Số quân viện binh không nhiều, chỉ có một ngàn người,cũng chỉ là kỵ binh bình thường, nhưng cả người và chiến mã đều có tinh thần chiến đấu rất cao. Lần này, đến lượt đến lượt Ngõa Cương quân Vương Đức Nhân bị lâm vào tình cảnh rối loạn rồi, bọn họ vừa vội vã tìm kiếm tiện nghi, lại phải chia nhân mã sang phía tây một nửa phía đông một nửa. Mà ở địa hình ở phụ cận lại rất trống trải, nếu có kỵ binh đến sẽ bị đánh bại rất nhanh.
- Kết trận, kết trận, kết trận tại chỗ!
Không cần có đuổi theo quan quân, Vương Đức Nhân từ trong đám người nhảy ra, quơ quơ cánh tay kêu lên.
- Kết trận, kết trận, kết trận tại chỗ!
Mấy trăm tên lâu la thét lên, đem mệnh lệnh truyền khắp toàn quân.
Nhìn thấy Ngõa Cương quân bị dọa đến mức nhìn tình cảnh hỗn loạn hết cả lên, người chủ tướng dẫn viện quân đến khinh thường nhổ nước bọt xuống đất:
- Phì, còn gì là Ngõa Cương quân nữa. Mất mặt!
Dứt lời, cũng không lập tức tiến lên giúp đối phương, mà mệnh lệnh kỵ binh dưới trướng tìm nơi có địa thế tương đối cao để quan sát. Chính mình lại quay ngựa đi về hướng Minh Châu Quân. Ngựa còn cách Trình Danh Chấn khoảng một trượng, chắp tay thi lễ:
- Đồi Đậu Tử Vương Phục Bảo, xin ra mắt Đại Đương gia!
Trong tay có thiên quân vạn mã nhưng chỉ một mình đi đến đây, chỉ cần thấy dũng khí này, đã đủ để thấy thiện ý. Trình Danh Chấn vui vẻ, chắp tay cười nói:
- Vương Tướng quân quá đa lễ rồi. Trình mỗ có việc, không nghênh đón từ xa được, thứ tội thứ tội!
Vương Phục Bảo biết Trình Danh Chấn nghi ngờ ý đồ của mình, giọng nói đột nhiên đề cao vài phần:
- Nghe nói quan quân qua núi Bác Vọng, Đậu Thiên Vương biết sự tình có biến, Cho nên lập tức lệnh cho tại hạ xuất quân đến trợ giúp. Không ngờ…
Y hướng về phía Ngõa Cương quân nhìn, nhếch miệng cười,
- Không ngờ trên đường có đám đạo chích ngăn cản, cho nên trên đường chậm trễ chút thời gian. Cũng may vẫn còn chưa tới quá muộn, nếu không, đầu của Vương mỗ có bị chặt đến trăm lần, cũng không thể chuộc tội!
Trên chiến trường thanh âm ồn ào, lời của y chỉ có Trình Danh Chấn và máy trăm người bên cạnh có thể nghe rõ. Nhưng chính lần này vài trăm người đó nghe xong lại reo hò, cũng làm cho Vương Đức Nhân biết tình hình ở ngoài kia không ổn.
Tang Hiển Hòa đã dẫn đội tàn binh chạy xa, không có khả năng quay lại đánh nữa. Hiện giờ, có tới hơn một ngàn kỵ binh cùng với quân của Trình Danh Chấn đối đầu với Ngõa Cương quân. Nếu dựa theo quân số, Vương Đức Nhân chiến ưu thế. Nhưng Minh Châu Quân xưa nay dũng mãnh lại thiện chiến, mà ở dưới tay Vương Phục Bảo, ở dưới trướng Đậu Kiến Đức cũng rất khó tìm.
