Những ngày tiếp theo, Phùng Uyển vẫn luôn tìm cách tránh né.
Đám người quý nữ công chúa vân vân kia, quả thật vô cùng hứng thú với chuyện lần này. Lúc này nàng mà bị các nàng ta tóm được, ứng đối thỏa đáng, thì không có gì sai lầm, ứng đối không thỏa đáng, sẽ có thêm phiền phức. Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng Uyển cảm thấy chỉ có thể tránh xa.
Nàng cứ tránh né ngày này qua ngày nọ, thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã tám ngày đã qua.
Một đêm khi Phùng Uyển vừa trở về phòng, bên ngoài chợt vang lên mấy tiếng ồn ào, tiếng mấy tỳ thiếp nói cười không ngừng truyền đến.
Một khắc sau, giọng nói của Phất Nhi từ bên ngoài truyền vào, “Phu nhân, lang chủ đã về.”
Phùng Uyển “ừm” một tiếng,
Phất Nhi ngoài cửa yên lặng một lúc, một lát sau ả mới thấp giọng nói: “Lang chủ còn đưa về một người.”
Phùng Uyển từ từ quay đầu, nàng khẽ đáp: “Vậy à?”
“Dạ phải.” Phất Nhi không biết người ngoài nói thế nào về Phùng Uyển và Vệ Tử Dương. Ả chỉ biết, một người đàn ông như Vệ Tử Dương chỉ có thể là đối tượng là đám công chúa ngoài kia, không thể là sự lựa chọn của phu nhân.
Sau khi nói ra hai chữ này, giọng nói ả có phần lo lắng, yên lặng một lúc, ả khẽ nói: “Là một cô tử rất đẹp, lang chủ nói, xuất thân cũng rất tốt.”
Lắng nghe một lúc, bên trong cũng không có động tĩnh gì, Phất Nhi lại nói: “Nàng ta còn có của hồi môn kha khá, chừng mười mấy rương. Nô tỳ nghe nói, đây là do thúc gia chuẩn bị cho lang chủ lấy làm bình thê*.”
(*bình thê: vợ thứ nhưng có địa vị ngang bằng vợ chính thất)
Bên trong, vẫn không có tiếng vang nào.
Lúc này Phùng Uyển đang ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời kia.
Trong mơ của nàng cũng từng nhắc đến tình cảnh này. Chỉ là khi đó, nàng vừa mới sảy hai, lại hiến cho Triệu Tuấn một kế, giúp y thăng quan tiến chức. Y thông cảm cho nàng, nên chuyện này chỉ nhắc qua rồi thôi.
Phùng Uyển khẽ đáp: “Biết rồi.” Giọng nói nàng dịu dàng hiền hòa “Phất Nhi, ngươi đi nghỉ đi, chuyện này không cần quan tâm.”
Không cần quan tâm? Sao lại thế?
Phất Nhi nhìn chằm chằm cửa phòng, không nhịn được khẽ lên tiếng, hơi thở hơi loạn: “Phu nhân, người và lang chủ vốn đã lạnh nhạt. Lúc này lại còn mang một người như thế về, sau này người….” Ả không nói hết, chỉ nói bất lực: “Lẽ nào phu nhân thật sự muốn hòa ly?”
Bên kia cánh cửa, giọng nói của Phùng Uyển vẫn dịu dàng thanh nhã, “Biết rồi, lui xuống đi.”
“Thế nhưng phu nhân!” Phất Nhi không nhịn được khẽ gọi.
Lúc này, có một loạt tiếng bước chân truyền đến, lập tức có một người hầu lạ mặt đi đến sau lưng Phất Nhi, thi lễ với ả, hỏi: “Xin hỏi phu nhân có ở đây không?”
“Có.”
“Tiểu nhân phụng mệnh của Nguyệt cô tử, đến vấn an phu nhân trước.” Dừng một chút, người hầu nói: “Tuy đã tối, nhưng Nguyệt cô tử có nói, lễ nghĩa không thể không làm. Nàng muốn dâng trà cho phu nhân.”
Bên trong phòng, giọng nói dịu dàng hòa hoãn của Phùng Uyển truyền đến, “Không cần.”
Nói ra hai chữ kia xong thì không nói thêm tiếng nào nữa. Người hầu kia nhìn bên trong phòng nghỉ một cái rồi nói: “Nhưng mà đây là lễ nghĩa?”
