Đương lúc này, tiếng nói khẽ khàng của Phất Nhi truyền đến từ bên ngoài: “Phu nhân, phu nhân.”
Phùng Uyển đáp: “Chuyện gì?”
…. Phất nhi cẩn thận hỏi: “Phu nhân, người nghe thấy tiếng gì không?”
Phùng Uyển nói thản nhiên: “Không có.” Nói ra hai chữ này, nàng vội vàng nhìn về phía Vệ Tử Dương, thấy chàng khoanh hai tay, vẻ mặt hơi khó chịu, dường như chẳng hề nghĩ đến giờ phút này chàng đang ở trong nhà người ta và còn hẹn hò với vợ của người ta vậy.
Phùng Uyển vội vàng nhích đến gần chàng một chút, nhưng miệng thì nói với ra ngoài với Phất nhi: “Ngươi lui xuống đi.”
Phất nhi vâng một tiếng.
Lắng nghe tiếng bước chân ả từ từ rời đi. Không cần nghĩ Phùng Uyển cũng cảm giác được Phất nhi vẫn còn nhìn về phía bên này và còn nghi ngờ nữa.
Đương lúc này, Vệ Tử Dương ở bên cạnh chau mày lại, miệng hơi hé ra muốn nói.
Phùng Uyển tựa vào cạnh chàng đã sớm hoảng hốt, vội vàng đưa tay ra, che lại miệng của chàng.
Nàng ngửa đầu nhìn Vệ Tử Dương, trong mắt đẹp tựa ánh sao đều là hờn trách. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng trắng như sứ hơi ánh lên một lớp chói sáng. Trong đôi mắt thăm thẳm thần bí có ánh sáng long lanh khiến lòng người rạo rực. Ngay cả đôi môi tái nhợt kia dưới trăng cũng trơn bóng gấp bội.
Vệ Tử Dương bị nàng che miệng lại vốn khó chịu, nhưng nhìn vào khuôn mặt nàng dưới trăng, sự khó chịu kia cũng nhanh chóng tan đi.
Chàng cúi đầu nhìn nàng, cũng không đợi Phùng Uyển kịp phản ứng, Vệ Tử Dương đã nhanh chóng đưa tay giữ lấy người nàng, sau đó chàng cúi đầu xuống, đặt môi lên môi nàng!
Chàng làm hành động này không hề nghĩ ngợi, giống như là theo bản năng.
Nhưng ngay khi tay của chàng đặt lên cằm Phùng Uyển. Phùng Uyển lập tức cảm thấy không ổn. Nàng vội nghiêng đầu, cho nên chàng vửa hôn đến chỉ chạm vào được khóe môi nàng.
Thấy không hôn trúng, Vệ Tử Dương nhíu mày lại, khẽ giọng ra lệnh: “Quay lại đây!”
Chàng không lên tiếng thì thôi, lúc này vừa cất lời thì mặt Phùng Uyển đỏ bừng cả lên. Cảm giác được môi chàng ấm áp, nàng lại nghiêng sang một bên, nói ấm ức: “Không được!”
Hai chữ vừa thốt ra, trong lúc bất chợt, trên mặt đau đớn! Cũng là Vệ Tử Dương há miệng ra, cắn một cái thật đau lên khóe môi của nàng. Môi dưới Phùng Uyên hơi mỏng, lúc chàng vừa cắn lên, chỉ ngậm được môi trên đang cong cớn!
Không nghĩ đến chàng không nói hai lời đã cắn ngay, Phùng Uyển vừa tức vừa vội lại vừa thẹn. Dấu răng lần trước nàng phải mất rất nhiều công sức mới nói cho qua được, bây giờ trên khóe môi lại thêm một dấu răng nữa, nàng cũng không còn gì để nói được.
Thẹn đến đỏ mặt, nàng liếc chàng, đưa tay đẩy lồng ngực chàng, oán giận kêu lên: “Buông ra.” Bởi vì môi bị cắn, nên khi nói ra có phần nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng.
Mắt phượng của Vệ Tử Dương híp lại, trong đôi mắt đỏ khẽ gợn ý cười, chàng đáp mơ hồ: “Không buông!”
Phùng Uyển xấu hổ vô cùng, “Chàng như vậy ta sẽ không có cách nào gặp chàng nữa!”
Vệ Tử Dương cười đến mắt phượng thành trăng non, lộ ra vài phần ngây thơ và buồn bực, “Nàng xảo trá có rất nhiều cách.”
Tiếng của hai người đều mơ hồ, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng đều phả lên mặt đối phương theo mỗi câu nói ra. Đây là một loại hơi thở ấm áp khiến người ta lòng dạ rối bời. Tuy Phùng Uyển đã sống hai kiếp nhưng chưa từng trải qua chuyện này, nhất thời ngượng đến cả ngón chân cũng đỏ lên. Trong mắt lại ngân ngấn nước, chỉ thiếu chút là khóc ra thành tiếng.
Từ lúc Vệ Tử Dương biết nàng đến nay, cảm giác rằng phụ nhân này trấn định đến mức kiên cường, dù có thất thố cũng mau chóng khôi phục bình thường. Chàng nào đã từng thấy dáng vẻ này của nàng, cảm thấy trước mắt sáng chói, phụ nhân vốn mang vẻ thùy mị tầm thường lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không muốn dời mắt.