Đang lúc Vương Đức Nhân còn do dự chưa biết làm như thế nào, hai ngườiTrình Danh Chấn cùng Vương Phục Bảo đã bắt đầu phối hợp với nhau điều chỉnh đội hình. Toàn bộ kỵ binh Minh Châu Quân và bộ tốt thống nhất hợp thành một đội đảm nhận nhiệm vụ ở trung quân, Vương Phục Bảo và quân kỵ binh chia làm hai bộ phận, bảo vệ ở xung quanh hai cánh của Minh Châu Quân. Toàn bộ trận địa sau đó sẽ được hoán đổi, chỉ lát sau, đã điều chỉnh xong đội hình, bắt đầu tiến về phía Ngõa Cương quân.
Bọn họ chuẩn bị công kích?! Vương Đức Nhân tuy rằng không hiểu rõ trận hình đối phương bày tên là gì, bản năng lại cảm thấy có nguy hiểm. Vương Phục Bảo không ngờ đem toàn bộ kỵ binh dưới trướng giao cho Trình Danh Chấn chỉ huy! Trình Danh Chấn không ngờ không để ý đến việc binh ít tướng thiếu, chuẩn bị liều lĩnh tấn công liều mạng của chính mình! Ông trời, đây là trò gì vậy? Trình Danh Chấn cấu kết với người của Đậu Kiến Đức từ lúc nào, sao lại tin tưởng lẫn nhau như vậy?!
Về vấn đề này, lúc này trong lòng Trình Danh Chấn kỳ thực là cũng không hiểu ra sao. Hắn chính là kế thừa y bát của Trương Kim Xưng, cơ nghiệp của Đậu Kiến Đức có được từ tay Cao Sĩ Đạt. Trương Kim Xưng khi còn sống, đã trăm phương nghìn kế để thoát khỏi sự khống chế của của Hà Bắc lục lâm đạo Tổng Tiểu Bả Tử Cao Sĩ Đạt, thậm chí thay vào đó, Đậu Kiến Đức đã có tình bằng hữu với đại Đương gia đầu tiên của đầm Cự Lộc Tôn An Tổ, người không đội trời chung với Trương Kim Xưng. Cho nên, dựa theo những điều trên, hắn và Đậu Kiến Đức hai người cũng nên cả đời không qua lại với nhau mới đúng. Chẳng ai có thể nghĩ ở thời khắc nguy nan, Đậu Kiến Đức lại có thể ra tay trượng nghĩa giúp đỡ.
Đương nhiên, sự giúp đỡ này không phải không có cái giá của nó. Với tình hình trước mắt của Minh Châu Quân, nếu Đậu Kiến Đức có ý đồ thâu tóm, đoàn người căn bản không có năng lực phản kháng. Nhưng một điều quan trọng là Đậu Kiến Đức lần này chơi quân tử, bất kể là người thừa nhận cũng thế, không thừa nhận cũng thế, người ta là ngàn dặm xa xôi tới giúp, và xuất hiện giúp Minh Châu Quân đúng thời điểm quan trọng. Mà Vương Phục Bảo cũng rất chính trực, làm cho người ta căn bản không thể hoài nghi sự thành thực của y.
Nhìn lại khoảng cách hai bên, Trình Danh Chấn không thể hoài nghi Đậu Kiến Đức có rắp tâm khác. Khoảng cách giữa hai bên khá xa, cho dù là lúc đầu Đậu Kiến Đức phái viện binh là có chủ ý đi chăng nữa, Vương Bảo Phục cũng không thể trùng hợp như vậy được. Chỉ có thể nói, người tính không bằng trời tính, Vương Đức Nhân ở sau lưng của hắn tính toán rất tường tận, cũng mất một khoảng thời gian không nhỏ. Đậu Kiến Đức lại bỗng nhiên có ý tốt, buôn bán lời được chậu đầy bát tròn.
