Tiếng gọi “chị” khiến Khang Kiều thức tỉnh khỏi giấc mơ hư ảo. Buổi chiều hôm nay cô nằm trên võng, vừa nghe nhạc vừa cùng Hoắc Tiểu Phàn xem phim hoạt hình. Mấy đêm nay Khang Kiều đều ở cùng với Hoắc Liên Ngao.
Giống như mấy mùa hè trước, khoảng thời gian đầu trở về Brunei, Hoắc Liên Ngao thường khá bận rộn. Hoắc Chính Khải bắt đầu thử đưa anh đi quan hệ với khắp nơi, kể cả là một vài bữa tiệc rượu của đám thanh niên. Hoắc Liên Ngao cả ngày chạy nhong nhong bên ngoài.
Thượng tuần tháng bảy, kỳ nghỉ của Hoắc Liên Ngao mới chính thức bắt đầu. Chuyện nam nữ một khi đã bắt đầu sẽ không thể dừng lại được. Mấy đêm nay anh luôn giày vò khiến ban ngày cô không chút tinh thần, chỉ nằm trên võng vài phút đã mơ màng ngủ.
Sau khi bị Hoắc Tiểu Phàn gọi dậy, Khang Kiều nhìn đồng hồ, cô ngủ gần một tiếng rồi. Cô day day trán, đầu đầm đìa mồ hôi. Khang Kiều biết rõ chỗ mồ hôi đó không phải do thời tiết nóng nực mà thành. Cô và Tiểu Phàn hiện đang tránh mắt trong đình ngủ, vì thiết kế đặc biệt nên nơi đây rất mát mẻ. Bảo mẫu của thằng bé và A Xảo cũng ngủ một giấc ở đây, trán họ không có một giọt mồ hôi nào.
“Chị, nếu chị buồn ngủ sao không về phòng?” Hoắc Tiểu Phàn vừa nói vừa dùng tay sờ trán cô: “Trong phòng có điều hòa”.
Cô cầm khăn giấy lên, lẳng lặng thấm sạch mồ hôi trên trán.
Lát sau, Khang Kiều miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhát gừng hỏi Hoắc Tiểu Phàn chuyện bài vở. Gần đây nó không vui lắm vì dù là kỳ nghỉ nó vẫn không có nhiều thời gian chơi bời. Quản gia Diêu đã sắp xếp cho nó vài môn học bổ tục: Toán học, Văn học, và một số lễ nghi trong bàn tiệc.
Thằng bé đáng thương gần đây rất hay cằn nhằn, bỗng nó gọi một tiếng “Anh Liên Ngao!”.
Tiếng gọi của nó khiến mấy người đang lơ mơ ngủ đồng loạt mở mắt ra. Khi A Xảo dẫn bảo mẫu của Hoắc Tiểu Phàn rời đi, Khang Kiều đã lờ mờ đoán được chắc A Xảo đã nhìn thấy chuyện tối đó. Khi ấy ở vườn sau, cô tưởng chỗ đó chỉ có cô và Hoắc Liên Ngao. Khoảng gần chín giờ tối, Hoắc Liên Ngao vừa từ buổi tiệc trở về. Anh đã uống một chút rượu. Xung quanh không một bóng người, cộng thêm màn đêm u tối khiến cô để mặc anh hành động. Đó là lần đầu của tiên của họ ở một nơi như thế. Khe hẹp ấy vừa đẹp, khoảng cách từ cây này tới cây kia vừa đủ để dung nạp hai người họ. Cô không làm sao ngăn anh được. Cô càng sợ hãi anh càng mạnh mẽ. Dù có cắn chặt môi, cuối cùng cô vẫn phải kêu lên thành tiếng. Nhất định là âm thanh của cô đã bị A Xảo nghe thấy.
Qua những lọn tóc lơ thơ, Khang Kiều nhìn thấy có một cái bóng xa xa đi xuyên qua những khóm hoa, là loại đồng phục màu trắng vàng của người làm. Sau đó, Khang Kiều đã kể chuyện này cho Hoắc Liên Ngao.
Anh tỏ ra rất hờ hững. Anh nói với cô rằng lương tháng của mỗi người trong nhà họ Hoắc không thua kém gì những nhân viên cấp cao trong các công ty lớn.
Nhưng Khang Kiều vẫn sợ.
“Hay là, anh tìm một lý do để cho cô ấy nghỉ việc nhé?”. Khi nói câu này, bối cảnh đã thay đổi. Anh đang ở trong phòng cô. Họ đã rời khỏi đình ngủ, họ đang ở trên sô pha trong phòng. Ngoài mặt họ là anh và chị đang kiểm tra bài cho đứa em trai nhỏ nhất.
Sau khi được anh Liên Ngao cho phép, Hoắc Tiểu Phàn chăm chú xem phim hoạt hình. Còn cô thì mang theo đôi môi sưng vù ngồi dựa vào lòng anh. Sô pha lưng cao, Hoắc Tiểu Phàn đang xem phim mà quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy đầu anh.
