Bầu trời cuối tháng ảm đạm, mây tầng tầng lớp lớp, bóng đêm thăm thẳm, chốc lát sau ánh trăng đã từ trong mây đi ra. Giống như bóng trắng phía trước, lúc ẩn lúc hiện.
Đôi mắt thâm thúy của Hoàn Nhan Liệt Phong không ngừng quấn lấy bóng trắng ấy, hai chân tăng lực, thân thể vọt nhanh trên mái nhà, nhẹ như cánh chim én, phiêu bay như làn gió đêm. Những mái ngói dưới chân không khác gì sóng nước vô cùng yên tĩnh, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Gió đêm nổi lên, cuốn lấy vạt áo của hắn, cả người như cánh hùng ưng lao về phía trước. Mà tuyết ưng Phi Vân cũng đang đảo quanh hắn, sát cánh cùng hắn rượt đuổi theo bóng dáng phía trước.
Hoàn Nhan Liệt Phong vốn có thể phát động binh lính vây bắt Thư Mã Thánh Nữ, nhưng hắn không muốn làm vậy, hắn cam tâm tình nguyện tự mình đuổi theo nàng.
Nương theo ánh trăng, có thể nhìn thấy bóng trắng kia đang ung dung bay nhảy trên những mái hiên, thanh tao nhanh nhẹn như mây bay trên trời.
“Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn. Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên. Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm. Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.”[*] Mấy câu này nhất thời hiện lên trong đầu, cảm thấy rất giống nàng.
*Lạc thần phú – Bài phú về nữ thần sông Lạc của Tào Thực. Nội dung bài chú này nói về nàng Phục phi. Tương truyền nàng Phục phi chính là chỉ Chân thị, một trong những tuyệt đại mỹ nhân đời Tam Quốc. Chân thị tên thật là Chân Lạc (có nơi nói là Chân Phục). Đời xưa có câu “Hà Bắc hữu Chân Phục, Giang Nam hữu nhị Kiều” đủ để thấy sắc đẹp khuynh nước khuynh thành. Bản dịch trên là của Vanachi.
Vân Hề Hề thi triển khinh công, vượt qua mái hiên, hơi nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Hoàn Nhan Liệt Phong đang đuổi nàng như bóng với hình trong màn đêm, dáng người của hắn như ma quỷ mơ mơ hồ hồ.
Hề Hề cảm thấy khinh công của bản thân không tồi, thế nhưng vẫn không thể cắt đuôi hắn, đã vậy còn phát hiện ra sóng đôi cùng hắn còn có tuyết ưng Phi Vân. Trong lòng không khỏi cảm thán, Hoàn Nhan Liệt Phong quả thật rất gian xảo.
Sớm biết như thế, sẽ không bảo Sương Nhân và Nhứ Nhân chờ nàng trong khách điếm, mà để bọn họ đi cùng nàng. Không dự đoán được Hoan Nhan Liệt Phong lại khó kham như thế, không những không cho nàng thuốc giải tận gốc toái tâm độc, còn vướng víu gây rắc rối với nàng như thế.
Xem ra, hắn không đuổi kịp nàng sẽ không bỏ qua!
Cho tới hiện tại, nàng vẫn không khác trước là mấy, vẫn là con mồi bị hắn nắm trong tay, bị hắn nhìn gắt gao, chạy không thoát được đôi con ngươi kia.
Lòng hiếu thắng của Hề Hề trỗi dậy, nàng không tin đêm nay nàng không thể cắt đuôi hắn, nên liền chuyển hướng, chạy ra phía ngoài thành.
Ở trong thành là nơi của Hoàn Nhan Liệt Phong, tuy rằng hiện tại hắn không có lệnh cho binh lính chặn nàng lại, nhưng khó đảm bảo sau đó hắn không làm vậy. Nếu bị binh lính bao vây, thì thảm rồi.
Ánh trăng lờ mờ chiếu gọi xuống mặt đất, hai bóng dáng, một nhẹ nhàng phiêu dật, một trong trẻo nhanh nhẹn, như mộng như ảo, mông mông lung lung, như gió mát đêm khuya lướt qua mái hiên các tòa nhà.