Việc đã đến nước này, chỉ có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã rồi mới tính đến chuyện khác. Nhìn thấy đội ngũ đã bắt đầu được triển khai, trong lòng Trình Danh Chấn mới cảm thấy yên tâm một chút. Theo tận mắt hắn nhìn thấy, thì đội quân kỵ binh của Vương Phục Bảo cũng có thể nói là tinh nhuệ. Tuy rằng binh khí và áo giáp còn kém hơn so với Minh Châu Quân một chút, nhưng hơn ở kỹ thuật cưỡi ngựa và quân kỷ nghiêm minh, lại khiến cho hành động của bọn họ nghiêm nghị sinh uy, làm cho không đối thủ nào dám coi thường.
Từ trước đến giờ Trình Danh Chấn luôn coi trọng việc rèn luyện tinh binh, nên quân lính vẫn đầy hăng hái hay khâm phục, mang binh chỉ để ý đến số lượng còn lại mặc kệ Vương Đức Nhân thấp thỏm lo âu. Trong lòng của hắn loáng thoáng có vài phần dự cảm, thả Tang Hiển Hòa và vây chặt đường lui của Trình Danh Chấn, chính mình lại đi vào vết xe đổ của Tang Hiển Hòa. Hành động này tuyệt đối không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mình hôm nay, mà mấy tháng sau, mấy năm sau, thậm chí là rất lâu sau, mình sẽ vẫn phải chịu hậu quả.
Bầy sói cũng có quy củ của bầy sói, y vừa mới nuốt Minh Châu, sẽ không ai mắng y lòng dạ độc ác ra tay tàn độc, ngược lại sẽ khâm phục y biết nắm thời cơ. Chỉ khi nào y mạo hiểm thất bại, thì sẽ trở thành trò cười cho mọi người, tất cả mọi người sẽ xem thường y.
- Làm sao bây giờ, Mật Công ngày đó có từng dự liệu được ngày hôm nay như thế này?
Rơi vào tình thế cấp bách, Vương Đức Nhân cũng không giữ bí mật nữa, hướng về phía một thân binh hỏi han.
- Mật Công ngày đó lập kế hoạch, chỉ nói là cơ hội khó có được. Về cụ thể nắm chắc được bao nhiêu phần, cũng là cần Vương đầu lĩnh tự phán đoán!
Có vẻ thân binh ở bên cạnh y cũng không dễ đối phó, cười cười, quyệt miệng khiển trách lại.
- Khuất tiên sinh nói là Mật Công tính toán không hề có sơ hở, mà do họ Vương ta chấp hành bất lợi?
Vương Đức Nhân nóng giận, hung tợn truy hỏi.
- Ta cũng không nói như vậy. Vương đầu lĩnh nếu như muốn chém đầu Khuất mỗ mang đi lấy lòng Trình Danh Chấn, cũng là một chủ ý hay!
“Thân binh” họ Khuất bị dọa đến mức lùi lại nửa bước, tay đè chuôi kiếm nói.
Chỉ bằng việc đối phương làm y tức giận, Vương Đức Nhân một bàn tay cũng có thể giết gã. Nhưng giờ không phải là lúc nội bộ tranh đấu, đã cùng Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức kết ân oán sống chết rồi, không cần thiết thì dung tha cho Ngõa Cương quân. Nghĩ đến đoạn này, Vương Đức Nhân hít vào một hơi thật sâu, nén giận trong lòng giải thích:
- Khuất tiên sinh không cần suy nghĩ nhiều. Họ Vương ta tuy rằng không có bản lãnh gì, nhưng cũng không phải là người bán rẻ bạn bè. Nếu thật sự đánh nhau, ngươi cứ việc rút lui trước. Họ Vương ta hôm nay ở ngay chỗ này đây, chiếu cố cái gọi là Cửu Đầu Giao!
- Hắn cũng chưa chắc đã muốn đánh cùng với ngươi!
