Gió thu thoảng nhè nhẹ, lạnh mà người không hay.
Thành Đồng Khê nằm ở phía tây nam, mùa thu đến cũng không lạnh lắm nhưng lúc này Bạch Trì Như Ý đang ngồi trong đình hóng mát ở sơn trang nhà họ Bạch nghe Bạch Vô Ưu báo cáo về những thành tích gần đây của thiếu chủ nhà mình thì như bị con trai dội một gáo nước lạnh vào người khiến bà nổi da gà, e là sau đó sẽ cảm lạnh.
- Vô Ưu, ngươi đợi đã. Để phu nhân ta hình dung lại một lượt. - Bà nâng chén trà bằng sứ ngọc bích, nhấp một hớp.
Cạch!
Chén trà đập xuống. Bà bình tĩnh nhìn Bạch Vô Ưu đã báo cáo xong mọi chuyện về thiếu chủ.
- Ngươi nói là... thiếu chủ... - Mặt bà không hề biến sắc, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt giấy. Vì giúp Hiểu Ất bỏ rơi “con gái” mà con trai ta đã tự cho mình là thông minh, trở thành bạch mã hoàng tử dụ dỗ tiểu nữ nhà đó, trêu chọc đại tẩu của mình, lợi dụng hoàn cảnh biệt ly mà được đà lấn tới, ép người ta học làm sổ sách và dùng bàn tính. Nó cho rằng khi Hiểu Ất về đến kinh thành thì âm mưu sẽ thành công, nhưng con gái nhà người ta cũng hiểu rõ mục đích đen tối cùng với tính cách thâm hiểm và sự phóng túng của nó, muốn bỏ rơi nó phải không?
Dừng lại, bà dùng ánh mắt không hài lòng nhìn “Bạch công tử” ngồi bên cạnh.
Nghe đến từ “bỏ rơi”, mặt Bạch Phong Ninh nhăn lại, nhếch môi lên. Hắn lập tức đau khổ nhìn đi hướng khác. Hắn giơ tay thò xuống hồ khuấy động, chọc tức đàn cá nhỏ háu ăn. Hắn cảm nhận được sự đáng yêu của những loài động vật, nó còn khiến cho người ta thấy thích hơn là lời nói không thật lòng của các cô nương.
- Phu nhân, bề ngoài là thiếu chủ bỏ rơi người ta. Vị tiểu thư nhà họ Long đã nhiều lần đến sơn trang tìm thiếu chủ nhưng thiếu chủ đều sai người đuổi cô ấy đi ạ...
- Ngươi hiểu gì chứ? Xa lánh không gặp chính là dối lòng. Càng gây chuyện, càng khó xử, chính là càng để ý. Điều dễ nhận ra như vậy mà ngươi cũng không hiểu. Thiếu chủ của nhà ngươi, con trai bất hiếu của nhà ta không đấu lại người ta rồi nên mới tự hành hạ mình. Thật không ngờ! Thật không ngờ! Hiểu Ất ngốc nghếch nên mới không rõ con nai nhỏ của mình thế nào, mơ mơ hồ hồ. Kết quả là nuôi dạy ra một cô nương ghê gớm như vậy. Vô Ưu, ngươi nhớ cho kỹ, giai đoạn cao trào nhất là người đó sẽ chạy đến tìm ngươi, nhìn ngươi, nghe ngươi, nhưng người trong lòng lại hoàn toàn không phải ngươi. Nếu ngươi khó xử, không dám gặp cô ấy thì sẽ giống như thiếu chủ nhà ngươi bây giờ. Đó là thua cuộc. Thất bại hoàn toàn. Còn bị người ta nói là không có chút phong độ nào. Nước mắt nhi nữ chỉ cần nhỏ hai giọt là có thể lấy được sự cảm thông. Rõ ràng bỏ rơi người ta, nhưng còn có thể mắng người bị bỏ. Chiêu này cực độc!
- Bạch Trì thị, chẳng phải mẹ cũng giả bộ bế tắc cho con trai mình xem sao? Trông mẹ đâu như người không có cảm hứng sáng tác. - Bạch Phong Ninh quay lại cười.
- Ta đang dạy Vô Ưu phân biệt nữ nhân tốt xấu. Ngộ nhỡ Vô Ưu cũng giống như con rơi vào chính cái hố do mình đào thì phải làm thế nào? Từ nhỏ mẹ đã dạy con, trái tim đàn bà có lúc rất rộng, dù trước đó con có lên bao nhiêu con thuyền, thì chỉ cần cuối cùng con chịu dừng lại trên con thuyền nát của người ta, dù trước đó tay con từng có hơn nghìn người gối qua, thì người ta cũng có thể coi như đã trôi qua trong nháy mắt. Nhưng có lúc, trái tim người đàn bà lại nhỏ như đầu mũi kim vậy. Điều cấm kỵ nhất là bị đàn ông diễn trò, cố ý đùa cợt tình cảm trân quý của mình. Đặc biệt là gã đàn ông đó trước tiên thì lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng, nhưng đến cuối cùng lại nói một câu là “Chúng ta chỉ vui đùa mà thôi”. Con hiểu câu nói đó nghĩa là gì chứ?
- ...
- ...
