5,
Hôm nay đón tôi, Giang Kiệt không đi xe máy.
“Xe của anh đâu?”
“Bán rồi.”
Giang Kiệt không giải thích thêm, khóe miệng giương lên, “Đi thôi.”
Giang Kiệt dắt tôi đi về phía trước, nhưng không phải hướng mà chúng tôi hay đi.
Không biết anh ấy định làm gì, đại khái là đi được vài trăm mét, đến một tiểu khu ở gần trường tôi thì dừng lại.
“Tầng ba, đi lên xem một chút đi.”
Tôi mơ hồ suy đoán.
Nhưng tôi không tin được.
Tôi lững thững đi lên tầng ba, mở cửa phòng.
Đẩy cửa bước vào, là một căn chung cư nhỏ có hai phòng ngủ.
Ngôi nhà không lớn, nhưng lại trang trí rất ấm áp.
Rèm cửa màu xanh da trời, một góc đang bị gió thổi bay.
Mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, cả căn phòng đều có màu vàng.
Hóa ra anh ấy nhớ tôi thích màu xanh.
Tôi không thể miêu tả được cảm giác của mình.
Trong hai cuộc đời, tôi đã sống ở biệt thự sang trọng, cũng ở qua căn phòng xập xệ.
Nhưng trong khoảnh khắc này, trái tim tôi dường như ngập tràn niềm vui.
“Anh bán xe để thuê ngôi nhà này sao?”
Đây là khu gần trường, tuy nhà cũ nhưng giá chắc chắn không hề thấp.
Tiền của Giang Kiệt chắc chắn không thể đủ thế chấp ngôi nhà này.
Giang Kiệt không nhắc đến chiếc xe máy mà nói: “Chỗ này gần trường của em, đi làm cũng thuận tiện. Hơn nữa bên kia không có nước nóng, sợ em không chịu được.”
Anh vừa nói xong, tôi đã quay đầu ôm eo anh.
Giang Kiệt bị hành động “ôm ấp yêu thương” của tôi làm cho giật mình.
Sững sờ một lúc nhưng cũng mở vòng tay ra ôm lấy tôi.
“Được rồi, bây giờ không phải lúc để khóc. Đêm nay cho em khóc thoải mái!”
Đồ không đứng đắn!
Đêm khuya, Giang Kiệt thành công làm cho tôi khóc, anh ấy ôm lấy tôi, thỏa mãn hôn tôi.
“Bà xã nói đúng, giường này quả thật k1ch thích hơn so với chiếc giường nhỏ kia.”
Tôi…?
Tôi nói điều này lúc nào?
Tôi cố hết sức chịu đựng để không đá người đàn ông này xuống giường.
Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi và Giang Kiệt hẹn nhau về nhà cũ thu dọn đồ đạc.
Buổi chiều, anh ấy không về nhà.
“Chiều nay anh có việc bận, xưởng xảy ra chút chuyện.”
Trên đường đi, Giang Kiệt gọi cho tôi.
Tôi không nghĩ nhiều nữa, “Vậy, em tự đi.”
Thật ra tôi cũng không có nhiều đồ, chỉ có một chiếc vali thôi.
Giang Kiệt có lẽ đang bận gì đó, tôi không hiểu liền cúp điện thoaij.
Trước kia Giang Kiệt không cho phép tôi đi một mình qua đây.
Chủ yếu là vì có quá nhiều công nhân, anh ấy cảm thấy không an toàn.
Nhưng giờ là ban ngày, chắc cũng không có gì gọi là không an toàn.
Không ngờ vừa bước vào đã có ba, bốn người công nhân đi theo tôi.
“Cô gái sống ở đây một mình sao?”
Tôi run lên: “Các người là ai, đi ra ngoài!”
“Đây là nhà chúng tôi, sao chúng tôi phải ra ngoài?”
Trong đó tên dẫn đầu cười thành tiếng: “Trước đây tôi thấy cô ở đây cùng một thằng nào đó, hai người chơi đủ rồi, giờ em đến chơi với anh?”
Trong phòng quá trống trải, tôi không tìm được công cụ nào để bảo vệ bản thân.
Tôi cắn răng chạy ra ngoài.
Mấy người kia phản ứng nhanh chóng, nắm lấy tóc của tôi, ném tôi xuống đất.
“Cô em dáng người đẹp, anh nhớ mong đã lâu, chỉ chờ ngày hôm nay.”
Nói rồi xúi người xuống.
Tôi l iề u mạng giãy dụa, điên cuồng hét lên, ngay vào lúc anh ta chuẩn bị chạm vào quần áo tôi, cửa đột nhiên bị đá văng.
