Chương 43.2: Kéo rách quần áo
Cố Tĩnh Trạch nói: "Sao được".
“Không phải anh sợ anh chạm vào em sẽ phát bệnh sao”.
“Anh chưa từng nan kham ở trước mặt em như vậy". Cố Tĩnh Trạch tức giận nói: "Lại nói tiếp, chuyện xấu của em bị anh nhìn thấy không ít".
Lâm Triệt quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái: "Em vui!”
Anh bị cô bỏ thuốc, cô thì say rượu hồ nháo.
Thật là tật xấu đều bị anh nhìn thấy.
Lâm Triệt nghĩ, Mạc Huệ Linh khẳng định sẽ không như vậy.
Khó trách anh yêu Mạc Huệ Linh, không thích cô, phụ nữ ở trước mặt đàn ông vẫn nên bảo trì chút khoảng cách, có chút hình tượng, bằng không sao đàn ông thích được.
Đặc biệt là Cố Tĩnh Trạch, nhân vật cao cao tại thượng như vậy, khẳng định gặp qua toàn là thục nữ.
Cố Tĩnh Trạch nghiêm túc xem khóa kéo cô, thật là rối rắm, nhất thời rất khó mở ra.
Đang nghiêm túc mở, lại lập tức chú ý tới, mình cúi đầu, đối diện sau cổ trắng nõn một mảnh của mình, phía dưới, quần áo đong đưa, một phần cảnh xuân phía trước, như ẩn như hiện.
Anh mơ hồ nhớ rõ cô đã nói qua, ngực mình có hình dạng mật đào.
Bây giờ nhìn…… Không ngờ là sự thật.
Tuy rằng bị áo ngực màu xanh nhạt che đậy hơn phân nửa, nhưng mà vẫn là có thể nhìn thấy một nửa hình tròn phía trước, trơn mềm đong đưa.
Từ góc độ này, có thể nhìn thấy một phần lớn da thịt sau lưng cô, da thịt tinh tế như gốm sứ, gần như nhìn không thấy lỗ chân lông, chỉ có một tầng lông tơ tinh tế ở phía trên, thoạt nhìn hình như là da thịt trẻ con.
Bất kỳ nhiên, yết hầu anh nóng lên, giật giật, dời ánh mắt đi, lại vẫn là cảm thấy bực bội bất kham.
Nhưng mà, giống như càng sốt ruột, động tác trong tay càng hỗn độn.
Mở như thế nào cũng mở không được, làm anh không khỏi buồn bực.
Trực tiếp dùng một chút lực, anh mắng: "Shit, sao mở không ra".
Mà anh dùng một chút lực, quần áo lập tức xé một chút.
Hỏng rồi
Lâm Triệt lập tức cũng không nghĩ tới, kéo lại quần áo, vô ngữ ngẩng đầu lên nhìn Cố Tĩnh Trạch, buồn bực kêu to, cảm giác làn da non trên người ở dưới khí lạnh, càng thêm không được tự nhiên: "Sao như vậy, Cố Tĩnh Trạch, có anh hỗ trợ như anh không?".
Cố Tĩnh Trạch cũng có chút bực, lúc này lỗ tai có chút đỏ lên, nhìn nơi đó, có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.
Phần lớn bộ đồ bị rớt xuống, thân thể của cô nửa che nửa lộ, lại càng mê người, cả người giống như lộ ra ánh sáng, lông tơ tinh tế đều nhiễm hơi thở trẻ con, làm người khó có thể cầm giữ được.
Tim anh lập tức “chạy” lên, giống như bị cái gì khảy nhẹ.
Cô quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái: "Bộ đồ bị hư rồi, anh hiểu được bộ đồ bao nhiêu tiền không?"..
Cố Tĩnh Trạch tức giận nói: "Anh đền cho em được chưa?".
“Hừ, anh phải đền em!”
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô một cái, cầm lấy điện thoại.
“Tìm một lễ phục dành cho phụ nữ đến đây, tất cả kích cỡ”. Nói xong, thấy Lâm Triệt bày vẻ mặt oán trách nhìn anh, trừng hai mắt to, ánh mắt tràn ngập ai oán, che lại bộ đồ của mình, trước ngực vốn dĩ không nhỏ, đôi tay vừa che lại, có vẻ lớn hơn nữa.
Cố Tĩnh Trạch ánh mắt mê ly một chút, nhìn cô, nhíu mày quay đầu đi.
Người ngu ngốc này.
Lâm Triệt không có biện pháp, dứt khoát quay xe lăn, vào phòng tắm.
Tìm cái áo tắm dài, tạm thời mặc vào.
/2856
|