Về chuyện khuyên Trương Kim Xưng bớt giết chóc, trong lòng Trình Danh Chấn cũng không nắm phần chắc chắn. Hắn cũng nghĩ giống mẹ mình, hắn tin không phải Trương Kim Xưng vì coi trọng mình mà phát binh công thành. Đồng thời hắn cũng không tin y vì sự ảnh hưởng của Đỗ Quyên mà tấn công Quán Đào. Tuy cảm động về tình cảm của Đỗ Quyên đã giành cho mình nhưng những chuyện trải qua trong đầm Cự Lộc cho hắn biết, Trương Kim Xưng tuyệt đối không phải là người sống vì tình, cũng sẽ không giảng giải tình người với ngươi. Ngược lại, Trương Kim Xưng với ác danh có thể khiến trẻ con khóc đêm nghe thấy phải ngừng khóc lại vô cùng bình tĩnh, vô cùng tỉnh áo, vô cùng giỏi về chế tạo cơ hội và lợi dụng cơ hội. Y như con rắn độc trong bụi cỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra cắn địch thủ một đòn trí mạng.
Trước là móc nối với Bát đương gia Lưu Triệu An sau là mượn cơ hội dùng binh, trừ tận gốc thế lực phản đối mình trong đầm Cự Lộc. Quá trình này không chỉ lợi dụng được sự kiêu ngạo của Lưu Triệu An, sự sơ xuất của Dương Công Khanh mà còn tính kế được cả sự trung thành của của Hách Lão Đao và sự lỗ mãng của Đỗ Quyên, ngay cả người ngoài mới tới là Trình Danh Chấn hắn cũng không ngoại lệ. Toàn bộ việc luận võ đoạt thân đều là trò khôi hài, hoàn toàn là một bước trong kế hoạch diệt trừ tận gốc của Trương Kim Xưng y.
Trình Danh Chấn không muốn giao tiếp với người như vậy. Nhưng bây giờ hắn lại không thế không giao tiếp với người như thế. Cẩn thận cân nhắc nguyên nhân Trương Kim Xưngđến huyện Quán Đào, hắn thấy thực ra không có hơn ba nguyên nhân. Thứ nhất, trong đầm Cự Lộc vừa mới chấm dứt nội lọa, Trương Kim Xưng bức thiết cần một hồi thắng lợi để ổn định quân tâm của mình, mà đại bộ phận hương dũng huyện Quán Đào sau khi được giải tán là một mục tiêu hoàn toàn dễ dàng đạt được. Thứ hai, tuy các hương dũng này cũng đã tức giận đối với việc mình bị bỏ tù oan nhưng vẫn không dám nói gì. Những việc Lâm huyện lệnh làm đã đủ khiến họ thất vọng và đau khổ. Mà Trương Kim Xưng thì lại nhận ra cơ hội các hương dũng đã không còn muốn bán mạng vì Lâm Huyện lệnh nữa, mới đại quy mô tiến đến. Thứ ba, Vương Nhị Mao quen thuộc với tình hình huyện Quán Đào có lực ảnh hưởng nhất định trong các hương dũng đã tới đầm Cự Lộc rồi, có gã làm nội ứng, tỷ lệ Trương Kim Xưng công phá Quán Đào hầu như nắm chắc. Loại cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống như này mà nếu không nắm được, Trương Kim Xưng sẽ không trở thành Đại đương gia của đội tặc đầm Cự Lộc.
Dù là tình huống nào thì thoạt nhìn cũng không có quan hệ gì lớn đến Trình Danh Chấn hắn. Nói một cách khác, lúc này hắn nợ ân tình với đám tăc này, chứ không phải chúng đến cầu cạnh hắn. Cho nên lời khuyến cáo của hắn với Trương Kim Xưng mà nói, nghe và không nghe cả hai cái đều ở giữa. Tiếp nhận rồi thì chẳng hóa ra mất hết ân tình, còn không tiếp nhận thì có lợi cho sự ủng hộ khí thế của các huynh đệ. Trong quan sát của hắn ở đầm Cự Lộc, giặc cỏ từ trại chủ cho tới binh quèn đều không có quân lương cố định, phần lớn đều cướp về mà có. Sau khi phá thành, gian dâm, cướp đoạt là phần thưởng cho các huynh đệ. Nếu như giết chóc, tàn phá thành mà không cho họ thỏa mãn họ sẽ oán hận. Trương đại đương gia vốn địa vị chưa củng cố sẽ tràn đầy nguy cơ.
