Editor: Miêu Tử
Beta: Lưu Nguyệt
Đám người Tống Đạo Trăn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tống Thu Hiên biến thành một bóng đen, tốc độ cực nhanh làm cho người ta kinh ngạc, trong nháy mắt đã tới trước mặt Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y.
Hắn rút dao găm, đâm thẳng tới yết hầu Tống Tuyết Y.
Linh Cưu không ra tay, bởi vì Tống Tuyết Y đã nhẹ nhàng đè lại tay nàng.
Động tác nhỏ này khiến cho Linh Cưu tự nhiên buông lỏng phòng bị, bình tĩnh đối mặt với nguy hiểm trước mắt—— nói thật ra , thể lực Linh Cưu cũng chẳng tốt hơn Tống Tuyết Y là bao. Nếu có đầy đủ linh lực cùng chuẩn bị, nàng có thể phát huy sức mạnh đáng sợ. Nhưng đột nhiên có kẻ đến gần tập kích thì ngay cả đứa bé bình thường cũng có thể tổn thương nàng.
Bởi vậy nhờ tình huống này ta có thể thấy Linh Cưu bất giác đã tín nhiệm Tống Tuyết Y như thế nào
Kết quả không hề khiến Linh Cưu thất vọng, đúng lúc đó xuất hiện bóng đen chặn lại một kích liều mạng của Tống Thu Hiên.
Người xuất hiện lần này không phải Liễu Tinh Hành, cũng không phải Thiên Nhất (tên anh này lúc trước Miêu nhầm, k phải Vạn Nhất mà là Thiên Nhất, bạn nào k biết xem lại chương 56. Nguyệt: Ơ, vậy là Tỷ cũng ko để ý rồi, đúng là Thiên Nhất mà, sao ko có ấn tượng từng bị đổi tên thành Vạn Nhất nhỉ?), mà là một nam tử áo đen đeo mặt nạ quỷ màu vàng.
"Khụ khụ!"
Lại một lần nữa bị đá bay, Tống Thu Hiên đã sắp không qua khỏi, khuôn mặt hắn đầy máu tươi, giống như ác quỷ trừng mắt nhìn mọi người.
"Vì! Sao! Khụ khụ... Ta không cam lòng, không cam lòng a a a!"
"Vì sao ngươi có thể được tất cả mọi thứ, một phế vật như ngươi, dựa vào cái gì có thể được tất cả!"
Tống Thu Hiên oán hận nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
"Ta không phải phế vật."
Tống Tuyết Y từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói chuyện thế nhưng đáp lại .
Những lời này vừa như đáp lại Tống Thu Hiên, vừa khiến cho đám người Tống Đạo Trăn nghe rõ ràng.
"Ta xuất sắc hơn ngươi."
Tống Tuyết Y giọng điệu bình tĩnh, lạnh nhạt bình thản tựa như nói chuyện bình thường,
" Xuất sắc hơn tất cả các ngươi."
(Nguyệt: Có thế chứ, Tiểu Bạch đã có tiến bộ rồi。)
Hắn cúi đầu nhẹ vỗ về tóc Linh Cưu, ánh mắt rõ ràng đều dừng lại trên người Linh Cưu, lại làm cho Tống Đạo Trăn cảm thấy, trong lời nói của hắn không bao gồm Linh Cưu, ngược lại ngay cả chính mình cũng bị gom vào.
Nhưng mà, thái độ của hắn thật sự lạnh nhạt bình thản, nếu không phải nghe rõ từng từ hắn nói, Tống Đạo Trăn hầu như không thể tin tưởng hắn cũng có lúc kiêu ngạo như vậy.
Nhưng cho tới bây giờ cũng không ai có thể kiêu ngạo lại khiêm tốn cùng đương nhiên như vậy.
"Phụt."
Một tiếng cười trẻ con đánh tan không khí trầm tĩnh.
"Ha ha ha ha."
Linh Cưu cười đến hai vai đều run run .
"Đúng vậy, đúng vậy, huynh xuất sắc nhất!"
Linh Cưu vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn Tống Tuyết Y cũng là mười phần chắc chắn.
Nếu là người khác gặp kiếp nạn giống huynh, đã sớm chết non rồi, mà huynh lại ương ngạnh sống sót. Nếu là người khác gặp kiếp nạn như vậy, tâm lý đã sớm biến thái, tính tình quái dị, mà huynh lại tốt đẹp như vậy, giống ngư ngọc thạch không tỳ vết. Nếu là người khác rơi vào hoàn cảnh như huynh, thì chắc chắn sẽ kiến thức thiển cận, còn huynh lại có tri thức uyên bác, y thuật cao siêu ...
