Tay Triệu Tuấn vươn ra, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc vô cùng.
Mà lúc này, đám tỳ thiếp bốn phía rốt rít quay đầu lại nhìn hướng Phùng Uyển.
Thấy không có người trả lời mình, tiếng thái giám kia không kiên nhẫn kêu lên: “Phùng thị A Uyển ở đây không?”
Phùng Uyển khẽ lắc lắc tay Triệu Tuấn, sau khi tránh thoát khỏi y kiềm giữ, nàng đi xuống bậc thang, nhẹ nhàng khẽ chào, “Thiếp chính là Phùng thị A Uyển.”
Thái giám kia gật đầu, y nhìn chằm chằm Phùng Uyển một cái rồi lại nhìn về phía Triệu Tuấn, giọng the thé nói: “Ngài chính là Triệu Tuấn sao? Bệ hạ lệnh hai vợ chồng ngài mau vào cung.”
“Dạ.”
“Ngây ra đó làm gì? Đi thôi….”
“Dạ.”
Xe ngựa chạy đi theo phía sau thái giám kia ra khỏi cửa phủ.
Trong xe ngựa, Phùng Uyển và Triệu Tuấn ngồi cạnh nhau. Mãi cho đến khi chạy ra khỏi cửa phủ, Phùng Uyển mới ngồi được ngay ngắn. Môi của nàng khẽ nhếch lên, mặt có phần hoảng hốt đương nhìn cảnh đường phố bên ngoài.
Dưới ánh nắng ban mai, mặt nàng trắng nõn tinh khôi như đồ sứ, lông mi thật dài chớp chớp, khoác lên vẻ ngoài đoan trang nhã nhặn lịch sự, lại thêm một phần vẻ đẹp của thiếu nữ dịu dàng.
Đúng vậy, nàng mới chỉ là nữ tử mười tám mười chín tuổi.
Đợt này, mọi người trong phủ ăn không đủ no mà nàng lại có vẻ càng đẹp hơn. Da thịt trắng hồng, trong vẻ mặt tĩnh lặng dịu dàng lộ ra sự hờ hững. Ngồi ở bên cạnh y như vậy nhưng dường như rất xa cách, dường như y đưa tay cũng không tài nào chạm tới.
Triệu Tuấn phát hiện ra ánh mắt của mình có chút không kiềm chế nổi nhìn về phía Phùng Uyển. Mỗi một lần nhìn, trái tim của y lại là một lần bực bội và đau buồn.
Nghiến răng, Triệu Tuấn nói với giọng điệu giễu cợt mà người bên ngoài không nghe được: “Phụ nhân chỉ là phụ nhân, thật sự nghĩ rằng gian phu kia của cô có thể đưa cô bay lên trời cao ư?”
Triệu Tuấn nói rất khó nghe nhưng Phùng Uyển vẫn yên lặng như cũ, tâm tư đã bay ra phía ngoài cùng với ánh nhìn, dường như không chú ý tới y đang nói cái gì.
Nàng yên lặng như nước, tư thái ung dung như vậy, dường như Triệu Tuấn càng không tài nào với tới. Bỗng chốc, sắc mặt Triệu Tuấn biến xanh, y duỗi tay phải ra, vù một cái, bóp mạnh lên cánh tay Phùng Uyển!
Y bóp rất chặt, Phùng Uyển không cần nhìn cũng biết, nơi đó hẳn là một vùng tím đen.
Nàng từ từ quay đầu lại.
Lẳng lặng ngước mắt, lẳng lặng nhìn Triệu Tuấn, ánh mắt Phùng Uyển tồn tại sự hoảng hốt như xưa, bởi vì… lần hoảng hốt này, chẳng những cả người nàng có vẻ xa cách mà còn có vẻ lạnh lùng.
Nàng từ từ vươn tay trái ra, kéo kéo năm ngón tay Triệu Tuấn bám chặt. Phùng Uyển rũ hai mắt, hờ hững nói: “Phu chủ, sứ quân ở bên ngoài.” Nàng lẳng lặng nói: “Nếu thiếp đau quá, chỉ sợ không cách nào kiềm được tiếng nói của mình.”
Đây là uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn không thể trắng trợn hơn được nữa!
