Bữa sáng Khang Kiều tốn rất nhiều công phu để thực hiện phải tới trưa mới được bày ra trước mặt Hoắc Liên Ngao. Từ sáng đến trưa, Khang Kiều đi đi lại lại phòng của Hoắc Liên Ngao không dưới mười lần. Có vài lần anh còn động chân động tay với cô.
Hoắc Tiểu Phàn nhìn Hoắc Liên Ngao đang ăn cháo hải sản, hỏi: “Anh Liên Ngao, tối qua anh không ngủ phải không?”.
Hoắc Liên Ngao liếc nhìn Khang Kiều, mặt cô hơi nóng.
Sau bữa trưa, Khang Kiều bắt đầu kiểm tra xem Hoắc Liên Ngao còn sót thứ gì không. Chuyến bay khởi hành lúc hai rưỡi chiều, giờ đã là một giờ.
Xác nhận mọi giấy tờ trong chiếc ba lô đều đã đầy đủ, Khang Kiều đưa nó cho Hoắc Liên Ngao. Anh không nhận mà ôm chặt lấy cô.
Cô ngoan ngoãn dán vào lòng anh, không ai nói gì cả. Lát sau cô khẽ nhắc nhở: “Sắp tới giờ bay rồi”.
“Suỵt!”
Cô yên lặng mím môi. Một lúc nữa trôi qua, cô hạ thấp giọng gọi “Liên Ngao” nhưng anh vẫn không nói gì và không buông cô ra.
Thời gian chầm chậm trôi. Lần thứ ba cô định lên tiếng nhắc nhở thì anh đã hôn cô. Cô không biết lúc đó có phải mình bị ma nhập hay không mà cơ thể dán sát lấy anh, còn chọc ghẹo anh. Ở đây không có bức tường bao màu trắng hồng, không có ánh mắt của đám người làm nhà họ Hoắc. Ở đây chỉ có anh và cô, còn có Tiểu Phàn. Hơn nữa, sáng nay cô còn tỉnh dậy bên cạnh anh, anh còn ăn món cháo hải sản do cô nấu. Căn phòng này còn nguyên những hình ảnh mơ màng đêm qua. Cô vui thầm trong lòng, lần này có lẽ anh lại lỡ chuyến bay rồi. Lần này, thời gian miên man dài hơn bất kỳ lần nào khác. Cô dựa vào tường, anh dựa vào cô. Mồ hôi trên cơ thể họ đã không còn phân biệt rõ là của anh hay cô nữa. Anh cúi đầu dựa vào vai cô thở dốc. Giống như hàng ngàn cơn sóng ngầm khi tràn lên mặt biển. Cô miễn cưỡng mở mắt ra liếc nhìn đồng hồ rồi nhe răng cười.
Hay thật, cậu chủ Liên Ngao lại lỡ chuyến bay rồi.
Cậu chủ Liên Ngao bắt đầu tính sổ: “Đầu gỗ, em cố tình phải không?”.
“Anh hôn em trước đấy chứ.” Cô ngụy biện.
Anh nhíu mày, cô lập tức phản bác: “Thật ra, em cảm thấy bản thân anh cố tình muốn lỡ chuyến bay”.
Anh làm ra vẻ bàng hoàng tỉnh ngộ.
“Liên Ngao, em là người tốt.” Cô nói, ý rằng vì là người tốt nên muốn giúp anh lỡ anh chuyến bay.
Anh gật đầu: “Vậy được, người tốt. Có phải anh nên cảm ơn em không. Nói xem, muốn anh cảm ơn thế nào đây?”.
Thế là cô lại sử dụng chiêu thức cũ, ghé sát lên mặt anh hôn bừa bãi không có thứ tự trước sau, cho tới khi anh nói: “Này này, chú ý nước bọt của em”.
Và thế là, anh Liên Ngao của Hoắc Tiểu Phàn lại vì một vài nguyên nhân nào đó bỏ lỡ chuyến bay buổi chiều. Hơn nữa anh Liên Ngao quyết định sẽ ở đây với Hoắc Tiểu Phàn một đêm.
Buổi chiều nay, bên hồ đặt ba chiếc ghế gấp và hai cần câu. Hai cần câu đó đã không ai để ý tới từ lâu. Hoắc Tiểu Phàn đợi cá cắn câu đến sốt ruột, đã nằm bò lên đầu gối Khang Kiều ngủ khò, Khang Kiều nghiêng mặt qua, đón lấy nụ hôn của Hoắc Liên Ngao.
Khi cô sắp ngạt thở, anh mới buông cô ra. Cô vô thức quan sát xem xung quanh có người nào không. Đây không phải trong phòng, bên ngoài nhà nghỉ của nhà họ Hoắc còn có mấy bảo vệ nữa.
Anh thì thầm: “Đừng lo, cho dù nhìn thấy họ cũng không dám nói ra ngoài”.
Câu nói của Hoắc Liên Ngao không có gì xấu, cũng không có gì sai, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến lòng cô dấy lên chút chua xót.
