Khăng Khít Phong Nguyệt

Chương 15 - Chương 15

/19


Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Yến Tiêu không ngờ rằng trước khi rời đi lại gặp phải rắc rối như vậy, nhưng bị những đôi mắt mong chờ nhìn chằm chằm, còn có một bàn tay nhỏ đang nắm lấy góc áo của mình, nàng cứ cảm thấy có chút xấu hổ khi gạt tay ra và đào tẩu.

Một cái tà tu mà thôi, cứ đi giết hết đi.

Yến Tiêu nghĩ như vậy, liền cũng dẫn dắt đệ tử Thiên Trụ Môn xuống núi.

Đến gần thôn trấn càng ngửi thấy nhàn nhạt mùi máu tanh nồng, sợ rằng chết không chỉ một hai người. Phạm hạ sát nghiệp hẳn là tà tu trung kì Nguyên Anh, Yến Tiêu đối tiểu nhân vật này không có ấn tượng gì, cũng không có tính tìm hiểu danh tính lai lịch đối phương, vừa đối mặt liền vung tay xuất Tiêu hồn liên ra, trói trụ cổ của đối phương.

Tiêu hồn liên có phược hồn chi năng, sau khi bị trói trụ linh lực ngăn chặn, nếu không có thủ đoạn đặc thù, chỉ có thể mặc người xâu xé.

Tên tà tu này luyện tà công mà không thể không hấp thu máu người, trốn thoát Âm Khư hai ngày, cuối cùng không nhịn được cơn khát máu, tìm đến thôn xóm cách xa Vân Mộng này để xuống tay, không may gặp phải một đệ tử của Thiên Trụ Môn, huống chi không ngờ tới Thiên Trụ Môn ẩn giấu một tôn đại nhân vật.

Tiêu hồn liên sau khi quấn lấy cổ, hắn không dám tin mà mở to hai mắt, mở miệng hô một tiếng 'Diêm Tôn', Tiêu hồn liên ngược lại đã đâm vào khí quản của hắn, khiến hắn chỉ có thể phát ra a âm meo meo.

Nếu trước đó vẫn còn có kháng cự chi tâm, sau khi ý thức được thân phận của Yến Tiêu, tà tu đó triệt để sụp đổ, quỳ xuống đất dùng sức dập đầu, chỉ mong có thể lưu lại một mạng.

Các đệ tử Thiên Trụ Môn đứng đằng sau Yến Tiêu đều sửng sốt, cũng không nhìn thấy Yến Tiêu xuất ra cái thủ đoạn kinh thiên địa quỷ thần gì, sao có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh đều biến thành bộ dạng như này?

Thần tiên đấu pháp, tu vi bọn họ quá thấp sợ rằng là không hiểu — mọi người đều nghĩ bụng là lẽ đương nhiên.

Yến Tiêu tự nhiên là không để ý đến đối phương cầu xin tha thứ, Tiêu hồn liên từng tấc siết chặt, trong nháy mắt tà tu đó đầu thân đã tách rời, nhìn rất kinh khủng.

Thân ngưng trệ ở trên mặt, đầu lăn xuống một bên, cảnh tượng khiếp sợ khiến những người có mặt đều chấn động.

Tiên trưởng trông giống như một tiên nữ.... xuống tay thật sự là... rất gọn gàng...

Cay độc hai chữ không dám tưởng, mọi người chỉ có thể nghĩ rằng tà tu này trừng phạt đúng tội.

Bàng Tiểu Long lá gan lớn, trước dừng lại thu thi của tà tu đó, tuy nhiên vừa mới đến gần, một đạo kiếm khí từ trong không trung chém đến, Yến Tiêu phất tay áo, một đạo khí kình phất ra, cùng kiếm khí va chạm, va chạm bạo ra khiến Bàng Tiểu Long lùi lại vài bước, kinh hồn mạt định mà nhìn lên bầu trời.