Ngay lập tức, anh ta bị ngã xuống đất.
Thấy vậy, hai người công nhân còn lại muốn lao vào đánh người ở cửa.”
“Tôi là nhà đầu tư, các anh thật sự dám động thủ với tôi?”
Ba người nhìn nhau, giống như đang xác nhận câu nói này là thật hay giả.
Một lát sau bọn chúng mắng một câu rồi bỏ chạy.
Hứa Triệt cởi áo khoác khoác lên người tôi, nói với trợ lý bên cạnh, “Tìm cho ra ba người đó, nên làm thế nào thì anh tự biết mà làm.”
Trợ lý gật nhẹ đầu, quay người rời đi.
Hứa Triệt cúi đầu xuống, “Còn nhớ tôi không?”
Tay đang cầm mép áo của tôi siết chặt.
“Không nhớ ra.”
Trả lại áo cho anh ta, tôi cầm vali lên, “Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Sau khi tôi bước đi được một đoạn, Hứa Triệt nắm lấy cổ tay tôi, “Cô hình như rất sợ tôi?”
“Chúng ta không quen không biết, sao tôi lại sợ anh?”
“Đúng vậy.” Hứa Triệt từ từ buông tay, “Sao cô lại ở đây, tôi nhớ không nhầm khu này còn chưa hoàn thiện.”
“Không phải việc của anh.”
“Nhưng khu đất này là của tôi.”
Hứa Triệt nhìn chằm chằm vào tôi, “Cư trú bất hợp pháp, hay là tôi khởi kiện Giang Kiệt?”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi muốn cô.” Hứa Triệt không hề che giấu mục đích, “Trần Tiểu Hi, ngay từ đầu tôi đã nói, tôi thích cô.”
“Nhưng tôi cũng đã nói, tôi đã kết hôn.”
“Chuyện đó không liên quan.”
Tôi mím môi, anh ta xoay người nhìn tôi, “Giang Kiệt không cho cô được cuộc sống cô muốn, hạt ngọc không nên bị vấy bẩn bởi anh ta. Cô muốn để anh ta ăn cơm tù hay sao, tôi cho cô thời gian, cô tự lựa chọn đi.”
Tôi siết chặt vali đi ra ngoài.
Lần này, Hứa Triệt không ngăn cản tôi.
Hôm nay đón tôi, Giang Kiệt không đi xe máy.
“Xe của anh đâu?”
“Bán rồi.”
Giang Kiệt không giải thích thêm, khóe miệng giương lên, “Đi thôi.”
Giang Kiệt dắt tôi đi về phía trước, nhưng không phải hướng mà chúng tôi hay đi.
Không biết anh ấy định làm gì, đại khái là đi được vài trăm mét, đến một tiểu khu ở gần trường tôi thì dừng lại.
“Tầng ba, đi lên xem một chút đi.”
Tôi mơ hồ suy đoán.
Nhưng tôi không tin được.
Tôi lững thững đi lên tầng ba, mở cửa phòng.
Đẩy cửa bước vào, là một căn chung cư nhỏ có hai phòng ngủ.
Ngôi nhà không lớn, nhưng lại trang trí rất ấm áp.
Rèm cửa màu xanh da trời, một góc đang bị gió thổi bay.
Mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, cả căn phòng đều có màu vàng.
Hóa ra anh ấy nhớ tôi thích màu xanh.
Tôi không thể miêu tả được cảm giác của mình.
Trong hai cuộc đời, tôi đã sống ở biệt thự sang trọng, cũng ở qua căn phòng xập xệ.
Nhưng trong khoảnh khắc này, trái tim tôi dường như ngập tràn niềm vui.
“Anh bán xe để thuê ngôi nhà này sao?”
Đây là khu gần trường, tuy nhà cũ nhưng giá chắc chắn không hề thấp.
Tiền của Giang Kiệt chắc chắn không thể đủ thế chấp ngôi nhà này.
Giang Kiệt không nhắc đến chiếc xe máy mà nói: “Chỗ này gần trường của em, đi làm cũng thuận tiện. Hơn nữa bên kia không có nước nóng, sợ em không chịu được.”
Anh vừa nói xong, tôi đã quay đầu ôm eo anh.
Giang Kiệt bị hành động “ôm ấp yêu thương” của tôi làm cho giật mình.
Sững sờ một lúc nhưng cũng mở vòng tay ra ôm lấy tôi.
“Được rồi, bây giờ không phải lúc để khóc. Đêm nay cho em khóc thoải mái!”
Đồ không đứng đắn!