- Này! Hai người đừng tròn xoe mắt nhìn ta như vậy. Hỏi ta đi, hỏi ta đi, hỏi ta đi.
- Vô Ưu, phiền ngươi hỏi mẹ ta giúp. - Bạch Phong Ninh đùn đẩy gánh nặng, tiếp tục cho những chú cá đáng yêu trong hồ ăn.
Vô Ưu nhận lệnh, thở dài hỏi:
- Phu nhân, nó nghĩa là gì ạ?
Bạch Trì Như Ý hoàn toàn chẳng còn chút nhiệt tình nào, đập bàn nói:\
- Đừng có đùa nữa!
Bạch Phong Ninh rắc đồ ăn xuống mặt hồ, mắt lim dim nhìn những chú cá nhỏ nhảy lên mặt nước, cố gắng giành thức ăn. Điều đó khiến hắn phì cười khó hiểu.
- Đối với nữ nhân mà nói, một câu “Chúng ta chỉ vui đùa mà thôi” còn có sức sát thương hơn cả một nghìn câu “Ta phải lòng muội rồi”. Từ đó về sau, mặc kệ con có đối tốt với cô ấy, thuận theo cô ấy, quan tâm đến cô ấy thế nào, thì cô ấy vẫn đều cảm thấy con đang dùng thủ đoạn đen tối, cay độc gì đó với cô ấy, quyết không để bị mắc lừa.
- Nếu con để cho cô ấy muốn gọi đến là đến, muốn đuổi đi liền đi thì sao ạ? - Hắn nhìn chú cá nhỏ nhưng lại cần sự tư vấn tâm lý của mẹ mình.
- Ồ! Nếu con có thể để người ta tùy tiện gọi tới... Hả? Con muốn “con gái” của Hiểu Ất đối với con... - Bạch Trì thị xua tay, tức giận: - Không được. Con đùa kiểu gì thế? Con là con trai của Tiểu Như Ý ta. Dẫu không thể đánh đâu thắng đó, dọc ngang tình trường thì cũng thôi, nhưng sao có thể để người ta đối xử với mình thế này, thế nọ được? Dù là đứa con gái đức hạnh hơn, thì có mẹ ở đây, mẹ không thể nhìn con trượt dốc được.
Bà nói xong liền kéo cậu con trai đang nhìn đàn cá như kẻ mất hồn đi.
- Chúng ta đi đâu ạ? - Hắn không hiểu hỏi.
- Giao chiến. - Tinh thần chiến đấu của bà đang sôi lên: - Cái gọi là tình trường cũng giống như chiến trường. Né tránh không chiến đấu thì không thu được chiến thắng cuối cùng. Muốn thắng thì phải chủ động tấn công. Con yên tâm. Có mẹ ở đây, mẹ sẽ đứng ra làm chủ cho con. Cho dù tiểu nha đầu đó có cao siêu đến mấy thì cũng phải khuất phục dưới tay mẹ tôi. A ha ha ha ha!
- ... Sao con trai lại cảm thấy hai người cứ như cùng hội cùng thuyền thế. Chỉ cần mẹ đừng lẫn lộn mà làm tổn hại đến con là được. - Tiểu thuyết của Tiểu Như Ý luôn hướng đến nữ quyền, tuy nhân vật nam mạnh mẽ nhưng cuối cùng cũng phải bó tay trước nhân vật nữ. Mẹ của hắn vốn đứng trên lập trường của nhân vật nữ bắt nạt đàn ông, trông chờ sự trợ giúp của bà ấy ư, có mà càng giúp càng rối hơn.
- Sao con có thể nghĩ về mẹ như vậy? Tuy Hiểu Ất luôn là nhân vật nam tuyệt đẹp trong mắt mẹ, tuy mẹ luôn ca tụng vẻ đẹp của người ta, tuy mẹ có yêu thích vẻ đẹp đó, tuy vẻ đáng yêu của người ta làm mẹ nảy sinh cảm giác khó tả...
- Bạch Trì thị, mẹ muốn con trai đọc gia huấn nhà họ Bạch cho mẹ nghe không? Phu quân của mẹ không có ở đây, thế mà mẹ vừa nói vẻ đáng yêu của người ta khiến mẹ nảy sinh cảm giác khó tả, mẹ cẩn thận kẻo cha về hỏi tội mẹ đấy. - Luôn miệng nói bị “cha người ta” hấp dẫn, mà còn muốn giúp hắn làm chủ? Bà không làm phản đồ là may lắm rồi.
- Ta... ta chỉ mơ tưởng một chút thôi. Con đừng có mách người cha khó đoán của con. Này, bây giờ mẹ đang giúp con đấy. Nhân lúc Hiểu Ất còn ở kinh thành, trời lại sắp mưa, nữ nhi muốn vượt tường, mẹ sẽ giúp con hái cành hạnh đỏ đang vươn ra ngoài đó. Dù cô ấy có ý này hay không thì trước tiên cũng phải giúp nhà họ Bạch kế thừa hương hỏa. Trong ba tội bất hiếu, thì tội tuyệt tự tuyệt tôn là lớn nhất đấy.
- ... Mẹ định khai chiến ở đâu thế?
- Khách điếm Đại Long Môn!
- Mẹ muốn con trai mình kế tục hương hỏa trước mặt dân chúng sao? Xin miễn cho kẻ bất tài con đây.