Sau khi suy đi tính lại rất lâu, Trình Danh Chấn vẫn không có một nửa phần chắc chắn có thể thuyết phục được Trương đại đương gia. Trình Chu thị thấy sắc mặt con có vẻ nghiêm trọng cũng không muốn quấy rầy hắn mà lẳng lặng xuống bếp dặn dò hai nha đầu chuẩn bị làm cơm. Mộc lúc sau, nồi cháo nhào bột mì nóng hổi đặt lên bàn, bà nhẹ nhàng xới cơm, ra hiện bảo con ăn trước rồi hãy suy nghĩ tiếp.
Cái nhà này trước nay không có người ngoài, hai nha đầu mua về bà cũng không quá chú ý đến tôn ti trật tự, rất thân thiết hay trò chuyện. Nhưng từ sau khi gặp Trình Danh Chấn, các cô như chuột gặp mèo vậy, luôn tìm cơ hội chốn tránh đối phương. Trình Chu thị nhìn thấy vậy, buồn cười gõ vào bát cơm, mím môi hỏi:
- Hai ngươi trốn cái gì vậy? Nó không phải người ngoài. Mấy hôm trước bị xử án oan, hôm qua không phải Huyện lão thái gia đã tuyên nó vô tội rồi hay sao? Các ngươi cần gì phải sợ nó thế?
- Cháu, cháu quên tắt lửa trong bếp!
Một tỳ nữ tên là Quất tử nhìn trộm mái tóc rối bù của Trình Danh Chấn một cái rồi thì thào đáp lại:
- Lão phu nhân đừng hiểu lầm, cháu đi tắt lửa trước rồi sẽ đến hầu hạ lão phu nhân và thiếu gia!
- Này, ta đi lấy ít than trắng đến.
Nhẹ nhàng ngồi chỗm xuống, nha hòa Liễu Diệp cũng kiếm cớ chuẩn bị chuồn đi. Huyện lệnh trả lại sự trong sạch cho Trình thiếu gia nhưng hắn vẫn là huynh đệ kết nghĩa của Trương Kim Xưng. Nghe nói Trương Kim Xưng kia là một tên mặt mũi hung tợn, răng cưa tóc đỏ, ngày nào cũng phải ăn tươi nuốt sống người khác. Trình Danh Chấn làm huynh đệ kết nghĩa với người này, ai mà biết có nhiễm thói quen đó không? Hai tiểu nha hoàn tuy rằng kính trọng lão phu nhân nhưng lại không cam tâm làm thức ăn cho hắn.
Trình Chu thịsuy nghĩ một chút rồi hiểu ngay suy nghĩ thực của hai tiểu nha đầu này. Bất giác bà tức giận ném đũa thật mạnh lên bàn, rồi quát lớn. Trình Danh Chấn nhìn thấy cảnh này, vội ngăn mẹ:
- Ăn cơm, hai mẹ con mình đã lâu không ăn cùng nhau. Các cô ấy bận gì thì để họ đi đi. Sau này quen rồi tự nhiên sẽ không câu nệ nữa.
- Các ngươi nghe thấy chưa, đừng một chút lương tâm cũng không có.
Trình Chu thị liếc mắt làm cho hai nha đầu kia sợ đến mức suýt khóc lên. Không muốn giữ họ lại bên mình làm cho mất hứng, bà khoát tay, cho phép hai nha đầu lui ra, sau lại nhìn con với vẻ yêu thương, hạ giọng nói:
- Con đừng để bụng, chúng nó nghe những tin đồn nên mới sợ con. Dù sao hai mẹ con ta cũng không làm gì thẹn với lương tâm, mặc kệ người khác, cứ để bọn họ nói bậy đi.
- Trong đại lao, con đã nhìn thấu rồi! Mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều. Mẹ ăn cơm, ăn cơm đi.
Trình Danh Chấn nhìn mẹ cười, chìa tay ra. Dù bên ngoài có bao nhiêu sơn hào hải vị thì cháo và cơm trắng nhà mình vẫn ngon hơn. Hắn nuốt một miếng cơm xuống yết hầu, đột nhiên có một tiếng hô to:
- Tiểu cửa ca đã về rồi sao? Mấy người tránh sang một bên đừng có cản đường của ta. Ta đến nhà Tiểu cửu xa, không cần chào! Mùi cháo thơm quá, là đại nương tự tay nấu rồi, có một bữa rồi...