Chàng cong hai mắt lên, càng ngậm lấy môi nàng không buông. Trong lúc vô tình, hai tay đã ôm lấy eo nàng.
Đương lúc này, lại có một loạt tiếng bước chân vang lên.
Trong nháy mắt tiếng nói Vũ nương vang lên từ bên ngoài: “Phu nhân có ở đây không?”
Tuy tiếng nói cung kính nhưng lại lộ ra vẻ sắc bén. Phùng Uyển hoảng hốt, nàng vội đẩy lồng ngực Vệ Tử Dương, khe khẽ van xin: “Chàng đi trước đi được không?” Nàng nước mắt lưng tròng nhìn chàng, dịu dàng ngoan ngoãn xin chàng: “Mấy ngày nữa ta đến gặp chàng, được không?”
Trong tiếng nói êm ái lại chân thật lộ ra một sự mờ ám nào đó.
Vệ Tử Dương vui vẻ buông nàng ra: “Được.” Nghiêng đầu thưởng thức dáng vẻ lo lắng của Phùng Uyển một lát, Vệ Tử Dương suy nghĩ một chút, cảm giác chuyện mình muốn biết nhất đã biết được. Chỉ sợ là trong phủ cũng không thiếu người đang chờ đợi mình, không thể trì hoãn được nữa. Lập tức nhếch môi cười một tiếng, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lúc này, tiếng của Vũ nương lại vang lên lần nữa: “Phu nhân, phu nhân.”
Phùng Uyển khép cửa sổ lại, lại nói thản nhiên: “Không còn sớm nữa, có chuyện gì ngày mai hẵn nói.”
Trong chần chừ, Vũ nương nói kiên trì: “Nhưng mà phu nhân, thiếp không nghĩ…” Không đợi ả nói xong, Phùng Uyển quát lên lạnh lùng: “Trễ rồi, có gì thì mai hẵn nói.”
Một hồi lâu, Vũ nương mới khẽ khàng đáp vâng một tiếng, quay người rời đi.
Ả vừa đi, Phùng Uyển nằm lại trên giường, vừa muốn ngủ vừa lấy tay liên tiếp lau khóe môi, chỉ hi vọng cố gắng như vậy thì sáng mai khi tỉnh lại dấu răng sẽ biến mất.
Trong khi Phùng Uyển kiên trì không ngừng lau môi, canh giờ trôi qua từng chút từng chút. Nàng nghe được tiếng Triệu Tuấn trở về, cũng nghe thấy Phất nhi khẽ gọi.
Trong thoáng chốc một đêm đã trôi qua.
Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, Phùng Uyển đã trèo xuống giường, cầm lấy gương đồng soi mặt, cuối cùng dấu răng đã biến mất.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói cẩn thận của Phất nhi: “Phu nhân đã tỉnh rồi ạ?”
“Ừ, ngươi vào đi.”
“Vâng.”
Phất nhi bưng khăn và nước nóng, cúi đầu đi vào. Đi đến bên cạnh Phùng Uyển, ả vừa cầm khăn, vừa bất giác quan sát Phùng Uyển.
Trong lúc ả quan sát tỉ mỉ, Phùng Uyển liếc một cái. Chống lại ánh mắt lạnh lùng của nàng, Phất nhi cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống.
Sau khi Phùng Uyển được ả hầu hạ rửa mặt, mặc ngoại bào vào đi ra khỏi phòng.
Lúc này Phất nhi còn cúi đầu, nhắm mắt đi theo sát nàng.
Phùng Uyển biết, tiếng động tối qua trong phòng khẳng định Phất nhi đã nổi lên lòng nghi ngờ. Nhưng vậy thì sao?
Trong sân, Triệu Tuấn đang chắp tay đi tới đi lui, nghe thấy tiếng bước chân, y vội vàng ngẩng đầu lên.
Thấy là Phùng Uyển, vẻ mặt y phức tạp lại ngẩn ngơ, cuối cùng vẫn vẫy tay nói: “Uyển nương, đến đây một chút.”
Phùng Uyển đáp một tiếng, cất bước đi đến trước người hắn.
Triệu Tuấn nói như lẩm bẩm: “Tối hôm qua không gặp được Vệ Tử Dương, đợi cả buổi trời y vẫn không hề xuất hiện.” Nhíu mày lại, y nói bằng giọng điệu nói không nên lời: “Dù sao cũng là thiếu niên lang, làm việc quả thật kiêu ngạo. Nhiều người chờ đợi một mình y như vậy, thế nhưng y lại chẳng thèm để ý đến.”
Nói đến đây, Triệu Tuấn thở dài một tiếng, từ từ nói: “Người như y làm việc cũng quá bốc đồng.” Lần này, trong giọng nói của y có sự thất vọng.
Trong mắt Triệu Tuấn, Vệ Tử Dương làm việc kiêu ngạo bốc đồng vô cùng. Dù cho chàng có bản lĩnh tài ba, cũng chỉ là một triều thần cô độc, thật sự không phải là đối tượng tốt để nương tựa.
Trách sao trên mặt y là có vẻ hoang mang, vốn là kế hoạch tốt lại xảy ra biến cố, Triệu Tuấn không biết phải dựa vào ai.
Phùng Uyển đáp khẽ một tiếng.
