Cả không gian được duy trì bởi sự yên tĩnh, chỉ có ánh mặt trời xán lạn vẫn như cũ chiếu rọi, chỉ có gió vẫn nhè nhè thổi đến.
Tuyết Sơn Thánh Nữ tay chấp trước ngực, dùng một loại ngôn ngữ nghe không hiểu bắt đầu cầu nguyện, ngôn ngữ đó là tiếng Phạn.
Thanh âm của nàng như được băng của Tuyết Sơn một phen gột rửa qua, vô cùng trong trẻo thanh khiết, rất dễ nghe. Tuy nàng cúi đầu cầu nguyện, song giọng nói nàng lại tựa như mang theo ma lực, bay vào trong tai những người xung quanh.
Trong nhất thời, tâm hồn của mọi người giống như được âm thanh này gột rửa theo, trở nên thanh khiết hẳn ra, trong đầu không còn bất cứ suy nghĩ xằng bậy nào.
Trên mặt đất từ những vẻ mặt hưng phấn kích động, chậm rãi chuyển thành trang nghiêm thành kính. Bộ dạng phục tùng hạ mắt, chú tâm lắng nghe, dù nghe không hiểu nàng đang nói gì cả.
Thanh âm kia va vào đôi tai, Hoàn Nhan Liệt Phong không hiểu vì sao lòng bỗng run lên, giọng nói xa lạ này quen thuộc khôn tả, giống như mang theo ma lực, không ngừng ve vuốt tâm tư hắn.
Liệt Phong cả kinh, quay đầu nhìn thấy bộ dạng phục tùng của muôn dân, trong lòng lại hạ xuống.
Hắn luôn luôn hiểu được, tín ngưỡng của mỗi dân tộc là điều rất trọng yếu. Cho nên khi phụ vương lập Tuyết Sơn Thánh Nữ là thần nữ, hắn cũng không nghĩ sẽ phản đối.
Thế nhưng hắn lại không dự đoán được, Tuyết Sơn Thánh Nữ hiện tại lại được mọi người tôn sùng đến thế. Điều này làm cho hắn cảm thấy hoang mang, cứ như vậy, đối với Bắc Thương Quốc Tuyết Sơn Thánh Nữ sớm muộn cùng trở thành mối uy hiếp.
Người ai cũng có một tín ngưỡng, nhưng sự tín ngưỡng ấy là giành cho thần thánh vô hình, chứ không phải một người có hình có dạng thế này.
Hắn muốn kiểm soát thảo nguyên, nhất định phải khống chế được Tuyết Sơn Thánh Nữ trong lòng bàn tay.
Tuyết Sơn Thánh Nữ chấm dứt cầu nguyện, kế đến chính là Hoàn Nhan thị thay mặt cho con dần kính rượu Thánh Nữ.
Vốn Liệt Phong không có hứng thú với việc kính rượu Thánh Nữ, nên việc này sớm đã định là Trầm Phong làm.
Chính là giờ phút này, nhìn vẻ mặt phần nào si mê của Trầm Phong, Liệt Phong trong lòng khẽ động, Trầm Phong hình như cũng bị nàng mê hoặc rồi.
Liệt Phong y phục ánh mắt tàn khốc, cuối cùng thay đổi chủ ý, từ trong đám người chậm rãi bước ra.
Hắn một thân áo choàng lông cừu, nhìn qua như thế nào rất đổi tuấn mỹ tao nhã. Hắn đi đến dàn tế, bưng lên một chén rượu, dùng móng tay rắc vào ấy ít bột phấn, đó chính là độc dược hắn đã sớm chuẩn bị.
Tuy nói hắn chưa bao giờ dụng tâm nhỏ nhen sử dụng độc dược, nhưng trừ lần này hắn không nghĩ sẽ phải kiêng kị.
Đây là một loại độc không mùi vị không màu sắc, là tiền Dược Vương (vua đời trước của thảo nguyên) ban cho hắn, hắn vẫn chưa từng dùng qua. Độc này sẽ không hại chết người, thế nhưng vào mỗi tuần trăng sẽ phát tác một lần, lúc độc phát tác cả người đau đớn không sao chịu được.
Trừ phi nhận được thuốc giải của hắn, nếu không cứ như thế nhận lấy sự hành hạ vào mỗi tuần trăng, cho đến chết mới thôi.
Hắn hai tay nâng bát, chậm rãi đi đến trước mặt Thánh Nữ, nhìn thẳng vào nàng.
Nàng mặc trên người y phục màu trắng rộng thùng thình, kẻ khác không thể nhìn rõ được kích thước y phục của nàng, lụa trắng niêm kín che khuất gương mặt nàng.