Còn chưa dứt lời, một hình ảnh quen thuộc mang theo cả hàn khí tiến vào. Anh ta đĩnh đạc ngồi lên ghế tiếp tục hét lớn:
- Ai da, cháu mệt chết đi được. Đại nương, cháu cũng muốn ăn. Phiền đại nương cho cháu một bát cháo với.
Không cần hỏi, người này có biến ngay thành bụi thì Trình Danh Chấn cũng phân biệt được. Lúc ở trong ngục, nghĩ rằng có thể mình bị người này bán đứng, hắn còn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ nhìn Vương Nhị Mao, hắn lại có chút áy náy. Bạn tốt gầy đi rõ ràng, mặt đầy bụi. Không ngồi tù mà tóc còn rối hơn cả kẻ ngồi tù. Ngọn tóc khô vàng còn vương cả mấy gốc cỏ.
- Huynh, huynh không phải bị họ Lâm đánh cho đến ngu rồi đấy chứ!
Vương Nhị Mao bị Trình Danh Chấn nhìn liền cả người thấy không được tự nhiên, vừa nuốt vừa che mặt, vừa hỏi, nghẹn đến mức ho khan, nước mũi nước miếng chảy hết ra.
- Chậm một chút, chậm một chút, Liễu Diệp, còn không mau rót nước lại đây.
Trình Chu thị hoảng hồn, vừa vuốt lưng cho Vương Nhị Mao vừa lớn tiếng nói ra bên ngoài.
- Chưa, chưa, khụ khụ, khụ. Ôi, cháu nghẹn chết mất.
Vương Nhị Mao khoát tay cười tỏ vẻ mình không sao:
- Cái bánh màn thầu này bắt nạt cháu. Đại nương đừng lo không phải cháu mắng Người đâu. Gần đây cháu rất xui xẻo, đi tới đâu cung không được yên.
- Ta thấy dù ngươi có đi đến đâu thì cũng không cảm thấy yên ổn đâu!
Trình Danh Chấn cười bũi môi, giơ tay vỗ gáy Vương Nhị Mao, nhân tiện giải quyết phiền toái cho đối phương:
- Từ từ, ngồi xuống ăn đi, không ai cướp của ngươi đâu. Dù gì thì giờ ngươi cũng là đường chủ rồi, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đúng, cẩn thận không người ta lại không phục đâu.
- Trước mặt bọn họ, ừ, ừ!
Vương Nhị Mao ưỡn ngực rút lưng làm ra vẻ một lão Đại giang hồ:
- Tốt xấu gì thì đệ cũng làm Bộ đầu nửa năm, chưa từng ăn thịt dê, còn chưa thấy dê chạy sao?
Câu này chọc khiến mọi người không thể nhịn cười, không khí trong phòng náo nhiệt hẳn lên. Trình Chu thị cảm kích Vương Nhị Mao đã giúp nhà mình, bà coi gã cũng như con, thêm cơm thêm rau. Vương Nhị Mao cũng không khách sáo, ăn như gió cuốn mây tan, trong nhay mắt gã đã chén hết hai bát cháo, còn thoải mái vỗ bụng:
- Cháu no rồi, rốt cuộc cũng no rồi. Đại nương làm đồ ăn cháu mới được ăn no. Cháu về nhà chào hỏi trước, sau đó lại đến đây. Tiểu Cửu ca cứ ăn từ từ thôi, cả huyện thành đã bị người của đầm Cự Lộc thu phục rồi, mấy nhà giàu cũng bị các huynh đệ bao vây rồi, nhiều lắm chỉ hai buổi tối, cam đoan có thể phá được... Trương đại đương gia vào cửa nha môn, ông ta nói nếu vào sáng có thời gian chúng ta sẽ đi gặp ông ta một chuyến. Rất nhiều chuyện, ông ta cũng muốn từ từ bàn bàn với huynh.
Sao Trương Kim Xưng tự nhiên lại khách sáo với mình như vậy? Trình Danh Chấn đầy nghi ngờ. Từ trước đến nay Vương Nhị Mao đều không thích quan sát sắc mặt của người khác, gã vỗ vỗ cái bụng rồi nghênh ngang đi ra. Một lát sau, trong viện sát vách lại bắt đầu vọng đến giọng nói quái dị biến đổi của gã:
- Nhiều cô xinh đẹp thế này, các ngươi ai giành được thì mau giấu kĩ đi. Mau giấu kĩ đi... Cái gì...
