Chương 66 : Anh nguyện tin tưởng em.
Lâm Triệt với Du Mẫn Mẫn liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy không thể tin nỗi.
Lúc đi ra ngoài Du Mẫn Mẫn mới hỏi, "Làm sao vậy?"
Lâm Triệt lắc đầu, "Sao em biết được."
Nhưng mà ngay lúc này lại thấy Sầm Mễ Lạp vừa nãy còn la lối om sòm với Lâm Triệt vậy mà bay giờ lại hùng hồn chạy từ ngoài vào.
"Lâm Triệt, cô dựa vào đâu mà giật mất quảng cáo của tôi."
Du Mẫn Mẫn tự nhiên bước lên một bước, chắn trước mặt Sầm Mễ Lạp, "Sao nào, giờ không phải là lúc cô phách lối đâu? Cái nghề này vốn dĩ là tranh qua cướp lại, cô có thể dùng quỷ kế sảo quyệt cướp quảng cáo của chúng tôi, vậy tại sao chúng tôi lại không thể giành lại?"
Sầm Mễ Lạp tức giận chỉ vào mặt Lâm Triệt, "Lâm Triệt, cô đừng có mà không biết điều, cô biết tôi là phụ nữ của ai không, ngay cả tôi mà cô cũng dám đụng vào, cô làm tôi...."
"Tiểu thư Lâm." Ngay lúc này bỗng nhiên có một âm thanh từ phía sau xuyên qua vài người truyền tới, giọng nói bình tĩnh lại mang theo vài phần khí phách.
Vài người kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy người đang đến vậy mà lại là Tần Hạo.
Phía sau anh ta còn có vài nhân viên bảo vệ của Cố Tĩnh Trạch đi theo, cả đoàn người vô cùng khí thế làm hấp dẫn ánh mắt của những người bên cạnh.
Sầm Mễ Lạp ngẩn người trong một chốc, thấy người đang đi tới, tay cũng quên phải buông xuống.
Du Mẫn Mẫn thấy người đang tới kia cũng nhìn theo đầy kinh ngạc.
Lâm Triệt vừa thấy là Tần Hạo, chạy ngay tới nói, "Trợ lý Tần, sao anh lại đến đây."
Tần Hạo lại thêm cung kính với Lâm Triệt, bộ dạng vô cùng kính cẩn, "Ông chủ bảo tôi đến đây xem thử."
Lâm Triệt à một tiếng, nhìn mấy người xung quanh, cảm thấy kỳ lại, chẳng qua chỉ là một trợ lý thôi mà, sao mọi người lại sợ anh ta như thế.
Sầm Mễ Lạp lạp tức chẳng còn chút khí thế nào, ra sức trừng mắt Lam Triệt, không ngờ cô lại quen biết với người này
Hơn nữa thấy Tần Hạo cung kính với cô như thế, không biết Lâm Triệt đã leo lên người của tên kim chủ nào rồi.
Chẳng lẽ là Cố Tĩnh Trạch?
Sao có thể chứ……
Sầm Mễ Lạp chớp mắt, nhanh chóng chạy tới nói, "Anh Tần, tôi là Sầm Mễ Lạp, chào anh."
Tần Hạo khinh thường liếc nhìn Sầm Mễ Lạp, tuy Sầm Mễ Lạp đã là ngôi sao sáng, cũng coi như là nhà nhà đều biết, thế nhưng cô ta trong mắt Tần Hạo lại tựa như chả là cái gì thá cả.
Tần Hạo nhìn thẳng vào Lâm Triệt, lời lại là nói với Sầm Mễ Lạp, giọng nói nhẹ nhàng, "Tiểu thư Lâm, ông chủ nói nếu có người gây chuyện khiến cô mất hứng, ông chủ sẽ giúp cô xử lý, cho dù là tuyết tàng* hay đuổi ra nước ngoài, hoặc là đưa sang Campuchia, ông chủ có rất nhiều cách khiến một người biến mất hoàn toàn khỏi đất nước C này."
*tuyết tàng có nghĩa là giấu một thứ gì đó đi, trong ngữ cảnh này có nghĩa là dìm Sầm Mễ Lạc xuống khiến cô ta không thể xuất hiện trước công chúng nữa.
Cả người Sầm Mễ Lạc run lên, nhìn Tần Hạo, mặt đen đến không thể tin nổi.
Tần Hạo chỉ lạnh lùng liếc nhìn qua một cái, tầm mắt vẫn luôn kín cẩn dừng trên người Lâm Triệt.
Lâm Triệt lười so đo với cô ta, nói với Tần Hạo, "Ông chủ nhà mấy người tới đây hả? Ở đâu thế?"
Tần Hạo nói, "Ông chủ đang chờ cô ở đằng trước."
Lâm Triệt gật gật đầu, trừng mắt liếc nhìn Sầm Mễ Lạp một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Tần Hạo ra lệnh khệ viên bảo vệ đi theo Lâm Triệt, quay đầu lại nói với Sầm Mễ Lạp, "Tôi hy vọng có thể nghe tin tức đền tội của cô."
Cả người Sầm Mễ Lạp run lên.
Nhìn Lâm Triệt rời đi thì cả nửa ngày trời cô ta mới hoàn hồn lại, tức giận nghĩ, cuối cùng thì Lâm Triệt có quan hệ gì với Cố Tĩnh Trạch?
Tại sao vậy?
Sau đó lại nghĩ một chút rồi hoảng sợ, tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Lị.
Sau khi Lâm Lị ở đầu bên kia nghe xong mọi chuyện, thiếu chút nữa đã ném luôn cả di động.
Buông điện thoại xuống, cô ta nói với Bàn Thái Anh, "Lâm Triệt kia bây giờ rất khách lối."