- Con nghĩ mẹ là kẻ ngốc sao mà lại dẫn con xông vào khách điếm nhà người ta xưng bá? Xì! Mẹ tự có cách khiến cho cành hạnh đỏ phải hiện nguyên hình. Cô nương đó ghen thế cơ mà.
Nhân thế có thể tồi tệ đến mức này sao?
Câu hỏi này không ngừng xoay vần trong đầu Long Tiểu Hoa từ khi chia tay Bạch Phong Ninh ở phường tiểu thuyết hôm qua đến giờ. Nhưng đến trưa hôm nay, người đàn bà đã hôn Bạch Phong Ninh lại ngọt ngào ôm cánh tay tên họ Bạch đó cười tít mắt, khiêu khích bước vào khách điếm Đại Long Môn dùng cơm. Cuối cùng, nàng đã biết kẻ khốn nạn nhất thế giới này không hề mất đi mà vẫn còn tồn tại.
- Tiểu nhị, cho ta gọi món. - Người đàn bà tỏ vẻ phong tình, một tay đưa lên phe phẩy bên má, tay kia đập bàn gọi lớn. Còn Bạch Phong Ninh chỉ mỉm cười không nói gì, thản nhiên để cho người bên cạnh muốn làm gì thì làm, cứ chăm chú uống trà. Dáng vẻ tự đắc của hắn khiến Long Tiểu Hoa càng thêm tức tối.
- 1227, từ sau khi cô bị đương gia bỏ rơi thì lại bị Bạch thiếu chủ bỏ rơi ư? Bạch công tử đổi đối tượng hẹn hò rồi. - 813 huých khuỷu tay vào nàng: - Nhưng đúng là biết người khó biết lòng. Vị này tuy xinh đẹp nhưng chắc cũng đã có gia thất, còn là người vùng khác, dáng vẻ và màu mắt đều không giống chúng ta. Có điều, sao Bạch thiếu chủ lại thích đàn bà có chồng như vậy chứ? Sở thích đặc biệt ư? Thật không ngờ khẩu bị của Bạch thiếu chủ lại lạ như vậy?
Khậc khậc khậc khậc! - Một tràng âm thanh kỳ dị vang lên.
- 1227, tôi đang nói chuyện với cô. Cô đừng gặm khay như vậy được không?
Khậc khậc khậc khâc! - Nàng muốn gặm đấy. Ánh mắt trừng trừng giận dữ.
- Người ta gọi cô ra để chọn món kìa.
Khậc khậc khậc khậc khậc khậc khậc!
- Sao cô không đi? Trừng mắt nhìn tôi làm gì?
- Người ta không gọi tôi. Người ta đến tìm cô để thị uy mà. Cô đi nạp mạng đi.
Khậc khậc khậc khậc khậc!
- Cô chẳng có chút nghĩa khí gì cả.
Nàng bị 813 đẩy mạnh đến thẳng chiến trường tình ái tàn khốc, phẫn nộ đứng trước đôi “cẩu nam nữ” lớn tiếng nói:
Khậc khậc khậc khậc!
- Muốn ăn gì?
- Tiểu Phong Ninh giới thiệu quán ăn này thật thú vị! Tiểu nhị gậm khay đến giúp khách gọi món ư?
- Long Nhi, đến giúp gọi món hay gặm khay vậy? Chọn như cũ đi.
Long Tiểu Hoa hỉ mũi vào câu Long Nhi đó. Nàng thích gặm khay đấy. Thật chẳng ra gì. Nàng quay đi, mỉm cười:
- Hai vị khách quan có muốn nếm thử món mới nhất của khách điếm chúng tôi không?
Bạch Trì Như Ý nhìn Long Tiểu Hoa thăm dò. Hôm qua, bà chỉ nhớ giọng nói gay gắt của nàng. Bà còn chưa kịp nhìn kỹ xem trông nàng thế nào.
©STENT
Lông mày cong cong, đôi mắt tròn tròn, đôi môi chu chu, mặc bộ y phục đồng loạt giống như các nha đầu khác, dáng vẻ trẻ trung, chiếc váy xòe trông khá đáng yêu giống với những gì mà Hiểu Ất đã nói. Nghĩ lại lúc đó Hiểu Ất chống cằm suy tư, mãi sau mặt mới hơi ửng đỏ, chỉ buông một câu như vậy...
- Còn miễn cưỡng coi như đáng yêu. Thuần tính hơn một chút thì càng tốt.
Đánh giá một cách khách quan, chỉ cần cô gái này thu lại mấy phần thô thiển, bất tài, thì chưa cần phải trưng ra cái vẻ đức hạnh cũng đã coi là một cô nương dễ mến rồi.
Đáng tiếc, lại là khí chất tồi tệ!
- Món ăn mới ư? Món gì vậy?
- Canh máu chó. - Nàng cong môi nói lớn, thái độ phục vụ nhiệt tình nhất.
- ... Phì phì! - Bạch Phong Ninh không nhịn được phì cười thành tiếng: - Xin hỏi có gia giảm thêm giấm không?
- Cho thêm giấm gì chứ? Không có giấm, rắc toàn là gia vị cay: tương ớt, ớt khô, ớt đỏ, ớt chỉ thiên, hạt tiêu, mù tạt... cùng với máu chó hầm trong bảy bảy bốn chín ngày.