Ngoài thành Túc Châu, sau khi bay vọt qua một chỗ đất bằng phẳng, Hề Hề thẳng hướng đi về phía Âm sơn. Nếu trốn vào trong núi, cho dù Hoàn Nhan Liệt Phong có phát động binh mã thì cũng không thể tìm được nàng.
Trăng non ẩn vào trong mây, trời đất nhất thời tối sầm lại.
Hề Hề lướt qua một khe núi, bỗng nhiên nghĩ đến, bên trong áo trắng là váy áo xanh, nên liền cởi bỏ áo trắng bên ngoài ra, cơ thể liền nhẹ nhàng hơn, dần dần hòa vào bóng đêm.
Cho dù bây giờ Hoàn Nhan Liệt Phong có đuổi kịp nàng, thì nàng cũng chỉ là Vân Hề, không phải Thư Mã Thánh Nữ gì cả, tin rằng hắn sẽ không đoán ra nàng chính là Thư Mã Thánh Nữ.
Mây trùng trùng điệp điệp tản ra, ánh trăng lại hiện ra, nhưng bóng trắng đã biến mất khỏi tầm mắt, đôi con ngươi của Hoàn Nhan Liệt Phong híp lại, đáy mắt thâm thúy khiến người khác không thể nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì, nữ tử này thật sự vô cùng giảo hoạt.
Hề Hề cuối cùng cũng thoát khỏi Liệt Phong, lướt qua đỉnh núi.
Dõi mắt về phía xa xa, thảo nguyên khôn cùng kéo dài trong bóng đêm, vừa xa xăm vừa yên tĩnh.
Trong màn đêm tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên một tiếng “đùng”, có pháo hoa bắn lên không trung, ánh sáng lan tỏa, rơi xuống như sao. Tiếp theo trời đất lại lâm vào yên lặng.
Hề Hề trong lòng khẽ động, đó là tín hiệu cầu cứu, phía đó đang có người gặp nạn.
Nơi pháo hoa bắn ra hình như có ánh lửa lờ mờ, lúc sáng lúc tối, như ánh mắt của thú hoang. Hề Hề không dám thờ ơ, nhất thời quên mất chuyện Hoàn Nhan Liệt Phong đang truy đuổi nàng, hối hả chạy về phía ánh lửa.
Đến gần, Hề Hề mới phát hiện ánh lửa kia hóa ra là một đống lửa trại rất lớn, có hơn mười người vây quanh lửa trại. Ánh lửa lay động, khoảng cách quá xa, Hề Hề vẫn chưa nhìn rõ mặt bọn họ.
Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng thở của dã thú, Hề Hề kinh dị phát hiện, vây quanh ánh lửa còn có một đàn sói.
Bầy sói này sợ lửa, nên chỉ đi vòng vòng quanh ánh lửa.
Dưới ánh trăng, bầy sói chi chít như biển rộng sóng lớn.
Hề Hề trong lòng chùng xuống, sao nơi này lại có nhiều chó sói như vậy?
Chợt nhớ đến gần đây nơi này xảy ra chiến tranh, người chết vô số, mùi tanh của máu quá nặng, nên mới thu hút đàn sói, khổ nhất là những người bị bầy sói bao vây, không biết là ai mà lại chạy ra ngoài lúc đêm khuya như thế.
Đến gần thêm chút nữa, Hề Hề cuối cùng có thể thấy rõ khuôn mặt của bọn họ, nàng không khỏi chấn động.
Quanh lửa trại có mười người, bọn họ vây quanh bảo vệ cho hai nữ tử ở giữa, một trong hai nữ tử ấy có một người mặc váy áo trắng bay bay, dáng người yểu điệu mong manh như liễu, khuôn mặt xinh đẹp vô song, đúng là Diệp Từ Dung, còn người nữ tử mặc áo xanh bên cạnh chính là tỳ nữ Thủy Yên.
Không thể nghi ngờ, những người bảo vệ xung quanh hai người hiển nhiên là thị vệ trong vương phủ của Hoàn Nhan Liệt Phong.