Vừa nghe thấy anh muốn cho A Xảo nghỉ việc, Khang Kiều đã cuống cuồng ngồi dậy: “Không được”.
A Xảo là người đầu tiên giơ ban tay hữu nghị ra trước mặt họ.
“Được, nghe em.” Anh véo má cô: “Xem ra A Xảo làm việc rất tốt”.
Khang Kiều gật đầu.
“Anh quay về sẽ bảo quản gia Diêu tăng lương cho cô ấy.”
Khang Kiều tươi cười. A Xảo là bà mẹ đơn thân, hai đứa con của cô ấy còn đang đi học.
Trong quãng thời gian ở bên nhau với những lời ngọt ngào, và những dịp thi thoảng anh dẫn cô đi gặp bạn bè của mình, cho dù không nói rõ thân phận của cô nhưng để bảo vệ cô, anh luôn nói: “Nghe em”.
Tất cả, tất cả luôn khiến Khang Kiều nảy sinh một cảm giác không chân thật. Cảm giác đó rất mơ hồ, thi thoảng có những suy nghĩ lúc xa lúc gần hiện lên trong đầu cô. Khi tới một khoảng cách thật sự gần, cô lại muốn hất tung nó đi, nhủ thầm trong lòng: Anh đã thề rồi, anh đã thề bằng danh nghĩa của người mẹ quá cố.
Lúc này, những suy nghĩ ấy lại hiện lên, kết hợp với những giấc mơ ướt đẫm lúc trước trên võng khiến cô vô thức né tránh sự đụng chạm của anh. Lần này cô làm rất rõ ràng, khiến anh không vui. Giống như cô cố tình chống đối anh vậy. Dưới sự ra hiệu của cô, anh vẫn mặc kệ sự có mặt của Tiểu Phàn, luồn tay vào trong áo phông của cô. Lát sau, anh bật ra chữ “tím nhạt”. Khang Kiều nổi khùng, cậu chủ Liên Ngao gần đây luôn nhiệt tình đoán màu áo lót của cô.
Hôm nay anh càng xấu hơn. Anh nói để anh xem xem đoán có đúng không, đoán xem rốt cuộc anh phải làm gì cô mới hoảng loạn nhảy dựng lên khỏi sô pha.
Hoắc Tiểu Phàn đang ở đây mà. Cuối cùng, ở góc khuất đó, cô đỏ mặt cho anh kiểm tra màu. Hôm nay cô mặc áo phông khá rộng, chiếc áo lót màu tím bị lôi ra. Cô bám chặt tay vào bậu cửa sổ, nhắm mắt lại. Trong bóng tôi, mọi niềm vui từ các giác quan mang lại khiến cô bạo dạn nghênh đón anh, không có gì xấu hổ. Cô thích sự đụng chạm của anh, vì người đó là anh. Bên ngoài vọng vào tiếng gọi của Hoắc Tiểu Phàn: “Anh Liên Ngao, chị!”. Cô vội vã đẩy anh, lúc ấy anh mới quyết luyến buông ra. Trước khi buông còn cắn cô một cái. Khang Kiều thở hắt ra, nhặt áo lên.
Ánh mắt cô vô thức nhìn thấy những bức ảnh sinh hoạt xếp đều trong tủ kính. Hàng đầu tiên là ảnh của Nghê Hải Đường. Đó là một bức ảnh chụp chân dung. Trong ảnh, bà mỉm cười, ánh mắt nhìn về một phía. Phía đó vừa hay là nơi Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao đứng ban nãy. Bàn tay cô chẳng hiểu sao lại run lên, khó khăn lắm mới cài lại được áo. Cô cúi đầu rời khỏi góc khuất, đi được vài bước thì dừng hẳn.
Cô giơ tay dịch chuyển bức ảnh của bà ra sau, đặt nó xuống cuối cùng.
Về đêm, Khang Kiều không tới phòng Hoắc Liên Ngao đúng mười giờ như mọi lần. Mười giờ mười, Hoắc Liên Ngao gọi điện cho cô, hỏi cô sao không tới, cô nói trong người không được khỏe.
Sự quan tâm ở đầu kia điện thoại hết sức chân thực: “Anh gọi điện cho bác sỹ tới nhé?”.
“Không cần, không cần.” Cô vội vàng ngăn cản: “Em nghỉ ngơi một tối là ổn”.
Lát sau: “Vậy em nghỉ ngơi đi”.
“Ừm.”
Nửa đêm, Khang Kiều lại tỉnh giấc mồ hôi đầm đìa, mở mắt ra thần người nhìn trần nhà, cho tới khi hốc mắt cay xè cô mới nhắm lại. Mơ hồ có một bàn tay xoa mặt cô, rất dịu dàng khiến cô nhớ tới kỵ sỹ đen bò vào cửa sổ phòng mình đêm nào, cô bỗng thấy yên tâm vô cớ.