Phất Nhi bên cạnh nói: “Phu nhân nói không cần thì là không cần, ngươi lui ra đi.”
Người hầu kia đáp “dạ” một tiếng, chậm rãi lui ra. Đi được mấy bước, hắn quay đầu nhìn lại, thầm nghĩ: Phu nhân này hơn phân nửa là người hẹp hòi, chắc đang buồn bực rồi.
Người kia vừa đi, Phất Nhi nhìn bên trong phòng nghỉ một lúc, cũng xoay người chuẩn bị lui ra.
Lúc này, Mi Nương và Quyên Nhi cũng vội vàng đi đến. Thấy Phất Nhi, các nàng gọi: “Phu nhân đâu, phu nhân có ở đây không?”
Phất Nhi đáp: “Phu nhân ở bên trong.” Lập tức ả lại nói tiếp “Nhưng phu nhân không muốn gặp ai.”
“Gì mà muốn hay không chứ” giọng Mi Nương hơi loạn, nàng ta sải bước đến trước phòng Phùng Uyển, hạ giọng nói: “Phu nhân, xảy ra chuyện lớn như thế, sao người còn núp trong phòng. Người không biết, mấy tỳ nữ kia đều nói, phu nhân là người thất đức, vì vậy núp trong phòng không dám gặp ai.”
Thất đức?
Chuyện của nàng và Vệ Tử Dương truyền đến tận nơi của các nàng sao?
Thôi, dù sao tối nay cũng không cách nào sống yên rồi.
Nghĩ đến đây, Phùng Uyển mở cửa “két” một cái.
Thấy Phùng Uyển tay áo bay phấp phới đi ra, đám tỳ thiếp đều vui mừng.
Phùng Uyển nhìn đèn sáng rỡ trong sân, mỉm cười nói: “Của hồi môn thật không ít.”
“Tạm được thôi” Mi Nương vội vàng nói “Nữ nhi của một võ tướng cỏn con, lại đem theo hai tỳ nữ, một lão mụ tử, còn có hai người hầu. Số người đó cũng hơn số người trong phủ chúng ta rồi.”
Khó trách đám tỳ nữ vẻ mặt bất an, ngay cả Vũ Nương cũng đang lặng lẽ nhìn về phía mình. Hóa ra có thanh thế lớn như vậy.
Thấy mười mấy hòm rương, hai chiếc xe ngựa, năm nô tỳ. Thanh thế này thật sự là đã đè bẹp tất cả người ở đây.
Lúc Phùng Uyển nhìn lại trong sân, chỉ nghe bên kia có ai nói một câu, mọi người lại đồng loạt đi về phía nàng.
Không bao lâu, bao gồm cả Triệu Tuấn, một nhóm bảy người đã chỉnh tề xuất hiện trước mặt Phùng Uyển.
Lúc này Triệu Tuấn tỏa sáng vinh quang, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, dáng người không còn vẻ khúm núm như trước, mà trông rất có tinh thần.
Chỉ cần nhìn thần thái này của y, thì đã biết y đang rất đắc ý. Xem ra, y không chỉ chiếm được mỹ nhân trợ giúp lớn, chẳng lẽ Ngũ điện hạ đã ám chỉ gì đó với y sao?
Phùng Uyển hiểu ra ngay lập tức, dưới trướng của Ngũ điện hạ, vốn có một Vệ Tử Dương thiện chiến. Nhưng trước mắt Vệ Tử Dương đã về dưới trướng bệ hạ, không chừng Ngũ điện hạ lại nghĩ đến một Triệu Tuấn từng lường trước chiến sự như thần kia, để cho y trở thành một cánh tay đắc lực của mình.
Khi Phùng Uyển đang đánh giá bọn họ, đoàn người đã đứng trước mặt Phùng Uyển, đặc biệt là thiếu nữ mặt mày xinh xắn đang theo sát sau lưng Triệu Tuấn kia.
Thiếu nữ này có nét đẹp của người Tấn ở Giang Nam, so với mấy nữ lang người Hồ cùng thời, quả là mỹ nhân. Nàng ta nhút nhát đứng cạnh Triệu Tuấn, hai mắt to tròn nhìn Phùng Uyển, trong ánh mắt kia lại mang theo vẻ linh hoạt khác với vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình.