Sao bọn họ lại ở đây lúc này, Diệp Từ Dung không phải đang ở trong vương phủ sao?
Không có thời gian để đắn đo, Hề Hề khẽ than thở một tiếng, bởi vì nàng phát hiện ra ngọn lửa của bọn họ đang yếu dần đi.
Tiết trời vừa vào xuân, cỏ trên mặt đất vẫn đang nảy mầm, nên cỏ non vô cùng thưa thớt. Vì vậy sắp không duy trì ánh lửa được thêm bao lâu nữa, còn những người đang chống đỡ bầy sói kia hình như đã thấm mệt, bây giờ có quay về gọi thêm người, thì nước xa cũng thể không cứu được lửa gần.
Bầy sói bỗng dưng rối loạn, có mấy con phát hiện ra Hề Hề, hung hăng bổ nhào tới, Hề Hề kêu lên một tiếng, né được móng vuốt của nó, nhanh nhẹn phóng qua mấy con sói, nhảy vào bên trong chỗ những người kia.
Vòng lửa bắt đầu suy yếu, tạo thành một chỗ hổng, một con sói thừa cơ đó tấn công một thị vệ, khiến cho Diệp Từ Dung sợ hãi hét ầm lên một tiếng.
Hề Hề khẽ phất ống tay áo, hất con sói kia ra ngoài.
Hề Hề lấy cung tiễn trong ống tay áo ra, căng cung, chỉ nghe “vèo” vài tiếng, có vài con sói rống lên rồi ngã xuống đất, mũi tên bắn vào cổ họng chúng vẫn còn run rẩy.
Một thị vệ bị thương ngay lập tức lấy ra ít phân ngựa trong cái túi da, lấp vào chỗ lửa vừa tắt.
Giữa những ngọn lửa lập lòe, Hề Hề váy áo xanh đứng đó, ánh lửa phản chiếu trong đôi con ngươi trong trẻo trầm tĩnh.
Sự xuất hiện của Hề Hề, khiến cho mấy binh sĩ cảm thấy như gặp được cứu tinh.
Bọn họ nhận ra Hề Hề chính là người đã về nhất trong Dũng Sĩ đại hội, tuy biết nàng là nữ nhân, nhưng đáy vòng vẫn vô cùng bội phục dũng khí và võ công của nàng. Giờ phút này nàng lại đến đấy trợ giúp bọn họ, khiến bọn họ mừng rỡ như bắt được vàng.
Diệp Từ Dung sau lưng thị vệ bước ra, mặt ngọc hoảng sợ mang theo nụ cười xinh đẹp, vui sướng nói, “Vân cô nương, ngươi đến rồi!”
Hề Hề nâng mi nói: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Diệp Từ Dung gục đầu xuống, ánh mắt tràn đầy áy náy, đáp: “Đều là lỗi của ta, ta không nên ép bọn họ đi theo ta lúc đêm khuya như thế này.”
Hề Hề than nhẹ một tiếng, nhìn bầy sói đang sôi sục vì đói bụng bên ngoài vòng tròn, lại liếc mắt về phía ánh lửa ngày càng yếu đi, trong lòng chùng xuống. Với võ công của nàng, tất nhiên có thể thoát khỏi bầy sói, nhưng còn những người này thì sao.
Nhìn vết thương và bộ dạng mệt mỏi của mấy thị vệ, có lẽ bọn họ đã giằng co với bầy sói này rất lâu.
Diệp Từ Dung được bảo vệ rất tốt, y phục vẫn rất chỉnh tề, nhưng ánh mắt lại khó giấu được nỗi hoảng sợ.
Tạm thời có thể duy trì như thế thêm một lúc, Hề Hề hỏi, “Các ngươi còn bao nhiêu phân ngựa?”
Một thị vệ đáp: “Không nhiều lắm, có lẽ chỉ cầm cự thêm được nửa canh giờ!”
“Sao giờ phút này các ngươi mới phát tín hiệu cầu cứu?”
“Bọn ta phát tín hiệu từ rất sớm, nhưng lại cách một ngọn Âm sơn, binh sĩ ở thành Túc Châu vốn không thể nhìn thấy!”
