Chương 140.2: Em thích cái gì thì làm cái đó
Mà bên ngoài.
Mạc Huệ Linh nghe được âm thanh Cố Tĩnh Trạch bắt đầu chọn đồ, không khỏi ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.
Nơi đó là căn phòng, có thể nhìn đến phía dưới, người ngoài lại nhìn không tới bên trong.
Cố Tĩnh Trạch tới, nhất định sẽ ngồi ở căn kia, miễn cho người khác quấy rầy.
Nghe được Cố Tĩnh Trạch bắt đầu chọn, rất nhiều người tự giác buông thẻ xuống, Cố Tĩnh Trạch rất dễ dàng, đã lấy được đồ mình muốn.
Mạc Huệ Linh ngồi ở bên này, nghe được có người lại nói tiếp.
“Cố Tĩnh Trạch lần này còn mang theo bạn gái tới, xem ra, mấy cái này là tặng bạn gái".
“Tôi thấy hình như người anh ta mang đến, là một diễn viên, tên Lâm Triệt".
Ngoại giới cũng không biết nội tình Cố gia, cũng không biết tin thân thể Cố Tĩnh Trạch có bệnh, chỉ cảm thấy Cố Tĩnh Trạch làm người rất ổn trọng, hơn nữa không mê nữ sắc, trước nay chưa từng nghe qua tin đồn gì của anh.
Lần này thế nhưng mang theo phụ nữ tới, làm người lập tức bị khơi dậy tâm lý nhiều chuyền.
Một người bên cạnh nói: "Lâm Triệt này lớn lên không tồi, ánh mắt Cố Tĩnh Trạch không kém".
Mạc Huệ Linh rốt cuộc nhịn không nổi, ở bên cạnh nói: "Cái gì mà lớn lên không tồi, tôi thấy cô ta bình thường thực, hơn nữa, là một cái con hát, kỹ thuật diễn còn kém như vậy”.
Người bên cạnh nhìn qua, có người đúng trọng tâm nói: "Mạc tiểu thư không thể nói như vậy, kỹ thuật diễn của cô ấy không tồi, tôi trong giới làm phim, tôi hiểu được, trong nghiệp đánh giá cô ấy không tồi".
Mạc Huệ Linh nghe không được lời hay về Lâm Triệt, nghe đến đó, đã nhịn không được, hung hăng trừng mắt nhìn người kia một cái, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Nói Lâm Triệt đẹp?
Ai mặc vào một bộ váy giá trị liên thành như vậy, đều đẹp, còn không phải bởi vì Cố Tĩnh Trạch có tiền, mua cho cô ta.
Vừa mới bắt đầu, lúc cô ta thấy Lâm Triệt, cũng đã biết, Lâm Triệt muốn keo kiệt bao nhiêu có keo kiệt bấy nhiêu.
Mạc Huệ Linh hung hăng nghĩ, sớm muộn gì, cô cũng sẽ lấy lại thứ thuộc về mình, người đàn ông thuộc về mình đến lúc đó, làm Lâm Triệt biến thật xa, chết thê thảm!
Kết thúc tối kết thúc, Cố Tĩnh Trạch mang theo Lâm Triệt rời đi.
Lâm Triệt quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi này, nói với Cố Tĩnh Trạch: "Nơi này thật là rất lớn, ai nha, không biết khi nào, mới có thể lại đến nơi này dạo một vòng".
Cố Tĩnh Trạch: "Em muốn đến, anh có thể mang em tới chơi".
“Thôi bỏ đi, bận rộn như vậy, về sau có cơ hội thì đến chơi, em chỉ nói thôi".
Cố Tĩnh Trạch cười đáp: "Nghe nói giường nơi này vô cùng mềm mại, đều là nhập khẩu từ nước Pháp, muốn thử không?".
“Biến!".
Hai người về đến nhà, Lâm Triệt mang giày cao gót một buổi tối, mệt muốn chết, rất nhanh liền tắm rửa nghỉ ngơi.
Cố Tĩnh Trạch về đến nhà, mới nhận được điện thoại Mạc Huệ Linh.
Anh bắt máy nói: "Huệ Linh".
Mạc Huệ Linh nói: "Về nhà chưa?".
“Ừ, đã về".
“Hôm nay em chọn một cái kẹp cà vạt, cố ý tặng cho anh". Mạc Huệ Linh nói.
Cố Tĩnh Trạch: "Cái này tặng cho anh không tốt lắm, không bằng em tặng cho ba em đi".
Mạc Huệ Linh lập tức ngữ khí thương tâm nói: "Sao vậy, hiện tại ngay cả em tặng quà, anh cũng không muốn nhận sao sao? Em cũng không có ý gì khác, làm bạn cũng có thể tặng anh quà, huống chi chỉ là một thứ không đáng giá".
Nói không đáng giá, nhưng mà, kẹp cà vạt kia cũng phải hoa hai trăm vạn mới có được.
/2856
|