc nó ăn mặc thế nào?
Không khí đượm mùi khói súng, ẩn chìm trong đó là mùi của sự ghen tuông.
" tôi ngủ với ai? " hắn hỏi lại, suy đoán người nó nhắc đến là Cát Như
" Cát Như chứ ai. Mấy hôm nay anh bận chẳng phải đều ở bên cô ta à" nó nhìn hắn, khó chịu trong lòng.
" ai nói? " hắn nhìn nó, đanh mặt, ý hỏi nó nghe được từ đâu
" Cát Như " nó ngơ ngác, sao có cảm giác hắn còn không biết việc này thế nhỉ? Ơ hơ
" Tôi chưa từng ngủ với ai ngoài đêm qua" Hắn lần đầu tiên biết nóng nảy, lần đầu tiên ghét cảm giác bị nó hiểu lầm, lần đầu tiên ghét nó tin vào lời nói ấy cũng là lần đầu tiên nói nhiều như vậy.
Hắn nhìn nó, trực tiếp khẳng định. Trong tim trừng đợt sóng tấp mạnh dữ dội. Giờ thì hắn hiểu những lời Bắc Phong từng nói. Hóa ra trước nay luôn để ý chỉ là luôn có lí do rất hợp lí để biện minh.
Nó ngạc nhiên, nếu vậy nó tự để mình bị lừa? Thật không thể chấp nhận được! Nó từ khi nào trở nên tin người như thế? Không là để ý. Suy nghĩ kĩ lại, liên kết tất cả thì nó đều rất để ý đến mọi thứ Cát Như đã làm. Mặc dù nó biết sự thật nhưng luôn cố chấp tin vào sự giả dối ấy vì đơn giản chủ đề của cô ta luôn có sự xuất hiện của hắn.
" anh không yêu Cát Như? " nó ngơ ngác hỏi
" chưa từng " hắn lần đầu cảm thấy mình thật nhẫn lại nếu vào kẻ khác nhất định xử xong luôn rồi.
Nó vui như nở hoa, tim reo lên như tiếng chuông ngân vang. Một sự vui sướng nhen nhỏi khắp các tế bào.
" thật ư? " nó hỏi lần nữa cho chắc.
" người tôi yêu là người này" hắn đặt một nụ hôn lên trán nó, nở nụ cười ấm áp.
Nó tiếp nhận nụ hôn của hắn, vui vẻ rất nhiều, tim đánh trống liên hồi, hóa ra nó trước giờ đều vì hắn mà để ý, đều vì hắn mà quan tâm, đều vì hắn mà tự lừa mình qua lời nói dối của cô ta, đều vì hắn mà tâm trạng lên xuống, nó hiểu mình mắc bệnh gì rồi. Lâu nay nó mắc bệnh YÊU.
Cả bai nhìn nhau, cùng mỉm cười, có lẽ dối lừa bản thân lâu nay là đủ rồi đến lúc nên thừa nhận mình yêu đối phương thôi. Mặc trăng bên ngoài mỉm cười chúc phúc.
Hơn nữa giờ phân tích kĩ lại nó bỗng nảy ra một ý niệm: có thể hôm qua hắn cũng say rượu giống mình nên mới thế. Người như hắn lúc nào cũng chỉ có vẻ mặt lạnh lẽo đến dọa người, thâm sâu khó lường không giống vẻ dễ bị tác động suy ra chỉ có lí do đó mới thấy hợp lí. Quá chuẩn luôn! Tự nhiên thấy nó thông minh quá đi. Tâm tình thoải mái vui tươi hơn hẳn.
Nếu như vậy thì hẳn hắn cũng không nhớ gì đâu. Haha vậy quá tốt rồi. Đỡ phải lo lắng, não nó nghĩ nhiều cũng rất mệt đó. Ôi chao mong là hắn thật sự say rượu hehe thế này nó có thể giả vờ như say không nhớ gì. Mà đúng là nó say chẳng biết gì thật chẳng qua xem cái video kia mới lo âu quá độ. Hihi thế này thì có thể an tâm ngủ rồi. Một lần nữa tự cảm thấy bản thân quá thông minh khà khà.