Hề Hề ngẩng đầu lên nhìn, quả đúng như vậy. Cũng không biết bây giờ phải làm gì mới tốt.
Đôi mắt Hề Hề bỗng như nghĩ ra cái gì đó, hy vọng Hoàn Nhan Liệt Phong vẫn còn ở gần đây, vì thế, quay sang nói với các thị vệ, “Chúng ta cùng nhau kêu cứu, xem thử có gọi được cứu binh nào không.”
“Vô dụng thôi, âm thanh này sẽ không thể truyền đến Túc Châu đâu.”
Hề Hề nói: “Không cần phải vang đến Túc Châu!” Chỉ cần Hoàn Nhan Liệt Phong còn ở gần đây là được.
Trong bóng đêm, mọi người cùng nhau huýt gió, tiếng huýt gió trong đêm vang vọng vô cùng rõ ràng.
Yên lặng chờ đợi, bầy sói như hổ rình mồi bên ngoài vòng lửa, chúng có thể nhảy bổ vào bọn họ bất cứ lúc nào.
Hề Hề được thị vệ đưa cho một cây giáo, nàng vung tay, lập tức có mấy con sói ngã xuống.
Bầy sói biết đây là một kẻ địch lợi hại, nên lặng xuống một lúc, nhưng Hề Hề ý thức được, tình trạng này không thể tiếp tục kéo dài thêm, chỉ cần ngọn lửa tắt, bầy sói sẽ tấn công bọn họ ngay, sợ rằng khi ấy nàng và các thị về đều hữu tâm vô lực.
Nhưng vào đúng lúc này, nghe thấy một tiếng lướt gió vang lên, có một bóng dáng màu đen như sao băng bay nhanh đến.
Hoàn Nhan Liệt Phong đã đến, Hề Hề cảm thấy có chút nhẹ nhõm, không hiểu vì sao nàng cảm thấy có hắn ở đây, nguy hiểm lớn cỡ nào cũng có thể hóa giải được.
Từ xa, Hoàn Nhan Liệt Phong nhìn thấy ở giữa ánh lửa đang lay động, có một bóng dáng màu trắng nhanh nhẹn đang đứng.
Trong lòng vui vẻ, Thư Mà Thánh Nữ à Thư Mã Thánh Nữ, rốt cuộc hôm nay ngươi cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Nhưng sau đó lại nhìn đến bầy sói, đáy mắt bỗng chốc hóa thâm sâu, hắn cởi xuống áo choàng lông cừu, nắm chặt trong tay, quơ một cái, mấy con sói bị góc áo đánh trúng ngay lập tức tru lên một tiếng rồi ngã xuống.
Bầy sói nháy mắt như ngọn sóng rút lui về về sau, tách thành một lối đi.
Liệt Phong không nhanh không chậm nhảy vào vòng lửa.
Ánh lửa yếu ớt lay động, hắn bấy giờ mới phát hiện, nữ tử mặc áo trắng hóa ra là Diệp Từ Dung – Dung phi của hắn.
Trong lòng không khỏi thất vọng, cảm giác như vừa đánh mất một bảo bối quý giá.
Chẳng lẽ Thư Mã Thánh Nữ là nàng? Không có khả năng đó, hắn nhanh chóng gạt đi ý nghĩ này! Còn chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì, Diệp Từ Dung đã mang theo đôi mắt đẫm lệ, chạy đến ôm lấy hắn.
“Vương gia, sao ngài lại đến đây, nơi này rất nguy hiểm!” Nàng ngẩng đầu mang theo khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nói.
Liệt Phong hơi nhíu mày, dịu giọng nói: “Nàng đừng sợ, không sao đâu!” Sau đó chậm rãi khẽ an ủi, vỗ vỗ vào lưng Diệp Từ Dung.
Nữ tử này, gặp chuyện chỉ biết khóc, vả lại còn là một nữ tử rất nũng nịu.