Đại tượng tạo tiền doanh Ngõa Cương quân Khuất Thương lại bĩu môi, cười lạnh nhắc nhở. Chỉ sợ chưa khai chiến trong lòng đã sợ rồi, họ Vương căn bản chính là một kẻ vô dụng không đánh nổi. Lý Mật đã cố tình bày đặt Trình Danh Chấn là người văn võ vẹn toàn, Vương Đức Nhân quả thực khó đấu lại. Đứng ở góc đội của Khuất Thương, gã thật không thấy Vương Đức Nhân có điểm nào mạnh hơn Trình Danh Chấn. Nhưng chủ công quyết định gã không thể nghi ngờ, trong lòng lại không đồng ý nhưng cũng phải nỗ lực đi chấp hành.
- Hắn, bọn hắn đã dàn trận xong!
Vương Đức Nhân căn bản không biết trong lời nói của Khuất Thương có ý gì, đành đáp lại.
Trong lòng Khuất Thương cũng biết vậy, bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng giải thích:
- Có thể chiến mới có thể giảng hòa. Hai nhà bọn họ một liên tục tác chiến, đã sớm suy yếu, một người ngàn dặm gấp rút tiếp viện, sức cùng lực kiệt. Hiện tại cưỡng ép triển khai quân, chỉ là muốn ép ngươi giảng hòa thôi. Ngươi cần gì phải khẩn trương như vậy?
- Đó, ta đây rõ ràng là trực tiếp bổ nhào qua?!
Vương Đức Nhân nhất thời có dũng khí, thử dò hỏi.
Khuất Thương lại thở dài nhẹ nhàng lắc đầu,
- Cần gì phải vậy? Đậu Kiến Đức làm việc cẩn thận, tự nhiên sẽ không yên tâm phái một mình Vương Phục Bảo đến. Y nhất định còn có quân phía sau. Lúc này trừ khi ngươi có bản lĩnh tiêu diệt hết cả hai nhà bọn họ, nếu không, trận chiến này cũng không biết đánh tới khi nào, bao nhiêu người sẽ liên lụy vào!
Số quân viện binh không nhiều, chỉ có một ngàn người,cũng chỉ là kỵ binh bình thường, nhưng cả người và chiến mã đều có tinh thần chiến đấu rất cao. Lần này, đến lượt đến lượt Ngõa Cương quân Vương Đức Nhân bị lâm vào tình cảnh rối loạn rồi, bọn họ vừa vội vã tìm kiếm tiện nghi, lại phải chia nhân mã sang phía tây một nửa phía đông một nửa. Mà ở địa hình ở phụ cận lại rất trống trải, nếu có kỵ binh đến sẽ bị đánh bại rất nhanh.
- Kết trận, kết trận, kết trận tại chỗ!
Không cần có đuổi theo quan quân, Vương Đức Nhân từ trong đám người nhảy ra, quơ quơ cánh tay kêu lên.
- Kết trận, kết trận, kết trận tại chỗ!
Mấy trăm tên lâu la thét lên, đem mệnh lệnh truyền khắp toàn quân.
Nhìn thấy Ngõa Cương quân bị dọa đến mức nhìn tình cảnh hỗn loạn hết cả lên, người chủ tướng dẫn viện quân đến khinh thường nhổ nước bọt xuống đất:
- Phì, còn gì là Ngõa Cương quân nữa. Mất mặt!
Dứt lời, cũng không lập tức tiến lên giúp đối phương, mà mệnh lệnh kỵ binh dưới trướng tìm nơi có địa thế tương đối cao để quan sát. Chính mình lại quay ngựa đi về hướng Minh Châu Quân. Ngựa còn cách Trình Danh Chấn khoảng một trượng, chắp tay thi lễ:
- Đồi Đậu Tử Vương Phục Bảo, xin ra mắt Đại Đương gia!
Trong tay có thiên quân vạn mã nhưng chỉ một mình đi đến đây, chỉ cần thấy dũng khí này, đã đủ để thấy thiện ý. Trình Danh Chấn vui vẻ, chắp tay cười nói:
- Vương Tướng quân quá đa lễ rồi. Trình mỗ có việc, không nghênh đón từ xa được, thứ tội thứ tội!