Tuyết Sơn Thánh Nữ chính là dùng thủ đoạn này, khiến cho mình trở nên thần thần bí bí, kẻ khác nhìn khó tránh khỏi mê luyến.
Cách một lớp khăn che mặt, Hề Hề mông lung nhìn nam nhân trước mắt.
Hắn mỉm cười đứng đấy, nụ cười vô cùng tao nhã tuấn mỹ, nhưng vóc dáng lại tiều tụy. Chỉ là ánh mắt của hắn lại không hề có một chút thành kính, ánh mắt ấy chỉ có sự thâm thúy, tựa như được băng tuyết bao phủ, song ánh mắt lại vô cùng sắc bén cơ hồ xuyên qua lớp vải lụa che mặt màu trắng, nhìn đến dung mạo thật của nàng.
Nếu không phải vốn đã biết về hắn, Hề Hề có lẽ đã bị vóc dáng tiều tụy kia che mắt.
Nam nhân này vô cùng nguy hiểm, sự nguy hiểm ấy khiến nàng không thể không nghi ngờ, này rượu, có phải hay không rất có vấn đề.
Hề Hề vươn tay, tiếp nhận chén rượu, xốc lên một góc khăn che mặt, hé ra một đôi môi đỏ mọng, nhấp khẽ một ngụm rượu.
Rượu không phải là loại tuyệt đỉnh, nhưng cũng không xác định được làcó độc hay không, thế nhưng dù cho có độc, nàng cũng không thể không uống. Hoàn Nhan Liệt Phong hắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi ở trước mặt nhiều người như thế hạ độc hại chết Thánh Nữ.
Liệt Phong nhìn thấy cánh tay nhận chén rượu của Hề Hề có chút run rẩy, hắn biết nàng hoài nghi. Thánh Nữ này đúng là thanh khiết thông minh.
Chỉ là chén rượu này không thể không uống.
Bởi vì ở dưới đang có vô số bóng dáng thành kính đang chăm chú nhìn nàng.
Giờ phút này nàng chính là đại diện của thần thánh, nếu nàng cự tuyệt chén rượu này, không khác gì thần thánh cự tuyệt sự khẩn cầu của con dân thảo nguyên, như vậy sẽ khiến cho dân chúng ở đây tối thiểu trong vòng một năm lòng dạ khó lòng bình yên.
Nàng không thể không uống.
Hoàn Nhan Liệt Phong chắc chắn biết điều ấy, cho nên mới dám lúc này hạ độc.
Là thần thánh thế nào chứ? Hoàn Nhan Liệt Phong hơi cười lạnh, hắn tất nhiên không tin thần thánh, hắn tin tưởng chính mình hơn. Cho dù thật sự có thần thánh, hắn cũng muốn đem thần thánh khống chế trong lòng bàn tay.
Quả nhiên, Thánh Nữ khẽ dừng lại, ngay khi nhấp một ngụm rượu.
Hoàn Nhan Liệt Phong không khỏi mỉm cười, dưới ánh mặt trời, tươi cười thật sự rất đẹp mắt.
“Thánh Nữ đại nhân, về sau nếu thân thể không tốt, mời đến tìm bản vương, bản vương có một bàn tay chữa trị thần diệu vô cùng!” Giọng nói của Hoàn Nhan Liệt Phong vô cùng thâm trầm tao nhã, trầm thấp tao nhã vô hạn cứ như thế bay đến bên tai Hề Hề.
Âm thanh kia tựa như có mị lực, nhưng đối với Hề Hề lại không khác gì tuyết mùa đông rơi lả tả lạnh như băng.
Chung quy, chính mình suy đoán không tồi, Hoàn Nhan Liệt Phong thật sự hạ độc vào rượu. Chỉ là độc này không một ngụm làm mình mất mạng, mà đem mình khống chế trong lòng bàn tay.
Hề Hề hơi hơi cười lạnh, Hoàn Nhan Liệt Phong, song vẫn là chính mình coi thường hắn. Đối với tính cách của hắn, có hành vi như vậy cũng là nằm trong dự kiến.
Hắn chung quy là không tình nguyện để người khác khống chế.
Hoàn Nhan Liệt Phong, nhưng ngươi muốn Vân Hề Hề ta chịu sự khống chế của ngươi, sợ cũng không phải chuyện dễ dàng như thế.
Phía sau lớp khăn che mặt, nàng lạnh lùng liếc Hoàn Nhan Liệt Phong một cái, rồi xoay người chậm rãi đi về phía cỗ kiệu.
Tế Thiên đại hội rốt cục kết thúc, mọi người thành kính nhìn theo sự rời đi của Thánh Nữ.
