Chương 15.1: Cô muốn tôi dọn ra ngoài đến như vậy?
Chẳng qua là cái tư thế này...
Cố Tĩnh Trạch nhìn thấy cô lại cầm đũa lên, cuốn lấy một nhúm mì sợi, nhét vào trong miệng, miệng há to ra để ăn, anh nhắm mắt: “Lâm Triệt..."
Lâm Triệt sợ hãi quay đầu lại, khi nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
"Cố Tĩnh Trạch, anh đi đường không phát ra tiếng động gì cả." Cô kêu lên, sợ hãi nói: “Tôi còn cho là quỷ đấy."
Cố Tĩnh Trạch nói: “Cô đang làm đồ ăn?"
Anh không nghĩ tới cô sẽ còn xuống bếp, hơn nữa, nghe mùi vị còn rất hấp dẫn.
Lâm Triệt nhìn trong chén của mình, gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, là đầu bếp giỏi nhất trên thế giới phát minh ra."
"..."
Là mì ăn liền.
Mà anh lại còn cho là mùi vị mì ăn liền này rất dễ ngửi.
Có phải anh nên cân nhắc rời khỏi nhà để tránh xa người phụ nữ không có giáo dục này hay không?
Cố Tĩnh Trạch nói: “Cho nên thứ gì cô cũng sẽ không nấu phải không?"
Lâm Triệt nói: “Tôi... Tôi đun nước sôi rất tốt, cho tới bây giờ đều tốt cả."
"..."
Cố Tĩnh Trạch không biết người phụ nữ này rốt cuộc là lớn lên kiểu gì, cái gì cũng không biết làm.
Lâm Triệt nói: “Muộn như vậy rồi anh mới trở về, nhất định còn chưa ăn cơm, có muốn ăn một chút hay không?"
Lâm Triệt đẩy chén mì về phía trước một cái, Cố Tĩnh Trạch nhìn trong chén, ngược lại trông thật là đẹp mắt, có thức ăn, có thịt, còn có trứng gà, hợp với nước mì, dáng vẻ rất ngon, khiến cho anh nhìn vào rất thèm ăn.
"Không cần, tôi không đói bụng." Anh nói, miệng không khỏi liếm một chút.
Cố Tĩnh Trạch đứng ở đó, cảm thấy Lâm Triệt cười một tiếng, anh hít một hơi thật sâu, muốn mắng người.
"Quá muộn rồi còn ăn cái gì, không tốt cho dạ dày..." Anh nói.
Lâm Triệt nói: “Thỉnh thoảng ăn một lần mà thôi, sẽ không sao đâu, bình thường tôi cũng không ăn, hôm nay tâm tình tốt, tự thưởng cho mình."
Cô gắp mì sợi đưa đến gần trước mặt anh, mang trên mặt biểu tình hết sức chào mời, cõi lòng đầy mong đợi cười, lao thẳng đến nhét đũa vào gần trước mặt anh.
Mùi vị kích thích, trong bụng lại bắt đầu sôi trào, anh bất đắc dĩ nhìn cô: “Được được được, tôi ăn, cô cách tôi xa một chút." Anh thỏa hiệp nói.
Cô vội vàng nhét mì vào trong miệng anh.
Anh nhai mấy miếng, thật đúng là cảm thấy ăn rất ngon.
"Quá mặn." Anh nuốt vào, đánh giá.
Lâm Triệt nhìn anh mặc dù nói như vậy, nhưng, lại ăn từng miếng từng miếng, chậm rãi, tư thái ưu nhã, một tô mì đều ăn hết luôn rồi.
Cô trợn mắt há mồm, Cố Tĩnh Trạch chỉ ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn cô: “Làm sao?"
Lâm Triệt nói: “Trước kia anh chưa từng ăn mì gói sao, làm sao như ăn sơn hào hải vị vậy, tôi nhìn anh chỉ thấy thiếu điều uống cạn sạch cả nước đấy."
"Đúng vậy." Cố Tĩnh Trạch nhìn dáng vẻ Lâm Triệt, nghi ngờ nói: “Vậy thì thế nào?"
Lâm Triệt nói: “Không, không có gì cả. Chính là, mì gói cũng chưa từng ăn... Anh thật đúng là LOW không tả được, mì gói là một đại mỹ vị của đời người, anh xuýt nữa thì bỏ lỡ, thật may là có tôi, nếu không, anh nhất định sẽ hối hận chết."
Cố Tĩnh Trạch nhìn biểu tình khoa trương của Lâm Triệt, chẳng qua là nhìn cô: “Đây là thực phẩm rác rưởi."
"Thực phẩm rác rưởi ăn ngon!" Lâm Triệt bổ sung nói.
/2856
|