Thiên phú cường hãn mất đi có thể lại đoạt lại, nhưng tâm linh cường hãn cùng trái tim rộng lớn lại là phần lớn người cả đời đều khó luyện thành, tuổi còn nhỏ đã có tinh thần cường hãn bất khuất, tâm tình rộng lớn bình thản, xác thực so với mỗi người bọn hắn còn xuất sắc hơn.
Tống Tuyết Y trầm mặc đứng gần làm cho Linh Cưu hơi lo lắng, hắn có thể bị nhóm người 'Thiên tài' này đột nhiên xuất hiện mà bị đả kích hay không, nhưng mà nàng không am hiểu an ủi cũng không biết biểu đạt an ủi như thế nào. Nay xem ra, là nàng suy nghĩ nhiều, cũng có thể yên tâm .
"Chậc, thật sự là không biết trời cao đất rộng ếch ngồi đáy giếng, đều cùng một loại với Tống Thu Hiên!"
Một thiếu niên trẻ tuổi đứng ở phía sau Tống Đạo Trăn trào phúng nói.
Tiếp theo đó, thân thể hắn liền bị bay ra ngoài.
Tống Đạo Trăn cùng đám trưởng bối Tống gia bên người hắn sắc mặt đều hơi đổi, bọn họ biết người đã ra tay là nam tử mặt quỷ đang đứng ở bên cạnh Tống Tuyết Y, nhưng bọn họ lại không thấy rõ tốc độ của hắn, đệ tử trong đội ngũ đã bị đánh bay ra ngoài.
"Ngươi dám ra tay với ta!"
Đệ tử Tống gia bị thương thở dốc, tức giận quát:
Giọng Tống Đạo Trăn lạnh lùng nói:
"Tống Tuyết Y, ngươi có ý gì ?"
Hắn cảm thấy chính mình nên đi khám mắt lại, thiếu niên này thoạt nhìn khí chất an hòa, nhưng lại không dễ ở chung, lại càng không thể khống chế.
Giọng Tống Tuyết Y vẫn nhẹ nhàng chậm chạp, mát lạnh như trước.
"Ta chỉ biết nhóm người các ngươi phải biết tôn trọng cùng lễ nghi tương xứng."
"Buồn cười!"
Đệ tử Tống gia bị đánh vẻ mặt tức giận, cười khẩy nói:
"Chỉ bằng ngươi cũng xứng cho chúng ta tôn trọng? Hôm nay ngươi dám bất kính với chúng ta, chờ sau khi chúng ta trở về, lập tức có thể trục xuất ngươi ra khỏi Tống gia, đừng nói gia chủ một chi nhỏ của Tống gia tại nơi hẻo lánh này, ngay cả thiếu gia còn chẳng làm nổi.”
Tống Đạo Trăn không nói gì, những người khác cũng không nói gì, rõ ràng là đồng ý lời nói của vị đệ tử này.
"Bằng thực lực trong tay ta."
Tống Tuyết Y ngẩng đầu.
" Dựa vào ta có thể nắm trong tay võ giả tầng bảy."
Ở trong măt Tống Đạo Trăn cùng những người đến từ Tố Tuyết Thành, võ giả tầng bảy, thậm chí là võ giả tầng tám, tầng chín cũng chẳng dọa được họ. Kiến thức của họ không phải người bình thường có thể so sánh, phần lớn người cho rằng võ giả tầng bảy chính là tuyệt đỉnh cao thủ, trong mắt họ cũng chỉ là những “người” có chút lợi hại thôi.
Có điều ngẫm lại tuổi tác cùng thân phận của Tống Tuyết Y đã có thể nắm trong tay võ giả tầng bảy, điều thật khiến người ta khó hiểu.
Hơn nữa võ giả tầng bảy này lại còn là kẻ deo mặt nạ quỷ bằng vàng của Cửu Hoa Lâu.
"Nói ngươi kiến thức nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp ngươi còn không thừa nhận! Một võ giả tầng bảy mà thôi, ngươi nghĩ mình giỏi lắm sao? Thật sự là buồn cười!"
Đệ tử Tống gia bị đánh vẫn châm chọc.
Rất nhanh hắn liền câm miệng, bởi vì ngực hắn lại bị nam tử mang mặt nạ quỷ đánh trúng, một hơi nghẹn lại trong họng.
" Tống gia Tố Tuyết thành, ngay cả Cửu Hoa lâu cũng không biết sao."
Nam tử mang mặt nạ quỷ chỉ nói một câu này, lại vô thanh vô tức ( không tiếng động) trở lại phía sau Tống Tuyết Y.
"Ta biết."
Một vị trưởng bối Tống gia Tố Tuyết thành, khẽ vuốt râu nói. (Nguyệt bó tay với từ râu dê trong bản gốc >.