Thấy Phùng Uyển đưa mắt nhìn, nàng ta vội rũ mắt xuống, sợ hãi khẽ chào Phùng Uyển.
Nét mặt của nàng ta tuy lộ vẻ nhát gan, nhưng ánh mắt và động tác kia, cũng lộ ra vẻ tự tin vô vàn.
Giống với thiếu nữ này, Triệu Tuấn cũng đang nhìn Phùng Uyển.
Môi mỏng của y khẽ mím, mỉm cười nhìn Phùng Uyển, nói ôn hòa: “Uyển Nương, đây là Ngô thị Nguyệt Nương, sau này nàng hãy gần gũi với nàng ấy nhiều hơn.”
Trong giọng nói còn mang theo một loại vui sướng đắc ý vô cùng.
Phùng Uyển nhìn về phía y.
Lúc này, ánh trăng lên cao, nàng khẽ cười một tiếng, tay áo bị gió thổi bay bay. Lúc ánh mắt Triệu Tuấn si mê, giọng nói dịu dàng êm ái của Phùng Uyển vang lên, “Ừm, là một cô tử rất tốt.”
Nàng điềm nhiên liếc nhìn sang Ngô Nguyệt, tư thái ung dung cao quý, nở nụ cười, Phùng Uyển nói: “Lễ nghi thì không cần, Nguyệt Nương bước vào cửa này thì là người của phu chủ.”
Nàng nói mang theo hàm ý: “Chỉ là phu nhân ta đây từ trước đến nay không quản lý việc nhà, việc sắp xếp cho nàng, đành nhờ phu chủ cực khổ.”
Nói tới đây, nàng thản nhiên nói: “Đã không còn sớm, thiếp cáo lui.”
Cho đến khi Phùng Uyển bước vào cửa, Triệu Tuấn lúc này mới nhớ đến, mình còn vài lời chưa nói.
Y nhìn chằm chằm cửa phòng, quay đầu nhìn hai người hầu mới đến của Ngô Nguyệt, nói với người lớn tuổi hơn: “Ta nghe thúc phụ nói, ngươi biết kinh doanh? Vậy chuyện trong phủ, sau này làm phiền ngươi.”
“Lang chủ quá lời.”
Triệu Tuấn quay đầu nhìn về phía gian phòng của Phùng Uyển, giọng nói tỏ vẻ đắc ý nói: “Có ngươi và Nguyệt Nương giúp đỡ, chuyện trong nhà sau này Uyển Thị không cần phải lo lắng nữa.”
Là một lang chủ, lời này của y hơi nặng nề.
Trong tiếng tạ ơn mừng rỡ cung kính của Nguyệt Nương, sắc mặt của đám người Mi Nương liền biến đổi, Phất Nhi thầm nghĩ: Lang chủ nói vậy, như đang đặt Nguyệt Nương ngang bằng với phu nhân, không xem phu nhân ra gì. Ả nhìn mấy tỳ nữ sau lưng Nguyệt Nương, buồn rầu nghĩ: Cuộc sống sau này chắc không dễ chịu rồi.
Thấy trong phòng vẫn yên tĩnh, giọng nói Triệu Tuấn lại vang lên lần nữa, y cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, tất cả giải tán đi.” Y ngẩng đầu kêu: “Uyển Nương, nàng cũng nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Dứt lời, y xoay người, ôm eo Nguyệt Nương, đi về viện của mình.
Mà lúc này, lão mụ tử kia cũng căn dặn “Ngươi, ngươi, ngươi cũng đi sắp xếp đi, tìm trước một nơi để ngủ. Cụ thể thì mai tính tiếp.”
“Dạ.”
Âm thanh ồn ào dần xa.
Trong phòng, Phùng Uyển ngồi trên giường, nghiêng đầu, híp hai mắt thưởng thức ánh trăng sáng bên ngoài.
Rõ ràng nàng không thể khẳng định việc Triệu Tuấn có tham dự để hãm hại mình hay không, nhưng nàng không biết từ lúc nào, đã không còn ôm hi vọng gì với y nữa.
Không còn yêu, không còn hận, cũng không hề đau đớn.