Đêm xuống, Khang Kiều đi ra khỏi phòng của Hoắc Tiểu Phàn thì nhìn thấy Hoắc Liên Ngao đang đợi bên ngoài. Anh vẫy tay với cô, cô đặt tay mình vào tay anh. Không ai nói gì, cứ thế đi về phía phòng anh. Tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang róc rách chảy, nhưng lúc này đã chẳng ai để tâm nữa. Họ đang lăn lộn ở một góc, chiếc áo tắm ướt rượt bị họ đẩy xuống chân. Lần công kích cuối cùng của anh khiến cô để lại trên bả vai anh một dấu răng. Sau khi kết thúc, nhìn dấu răng ấy, cô đau lòng không chịu được. Cô hôn chi chít lên nó. Anh đặt tay lên dịu dàng vuốt tóc cô. Giây phút đó, cô cảm thấy thật ra họ không khác gì một đôi đang yêu cả.
Cô gối đầu lên vai anh, vì câu nói: “Ngày mai em muốn làm gì” của anh mà cô bắt đầu tính toán: Anh phải dậy lúc tám giờ sáng, ăn bữa sáng do cô làm, sau đó cô ở trong nhà dọn dẹp, vệ sinh, chuẩn bị bữa trưa, còn anh đưa Tiểu Phàn đi chèo thuyền, vừa chèo thuyền vừa kể chuyện chọc cho nó vui. Thế là hết một buổi sáng. Ăn trưa xong, anh phải phụ trách đưa cô và Tiểu Phàn tới một siêu thị gần đây mua đồ vì tủ lạnh hết thức ăn rồi. Cô và Tiểu Phàn còn phải ở đây khoảng một tuần nữa. Sau khi về, cô sẽ bắt đầu làm cơm tối. Khi đó anh sẽ cùng Tiểu Phàn chơi game. Sau đó hai người họ phải ăn thật sạch bữa tối cô nấu. Sau đó nữa…
Sau đó cô anh sẽ đi.
Cụp mắt xuống, Khang Kiều không nói tiếp nữa.
Giọng anh vang lên trên đỉnh đầu, dịu dàng như một chàng trai dỗ dành cô gái mình yêu.
“Được, nghe em hết. Anh sẽ lo chọc Tiểu Phàn vui, lo đi siêu thị cùng hai người, lo ăn sạch sẽ bữa tối của em.”
Mọi việc xảy ra đúng như lời anh hứa và đúng như hy vọng của cô. Vậy mà mọi việc lại kết thúc vào lúc ba giờ chiều.
Hai rưỡi chiều, xe của Hoắc Liên Ngao đỗ ở cửa siêu thị. Đó là một siêu thị nhỏ. Vì chuyện của Hoắc Tiểu Phàn vẫn chưa hoàn toàn bình lặng, họ đều đội mũ bóng chày. Để bảo vệ, Khang Kiều còn đeo cả khẩu trang cho thằng bé. Trong lúc Hoắc Liên Ngao tìm chỗ đậu xe, Khang Kueuef bỗng nghe thấy Hoắc Tiểu Phàn nói câu này: “Chị, chị ở đây và chị ở nhà không giống nhau”.
Câu nói ấy khiến Khang Kiều sững người giây lát.
Khi vào trong siêu thị, Hoắc Liên Ngao giơ tay về phía Khang Kiều. Cô lập tức đưa ra tay theo bản năng. Nhưng vừa chạm vào đã bắn nhanh ra vì câu gọi “Chị ơi” của Hoắc Tiểu Phàn. Giây phút đó Khang Kiều cũng nhìn thấy chút giật mình trong đáy mắt Hoắc Liên Ngao.
Ba giờ, xe hàng chở đầy những vật dụng hằng ngày. Khang Kiều đỏ mặt để hộp giấy ăn đè lên một chiếc hộp nhỏ màu trắng. Đó là đồ do Hoắc Liên Ngao lựa chọn. Vài phút trước, cô và anh còn cãi nhau vì nó. Cô bảo mua nó làm gì, đừng quên tối nay anh bay. Anh đáp rằng từ tám giờ tối tới mười một giờ đêm còn có thể dùng bớt một cái, mà có khi hai cái không chừng. Câu nói ấy khiến mặt cô đỏ tưng bừng. Lúc đó trong gian hàng không một bóng người, anh cúi đầu hôn cô. Khi cả người cô bị hôn đến mềm nhũn thì chiếc hộp màu trắng đã được cho vào trong xe hàng.
Lúc này, gò má ửng hồng vẫn chưa tan đi, môi cô vẫn còn cảm giác nóng rát ban nãy anh để lại. Sau khi giấu kín nó đi, cô đưa mắt tìm kiếm anh với vẻ thiếu tự nhiên. Anh đứng cách cô khoảng vài bước chân, mỉm cười. Di động của anh vang lên. Cầm di động mà mắt anh vẫn dán vào cô, giống như bị truyền nhiễm, cô cũng nhìn anh nghe điện thoại không chớp mắt.
Trong phút chốc, cô nhìn thấy nụ cười bên môi của anh đóng băng lại. Ánh mắt ban nãy đong đầy tình ý lúc này không có tiêu điểm, tựa như trước mặt anh chỉ có không khí.