Sắc mặt Triệu Tuấn xanh lét đen xì một vùng, y nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Phùng Uyển, nhưng vẫn từ từ buôn lỏng tay nàng ra.
Y vừa buông nàng ra, Phùng Uyển lại nhìn ra phía ngoài, tiếp tục ngây ngẩn.
Phùng Uyển như vậy khiến cho Triệu Tuấn hiện tại như bị không để ý tới tức giận, lại có một nỗi oán hận buồn khổ không cách nào nắm bắt được. Y nghiến răng gằn lên thật nhỏ, “Uyển nương, cô đừng quên, bây giờ cô còn là thê tử của ta!”
Lời này vừa bay ra, giống như là khiến cho Phùng Uyển thức tỉnh khỏi trạng thái mộng du, nàng quay đầu lại.
Ngước mắt nhìn Triệu Tuấn, Phùng Uyển xem thường nhỏ giọng nói: “Không phải Đại công chúa thích phu chủ sao? Nếu nàng ta hòa thân không thành, chàng lại mượn cớ lần này bỏ ta, cưới nàng ta về nhà.”
Phùng Uyển lẳng lặng nói: “Nàng ta là Đại công chúa đương triều, lại được Hoàng hậu sủng ái, có nàng ta làm vợ, chắc rằng con đường công danh trước mắt của phu chủ còn hơn cẩm tú.”
Rõ ràng là nàng rất dịu dàng, rất an tĩnh, rất bình thản nói những lời này. Nhưng Triệu Tuấn nghe xong, trong lòng chính là buồn bực đến hoảng loạn, chẳng những buồn bực mà nơi ngực còn quặn đau.
Y nghiến răng trợn mắt nhìn Phùng Uyển, cười khẩy nói: “Muốn ta buông tay cho cô và gian phu kia của cô song túc song phi ư? Phùng thị A Uyển, cô đừng có nằm mơ nữa!”
Y hậm hực nói: “Ta tuyệt đối sẽ không buông tay!”
Y nghiến răng nghiến lợi nói như chém đinh chặt sắt.
Điều này khiến Phùng Uyển rất ngạc nhiên nhìn y một cái.
Nàng biết, Triệu Tuấn cũng là một người thông minh. Ở kiếp trước, mặc dù Triệu Tuấn và Đại công chúa thân cận nhau, nhưng lúc y và Phùng Uyển tình ý nồng nàn cũng sẽ nói Đại công chúa nói bậy. Y đã nói, người như Đại công chúa, hung ác ngang bướng, người đàn ông nào cưới ả, tất sẽ bị quản thúc bắt nạt cả đời.
Nàng nghĩ rằng, Triệu Tuấn nói ra lời này từ tận tâm can. Cho nên cho đến khi chết, nàng cũng không thể tin được là Triệu Tuấn mượn tay Đại công chúa giết mình!
Bây giờ nhìn vẻ mặt của y, hiển nhiên cũng là cái ý nghĩ này.
Triệu Tuấn thấy đến lúc này mà tinh thần Phùng Uyển vẫn hoảng hốt như cũ. Y thở hổn hển chửi thề một câu, lại cất giọng gằn lên: “Phùng Uyển, cô đừng quên, cô là thê tử của ta! Cô là thê tử của Triệu Tuấn ta! Ta muốn hòa ly cô thì hòa ly, ta không buông tay thì cô cũng chẳng đi được!”
Giọng nói mang theo sự tàn bạo như hạ lời thề.
Phùng Uyển liếc mắt nhìn y lần nữa. Nàng không chút để ý thu hồi tầm mắt rồi lẳng lặng nhìn ra phía ngoài. Tiếng Phùng Uyển chậm rãi kéo dài khẽ như gió xuân, “Tùy chàng.”
Nàng nói tùy chàng!
Nét mặt của nàng cũng vậy, dáng vẻ cũng vậy, là thật sự không thèm để ý. Triệu Tuấn chung sống cùng nàng hơn hai năm, cũng hiểu rõ nàng. Y nhận ra rằng, nàng thật sự không sao cả!
Nàng luôn thờ ơ như vậy, ung dung bình tĩnh như vậy, lạnh lùng yên tĩnh như vậy. Dường như không thèm để ý tới tất cả!