Chiêng trống vang trời, những tiết mục đã chuẩn bị sẵn bắt đầu được trình diễn
Tuyết Sơn Thánh Nữ tay chấp trước ngực, dùng một loại ngôn ngữ nghe không hiểu bắt đầu cầu nguyện, ngôn ngữ đó là tiếng Phạn.
Thanh âm của nàng như được băng của Tuyết Sơn một phen gột rửa qua, vô cùng trong trẻo thanh khiết, rất dễ nghe. Tuy nàng cúi đầu cầu nguyện, song giọng nói nàng lại tựa như mang theo ma lực, bay vào trong tai những người xung quanh.
Trong nhất thời, tâm hồn của mọi người giống như được âm thanh này gột rửa theo, trở nên thanh khiết hẳn ra, trong đầu không còn bất cứ suy nghĩ xằng bậy nào.
Trên mặt đất từ những vẻ mặt hưng phấn kích động, chậm rãi chuyển thành trang nghiêm thành kính. Bộ dạng phục tùng hạ mắt, chú tâm lắng nghe, dù nghe không hiểu nàng đang nói gì cả.
Thanh âm kia va vào đôi tai, Hoàn Nhan Liệt Phong không hiểu vì sao lòng bỗng run lên, giọng nói xa lạ này quen thuộc khôn tả, giống như mang theo ma lực, không ngừng ve vuốt tâm tư hắn.
Liệt Phong cả kinh, quay đầu nhìn thấy bộ dạng phục tùng của muôn dân, trong lòng lại hạ xuống.
Hắn luôn luôn hiểu được, tín ngưỡng của mỗi dân tộc là điều rất trọng yếu. Cho nên khi phụ vương lập Tuyết Sơn Thánh Nữ là thần nữ, hắn cũng không nghĩ sẽ phản đối.
Thế nhưng hắn lại không dự đoán được, Tuyết Sơn Thánh Nữ hiện tại lại được mọi người tôn sùng đến thế. Điều này làm cho hắn cảm thấy hoang mang, cứ như vậy, đối với Bắc Thương Quốc Tuyết Sơn Thánh Nữ sớm muộn cùng trở thành mối uy hiếp.
Người ai cũng có một tín ngưỡng, nhưng sự tín ngưỡng ấy là giành cho thần thánh vô hình, chứ không phải một người có hình có dạng thế này.
Hắn muốn kiểm soát thảo nguyên, nhất định phải khống chế được Tuyết Sơn Thánh Nữ trong lòng bàn tay.
Tuyết Sơn Thánh Nữ chấm dứt cầu nguyện, kế đến chính là Hoàn Nhan thị thay mặt cho con dần kính rượu Thánh Nữ.
Vốn Liệt Phong không có hứng thú với việc kính rượu Thánh Nữ, nên việc này sớm đã định là Trầm Phong làm.
Chính là giờ phút này, nhìn vẻ mặt phần nào si mê của Trầm Phong, Liệt Phong trong lòng khẽ động, Trầm Phong hình như cũng bị nàng mê hoặc rồi.
Liệt Phong y phục ánh mắt tàn khốc, cuối cùng thay đổi chủ ý, từ trong đám người chậm rãi bước ra.
Hắn một thân áo choàng lông cừu, nhìn qua như thế nào rất đổi tuấn mỹ tao nhã. Hắn đi đến dàn tế, bưng lên một chén rượu, dùng móng tay rắc vào ấy ít bột phấn, đó chính là độc dược hắn đã sớm chuẩn bị.
Tuy nói hắn chưa bao giờ dụng tâm nhỏ nhen sử dụng độc dược, nhưng trừ lần này hắn không nghĩ sẽ phải kiêng kị.
Đây là một loại độc không mùi vị không màu sắc, là tiền Dược Vương (vua đời trước của thảo nguyên) ban cho hắn, hắn vẫn chưa từng dùng qua. Độc này sẽ không hại chết người, thế nhưng vào mỗi tuần trăng sẽ phát tác một lần, lúc độc phát tác cả người đau đớn không sao chịu được.
Trừ phi nhận được thuốc giải của hắn, nếu không cứ như thế nhận lấy sự hành hạ vào mỗi tuần trăng, cho đến chết mới thôi.
Hắn hai tay nâng bát, chậm rãi đi đến trước mặt Thánh Nữ, nhìn thẳng vào nàng.
Nàng mặc trên người y phục màu trắng rộng thùng thình, kẻ khác không thể nhìn rõ được kích thước y phục của nàng, lụa trắng niêm kín che khuất gương mặt nàng.
Tuyết Sơn Thánh Nữ chính là dùng thủ đoạn này, khiến cho mình trở nên thần thần bí bí, kẻ khác nhìn khó tránh khỏi mê luyến.