Trình Danh Chấnlắc đầu cười khổ, bắt đầu ngưỡng mộ sự hào hiệp của người bạn tốt. Làm bộ đầu thì làm bộ dầu, làm giặc cỏ thì làm giặc cỏ, chỉ là thủ đoạn để mưu sinh, sẽ không vì sự thay đổi của thân phận mà trở lên xấu hổ.
Có lẽ vấn đề sinh tồn ngay trước mặt, rất nhiều chuyện bao gồm cả thị phi, thiện ác, đều phải đẩy ra xa?
Nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn đăm chiêu, trong mơ hồ có hai ánh sáng nhấp nhoáng, từng chút, từng chút từ từ sáng lên.
Trước là móc nối với Bát đương gia Lưu Triệu An sau là mượn cơ hội dùng binh, trừ tận gốc thế lực phản đối mình trong đầm Cự Lộc. Quá trình này không chỉ lợi dụng được sự kiêu ngạo của Lưu Triệu An, sự sơ xuất của Dương Công Khanh mà còn tính kế được cả sự trung thành của của Hách Lão Đao và sự lỗ mãng của Đỗ Quyên, ngay cả người ngoài mới tới là Trình Danh Chấn hắn cũng không ngoại lệ. Toàn bộ việc luận võ đoạt thân đều là trò khôi hài, hoàn toàn là một bước trong kế hoạch diệt trừ tận gốc của Trương Kim Xưng y.
Trình Danh Chấn không muốn giao tiếp với người như vậy. Nhưng bây giờ hắn lại không thế không giao tiếp với người như thế. Cẩn thận cân nhắc nguyên nhân Trương Kim Xưngđến huyện Quán Đào, hắn thấy thực ra không có hơn ba nguyên nhân. Thứ nhất, trong đầm Cự Lộc vừa mới chấm dứt nội lọa, Trương Kim Xưng bức thiết cần một hồi thắng lợi để ổn định quân tâm của mình, mà đại bộ phận hương dũng huyện Quán Đào sau khi được giải tán là một mục tiêu hoàn toàn dễ dàng đạt được. Thứ hai, tuy các hương dũng này cũng đã tức giận đối với việc mình bị bỏ tù oan nhưng vẫn không dám nói gì. Những việc Lâm huyện lệnh làm đã đủ khiến họ thất vọng và đau khổ. Mà Trương Kim Xưng thì lại nhận ra cơ hội các hương dũng đã không còn muốn bán mạng vì Lâm Huyện lệnh nữa, mới đại quy mô tiến đến. Thứ ba, Vương Nhị Mao quen thuộc với tình hình huyện Quán Đào có lực ảnh hưởng nhất định trong các hương dũng đã tới đầm Cự Lộc rồi, có gã làm nội ứng, tỷ lệ Trương Kim Xưng công phá Quán Đào hầu như nắm chắc. Loại cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống như này mà nếu không nắm được, Trương Kim Xưng sẽ không trở thành Đại đương gia của đội tặc đầm Cự Lộc.
Dù là tình huống nào thì thoạt nhìn cũng không có quan hệ gì lớn đến Trình Danh Chấn hắn. Nói một cách khác, lúc này hắn nợ ân tình với đám tăc này, chứ không phải chúng đến cầu cạnh hắn. Cho nên lời khuyến cáo của hắn với Trương Kim Xưng mà nói, nghe và không nghe cả hai cái đều ở giữa. Tiếp nhận rồi thì chẳng hóa ra mất hết ân tình, còn không tiếp nhận thì có lợi cho sự ủng hộ khí thế của các huynh đệ. Trong quan sát của hắn ở đầm Cự Lộc, giặc cỏ từ trại chủ cho tới binh quèn đều không có quân lương cố định, phần lớn đều cướp về mà có. Sau khi phá thành, gian dâm, cướp đoạt là phần thưởng cho các huynh đệ. Nếu như giết chóc, tàn phá thành mà không cho họ thỏa mãn họ sẽ oán hận. Trương đại đương gia vốn địa vị chưa củng cố sẽ tràn đầy nguy cơ.
Sau khi suy đi tính lại rất lâu, Trình Danh Chấn vẫn không có một nửa phần chắc chắn có thể thuyết phục được Trương đại đương gia. Trình Chu thị thấy sắc mặt con có vẻ nghiêm trọng cũng không muốn quấy rầy hắn mà lẳng lặng xuống bếp dặn dò hai nha đầu chuẩn bị làm cơm. Mộc lúc sau, nồi cháo nhào bột mì nóng hổi đặt lên bàn, bà nhẹ nhàng xới cơm, ra hiện bảo con ăn trước rồi hãy suy nghĩ tiếp.