Liệt Phong lại ngẩng đầu lên, chậm chạp đẩy Diệp Từ Dung ra, ánh mắt sắc bén đảo một vòng, một bóng dáng như mây bay lập tức lọt vào tầm mắt hắn.
Đôi mắt thâm thúy của Hoàn Nhan Liệt Phong không ngừng quấn lấy bóng trắng ấy, hai chân tăng lực, thân thể vọt nhanh trên mái nhà, nhẹ như cánh chim én, phiêu bay như làn gió đêm. Những mái ngói dưới chân không khác gì sóng nước vô cùng yên tĩnh, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Gió đêm nổi lên, cuốn lấy vạt áo của hắn, cả người như cánh hùng ưng lao về phía trước. Mà tuyết ưng Phi Vân cũng đang đảo quanh hắn, sát cánh cùng hắn rượt đuổi theo bóng dáng phía trước.
Hoàn Nhan Liệt Phong vốn có thể phát động binh lính vây bắt Thư Mã Thánh Nữ, nhưng hắn không muốn làm vậy, hắn cam tâm tình nguyện tự mình đuổi theo nàng.
Nương theo ánh trăng, có thể nhìn thấy bóng trắng kia đang ung dung bay nhảy trên những mái hiên, thanh tao nhanh nhẹn như mây bay trên trời.
“Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn. Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên. Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm. Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.”[*] Mấy câu này nhất thời hiện lên trong đầu, cảm thấy rất giống nàng.
*Lạc thần phú – Bài phú về nữ thần sông Lạc của Tào Thực. Nội dung bài chú này nói về nàng Phục phi. Tương truyền nàng Phục phi chính là chỉ Chân thị, một trong những tuyệt đại mỹ nhân đời Tam Quốc. Chân thị tên thật là Chân Lạc (có nơi nói là Chân Phục). Đời xưa có câu “Hà Bắc hữu Chân Phục, Giang Nam hữu nhị Kiều” đủ để thấy sắc đẹp khuynh nước khuynh thành. Bản dịch trên là của Vanachi.
Vân Hề Hề thi triển khinh công, vượt qua mái hiên, hơi nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Hoàn Nhan Liệt Phong đang đuổi nàng như bóng với hình trong màn đêm, dáng người của hắn như ma quỷ mơ mơ hồ hồ.
Hề Hề cảm thấy khinh công của bản thân không tồi, thế nhưng vẫn không thể cắt đuôi hắn, đã vậy còn phát hiện ra sóng đôi cùng hắn còn có tuyết ưng Phi Vân. Trong lòng không khỏi cảm thán, Hoàn Nhan Liệt Phong quả thật rất gian xảo.
Sớm biết như thế, sẽ không bảo Sương Nhân và Nhứ Nhân chờ nàng trong khách điếm, mà để bọn họ đi cùng nàng. Không dự đoán được Hoan Nhan Liệt Phong lại khó kham như thế, không những không cho nàng thuốc giải tận gốc toái tâm độc, còn vướng víu gây rắc rối với nàng như thế.
Xem ra, hắn không đuổi kịp nàng sẽ không bỏ qua!
Cho tới hiện tại, nàng vẫn không khác trước là mấy, vẫn là con mồi bị hắn nắm trong tay, bị hắn nhìn gắt gao, chạy không thoát được đôi con ngươi kia.
Lòng hiếu thắng của Hề Hề trỗi dậy, nàng không tin đêm nay nàng không thể cắt đuôi hắn, nên liền chuyển hướng, chạy ra phía ngoài thành.
Ở trong thành là nơi của Hoàn Nhan Liệt Phong, tuy rằng hiện tại hắn không có lệnh cho binh lính chặn nàng lại, nhưng khó đảm bảo sau đó hắn không làm vậy. Nếu bị binh lính bao vây, thì thảm rồi.
Ánh trăng lờ mờ chiếu gọi xuống mặt đất, hai bóng dáng, một nhẹ nhàng phiêu dật, một trong trẻo nhanh nhẹn, như mộng như ảo, mông mông lung lung, như gió mát đêm khuya lướt qua mái hiên các tòa nhà.