Thái độ cho có lệ này của nàng khiến đôi lông mày Triệu Tuấn dựng đứng lên.
Đương lúc này thì Vũ nương được Diễm nhi dìu bước đến, nhìn thấy hai người, ả khẽ nhún chào, nói ngọt ngào: “Tham kiến phu chủ, phu nhân.”
Rũ mắt, Vũ nương nói khẽ: “Vũ nương có một chuyện muốn bẩm với phu nhân.”
Phùng Uyển hỏi: “Chuyện gì?”
Vũ nương nói nhỏ nhẹ: “Tối hôm qua, lúc phu nhân và phu chủ không có ở phủ, tứ cô tử trong cung phái người đến tìm thiếp. Người hỏi chuyện thiếp sảy thai, Văn đại phu có chẩn mạch cho thiếp. Sau khi thiếp nói ra tình hình thực tế, tứ cô tử có vẻ rất ngạc nhiên. Sau đó thiếp về suy nghĩ lại, cảm thấy chuyện này không ổn nên muốn nói với phu nhân. Nhưng mà lúc đó phu nhân đang ngủ trong phòng, cũng không biết là nói chuyện với ai, cũng không có lòng dạ để ý đến Vũ nương.”
Lời này của Vũ nương tuy nói nhẹ nhàng êm ái, nhưng trong lời nói lại có hàm ý riêng.
Phùng Uyển nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Triệu Tuấn.
Giờ phút này, Triệu Tuấn đang cúi đầu nhíu mày, từ vẻ mặt của y cho thấy y cũng không biết rõ chuyện lần này. Có điều, y không ngạc nhiên.
Phùng Uyển cười nhạt một tiếng.
Nàng lẳng lặng nhìn về phía Vũ nương, nói thản nhiên với vẻ mặt ả đang lộ vẻ đắc ý: “Ta biết rồi.” Giọng nói lạnh lùng, Phùng Uyển quát khẽ, “Ngươi có thể lui xuống.”
Vũ nương trợn to mắt ngạc nhiên, ả nhìn Phùng Uyển, nhất thời không hiểu rõ. Bỗng nghe thấy lời nói như vậy, tại sao Phùng Uyển không sợ hãi chứ?
Đương lúc này, tiếng nói lạnh nhạt của Triệu Tuấn vang lên, “Tối hôm qua Uyển nương nói chuyện với ai trong phòng ngủ? Phất nhi sao?”
Không đợi Phùng Uyển lên tiếng, Vũ nương vội nói: “Không phải, hình như là tiếng của đàn ông.”
Tiếng của đàn ông?
Khuôn mặt anh tuấn lịch sự của Triệu Tuấn xanh mét trong nháy mắt, y vội vàng quay đầu nhìn về phía Phùng Uyển.
Phùng Uyển đang lạnh lùng nhìn Vũ nương, nàng sầm mặt, khẽ giọng quát lên: “Vũ nương, ngươi nói lời này có chứng cớ không?” Không sai, tối hôm qua người đến phòng nàng là đàn ông. Nhưng vậy thì sao? Vũ nương chỉ là một thiếp thất thất thế cỏn con, chưa từng bắt gian tại trận, vậy mà dám chọc chuyện này ra. Xem ra là bình thường mình ôn hòa và dễ dãi quá rồi, khiến trong mắt nàng ta không biết sợ nữa.
Càn rỡ chỉ trích danh tiết chủ mẫu như vậy, vào trường hợp nào cũng là thiếu dạy bảo. Dù cho kiếp trước nàng cũng sẽ không nhượng bộ.
Phùng Uyển quát lên lạnh lẽo: “Gọi người làm chứng cho ngươi ra, ta rất muốn hỏi xem!”
Giọng nói của nàng không nhỏ, chẳng những không nhỏ còn vang dội mạnh mẽ.
Triệu phủ chỉ có bao nhiêu người, lời này Phùng Uyển vừa thốt ra, đám người Phất nhi đứng cách đó không xa cũng nghe hiểu được. Các ả đồng loạt cúi xuống, lui về phía sau.
Vũ nương hất cằm, gào to lên: “Tự ngươi không tuân thủ phụ đạo, còn trách ta?” Nói đến đây, ả quay đầu lại há miệng muốn kêu.
Ả nhìn người nào thì người nấy đều núp trong góc. Gần như là ả nhìn về phía nào, thì người nơi đó sẽ biến mất, hoàn toàn không đợi ả cất tiếng.
Đương lúc này, Phùng Uyển đi lên một bước.
Tay phải nàng giơ lên, bốp một tiếng, một tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên. Cái tát này vô cùng mạnh, Vũ nương mới vừa bị sảy thai xong, thể chất vốn yếu ớt, lại phải chịu một tát này của nàng. Ả lập tức bị Phùng Uyển tát lảo đảo về sau một bước, vất vả lắm mới đứng vững, nửa bên mặt đã vừa sưng vừa xanh.
“Ngươi!” Vũ nương vội bưng mặt, trong mắt ngấn nước trợn trừng Phùng Uyển. Lúc này Phùng Uyển tái mặt bước về phía ả.
Vũ nương hét to: “Ngươi muốn làm gì?” Thấy Phùng Uyển không chịu bỏ qua, ả vội vàng kêu gào với Triệu Tuấn: “Phu chủ cứu thiếp! Phu chủ, thiếp nói là sự thật, thiếp nghe thấy rõ ràng!”