Có điều, kỵ sỹ đen cũng có lúc lóng ngóng. Ví dụ như khi lau mặt cho cô, có mấy lần anh giựt phải tóc cô. Tuy nhiên, hiệu quả vẫn khá, cảm giác nhớp nháp của mồ hôi đã tan biến. Lau mặt xong, anh lại sửa sang quần áo giúp cô. Phần tóc dính vào gáy do mồ hôi được anh vén gọn ra sau tai, dịu dàng tới mức khiến cô muốn khóc. Sửa lại tóc rồi anh dường như định đi. Cô giữ ta anh lại, chẳng hiểu sao lại khóc nấc lên, nói: “Liên Ngao!”.
“Sao vậy, sao vậy?” Giọng anh hơi hoảng.
“Đừng đi.” Cô nghẹn ngào.
“Anh không đi, không đi nữa.”
Cô vùi đầu vào lòng anh, gác tay lên hông anh, ngủ thiếp đi. Lần này Khang Kiều không còn mơ thấy những cảnh khiến cô đầm đìa mồ hôi nữa.
Ánh nắng ban mai nhạt nhòa rải lên khung cửa sổ. Chim chóc ngoài kia kêu râm ran. Lúc này, trong lòng cô có chút ngọt ngào, có chút chua xót. Anh ở ngay bên cạnh cô, đầu dựa sát vào cô, hàng mi dài thật dài. Thế là cô đưa môi mình chạm nhẹ lên môi anh. Anh mở mắt ra, bốn cánh môi quấn quýt lấy nhau. Khi Hoắc Tiểu Phàn vào, họ đang quấn lấy nhau ở trong phòng tắm. Khang Kiều cũng không biết vì sao Hoắc Tiểu Phàn lại xuất hiện trong phòng cô sớm như vậy.
“Chị, chị sao vậy?” Hoắc Tiểu Phàn đứng ngoài cửa phòng tắm.
Tên Hoắc Liên Ngao khốn kiếp này.
Cô run run đáp lại: “Tiểu Phàn, về phòng em đi”.
Người bên ngoài không động đậy, còn anh thì càng lúc càng nhanh hơn.
Cô cắn chặt môi, ép chặt tiếng hét của mình.
Cuối cùng, tiếng bước chân của nó xa dần cùng với câu “Vâng ạ”.
Kết thúc, một cơn mưa đấm đánh lên người anh: “Sau này không được như vậy nữa”, “Không được vậy nữa”.
Dần trở thành: “Đánh đau không?”.
Lúc rời đi, anh véo má cô như trêu chọc: “Tối cùng anh đi dự sinh nhật một người bạn nhé”.
Cả ngày hôm ấy, Khang Kiều không dám nhìn Hoắc Tiểu Phàn. Khi màn đêm buông xuống, cô một lần nữa đứng trước tủ kính bày đầy ảnh của Nghê Hải Đường và Hoắc Tiểu Phàn, đặt lại ảnh mẹ về chỗ cũ. Mẹ cô ở trên cao nhất, mỉm cười ngắm nhìn một nơi nào đó.
Trong khu nhà đồn đại ông Hoắc có ý khôi phục quan hệ với chị em cô, nhưng vì ông Hoắc quá bận nên nhiệm vụ này được giao cho cậu chủ Liên Ngao.
Vì vậy, Khang Kiều đường hoàng cùng Hoắc Liên Ngao ngồi chung một chiếc xe đi ra từ cửa chính nhà họ Hoắc. Dĩ nhiên những khoảnh khắc như thế không quá dồn dập.
Đây là lần thứ hai cô cùng Hoắc Liên Ngao đi chung. Lần đầu tiên họ dẫn theo Hoắc Tiểu Phàn, lần này không dẫn, đám người kia tự động giải thích rằng buổi tiệc ấy không thích hợp cho trẻ con tham gia.
Từ lúc Khang Kiều mở cửa xe, từ thái độ hơi nhíu mày của cậu chủ Liên Ngao là biết anh lại đang chê cách trang điểm của cô. Quá đậm. Nhưng dù vậy Hoắc Liên Ngao vẫn không nói ra, anh chỉ hờ hững như mấy lần trước.
Không sao cả, Khang Kiều cảm thấy như vậy rất tốt. Như vậy cô sẽ có một đôi tai sạch sẽ. Thông thường mỗi khi trang điểm đậm, Khang Kiều lại ngủ rất ngon, một giấc tới sáng. Hoắc Liên Ngao cũng sẽ không tới quấy rầy cô. Cậu chủ Liên Ngao mắc bệnh sạch sẽ. Anh nói khuôn mặt của những cô gái trang điểm đậm cứ như tô màu nước, khiến người ta buồn nôn.
Giữa tháng bảy, trên bờ biển Bandar Seri Begawan, Khang Kiều đón lễ trưởng thành của mình.
Sinh nhật hai mươi tuổi của cô, Hoắc Chính Khải mời thầy tướng tới. Thầy tướng chọn ngày cho cô, cũng tức là hôm nay, để tổ chức lễ trưởng thành.