Hai đạo thân ảnh hạ xuống đất, một người thân tử y, tay cầm trường kiếm, thần ngư túc nhiên mà nhìn chằm chằm mọi người, “Đạo Minh nhận được tin tức, ở đây có tà tu gây chuyện, các ngươi là thân phận gì, báo lên danh tính!”

Bàng Tiểu Long vội nói: “Gặp qua đạo hữu, tất cả chúng ta là đệ tử Thiên Trụ Môn ở phụ cận, dân làng ở đây có thể làm chứng cho chúng ta, bọn ta không phải tà tu!”

Lúc này vài người cũng xuất hiện phía sau, gật đầu liên tục nói: “Phải a phải a, mới vừa rồi là những đạo trưởng này giết tà tu.”

Thiên Trụ Môn tốt xấu gì cũng là tông môn truyền thừa vạn năm ở vùng này, hai ba ngày sẽ có tu sĩ xuống núi mua đồ, cũng sẽ vì người dân thôn làng khám bệnh trừ tà kiếm ít tiền nhỏ, phần lớn dân làng cùng các tu sĩ Thiên Trụ Môn quen thuộc, tự nhiên sẽ vì bọn họ mà nói chuyện.

Hai cái tu sĩ đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ tất nhiên là nhìn thấy thi thể trên mặt đất, nhưng mà không thể xác định chỉ có một tên tà tu làm điều ác. Nhưng thấy nhiều thôn dân đảm bảo như vậy, bọn họ cũng gạt bỏ sự hoài nghi đối với mọi người Thiên Trụ Môn, vẻ mặt cũng dịu xuống nắm quyền nói: “Vừa nãy đắc tội rồi.”

Bàng Tiểu Long đâu dám có bất mãn, vội nói: “Không sao không sao.”

Một người trong số họ bước tới bên thi thể, lấy ra một miếng ngọc giản kiểm tra đối tru tà bảng, khoảnh khắc sau ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn hướng Bàng Tiểu Long và những người khác, lại vội vội vàng vàng đi về bên cạnh đồng môn, thấp giọng nói: “Bị giết là tà tu Ma Đao khát máu đứng thứ bốn mươi sáu trong tru tà bảng, cảnh giới trung kì Nguyên Anh.”

Tà tu Nguyên Anh trung kì thường thường vẫn có một chút thủ đoạn nham hiểm, tu sĩ chính đạo đồng cảnh giới đối đầu bọn chúng đều phải trả giá đắt, hai cái tu sĩ được phái đến đây vốn là kiếm tu canh giữ ở Minh giám pháp trận, tu vi cũng chỉ là Kim Đan, căn bản không phải đối thủ của cái tà tu này.

Tu sĩ canh giữ Minh giám pháp trận tu vi bình thường không tính quá cao, có một Nguyên Anh hai Kim Đan là đủ để ứng phó phần lớn mối nguy. Tuy nhiên số lượng tà tu trốn thoát Âm Khư lần này vẫn chưa biết, cảnh giới lại phần lớn ở trên Nguyên Anh, Đạo Minh bảy tông khẩn trương phái thêm cao thủ các tông đến đây chi viện. Trước đó nghe được có người báo tin nói rằng có tà tu giết người, hai vị tu sĩ Kim Đan cũng không quan tâm đến nguy hiểm mà lao tới đây, lại không ngờ rằng tà tu này nhưng đã bị bêu đầu. Không phải bọn họ coi thường tiểu tông môn địa phương, nếu như có thực lực trảm giết Nguyên Anh, bọn họ đã sớm hùng cư một phương, tiếng tăm lẫy lừng. Tuy nhiên xung quanh ngàn dặm của Vân Mộng chỉ có một tông môn có tiếng, nhưng không có cái tên Thiên Trụ Môn này.