Thật ra thì, ở kiếp trước, nàng quả thật rất đau lòng. Mỗi lần y rước một người mới về thì nàng sẽ đau đớn thật lâu. Kiếp trước nàng luôn nghĩ, nàng gả cho y, y là gà cũng được, là chó cũng được, nàng cũng phải chăm sóc y cả đời. Chưa kể y chẳng phải gà, cũng chẳng phải chó, chỉ là hơi phong lưu, đối với nàng vẫn rất dịu dàng quan tâm.
Nàng nghĩ, thê dĩ phu vinh, thê dĩ phu quý (*), nàng chỉ cần cố gắng hết lòng quan tâm y, y nhất định sẽ nhớ được sự tốt đẹp của nàng. Y phú quý rồi, nàng cũng sẽ có một kết cuộc tốt đẹp.
(*thê dĩ phu vinh, thê dĩ phu quý: cuộc sống của vợ phụ thuộc vào sự vinh quang phú quý của chồng)
Thế nhưng, lúc y chưa đạt được quang vinh, nàng bận rộn cực khổ. Y vừa mới đạt được quang vinh, trái một mỹ cơ, phải một thiếp thất, mỗi người mới rước về, y đều dịu dàng toàn tâm toàn ý như thế, cho nên, nàng vẫn luôn đau khổ vô cùng.
Vất vả lắm y mới được vinh hiển, cứ tưởng nàng đã hết khổ, ai ngờ chưa hưởng được nửa ngày hạnh phúc thì nàng đã bước vào quỷ môn quan.
Có khi, nàng thậm chí nghĩ đến, nếu nàng không giúp y vinh hiển, có phải hai người sẽ luôn tốt đẹp như ban đầu không?
Mãi đến khi nàng sống lại, nàng mới bừng tỉnh ra.
Thật ra thì, tất cả đều không đáng.
Thật ra thì, không có y, cuộc sống của nàng càng trôi qua tốt hơn.
Thật ra thì, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ở kiếp trước, nàng thật ngu xuẩn, vậy mà lại cố gắng dâng hết ân ái nghĩa tình cho y, muốn thay đổi bản tính của y, để y có thể đối xử với nàng hệt như thế.
Thật ra thì, có một số kẻ, vốn không nên hi vọng. Có một số việc, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai.
Lùi một bước, mới thật sự là trời cao biển rộng, không cần chờ đến lúc không thể hối hận được nữa mới hối hận vì sao mình không buông tay từ sớm. Nàng vốn là người có ý chí, sao lại đặt hết tâm tư vào những thứ tranh đấu khốn khổ, lúc nào cũng nôn nóng vội vàng như thế? Nàng rõ ràng có thể cười với gió xuân trăng sáng, rõ ràng có thể sống vô cùng tự do tự tại.
Bên ngoài vẫn còn tiếng ồn ào, thỉnh thoảng, nàng còn nghe được tiếng quát trung khí vô cùng của lão mụ tử kia.
Chỉ một lát sau, Phất Nhi nhẹ tay nhẹ chân đi vào.
Nàng đến sau lưng Phùng Uyển, kêu lên uất ức: “Phu nhân.”
Nhìn Phùng Uyển, Phất Nhi ai oán nói: “Nô tỳ thật không biết, phu nhân đang nghĩ gì!” Ả lấy hết dũng khí, nghiêm túc nói với Phùng Uyển: “Phu nhân xin thứ cho Phất Nhi lắm mồm. Mấy ngày nay rất nhiều người nói người và Vệ tướng quân thân thiết. Thế nhưng, Vệ tướng quân dù sao cũng họ Vệ, y còn phải cưới vợ sinh con, phu nhân gần gũi với y, sao lại không chịu thân thiết với phu quân? Y dù có tín nhiệm phu nhân, nhưng chẳng lẽ lại có thể hơn được thê thiếp tương lai của y? Phu nhân nghĩ thử xem, qua mấy năm nữa, nếu thê thiếp Vệ tướng quân sủng ái không thích phu nhân, nói lời ly gián hai người, phu nhân có thể còn lại gì?”
Phất Nhi rầu rĩ nói: “Phất Nhi cho là, chỉ có con của lang chủ và phu nhân mới là người cho phu nhân dựa vào cả đời.”
Lời của ả, không phải là không đúng.