Theo nghi thức trưởng thành khá truyền thống của con gái Nam Á, khi mặt trời lặn, họ sẽ đứng ở khoảng nước biển ngập tới eo, xung quanh đặt hai mươi chiếc phao ghép thành vòng tròn, trên phao có cắm nến cố định. Các bạn bè và người thân có mặt trước khi mặt trời lặn sẽ tung hoa vào người đứng trong vòn tròn. Nghi thức kết thúc sau khi hoàng hôn tắt.
Có rất nhiều người tới dự lễ trưởng thành của cô. Hoắc Chính Khải đã mời tới một đội tổ chức sự kiện chuyên nghiệp. Trên bờ biển có tới mười chiếc lều màu trắng kiểu Ả Rập, những nam thanh nữ tú ăn mặc xinh đẹp và cả những người phục vụ mặc đồng phục qua lại bận rộn cũng thể hiện sự rầm rộ của nghi thức này. Cả quản gia Diêu cũng tới.
Quản gia Diêu đã tới, Hoắc Tiểu Phàn đã tới, Chu Tùng An đã tới, Hàn Tông đã tới, tất cả các bạn học thân thiết của Khang Kiều đều đông đủ, những người bạn thân giao của nhà họ Hoắc đều gần như có mặt cả.
Còn một người chưa tới, Hoắc Liên Ngao – người thay mặt Hoắc Chính Khải dự lễ trưởng thành của cô chưa tới.
Hơn nửa tiếng trước, Khang Kiều lén lút gọi điện thoại cho anh, được biết anh đã mang hoa từ cửa hàng tới và đang trên đường đến bãi biển. Anh đảm bảo nhiều lần rằng sẽ đến kịp trước hoàng hôn.
Gần ngắt máy, Hoắc Liên Ngao còn nói một câu: “Nếu anh không tới kịp trước hoàng hôn, sau này anh sẽ là người đến phòng em”.
Nhìn ánh dương dần tắt nơi chân trời, mặt trời biến thành một quả cầu lửa đỏ rực, nó càng ngày càng gần mặt biển hơn.
Mặt trời sắp lặn về phía Tây rồi.
Đám con gái tham gia lễ trưởng thành đa phần đều nhắm tới Hoắc Liên Ngao. Ánh mắt của họ không ngừng hướng về phía bãi đậu xe.
Ngoài mặt, Khang Kiều vẫn tỏ vẻ không quan tâm tới việc anh có tới hay không, nhưng cô cũng âm thầm nhìn về phía đó. Cô nghĩ bụng không biết có nên gọi thêm một cuộc cho Hoắc Liên Ngao không. Chỉ vài phút nữa là cô phải thay trang phục đặc biệt đi xuống biển rồi.
Cùng lúc ấy, xe của Hoắc Liên Ngao đang đi trên một con đường không tên, hướng ra biển. Đường phố quá tắc khiến anh không thể không đổi một con đường khác theo đúng hướng dẫn chỉ đường.
Mặt đường càng lúc càng hẹp, những sạp hàng không theo thứ tự, những thùng rác đặt không đúng quy cách và cả những người đi bộ từ các ngõ nhỏ đâm ra khiến Hoắc Liên Ngao buộc phải đi chậm lại. Trên ghế lái phụ là một bó hoa tươi còn ngậm sương. Máy hướng dẫn thông báo còn khoảng mười sáu phút nữa là tới nơi.
Di động vang lên. Hoắc Liên Ngao liếc nhìn thấy tên “Đầu gỗ” hiển thị trên màn hình. Anh giơ tay định cầm tai nghe, vừa chạm vào tai nghe…
Một cái bóng màu trắng từ trong hẻm lao ra. Hoắc Liên Ngao vô thức ấn chân phanh. Động lực khiến chiếc tai nghe rơi xuống đất. Cái bóng màu trắng tiếp xúc với mũi xe của anh. Bánh xe và mặt đường ma sát tạo thành một âm thanh chói tai.
Xe dừng lại giữa đường. Hoắc Liên Ngao cởi dây an toàn.
Giây phút đó, cả thế giới như đạt tới một sự yên tĩnh quái dị.
Ban nãy là một con mèo sao? Một con mèo màu trắng? Cái bóng lướt qua khiến Hoắc Liên Ngao có ấn tượng ban đầu mình va phải một vật rất nhỏ, rất nhỏ. Trông giống như một con mèo.
Hoắc Liên Ngao không động đậy, tiềm thức như đang đợi chờ điều gì. Sau đó…
Không phải mèo, thứ anh đâm phải không phải mèo.
Mặt trời đỏ rực rọi xuống những khe hẹp được tạo thành bởi những ngôi nhà cũ kỹ hai bên đường. Đầu đường có ánh hoàng hôn trải dài, cái bóng trắng đứng ngay dưới mặt trời đỏ.
Một cô gái gầy gò đứng đó, quay mặt sang. Qua cửa kính, bốn con mắt nhìn nhau.