Nói qua loa vài câu rồi anh ngắt máy, sau đó đứng đờ người.
Cô hoảng sợ, tiến lên vài bước, miệng gọi tên anh, tay chạm vào anh. Tay vừa chạm vào, anh đã đẩy mạnh ra. Ánh mắt trống rỗng bắt đầu có cảm xúc, biểu cảm rất phức tạp. Anh nhìn cô, cô nhìn thấy rõ vài phần chán ghét không giấu giếm trong đáy mắt anh.
Anh lùi sau mấy bước, rồi quay người đi về hướng ngược lại. Bước chân anh rất gấp gáp, vừa nhanh vừa sốt sắng, tới nỗi đẩy ngã cả Tiểu Phàn.
Kéo Tiểu Phàn dậy, Khang Kiều muốn tìm bóng dáng Hoắc Liên Ngao thì đã không thấy anh đâu nữa.
Buổi chiều hôm đó, cô và Hoắc Tiểu Phàn ở siêu thị đợi rất lâu cũng không đợi được Hoắc Liên Ngao. Khi trời tối, họ trở về nhà nghỉ, ba lô của anh đã biến mất.
Anh đi rồi.
Một tuần sau đó, Khang Kiều và Hoắc Tiểu Phàn vẫn duy trì nhịp sống bình thường trước đó. Cô cố gắng hết sức để khiến Tiểu Phàn thoải mái. Hoắc Chính Khải vẫn gọi điện hỏi thăm tình hình của Tiểu Phàn mỗi tối, nội dung mỗi lần hỏi đều na ná nhau. Hoắc Chính Khải không hề nhắc tới chuyện của Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều dĩ nhiên sẽ không hỏi.
Khoảng cuối tháng một, chuyện xảy ra trong tiệm tạp hóa đã dần bình lặng, Hoắc Chính Khải cử xe tới đón Khang Kiều và Hoắc Tiểu Phàn về nhà.
Đúng như Khang Kiều dự đoán, bà ngoại của Hoắc Liên Ngao đã qua đời. Nghe nói vì một vài sự cố ngoài ý muốn, anh không thể gặp được bà ngoại lần cuối. Chỉ thiếu vài phút, đúng vài phút thôi.
Một số tờ báo nước ngoài đưa tin về sự kiện này.
Khang Kiều nhìn thấy ảnh Hoắc Liên Ngao mặc lễ phục màu đen tham gia tang lễ của bà ngoại. Họ nói sau khi đám tang kết thúc, Hoắc Liên Ngao vẫn không chịu rời đi.
Hoắc Chính Khải không hề xuất hiện trong đám tang, trước khi qua đời, bà ngoại của Hoắc Liên Ngao tỏ ý không muốn Hoắc Chính Khải tham gia tang lễ của mình.
Sau tang lễ, ông ngoại của Hoắc Liên Ngao cũng từ chức, tới châu Phi quản lý những ngôi trường do người vợ đã mất gây dựng. Còn Hoắc Liên Ngao thì tiếp quản quỹ tài chính dưới tên của bà ngoại theo di đúng di nguyện. Bức ảnh cuối cùng của bản tin ghi lại hình ảnh Hoắc Liên Ngao xuất hiện trước cửa quỹ tài chính DRL, đứng dưới gốc cây bà ngoại mang từ quê nhà tới, nét mặt bần thần.
Trở về nhà họ Hoắc, việc đầu tiên Khang Kiều làm chính là đưa Hoắc Tiểu Phàn tới bệnh viện thăm thiếu niên mười lăm tuổi vẫn còn đang hôn mê kia. Mẹ của nạn nhân nhìn Hoắc Tiểu Phàn bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn không nói là có tha thứ hay không.
Điều may mắn là Hoắc Liên Ngao có được đánh giá khá lạc quan về việc điều trị cho cậu thanh niên từ đoàn bác sỹ mời từ Mỹ tới. Họ quyết định tháng sau sẽ đón cậu ta sang Mỹ. Ở đó có những thiết bị công nghệ tiên tiến, sẽ giúp cậu ta sớm khôi phục ý thức.
Sau khi từ bệnh viện trở về, mọi việc bắt đầu đi vào quỹ đạo. Khang Kiều trở về trường học tập, Hoắc Liên Ngao cũng trở về trường dưới sự bảo vệ của hai vệ sỹ.
Cuối tháng một, Khang Kiều gặp Hoắc Chính Khải, vị thương nhân này tuyệt đối không nhắc lại chuyện xảy ra đêm Giáng sinh. Nhưng Khang Kiều thì luôn nhớ ra dáng vẻ lạnh lùng của ông ta khi nói sẽ bắt Hoắc Tiểu Phàn xin lỗi tất cả mọi người qua truyền hình.
Đầu tháng hai, Khang Kiều từ sáng sớm đã gặp Chu Tùng An đứng đợi. Cô lạnh nhạt hỏi anh ấy cảm giác ở đồn cảnh sát thế nào. Anh ấy nói vẫn ổn.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Chu Tùng An dần dần không còn cười cợt nữa. Đó là lần đầu tiên Khang Kiều nhìn thấy sự khó xử và bất lực trên khuôn mặt anh ấy.