Phùng Uyển quay đầu về phía ả, nàng khẽ nói: “Khi đám người Vũ Nương vào cửa, Phất Nhi dường như chưa từng hoang mang như thế?”
“Vũ Nương thì là gì chứ?” Phất Nhi thẳng thắn nói: “Nguyệt Nương này đem theo nhiều nô bộc như thế, đồ cười lại nhiều, lại là nữ nhi trong sạch, quan trọng nhất, sau lưng nàng ta còn có Thúc lão gia. Theo nô tỳ thấy, lang chủ thăng nàng ta làm bình thê, chỉ là chuyện sớm muộn. Mà dù chưa thăng nàng ta làm bình thê, nàng có vẫn có sự sủng ái của lang chủ, phu nhân cũng sẽ thấp hơn nàng ta nửa phần.”
Vậy sao?
Phùng Uyển rũ mắt, một lúc lâu sau, nàng nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi. Đã không còn sớm, Phất Nhi cũng ngủ đi.”
Phất Nhi không nhúc nhích, ả chỉ cúi đầu nói: “Nô tỳ không ngủ được.”
Phùng Uyển cười nói: “Chuyện này đâu liên quan đến ngươi, đi ngủ đi.”
“Nô tỳ không phải vì chuyện này.” Ả bắt đầu xoắn tay vào nhau, hốc mắt đỏ lên, không nhịn được nức nở nói: “Nô tỳ nghĩ đến chuyện trong nhà thôi.”
Phùng Uyển dừng bước.
Nàng còn tưởng Phất Nhi sẽ không nhắc đến chuyện này với nàng cơ chứ.
Dưới ánh trăng, Phùng Uyển lẳng lặng nhìn Phất Nhi, nàng quay đầu, thờ ơ nói: “Thời điểm này, ai cũng sống không được yên ổn, đừng nghĩ nhiều, đi ngủ đi.”
Một câu nói đơn giản liền ngăn hết mọi lời Phất Nhi định nói ra.
Phùng Uyển nằm lên tháp.
Phất Nhi cắn môi, cúi đầu, nhấc chân, nặng nề đi đến thả màn giường xuống cho nàng. Cho đến thả màn giường xong, ả vẫn không cam lòng nhìn về phía Phùng Uyển.
Sáng sớm, Phùng Uyển đã thức dậy.
Sau khi thức dậy, nàng liền nghĩ, hôm nay có nên trốn tiếp hay là đi ra ngoài? Nghe tiếng quát vô cùng trung khí của lão mụ tử kia, nhìn nô bộc sắp xếp phòng ốc, chuyển đồ tới lui khiến trong viện tro bụi mù mịt, Phùng Uyển thầm nghĩ: Ồn ào như thế, hay là ra ngoài đi. Ừ, đi đến Chu trang ngoài thành Tây ngồi một lát.
Rửa mặt xong, nàng liền thong thả ra ngoài.
Phùng Uyển đi vào sân, vừa lúc nghe được lão mụ tử kia đang quát tháo: “Này, ngươi không phải người Triệu phủ sao? Ở đây làm gì? Mau lên xe ngựa khiên đồ với bọn họ đi.”
Người bà ta đang quát là ngự phu của Phùng Uyển.
Phùng Uyển chậm rãi đi đến, đến sau lưng lão mụ tử này, nàng thờ ơ nói: “Ngươi tránh ra.”
Giọng nói nhẹ nhàng ung dung.
Vì vậy, mặc dù giọng nói nàng không vang, lão mụ tử này cũng sợ hết hồn. Bà ta xoay người lại, đôi mắt khôn khéo trên gương mặt gầy gò nhìn thấy Phùng Uyển. Thấy là nàng, lão mụ tử vội vàng tươi cười đầy mặt: “Là phu nhân sao, lão nô thất lễ.”
Thấy Phùng Uyển không hề để ý đi thẳng về phía trước, bà ta nói thầm ở đằng sau: “Quái lạ, lang chủ quản gia kiểu gì thế? Một phụ nữ đã có chồng, nói ra ngoài liền ra ngoài, không sợ tin đồn sao?”
Dưới sự thống trị của người Hồ vốn không có nhiều quy củ. Chưa kể là Phùng Uyển còn là một người vô cùng quy củ, nhưng giờ phút này, nghe thấy lời nói như răn dạy của bà ta, nàng không khỏi cười một tiếng, từ từ quay đầu lại.