Ấn tượng đầu tiên của Văn Tú Thanh trong Hoắc Liên Ngao chính là một cô gái bé nhỏ như thế…
Giống như mấy mùa hè trước, khoảng thời gian đầu trở về Brunei, Hoắc Liên Ngao thường khá bận rộn. Hoắc Chính Khải bắt đầu thử đưa anh đi quan hệ với khắp nơi, kể cả là một vài bữa tiệc rượu của đám thanh niên. Hoắc Liên Ngao cả ngày chạy nhong nhong bên ngoài.
Thượng tuần tháng bảy, kỳ nghỉ của Hoắc Liên Ngao mới chính thức bắt đầu. Chuyện nam nữ một khi đã bắt đầu sẽ không thể dừng lại được. Mấy đêm nay anh luôn giày vò khiến ban ngày cô không chút tinh thần, chỉ nằm trên võng vài phút đã mơ màng ngủ.
Sau khi bị Hoắc Tiểu Phàn gọi dậy, Khang Kiều nhìn đồng hồ, cô ngủ gần một tiếng rồi. Cô day day trán, đầu đầm đìa mồ hôi. Khang Kiều biết rõ chỗ mồ hôi đó không phải do thời tiết nóng nực mà thành. Cô và Tiểu Phàn hiện đang tránh mắt trong đình ngủ, vì thiết kế đặc biệt nên nơi đây rất mát mẻ. Bảo mẫu của thằng bé và A Xảo cũng ngủ một giấc ở đây, trán họ không có một giọt mồ hôi nào.
“Chị, nếu chị buồn ngủ sao không về phòng?” Hoắc Tiểu Phàn vừa nói vừa dùng tay sờ trán cô: “Trong phòng có điều hòa”.
Cô cầm khăn giấy lên, lẳng lặng thấm sạch mồ hôi trên trán.
Lát sau, Khang Kiều miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhát gừng hỏi Hoắc Tiểu Phàn chuyện bài vở. Gần đây nó không vui lắm vì dù là kỳ nghỉ nó vẫn không có nhiều thời gian chơi bời. Quản gia Diêu đã sắp xếp cho nó vài môn học bổ tục: Toán học, Văn học, và một số lễ nghi trong bàn tiệc.
Thằng bé đáng thương gần đây rất hay cằn nhằn, bỗng nó gọi một tiếng “Anh Liên Ngao!”.
Tiếng gọi của nó khiến mấy người đang lơ mơ ngủ đồng loạt mở mắt ra. Khi A Xảo dẫn bảo mẫu của Hoắc Tiểu Phàn rời đi, Khang Kiều đã lờ mờ đoán được chắc A Xảo đã nhìn thấy chuyện tối đó. Khi ấy ở vườn sau, cô tưởng chỗ đó chỉ có cô và Hoắc Liên Ngao. Khoảng gần chín giờ tối, Hoắc Liên Ngao vừa từ buổi tiệc trở về. Anh đã uống một chút rượu. Xung quanh không một bóng người, cộng thêm màn đêm u tối khiến cô để mặc anh hành động. Đó là lần đầu của tiên của họ ở một nơi như thế. Khe hẹp ấy vừa đẹp, khoảng cách từ cây này tới cây kia vừa đủ để dung nạp hai người họ. Cô không làm sao ngăn anh được. Cô càng sợ hãi anh càng mạnh mẽ. Dù có cắn chặt môi, cuối cùng cô vẫn phải kêu lên thành tiếng. Nhất định là âm thanh của cô đã bị A Xảo nghe thấy.
Qua những lọn tóc lơ thơ, Khang Kiều nhìn thấy có một cái bóng xa xa đi xuyên qua những khóm hoa, là loại đồng phục màu trắng vàng của người làm. Sau đó, Khang Kiều đã kể chuyện này cho Hoắc Liên Ngao.
Anh tỏ ra rất hờ hững. Anh nói với cô rằng lương tháng của mỗi người trong nhà họ Hoắc không thua kém gì những nhân viên cấp cao trong các công ty lớn.
Nhưng Khang Kiều vẫn sợ.
“Hay là, anh tìm một lý do để cho cô ấy nghỉ việc nhé?”. Khi nói câu này, bối cảnh đã thay đổi. Anh đang ở trong phòng cô. Họ đã rời khỏi đình ngủ, họ đang ở trên sô pha trong phòng. Ngoài mặt họ là anh và chị đang kiểm tra bài cho đứa em trai nhỏ nhất.
Sau khi được anh Liên Ngao cho phép, Hoắc Tiểu Phàn chăm chú xem phim hoạt hình. Còn cô thì mang theo đôi môi sưng vù ngồi dựa vào lòng anh. Sô pha lưng cao, Hoắc Tiểu Phàn đang xem phim mà quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy đầu anh.
Vừa nghe thấy anh muốn cho A Xảo nghỉ việc, Khang Kiều đã cuống cuồng ngồi dậy: “Không được”.
