Chương 14.1: Em không thích hai người ở cùng nhau
Lâm Triệt nghĩ, cũng đúng, nơi này là nhà anh, cô có tư cách gì đuổi anh đi.
"Được rồi, nếu như anh đã nói như vậy, thật ra thì tôi cũng có thể dọn ra ngoài ở." Lâm Triệt chân thành nói.
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch có chút âm trầm, thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm cô, anh quay lại công việc chỉnh lý tài liệu trong tay: “Cô như vậy, nhà tôi nhất định sẽ hoài nghi, tôi và cô có vấn đề về tình cảm, thậm chí nghi ngờ có phải chúng ta kết hôn giả hay không, bọn họ nhất định sẽ can thiệp vào, sẽ ép buộc chúng ta ở chung một chỗ, đây chẳng phải là càng phiền toái hơn sao?"
"..."
Lâm Triệt nghĩ, anh nói cũng có đạo lý, cô nghĩ tự nhiên anh như vậy, nhưng, thật tốt nghĩ biện pháp, có lẽ sẽ tìm được cớ.
"Tôi còn không phải là sợ bạn gái anh tức giận sao, anh luôn cùng tôi ở cùng một chỗ, trong lòng cô ấy nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, đến lúc đó, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người."
"Đủ rồi." Cố Tĩnh Trạch đứng lên, biểu tình có chút nặng nề, ép Lâm Triệt khó mà nói tiếp.
Anh cầm tài liệu đi ra phía ngoài, thời điểm đi qua bên người Lâm Triệt mới nói: “Làm cho tốt vị trí mợ chủ của cô, chuyện của tôi và người phụ nữ khác, không thuộc phạm vi quan tâm của cô."
Cảm thấy Cố Tĩnh Trạch định cầm đồ rời đi, Lâm Triệt mới buồn bực lầm bầm: “Tốt lắm, trách tôi nhiều chuyện, chó cắn lữ đồng tân, (ý nói làm chuyện tốt còn bị nói), sau này chuyện của anh, tôi tuyệt đối sẽ không xía vào nữa."
Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng trở lại phòng khách, buông kẹp tài liệu xuống, vịn bàn.
Nhưng cảm thấy trong đầu lóe lên những hình ảnh mới vừa rồi, làm anh lại cảm thấy... trong lòng phiền não.
Anh hít một hơi thật sâu, nghe điện thoại di động reo vang, cầm lên nhìn, là Mạc Huệ Linh gọi đến.
"Huệ Linh, em tìm anh?"
"Đúng vậy, Tĩnh Trạch, tới nhà em ngồi một chút không, em ở một mình thật nhàm chán, thuận tiện, em còn có chuyện muốn nói với anh."
Cố Tĩnh Trạch nói: “Thế nào? Em có lời muốn nói với anh?"
"Đúng, em luôn có lời muốn nói với anh, muốn gặp mặt anh rồi nói, anh tới nhé."
Giọng nói Mạc Huệ Linh đặc biệt dịu dàng, khiến cho Cố Tĩnh Trạch không đoán được là chuyện gì.
Anh và Mạc Huệ Linh bên nhau nhiều năm như vậy, biết Mạc Huệ Linh có chút tính khí nhỏ nhen, rốt cuộc là thiên kim tiểu thư từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, mặc dù dày công tu dưỡng, có giáo dưỡng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng, có chút tính tiểu thư, cũng là bình thường, anh cũng rất nuông chiều cô, cho nên nói chuyện với anh bằng thái độ cương quyết, tùy tiện, anh cũng có thể bao dung.
Cố Tĩnh Trạch rất nhanh tới Mạc gia.
Anh đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Mạc Huệ Linh, khí chất mang theo mấy phần thùy mị, khiến cho anh nhìn vào cảm thấy rất thoải mái.
Mạc Huệ Linh ngồi ở trong phòng khách, Cố Tĩnh Trạch đi vào, mặt cô đầy vẻ khổ sở, ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ có chút hư ảo và cô tịch.
Cố Tĩnh Trạch thở dài, mới đi tới.
"Huệ Linh, em gọi anh tới, có chuyện gì sao?"
Mạc Huệ Linh nhìn Cố Tĩnh Trạch, ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói: “Tĩnh Trạch... Em biết anh kết hôn là bất đắc dĩ, không phải do anh tình nguyện, nhưng em vẫn cảm thấy có chút khó chịu."
Cố Tĩnh Trạch tự nhiên có chút thương tiếc cô, nhìn biểu tình trên mặt cô, trong lòng mềm nhũn.
/2856
|