Bạch Phong Ninh cố nhịn cười nhìn khuôn mặt tức tối đó. Mấy ngày không gặp, nàng không nghĩ ra cách gì giải cứu khách điếm thì thôi, lại còn có tâm trạng nghiên cứu cách bào chế độc dược nữa chứ. Quả nhiên cuối cùng nàng đã lạc bước sang tà môn.
- Hừ! Canh máu chó! Được đấy. - Bạch Trì Như Ý cười mà như không, nhìn thẳng vào kẻ đang khiêu chiến đó, rồi giơ ngón tay trỏ vuốt ve cái cằm xinh đẹp của cậu con trai nhà mình, còn mở to mắt nhìn Long Tiểu Hoa hỏi: - Nghe nói, đại tiểu thư nhà họ Long tìm người nghe ngóng tung tích của Tiểu Như Ý, không biết là có chuyện gì?
- Liên... liên quan gì đến bà?
- Đúng là không liên quan gì đến ta. Chỉ là Bạch Phong Ninh không nói cho cô biết rằng mình quen Tiểu Như Ý sao?
- Huynh quen Tiểu Như Ý? - Long Tiểu Hoa bỗng mở to mắt. Lúc này, nàng mới nhớ ra hắn đã từng nói sẽ giúp nàng xin chữ của Tiểu Như Ý. Tiểu Như Ý này thường sống ở nước láng giềng nên không thể mua cuốn tiểu thuyết có bút tích của người này ở thành Đồng Khê được. Nếu không phải cha nàng, chồng trước của nàng đã mua giúp nàng một cuốn... Nghĩ đến cuốn sách đã bị mình xé rách mà da đầu nàng bỗng thấy ngứa ngáy. Kết quả, nàng vẫn chưa hề nhìn thấy chữ viết rồng bay phượng múa của Tiểu Như Ý vì nước mưa đã làm nhòe mực rồi.
- Bạch Phong Ninh cũng thật xấu xa, hẳn là chưa nói cho cô biết mẹ của mình là Tiểu Như Ý tên tuổi lẫy lừng rồi. Nếu không phải vậy, cô cho rằng đi đâu để tìm được một nam nhân có khí chất nam chính từ đầu đến chân như vậy chứ? Đây chính là hạt giống thuần khiết được bồi dưỡng khí chất từ nhỏ. – Nói xong, bà khều khều khuôn mặt nhỏ trắng như ngọc đó, và nhận được một cái trừng mắt lạnh lùng mơ hồ mang ý cảnh báo đừng đùa quá trớn. Ức hiếp cành hạnh đỏ thì được, giày vò thì hắn sẽ đau lòng. Trong kinh thành, còn có tên tiểu tử quyền thế ngất trời, khó dây, lúc nào cũng bao bọc nàng. Nếu chọc giận vị đại nhân đó rồi thì e là hương hỏa nhà họ Bạch sẽ gặp nguy hiểm.
- Mẹ huynh là Tiểu Như Ý sao? - Long Tiểu Hoa đập hai tay lên bàn, nhào đến chỗ Bạch Phong Ninh: - Huynh... Huynh lại đùa cợt tôi!
- Ta “lại” đùa cợt muội lúc nào? - Bạch Phong Ninh dở khóc dở cười hỏi. Đùa cợt nàng ư? Cuối cùng không phải vẫn là hắn đau lòng sao? Cái loại tội danh đó, hắn chịu một lần là đủ rồi, thêm lần nữa ư? Không cần đâu.
- Huynh chưa từng nói với tôi, mẹ huynh là Tiểu Như Ý.
- Muội cũng chưa từng hỏi ta mà.
- Tôi đâu có biết Tiểu Như Ý lại là một người mẹ. Tôi còn tưởng đó là... đó là đàn ông... - Mặt nàng đỏ lên.
- Người tình trong mộng của muội quả là không ít. - Bạch Phong Ninh nhìn nàng cười. Đầu tiên là bạch mã hoàng tử, sau đó là Tiểu Như Ý. Tiếc là giấc mộng đẹp của nàng đã bị phá vỡ rồi.
- Vậy tại sao huynh lại nói với người đàn bà này? - Nàng thấy có gì đó không ổn, lập tức nhảy dựng lên, ra sức lấp liếm, lên án hắn là kẻ ăn cây táo rào cây sung, đối với vị đại tẩu đang khẩn thiết cần sự giúp đỡ của Tiểu Như Ý thì không cậy răng nói một câu nào, lại đi nói với một người đàn bà... một người đàn bà còn không hiểu đạo làm vợ, còn hư hỏng hơn cả nàng.
Bạch Phong Ninh nhếch môi, đang định trả lời thì bị Bạch Trì thị ngồi bên cạnh giơ tay ngăn lại.
Đôi môi xinh đẹp của bà mấp máy, từng chữ thốt ra:
- Muốn ghen tuông với con trai ta cũng được. “Con gái” của Hiểu Ất, xin hỏi cô đã có “hưu thư”[1] chưa?
[1] Giấy bỏ vợ.
Trả lời bà ư? Chỉ có một âm thanh đặc sắc của Long Tiểu Hoa mà thôi.