Beta: Lưu Nguyệt
Đám người Tống Đạo Trăn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tống Thu Hiên biến thành một bóng đen, tốc độ cực nhanh làm cho người ta kinh ngạc, trong nháy mắt đã tới trước mặt Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y.
Hắn rút dao găm, đâm thẳng tới yết hầu Tống Tuyết Y.
Linh Cưu không ra tay, bởi vì Tống Tuyết Y đã nhẹ nhàng đè lại tay nàng.
Động tác nhỏ này khiến cho Linh Cưu tự nhiên buông lỏng phòng bị, bình tĩnh đối mặt với nguy hiểm trước mắt—— nói thật ra , thể lực Linh Cưu cũng chẳng tốt hơn Tống Tuyết Y là bao. Nếu có đầy đủ linh lực cùng chuẩn bị, nàng có thể phát huy sức mạnh đáng sợ. Nhưng đột nhiên có kẻ đến gần tập kích thì ngay cả đứa bé bình thường cũng có thể tổn thương nàng.
Bởi vậy nhờ tình huống này ta có thể thấy Linh Cưu bất giác đã tín nhiệm Tống Tuyết Y như thế nào
Kết quả không hề khiến Linh Cưu thất vọng, đúng lúc đó xuất hiện bóng đen chặn lại một kích liều mạng của Tống Thu Hiên.
Người xuất hiện lần này không phải Liễu Tinh Hành, cũng không phải Thiên Nhất (tên anh này lúc trước Miêu nhầm, k phải Vạn Nhất mà là Thiên Nhất, bạn nào k biết xem lại chương 56. Nguyệt: Ơ, vậy là Tỷ cũng ko để ý rồi, đúng là Thiên Nhất mà, sao ko có ấn tượng từng bị đổi tên thành Vạn Nhất nhỉ?), mà là một nam tử áo đen đeo mặt nạ quỷ màu vàng.
"Khụ khụ!"
Lại một lần nữa bị đá bay, Tống Thu Hiên đã sắp không qua khỏi, khuôn mặt hắn đầy máu tươi, giống như ác quỷ trừng mắt nhìn mọi người.
"Vì! Sao! Khụ khụ... Ta không cam lòng, không cam lòng a a a!"
"Vì sao ngươi có thể được tất cả mọi thứ, một phế vật như ngươi, dựa vào cái gì có thể được tất cả!"
Tống Thu Hiên oán hận nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
"Ta không phải phế vật."
Tống Tuyết Y từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói chuyện thế nhưng đáp lại .
Những lời này vừa như đáp lại Tống Thu Hiên, vừa khiến cho đám người Tống Đạo Trăn nghe rõ ràng.
"Ta xuất sắc hơn ngươi."
Tống Tuyết Y giọng điệu bình tĩnh, lạnh nhạt bình thản tựa như nói chuyện bình thường,
" Xuất sắc hơn tất cả các ngươi."
(Nguyệt: Có thế chứ, Tiểu Bạch đã có tiến bộ rồi。)
Hắn cúi đầu nhẹ vỗ về tóc Linh Cưu, ánh mắt rõ ràng đều dừng lại trên người Linh Cưu, lại làm cho Tống Đạo Trăn cảm thấy, trong lời nói của hắn không bao gồm Linh Cưu, ngược lại ngay cả chính mình cũng bị gom vào.
Nhưng mà, thái độ của hắn thật sự lạnh nhạt bình thản, nếu không phải nghe rõ từng từ hắn nói, Tống Đạo Trăn hầu như không thể tin tưởng hắn cũng có lúc kiêu ngạo như vậy.
Nhưng cho tới bây giờ cũng không ai có thể kiêu ngạo lại khiêm tốn cùng đương nhiên như vậy.
"Phụt."
Một tiếng cười trẻ con đánh tan không khí trầm tĩnh.
"Ha ha ha ha."
Linh Cưu cười đến hai vai đều run run .
"Đúng vậy, đúng vậy, huynh xuất sắc nhất!"
Linh Cưu vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn Tống Tuyết Y cũng là mười phần chắc chắn.
Nếu là người khác gặp kiếp nạn giống huynh, đã sớm chết non rồi, mà huynh lại ương ngạnh sống sót. Nếu là người khác gặp kiếp nạn như vậy, tâm lý đã sớm biến thái, tính tình quái dị, mà huynh lại tốt đẹp như vậy, giống ngư ngọc thạch không tỳ vết. Nếu là người khác rơi vào hoàn cảnh như huynh, thì chắc chắn sẽ kiến thức thiển cận, còn huynh lại có tri thức uyên bác, y thuật cao siêu ...