Cái nhà này trước nay không có người ngoài, hai nha đầu mua về bà cũng không quá chú ý đến tôn ti trật tự, rất thân thiết hay trò chuyện. Nhưng từ sau khi gặp Trình Danh Chấn, các cô như chuột gặp mèo vậy, luôn tìm cơ hội chốn tránh đối phương. Trình Chu thị nhìn thấy vậy, buồn cười gõ vào bát cơm, mím môi hỏi:
- Hai ngươi trốn cái gì vậy? Nó không phải người ngoài. Mấy hôm trước bị xử án oan, hôm qua không phải Huyện lão thái gia đã tuyên nó vô tội rồi hay sao? Các ngươi cần gì phải sợ nó thế?
- Cháu, cháu quên tắt lửa trong bếp!
Một tỳ nữ tên là Quất tử nhìn trộm mái tóc rối bù của Trình Danh Chấn một cái rồi thì thào đáp lại:
- Lão phu nhân đừng hiểu lầm, cháu đi tắt lửa trước rồi sẽ đến hầu hạ lão phu nhân và thiếu gia!
- Này, ta đi lấy ít than trắng đến.
Nhẹ nhàng ngồi chỗm xuống, nha hòa Liễu Diệp cũng kiếm cớ chuẩn bị chuồn đi. Huyện lệnh trả lại sự trong sạch cho Trình thiếu gia nhưng hắn vẫn là huynh đệ kết nghĩa của Trương Kim Xưng. Nghe nói Trương Kim Xưng kia là một tên mặt mũi hung tợn, răng cưa tóc đỏ, ngày nào cũng phải ăn tươi nuốt sống người khác. Trình Danh Chấn làm huynh đệ kết nghĩa với người này, ai mà biết có nhiễm thói quen đó không? Hai tiểu nha hoàn tuy rằng kính trọng lão phu nhân nhưng lại không cam tâm làm thức ăn cho hắn.
Trình Chu thịsuy nghĩ một chút rồi hiểu ngay suy nghĩ thực của hai tiểu nha đầu này. Bất giác bà tức giận ném đũa thật mạnh lên bàn, rồi quát lớn. Trình Danh Chấn nhìn thấy cảnh này, vội ngăn mẹ:
- Ăn cơm, hai mẹ con mình đã lâu không ăn cùng nhau. Các cô ấy bận gì thì để họ đi đi. Sau này quen rồi tự nhiên sẽ không câu nệ nữa.
- Các ngươi nghe thấy chưa, đừng một chút lương tâm cũng không có.
Trình Chu thị liếc mắt làm cho hai nha đầu kia sợ đến mức suýt khóc lên. Không muốn giữ họ lại bên mình làm cho mất hứng, bà khoát tay, cho phép hai nha đầu lui ra, sau lại nhìn con với vẻ yêu thương, hạ giọng nói:
- Con đừng để bụng, chúng nó nghe những tin đồn nên mới sợ con. Dù sao hai mẹ con ta cũng không làm gì thẹn với lương tâm, mặc kệ người khác, cứ để bọn họ nói bậy đi.
- Trong đại lao, con đã nhìn thấu rồi! Mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều. Mẹ ăn cơm, ăn cơm đi.
Trình Danh Chấn nhìn mẹ cười, chìa tay ra. Dù bên ngoài có bao nhiêu sơn hào hải vị thì cháo và cơm trắng nhà mình vẫn ngon hơn. Hắn nuốt một miếng cơm xuống yết hầu, đột nhiên có một tiếng hô to:
- Tiểu cửa ca đã về rồi sao? Mấy người tránh sang một bên đừng có cản đường của ta. Ta đến nhà Tiểu cửu xa, không cần chào! Mùi cháo thơm quá, là đại nương tự tay nấu rồi, có một bữa rồi...
Còn chưa dứt lời, một hình ảnh quen thuộc mang theo cả hàn khí tiến vào. Anh ta đĩnh đạc ngồi lên ghế tiếp tục hét lớn:
- Ai da, cháu mệt chết đi được. Đại nương, cháu cũng muốn ăn. Phiền đại nương cho cháu một bát cháo với.
Không cần hỏi, người này có biến ngay thành bụi thì Trình Danh Chấn cũng phân biệt được. Lúc ở trong ngục, nghĩ rằng có thể mình bị người này bán đứng, hắn còn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ nhìn Vương Nhị Mao, hắn lại có chút áy náy. Bạn tốt gầy đi rõ ràng, mặt đầy bụi. Không ngồi tù mà tóc còn rối hơn cả kẻ ngồi tù. Ngọn tóc khô vàng còn vương cả mấy gốc cỏ.