Lại một cái nữa, tiếng nàng ta vừa thốt ra, bốp một tiếng, Phùng Uyển lại cho một cái tát thật hung hăng vào má phải của nàng ta. Sau khi bị đánh Vũ nương chao đảo về phía sau một cái, ngã trên mặt đất, Phùng Uyển cất cao giọng quát lên: “Người đâu, nhốt tiện phụ gây điều tiếng thị phi, hủy thanh danh của ta giam vào phòng chứa củi.”
Lần này, tiếng nói Phùng Uyển vừa ra lệnh thì Triệu Tuấn lên tiếng, y trầm giọng nói: “Được rồi.”
Anh phất tay, “Diễm nhi dìu chủ tử ngươi vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, y quay về phía Phùng Uyển, vẻ mặt phức tạp nhìn Phùng Uyển chằm chằm. Môi mỏng khẽ mấp máy, một hồi lâu y mới nói khẽ: “Uyển nương, nàng đừng giận, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong lời này, y quay người rời đi.
Vừa ngồi vào thư phòng thì Triệu Tuấn quát khẽ: “Lặng lẽ kêu Phất nhi đến đây.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, Phất nhi đã đến.
Nhìn Phất nhi có vẻ trung thực cúi đầu, hai tay nắm chặt trong tay áo, Triệu Tuấn nghiêm mặt gặng hỏi: “Lời của Vũ nương có thật không? Tối hôm qua có đàn ông vào phòng phu nhân à?”
Gần như tiếng y vửa thốt ra, Phất nhi đã quỳ phịch xuống. Ả rung giọng nói: “Nô tỳ không biết, nô tỳ không nghe thấy. Khi đó Mi chủ tử đang kêu nô tỳ đi nấu thuốc bồi bổ thân thể cho nàng ta.” Ả vốn định nói thẳng là không nghe được. Nhưng nghĩ lại, nếu như tiếp theo có chuyện gì xảy ra, chẳng phải ả sẽ trở thành đồng lõa với phu nhân trong mắt lang chủ hay sao? Không được, phải chừa cho mình đường lui.
Triệu Tuấn mất kiên nhẫn quát lên: “Ngươi là tỳ nữ thân cận của phu nhân, ngươi không biết sự việc này hay sao?”
Phất nhi vội nói: “Nô tỳ thật sự không biết. Xưa nay phu nhân thích yên tĩnh, cũng không sai bảo nô tỳ. Hơn nữa người trong phủ lại ít, nô tỳ bận bịu cũng quên mất phu nhân.”
Triệu Tuấn sầm mặt, một hồi lâu mới lên tiếng: “Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Y phất tay, “Ra ngoài đi.”
“Vâng.”
“Khoan đã, nếu phu nhân hỏi đến, ngươi biết trả lời thế nào rồi chứ?”
“Nô tỳ biết, nô tỳ chưa từng gặp lang chủ.”
“Lui ra đi.”
Dõi mắt nhìn bóng dáng Phất Nhi rời đi, Triệu Tuấn còn trầm ngâm.
Vũ nương gả cho y đã lâu, y cũng coi như hiểu rõ.
Phụ nhân kia tuy không thông minh, cũng không phải người có tính tình vu oan giá họa cho người khác.
Nàng ta nói trong phòng Phùng Uyển có tiếng đàn ông, lẽ nào là nàng ta nghe lầm ư? Hay là nói bọn Tăng lão thúc lén lút vào phủ, bí mật nói chuyện với nàng sao?
Triệu Tuấn cũng hiểu rõ Phùng Uyển. Thê tử của y, ngoại trừ Vệ Tử Dương ra thì chưa từng qua lại thân thiết với người đàn ông thứ hai nào. Có thể coi như đập vỡ đầu y, y cũng sẽ không nghĩ đến Vệ Tử Dương chạy đến phủ mình hẹn hò với thê tử của y.
…… Điều này cần thiết hay sao? Với địa vị thanh thế hôm nay của Vệ Tử Dương, y chỉ cần mở lời, mỹ nhân của quan lại đưa đến còn xinh đẹp thua Uyển nương hay sao? Hơn nữa, dù nói thế nào, Uyển nương cũng là một phụ nhân đã có chồng.
Y tin tưởng, nếu như Uyển nương chủ động dâng đến cửa, Vệ Tử Dương muốn nàng là chuyện đương nhiên. Phụ nữ dâng đến cửa có người đàn ông nào mà muốn để phí chứ? Mà Vệ Tử Dương chủ động đến đây hẹn hò với nàng, vậy thì là chuyện không thể tưởng tượng được rồi.
Nghĩ một lát, Triệu Tuấn nghĩ thầm: Hơn phân nửa là Vũ nương nghe lầm rồi.
Vừa nghĩ như vậy thì y dằn xuống tâm sự.
Đương lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân. Chỉ chốc lát, một người hầu nói bên ngoài: “Lang chủ, Phùng mỹ nhân phái người đến. Người muốn lang chủ và phu nhân vào cung gặp nàng.”
Triệu Tuấn đứng lên, y đáp một tiếng: “Đi báo với phu nhân, bảo nàng lập tức thay y phục, đừng để Phùng mỹ nhân đợi lâu.”