Y từng thích nhìn nhất chính là dáng vẻ trời sinh cao quý bất phàm kia của nàng, nhưng bây giờ y lại cảm thấy đối mặt nàng như vậy, từng lời tức giận của mình cứ như đánh mạnh vào bông vải, cứ như không hề có tí xíu sức lực!
Trong khi Triệu Tuấn dồn dập thở dốc, xe ngựa vững vàng đi về phía trước.
Trong ánh mắt của nàng vẫn mờ mịt như cũ.
Nàng không biết, ở lại sẽ xảy ra tình cảnh gì. Nàng nghĩ, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi.
Lúc xe ngựa đi tới bên ngoài cửa cung thì thoáng ngừng lại. Triệu Tuấn liếc qua một cái, phía trước có mấy chiếc xe ngựa đang chạy vào cửa cung. Thoáng nhìn qua chủ nhân của những chiếc xe ngựa kia, thân phận cao quý hơn y, y chỉ là thấp bé.
Chỉ liếc một cái, Triệu Tuấn thu hồi tầm mắt. Y lại không kiềm nổi nhìn chòng chọc hướng Phùng Uyển, không kiềm nổi mà nghĩ: Tại sao nàng có thể biến thành như vậy? Uyển nương trước kia, tuyệt đối sẽ không uy hiếp ta, coi thường ta như vậy. Tuyệt đối sẽ không phô trương chút tài hoa nào để người đời cười nhạo ta!
Rõ ràng nàng hẳn là đứng sau lưng ta, rõ ràng hẳn là giúp ta như vậy, hẳn là cẩn thận từng tí cầu ta có được vinh hoa, cầu cho sau khi cố gắng của nàng có ích, ta phú quý còn có thể không bỏ rơi nàng!
Tại sao nàng có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?
Nghĩ đến nỗi hận, y lại nghiến răng kèn kẹt.
Triệu Tuấn đang oán hận mất mát nên không chú ý tới một chiếc xe ngựa vốn nên chạy vào cửa cung, giờ phút này không tiến lên trước mà ngược lại chạy tới đây.
Đương lúc hai mắt y bốc lửa, chỉ nghe một giọng nói cực kỳ vui mừng kinh ngạc của nam tử truyền đến, “Đến rồi ư? Cùng đi vào cung đi.”
Là tiếng Vệ Tử Dương!
Triệu Tuấn tức giận vừa muốn ngẩng đầu nhưng nghĩ đến tính cách và địa vị hiện giờ của Vệ Tử Dương thì lại vội vàng đè nén sự kích động của mình. Y không muốn để cho đối phương nhìn thấy sự tức giận của mình liền cúi đầu thật thấp.
Trên thực tế, Vệ Tử Dương cũng không nhìn y.
Chàng chỉ mỉm cười nhìn Phùng Uyển.
Đã một thời gian dài, Phùng Uyển cũng chưa nhìn thấy chàng vào ban ngày. Giờ phút này, chàng mặc một bộ khôi giáp màu đen, nơi bả vai và cổ, màu đen này được tôn lên, gai giáp lạnh lẽo nhô lên làm nổi bật lên khuôn mặt kia, thực sự cao quý không tả nổi; đặc biệt là một đôi mắt huyết sắc, thấp thoáng sau bộ giáp thô đen thật là yêu diễm tĩnh lặng. Rõ ràng ánh sáng lưu động, rõ ràng ẩn tình trong mắt phượng nhưng ánh sáng này lại lạnh như thế, tình ý trong mắt phượng lại đùa giỡn như thế, quyết tuyệt như thế!
Thiếu niên này, theo quyền thế mỗi ngày một cao, hẳn là càng ngày càng đẹp đến không thể chạm tới!
Phùng Uyển liếc nhìn chàng, lại bị khí thế của chàng ép tới không tài nào hô hấp. Trong lúc nàng cúi đầu chuẩn bị hành lễ theo bản năng, nàng nhớ lại thân phận của chàng: Chàng là Vệ Tử Dương, nàng có thể thân cận Vệ Tử Dương.
Lập tức, Phùng Uyển khẽ giọng hỏi: “Tướng quân cũng muốn vào cung?”