Vương Phục Bảo biết Trình Danh Chấn nghi ngờ ý đồ của mình, giọng nói đột nhiên đề cao vài phần:
- Nghe nói quan quân qua núi Bác Vọng, Đậu Thiên Vương biết sự tình có biến, Cho nên lập tức lệnh cho tại hạ xuất quân đến trợ giúp. Không ngờ…
Y hướng về phía Ngõa Cương quân nhìn, nhếch miệng cười,
- Không ngờ trên đường có đám đạo chích ngăn cản, cho nên trên đường chậm trễ chút thời gian. Cũng may vẫn còn chưa tới quá muộn, nếu không, đầu của Vương mỗ có bị chặt đến trăm lần, cũng không thể chuộc tội!
Trên chiến trường thanh âm ồn ào, lời của y chỉ có Trình Danh Chấn và máy trăm người bên cạnh có thể nghe rõ. Nhưng chính lần này vài trăm người đó nghe xong lại reo hò, cũng làm cho Vương Đức Nhân biết tình hình ở ngoài kia không ổn.
Tang Hiển Hòa đã dẫn đội tàn binh chạy xa, không có khả năng quay lại đánh nữa. Hiện giờ, có tới hơn một ngàn kỵ binh cùng với quân của Trình Danh Chấn đối đầu với Ngõa Cương quân. Nếu dựa theo quân số, Vương Đức Nhân chiến ưu thế. Nhưng Minh Châu Quân xưa nay dũng mãnh lại thiện chiến, mà ở dưới tay Vương Phục Bảo, ở dưới trướng Đậu Kiến Đức cũng rất khó tìm.
Đang lúc Vương Đức Nhân còn do dự chưa biết làm như thế nào, hai ngườiTrình Danh Chấn cùng Vương Phục Bảo đã bắt đầu phối hợp với nhau điều chỉnh đội hình. Toàn bộ kỵ binh Minh Châu Quân và bộ tốt thống nhất hợp thành một đội đảm nhận nhiệm vụ ở trung quân, Vương Phục Bảo và quân kỵ binh chia làm hai bộ phận, bảo vệ ở xung quanh hai cánh của Minh Châu Quân. Toàn bộ trận địa sau đó sẽ được hoán đổi, chỉ lát sau, đã điều chỉnh xong đội hình, bắt đầu tiến về phía Ngõa Cương quân.
Bọn họ chuẩn bị công kích?! Vương Đức Nhân tuy rằng không hiểu rõ trận hình đối phương bày tên là gì, bản năng lại cảm thấy có nguy hiểm. Vương Phục Bảo không ngờ đem toàn bộ kỵ binh dưới trướng giao cho Trình Danh Chấn chỉ huy! Trình Danh Chấn không ngờ không để ý đến việc binh ít tướng thiếu, chuẩn bị liều lĩnh tấn công liều mạng của chính mình! Ông trời, đây là trò gì vậy? Trình Danh Chấn cấu kết với người của Đậu Kiến Đức từ lúc nào, sao lại tin tưởng lẫn nhau như vậy?!
Về vấn đề này, lúc này trong lòng Trình Danh Chấn kỳ thực là cũng không hiểu ra sao. Hắn chính là kế thừa y bát của Trương Kim Xưng, cơ nghiệp của Đậu Kiến Đức có được từ tay Cao Sĩ Đạt. Trương Kim Xưng khi còn sống, đã trăm phương nghìn kế để thoát khỏi sự khống chế của của Hà Bắc lục lâm đạo Tổng Tiểu Bả Tử Cao Sĩ Đạt, thậm chí thay vào đó, Đậu Kiến Đức đã có tình bằng hữu với đại Đương gia đầu tiên của đầm Cự Lộc Tôn An Tổ, người không đội trời chung với Trương Kim Xưng. Cho nên, dựa theo những điều trên, hắn và Đậu Kiến Đức hai người cũng nên cả đời không qua lại với nhau mới đúng. Chẳng ai có thể nghĩ ở thời khắc nguy nan, Đậu Kiến Đức lại có thể ra tay trượng nghĩa giúp đỡ.