“Vâng.”
Phùng Uyển đáp: “Chuyện gì?”
…. Phất nhi cẩn thận hỏi: “Phu nhân, người nghe thấy tiếng gì không?”
Phùng Uyển nói thản nhiên: “Không có.” Nói ra hai chữ này, nàng vội vàng nhìn về phía Vệ Tử Dương, thấy chàng khoanh hai tay, vẻ mặt hơi khó chịu, dường như chẳng hề nghĩ đến giờ phút này chàng đang ở trong nhà người ta và còn hẹn hò với vợ của người ta vậy.
Phùng Uyển vội vàng nhích đến gần chàng một chút, nhưng miệng thì nói với ra ngoài với Phất nhi: “Ngươi lui xuống đi.”
Phất nhi vâng một tiếng.
Lắng nghe tiếng bước chân ả từ từ rời đi. Không cần nghĩ Phùng Uyển cũng cảm giác được Phất nhi vẫn còn nhìn về phía bên này và còn nghi ngờ nữa.
Đương lúc này, Vệ Tử Dương ở bên cạnh chau mày lại, miệng hơi hé ra muốn nói.
Phùng Uyển tựa vào cạnh chàng đã sớm hoảng hốt, vội vàng đưa tay ra, che lại miệng của chàng.
Nàng ngửa đầu nhìn Vệ Tử Dương, trong mắt đẹp tựa ánh sao đều là hờn trách. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng trắng như sứ hơi ánh lên một lớp chói sáng. Trong đôi mắt thăm thẳm thần bí có ánh sáng long lanh khiến lòng người rạo rực. Ngay cả đôi môi tái nhợt kia dưới trăng cũng trơn bóng gấp bội.
Vệ Tử Dương bị nàng che miệng lại vốn khó chịu, nhưng nhìn vào khuôn mặt nàng dưới trăng, sự khó chịu kia cũng nhanh chóng tan đi.
Chàng cúi đầu nhìn nàng, cũng không đợi Phùng Uyển kịp phản ứng, Vệ Tử Dương đã nhanh chóng đưa tay giữ lấy người nàng, sau đó chàng cúi đầu xuống, đặt môi lên môi nàng!
Chàng làm hành động này không hề nghĩ ngợi, giống như là theo bản năng.
Nhưng ngay khi tay của chàng đặt lên cằm Phùng Uyển. Phùng Uyển lập tức cảm thấy không ổn. Nàng vội nghiêng đầu, cho nên chàng vửa hôn đến chỉ chạm vào được khóe môi nàng.
Thấy không hôn trúng, Vệ Tử Dương nhíu mày lại, khẽ giọng ra lệnh: “Quay lại đây!”
Chàng không lên tiếng thì thôi, lúc này vừa cất lời thì mặt Phùng Uyển đỏ bừng cả lên. Cảm giác được môi chàng ấm áp, nàng lại nghiêng sang một bên, nói ấm ức: “Không được!”
Hai chữ vừa thốt ra, trong lúc bất chợt, trên mặt đau đớn! Cũng là Vệ Tử Dương há miệng ra, cắn một cái thật đau lên khóe môi của nàng. Môi dưới Phùng Uyên hơi mỏng, lúc chàng vừa cắn lên, chỉ ngậm được môi trên đang cong cớn!
Không nghĩ đến chàng không nói hai lời đã cắn ngay, Phùng Uyển vừa tức vừa vội lại vừa thẹn. Dấu răng lần trước nàng phải mất rất nhiều công sức mới nói cho qua được, bây giờ trên khóe môi lại thêm một dấu răng nữa, nàng cũng không còn gì để nói được.
Thẹn đến đỏ mặt, nàng liếc chàng, đưa tay đẩy lồng ngực chàng, oán giận kêu lên: “Buông ra.” Bởi vì môi bị cắn, nên khi nói ra có phần nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng.
Mắt phượng của Vệ Tử Dương híp lại, trong đôi mắt đỏ khẽ gợn ý cười, chàng đáp mơ hồ: “Không buông!”
Phùng Uyển xấu hổ vô cùng, “Chàng như vậy ta sẽ không có cách nào gặp chàng nữa!”
Vệ Tử Dương cười đến mắt phượng thành trăng non, lộ ra vài phần ngây thơ và buồn bực, “Nàng xảo trá có rất nhiều cách.”
Tiếng của hai người đều mơ hồ, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng đều phả lên mặt đối phương theo mỗi câu nói ra. Đây là một loại hơi thở ấm áp khiến người ta lòng dạ rối bời. Tuy Phùng Uyển đã sống hai kiếp nhưng chưa từng trải qua chuyện này, nhất thời ngượng đến cả ngón chân cũng đỏ lên. Trong mắt lại ngân ngấn nước, chỉ thiếu chút là khóc ra thành tiếng.
Từ lúc Vệ Tử Dương biết nàng đến nay, cảm giác rằng phụ nhân này trấn định đến mức kiên cường, dù có thất thố cũng mau chóng khôi phục bình thường. Chàng nào đã từng thấy dáng vẻ này của nàng, cảm thấy trước mắt sáng chói, phụ nhân vốn mang vẻ thùy mị tầm thường lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không muốn dời mắt.