Hai danh kiếm tu quét ánh mắt ở trong đám người quan sát, cuối cùng tập trung nhìn vào một chiếc đạo bào lam tử, dung mạo xuất chúng, khí chất siêu nhiên của Yến Tiêu.

“Xin hỏi vừa rồi là vị đạo hữu này ra tay trảm giết tà tu?” kiếm tu nói chuyện cũng khách khí hơn.

Thiên Thịnh chân nhân lập tức nói: “Là vị tiên trưởng Thần Tiêu phái này.”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên trên người Yến Tiêu, bạch y kiếm tu đó cũng phát hiện y phục của Yến Tiêu không giống với y phục tu sĩ Thần Tiêu phái bình thường, lập tức sắc mặt khẽ biến: “Hóa ra là đạo hữu của Thần Tiêu phái, tại hạ Tạ Chấp Ngọc, là kiếm tu Ung Tuyết Thành.”

Một người khác hành lễ nói: “Vạn Cức Cung Tùng Tuyết Ý.”

Tu sĩ canh giác thông thường đến từ tông môn khác nhau, công pháp bất đồng, khi hành động có thể bổ sung hỗ trợ.

Yến Tiêu cũng hồi đáp lễ, nhàn nhạt nói: “Yến Tiêu.”



Yến Tiêu cảnh giới vượt xa trên hai người, thần sắc kiêu ngạo đó hai người không có để bụng, ngược lại càng cung kính hơn: “Hai người bọn ta nghe nói tu sĩ Thần Tiêu phái sẽ đến trong hai ngày tới, không ngờ có thể gặp được ở đây, còn có trảm giết tà tu trước một bước, trừ khử tai họa, chúng ta bái phục.”

“Dễ như trở bàn tay mà thôi.”

Yến Tiêu vừa dứt lời, lại thấy một thân ảnh khác từ trên trời hạ xuống.

Hai cái tu sĩ lập tức mặt lộ ra vui mừng đi lên nghênh đón.

“Từ sư huynh, ngươi nhưng đến rồi.” Tạ Chấp Ngọc cười nói, “Tà tu ở đây đã chết, là tu sĩ Thần Tiêu phái các huynh trượng nghĩa ra tay.”

Tu sĩ phía sau trên người mặc đạo bào cùng Tống Thiên Sơn không khác biệt, nhìn thoáng qua liền biết là đệ tử ngoại môn, người này là nhân tài kiệt xuất trong đệ tử ngoại môn Thần Tiêu phái, Từ Vọng Sơn. Từ Vọng Sơn mắt sáng như đuốc, quét mắt liếc nhìn thi thể, lại nhìn Yến Tiêu, lập tức rút kiếm ra mặt đối mặt, gay gắt quát nói: “Yêu nghiệt phương nào, cả gan giả mạo đệ tử Thần Tiêu phái!”

Mọi người nghe vậy đại kinh thất sắc, hai danh tu sĩ không rõ nguyên nhân, nhưng hắn lập tức phối hợp với Từ Vọng Sơn bao vây Yến Tiêu.

“Các vị đạo trưởng nhất định hiểu lầm rồi, vị tiên trưởng này thiên chân vạn xác là tu sĩ Thần Tiêu phái a!” Thiên Thịnh chân nhân vội vàng biện giải cho Yến Tiêu, “Vừa nãy chính là nàng đã trảm giết tà tu này, mọi người đều có thể làm chứng!”

Các đệ tử Thiên Trụ Môn thấy ba cái tu sĩ Đạo Minh giương cung bạt kiếm, sát khí đằng đằng, bọn họ theo bản năng cũng rút kiếm ra, bảo vệ Yến Tiêu ở phía sau, thậm chí không nghĩ đến tu vi chính mình đủ hay không đủ chém người ta một đao.

Dân làng ở bên cạnh thấy xung đột, một số người nhanh chóng bỏ chạy, nhưng cũng có một số người ở lại làm chứng cho Yến Tiêu, bọn họ nhưng là tận mắt nhìn thấy Yến Tiêu trừ ma.