- Xì!
Thành Đồng Khê nằm ở phía tây nam, mùa thu đến cũng không lạnh lắm nhưng lúc này Bạch Trì Như Ý đang ngồi trong đình hóng mát ở sơn trang nhà họ Bạch nghe Bạch Vô Ưu báo cáo về những thành tích gần đây của thiếu chủ nhà mình thì như bị con trai dội một gáo nước lạnh vào người khiến bà nổi da gà, e là sau đó sẽ cảm lạnh.
- Vô Ưu, ngươi đợi đã. Để phu nhân ta hình dung lại một lượt. - Bà nâng chén trà bằng sứ ngọc bích, nhấp một hớp.
Cạch!
Chén trà đập xuống. Bà bình tĩnh nhìn Bạch Vô Ưu đã báo cáo xong mọi chuyện về thiếu chủ.
- Ngươi nói là... thiếu chủ... - Mặt bà không hề biến sắc, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt giấy. Vì giúp Hiểu Ất bỏ rơi “con gái” mà con trai ta đã tự cho mình là thông minh, trở thành bạch mã hoàng tử dụ dỗ tiểu nữ nhà đó, trêu chọc đại tẩu của mình, lợi dụng hoàn cảnh biệt ly mà được đà lấn tới, ép người ta học làm sổ sách và dùng bàn tính. Nó cho rằng khi Hiểu Ất về đến kinh thành thì âm mưu sẽ thành công, nhưng con gái nhà người ta cũng hiểu rõ mục đích đen tối cùng với tính cách thâm hiểm và sự phóng túng của nó, muốn bỏ rơi nó phải không?
Dừng lại, bà dùng ánh mắt không hài lòng nhìn “Bạch công tử” ngồi bên cạnh.
Nghe đến từ “bỏ rơi”, mặt Bạch Phong Ninh nhăn lại, nhếch môi lên. Hắn lập tức đau khổ nhìn đi hướng khác. Hắn giơ tay thò xuống hồ khuấy động, chọc tức đàn cá nhỏ háu ăn. Hắn cảm nhận được sự đáng yêu của những loài động vật, nó còn khiến cho người ta thấy thích hơn là lời nói không thật lòng của các cô nương.
- Phu nhân, bề ngoài là thiếu chủ bỏ rơi người ta. Vị tiểu thư nhà họ Long đã nhiều lần đến sơn trang tìm thiếu chủ nhưng thiếu chủ đều sai người đuổi cô ấy đi ạ...
- Ngươi hiểu gì chứ? Xa lánh không gặp chính là dối lòng. Càng gây chuyện, càng khó xử, chính là càng để ý. Điều dễ nhận ra như vậy mà ngươi cũng không hiểu. Thiếu chủ của nhà ngươi, con trai bất hiếu của nhà ta không đấu lại người ta rồi nên mới tự hành hạ mình. Thật không ngờ! Thật không ngờ! Hiểu Ất ngốc nghếch nên mới không rõ con nai nhỏ của mình thế nào, mơ mơ hồ hồ. Kết quả là nuôi dạy ra một cô nương ghê gớm như vậy. Vô Ưu, ngươi nhớ cho kỹ, giai đoạn cao trào nhất là người đó sẽ chạy đến tìm ngươi, nhìn ngươi, nghe ngươi, nhưng người trong lòng lại hoàn toàn không phải ngươi. Nếu ngươi khó xử, không dám gặp cô ấy thì sẽ giống như thiếu chủ nhà ngươi bây giờ. Đó là thua cuộc. Thất bại hoàn toàn. Còn bị người ta nói là không có chút phong độ nào. Nước mắt nhi nữ chỉ cần nhỏ hai giọt là có thể lấy được sự cảm thông. Rõ ràng bỏ rơi người ta, nhưng còn có thể mắng người bị bỏ. Chiêu này cực độc!
- Bạch Trì thị, chẳng phải mẹ cũng giả bộ bế tắc cho con trai mình xem sao? Trông mẹ đâu như người không có cảm hứng sáng tác. - Bạch Phong Ninh quay lại cười.
- Ta đang dạy Vô Ưu phân biệt nữ nhân tốt xấu. Ngộ nhỡ Vô Ưu cũng giống như con rơi vào chính cái hố do mình đào thì phải làm thế nào? Từ nhỏ mẹ đã dạy con, trái tim đàn bà có lúc rất rộng, dù trước đó con có lên bao nhiêu con thuyền, thì chỉ cần cuối cùng con chịu dừng lại trên con thuyền nát của người ta, dù trước đó tay con từng có hơn nghìn người gối qua, thì người ta cũng có thể coi như đã trôi qua trong nháy mắt. Nhưng có lúc, trái tim người đàn bà lại nhỏ như đầu mũi kim vậy. Điều cấm kỵ nhất là bị đàn ông diễn trò, cố ý đùa cợt tình cảm trân quý của mình. Đặc biệt là gã đàn ông đó trước tiên thì lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng, nhưng đến cuối cùng lại nói một câu là “Chúng ta chỉ vui đùa mà thôi”. Con hiểu câu nói đó nghĩa là gì chứ?
- ...
- ...
- Này! Hai người đừng tròn xoe mắt nhìn ta như vậy. Hỏi ta đi, hỏi ta đi, hỏi ta đi.