Chàng cong hai mắt lên, càng ngậm lấy môi nàng không buông. Trong lúc vô tình, hai tay đã ôm lấy eo nàng.
Đương lúc này, lại có một loạt tiếng bước chân vang lên.
Trong nháy mắt tiếng nói Vũ nương vang lên từ bên ngoài: “Phu nhân có ở đây không?”
Tuy tiếng nói cung kính nhưng lại lộ ra vẻ sắc bén. Phùng Uyển hoảng hốt, nàng vội đẩy lồng ngực Vệ Tử Dương, khe khẽ van xin: “Chàng đi trước đi được không?” Nàng nước mắt lưng tròng nhìn chàng, dịu dàng ngoan ngoãn xin chàng: “Mấy ngày nữa ta đến gặp chàng, được không?”
Trong tiếng nói êm ái lại chân thật lộ ra một sự mờ ám nào đó.
Vệ Tử Dương vui vẻ buông nàng ra: “Được.” Nghiêng đầu thưởng thức dáng vẻ lo lắng của Phùng Uyển một lát, Vệ Tử Dương suy nghĩ một chút, cảm giác chuyện mình muốn biết nhất đã biết được. Chỉ sợ là trong phủ cũng không thiếu người đang chờ đợi mình, không thể trì hoãn được nữa. Lập tức nhếch môi cười một tiếng, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lúc này, tiếng của Vũ nương lại vang lên lần nữa: “Phu nhân, phu nhân.”
Phùng Uyển khép cửa sổ lại, lại nói thản nhiên: “Không còn sớm nữa, có chuyện gì ngày mai hẵn nói.”
Trong chần chừ, Vũ nương nói kiên trì: “Nhưng mà phu nhân, thiếp không nghĩ…” Không đợi ả nói xong, Phùng Uyển quát lên lạnh lùng: “Trễ rồi, có gì thì mai hẵn nói.”
Một hồi lâu, Vũ nương mới khẽ khàng đáp vâng một tiếng, quay người rời đi.
Ả vừa đi, Phùng Uyển nằm lại trên giường, vừa muốn ngủ vừa lấy tay liên tiếp lau khóe môi, chỉ hi vọng cố gắng như vậy thì sáng mai khi tỉnh lại dấu răng sẽ biến mất.
Trong khi Phùng Uyển kiên trì không ngừng lau môi, canh giờ trôi qua từng chút từng chút. Nàng nghe được tiếng Triệu Tuấn trở về, cũng nghe thấy Phất nhi khẽ gọi.
Trong thoáng chốc một đêm đã trôi qua.
Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, Phùng Uyển đã trèo xuống giường, cầm lấy gương đồng soi mặt, cuối cùng dấu răng đã biến mất.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói cẩn thận của Phất nhi: “Phu nhân đã tỉnh rồi ạ?”
“Ừ, ngươi vào đi.”
“Vâng.”
Phất nhi bưng khăn và nước nóng, cúi đầu đi vào. Đi đến bên cạnh Phùng Uyển, ả vừa cầm khăn, vừa bất giác quan sát Phùng Uyển.
Trong lúc ả quan sát tỉ mỉ, Phùng Uyển liếc một cái. Chống lại ánh mắt lạnh lùng của nàng, Phất nhi cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống.
Sau khi Phùng Uyển được ả hầu hạ rửa mặt, mặc ngoại bào vào đi ra khỏi phòng.
Lúc này Phất nhi còn cúi đầu, nhắm mắt đi theo sát nàng.
Phùng Uyển biết, tiếng động tối qua trong phòng khẳng định Phất nhi đã nổi lên lòng nghi ngờ. Nhưng vậy thì sao?
Trong sân, Triệu Tuấn đang chắp tay đi tới đi lui, nghe thấy tiếng bước chân, y vội vàng ngẩng đầu lên.
Thấy là Phùng Uyển, vẻ mặt y phức tạp lại ngẩn ngơ, cuối cùng vẫn vẫy tay nói: “Uyển nương, đến đây một chút.”
Phùng Uyển đáp một tiếng, cất bước đi đến trước người hắn.
Triệu Tuấn nói như lẩm bẩm: “Tối hôm qua không gặp được Vệ Tử Dương, đợi cả buổi trời y vẫn không hề xuất hiện.” Nhíu mày lại, y nói bằng giọng điệu nói không nên lời: “Dù sao cũng là thiếu niên lang, làm việc quả thật kiêu ngạo. Nhiều người chờ đợi một mình y như vậy, thế nhưng y lại chẳng thèm để ý đến.”
Nói đến đây, Triệu Tuấn thở dài một tiếng, từ từ nói: “Người như y làm việc cũng quá bốc đồng.” Lần này, trong giọng nói của y có sự thất vọng.
Trong mắt Triệu Tuấn, Vệ Tử Dương làm việc kiêu ngạo bốc đồng vô cùng. Dù cho chàng có bản lĩnh tài ba, cũng chỉ là một triều thần cô độc, thật sự không phải là đối tượng tốt để nương tựa.
Trách sao trên mặt y là có vẻ hoang mang, vốn là kế hoạch tốt lại xảy ra biến cố, Triệu Tuấn không biết phải dựa vào ai.
Phùng Uyển đáp khẽ một tiếng.
Thái độ cho có lệ này của nàng khiến đôi lông mày Triệu Tuấn dựng đứng lên.