“Tất nhiên!” Bởi vì là ban ngày, tiếng nói của Vệ Tử Dương vang dội, có phần âm vang lạnh lùng, chàng hờ hững nói: “Ta với cô cùng tham kiến bệ hạ.”
Nói tới đây, chàng nhìn chằm chằm Triệu Tuấn vẫn cúi đầu khom người ẩn trong xó, khóe miệng nhếch lên, dần dần hiện lên nụ cười giễu cợt.
Thu hồi tầm mắt, Vệ Tử Dương ra lệnh: “Thời gian không còn sớm, đi thôi.”
Giọng nói uy nghiêm trầm lắng, Triệu Tuấn và Phùng Uyển đồng thời đáp: “Dạ.”
Xe ngựa Vệ Tử Dương chuyển động, chàng quát khẽ với thái giám kia dẫn Phùng Uyển: “Trở về đi thôi, ta dẫn bọn họ vào cung.”
Thái giám kia vội vàng cười nịnh nói: “Vâng, vâng, vâng.” Dứt lời, xe ngựa của hắn vội vàng nhường đường sang một bên.
Thái giám nhường lối, xe ngựa Vệ Tử Dương liền chạy vào cửa cung. Sau lưng chàng, tất nhiên là chiếc xe ngựa kia của nhóm Phùng Uyển.
Rõ ràng Vệ Tử Dương đã đi xa nhưng Triệu Tuấn ở trong xó còn có chút không thở nổi. Y tức giận mắng thầm: Chẳng qua là một tiện dân còn thật sự coi mình thành một nhân vật lớn rồi hả? Ta nhổ vào!
Mắng như vậy, trong lòng y không khỏi thầm nghĩ: Tên Vệ Tử Dương này, trước kia thấy y cũng không như thế này, sao bây giờ mỗi lần thấy y liền phát hiện y lại uy nghiêm thêm một phần? Giờ phút này thoạt nhìn còn giống Thái tử hơn Thái tử điện hạ.
Xe ngựa của Vệ Tử Dương đi không nhanh không chậm, nếu chàng cách không xa, dù cho trong lòng Triệu Tuấn tức giận cũng không dám lên tiếng nữa.
Ngược lại, giờ phút này Phùng Uyển thu hồi tâm trạng hoảng hốt, bắt đầu bình tâm tĩnh khí.
Nàng vẫn chưa nghĩ ra cần phải ứng đối như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ là đi một bước tính một bước.
Có lẽ lần này triệu kiến Phùng Uyển, là phụ nhân nên bệ hạ lựa chọn Thiên Ân cung, gần hậu cung.
Cùng nhau đi vào, vô số cung tỳ thái giám, quan nhân quyền quý đều nhìn hướng hai chiếc xe ngựa này.
Khi xe ngựa chạy vào con đường rợp bóng cây trước Thiên Ân cung tầm hai trăm bước, hai chiếc xe ngựa đối diện vội vàng chạy tới.
Xe ngựa kia cứ chạy, mắt thấy sẽ phải thoáng qua xe ngựa Phùng Uyển thì đột nhiên một tiếng gọi khẽ của nữ tử truyền đến. Trong nháy mắt, xe ngựa kia dừng lại. Tiếng Tứ công chúa yêu kiều truyền đến, “Vệ tướng quân?” Giọng nói của nàng ta có vẻ khàn khàn, còn có vẻ đau khổ khôn nguôi.
Trong lúc Tứ công chúa quay đầu nhìn về phía Phùng Uyển, ở trong chiếc xe ngựa phía sau nàng ta cũng truyền tới một tiếng nói õng ẹo, “Là hai người các ngươi?” Đây là tiếng Đại công chúa.
Triệu Tuấn và Phùng Uyển đồng thời ngẩng đầu lên. Đúng lúc này, Vệ Tử Dương không kiên nhẫn quát khẽ: “Ngây ra đó làm gì, đi!”
Giọng nói trầm lắng, uy nghi trời sinh. Trong khoảng khắc, khí thế của hai công chúa bị đoạt đi, mà xe ngựa của Vệ Tử Dương và Triệu Tuấn đồng thời chạy đi, lái hướng Bệ hạ đang ở.