A Xảo là người đầu tiên giơ ban tay hữu nghị ra trước mặt họ.
“Được, nghe em.” Anh véo má cô: “Xem ra A Xảo làm việc rất tốt”.
Khang Kiều gật đầu.
“Anh quay về sẽ bảo quản gia Diêu tăng lương cho cô ấy.”
Khang Kiều tươi cười. A Xảo là bà mẹ đơn thân, hai đứa con của cô ấy còn đang đi học.
Trong quãng thời gian ở bên nhau với những lời ngọt ngào, và những dịp thi thoảng anh dẫn cô đi gặp bạn bè của mình, cho dù không nói rõ thân phận của cô nhưng để bảo vệ cô, anh luôn nói: “Nghe em”.
Tất cả, tất cả luôn khiến Khang Kiều nảy sinh một cảm giác không chân thật. Cảm giác đó rất mơ hồ, thi thoảng có những suy nghĩ lúc xa lúc gần hiện lên trong đầu cô. Khi tới một khoảng cách thật sự gần, cô lại muốn hất tung nó đi, nhủ thầm trong lòng: Anh đã thề rồi, anh đã thề bằng danh nghĩa của người mẹ quá cố.
Lúc này, những suy nghĩ ấy lại hiện lên, kết hợp với những giấc mơ ướt đẫm lúc trước trên võng khiến cô vô thức né tránh sự đụng chạm của anh. Lần này cô làm rất rõ ràng, khiến anh không vui. Giống như cô cố tình chống đối anh vậy. Dưới sự ra hiệu của cô, anh vẫn mặc kệ sự có mặt của Tiểu Phàn, luồn tay vào trong áo phông của cô. Lát sau, anh bật ra chữ “tím nhạt”. Khang Kiều nổi khùng, cậu chủ Liên Ngao gần đây luôn nhiệt tình đoán màu áo lót của cô.
Hôm nay anh càng xấu hơn. Anh nói để anh xem xem đoán có đúng không, đoán xem rốt cuộc anh phải làm gì cô mới hoảng loạn nhảy dựng lên khỏi sô pha.
Hoắc Tiểu Phàn đang ở đây mà. Cuối cùng, ở góc khuất đó, cô đỏ mặt cho anh kiểm tra màu. Hôm nay cô mặc áo phông khá rộng, chiếc áo lót màu tím bị lôi ra. Cô bám chặt tay vào bậu cửa sổ, nhắm mắt lại. Trong bóng tôi, mọi niềm vui từ các giác quan mang lại khiến cô bạo dạn nghênh đón anh, không có gì xấu hổ. Cô thích sự đụng chạm của anh, vì người đó là anh. Bên ngoài vọng vào tiếng gọi của Hoắc Tiểu Phàn: “Anh Liên Ngao, chị!”. Cô vội vã đẩy anh, lúc ấy anh mới quyết luyến buông ra. Trước khi buông còn cắn cô một cái. Khang Kiều thở hắt ra, nhặt áo lên.
Ánh mắt cô vô thức nhìn thấy những bức ảnh sinh hoạt xếp đều trong tủ kính. Hàng đầu tiên là ảnh của Nghê Hải Đường. Đó là một bức ảnh chụp chân dung. Trong ảnh, bà mỉm cười, ánh mắt nhìn về một phía. Phía đó vừa hay là nơi Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao đứng ban nãy. Bàn tay cô chẳng hiểu sao lại run lên, khó khăn lắm mới cài lại được áo. Cô cúi đầu rời khỏi góc khuất, đi được vài bước thì dừng hẳn.
Cô giơ tay dịch chuyển bức ảnh của bà ra sau, đặt nó xuống cuối cùng.
Về đêm, Khang Kiều không tới phòng Hoắc Liên Ngao đúng mười giờ như mọi lần. Mười giờ mười, Hoắc Liên Ngao gọi điện cho cô, hỏi cô sao không tới, cô nói trong người không được khỏe.
Sự quan tâm ở đầu kia điện thoại hết sức chân thực: “Anh gọi điện cho bác sỹ tới nhé?”.
“Không cần, không cần.” Cô vội vàng ngăn cản: “Em nghỉ ngơi một tối là ổn”.
Lát sau: “Vậy em nghỉ ngơi đi”.
“Ừm.”
Nửa đêm, Khang Kiều lại tỉnh giấc mồ hôi đầm đìa, mở mắt ra thần người nhìn trần nhà, cho tới khi hốc mắt cay xè cô mới nhắm lại. Mơ hồ có một bàn tay xoa mặt cô, rất dịu dàng khiến cô nhớ tới kỵ sỹ đen bò vào cửa sổ phòng mình đêm nào, cô bỗng thấy yên tâm vô cớ.