“Xin lỗi, khi đó xảy ra chuyện ấy mà anh không giúp được gì.”
Một tuần sau đó, Khang Kiều luôn gặp Chu Tùng An ở cổng trường. Thời tiết Brunei nói mưa là mưa ngay.
Chập tối hôm đó, Khang Kiều cuối cùng không chịu nổi nữa đã hét lên với Chu Tùng An đang ướt lướt thướt trong mưa: “Anh ngốc à, một cái ô thì đáng bao nhiêu. Dù anh không bỏ tiền ra mua ô được thì cũng phải biết tìm chỗ nào trú chứ?”.
Chu Tùng An bị viêm xoang, mỗi lần cảm mạo là rất khổ sở.
Câu nói của cô khiến Chu Tùng An nở một nụ cười ngốc nghếch đúng bản chất.
Anh ấy vừa cười vừa đón lấy cặp sách trên vai cô. Chiếc xe đưa cô về nhà chỉ đỗ cách đó vài chục bước. Anh ấy nhất quyết đòi cầm cặp cho cô.
Đóng cửa xe lại, Chu Tùng An đứng ngoài vẫy tay với cô. Xe đi rồi, anh ấy vẫn đứng đó. Khang Kiều giận dữ bảo tài xế quay đầu lại.
Xe đi ngược trở lại trước mặt Chu Tùng An. Khang Kiều mở cửa ra, gào lên với kẻ ngốc vẫn còn đứng đó: “Vào đi, em đưa anh về nhà”.
Khi Khang Kiều nói với người tài xế rằng: “Tập trung lái xe đi”, Chu Tùng An cảm nhận được cô gái im lặng trong thư viện ngày nào đã thay đổi.
Giống như ông lão đã phục vụ cho nhà họ Hoắc cả nửa thế kỷ: “Tùng An, cháu và Khang Kiều không hợp, chí ít khi xét về thân phận”.
Cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, một người tài xế mặc đồng phục, một chiếc xe sang trọng, cô đi đôi giày hàng hiệu, cầm ba lô xịn, trông giống như công chúa nhà ai. Trước đây cô cũng vậy nhưng rất hiếm khi khiến anh ấy có cảm giác xa cách.
Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói nhưng cũng không nói thành lời. Anh ấy chọn cách im lặng để làm dịu đi cảm giác lạc lõng bất ngờ.
Chiếc xe dừng ở cửa siêu thị, anh ấy nhìn thấy cô hằn học lườm mình rồi đi vào trong siêu thị.
Lát sau, cô lại xách túi hàng giận dữ mở cửa xe. Sau khi nhìn rõ thứ cô cầm trên tay là gì, Chu Tùng An nhe răng cười, cảm giác hụt hẫng ban nãy dường như hoàn toàn tan biến.
Đón lấy chiếc khăn mặt cô mua để lau tóc, anh nhận luôn cả một cốc cà phê nóng: “Tiểu Phàn ổn không?”.
“Ừm.” Đáp lại anh, cô tiếp tục kiểm tra thứ trong túi.
Chu Tùng An nhìn thấy một số loại thuốc chống cảm cúm. Cõi lòng anh ấy chợt dâng lên niềm ngọt ngào, chợt nhớ lại thời học sinh của mình.
“Hoắc Liên Ngao vẫn ổn chứ?”
Tay cô khựng lại, dường như đang nghe anh ấy nói. Trong xe rất yên ắng, tới nỗi khiến Chu Tùng An cảm thấy kỳ lạ. Lát sau, Chu Tùng An chợt hiểu ra sự kỳ lạ ấy từ đâu ra.
Khang Kiều không còn xù lông lên với câu hỏi ấy như trước đây.
Ngừng một lát, anh ấy nói: “Nghe nói tình cảm giữa Hoắc Liên Ngao và bà ngoại cậu ấy rất tốt”.
Chu Tùng An biết Hoắc Liên Ngao được bà ngoại nuôi lớn, không lâu trước đây anh ấy nghe tin bà ngoại Hoắc Liên Ngao qua đời, anh ấy nghĩ cậu học trò của mình nhất định sẽ rất buồn.
Cô sắp xếp xong túi đồ, đặt lên người anh ấy: “Chu Tùng An, anh muốn nghe được gì từ em?”.
Đây là lần đầu tiên Chu Tùng An nghe thấy Khang Kiều nói với mình bằng ngữ khí ấy: Xa lạ, nhạy cảm, nghe kỹ còn có chút buồn bã đâu đây.
Chu Tùng An thi thoảng cũng nghe được vài chuyện thì thụt từ đám người làm trong mỗi góc tường bao. Họ nói rất khó nghe, anh cũng vài lần nghe được xưng hô “chị gái con riêng” từ miệng Hoắc Liên Ngao.
“Anh sai rồi.” Anh ấy dịu giọng: “Sau này sẽ không hỏi vấn đề này nữa”.