Mà lúc này, đám tỳ thiếp bốn phía rốt rít quay đầu lại nhìn hướng Phùng Uyển.
Thấy không có người trả lời mình, tiếng thái giám kia không kiên nhẫn kêu lên: “Phùng thị A Uyển ở đây không?”
Phùng Uyển khẽ lắc lắc tay Triệu Tuấn, sau khi tránh thoát khỏi y kiềm giữ, nàng đi xuống bậc thang, nhẹ nhàng khẽ chào, “Thiếp chính là Phùng thị A Uyển.”
Thái giám kia gật đầu, y nhìn chằm chằm Phùng Uyển một cái rồi lại nhìn về phía Triệu Tuấn, giọng the thé nói: “Ngài chính là Triệu Tuấn sao? Bệ hạ lệnh hai vợ chồng ngài mau vào cung.”
“Dạ.”
“Ngây ra đó làm gì? Đi thôi….”
“Dạ.”
Xe ngựa chạy đi theo phía sau thái giám kia ra khỏi cửa phủ.
Trong xe ngựa, Phùng Uyển và Triệu Tuấn ngồi cạnh nhau. Mãi cho đến khi chạy ra khỏi cửa phủ, Phùng Uyển mới ngồi được ngay ngắn. Môi của nàng khẽ nhếch lên, mặt có phần hoảng hốt đương nhìn cảnh đường phố bên ngoài.
Dưới ánh nắng ban mai, mặt nàng trắng nõn tinh khôi như đồ sứ, lông mi thật dài chớp chớp, khoác lên vẻ ngoài đoan trang nhã nhặn lịch sự, lại thêm một phần vẻ đẹp của thiếu nữ dịu dàng.
Đúng vậy, nàng mới chỉ là nữ tử mười tám mười chín tuổi.
Đợt này, mọi người trong phủ ăn không đủ no mà nàng lại có vẻ càng đẹp hơn. Da thịt trắng hồng, trong vẻ mặt tĩnh lặng dịu dàng lộ ra sự hờ hững. Ngồi ở bên cạnh y như vậy nhưng dường như rất xa cách, dường như y đưa tay cũng không tài nào chạm tới.
Triệu Tuấn phát hiện ra ánh mắt của mình có chút không kiềm chế nổi nhìn về phía Phùng Uyển. Mỗi một lần nhìn, trái tim của y lại là một lần bực bội và đau buồn.
Nghiến răng, Triệu Tuấn nói với giọng điệu giễu cợt mà người bên ngoài không nghe được: “Phụ nhân chỉ là phụ nhân, thật sự nghĩ rằng gian phu kia của cô có thể đưa cô bay lên trời cao ư?”
Triệu Tuấn nói rất khó nghe nhưng Phùng Uyển vẫn yên lặng như cũ, tâm tư đã bay ra phía ngoài cùng với ánh nhìn, dường như không chú ý tới y đang nói cái gì.
Nàng yên lặng như nước, tư thái ung dung như vậy, dường như Triệu Tuấn càng không tài nào với tới. Bỗng chốc, sắc mặt Triệu Tuấn biến xanh, y duỗi tay phải ra, vù một cái, bóp mạnh lên cánh tay Phùng Uyển!
Y bóp rất chặt, Phùng Uyển không cần nhìn cũng biết, nơi đó hẳn là một vùng tím đen.
Nàng từ từ quay đầu lại.
Lẳng lặng ngước mắt, lẳng lặng nhìn Triệu Tuấn, ánh mắt Phùng Uyển tồn tại sự hoảng hốt như xưa, bởi vì… lần hoảng hốt này, chẳng những cả người nàng có vẻ xa cách mà còn có vẻ lạnh lùng.
Nàng từ từ vươn tay trái ra, kéo kéo năm ngón tay Triệu Tuấn bám chặt. Phùng Uyển rũ hai mắt, hờ hững nói: “Phu chủ, sứ quân ở bên ngoài.” Nàng lẳng lặng nói: “Nếu thiếp đau quá, chỉ sợ không cách nào kiềm được tiếng nói của mình.”
Đây là uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn không thể trắng trợn hơn được nữa!