Đương lúc này thì Vũ nương được Diễm nhi dìu bước đến, nhìn thấy hai người, ả khẽ nhún chào, nói ngọt ngào: “Tham kiến phu chủ, phu nhân.”
Rũ mắt, Vũ nương nói khẽ: “Vũ nương có một chuyện muốn bẩm với phu nhân.”
Phùng Uyển hỏi: “Chuyện gì?”
Vũ nương nói nhỏ nhẹ: “Tối hôm qua, lúc phu nhân và phu chủ không có ở phủ, tứ cô tử trong cung phái người đến tìm thiếp. Người hỏi chuyện thiếp sảy thai, Văn đại phu có chẩn mạch cho thiếp. Sau khi thiếp nói ra tình hình thực tế, tứ cô tử có vẻ rất ngạc nhiên. Sau đó thiếp về suy nghĩ lại, cảm thấy chuyện này không ổn nên muốn nói với phu nhân. Nhưng mà lúc đó phu nhân đang ngủ trong phòng, cũng không biết là nói chuyện với ai, cũng không có lòng dạ để ý đến Vũ nương.”
Lời này của Vũ nương tuy nói nhẹ nhàng êm ái, nhưng trong lời nói lại có hàm ý riêng.
Phùng Uyển nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Triệu Tuấn.
Giờ phút này, Triệu Tuấn đang cúi đầu nhíu mày, từ vẻ mặt của y cho thấy y cũng không biết rõ chuyện lần này. Có điều, y không ngạc nhiên.
Phùng Uyển cười nhạt một tiếng.
Nàng lẳng lặng nhìn về phía Vũ nương, nói thản nhiên với vẻ mặt ả đang lộ vẻ đắc ý: “Ta biết rồi.” Giọng nói lạnh lùng, Phùng Uyển quát khẽ, “Ngươi có thể lui xuống.”
Vũ nương trợn to mắt ngạc nhiên, ả nhìn Phùng Uyển, nhất thời không hiểu rõ. Bỗng nghe thấy lời nói như vậy, tại sao Phùng Uyển không sợ hãi chứ?
Đương lúc này, tiếng nói lạnh nhạt của Triệu Tuấn vang lên, “Tối hôm qua Uyển nương nói chuyện với ai trong phòng ngủ? Phất nhi sao?”
Không đợi Phùng Uyển lên tiếng, Vũ nương vội nói: “Không phải, hình như là tiếng của đàn ông.”
Tiếng của đàn ông?
Khuôn mặt anh tuấn lịch sự của Triệu Tuấn xanh mét trong nháy mắt, y vội vàng quay đầu nhìn về phía Phùng Uyển.
Phùng Uyển đang lạnh lùng nhìn Vũ nương, nàng sầm mặt, khẽ giọng quát lên: “Vũ nương, ngươi nói lời này có chứng cớ không?” Không sai, tối hôm qua người đến phòng nàng là đàn ông. Nhưng vậy thì sao? Vũ nương chỉ là một thiếp thất thất thế cỏn con, chưa từng bắt gian tại trận, vậy mà dám chọc chuyện này ra. Xem ra là bình thường mình ôn hòa và dễ dãi quá rồi, khiến trong mắt nàng ta không biết sợ nữa.
Càn rỡ chỉ trích danh tiết chủ mẫu như vậy, vào trường hợp nào cũng là thiếu dạy bảo. Dù cho kiếp trước nàng cũng sẽ không nhượng bộ.
Phùng Uyển quát lên lạnh lẽo: “Gọi người làm chứng cho ngươi ra, ta rất muốn hỏi xem!”
Giọng nói của nàng không nhỏ, chẳng những không nhỏ còn vang dội mạnh mẽ.
Triệu phủ chỉ có bao nhiêu người, lời này Phùng Uyển vừa thốt ra, đám người Phất nhi đứng cách đó không xa cũng nghe hiểu được. Các ả đồng loạt cúi xuống, lui về phía sau.
Vũ nương hất cằm, gào to lên: “Tự ngươi không tuân thủ phụ đạo, còn trách ta?” Nói đến đây, ả quay đầu lại há miệng muốn kêu.
Ả nhìn người nào thì người nấy đều núp trong góc. Gần như là ả nhìn về phía nào, thì người nơi đó sẽ biến mất, hoàn toàn không đợi ả cất tiếng.
Đương lúc này, Phùng Uyển đi lên một bước.
Tay phải nàng giơ lên, bốp một tiếng, một tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên. Cái tát này vô cùng mạnh, Vũ nương mới vừa bị sảy thai xong, thể chất vốn yếu ớt, lại phải chịu một tát này của nàng. Ả lập tức bị Phùng Uyển tát lảo đảo về sau một bước, vất vả lắm mới đứng vững, nửa bên mặt đã vừa sưng vừa xanh.
“Ngươi!” Vũ nương vội bưng mặt, trong mắt ngấn nước trợn trừng Phùng Uyển. Lúc này Phùng Uyển tái mặt bước về phía ả.
Vũ nương hét to: “Ngươi muốn làm gì?” Thấy Phùng Uyển không chịu bỏ qua, ả vội vàng kêu gào với Triệu Tuấn: “Phu chủ cứu thiếp! Phu chủ, thiếp nói là sự thật, thiếp nghe thấy rõ ràng!”