Nàng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng mỹ lệ của Nguyệt Nương đang vội vàng đi đến.
Đám người quý nữ công chúa vân vân kia, quả thật vô cùng hứng thú với chuyện lần này. Lúc này nàng mà bị các nàng ta tóm được, ứng đối thỏa đáng, thì không có gì sai lầm, ứng đối không thỏa đáng, sẽ có thêm phiền phức. Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng Uyển cảm thấy chỉ có thể tránh xa.
Nàng cứ tránh né ngày này qua ngày nọ, thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã tám ngày đã qua.
Một đêm khi Phùng Uyển vừa trở về phòng, bên ngoài chợt vang lên mấy tiếng ồn ào, tiếng mấy tỳ thiếp nói cười không ngừng truyền đến.
Một khắc sau, giọng nói của Phất Nhi từ bên ngoài truyền vào, “Phu nhân, lang chủ đã về.”
Phùng Uyển “ừm” một tiếng,
Phất Nhi ngoài cửa yên lặng một lúc, một lát sau ả mới thấp giọng nói: “Lang chủ còn đưa về một người.”
Phùng Uyển từ từ quay đầu, nàng khẽ đáp: “Vậy à?”
“Dạ phải.” Phất Nhi không biết người ngoài nói thế nào về Phùng Uyển và Vệ Tử Dương. Ả chỉ biết, một người đàn ông như Vệ Tử Dương chỉ có thể là đối tượng là đám công chúa ngoài kia, không thể là sự lựa chọn của phu nhân.
Sau khi nói ra hai chữ này, giọng nói ả có phần lo lắng, yên lặng một lúc, ả khẽ nói: “Là một cô tử rất đẹp, lang chủ nói, xuất thân cũng rất tốt.”
Lắng nghe một lúc, bên trong cũng không có động tĩnh gì, Phất Nhi lại nói: “Nàng ta còn có của hồi môn kha khá, chừng mười mấy rương. Nô tỳ nghe nói, đây là do thúc gia chuẩn bị cho lang chủ lấy làm bình thê*.”
(*bình thê: vợ thứ nhưng có địa vị ngang bằng vợ chính thất)
Bên trong, vẫn không có tiếng vang nào.
Lúc này Phùng Uyển đang ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời kia.
Trong mơ của nàng cũng từng nhắc đến tình cảnh này. Chỉ là khi đó, nàng vừa mới sảy hai, lại hiến cho Triệu Tuấn một kế, giúp y thăng quan tiến chức. Y thông cảm cho nàng, nên chuyện này chỉ nhắc qua rồi thôi.
Phùng Uyển khẽ đáp: “Biết rồi.” Giọng nói nàng dịu dàng hiền hòa “Phất Nhi, ngươi đi nghỉ đi, chuyện này không cần quan tâm.”
Không cần quan tâm? Sao lại thế?
Phất Nhi nhìn chằm chằm cửa phòng, không nhịn được khẽ lên tiếng, hơi thở hơi loạn: “Phu nhân, người và lang chủ vốn đã lạnh nhạt. Lúc này lại còn mang một người như thế về, sau này người….” Ả không nói hết, chỉ nói bất lực: “Lẽ nào phu nhân thật sự muốn hòa ly?”
Bên kia cánh cửa, giọng nói của Phùng Uyển vẫn dịu dàng thanh nhã, “Biết rồi, lui xuống đi.”
“Thế nhưng phu nhân!” Phất Nhi không nhịn được khẽ gọi.
Lúc này, có một loạt tiếng bước chân truyền đến, lập tức có một người hầu lạ mặt đi đến sau lưng Phất Nhi, thi lễ với ả, hỏi: “Xin hỏi phu nhân có ở đây không?”
“Có.”
“Tiểu nhân phụng mệnh của Nguyệt cô tử, đến vấn an phu nhân trước.” Dừng một chút, người hầu nói: “Tuy đã tối, nhưng Nguyệt cô tử có nói, lễ nghĩa không thể không làm. Nàng muốn dâng trà cho phu nhân.”
Bên trong phòng, giọng nói dịu dàng hòa hoãn của Phùng Uyển truyền đến, “Không cần.”