Có điều, kỵ sỹ đen cũng có lúc lóng ngóng. Ví dụ như khi lau mặt cho cô, có mấy lần anh giựt phải tóc cô. Tuy nhiên, hiệu quả vẫn khá, cảm giác nhớp nháp của mồ hôi đã tan biến. Lau mặt xong, anh lại sửa sang quần áo giúp cô. Phần tóc dính vào gáy do mồ hôi được anh vén gọn ra sau tai, dịu dàng tới mức khiến cô muốn khóc. Sửa lại tóc rồi anh dường như định đi. Cô giữ ta anh lại, chẳng hiểu sao lại khóc nấc lên, nói: “Liên Ngao!”.
“Sao vậy, sao vậy?” Giọng anh hơi hoảng.
“Đừng đi.” Cô nghẹn ngào.
“Anh không đi, không đi nữa.”
Cô vùi đầu vào lòng anh, gác tay lên hông anh, ngủ thiếp đi. Lần này Khang Kiều không còn mơ thấy những cảnh khiến cô đầm đìa mồ hôi nữa.
Ánh nắng ban mai nhạt nhòa rải lên khung cửa sổ. Chim chóc ngoài kia kêu râm ran. Lúc này, trong lòng cô có chút ngọt ngào, có chút chua xót. Anh ở ngay bên cạnh cô, đầu dựa sát vào cô, hàng mi dài thật dài. Thế là cô đưa môi mình chạm nhẹ lên môi anh. Anh mở mắt ra, bốn cánh môi quấn quýt lấy nhau. Khi Hoắc Tiểu Phàn vào, họ đang quấn lấy nhau ở trong phòng tắm. Khang Kiều cũng không biết vì sao Hoắc Tiểu Phàn lại xuất hiện trong phòng cô sớm như vậy.
“Chị, chị sao vậy?” Hoắc Tiểu Phàn đứng ngoài cửa phòng tắm.
Tên Hoắc Liên Ngao khốn kiếp này.
Cô run run đáp lại: “Tiểu Phàn, về phòng em đi”.
Người bên ngoài không động đậy, còn anh thì càng lúc càng nhanh hơn.
Cô cắn chặt môi, ép chặt tiếng hét của mình.
Cuối cùng, tiếng bước chân của nó xa dần cùng với câu “Vâng ạ”.
Kết thúc, một cơn mưa đấm đánh lên người anh: “Sau này không được như vậy nữa”, “Không được vậy nữa”.
Dần trở thành: “Đánh đau không?”.
Lúc rời đi, anh véo má cô như trêu chọc: “Tối cùng anh đi dự sinh nhật một người bạn nhé”.
Cả ngày hôm ấy, Khang Kiều không dám nhìn Hoắc Tiểu Phàn. Khi màn đêm buông xuống, cô một lần nữa đứng trước tủ kính bày đầy ảnh của Nghê Hải Đường và Hoắc Tiểu Phàn, đặt lại ảnh mẹ về chỗ cũ. Mẹ cô ở trên cao nhất, mỉm cười ngắm nhìn một nơi nào đó.
Trong khu nhà đồn đại ông Hoắc có ý khôi phục quan hệ với chị em cô, nhưng vì ông Hoắc quá bận nên nhiệm vụ này được giao cho cậu chủ Liên Ngao.
Vì vậy, Khang Kiều đường hoàng cùng Hoắc Liên Ngao ngồi chung một chiếc xe đi ra từ cửa chính nhà họ Hoắc. Dĩ nhiên những khoảnh khắc như thế không quá dồn dập.
Đây là lần thứ hai cô cùng Hoắc Liên Ngao đi chung. Lần đầu tiên họ dẫn theo Hoắc Tiểu Phàn, lần này không dẫn, đám người kia tự động giải thích rằng buổi tiệc ấy không thích hợp cho trẻ con tham gia.
Từ lúc Khang Kiều mở cửa xe, từ thái độ hơi nhíu mày của cậu chủ Liên Ngao là biết anh lại đang chê cách trang điểm của cô. Quá đậm. Nhưng dù vậy Hoắc Liên Ngao vẫn không nói ra, anh chỉ hờ hững như mấy lần trước.
Không sao cả, Khang Kiều cảm thấy như vậy rất tốt. Như vậy cô sẽ có một đôi tai sạch sẽ. Thông thường mỗi khi trang điểm đậm, Khang Kiều lại ngủ rất ngon, một giấc tới sáng. Hoắc Liên Ngao cũng sẽ không tới quấy rầy cô. Cậu chủ Liên Ngao mắc bệnh sạch sẽ. Anh nói khuôn mặt của những cô gái trang điểm đậm cứ như tô màu nước, khiến người ta buồn nôn.
Giữa tháng bảy, trên bờ biển Bandar Seri Begawan, Khang Kiều đón lễ trưởng thành của mình.
Sinh nhật hai mươi tuổi của cô, Hoắc Chính Khải mời thầy tướng tới. Thầy tướng chọn ngày cho cô, cũng tức là hôm nay, để tổ chức lễ trưởng thành.