Cách một lớp khăn che mặt, Hề Hề mông lung nhìn nam nhân trước mắt.
Hắn mỉm cười đứng đấy, nụ cười vô cùng tao nhã tuấn mỹ, nhưng vóc dáng lại tiều tụy. Chỉ là ánh mắt của hắn lại không hề có một chút thành kính, ánh mắt ấy chỉ có sự thâm thúy, tựa như được băng tuyết bao phủ, song ánh mắt lại vô cùng sắc bén cơ hồ xuyên qua lớp vải lụa che mặt màu trắng, nhìn đến dung mạo thật của nàng.
Nếu không phải vốn đã biết về hắn, Hề Hề có lẽ đã bị vóc dáng tiều tụy kia che mắt.
Nam nhân này vô cùng nguy hiểm, sự nguy hiểm ấy khiến nàng không thể không nghi ngờ, này rượu, có phải hay không rất có vấn đề.
Hề Hề vươn tay, tiếp nhận chén rượu, xốc lên một góc khăn che mặt, hé ra một đôi môi đỏ mọng, nhấp khẽ một ngụm rượu.
Rượu không phải là loại tuyệt đỉnh, nhưng cũng không xác định được làcó độc hay không, thế nhưng dù cho có độc, nàng cũng không thể không uống. Hoàn Nhan Liệt Phong hắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi ở trước mặt nhiều người như thế hạ độc hại chết Thánh Nữ.
Liệt Phong nhìn thấy cánh tay nhận chén rượu của Hề Hề có chút run rẩy, hắn biết nàng hoài nghi. Thánh Nữ này đúng là thanh khiết thông minh.
Chỉ là chén rượu này không thể không uống.
Bởi vì ở dưới đang có vô số bóng dáng thành kính đang chăm chú nhìn nàng.
Giờ phút này nàng chính là đại diện của thần thánh, nếu nàng cự tuyệt chén rượu này, không khác gì thần thánh cự tuyệt sự khẩn cầu của con dân thảo nguyên, như vậy sẽ khiến cho dân chúng ở đây tối thiểu trong vòng một năm lòng dạ khó lòng bình yên.
Nàng không thể không uống.
Hoàn Nhan Liệt Phong chắc chắn biết điều ấy, cho nên mới dám lúc này hạ độc.
Là thần thánh thế nào chứ? Hoàn Nhan Liệt Phong hơi cười lạnh, hắn tất nhiên không tin thần thánh, hắn tin tưởng chính mình hơn. Cho dù thật sự có thần thánh, hắn cũng muốn đem thần thánh khống chế trong lòng bàn tay.
Quả nhiên, Thánh Nữ khẽ dừng lại, ngay khi nhấp một ngụm rượu.
Hoàn Nhan Liệt Phong không khỏi mỉm cười, dưới ánh mặt trời, tươi cười thật sự rất đẹp mắt.
“Thánh Nữ đại nhân, về sau nếu thân thể không tốt, mời đến tìm bản vương, bản vương có một bàn tay chữa trị thần diệu vô cùng!” Giọng nói của Hoàn Nhan Liệt Phong vô cùng thâm trầm tao nhã, trầm thấp tao nhã vô hạn cứ như thế bay đến bên tai Hề Hề.
Âm thanh kia tựa như có mị lực, nhưng đối với Hề Hề lại không khác gì tuyết mùa đông rơi lả tả lạnh như băng.
Chung quy, chính mình suy đoán không tồi, Hoàn Nhan Liệt Phong thật sự hạ độc vào rượu. Chỉ là độc này không một ngụm làm mình mất mạng, mà đem mình khống chế trong lòng bàn tay.
Hề Hề hơi hơi cười lạnh, Hoàn Nhan Liệt Phong, song vẫn là chính mình coi thường hắn. Đối với tính cách của hắn, có hành vi như vậy cũng là nằm trong dự kiến.
Hắn chung quy là không tình nguyện để người khác khống chế.
Hoàn Nhan Liệt Phong, nhưng ngươi muốn Vân Hề Hề ta chịu sự khống chế của ngươi, sợ cũng không phải chuyện dễ dàng như thế.
Phía sau lớp khăn che mặt, nàng lạnh lùng liếc Hoàn Nhan Liệt Phong một cái, rồi xoay người chậm rãi đi về phía cỗ kiệu.
Tế Thiên đại hội rốt cục kết thúc, mọi người thành kính nhìn theo sự rời đi của Thánh Nữ.
Chiêng trống vang trời, những tiết mục đã chuẩn bị sẵn bắt đầu được trình diễn
/114
|