Ngoài thành Túc Châu, sau khi bay vọt qua một chỗ đất bằng phẳng, Hề Hề thẳng hướng đi về phía Âm sơn. Nếu trốn vào trong núi, cho dù Hoàn Nhan Liệt Phong có phát động binh mã thì cũng không thể tìm được nàng.
Trăng non ẩn vào trong mây, trời đất nhất thời tối sầm lại.
Hề Hề lướt qua một khe núi, bỗng nhiên nghĩ đến, bên trong áo trắng là váy áo xanh, nên liền cởi bỏ áo trắng bên ngoài ra, cơ thể liền nhẹ nhàng hơn, dần dần hòa vào bóng đêm.
Cho dù bây giờ Hoàn Nhan Liệt Phong có đuổi kịp nàng, thì nàng cũng chỉ là Vân Hề, không phải Thư Mã Thánh Nữ gì cả, tin rằng hắn sẽ không đoán ra nàng chính là Thư Mã Thánh Nữ.
Mây trùng trùng điệp điệp tản ra, ánh trăng lại hiện ra, nhưng bóng trắng đã biến mất khỏi tầm mắt, đôi con ngươi của Hoàn Nhan Liệt Phong híp lại, đáy mắt thâm thúy khiến người khác không thể nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì, nữ tử này thật sự vô cùng giảo hoạt.
Hề Hề cuối cùng cũng thoát khỏi Liệt Phong, lướt qua đỉnh núi.
Dõi mắt về phía xa xa, thảo nguyên khôn cùng kéo dài trong bóng đêm, vừa xa xăm vừa yên tĩnh.
Trong màn đêm tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên một tiếng “đùng”, có pháo hoa bắn lên không trung, ánh sáng lan tỏa, rơi xuống như sao. Tiếp theo trời đất lại lâm vào yên lặng.
Hề Hề trong lòng khẽ động, đó là tín hiệu cầu cứu, phía đó đang có người gặp nạn.
Nơi pháo hoa bắn ra hình như có ánh lửa lờ mờ, lúc sáng lúc tối, như ánh mắt của thú hoang. Hề Hề không dám thờ ơ, nhất thời quên mất chuyện Hoàn Nhan Liệt Phong đang truy đuổi nàng, hối hả chạy về phía ánh lửa.
Đến gần, Hề Hề mới phát hiện ánh lửa kia hóa ra là một đống lửa trại rất lớn, có hơn mười người vây quanh lửa trại. Ánh lửa lay động, khoảng cách quá xa, Hề Hề vẫn chưa nhìn rõ mặt bọn họ.
Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng thở của dã thú, Hề Hề kinh dị phát hiện, vây quanh ánh lửa còn có một đàn sói.
Bầy sói này sợ lửa, nên chỉ đi vòng vòng quanh ánh lửa.
Dưới ánh trăng, bầy sói chi chít như biển rộng sóng lớn.
Hề Hề trong lòng chùng xuống, sao nơi này lại có nhiều chó sói như vậy?
Chợt nhớ đến gần đây nơi này xảy ra chiến tranh, người chết vô số, mùi tanh của máu quá nặng, nên mới thu hút đàn sói, khổ nhất là những người bị bầy sói bao vây, không biết là ai mà lại chạy ra ngoài lúc đêm khuya như thế.
Đến gần thêm chút nữa, Hề Hề cuối cùng có thể thấy rõ khuôn mặt của bọn họ, nàng không khỏi chấn động.
Quanh lửa trại có mười người, bọn họ vây quanh bảo vệ cho hai nữ tử ở giữa, một trong hai nữ tử ấy có một người mặc váy áo trắng bay bay, dáng người yểu điệu mong manh như liễu, khuôn mặt xinh đẹp vô song, đúng là Diệp Từ Dung, còn người nữ tử mặc áo xanh bên cạnh chính là tỳ nữ Thủy Yên.
Không thể nghi ngờ, những người bảo vệ xung quanh hai người hiển nhiên là thị vệ trong vương phủ của Hoàn Nhan Liệt Phong.
Sao bọn họ lại ở đây lúc này, Diệp Từ Dung không phải đang ở trong vương phủ sao?