Nó cười ngây ngốc, chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì có tiếng cạch cửa. Có người vào! Là hắn ư? Đương nhiên rồi phòng này giờ tạm thời vẫn là phòng chung, nó vẫn mang danh đi ở nhờ. Nhưng đó là vạn bất đắc dĩ thôi. Ba mẹ chồng ơi? Rốt cuộc bao giờ hai người mới đi vậy? Đêm dài lắm mộng cứ thế này phải lừa cả nhà đến khi nào? Haiz chuyện càng để lâu càng giống bom nổ chậm phải kĩ càng tránh sơ sẩy lộ tẩy chỉ một mm cũng không thể lộ nếu không kết quả e là một quả bom lớn phát nổ mất.
Nó nhắm mắt giả vờ ngủ, yên lặng nghe tiếng động.
Hắn bật điện, vẻ mặt có chút mệt mỏi che dấu bởi lớp màng lạnh lùng bên ngoài. Hắn liếc nó, đương nhiên nhìn ra nó đang cố tình giả bộ ngủ nhưng không vạch trần, chỉ lặng lẽ mở tủ lấy đồ đi tắm.
Cách đó hai phòng, bên trong ông bà Lý đang thủ thỉ.
Bà Lý kéo chồng đang nằm trên giường, thúc giục:" ông tí hãng ngủ nói chuyện với tôi đã"
Ông Lý nhìn vợ, hiển nhiên chẳng thể nào ngủ nổi vì sự quấy nhiễu của vợ rất không tự nguyện nhưng vẫn nghe theo:" vậy bà nói đi tôi nghe"
Bà Lý rất hài lòng nhìn chồng, cười một tiếng vui vẻ, thì thầm:" tôi vừa thấy phòng tụi nhỏ sáng đèn ông nói xem tụi nó đang làm gì mà muộn vậy? "
" tôi sao biết" ông Lý bất lực trước câu hỏi của vợ, hỏi ông câu đó ông đỡ sao nổi? Có muốn trả lời cũng chẳng biết phải nói làm sao.
" thật chán ông quá đi" Bà Lý bĩu môi, chán nản khi không tìm được đồng minh cùng chí hướng.
" thôi tụi nó lớn cả rồi cũng cần không gian riêng chúng ta vẫn nên kệ chúng thì hơn" Ông Lý nhiệt tình khuyên vợ
" nhưng tôi muốn xác nhận thử xem chúng nó có thật không biết đâu chúng đang diễn thì sao? " bà Lý vừa tò mò vừa muốn thử xác nhận suy nghĩ trong lòng. Lần đánh úp này biết đâu lại thu hoạch được nhiều thứ.
Ông Lý thở dài, người ta nói phụ nữ như một cái radar quét mọi loại chuyện cấm có sai mà.
" chúng nó đi làm mệt đâu lúc nào cũng rảnh rồi như tụi già mình. Bà bớt chút việc cho tôi nhờ" Ông Lý nhắc nhở vợ, đầy bất đắc dĩ trước sự rảnh rỗi của vợ, lòng chợt cảm thán:" bà tưởng tượng nhiều quá rồi. Hai đứa nó ở chung lâu ngày tự khắc chuyện này chuyện kia kiểu gì mà chẳng để ý nhau hơi đâu suốt ngày diễn làm chi cho mệt"
" hừ ông thì hiểu cái gì" bà Lý trách chồng vô cớ, vẫn nóng lòng muốn đi thử.
" hơ hơ bà rảnh rỗi quá nên kiếm việc cho não hoạt động nhiều à? Chúng nó cần thiết phải làm thế hả? Tôi không tin con trai mình có năng lực diễn suất đến vậy! "
"...!!!" câu cuối thật chuẩn nha! Cơ mà biết đâu được
Bà Lý nhấp nhổm quyết bỏ mặc lời chồng, lần thứ hai hé thử cửa phòng, nhìn về phía phòng tụi nó, thụt thùi y như trộm nghiệp dư cực kì mất sạch vẻ đoan trang thường ngày.
Ông Lý bất lực nhìn vợ, thật không ra thể thống gì nhưng cũng không cản thêm.
Nó rất nóng nòng muốn biến giả thành thật nhưng mãi vẫn chưa ngủ nổi. Bên tai tiếng nước chảy róc rách trong đầu nó một hình ảnh với thân hình 6 múi săn chắc hiện ra.