Rất lâu, rất lâu sau, Chu Tùng An mới đợi được hồi đáp của Khang Kiều.
“Tùng An, em là em, anh ấy là anh ấy, hãy nhớ kỹ.”
Hoắc Tiểu Phàn nhìn Hoắc Liên Ngao đang ăn cháo hải sản, hỏi: “Anh Liên Ngao, tối qua anh không ngủ phải không?”.
Hoắc Liên Ngao liếc nhìn Khang Kiều, mặt cô hơi nóng.
Sau bữa trưa, Khang Kiều bắt đầu kiểm tra xem Hoắc Liên Ngao còn sót thứ gì không. Chuyến bay khởi hành lúc hai rưỡi chiều, giờ đã là một giờ.
Xác nhận mọi giấy tờ trong chiếc ba lô đều đã đầy đủ, Khang Kiều đưa nó cho Hoắc Liên Ngao. Anh không nhận mà ôm chặt lấy cô.
Cô ngoan ngoãn dán vào lòng anh, không ai nói gì cả. Lát sau cô khẽ nhắc nhở: “Sắp tới giờ bay rồi”.
“Suỵt!”
Cô yên lặng mím môi. Một lúc nữa trôi qua, cô hạ thấp giọng gọi “Liên Ngao” nhưng anh vẫn không nói gì và không buông cô ra.
Thời gian chầm chậm trôi. Lần thứ ba cô định lên tiếng nhắc nhở thì anh đã hôn cô. Cô không biết lúc đó có phải mình bị ma nhập hay không mà cơ thể dán sát lấy anh, còn chọc ghẹo anh. Ở đây không có bức tường bao màu trắng hồng, không có ánh mắt của đám người làm nhà họ Hoắc. Ở đây chỉ có anh và cô, còn có Tiểu Phàn. Hơn nữa, sáng nay cô còn tỉnh dậy bên cạnh anh, anh còn ăn món cháo hải sản do cô nấu. Căn phòng này còn nguyên những hình ảnh mơ màng đêm qua. Cô vui thầm trong lòng, lần này có lẽ anh lại lỡ chuyến bay rồi. Lần này, thời gian miên man dài hơn bất kỳ lần nào khác. Cô dựa vào tường, anh dựa vào cô. Mồ hôi trên cơ thể họ đã không còn phân biệt rõ là của anh hay cô nữa. Anh cúi đầu dựa vào vai cô thở dốc. Giống như hàng ngàn cơn sóng ngầm khi tràn lên mặt biển. Cô miễn cưỡng mở mắt ra liếc nhìn đồng hồ rồi nhe răng cười.
Hay thật, cậu chủ Liên Ngao lại lỡ chuyến bay rồi.
Cậu chủ Liên Ngao bắt đầu tính sổ: “Đầu gỗ, em cố tình phải không?”.
“Anh hôn em trước đấy chứ.” Cô ngụy biện.
Anh nhíu mày, cô lập tức phản bác: “Thật ra, em cảm thấy bản thân anh cố tình muốn lỡ chuyến bay”.
Anh làm ra vẻ bàng hoàng tỉnh ngộ.
“Liên Ngao, em là người tốt.” Cô nói, ý rằng vì là người tốt nên muốn giúp anh lỡ anh chuyến bay.
Anh gật đầu: “Vậy được, người tốt. Có phải anh nên cảm ơn em không. Nói xem, muốn anh cảm ơn thế nào đây?”.
Thế là cô lại sử dụng chiêu thức cũ, ghé sát lên mặt anh hôn bừa bãi không có thứ tự trước sau, cho tới khi anh nói: “Này này, chú ý nước bọt của em”.
Và thế là, anh Liên Ngao của Hoắc Tiểu Phàn lại vì một vài nguyên nhân nào đó bỏ lỡ chuyến bay buổi chiều. Hơn nữa anh Liên Ngao quyết định sẽ ở đây với Hoắc Tiểu Phàn một đêm.
Buổi chiều nay, bên hồ đặt ba chiếc ghế gấp và hai cần câu. Hai cần câu đó đã không ai để ý tới từ lâu. Hoắc Tiểu Phàn đợi cá cắn câu đến sốt ruột, đã nằm bò lên đầu gối Khang Kiều ngủ khò, Khang Kiều nghiêng mặt qua, đón lấy nụ hôn của Hoắc Liên Ngao.
Khi cô sắp ngạt thở, anh mới buông cô ra. Cô vô thức quan sát xem xung quanh có người nào không. Đây không phải trong phòng, bên ngoài nhà nghỉ của nhà họ Hoắc còn có mấy bảo vệ nữa.
Anh thì thầm: “Đừng lo, cho dù nhìn thấy họ cũng không dám nói ra ngoài”.
Câu nói của Hoắc Liên Ngao không có gì xấu, cũng không có gì sai, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến lòng cô dấy lên chút chua xót.