Sắc mặt Triệu Tuấn xanh lét đen xì một vùng, y nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Phùng Uyển, nhưng vẫn từ từ buôn lỏng tay nàng ra.
Y vừa buông nàng ra, Phùng Uyển lại nhìn ra phía ngoài, tiếp tục ngây ngẩn.
Phùng Uyển như vậy khiến cho Triệu Tuấn hiện tại như bị không để ý tới tức giận, lại có một nỗi oán hận buồn khổ không cách nào nắm bắt được. Y nghiến răng gằn lên thật nhỏ, “Uyển nương, cô đừng quên, bây giờ cô còn là thê tử của ta!”
Lời này vừa bay ra, giống như là khiến cho Phùng Uyển thức tỉnh khỏi trạng thái mộng du, nàng quay đầu lại.
Ngước mắt nhìn Triệu Tuấn, Phùng Uyển xem thường nhỏ giọng nói: “Không phải Đại công chúa thích phu chủ sao? Nếu nàng ta hòa thân không thành, chàng lại mượn cớ lần này bỏ ta, cưới nàng ta về nhà.”
Phùng Uyển lẳng lặng nói: “Nàng ta là Đại công chúa đương triều, lại được Hoàng hậu sủng ái, có nàng ta làm vợ, chắc rằng con đường công danh trước mắt của phu chủ còn hơn cẩm tú.”
Rõ ràng là nàng rất dịu dàng, rất an tĩnh, rất bình thản nói những lời này. Nhưng Triệu Tuấn nghe xong, trong lòng chính là buồn bực đến hoảng loạn, chẳng những buồn bực mà nơi ngực còn quặn đau.
Y nghiến răng trợn mắt nhìn Phùng Uyển, cười khẩy nói: “Muốn ta buông tay cho cô và gian phu kia của cô song túc song phi ư? Phùng thị A Uyển, cô đừng có nằm mơ nữa!”
Y hậm hực nói: “Ta tuyệt đối sẽ không buông tay!”
Y nghiến răng nghiến lợi nói như chém đinh chặt sắt.
Điều này khiến Phùng Uyển rất ngạc nhiên nhìn y một cái.
Nàng biết, Triệu Tuấn cũng là một người thông minh. Ở kiếp trước, mặc dù Triệu Tuấn và Đại công chúa thân cận nhau, nhưng lúc y và Phùng Uyển tình ý nồng nàn cũng sẽ nói Đại công chúa nói bậy. Y đã nói, người như Đại công chúa, hung ác ngang bướng, người đàn ông nào cưới ả, tất sẽ bị quản thúc bắt nạt cả đời.
Nàng nghĩ rằng, Triệu Tuấn nói ra lời này từ tận tâm can. Cho nên cho đến khi chết, nàng cũng không thể tin được là Triệu Tuấn mượn tay Đại công chúa giết mình!
Bây giờ nhìn vẻ mặt của y, hiển nhiên cũng là cái ý nghĩ này.
Triệu Tuấn thấy đến lúc này mà tinh thần Phùng Uyển vẫn hoảng hốt như cũ. Y thở hổn hển chửi thề một câu, lại cất giọng gằn lên: “Phùng Uyển, cô đừng quên, cô là thê tử của ta! Cô là thê tử của Triệu Tuấn ta! Ta muốn hòa ly cô thì hòa ly, ta không buông tay thì cô cũng chẳng đi được!”
Giọng nói mang theo sự tàn bạo như hạ lời thề.
Phùng Uyển liếc mắt nhìn y lần nữa. Nàng không chút để ý thu hồi tầm mắt rồi lẳng lặng nhìn ra phía ngoài. Tiếng Phùng Uyển chậm rãi kéo dài khẽ như gió xuân, “Tùy chàng.”
Nàng nói tùy chàng!
Nét mặt của nàng cũng vậy, dáng vẻ cũng vậy, là thật sự không thèm để ý. Triệu Tuấn chung sống cùng nàng hơn hai năm, cũng hiểu rõ nàng. Y nhận ra rằng, nàng thật sự không sao cả!
Nàng luôn thờ ơ như vậy, ung dung bình tĩnh như vậy, lạnh lùng yên tĩnh như vậy. Dường như không thèm để ý tới tất cả!