Không có thời gian để đắn đo, Hề Hề khẽ than thở một tiếng, bởi vì nàng phát hiện ra ngọn lửa của bọn họ đang yếu dần đi.
Tiết trời vừa vào xuân, cỏ trên mặt đất vẫn đang nảy mầm, nên cỏ non vô cùng thưa thớt. Vì vậy sắp không duy trì ánh lửa được thêm bao lâu nữa, còn những người đang chống đỡ bầy sói kia hình như đã thấm mệt, bây giờ có quay về gọi thêm người, thì nước xa cũng thể không cứu được lửa gần.
Bầy sói bỗng dưng rối loạn, có mấy con phát hiện ra Hề Hề, hung hăng bổ nhào tới, Hề Hề kêu lên một tiếng, né được móng vuốt của nó, nhanh nhẹn phóng qua mấy con sói, nhảy vào bên trong chỗ những người kia.
Vòng lửa bắt đầu suy yếu, tạo thành một chỗ hổng, một con sói thừa cơ đó tấn công một thị vệ, khiến cho Diệp Từ Dung sợ hãi hét ầm lên một tiếng.
Hề Hề khẽ phất ống tay áo, hất con sói kia ra ngoài.
Hề Hề lấy cung tiễn trong ống tay áo ra, căng cung, chỉ nghe “vèo” vài tiếng, có vài con sói rống lên rồi ngã xuống đất, mũi tên bắn vào cổ họng chúng vẫn còn run rẩy.
Một thị vệ bị thương ngay lập tức lấy ra ít phân ngựa trong cái túi da, lấp vào chỗ lửa vừa tắt.
Giữa những ngọn lửa lập lòe, Hề Hề váy áo xanh đứng đó, ánh lửa phản chiếu trong đôi con ngươi trong trẻo trầm tĩnh.
Sự xuất hiện của Hề Hề, khiến cho mấy binh sĩ cảm thấy như gặp được cứu tinh.
Bọn họ nhận ra Hề Hề chính là người đã về nhất trong Dũng Sĩ đại hội, tuy biết nàng là nữ nhân, nhưng đáy vòng vẫn vô cùng bội phục dũng khí và võ công của nàng. Giờ phút này nàng lại đến đấy trợ giúp bọn họ, khiến bọn họ mừng rỡ như bắt được vàng.
Diệp Từ Dung sau lưng thị vệ bước ra, mặt ngọc hoảng sợ mang theo nụ cười xinh đẹp, vui sướng nói, “Vân cô nương, ngươi đến rồi!”
Hề Hề nâng mi nói: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Diệp Từ Dung gục đầu xuống, ánh mắt tràn đầy áy náy, đáp: “Đều là lỗi của ta, ta không nên ép bọn họ đi theo ta lúc đêm khuya như thế này.”
Hề Hề than nhẹ một tiếng, nhìn bầy sói đang sôi sục vì đói bụng bên ngoài vòng tròn, lại liếc mắt về phía ánh lửa ngày càng yếu đi, trong lòng chùng xuống. Với võ công của nàng, tất nhiên có thể thoát khỏi bầy sói, nhưng còn những người này thì sao.
Nhìn vết thương và bộ dạng mệt mỏi của mấy thị vệ, có lẽ bọn họ đã giằng co với bầy sói này rất lâu.
Diệp Từ Dung được bảo vệ rất tốt, y phục vẫn rất chỉnh tề, nhưng ánh mắt lại khó giấu được nỗi hoảng sợ.
Tạm thời có thể duy trì như thế thêm một lúc, Hề Hề hỏi, “Các ngươi còn bao nhiêu phân ngựa?”
Một thị vệ đáp: “Không nhiều lắm, có lẽ chỉ cầm cự thêm được nửa canh giờ!”
“Sao giờ phút này các ngươi mới phát tín hiệu cầu cứu?”
“Bọn ta phát tín hiệu từ rất sớm, nhưng lại cách một ngọn Âm sơn, binh sĩ ở thành Túc Châu vốn không thể nhìn thấy!”