Từ Vọng Sơn lạnh lùng nói: “Thần Tiêu phái chúng ta tru tà trừ ma, có công pháp riêng, sao có thể dùng loại thủ đoạn cay độc như kiêu thủ này. Ngươi nếu là đệ tử thân truyền chân chính của Thần Tiêu phái, vậy có thể nói ra là môn hạ đến từ vị trưởng lão nào, thi triển công pháp thân truyền của vị trưởng lão đó.”

Yến Tiêu đầu ngón tay khẽ vuốt Tiêu hồn liên, vốn muốn giết ba cái tu sĩ đó, nhưng là nhìn thấy bóng lưng chặn ở trước mặt, nàng trầm mặc một lúc, nới lỏng Tiêu hồn liên, chậm rãi nói: “Không sai, ta không phải tu sĩ Thần Tiêu phái.”

Mọi người Thiên Trụ Môn đều kinh ngạc nhìn Yến Tiêu.

Từ Vọng Sơn cười lạnh một tiếng: “Ta chính là biết, đạo bào trên người ngươi là đến từ đâu?”

Đạo bào đệ tử thân truyền Thần Tiêu phái đều là độc nhất vô nhị, dùng chất liệu đặc thù chế thành, lại thêu phù văn pháp trận bên trên, càng là một kiện pháp khí không tầm thường. Từ Vọng Sơn tuy là đệ tử ngoại môn, nhưng hắn tu vi không tầm thường, ở trong môn phái cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng, cùng vài vị đệ tử thân truyền thần cũng là tư giao thâm hảo, đạo bào trên người Yến Tiêu hắn nhìn liền biết không phải là đồ giả. Nhưng nếu như không phải là giả mạo, càng đáng sợ hơn, đạo bào của đệ tử thân truyền sao có thể rơi vào trong tay người khác, trừ phi...

Yến Tiêu nhẹ nhàng thở dài: “Đạo bào này vốn là, vốn là thuộc sở hữu của Công Nghi Trưng.”

Công Nghi Trưng!

Ba từ này khiến mũi kiếm của Từ Vọng Sơn run rẩy, không dám tin mà hỏi lại: “Công Nghi Trưng? Đệ tử thân truyền của Minh Tiêu pháp tôn?”

Truyền nhân duy nhất của Công Nghi gia, đương thời duy nhất một người thiên sinh đạo cốt nửa bước Pháp Tướng ở tuổi hai mươi, người được chọn kế nhiệm chưởng giáo Thần Tiêu phái kế tiếp....

Yến Tiêu gật đầu: “Là hắn.”

Từ Vọng Sơn từng ở Thần Tiêu phái gặp Công Nghi Trưng một lần, đó là thần tiên đệ tử phong thái trác tuyệt... người khác chưa từng gặp qua, càng đừng nói Thần Tiêu phái, dù cho Đạo Minh sáu tông khác, không ai không biết tên Công Nghi Trưng, chính là đồ đệ của nhà người khác....

Từ Vọng Sơn run rẩy nói: “Đạo bào của hắn vì sao lại ở trên người ngươi, hắn....”

“Hắn chết rồi.” Yến Tiêu nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy, rơi vào mắt người khác lại là đang kìm nén nỗi đau buồn, giọng nói nghẹn ngào.

“Ngươi là...” Từ Vọng Sơn kinh nghi bất định mà nhìn Yến Tiêu, nhìn thấy đối phương dung mạo minh diễm giống như thiên nhân, trong lòng hắn đã ẩn ẩn có đáp án.

Yến Tiêu rũ mắt xuống, cười buồn nói: “Ta là đạo lữ của hắn.”

Mọi người Thiên Trụ Môn đều là trố mắt đứng nhìn, vạn vạn không ngờ đến Yến Tiêu lại có cái thân phận như vậy.