Đêm khuya, Giang Kiệt thành công làm cho tôi khóc, anh ấy ôm lấy tôi, thỏa mãn hôn tôi.
“Bà xã nói đúng, giường này quả thật k1ch thích hơn so với chiếc giường nhỏ kia.”
Tôi…?
Tôi nói điều này lúc nào?
Tôi cố hết sức chịu đựng để không đá người đàn ông này xuống giường.
Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi và Giang Kiệt hẹn nhau về nhà cũ thu dọn đồ đạc.
Buổi chiều, anh ấy không về nhà.
“Chiều nay anh có việc bận, xưởng xảy ra chút chuyện.”
Trên đường đi, Giang Kiệt gọi cho tôi.
Tôi không nghĩ nhiều nữa, “Vậy, em tự đi.”
Thật ra tôi cũng không có nhiều đồ, chỉ có một chiếc vali thôi.
Giang Kiệt có lẽ đang bận gì đó, tôi không hiểu liền cúp điện thoaij.
Trước kia Giang Kiệt không cho phép tôi đi một mình qua đây.
Chủ yếu là vì có quá nhiều công nhân, anh ấy cảm thấy không an toàn.
Nhưng giờ là ban ngày, chắc cũng không có gì gọi là không an toàn.
Không ngờ vừa bước vào đã có ba, bốn người công nhân đi theo tôi.
“Cô gái sống ở đây một mình sao?”
Tôi run lên: “Các người là ai, đi ra ngoài!”
“Đây là nhà chúng tôi, sao chúng tôi phải ra ngoài?”
Trong đó tên dẫn đầu cười thành tiếng: “Trước đây tôi thấy cô ở đây cùng một thằng nào đó, hai người chơi đủ rồi, giờ em đến chơi với anh?”
Trong phòng quá trống trải, tôi không tìm được công cụ nào để bảo vệ bản thân.
Tôi cắn răng chạy ra ngoài.
Mấy người kia phản ứng nhanh chóng, nắm lấy tóc của tôi, ném tôi xuống đất.
“Cô em dáng người đẹp, anh nhớ mong đã lâu, chỉ chờ ngày hôm nay.”
Nói rồi xúi người xuống.
Tôi l iề u mạng giãy dụa, điên cuồng hét lên, ngay vào lúc anh ta chuẩn bị chạm vào quần áo tôi, cửa đột nhiên bị đá văng.
Ngay lập tức, anh ta bị ngã xuống đất.
Thấy vậy, hai người công nhân còn lại muốn lao vào đánh người ở cửa.”
“Tôi là nhà đầu tư, các anh thật sự dám động thủ với tôi?”
Ba người nhìn nhau, giống như đang xác nhận câu nói này là thật hay giả.
Một lát sau bọn chúng mắng một câu rồi bỏ chạy.
Hứa Triệt cởi áo khoác khoác lên người tôi, nói với trợ lý bên cạnh, “Tìm cho ra ba người đó, nên làm thế nào thì anh tự biết mà làm.”
Trợ lý gật nhẹ đầu, quay người rời đi.
Hứa Triệt cúi đầu xuống, “Còn nhớ tôi không?”
Tay đang cầm mép áo của tôi siết chặt.
“Không nhớ ra.”
Trả lại áo cho anh ta, tôi cầm vali lên, “Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Sau khi tôi bước đi được một đoạn, Hứa Triệt nắm lấy cổ tay tôi, “Cô hình như rất sợ tôi?”
“Chúng ta không quen không biết, sao tôi lại sợ anh?”
“Đúng vậy.” Hứa Triệt từ từ buông tay, “Sao cô lại ở đây, tôi nhớ không nhầm khu này còn chưa hoàn thiện.”
“Không phải việc của anh.”
“Nhưng khu đất này là của tôi.”
Hứa Triệt nhìn chằm chằm vào tôi, “Cư trú bất hợp pháp, hay là tôi khởi kiện Giang Kiệt?”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi muốn cô.” Hứa Triệt không hề che giấu mục đích, “Trần Tiểu Hi, ngay từ đầu tôi đã nói, tôi thích cô.”
“Nhưng tôi cũng đã nói, tôi đã kết hôn.”
“Chuyện đó không liên quan.”
Tôi mím môi, anh ta xoay người nhìn tôi, “Giang Kiệt không cho cô được cuộc sống cô muốn, hạt ngọc không nên bị vấy bẩn bởi anh ta. Cô muốn để anh ta ăn cơm tù hay sao, tôi cho cô thời gian, cô tự lựa chọn đi.”
Tôi siết chặt vali đi ra ngoài.
Lần này, Hứa Triệt không ngăn cản tôi.
/11
|