Thiên phú cường hãn mất đi có thể lại đoạt lại, nhưng tâm linh cường hãn cùng trái tim rộng lớn lại là phần lớn người cả đời đều khó luyện thành, tuổi còn nhỏ đã có tinh thần cường hãn bất khuất, tâm tình rộng lớn bình thản, xác thực so với mỗi người bọn hắn còn xuất sắc hơn.
Tống Tuyết Y trầm mặc đứng gần làm cho Linh Cưu hơi lo lắng, hắn có thể bị nhóm người 'Thiên tài' này đột nhiên xuất hiện mà bị đả kích hay không, nhưng mà nàng không am hiểu an ủi cũng không biết biểu đạt an ủi như thế nào. Nay xem ra, là nàng suy nghĩ nhiều, cũng có thể yên tâm .
"Chậc, thật sự là không biết trời cao đất rộng ếch ngồi đáy giếng, đều cùng một loại với Tống Thu Hiên!"
Một thiếu niên trẻ tuổi đứng ở phía sau Tống Đạo Trăn trào phúng nói.
Tiếp theo đó, thân thể hắn liền bị bay ra ngoài.
Tống Đạo Trăn cùng đám trưởng bối Tống gia bên người hắn sắc mặt đều hơi đổi, bọn họ biết người đã ra tay là nam tử mặt quỷ đang đứng ở bên cạnh Tống Tuyết Y, nhưng bọn họ lại không thấy rõ tốc độ của hắn, đệ tử trong đội ngũ đã bị đánh bay ra ngoài.
"Ngươi dám ra tay với ta!"
Đệ tử Tống gia bị thương thở dốc, tức giận quát:
Giọng Tống Đạo Trăn lạnh lùng nói:
"Tống Tuyết Y, ngươi có ý gì ?"
Hắn cảm thấy chính mình nên đi khám mắt lại, thiếu niên này thoạt nhìn khí chất an hòa, nhưng lại không dễ ở chung, lại càng không thể khống chế.
Giọng Tống Tuyết Y vẫn nhẹ nhàng chậm chạp, mát lạnh như trước.
"Ta chỉ biết nhóm người các ngươi phải biết tôn trọng cùng lễ nghi tương xứng."
"Buồn cười!"
Đệ tử Tống gia bị đánh vẻ mặt tức giận, cười khẩy nói:
"Chỉ bằng ngươi cũng xứng cho chúng ta tôn trọng? Hôm nay ngươi dám bất kính với chúng ta, chờ sau khi chúng ta trở về, lập tức có thể trục xuất ngươi ra khỏi Tống gia, đừng nói gia chủ một chi nhỏ của Tống gia tại nơi hẻo lánh này, ngay cả thiếu gia còn chẳng làm nổi.”
Tống Đạo Trăn không nói gì, những người khác cũng không nói gì, rõ ràng là đồng ý lời nói của vị đệ tử này.
"Bằng thực lực trong tay ta."
Tống Tuyết Y ngẩng đầu.
" Dựa vào ta có thể nắm trong tay võ giả tầng bảy."
Ở trong măt Tống Đạo Trăn cùng những người đến từ Tố Tuyết Thành, võ giả tầng bảy, thậm chí là võ giả tầng tám, tầng chín cũng chẳng dọa được họ. Kiến thức của họ không phải người bình thường có thể so sánh, phần lớn người cho rằng võ giả tầng bảy chính là tuyệt đỉnh cao thủ, trong mắt họ cũng chỉ là những “người” có chút lợi hại thôi.
Có điều ngẫm lại tuổi tác cùng thân phận của Tống Tuyết Y đã có thể nắm trong tay võ giả tầng bảy, điều thật khiến người ta khó hiểu.
Hơn nữa võ giả tầng bảy này lại còn là kẻ deo mặt nạ quỷ bằng vàng của Cửu Hoa Lâu.
"Nói ngươi kiến thức nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp ngươi còn không thừa nhận! Một võ giả tầng bảy mà thôi, ngươi nghĩ mình giỏi lắm sao? Thật sự là buồn cười!"
Đệ tử Tống gia bị đánh vẫn châm chọc.
Rất nhanh hắn liền câm miệng, bởi vì ngực hắn lại bị nam tử mang mặt nạ quỷ đánh trúng, một hơi nghẹn lại trong họng.
" Tống gia Tố Tuyết thành, ngay cả Cửu Hoa lâu cũng không biết sao."
Nam tử mang mặt nạ quỷ chỉ nói một câu này, lại vô thanh vô tức ( không tiếng động) trở lại phía sau Tống Tuyết Y.
"Ta biết."
Một vị trưởng bối Tống gia Tố Tuyết thành, khẽ vuốt râu nói. (Nguyệt bó tay với từ râu dê trong bản gốc >.
/79
|