“Khó trách ngày hôm qua gặp tiên trưởng, nàng trên người trọng thương, hóa ra là vừa mới thoát khỏi nguy hiểm.”

“Tiên trưởng nói năng thận trọng, ta còn tưởng nàng là người lạnh lùng cao ngạo, không ngờ rằng nàng vừa mới thống khổ mất đi tình yêu, sao có thể cười được, ta nhưng là hiểu lầm nàng, ta đáng chết mà!”

“Tiên trưởng đau buồn như vậy, hèn chi vừa rồi ra tay khốc liệt, tà tu giết đạo lữ nàng, trong lòng nàng có hận a!”

“Tiên trưởng rõ ràng đau buồn khó nhẫn, vừa rồi còn có lòng chỉ điểm chúng ta tu hành, đích thị là bồ tát sống a...”

Mọi người bàn tán không ngừng phóng đại những chuyện Yến Tiêu trải qua càng thập phần bi thảm hơn, lại tăng thêm nhiều hào quang trên người nàng hơn, ngay cả Yến Tiêu cũng cảm thấy mình nên rơi vài giọt nước mắt để hợp thời không có phụ lòng mọi người thương hại, chúng thôn dân cũng từ trong miệng đệ tử Thiên Trụ Môn mới biết được nguyên nhân hậu quả của sự tình, nhìn Yến Tiêu ánh mắt đồng tình hơn vài phần, ngược lại ánh mắt nhìn ba người Từ Vọng Sơn nhiều hơn vài phần chỉ trích gắt gao.

“Hóa ra là vì tưởng niệm vong phu nên mới mặc y bào đối phương, có chuyện gì lớn đâu mà hùng hổ dọa người như vậy...”



“Hơn nữa mặc y bào Thần Tiêu phái lại không phải làm xằng làm bậy, người ta còn giúp Thần Tiêu phái trừ ma vệ đạo đó.”

“Phải a, nếu không phải là tiên trưởng xuất hiện kịp thời, đợi bọn họ đến đây, thôn làng chúng ta đều chết dưới tay tà tu đó rồi.”

Tình thế này khiến ba người Từ Vọng Sơn tức khắc xấu hổ thập phần, hàng loạt ánh mắt chỉ trích gay gắt đổ dồn về phía bọn họ, đệ tử Đạo Minh bảy tông bọn họ tức khắc không phải đối tượng mọi người ngưỡng mộ quỳ lễ, chưa từng nhận qua trách cứ như vậy, ngay cả Từ Chấp Ngọc và Tùng Tuyết Ý đều đối Từ Vọng Sơn sinh một chút oán trách — không rõ ràng thì đừng hùng hồ dọa người như vậy, oan uổng người tốt, liên lụy bọn ta cũng bị bá tánh coi như kẻ thù.

Tùng Tuyết Ý đến bên người Từ Vọng Sơn hạ giọng nói: “Từ sư huynh, tru tà bảng không có người như này.”

Trúc giản hắn cầm trong tay ghi lại đặc điểm của tất cả nhân vật trên tru tà bảng, chỉ cần kiểm tra liền biết, trên này không hề có nhân vật có ngoại hình đặc điểm nào phù hợp với Yến Tiêu.

Từ Vọng Sơn ho khan hai tiếng, hạ kiếm xuống, giọng nói dịu đi nói: “Hóa ra là như vậy, là hiểu lầm mà thôi.”

Từ Vọng Sơn xuất từ Thần Tiêu phái, so Tạ Chấp Ngọc hai người này càng là rõ ràng, lần này sư môn xác thực là phái Công Nghi Trưng đi đến Vân Mộng chi viện, chỉ là hắn cũng không ngờ, Công Nghi Trưng nhưng bất hạnh ngộ nạn, tà tu lần này thoát khỏi Âm Khư cường đại vượt ngoài tưởng tượng.