Hàn Thái Anh kinh ngạc hỏi, "Nó ở bên cạnh Cố Tĩnh Trạch thật sao?"
Lâm Lị hừ một tiếng, "Có thể xem là vậy, Cố Tình Trạch chắc chỉ chơi đùa với nó mà thôi, Lâm Triệt là cái thá gì chứ.
"Đúng thế đúng thế, nó lớn lên không đẹp bằng con, cũng không có thần thái như con, mẹ cũng không tin Cố Tĩnh Trạch sẽ xem trọng nó mà lại chướng mắt con."
Nhưng mà mỗi lần nghĩ đến thì đúng là Lâm Lị rất tức giận.
Ghen tị, Lâm Triệt vậy mà lại có một người đàn ông tốt đến thế ở bên cạnh che chở.
Nhớ đến bộ dáng cùng tuần thái của Cố Tĩnh Trạch ngày đó, lập tức cảm thấy ghen ghét hận thù, đó thật sự là người đàn ông có một không hai trên đời.
Sao Lâm Triệt lại may mắn đến thế được!
Du Mẫn Mẫn mang theo vẻ mặt kinh ngạc mà đi theo nhân viên bảo vệ.
Tây trang thuần một màu đen phẳng phiu, trên tai đeo bộ đàm thoại chuyên nghiệp, Du Mẫn Mẫn mơ hồ còn thấy có người giắt vũ khí vào bên hông nữa.
Đoàn người bao vây hai người dẫn ra ngoài, ở ngoài, trong một dãy xe đen thì có một chiếc của Cố Tĩnh Trạch đậu ở đó.
Lâm Triệt nhạn ra xe của Cố Tĩnh Trạch, vội vàng đi qua.
Cửa xe mở, Cố Tĩnh Trạch đi ra.
Hai mắt Du Mẫn Mẫn phát sáng, lại nhóe tới đây là em trai của Cố Tĩnh Minh, trong phút chốc trên mặt đã nhuốm lên sắc thái xấu hổ.
Nhưng mà, sao Lâm Triệt lại quen biết Cố Tĩnh Trạch...
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, cau mày lại.
Trên mặt Lâm Triệt có chút ngượng ngùng, "Việc quảng cáo, còn có việc ở cục cảnh sát nữa, là anh giải quyết giúp em hết à?"
Cố Tĩnh Trạch nói, "Chỉ là lên tiếng chào hỏi thôi."
Cố Tĩnh Trạch lại tiếp, "Đi, anh đưa em về."
Lâm Triệt gật gật đầu, quay đầu lại kéo Du Mẫn Mẫn ra ngoài nói, "Chị Du, em đi trước nhé, có việc gì thì em gọi điện cho.
Du Mẫn Mẫn nhìn trộm Cố Tĩnh Trạch một cái rồi nói, "Em với Cố Tĩnh Trạch..."
"Bọn em...." Lâm Triệt hơi xấu hổ, quan hệ của bọn họ đúng là không thể một hai câu là kể hết
Du Mẫn Mẫn cũng hiểu có một số chuyện rất khó nói, chỉ là hơi kinh ngạc, vẫn ngỡ Lâm Triệt thật sự may mắn, ai ngờ cô lại có một Cố Tĩnh Trạch một tay che trời ở nước C này đây, cũng chỉ có thể cười rồi bảo với cô, "Em đi đi, chị đi trước đây."
Lâm Triệt cảm kích nhìn Du Mẫn Mẫn rồi mới quay người đi đến chiếc Porsche màu xanh biển kia của Cố Tĩn Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Du Mẫn Mẫn, Du Mẫn Mẫn thụ sủng nhược kinh* cúi đầu cười chào anh.
*thụ sủng nhược kinh : được chú ý quan tâm mà kinh sợ.
Không ngờ cô ấy cũng có ngày có thể tiếp xúc gần gũi với người quyền quý bậc nhất như vậy.
Mà Cố Tĩnh Trạch nhìn cô ấy, cũng cười nhạt lại.
Du Mẫn Mẫn tranh thủ cúi đầu lui xuống, nhìn chiếc xe của Cố Tĩnh Trạch.
Đoàn người cũng rầm rập leo lên xe của mình, lấy chiếc Porsche màu xanh lam làm trung tâm mà vây quanh, rời khỏi nơi này.
Trên xe Lâm Triệt ngượng nghịu nhìn Cố Tĩnh Trạch, "Cảm ơn anh đã giúp em."
Cố Tĩnh Trạch nói, "Không có gì, em là vợ anh, lý ra anh phải giúp em."
Lâm Triệt nói, "Chuyện kia, chuyện tiêm chích ma túy ấy, em chưa từng làm, thật đấy."
Cố Tĩnh Trạch quay đầu nhìn cô, nói thẳng, "Anh tin em."
Lâm Triệt hơi ngừng lại, hơi cảm động trước sự tín nhiệm vô cớ của anh.
Cố Tĩnh Trạch lại nói, "Tuy em không có giáo dục, cũng không biết phép tắc, thiếu thốn kiến thức, học hành cũng rất lười biếng, nhưng anh tin, em sẽ không làm mấy chuyện này."
"……"
Cảm ơn vì đã an ủi nhé.
Lâm Triệt nghĩ bụng, anh vẫn nên đừng tin tưởng em.
Cố Tĩnh Trạch nói, "Huống hồ khiến em chờ ở cục cảnh sát cả một ngày vốn là anh sai."
"Đâu liên quan gì đến anh đâu."
"Thân là chồng em, anh có nghĩa vụ phải giúp đỡ em, nhưng bởi vì đột nhiên anh phải ra nước ngoài nên không biết em lại xảy ra chuyện như thế, vì vậy đã chậm chạp, anh xin lỗi."
/2856
|