Hề Hề ngẩng đầu lên nhìn, quả đúng như vậy. Cũng không biết bây giờ phải làm gì mới tốt.
Đôi mắt Hề Hề bỗng như nghĩ ra cái gì đó, hy vọng Hoàn Nhan Liệt Phong vẫn còn ở gần đây, vì thế, quay sang nói với các thị vệ, “Chúng ta cùng nhau kêu cứu, xem thử có gọi được cứu binh nào không.”
“Vô dụng thôi, âm thanh này sẽ không thể truyền đến Túc Châu đâu.”
Hề Hề nói: “Không cần phải vang đến Túc Châu!” Chỉ cần Hoàn Nhan Liệt Phong còn ở gần đây là được.
Trong bóng đêm, mọi người cùng nhau huýt gió, tiếng huýt gió trong đêm vang vọng vô cùng rõ ràng.
Yên lặng chờ đợi, bầy sói như hổ rình mồi bên ngoài vòng lửa, chúng có thể nhảy bổ vào bọn họ bất cứ lúc nào.
Hề Hề được thị vệ đưa cho một cây giáo, nàng vung tay, lập tức có mấy con sói ngã xuống.
Bầy sói biết đây là một kẻ địch lợi hại, nên lặng xuống một lúc, nhưng Hề Hề ý thức được, tình trạng này không thể tiếp tục kéo dài thêm, chỉ cần ngọn lửa tắt, bầy sói sẽ tấn công bọn họ ngay, sợ rằng khi ấy nàng và các thị về đều hữu tâm vô lực.
Nhưng vào đúng lúc này, nghe thấy một tiếng lướt gió vang lên, có một bóng dáng màu đen như sao băng bay nhanh đến.
Hoàn Nhan Liệt Phong đã đến, Hề Hề cảm thấy có chút nhẹ nhõm, không hiểu vì sao nàng cảm thấy có hắn ở đây, nguy hiểm lớn cỡ nào cũng có thể hóa giải được.
Từ xa, Hoàn Nhan Liệt Phong nhìn thấy ở giữa ánh lửa đang lay động, có một bóng dáng màu trắng nhanh nhẹn đang đứng.
Trong lòng vui vẻ, Thư Mà Thánh Nữ à Thư Mã Thánh Nữ, rốt cuộc hôm nay ngươi cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Nhưng sau đó lại nhìn đến bầy sói, đáy mắt bỗng chốc hóa thâm sâu, hắn cởi xuống áo choàng lông cừu, nắm chặt trong tay, quơ một cái, mấy con sói bị góc áo đánh trúng ngay lập tức tru lên một tiếng rồi ngã xuống.
Bầy sói nháy mắt như ngọn sóng rút lui về về sau, tách thành một lối đi.
Liệt Phong không nhanh không chậm nhảy vào vòng lửa.
Ánh lửa yếu ớt lay động, hắn bấy giờ mới phát hiện, nữ tử mặc áo trắng hóa ra là Diệp Từ Dung – Dung phi của hắn.
Trong lòng không khỏi thất vọng, cảm giác như vừa đánh mất một bảo bối quý giá.
Chẳng lẽ Thư Mã Thánh Nữ là nàng? Không có khả năng đó, hắn nhanh chóng gạt đi ý nghĩ này! Còn chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì, Diệp Từ Dung đã mang theo đôi mắt đẫm lệ, chạy đến ôm lấy hắn.
“Vương gia, sao ngài lại đến đây, nơi này rất nguy hiểm!” Nàng ngẩng đầu mang theo khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nói.
Liệt Phong hơi nhíu mày, dịu giọng nói: “Nàng đừng sợ, không sao đâu!” Sau đó chậm rãi khẽ an ủi, vỗ vỗ vào lưng Diệp Từ Dung.
Nữ tử này, gặp chuyện chỉ biết khóc, vả lại còn là một nữ tử rất nũng nịu.
Liệt Phong lại ngẩng đầu lên, chậm chạp đẩy Diệp Từ Dung ra, ánh mắt sắc bén đảo một vòng, một bóng dáng như mây bay lập tức lọt vào tầm mắt hắn.
/114
|