- Huynh, huynh không phải bị họ Lâm đánh cho đến ngu rồi đấy chứ!
Vương Nhị Mao bị Trình Danh Chấn nhìn liền cả người thấy không được tự nhiên, vừa nuốt vừa che mặt, vừa hỏi, nghẹn đến mức ho khan, nước mũi nước miếng chảy hết ra.
- Chậm một chút, chậm một chút, Liễu Diệp, còn không mau rót nước lại đây.
Trình Chu thị hoảng hồn, vừa vuốt lưng cho Vương Nhị Mao vừa lớn tiếng nói ra bên ngoài.
- Chưa, chưa, khụ khụ, khụ. Ôi, cháu nghẹn chết mất.
Vương Nhị Mao khoát tay cười tỏ vẻ mình không sao:
- Cái bánh màn thầu này bắt nạt cháu. Đại nương đừng lo không phải cháu mắng Người đâu. Gần đây cháu rất xui xẻo, đi tới đâu cung không được yên.
- Ta thấy dù ngươi có đi đến đâu thì cũng không cảm thấy yên ổn đâu!
Trình Danh Chấn cười bũi môi, giơ tay vỗ gáy Vương Nhị Mao, nhân tiện giải quyết phiền toái cho đối phương:
- Từ từ, ngồi xuống ăn đi, không ai cướp của ngươi đâu. Dù gì thì giờ ngươi cũng là đường chủ rồi, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đúng, cẩn thận không người ta lại không phục đâu.
- Trước mặt bọn họ, ừ, ừ!
Vương Nhị Mao ưỡn ngực rút lưng làm ra vẻ một lão Đại giang hồ:
- Tốt xấu gì thì đệ cũng làm Bộ đầu nửa năm, chưa từng ăn thịt dê, còn chưa thấy dê chạy sao?
Câu này chọc khiến mọi người không thể nhịn cười, không khí trong phòng náo nhiệt hẳn lên. Trình Chu thị cảm kích Vương Nhị Mao đã giúp nhà mình, bà coi gã cũng như con, thêm cơm thêm rau. Vương Nhị Mao cũng không khách sáo, ăn như gió cuốn mây tan, trong nhay mắt gã đã chén hết hai bát cháo, còn thoải mái vỗ bụng:
- Cháu no rồi, rốt cuộc cũng no rồi. Đại nương làm đồ ăn cháu mới được ăn no. Cháu về nhà chào hỏi trước, sau đó lại đến đây. Tiểu Cửu ca cứ ăn từ từ thôi, cả huyện thành đã bị người của đầm Cự Lộc thu phục rồi, mấy nhà giàu cũng bị các huynh đệ bao vây rồi, nhiều lắm chỉ hai buổi tối, cam đoan có thể phá được... Trương đại đương gia vào cửa nha môn, ông ta nói nếu vào sáng có thời gian chúng ta sẽ đi gặp ông ta một chuyến. Rất nhiều chuyện, ông ta cũng muốn từ từ bàn bàn với huynh.
Sao Trương Kim Xưng tự nhiên lại khách sáo với mình như vậy? Trình Danh Chấn đầy nghi ngờ. Từ trước đến nay Vương Nhị Mao đều không thích quan sát sắc mặt của người khác, gã vỗ vỗ cái bụng rồi nghênh ngang đi ra. Một lát sau, trong viện sát vách lại bắt đầu vọng đến giọng nói quái dị biến đổi của gã:
- Nhiều cô xinh đẹp thế này, các ngươi ai giành được thì mau giấu kĩ đi. Mau giấu kĩ đi... Cái gì...
Trình Danh Chấnlắc đầu cười khổ, bắt đầu ngưỡng mộ sự hào hiệp của người bạn tốt. Làm bộ đầu thì làm bộ dầu, làm giặc cỏ thì làm giặc cỏ, chỉ là thủ đoạn để mưu sinh, sẽ không vì sự thay đổi của thân phận mà trở lên xấu hổ.
Có lẽ vấn đề sinh tồn ngay trước mặt, rất nhiều chuyện bao gồm cả thị phi, thiện ác, đều phải đẩy ra xa?
Nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn đăm chiêu, trong mơ hồ có hai ánh sáng nhấp nhoáng, từng chút, từng chút từ từ sáng lên.
/402
|