Theo nghi thức trưởng thành khá truyền thống của con gái Nam Á, khi mặt trời lặn, họ sẽ đứng ở khoảng nước biển ngập tới eo, xung quanh đặt hai mươi chiếc phao ghép thành vòng tròn, trên phao có cắm nến cố định. Các bạn bè và người thân có mặt trước khi mặt trời lặn sẽ tung hoa vào người đứng trong vòn tròn. Nghi thức kết thúc sau khi hoàng hôn tắt.
Có rất nhiều người tới dự lễ trưởng thành của cô. Hoắc Chính Khải đã mời tới một đội tổ chức sự kiện chuyên nghiệp. Trên bờ biển có tới mười chiếc lều màu trắng kiểu Ả Rập, những nam thanh nữ tú ăn mặc xinh đẹp và cả những người phục vụ mặc đồng phục qua lại bận rộn cũng thể hiện sự rầm rộ của nghi thức này. Cả quản gia Diêu cũng tới.
Quản gia Diêu đã tới, Hoắc Tiểu Phàn đã tới, Chu Tùng An đã tới, Hàn Tông đã tới, tất cả các bạn học thân thiết của Khang Kiều đều đông đủ, những người bạn thân giao của nhà họ Hoắc đều gần như có mặt cả.
Còn một người chưa tới, Hoắc Liên Ngao – người thay mặt Hoắc Chính Khải dự lễ trưởng thành của cô chưa tới.
Hơn nửa tiếng trước, Khang Kiều lén lút gọi điện thoại cho anh, được biết anh đã mang hoa từ cửa hàng tới và đang trên đường đến bãi biển. Anh đảm bảo nhiều lần rằng sẽ đến kịp trước hoàng hôn.
Gần ngắt máy, Hoắc Liên Ngao còn nói một câu: “Nếu anh không tới kịp trước hoàng hôn, sau này anh sẽ là người đến phòng em”.
Nhìn ánh dương dần tắt nơi chân trời, mặt trời biến thành một quả cầu lửa đỏ rực, nó càng ngày càng gần mặt biển hơn.
Mặt trời sắp lặn về phía Tây rồi.
Đám con gái tham gia lễ trưởng thành đa phần đều nhắm tới Hoắc Liên Ngao. Ánh mắt của họ không ngừng hướng về phía bãi đậu xe.
Ngoài mặt, Khang Kiều vẫn tỏ vẻ không quan tâm tới việc anh có tới hay không, nhưng cô cũng âm thầm nhìn về phía đó. Cô nghĩ bụng không biết có nên gọi thêm một cuộc cho Hoắc Liên Ngao không. Chỉ vài phút nữa là cô phải thay trang phục đặc biệt đi xuống biển rồi.
Cùng lúc ấy, xe của Hoắc Liên Ngao đang đi trên một con đường không tên, hướng ra biển. Đường phố quá tắc khiến anh không thể không đổi một con đường khác theo đúng hướng dẫn chỉ đường.
Mặt đường càng lúc càng hẹp, những sạp hàng không theo thứ tự, những thùng rác đặt không đúng quy cách và cả những người đi bộ từ các ngõ nhỏ đâm ra khiến Hoắc Liên Ngao buộc phải đi chậm lại. Trên ghế lái phụ là một bó hoa tươi còn ngậm sương. Máy hướng dẫn thông báo còn khoảng mười sáu phút nữa là tới nơi.
Di động vang lên. Hoắc Liên Ngao liếc nhìn thấy tên “Đầu gỗ” hiển thị trên màn hình. Anh giơ tay định cầm tai nghe, vừa chạm vào tai nghe…
Một cái bóng màu trắng từ trong hẻm lao ra. Hoắc Liên Ngao vô thức ấn chân phanh. Động lực khiến chiếc tai nghe rơi xuống đất. Cái bóng màu trắng tiếp xúc với mũi xe của anh. Bánh xe và mặt đường ma sát tạo thành một âm thanh chói tai.
Xe dừng lại giữa đường. Hoắc Liên Ngao cởi dây an toàn.
Giây phút đó, cả thế giới như đạt tới một sự yên tĩnh quái dị.
Ban nãy là một con mèo sao? Một con mèo màu trắng? Cái bóng lướt qua khiến Hoắc Liên Ngao có ấn tượng ban đầu mình va phải một vật rất nhỏ, rất nhỏ. Trông giống như một con mèo.
Hoắc Liên Ngao không động đậy, tiềm thức như đang đợi chờ điều gì. Sau đó…
Không phải mèo, thứ anh đâm phải không phải mèo.
Mặt trời đỏ rực rọi xuống những khe hẹp được tạo thành bởi những ngôi nhà cũ kỹ hai bên đường. Đầu đường có ánh hoàng hôn trải dài, cái bóng trắng đứng ngay dưới mặt trời đỏ.
Một cô gái gầy gò đứng đó, quay mặt sang. Qua cửa kính, bốn con mắt nhìn nhau.
Ấn tượng đầu tiên của Văn Tú Thanh trong Hoắc Liên Ngao chính là một cô gái bé nhỏ như thế…
/208
|