Y từng thích nhìn nhất chính là dáng vẻ trời sinh cao quý bất phàm kia của nàng, nhưng bây giờ y lại cảm thấy đối mặt nàng như vậy, từng lời tức giận của mình cứ như đánh mạnh vào bông vải, cứ như không hề có tí xíu sức lực!
Trong khi Triệu Tuấn dồn dập thở dốc, xe ngựa vững vàng đi về phía trước.
Trong ánh mắt của nàng vẫn mờ mịt như cũ.
Nàng không biết, ở lại sẽ xảy ra tình cảnh gì. Nàng nghĩ, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi.
Lúc xe ngựa đi tới bên ngoài cửa cung thì thoáng ngừng lại. Triệu Tuấn liếc qua một cái, phía trước có mấy chiếc xe ngựa đang chạy vào cửa cung. Thoáng nhìn qua chủ nhân của những chiếc xe ngựa kia, thân phận cao quý hơn y, y chỉ là thấp bé.
Chỉ liếc một cái, Triệu Tuấn thu hồi tầm mắt. Y lại không kiềm nổi nhìn chòng chọc hướng Phùng Uyển, không kiềm nổi mà nghĩ: Tại sao nàng có thể biến thành như vậy? Uyển nương trước kia, tuyệt đối sẽ không uy hiếp ta, coi thường ta như vậy. Tuyệt đối sẽ không phô trương chút tài hoa nào để người đời cười nhạo ta!
Rõ ràng nàng hẳn là đứng sau lưng ta, rõ ràng hẳn là giúp ta như vậy, hẳn là cẩn thận từng tí cầu ta có được vinh hoa, cầu cho sau khi cố gắng của nàng có ích, ta phú quý còn có thể không bỏ rơi nàng!
Tại sao nàng có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?
Nghĩ đến nỗi hận, y lại nghiến răng kèn kẹt.
Triệu Tuấn đang oán hận mất mát nên không chú ý tới một chiếc xe ngựa vốn nên chạy vào cửa cung, giờ phút này không tiến lên trước mà ngược lại chạy tới đây.
Đương lúc hai mắt y bốc lửa, chỉ nghe một giọng nói cực kỳ vui mừng kinh ngạc của nam tử truyền đến, “Đến rồi ư? Cùng đi vào cung đi.”
Là tiếng Vệ Tử Dương!
Triệu Tuấn tức giận vừa muốn ngẩng đầu nhưng nghĩ đến tính cách và địa vị hiện giờ của Vệ Tử Dương thì lại vội vàng đè nén sự kích động của mình. Y không muốn để cho đối phương nhìn thấy sự tức giận của mình liền cúi đầu thật thấp.
Trên thực tế, Vệ Tử Dương cũng không nhìn y.
Chàng chỉ mỉm cười nhìn Phùng Uyển.
Đã một thời gian dài, Phùng Uyển cũng chưa nhìn thấy chàng vào ban ngày. Giờ phút này, chàng mặc một bộ khôi giáp màu đen, nơi bả vai và cổ, màu đen này được tôn lên, gai giáp lạnh lẽo nhô lên làm nổi bật lên khuôn mặt kia, thực sự cao quý không tả nổi; đặc biệt là một đôi mắt huyết sắc, thấp thoáng sau bộ giáp thô đen thật là yêu diễm tĩnh lặng. Rõ ràng ánh sáng lưu động, rõ ràng ẩn tình trong mắt phượng nhưng ánh sáng này lại lạnh như thế, tình ý trong mắt phượng lại đùa giỡn như thế, quyết tuyệt như thế!
Thiếu niên này, theo quyền thế mỗi ngày một cao, hẳn là càng ngày càng đẹp đến không thể chạm tới!
Phùng Uyển liếc nhìn chàng, lại bị khí thế của chàng ép tới không tài nào hô hấp. Trong lúc nàng cúi đầu chuẩn bị hành lễ theo bản năng, nàng nhớ lại thân phận của chàng: Chàng là Vệ Tử Dương, nàng có thể thân cận Vệ Tử Dương.
Lập tức, Phùng Uyển khẽ giọng hỏi: “Tướng quân cũng muốn vào cung?”