Nó đập đầu, tự vả chính bản thân từ lúc nào trở nên đen tối như vậy? mau chóng xóa hình ảnh ấy ra khỏi đầu, cố gắng nghĩ đến một hình nào đó trong sáng hơn tiếc là hình chỉ chuyển đổi từ loại này sang loại khác hoàn toàn chưa thấy một tia hi vọng về sự trong sáng xuất hiện. Thật bấy lực mà!
Haiz nó giờ có được tính là chìm vào ma đạo không? Người ta cải tà quy chính nó cứ cảm giác mình lại là cải chính theo tà. Người ta toàn học hỏi cái hay cái tốt đẹp nó thì hay rồi càng lúc càng đen tối, đầu óc quả thật...đáng lo ngại.
Hm! Nghĩ kĩ chắc Có lẽ chưa đâu nhỉ? Nó mới chỉ bị sắc đẹp đầy gato của hắn mê hoặc thôi. Ái ngại mà nói thì là chẳng cần hắn làm gì nó cũng tự đánh rơi hết liêm sỉ. Ây ya, càng ngày càng nhục rồi!
Tiếng nước đã sớm kết thúc, trả lại khoảng không yên ắng còn nó dù nhắm mắt nhưng hồn đã sớm phiêu tận chân trời.
Tiếng cạch cửa phòng tắm mở ra, hắn mặc một bộ đồ thoải mái hơn và đương nhiên vẫn là màu tối, kết hợp với mái tóc ướt vừa gội xong đã được lau khô vài phần quả thật trông rất nam tính cuốn hút y như cầu thủ nổi tiếng thế giới, các ngôi sao nổi tiếng vậy đó. Nhịp tim theo tiết tấu quen thuộc nhảy rộn lên.
Nó đang ti hí nhìn trộm bỗng thấy hắn đột ngột xoay về phía mình liền lập tức giả bộ ngủ quên trời đất, lòng có chút chột dạ.
Hắn tắt điện, định ra ngoài ban công hóng mát một lúc thì có tiếng gõ cửa:" mẹ vào được không? "
Hắn rất nhanh liền dùng thân thể nhanh nhẹn lập tức nhảy lên giường không tiếng động, kéo chăn đắp lên cơ thể mình, một tay vòng qua eo nó, ép sát vài người mình trông hệt như đang thắm thiết ôm nhau ngủ giống bao cặp vợ chồng khác. Nhìn tình củm đến sâu răng.
hắn tiện tay choài qua người nó, bật công tắc đèn ngủ khiến chăn vô tình rơi một nửa. Hắn nhanh chóng cởi bỏ một xúc áo ngủ của nó, cố tình làm lộ vết hoan ái. Nó tuy nhắm mắt ngủ nhưng tay vô tình đặt trước ngực hắn cố ý giữ khoảng cách, thậm chí cảm nhận được việc hắn cởi cúc áo có phần run rẩy lo sợ tay còn lại rất tự nhiên chắn chéo ngực tự nhủ hắn mà dám làm gì quá đáng hơn là nó sẽ...sẽ... Nhất định phản kháng. Chuyện hôm qua hai bên say rượu không tính, chuyện bây giờ khác nhau.
Hắn nhếch miệng, hành động của nó chẳng khác gì tự vạch trần mình, lộ liễu quá mức. Hắn bất ngờ cười nhẹ, cảm giác hành động nửa thật nửa giả này khá vui và đáng yêu. Trong thâm tâm bỗng vui hẳn như mọi ưu phiền được ánh mặt trời chiếu rọi xua tan hết, nhịp tim cứ thế nhanh hơn một nhịp.
Bà Lý theo ánh đèn đi thẳng vào trong thấy tình cảnh đầy yêu thương của con trai con dâu hắng nhẹ một tiếng, mắt sáng như đèn pha, cố tình tỏ vẻ mình tuyệt đối quên thật, vô tội đưa ra lí do đã chuẩn bị từ trước, rất hợp tình hợp lí:" vừa thấy đèn còn sáng nên mẹ định qua hỏi con bé sáng mai có được nghỉ không để cùng đi chùa. chiều nay mẹ quên chưa hỏi"
Nó nhiệt tình giả bộ ngủ, diễn rất chuyên tâm. Tuy nhiên vô cùng hoài nghi lí do mẹ nó xuất hiện ở đây. Nó cứ có cảm giác như đang bị đánh úp.