Từ Vọng Sơn sắc mặt ngưng trọng lên, đối Yến Tiêu nói: “Chuyện này quan hệ trọng đại, ta cần phải lập tức hồi báo sư môn.”

Yến Tiêu gật gật đầu, nàng không lo lắng bị vạch trần lời nói dối, bởi vì Công Nghi Trưng xác thực đã chết rồi. Nếu đã chết rồi, chính là sẽ không bước ra vạch trần lời nói dối của nàng.

“Còn thỉnh đạo hữu cùng chúng ta trở về, về cái chết của Công Nghi sư đệ... còn thỉnh cô nén buồn kể lại chi tiết.”

Công Nghi Trưng tư nhập Âm Khư, chuyện này không hợp quy củ Đạo Minh, bởi vậy trừ Minh Tiêu pháp tôn, không còn người khác biết.

Yến Tiêu đi theo Từ Vọng Sơn đến Minh giám pháp trận, trong đầu đang nghĩ về chỗ Minh giám pháp trận duy trì vận chuyển pháp trận, hẳn là cần nhiều linh thạch thượng phẩm, đến lúc đó vơ vét lần nữa rồi chạy. Thiên Trụ Môn thật sự rất nghèo, nửa rương linh thạch còn lại không đủ để nàng dùng trong vài ngày.

Thân phận nàng nếu như đi đến trước mặt Minh Tiêu pháp tôn, tự nhiên là không thể che giấu, nhưng mà lúc này lừa mấy cái đệ tử ngoại đảo cũng khá dễ dàng.

Tạ Chấp Ngọc và Tùng Tuyết Ý là hai cái tu sĩ Kim Đan không thể vượt qua cảnh giới tu vi của Yến Tiêu, Từ Vọng Sơn đại khái có khả năng cảm nhận đến, đối phương so với chính mình cường hơn rất nhiều. Hắn cũng không nghĩ ra mục đích của một cái tà tu giả mạo tu sĩ Thần Tiêu phái, những lời của thôn dân đó cũng không phải vô lý, nàng lại không làm việc ác, thậm chí còn trừ ác, nếu như có xấu, với tu vi nàng đương tất cả người nơi này diệt khẩu đều là dễ như trở bàn tay.

Bởi vậy Tạ Chấp Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy thân phận của Yến Tiêu hợp tình hợp lý.

Minh giám pháp trận nằm ở nơi đương là một tòa tháp cao bảy tầng, tầng trên cùng là pháp trận, sáu tầng bên dưới đều là nhà kho hoặc nơi ở. Ngày bình thường đóng giữ ở đây chỉ có Từ Vọng Sơn và hai cái Kim Đan, những người còn lại đều là tạp dịch, nhưng bởi vì Âm Khư dị biến, Đạo Minh bảy tông đều phái một số tu sĩ đến đây chi viện, cũng tiện thể quét dọn nhiều phòng ốc hơn để các tu sĩ ngủ lại.

Lúc này ở trong Minh giám pháp trận còn có Hoa Vãn Hồng của Hoa Thần Cung, hành giả Đồng Nhất của Huyền Thiên Tự, hai người nhìn thấy Từ Vọng Sơn cung cung kính kính mời một cái nữ tu tựa như thần tiên tiến vào, không khỏi tò mò tiến tới hỏi thăm.

“Đạo lữ Công Nghi Trưng!”

Hoa Vãn Hồng kinh hô một tiếng, ngạc nhiên mà che miệng lại. Nàng cũng từng gặp qua Công Nghi Trưng một lần, đối hắn ngưỡng mộ không thôi.

Tuy nhiên nghe tin Công Nghi Trưng thân tử đạo tiêu, nàng càng là mở to hai mắt hơn, trong đầu lướt qua vài chữ — quả phụ của Công Nghi Trưng.

Vừa nãy có vài phần ghen tị biến mất không còn gì, chỉ còn lại thương hại.