“Tất nhiên!” Bởi vì là ban ngày, tiếng nói của Vệ Tử Dương vang dội, có phần âm vang lạnh lùng, chàng hờ hững nói: “Ta với cô cùng tham kiến bệ hạ.”
Nói tới đây, chàng nhìn chằm chằm Triệu Tuấn vẫn cúi đầu khom người ẩn trong xó, khóe miệng nhếch lên, dần dần hiện lên nụ cười giễu cợt.
Thu hồi tầm mắt, Vệ Tử Dương ra lệnh: “Thời gian không còn sớm, đi thôi.”
Giọng nói uy nghiêm trầm lắng, Triệu Tuấn và Phùng Uyển đồng thời đáp: “Dạ.”
Xe ngựa Vệ Tử Dương chuyển động, chàng quát khẽ với thái giám kia dẫn Phùng Uyển: “Trở về đi thôi, ta dẫn bọn họ vào cung.”
Thái giám kia vội vàng cười nịnh nói: “Vâng, vâng, vâng.” Dứt lời, xe ngựa của hắn vội vàng nhường đường sang một bên.
Thái giám nhường lối, xe ngựa Vệ Tử Dương liền chạy vào cửa cung. Sau lưng chàng, tất nhiên là chiếc xe ngựa kia của nhóm Phùng Uyển.
Rõ ràng Vệ Tử Dương đã đi xa nhưng Triệu Tuấn ở trong xó còn có chút không thở nổi. Y tức giận mắng thầm: Chẳng qua là một tiện dân còn thật sự coi mình thành một nhân vật lớn rồi hả? Ta nhổ vào!
Mắng như vậy, trong lòng y không khỏi thầm nghĩ: Tên Vệ Tử Dương này, trước kia thấy y cũng không như thế này, sao bây giờ mỗi lần thấy y liền phát hiện y lại uy nghiêm thêm một phần? Giờ phút này thoạt nhìn còn giống Thái tử hơn Thái tử điện hạ.
Xe ngựa của Vệ Tử Dương đi không nhanh không chậm, nếu chàng cách không xa, dù cho trong lòng Triệu Tuấn tức giận cũng không dám lên tiếng nữa.
Ngược lại, giờ phút này Phùng Uyển thu hồi tâm trạng hoảng hốt, bắt đầu bình tâm tĩnh khí.
Nàng vẫn chưa nghĩ ra cần phải ứng đối như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ là đi một bước tính một bước.
Có lẽ lần này triệu kiến Phùng Uyển, là phụ nhân nên bệ hạ lựa chọn Thiên Ân cung, gần hậu cung.
Cùng nhau đi vào, vô số cung tỳ thái giám, quan nhân quyền quý đều nhìn hướng hai chiếc xe ngựa này.
Khi xe ngựa chạy vào con đường rợp bóng cây trước Thiên Ân cung tầm hai trăm bước, hai chiếc xe ngựa đối diện vội vàng chạy tới.
Xe ngựa kia cứ chạy, mắt thấy sẽ phải thoáng qua xe ngựa Phùng Uyển thì đột nhiên một tiếng gọi khẽ của nữ tử truyền đến. Trong nháy mắt, xe ngựa kia dừng lại. Tiếng Tứ công chúa yêu kiều truyền đến, “Vệ tướng quân?” Giọng nói của nàng ta có vẻ khàn khàn, còn có vẻ đau khổ khôn nguôi.
Trong lúc Tứ công chúa quay đầu nhìn về phía Phùng Uyển, ở trong chiếc xe ngựa phía sau nàng ta cũng truyền tới một tiếng nói õng ẹo, “Là hai người các ngươi?” Đây là tiếng Đại công chúa.
Triệu Tuấn và Phùng Uyển đồng thời ngẩng đầu lên. Đúng lúc này, Vệ Tử Dương không kiên nhẫn quát khẽ: “Ngây ra đó làm gì, đi!”
Giọng nói trầm lắng, uy nghi trời sinh. Trong khoảng khắc, khí thế của hai công chúa bị đoạt đi, mà xe ngựa của Vệ Tử Dương và Triệu Tuấn đồng thời chạy đi, lái hướng Bệ hạ đang ở.
/128
|