Bà Lý miệng nói, mắt hoạt độn hết công suất mọi chi tiết đều không bỏ sót đặc biệt thấy dấu hiệu kia cực kì vui sướng, trên mặt nở hoa to đùng, miệng cười một nẻo tâm nghĩ một đường. Thậm chí còn nôn nóng đến mức muốn chia sẻ ngay cho chị em tốt là mẹ nó tiếc thay giờ đang ban đêm.
" cô ấy đang ngủ" hắn nghiêng người, nhìn mẹ mình tiếp đó di chuyển tầm mắt về phía nó, lạnh lẽo đáp nhưng nhìn nó rất dịu dàng.
" ừ thế có gì sáng mai mẹ hỏi sớm cũng được" Bà Lý xác nhận xong lập tức chuồn lẹ, hí hửng cả người cứ tưng tửng như trên mây. Vui đến nỗi đóng cửa xong cười đến ngây dại. Haha thật chẳng ngờ chuyến đi lần này thu được kết quả vượt mong đợi đến vậy. Tin này tuyệt đối phải sớm truyền đi.
Chậc chậc làm bà với thông gia bên đó lo sốt vó, suốt ngày nghĩ ngợi linh tinh. Kha kha, giờ thì an tâm, tuyệt đối an tâm. Hoa đã đâm bông chỉ chờ kết quả nữa là có cháu bế bồng haha nghĩ đến chuyện đó mà thấy vui đến không ngủ được.
Trong phòng tụi nó,
Hắn choài tay tắt công tắc đèn ngủ, nổi tâm tình muốn trêu nó.
Trong khi nó ước chừng mẹ chồng đã rời khỏi mà mãi vẫn chưa thấy hắn có dấu hiệu rời giường khiến nó có chút thấp thỏm.
Hắn nằm xuống, rất tự nhiên kéo chăn đắp, vẫn giữ nguyên tư thế mờ ám.
Bên trong nó kêu gào thúc giục hắn mau mau xuống giường chỉ tiếc toàn nhận về sự vô vọng. Nó nôn nóng giả bộ xoay người. Haiz tại cố tình làm như mình đang ngủ rồi giờ mà tỉnh là hắn biết ngay chỉ dành có thể làm những hành động vô thức mà chứa đầy ẩn ý gửi đến hắn. Tâm can nửa bất lực nửa lo sợ.
Hắn cố ý không cho nó xoay người né tránh, rất tự nhiên ghé sát tai nó, nói nhỏ:" Đêm qua chúng ta dây dưa không rời rất kích thích"
Nó đỏ mang tai, hơi run rẩy, mở mắt hùng hổ đe dọa:" chuyện đêm qua tôi với anh chỉ là ngoài ý muốn. Tôi..."
" không giả vờ ngủ nữa ư?" hắn nhếch miệng vạch trần, bộ dáng biết tỏng từ lâu, một tay chống đỡ đầu, nhàn nhạt nhìn nó
Nó hiển nhiên biết mình bại lộ, trực tiếp nhìn hắn, kéo dãn khoảng cách tránh chịu áp lực vô hình từ hắn đem tới.
" anh biết thừa còn hỏi" nó bĩu môi, hơi bực tức đáp. Hắn chắc chắn nhớ chuyện hôm qua nên mới cố tình tháo một cúc áo củ nó ra thậm chí là bẻ cổ áo mục đích chính để mẹ chồng nó thấy sẽ tin tưởng tụi nó yêu thương nhau thật lòng, xóa tan mọi nghi ngờ. Hắn đúng là cáo già. Nó chắc hẳn nên khen hắn là cao thủ.
Không khí êm đẹp bỗng chốc thay đổi chóng mặt.
" tại sao hôm qua uống nhiều rượu vậy hử? " hắn tra hỏi, rất bá đạo ngang tàn, từ giọng nói tỏa ra một phần bức bách chờ đáp án, nhớ đến đoạn video mình đã xem qua lúc sáng nay, có phần khó chịu đáng ghét nhất là ánh mắt của bọn nam nhân kia cứ nhìn chằm chằm vào người nó. Người con gái này còn cố tình mặc ngắn đến đùi như lần ở khu vui chơi kia.