Đêm xuống, Khang Kiều đi ra khỏi phòng của Hoắc Tiểu Phàn thì nhìn thấy Hoắc Liên Ngao đang đợi bên ngoài. Anh vẫy tay với cô, cô đặt tay mình vào tay anh. Không ai nói gì, cứ thế đi về phía phòng anh. Tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang róc rách chảy, nhưng lúc này đã chẳng ai để tâm nữa. Họ đang lăn lộn ở một góc, chiếc áo tắm ướt rượt bị họ đẩy xuống chân. Lần công kích cuối cùng của anh khiến cô để lại trên bả vai anh một dấu răng. Sau khi kết thúc, nhìn dấu răng ấy, cô đau lòng không chịu được. Cô hôn chi chít lên nó. Anh đặt tay lên dịu dàng vuốt tóc cô. Giây phút đó, cô cảm thấy thật ra họ không khác gì một đôi đang yêu cả.
Cô gối đầu lên vai anh, vì câu nói: “Ngày mai em muốn làm gì” của anh mà cô bắt đầu tính toán: Anh phải dậy lúc tám giờ sáng, ăn bữa sáng do cô làm, sau đó cô ở trong nhà dọn dẹp, vệ sinh, chuẩn bị bữa trưa, còn anh đưa Tiểu Phàn đi chèo thuyền, vừa chèo thuyền vừa kể chuyện chọc cho nó vui. Thế là hết một buổi sáng. Ăn trưa xong, anh phải phụ trách đưa cô và Tiểu Phàn tới một siêu thị gần đây mua đồ vì tủ lạnh hết thức ăn rồi. Cô và Tiểu Phàn còn phải ở đây khoảng một tuần nữa. Sau khi về, cô sẽ bắt đầu làm cơm tối. Khi đó anh sẽ cùng Tiểu Phàn chơi game. Sau đó hai người họ phải ăn thật sạch bữa tối cô nấu. Sau đó nữa…
Sau đó cô anh sẽ đi.
Cụp mắt xuống, Khang Kiều không nói tiếp nữa.
Giọng anh vang lên trên đỉnh đầu, dịu dàng như một chàng trai dỗ dành cô gái mình yêu.
“Được, nghe em hết. Anh sẽ lo chọc Tiểu Phàn vui, lo đi siêu thị cùng hai người, lo ăn sạch sẽ bữa tối của em.”
Mọi việc xảy ra đúng như lời anh hứa và đúng như hy vọng của cô. Vậy mà mọi việc lại kết thúc vào lúc ba giờ chiều.
Hai rưỡi chiều, xe của Hoắc Liên Ngao đỗ ở cửa siêu thị. Đó là một siêu thị nhỏ. Vì chuyện của Hoắc Tiểu Phàn vẫn chưa hoàn toàn bình lặng, họ đều đội mũ bóng chày. Để bảo vệ, Khang Kiều còn đeo cả khẩu trang cho thằng bé. Trong lúc Hoắc Liên Ngao tìm chỗ đậu xe, Khang Kueuef bỗng nghe thấy Hoắc Tiểu Phàn nói câu này: “Chị, chị ở đây và chị ở nhà không giống nhau”.
Câu nói ấy khiến Khang Kiều sững người giây lát.
Khi vào trong siêu thị, Hoắc Liên Ngao giơ tay về phía Khang Kiều. Cô lập tức đưa ra tay theo bản năng. Nhưng vừa chạm vào đã bắn nhanh ra vì câu gọi “Chị ơi” của Hoắc Tiểu Phàn. Giây phút đó Khang Kiều cũng nhìn thấy chút giật mình trong đáy mắt Hoắc Liên Ngao.
Ba giờ, xe hàng chở đầy những vật dụng hằng ngày. Khang Kiều đỏ mặt để hộp giấy ăn đè lên một chiếc hộp nhỏ màu trắng. Đó là đồ do Hoắc Liên Ngao lựa chọn. Vài phút trước, cô và anh còn cãi nhau vì nó. Cô bảo mua nó làm gì, đừng quên tối nay anh bay. Anh đáp rằng từ tám giờ tối tới mười một giờ đêm còn có thể dùng bớt một cái, mà có khi hai cái không chừng. Câu nói ấy khiến mặt cô đỏ tưng bừng. Lúc đó trong gian hàng không một bóng người, anh cúi đầu hôn cô. Khi cả người cô bị hôn đến mềm nhũn thì chiếc hộp màu trắng đã được cho vào trong xe hàng.
Lúc này, gò má ửng hồng vẫn chưa tan đi, môi cô vẫn còn cảm giác nóng rát ban nãy anh để lại. Sau khi giấu kín nó đi, cô đưa mắt tìm kiếm anh với vẻ thiếu tự nhiên. Anh đứng cách cô khoảng vài bước chân, mỉm cười. Di động của anh vang lên. Cầm di động mà mắt anh vẫn dán vào cô, giống như bị truyền nhiễm, cô cũng nhìn anh nghe điện thoại không chớp mắt.
Trong phút chốc, cô nhìn thấy nụ cười bên môi của anh đóng băng lại. Ánh mắt ban nãy đong đầy tình ý lúc này không có tiêu điểm, tựa như trước mặt anh chỉ có không khí.
Nói qua loa vài câu rồi anh ngắt máy, sau đó đứng đờ người.