Nói ra hai chữ kia xong thì không nói thêm tiếng nào nữa. Người hầu kia nhìn bên trong phòng nghỉ một cái rồi nói: “Nhưng mà đây là lễ nghĩa?”
Phất Nhi bên cạnh nói: “Phu nhân nói không cần thì là không cần, ngươi lui ra đi.”
Người hầu kia đáp “dạ” một tiếng, chậm rãi lui ra. Đi được mấy bước, hắn quay đầu nhìn lại, thầm nghĩ: Phu nhân này hơn phân nửa là người hẹp hòi, chắc đang buồn bực rồi.
Người kia vừa đi, Phất Nhi nhìn bên trong phòng nghỉ một lúc, cũng xoay người chuẩn bị lui ra.
Lúc này, Mi Nương và Quyên Nhi cũng vội vàng đi đến. Thấy Phất Nhi, các nàng gọi: “Phu nhân đâu, phu nhân có ở đây không?”
Phất Nhi đáp: “Phu nhân ở bên trong.” Lập tức ả lại nói tiếp “Nhưng phu nhân không muốn gặp ai.”
“Gì mà muốn hay không chứ” giọng Mi Nương hơi loạn, nàng ta sải bước đến trước phòng Phùng Uyển, hạ giọng nói: “Phu nhân, xảy ra chuyện lớn như thế, sao người còn núp trong phòng. Người không biết, mấy tỳ nữ kia đều nói, phu nhân là người thất đức, vì vậy núp trong phòng không dám gặp ai.”
Thất đức?
Chuyện của nàng và Vệ Tử Dương truyền đến tận nơi của các nàng sao?
Thôi, dù sao tối nay cũng không cách nào sống yên rồi.
Nghĩ đến đây, Phùng Uyển mở cửa “két” một cái.
Thấy Phùng Uyển tay áo bay phấp phới đi ra, đám tỳ thiếp đều vui mừng.
Phùng Uyển nhìn đèn sáng rỡ trong sân, mỉm cười nói: “Của hồi môn thật không ít.”
“Tạm được thôi” Mi Nương vội vàng nói “Nữ nhi của một võ tướng cỏn con, lại đem theo hai tỳ nữ, một lão mụ tử, còn có hai người hầu. Số người đó cũng hơn số người trong phủ chúng ta rồi.”
Khó trách đám tỳ nữ vẻ mặt bất an, ngay cả Vũ Nương cũng đang lặng lẽ nhìn về phía mình. Hóa ra có thanh thế lớn như vậy.
Thấy mười mấy hòm rương, hai chiếc xe ngựa, năm nô tỳ. Thanh thế này thật sự là đã đè bẹp tất cả người ở đây.
Lúc Phùng Uyển nhìn lại trong sân, chỉ nghe bên kia có ai nói một câu, mọi người lại đồng loạt đi về phía nàng.
Không bao lâu, bao gồm cả Triệu Tuấn, một nhóm bảy người đã chỉnh tề xuất hiện trước mặt Phùng Uyển.
Lúc này Triệu Tuấn tỏa sáng vinh quang, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, dáng người không còn vẻ khúm núm như trước, mà trông rất có tinh thần.
Chỉ cần nhìn thần thái này của y, thì đã biết y đang rất đắc ý. Xem ra, y không chỉ chiếm được mỹ nhân trợ giúp lớn, chẳng lẽ Ngũ điện hạ đã ám chỉ gì đó với y sao?
Phùng Uyển hiểu ra ngay lập tức, dưới trướng của Ngũ điện hạ, vốn có một Vệ Tử Dương thiện chiến. Nhưng trước mắt Vệ Tử Dương đã về dưới trướng bệ hạ, không chừng Ngũ điện hạ lại nghĩ đến một Triệu Tuấn từng lường trước chiến sự như thần kia, để cho y trở thành một cánh tay đắc lực của mình.
Khi Phùng Uyển đang đánh giá bọn họ, đoàn người đã đứng trước mặt Phùng Uyển, đặc biệt là thiếu nữ mặt mày xinh xắn đang theo sát sau lưng Triệu Tuấn kia.