- Vô Ưu, phiền ngươi hỏi mẹ ta giúp. - Bạch Phong Ninh đùn đẩy gánh nặng, tiếp tục cho những chú cá đáng yêu trong hồ ăn.
Vô Ưu nhận lệnh, thở dài hỏi:
- Phu nhân, nó nghĩa là gì ạ?
Bạch Trì Như Ý hoàn toàn chẳng còn chút nhiệt tình nào, đập bàn nói:\
- Đừng có đùa nữa!
Bạch Phong Ninh rắc đồ ăn xuống mặt hồ, mắt lim dim nhìn những chú cá nhỏ nhảy lên mặt nước, cố gắng giành thức ăn. Điều đó khiến hắn phì cười khó hiểu.
- Đối với nữ nhân mà nói, một câu “Chúng ta chỉ vui đùa mà thôi” còn có sức sát thương hơn cả một nghìn câu “Ta phải lòng muội rồi”. Từ đó về sau, mặc kệ con có đối tốt với cô ấy, thuận theo cô ấy, quan tâm đến cô ấy thế nào, thì cô ấy vẫn đều cảm thấy con đang dùng thủ đoạn đen tối, cay độc gì đó với cô ấy, quyết không để bị mắc lừa.
- Nếu con để cho cô ấy muốn gọi đến là đến, muốn đuổi đi liền đi thì sao ạ? - Hắn nhìn chú cá nhỏ nhưng lại cần sự tư vấn tâm lý của mẹ mình.
- Ồ! Nếu con có thể để người ta tùy tiện gọi tới... Hả? Con muốn “con gái” của Hiểu Ất đối với con... - Bạch Trì thị xua tay, tức giận: - Không được. Con đùa kiểu gì thế? Con là con trai của Tiểu Như Ý ta. Dẫu không thể đánh đâu thắng đó, dọc ngang tình trường thì cũng thôi, nhưng sao có thể để người ta đối xử với mình thế này, thế nọ được? Dù là đứa con gái đức hạnh hơn, thì có mẹ ở đây, mẹ không thể nhìn con trượt dốc được.
Bà nói xong liền kéo cậu con trai đang nhìn đàn cá như kẻ mất hồn đi.
- Chúng ta đi đâu ạ? - Hắn không hiểu hỏi.
- Giao chiến. - Tinh thần chiến đấu của bà đang sôi lên: - Cái gọi là tình trường cũng giống như chiến trường. Né tránh không chiến đấu thì không thu được chiến thắng cuối cùng. Muốn thắng thì phải chủ động tấn công. Con yên tâm. Có mẹ ở đây, mẹ sẽ đứng ra làm chủ cho con. Cho dù tiểu nha đầu đó có cao siêu đến mấy thì cũng phải khuất phục dưới tay mẹ tôi. A ha ha ha ha!
- ... Sao con trai lại cảm thấy hai người cứ như cùng hội cùng thuyền thế. Chỉ cần mẹ đừng lẫn lộn mà làm tổn hại đến con là được. - Tiểu thuyết của Tiểu Như Ý luôn hướng đến nữ quyền, tuy nhân vật nam mạnh mẽ nhưng cuối cùng cũng phải bó tay trước nhân vật nữ. Mẹ của hắn vốn đứng trên lập trường của nhân vật nữ bắt nạt đàn ông, trông chờ sự trợ giúp của bà ấy ư, có mà càng giúp càng rối hơn.
- Sao con có thể nghĩ về mẹ như vậy? Tuy Hiểu Ất luôn là nhân vật nam tuyệt đẹp trong mắt mẹ, tuy mẹ luôn ca tụng vẻ đẹp của người ta, tuy mẹ có yêu thích vẻ đẹp đó, tuy vẻ đáng yêu của người ta làm mẹ nảy sinh cảm giác khó tả...
- Bạch Trì thị, mẹ muốn con trai đọc gia huấn nhà họ Bạch cho mẹ nghe không? Phu quân của mẹ không có ở đây, thế mà mẹ vừa nói vẻ đáng yêu của người ta khiến mẹ nảy sinh cảm giác khó tả, mẹ cẩn thận kẻo cha về hỏi tội mẹ đấy. - Luôn miệng nói bị “cha người ta” hấp dẫn, mà còn muốn giúp hắn làm chủ? Bà không làm phản đồ là may lắm rồi.
- Ta... ta chỉ mơ tưởng một chút thôi. Con đừng có mách người cha khó đoán của con. Này, bây giờ mẹ đang giúp con đấy. Nhân lúc Hiểu Ất còn ở kinh thành, trời lại sắp mưa, nữ nhi muốn vượt tường, mẹ sẽ giúp con hái cành hạnh đỏ đang vươn ra ngoài đó. Dù cô ấy có ý này hay không thì trước tiên cũng phải giúp nhà họ Bạch kế thừa hương hỏa. Trong ba tội bất hiếu, thì tội tuyệt tự tuyệt tôn là lớn nhất đấy.
- ... Mẹ định khai chiến ở đâu thế?
- Khách điếm Đại Long Môn!
- Mẹ muốn con trai mình kế tục hương hỏa trước mặt dân chúng sao? Xin miễn cho kẻ bất tài con đây.