Cô hoảng sợ, tiến lên vài bước, miệng gọi tên anh, tay chạm vào anh. Tay vừa chạm vào, anh đã đẩy mạnh ra. Ánh mắt trống rỗng bắt đầu có cảm xúc, biểu cảm rất phức tạp. Anh nhìn cô, cô nhìn thấy rõ vài phần chán ghét không giấu giếm trong đáy mắt anh.
Anh lùi sau mấy bước, rồi quay người đi về hướng ngược lại. Bước chân anh rất gấp gáp, vừa nhanh vừa sốt sắng, tới nỗi đẩy ngã cả Tiểu Phàn.
Kéo Tiểu Phàn dậy, Khang Kiều muốn tìm bóng dáng Hoắc Liên Ngao thì đã không thấy anh đâu nữa.
Buổi chiều hôm đó, cô và Hoắc Tiểu Phàn ở siêu thị đợi rất lâu cũng không đợi được Hoắc Liên Ngao. Khi trời tối, họ trở về nhà nghỉ, ba lô của anh đã biến mất.
Anh đi rồi.
Một tuần sau đó, Khang Kiều và Hoắc Tiểu Phàn vẫn duy trì nhịp sống bình thường trước đó. Cô cố gắng hết sức để khiến Tiểu Phàn thoải mái. Hoắc Chính Khải vẫn gọi điện hỏi thăm tình hình của Tiểu Phàn mỗi tối, nội dung mỗi lần hỏi đều na ná nhau. Hoắc Chính Khải không hề nhắc tới chuyện của Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều dĩ nhiên sẽ không hỏi.
Khoảng cuối tháng một, chuyện xảy ra trong tiệm tạp hóa đã dần bình lặng, Hoắc Chính Khải cử xe tới đón Khang Kiều và Hoắc Tiểu Phàn về nhà.
Đúng như Khang Kiều dự đoán, bà ngoại của Hoắc Liên Ngao đã qua đời. Nghe nói vì một vài sự cố ngoài ý muốn, anh không thể gặp được bà ngoại lần cuối. Chỉ thiếu vài phút, đúng vài phút thôi.
Một số tờ báo nước ngoài đưa tin về sự kiện này.
Khang Kiều nhìn thấy ảnh Hoắc Liên Ngao mặc lễ phục màu đen tham gia tang lễ của bà ngoại. Họ nói sau khi đám tang kết thúc, Hoắc Liên Ngao vẫn không chịu rời đi.
Hoắc Chính Khải không hề xuất hiện trong đám tang, trước khi qua đời, bà ngoại của Hoắc Liên Ngao tỏ ý không muốn Hoắc Chính Khải tham gia tang lễ của mình.
Sau tang lễ, ông ngoại của Hoắc Liên Ngao cũng từ chức, tới châu Phi quản lý những ngôi trường do người vợ đã mất gây dựng. Còn Hoắc Liên Ngao thì tiếp quản quỹ tài chính dưới tên của bà ngoại theo di đúng di nguyện. Bức ảnh cuối cùng của bản tin ghi lại hình ảnh Hoắc Liên Ngao xuất hiện trước cửa quỹ tài chính DRL, đứng dưới gốc cây bà ngoại mang từ quê nhà tới, nét mặt bần thần.
Trở về nhà họ Hoắc, việc đầu tiên Khang Kiều làm chính là đưa Hoắc Tiểu Phàn tới bệnh viện thăm thiếu niên mười lăm tuổi vẫn còn đang hôn mê kia. Mẹ của nạn nhân nhìn Hoắc Tiểu Phàn bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn không nói là có tha thứ hay không.
Điều may mắn là Hoắc Liên Ngao có được đánh giá khá lạc quan về việc điều trị cho cậu thanh niên từ đoàn bác sỹ mời từ Mỹ tới. Họ quyết định tháng sau sẽ đón cậu ta sang Mỹ. Ở đó có những thiết bị công nghệ tiên tiến, sẽ giúp cậu ta sớm khôi phục ý thức.
Sau khi từ bệnh viện trở về, mọi việc bắt đầu đi vào quỹ đạo. Khang Kiều trở về trường học tập, Hoắc Liên Ngao cũng trở về trường dưới sự bảo vệ của hai vệ sỹ.
Cuối tháng một, Khang Kiều gặp Hoắc Chính Khải, vị thương nhân này tuyệt đối không nhắc lại chuyện xảy ra đêm Giáng sinh. Nhưng Khang Kiều thì luôn nhớ ra dáng vẻ lạnh lùng của ông ta khi nói sẽ bắt Hoắc Tiểu Phàn xin lỗi tất cả mọi người qua truyền hình.
Đầu tháng hai, Khang Kiều từ sáng sớm đã gặp Chu Tùng An đứng đợi. Cô lạnh nhạt hỏi anh ấy cảm giác ở đồn cảnh sát thế nào. Anh ấy nói vẫn ổn.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Chu Tùng An dần dần không còn cười cợt nữa. Đó là lần đầu tiên Khang Kiều nhìn thấy sự khó xử và bất lực trên khuôn mặt anh ấy.