Đương nhiên, sự giúp đỡ này không phải không có cái giá của nó. Với tình hình trước mắt của Minh Châu Quân, nếu Đậu Kiến Đức có ý đồ thâu tóm, đoàn người căn bản không có năng lực phản kháng. Nhưng một điều quan trọng là Đậu Kiến Đức lần này chơi quân tử, bất kể là người thừa nhận cũng thế, không thừa nhận cũng thế, người ta là ngàn dặm xa xôi tới giúp, và xuất hiện giúp Minh Châu Quân đúng thời điểm quan trọng. Mà Vương Phục Bảo cũng rất chính trực, làm cho người ta căn bản không thể hoài nghi sự thành thực của y.
Nhìn lại khoảng cách hai bên, Trình Danh Chấn không thể hoài nghi Đậu Kiến Đức có rắp tâm khác. Khoảng cách giữa hai bên khá xa, cho dù là lúc đầu Đậu Kiến Đức phái viện binh là có chủ ý đi chăng nữa, Vương Bảo Phục cũng không thể trùng hợp như vậy được. Chỉ có thể nói, người tính không bằng trời tính, Vương Đức Nhân ở sau lưng của hắn tính toán rất tường tận, cũng mất một khoảng thời gian không nhỏ. Đậu Kiến Đức lại bỗng nhiên có ý tốt, buôn bán lời được chậu đầy bát tròn.
Việc đã đến nước này, chỉ có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã rồi mới tính đến chuyện khác. Nhìn thấy đội ngũ đã bắt đầu được triển khai, trong lòng Trình Danh Chấn mới cảm thấy yên tâm một chút. Theo tận mắt hắn nhìn thấy, thì đội quân kỵ binh của Vương Phục Bảo cũng có thể nói là tinh nhuệ. Tuy rằng binh khí và áo giáp còn kém hơn so với Minh Châu Quân một chút, nhưng hơn ở kỹ thuật cưỡi ngựa và quân kỷ nghiêm minh, lại khiến cho hành động của bọn họ nghiêm nghị sinh uy, làm cho không đối thủ nào dám coi thường.
Từ trước đến giờ Trình Danh Chấn luôn coi trọng việc rèn luyện tinh binh, nên quân lính vẫn đầy hăng hái hay khâm phục, mang binh chỉ để ý đến số lượng còn lại mặc kệ Vương Đức Nhân thấp thỏm lo âu. Trong lòng của hắn loáng thoáng có vài phần dự cảm, thả Tang Hiển Hòa và vây chặt đường lui của Trình Danh Chấn, chính mình lại đi vào vết xe đổ của Tang Hiển Hòa. Hành động này tuyệt đối không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mình hôm nay, mà mấy tháng sau, mấy năm sau, thậm chí là rất lâu sau, mình sẽ vẫn phải chịu hậu quả.
Bầy sói cũng có quy củ của bầy sói, y vừa mới nuốt Minh Châu, sẽ không ai mắng y lòng dạ độc ác ra tay tàn độc, ngược lại sẽ khâm phục y biết nắm thời cơ. Chỉ khi nào y mạo hiểm thất bại, thì sẽ trở thành trò cười cho mọi người, tất cả mọi người sẽ xem thường y.
- Làm sao bây giờ, Mật Công ngày đó có từng dự liệu được ngày hôm nay như thế này?
Rơi vào tình thế cấp bách, Vương Đức Nhân cũng không giữ bí mật nữa, hướng về phía một thân binh hỏi han.