- Con nghĩ mẹ là kẻ ngốc sao mà lại dẫn con xông vào khách điếm nhà người ta xưng bá? Xì! Mẹ tự có cách khiến cho cành hạnh đỏ phải hiện nguyên hình. Cô nương đó ghen thế cơ mà.
Nhân thế có thể tồi tệ đến mức này sao?
Câu hỏi này không ngừng xoay vần trong đầu Long Tiểu Hoa từ khi chia tay Bạch Phong Ninh ở phường tiểu thuyết hôm qua đến giờ. Nhưng đến trưa hôm nay, người đàn bà đã hôn Bạch Phong Ninh lại ngọt ngào ôm cánh tay tên họ Bạch đó cười tít mắt, khiêu khích bước vào khách điếm Đại Long Môn dùng cơm. Cuối cùng, nàng đã biết kẻ khốn nạn nhất thế giới này không hề mất đi mà vẫn còn tồn tại.
- Tiểu nhị, cho ta gọi món. - Người đàn bà tỏ vẻ phong tình, một tay đưa lên phe phẩy bên má, tay kia đập bàn gọi lớn. Còn Bạch Phong Ninh chỉ mỉm cười không nói gì, thản nhiên để cho người bên cạnh muốn làm gì thì làm, cứ chăm chú uống trà. Dáng vẻ tự đắc của hắn khiến Long Tiểu Hoa càng thêm tức tối.
- 1227, từ sau khi cô bị đương gia bỏ rơi thì lại bị Bạch thiếu chủ bỏ rơi ư? Bạch công tử đổi đối tượng hẹn hò rồi. - 813 huých khuỷu tay vào nàng: - Nhưng đúng là biết người khó biết lòng. Vị này tuy xinh đẹp nhưng chắc cũng đã có gia thất, còn là người vùng khác, dáng vẻ và màu mắt đều không giống chúng ta. Có điều, sao Bạch thiếu chủ lại thích đàn bà có chồng như vậy chứ? Sở thích đặc biệt ư? Thật không ngờ khẩu bị của Bạch thiếu chủ lại lạ như vậy?
Khậc khậc khậc khậc! - Một tràng âm thanh kỳ dị vang lên.
- 1227, tôi đang nói chuyện với cô. Cô đừng gặm khay như vậy được không?
Khậc khậc khậc khâc! - Nàng muốn gặm đấy. Ánh mắt trừng trừng giận dữ.
- Người ta gọi cô ra để chọn món kìa.
Khậc khậc khậc khậc khậc khậc khậc!
- Sao cô không đi? Trừng mắt nhìn tôi làm gì?
- Người ta không gọi tôi. Người ta đến tìm cô để thị uy mà. Cô đi nạp mạng đi.
Khậc khậc khậc khậc khậc!
- Cô chẳng có chút nghĩa khí gì cả.
Nàng bị 813 đẩy mạnh đến thẳng chiến trường tình ái tàn khốc, phẫn nộ đứng trước đôi “cẩu nam nữ” lớn tiếng nói:
Khậc khậc khậc khậc!
- Muốn ăn gì?
- Tiểu Phong Ninh giới thiệu quán ăn này thật thú vị! Tiểu nhị gậm khay đến giúp khách gọi món ư?
- Long Nhi, đến giúp gọi món hay gặm khay vậy? Chọn như cũ đi.
Long Tiểu Hoa hỉ mũi vào câu Long Nhi đó. Nàng thích gặm khay đấy. Thật chẳng ra gì. Nàng quay đi, mỉm cười:
- Hai vị khách quan có muốn nếm thử món mới nhất của khách điếm chúng tôi không?
Bạch Trì Như Ý nhìn Long Tiểu Hoa thăm dò. Hôm qua, bà chỉ nhớ giọng nói gay gắt của nàng. Bà còn chưa kịp nhìn kỹ xem trông nàng thế nào.
©STENT
Lông mày cong cong, đôi mắt tròn tròn, đôi môi chu chu, mặc bộ y phục đồng loạt giống như các nha đầu khác, dáng vẻ trẻ trung, chiếc váy xòe trông khá đáng yêu giống với những gì mà Hiểu Ất đã nói. Nghĩ lại lúc đó Hiểu Ất chống cằm suy tư, mãi sau mặt mới hơi ửng đỏ, chỉ buông một câu như vậy...
- Còn miễn cưỡng coi như đáng yêu. Thuần tính hơn một chút thì càng tốt.
Đánh giá một cách khách quan, chỉ cần cô gái này thu lại mấy phần thô thiển, bất tài, thì chưa cần phải trưng ra cái vẻ đức hạnh cũng đã coi là một cô nương dễ mến rồi.
Đáng tiếc, lại là khí chất tồi tệ!
- Món ăn mới ư? Món gì vậy?
- Canh máu chó. - Nàng cong môi nói lớn, thái độ phục vụ nhiệt tình nhất.
- ... Phì phì! - Bạch Phong Ninh không nhịn được phì cười thành tiếng: - Xin hỏi có gia giảm thêm giấm không?
- Cho thêm giấm gì chứ? Không có giấm, rắc toàn là gia vị cay: tương ớt, ớt khô, ớt đỏ, ớt chỉ thiên, hạt tiêu, mù tạt... cùng với máu chó hầm trong bảy bảy bốn chín ngày.