" tôi đi uống với bạn bè vài ly không được à? Chuyện hôm qua do tôi say nên mới thế. Anh không cần nhớ tôi đã quên rồi" nó ngang ngược trả lời, thái độ bất hòa hoãn. Vốn đã tưởng hắn cũng say rượu giống mình ai dè đâu hắn còn cố tình gợi lại chuyện đêm qua.
"Lần sau không cho phép mặc váy ngắn như thế" hắn bá đạo ra lệnh cho nó. Người con gái này không biết ở quán bar có đủ các thành phần à. Nếu hôm qua không phải bắn kịp thời thì nó đã bị người đàn ông kia hãm hại.
" tại sao cấm tôi? Tôi và anh đã thống nhất với nhau là không quan tâm chuyện của đối phương rồi mà. Chuyện tôi mặc gì, đi đâu, ở bên cạnh đàn ông nào, ngủ với ai là việc của tôi. Tôi cũng đâu quan tâm chuyện anh ở bên cô ta, ngủ với cô ta đâu" nó mạnh miệng cãi, bên trong cũng khó chịu chẳng kém, nhớ đến lời của Cát Như tim cứ như đang bị cứa đến đau đớn. Nó ăn mặc ra sao là quyền của nó. Tại sao hắn luôn để ý đến việc nó ăn mặc thế nào?
Không khí đượm mùi khói súng, ẩn chìm trong đó là mùi của sự ghen tuông.
" tôi ngủ với ai? " hắn hỏi lại, suy đoán người nó nhắc đến là Cát Như
" Cát Như chứ ai. Mấy hôm nay anh bận chẳng phải đều ở bên cô ta à" nó nhìn hắn, khó chịu trong lòng.
" ai nói? " hắn nhìn nó, đanh mặt, ý hỏi nó nghe được từ đâu
" Cát Như " nó ngơ ngác, sao có cảm giác hắn còn không biết việc này thế nhỉ? Ơ hơ
" Tôi chưa từng ngủ với ai ngoài đêm qua" Hắn lần đầu tiên biết nóng nảy, lần đầu tiên ghét cảm giác bị nó hiểu lầm, lần đầu tiên ghét nó tin vào lời nói ấy cũng là lần đầu tiên nói nhiều như vậy.
Hắn nhìn nó, trực tiếp khẳng định. Trong tim trừng đợt sóng tấp mạnh dữ dội. Giờ thì hắn hiểu những lời Bắc Phong từng nói. Hóa ra trước nay luôn để ý chỉ là luôn có lí do rất hợp lí để biện minh.
Nó ngạc nhiên, nếu vậy nó tự để mình bị lừa? Thật không thể chấp nhận được! Nó từ khi nào trở nên tin người như thế? Không là để ý. Suy nghĩ kĩ lại, liên kết tất cả thì nó đều rất để ý đến mọi thứ Cát Như đã làm. Mặc dù nó biết sự thật nhưng luôn cố chấp tin vào sự giả dối ấy vì đơn giản chủ đề của cô ta luôn có sự xuất hiện của hắn.
" anh không yêu Cát Như? " nó ngơ ngác hỏi
" chưa từng " hắn lần đầu cảm thấy mình thật nhẫn lại nếu vào kẻ khác nhất định xử xong luôn rồi.
Nó vui như nở hoa, tim reo lên như tiếng chuông ngân vang. Một sự vui sướng nhen nhỏi khắp các tế bào.
" thật ư? " nó hỏi lần nữa cho chắc.
" người tôi yêu là người này" hắn đặt một nụ hôn lên trán nó, nở nụ cười ấm áp.
Nó tiếp nhận nụ hôn của hắn, vui vẻ rất nhiều, tim đánh trống liên hồi, hóa ra nó trước giờ đều vì hắn mà để ý, đều vì hắn mà quan tâm, đều vì hắn mà tự lừa mình qua lời nói dối của cô ta, đều vì hắn mà tâm trạng lên xuống, nó hiểu mình mắc bệnh gì rồi. Lâu nay nó mắc bệnh YÊU.
Cả bai nhìn nhau, cùng mỉm cười, có lẽ dối lừa bản thân lâu nay là đủ rồi đến lúc nên thừa nhận mình yêu đối phương thôi. Mặc trăng bên ngoài mỉm cười chúc phúc.
/72
|