Lại một cái nữa, tiếng nàng ta vừa thốt ra, bốp một tiếng, Phùng Uyển lại cho một cái tát thật hung hăng vào má phải của nàng ta. Sau khi bị đánh Vũ nương chao đảo về phía sau một cái, ngã trên mặt đất, Phùng Uyển cất cao giọng quát lên: “Người đâu, nhốt tiện phụ gây điều tiếng thị phi, hủy thanh danh của ta giam vào phòng chứa củi.”
Lần này, tiếng nói Phùng Uyển vừa ra lệnh thì Triệu Tuấn lên tiếng, y trầm giọng nói: “Được rồi.”
Anh phất tay, “Diễm nhi dìu chủ tử ngươi vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, y quay về phía Phùng Uyển, vẻ mặt phức tạp nhìn Phùng Uyển chằm chằm. Môi mỏng khẽ mấp máy, một hồi lâu y mới nói khẽ: “Uyển nương, nàng đừng giận, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong lời này, y quay người rời đi.
Vừa ngồi vào thư phòng thì Triệu Tuấn quát khẽ: “Lặng lẽ kêu Phất nhi đến đây.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, Phất nhi đã đến.
Nhìn Phất nhi có vẻ trung thực cúi đầu, hai tay nắm chặt trong tay áo, Triệu Tuấn nghiêm mặt gặng hỏi: “Lời của Vũ nương có thật không? Tối hôm qua có đàn ông vào phòng phu nhân à?”
Gần như tiếng y vửa thốt ra, Phất nhi đã quỳ phịch xuống. Ả rung giọng nói: “Nô tỳ không biết, nô tỳ không nghe thấy. Khi đó Mi chủ tử đang kêu nô tỳ đi nấu thuốc bồi bổ thân thể cho nàng ta.” Ả vốn định nói thẳng là không nghe được. Nhưng nghĩ lại, nếu như tiếp theo có chuyện gì xảy ra, chẳng phải ả sẽ trở thành đồng lõa với phu nhân trong mắt lang chủ hay sao? Không được, phải chừa cho mình đường lui.
Triệu Tuấn mất kiên nhẫn quát lên: “Ngươi là tỳ nữ thân cận của phu nhân, ngươi không biết sự việc này hay sao?”
Phất nhi vội nói: “Nô tỳ thật sự không biết. Xưa nay phu nhân thích yên tĩnh, cũng không sai bảo nô tỳ. Hơn nữa người trong phủ lại ít, nô tỳ bận bịu cũng quên mất phu nhân.”
Triệu Tuấn sầm mặt, một hồi lâu mới lên tiếng: “Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Y phất tay, “Ra ngoài đi.”
“Vâng.”
“Khoan đã, nếu phu nhân hỏi đến, ngươi biết trả lời thế nào rồi chứ?”
“Nô tỳ biết, nô tỳ chưa từng gặp lang chủ.”
“Lui ra đi.”
Dõi mắt nhìn bóng dáng Phất Nhi rời đi, Triệu Tuấn còn trầm ngâm.
Vũ nương gả cho y đã lâu, y cũng coi như hiểu rõ.
Phụ nhân kia tuy không thông minh, cũng không phải người có tính tình vu oan giá họa cho người khác.
Nàng ta nói trong phòng Phùng Uyển có tiếng đàn ông, lẽ nào là nàng ta nghe lầm ư? Hay là nói bọn Tăng lão thúc lén lút vào phủ, bí mật nói chuyện với nàng sao?
Triệu Tuấn cũng hiểu rõ Phùng Uyển. Thê tử của y, ngoại trừ Vệ Tử Dương ra thì chưa từng qua lại thân thiết với người đàn ông thứ hai nào. Có thể coi như đập vỡ đầu y, y cũng sẽ không nghĩ đến Vệ Tử Dương chạy đến phủ mình hẹn hò với thê tử của y.
…… Điều này cần thiết hay sao? Với địa vị thanh thế hôm nay của Vệ Tử Dương, y chỉ cần mở lời, mỹ nhân của quan lại đưa đến còn xinh đẹp thua Uyển nương hay sao? Hơn nữa, dù nói thế nào, Uyển nương cũng là một phụ nhân đã có chồng.
Y tin tưởng, nếu như Uyển nương chủ động dâng đến cửa, Vệ Tử Dương muốn nàng là chuyện đương nhiên. Phụ nữ dâng đến cửa có người đàn ông nào mà muốn để phí chứ? Mà Vệ Tử Dương chủ động đến đây hẹn hò với nàng, vậy thì là chuyện không thể tưởng tượng được rồi.
Nghĩ một lát, Triệu Tuấn nghĩ thầm: Hơn phân nửa là Vũ nương nghe lầm rồi.
Vừa nghĩ như vậy thì y dằn xuống tâm sự.
Đương lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân. Chỉ chốc lát, một người hầu nói bên ngoài: “Lang chủ, Phùng mỹ nhân phái người đến. Người muốn lang chủ và phu nhân vào cung gặp nàng.”
Triệu Tuấn đứng lên, y đáp một tiếng: “Đi báo với phu nhân, bảo nàng lập tức thay y phục, đừng để Phùng mỹ nhân đợi lâu.”
“Vâng.”
/128
|