Bạch Phong Ninh cố nhịn cười nhìn khuôn mặt tức tối đó. Mấy ngày không gặp, nàng không nghĩ ra cách gì giải cứu khách điếm thì thôi, lại còn có tâm trạng nghiên cứu cách bào chế độc dược nữa chứ. Quả nhiên cuối cùng nàng đã lạc bước sang tà môn.
- Hừ! Canh máu chó! Được đấy. - Bạch Trì Như Ý cười mà như không, nhìn thẳng vào kẻ đang khiêu chiến đó, rồi giơ ngón tay trỏ vuốt ve cái cằm xinh đẹp của cậu con trai nhà mình, còn mở to mắt nhìn Long Tiểu Hoa hỏi: - Nghe nói, đại tiểu thư nhà họ Long tìm người nghe ngóng tung tích của Tiểu Như Ý, không biết là có chuyện gì?
- Liên... liên quan gì đến bà?
- Đúng là không liên quan gì đến ta. Chỉ là Bạch Phong Ninh không nói cho cô biết rằng mình quen Tiểu Như Ý sao?
- Huynh quen Tiểu Như Ý? - Long Tiểu Hoa bỗng mở to mắt. Lúc này, nàng mới nhớ ra hắn đã từng nói sẽ giúp nàng xin chữ của Tiểu Như Ý. Tiểu Như Ý này thường sống ở nước láng giềng nên không thể mua cuốn tiểu thuyết có bút tích của người này ở thành Đồng Khê được. Nếu không phải cha nàng, chồng trước của nàng đã mua giúp nàng một cuốn... Nghĩ đến cuốn sách đã bị mình xé rách mà da đầu nàng bỗng thấy ngứa ngáy. Kết quả, nàng vẫn chưa hề nhìn thấy chữ viết rồng bay phượng múa của Tiểu Như Ý vì nước mưa đã làm nhòe mực rồi.
- Bạch Phong Ninh cũng thật xấu xa, hẳn là chưa nói cho cô biết mẹ của mình là Tiểu Như Ý tên tuổi lẫy lừng rồi. Nếu không phải vậy, cô cho rằng đi đâu để tìm được một nam nhân có khí chất nam chính từ đầu đến chân như vậy chứ? Đây chính là hạt giống thuần khiết được bồi dưỡng khí chất từ nhỏ. – Nói xong, bà khều khều khuôn mặt nhỏ trắng như ngọc đó, và nhận được một cái trừng mắt lạnh lùng mơ hồ mang ý cảnh báo đừng đùa quá trớn. Ức hiếp cành hạnh đỏ thì được, giày vò thì hắn sẽ đau lòng. Trong kinh thành, còn có tên tiểu tử quyền thế ngất trời, khó dây, lúc nào cũng bao bọc nàng. Nếu chọc giận vị đại nhân đó rồi thì e là hương hỏa nhà họ Bạch sẽ gặp nguy hiểm.
- Mẹ huynh là Tiểu Như Ý sao? - Long Tiểu Hoa đập hai tay lên bàn, nhào đến chỗ Bạch Phong Ninh: - Huynh... Huynh lại đùa cợt tôi!
- Ta “lại” đùa cợt muội lúc nào? - Bạch Phong Ninh dở khóc dở cười hỏi. Đùa cợt nàng ư? Cuối cùng không phải vẫn là hắn đau lòng sao? Cái loại tội danh đó, hắn chịu một lần là đủ rồi, thêm lần nữa ư? Không cần đâu.
- Huynh chưa từng nói với tôi, mẹ huynh là Tiểu Như Ý.
- Muội cũng chưa từng hỏi ta mà.
- Tôi đâu có biết Tiểu Như Ý lại là một người mẹ. Tôi còn tưởng đó là... đó là đàn ông... - Mặt nàng đỏ lên.
- Người tình trong mộng của muội quả là không ít. - Bạch Phong Ninh nhìn nàng cười. Đầu tiên là bạch mã hoàng tử, sau đó là Tiểu Như Ý. Tiếc là giấc mộng đẹp của nàng đã bị phá vỡ rồi.
- Vậy tại sao huynh lại nói với người đàn bà này? - Nàng thấy có gì đó không ổn, lập tức nhảy dựng lên, ra sức lấp liếm, lên án hắn là kẻ ăn cây táo rào cây sung, đối với vị đại tẩu đang khẩn thiết cần sự giúp đỡ của Tiểu Như Ý thì không cậy răng nói một câu nào, lại đi nói với một người đàn bà... một người đàn bà còn không hiểu đạo làm vợ, còn hư hỏng hơn cả nàng.
Bạch Phong Ninh nhếch môi, đang định trả lời thì bị Bạch Trì thị ngồi bên cạnh giơ tay ngăn lại.
Đôi môi xinh đẹp của bà mấp máy, từng chữ thốt ra:
- Muốn ghen tuông với con trai ta cũng được. “Con gái” của Hiểu Ất, xin hỏi cô đã có “hưu thư”[1] chưa?
[1] Giấy bỏ vợ.
Trả lời bà ư? Chỉ có một âm thanh đặc sắc của Long Tiểu Hoa mà thôi.
- Xì!
/87
|