“Yến tu sĩ nén bi thương.” Hoa Vãn Hồng thở dài nói: “Đạo Minh bảy tông nhất định vì Công Nghi đạo trưởng báo thù.”

Đồng Nhất hành giả chắp tay thở dài, vẻ mặt trịnh trọng: “Hành giả nguyện vì Công Nghi đạo trưởng làm pháp sự siêu độ.”

Yến Tiêu mặt lộ buồn bã, đáp lễ nói: “Nhị vị có lòng rồi.”

Từ Vọng Sơn không dám chậm trễ, quay về Minh giám tháp liền lập tức truyền âm về Thần Tiêu phái, hồi báo chuyện Công Nghi Trưng ngộ nạn, đệ tử Thần Tiêu phái nhận được tin tức cũng là kinh hãi vạn phần, tức khắc hướng chưởng giáo và Minh Tiêu pháp tôn hồi báo.

Từ Vọng Sơn trong lòng một mảnh nặng nề. Ba trăm năm trước, một trường tai kiếp quét qua đại lục, Đạo tôn ra tay mới tiêu trừ được đại nạn. Không lâu sau đó, Minh Tiêu pháp tôn không biết vì sao liền từ khỏi chưởng giáo chi vị, bế quan không ra, tinh nghiên đan dược chi đạo. Tuy nói đan dược chi đạo có thể cứu tế người sống thế gian, nhưng Thần Tiêu phái lại thiếu một vị chưởng giáo có khả năng một mình đảm đương mọi mặt, ở lúc bảy tông nghị sự thì lại lép vế, mà Hoa Thần Cung cùng Vạn Cức Cung lại kết nhân thân chi hảo, thế lực càng ngày càng cường thịnh, ngày nay ngoại trừ Linh Sư Đảo sống xa ở hải ngoại, trong bảy tông chính là thế lực Thần Tiêu phái yếu nhất.

Đệ tử Thần Tiêu phái đều mong chờ một vị nhân vật khác giống như Minh Tiêu pháp tôn tái xuất, đợi ba trăm năm, mới đợi được Công Nghi Trưng xuất hiện. Thiên sinh đạo cốt, trí tuệ vô song, kế thừa y bát của Minh Tiêu pháp tôn, hai mươi tuổi đã bước vào nửa bước Pháp Tướng, trong vòng mười năm tất có thể phá cảnh đăng đỉnh, bảy tông trong vòng ba trăm năm không người có thể so sánh, người người đều nói Thần Tiêu phái có thể ở dưới tay Công Nghi Trưng trọng chấn thanh uy, ai mà ngờ được, trời đố kỵ anh tài...

Thiên đạo không thương xót Thần Tiêu phái a....

Từ Vọng Sơn lòng đầy thống khổ, hận không thể đối Bắc Hải hét lớn phát tiết phẫn uất.

Chuyện tốt không lan ra ngoài chuyện xấu lan xa ngàn dặm, bây giờ trời còn chưa tối, tin Công Nghi Trưng chết đã lan truyền đến tay Hoa Vãn Hồng và Đồng Nhất hành giả đó, người nghe không nén được thở dài.

Lúc hoàng hôn, Đồng Nhất hành giả ở trước Minh giám tháp đặt một bàn có hương và nến, nói muốn làm pháp sự siêu độ vong hồn Công Nghi Trưng, Hoa Vãn Hồng cũng đã thay một thân y phục màu trắng mộc mạc để thể hiện sự trang trọng, mọi người tề tụ trước tháp, xem Đồng Nhất hành giả làm pháp chiêu hồn.

Trong tiếng sóng biển vang lên tiếng chuông trong trẻo, ánh nến dưới ánh trăng tựa hồ nhợt nhạt vài phần, không có lý do mà dâng lên nỗi buồn trong lòng người.

Yến Tiêu bình tĩnh mà nhìn cảnh tượng trước mắt, nến cháy hương tàn bị gió biển thổi bay đi.

/19

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status