- Mật Công ngày đó lập kế hoạch, chỉ nói là cơ hội khó có được. Về cụ thể nắm chắc được bao nhiêu phần, cũng là cần Vương đầu lĩnh tự phán đoán!
Có vẻ thân binh ở bên cạnh y cũng không dễ đối phó, cười cười, quyệt miệng khiển trách lại.
- Khuất tiên sinh nói là Mật Công tính toán không hề có sơ hở, mà do họ Vương ta chấp hành bất lợi?
Vương Đức Nhân nóng giận, hung tợn truy hỏi.
- Ta cũng không nói như vậy. Vương đầu lĩnh nếu như muốn chém đầu Khuất mỗ mang đi lấy lòng Trình Danh Chấn, cũng là một chủ ý hay!
“Thân binh” họ Khuất bị dọa đến mức lùi lại nửa bước, tay đè chuôi kiếm nói.
Chỉ bằng việc đối phương làm y tức giận, Vương Đức Nhân một bàn tay cũng có thể giết gã. Nhưng giờ không phải là lúc nội bộ tranh đấu, đã cùng Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức kết ân oán sống chết rồi, không cần thiết thì dung tha cho Ngõa Cương quân. Nghĩ đến đoạn này, Vương Đức Nhân hít vào một hơi thật sâu, nén giận trong lòng giải thích:
- Khuất tiên sinh không cần suy nghĩ nhiều. Họ Vương ta tuy rằng không có bản lãnh gì, nhưng cũng không phải là người bán rẻ bạn bè. Nếu thật sự đánh nhau, ngươi cứ việc rút lui trước. Họ Vương ta hôm nay ở ngay chỗ này đây, chiếu cố cái gọi là Cửu Đầu Giao!
- Hắn cũng chưa chắc đã muốn đánh cùng với ngươi!
Đại tượng tạo tiền doanh Ngõa Cương quân Khuất Thương lại bĩu môi, cười lạnh nhắc nhở. Chỉ sợ chưa khai chiến trong lòng đã sợ rồi, họ Vương căn bản chính là một kẻ vô dụng không đánh nổi. Lý Mật đã cố tình bày đặt Trình Danh Chấn là người văn võ vẹn toàn, Vương Đức Nhân quả thực khó đấu lại. Đứng ở góc đội của Khuất Thương, gã thật không thấy Vương Đức Nhân có điểm nào mạnh hơn Trình Danh Chấn. Nhưng chủ công quyết định gã không thể nghi ngờ, trong lòng lại không đồng ý nhưng cũng phải nỗ lực đi chấp hành.
- Hắn, bọn hắn đã dàn trận xong!
Vương Đức Nhân căn bản không biết trong lời nói của Khuất Thương có ý gì, đành đáp lại.
Trong lòng Khuất Thương cũng biết vậy, bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng giải thích:
- Có thể chiến mới có thể giảng hòa. Hai nhà bọn họ một liên tục tác chiến, đã sớm suy yếu, một người ngàn dặm gấp rút tiếp viện, sức cùng lực kiệt. Hiện tại cưỡng ép triển khai quân, chỉ là muốn ép ngươi giảng hòa thôi. Ngươi cần gì phải khẩn trương như vậy?
- Đó, ta đây rõ ràng là trực tiếp bổ nhào qua?!
Vương Đức Nhân nhất thời có dũng khí, thử dò hỏi.
Khuất Thương lại thở dài nhẹ nhàng lắc đầu,
- Cần gì phải vậy? Đậu Kiến Đức làm việc cẩn thận, tự nhiên sẽ không yên tâm phái một mình Vương Phục Bảo đến. Y nhất định còn có quân phía sau. Lúc này trừ khi ngươi có bản lĩnh tiêu diệt hết cả hai nhà bọn họ, nếu không, trận chiến này cũng không biết đánh tới khi nào, bao nhiêu người sẽ liên lụy vào!
/402
|