“Xin lỗi, khi đó xảy ra chuyện ấy mà anh không giúp được gì.”
Một tuần sau đó, Khang Kiều luôn gặp Chu Tùng An ở cổng trường. Thời tiết Brunei nói mưa là mưa ngay.
Chập tối hôm đó, Khang Kiều cuối cùng không chịu nổi nữa đã hét lên với Chu Tùng An đang ướt lướt thướt trong mưa: “Anh ngốc à, một cái ô thì đáng bao nhiêu. Dù anh không bỏ tiền ra mua ô được thì cũng phải biết tìm chỗ nào trú chứ?”.
Chu Tùng An bị viêm xoang, mỗi lần cảm mạo là rất khổ sở.
Câu nói của cô khiến Chu Tùng An nở một nụ cười ngốc nghếch đúng bản chất.
Anh ấy vừa cười vừa đón lấy cặp sách trên vai cô. Chiếc xe đưa cô về nhà chỉ đỗ cách đó vài chục bước. Anh ấy nhất quyết đòi cầm cặp cho cô.
Đóng cửa xe lại, Chu Tùng An đứng ngoài vẫy tay với cô. Xe đi rồi, anh ấy vẫn đứng đó. Khang Kiều giận dữ bảo tài xế quay đầu lại.
Xe đi ngược trở lại trước mặt Chu Tùng An. Khang Kiều mở cửa ra, gào lên với kẻ ngốc vẫn còn đứng đó: “Vào đi, em đưa anh về nhà”.
Khi Khang Kiều nói với người tài xế rằng: “Tập trung lái xe đi”, Chu Tùng An cảm nhận được cô gái im lặng trong thư viện ngày nào đã thay đổi.
Giống như ông lão đã phục vụ cho nhà họ Hoắc cả nửa thế kỷ: “Tùng An, cháu và Khang Kiều không hợp, chí ít khi xét về thân phận”.
Cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, một người tài xế mặc đồng phục, một chiếc xe sang trọng, cô đi đôi giày hàng hiệu, cầm ba lô xịn, trông giống như công chúa nhà ai. Trước đây cô cũng vậy nhưng rất hiếm khi khiến anh ấy có cảm giác xa cách.
Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói nhưng cũng không nói thành lời. Anh ấy chọn cách im lặng để làm dịu đi cảm giác lạc lõng bất ngờ.
Chiếc xe dừng ở cửa siêu thị, anh ấy nhìn thấy cô hằn học lườm mình rồi đi vào trong siêu thị.
Lát sau, cô lại xách túi hàng giận dữ mở cửa xe. Sau khi nhìn rõ thứ cô cầm trên tay là gì, Chu Tùng An nhe răng cười, cảm giác hụt hẫng ban nãy dường như hoàn toàn tan biến.
Đón lấy chiếc khăn mặt cô mua để lau tóc, anh nhận luôn cả một cốc cà phê nóng: “Tiểu Phàn ổn không?”.
“Ừm.” Đáp lại anh, cô tiếp tục kiểm tra thứ trong túi.
Chu Tùng An nhìn thấy một số loại thuốc chống cảm cúm. Cõi lòng anh ấy chợt dâng lên niềm ngọt ngào, chợt nhớ lại thời học sinh của mình.
“Hoắc Liên Ngao vẫn ổn chứ?”
Tay cô khựng lại, dường như đang nghe anh ấy nói. Trong xe rất yên ắng, tới nỗi khiến Chu Tùng An cảm thấy kỳ lạ. Lát sau, Chu Tùng An chợt hiểu ra sự kỳ lạ ấy từ đâu ra.
Khang Kiều không còn xù lông lên với câu hỏi ấy như trước đây.
Ngừng một lát, anh ấy nói: “Nghe nói tình cảm giữa Hoắc Liên Ngao và bà ngoại cậu ấy rất tốt”.
Chu Tùng An biết Hoắc Liên Ngao được bà ngoại nuôi lớn, không lâu trước đây anh ấy nghe tin bà ngoại Hoắc Liên Ngao qua đời, anh ấy nghĩ cậu học trò của mình nhất định sẽ rất buồn.
Cô sắp xếp xong túi đồ, đặt lên người anh ấy: “Chu Tùng An, anh muốn nghe được gì từ em?”.
Đây là lần đầu tiên Chu Tùng An nghe thấy Khang Kiều nói với mình bằng ngữ khí ấy: Xa lạ, nhạy cảm, nghe kỹ còn có chút buồn bã đâu đây.
Chu Tùng An thi thoảng cũng nghe được vài chuyện thì thụt từ đám người làm trong mỗi góc tường bao. Họ nói rất khó nghe, anh cũng vài lần nghe được xưng hô “chị gái con riêng” từ miệng Hoắc Liên Ngao.
“Anh sai rồi.” Anh ấy dịu giọng: “Sau này sẽ không hỏi vấn đề này nữa”.
Rất lâu, rất lâu sau, Chu Tùng An mới đợi được hồi đáp của Khang Kiều.
“Tùng An, em là em, anh ấy là anh ấy, hãy nhớ kỹ.”
/208
|