Thiếu nữ này có nét đẹp của người Tấn ở Giang Nam, so với mấy nữ lang người Hồ cùng thời, quả là mỹ nhân. Nàng ta nhút nhát đứng cạnh Triệu Tuấn, hai mắt to tròn nhìn Phùng Uyển, trong ánh mắt kia lại mang theo vẻ linh hoạt khác với vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình.
Thấy Phùng Uyển đưa mắt nhìn, nàng ta vội rũ mắt xuống, sợ hãi khẽ chào Phùng Uyển.
Nét mặt của nàng ta tuy lộ vẻ nhát gan, nhưng ánh mắt và động tác kia, cũng lộ ra vẻ tự tin vô vàn.
Giống với thiếu nữ này, Triệu Tuấn cũng đang nhìn Phùng Uyển.
Môi mỏng của y khẽ mím, mỉm cười nhìn Phùng Uyển, nói ôn hòa: “Uyển Nương, đây là Ngô thị Nguyệt Nương, sau này nàng hãy gần gũi với nàng ấy nhiều hơn.”
Trong giọng nói còn mang theo một loại vui sướng đắc ý vô cùng.
Phùng Uyển nhìn về phía y.
Lúc này, ánh trăng lên cao, nàng khẽ cười một tiếng, tay áo bị gió thổi bay bay. Lúc ánh mắt Triệu Tuấn si mê, giọng nói dịu dàng êm ái của Phùng Uyển vang lên, “Ừm, là một cô tử rất tốt.”
Nàng điềm nhiên liếc nhìn sang Ngô Nguyệt, tư thái ung dung cao quý, nở nụ cười, Phùng Uyển nói: “Lễ nghi thì không cần, Nguyệt Nương bước vào cửa này thì là người của phu chủ.”
Nàng nói mang theo hàm ý: “Chỉ là phu nhân ta đây từ trước đến nay không quản lý việc nhà, việc sắp xếp cho nàng, đành nhờ phu chủ cực khổ.”
Nói tới đây, nàng thản nhiên nói: “Đã không còn sớm, thiếp cáo lui.”
Cho đến khi Phùng Uyển bước vào cửa, Triệu Tuấn lúc này mới nhớ đến, mình còn vài lời chưa nói.
Y nhìn chằm chằm cửa phòng, quay đầu nhìn hai người hầu mới đến của Ngô Nguyệt, nói với người lớn tuổi hơn: “Ta nghe thúc phụ nói, ngươi biết kinh doanh? Vậy chuyện trong phủ, sau này làm phiền ngươi.”
“Lang chủ quá lời.”
Triệu Tuấn quay đầu nhìn về phía gian phòng của Phùng Uyển, giọng nói tỏ vẻ đắc ý nói: “Có ngươi và Nguyệt Nương giúp đỡ, chuyện trong nhà sau này Uyển Thị không cần phải lo lắng nữa.”
Là một lang chủ, lời này của y hơi nặng nề.
Trong tiếng tạ ơn mừng rỡ cung kính của Nguyệt Nương, sắc mặt của đám người Mi Nương liền biến đổi, Phất Nhi thầm nghĩ: Lang chủ nói vậy, như đang đặt Nguyệt Nương ngang bằng với phu nhân, không xem phu nhân ra gì. Ả nhìn mấy tỳ nữ sau lưng Nguyệt Nương, buồn rầu nghĩ: Cuộc sống sau này chắc không dễ chịu rồi.
Thấy trong phòng vẫn yên tĩnh, giọng nói Triệu Tuấn lại vang lên lần nữa, y cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, tất cả giải tán đi.” Y ngẩng đầu kêu: “Uyển Nương, nàng cũng nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Dứt lời, y xoay người, ôm eo Nguyệt Nương, đi về viện của mình.
Mà lúc này, lão mụ tử kia cũng căn dặn “Ngươi, ngươi, ngươi cũng đi sắp xếp đi, tìm trước một nơi để ngủ. Cụ thể thì mai tính tiếp.”
“Dạ.”
Âm thanh ồn ào dần xa.
Trong phòng, Phùng Uyển ngồi trên giường, nghiêng đầu, híp hai mắt thưởng thức ánh trăng sáng bên ngoài.
Rõ ràng nàng không thể khẳng định việc Triệu Tuấn có tham dự để hãm hại mình hay không, nhưng nàng không biết từ lúc nào, đã không còn ôm hi vọng gì với y nữa.
Không còn yêu, không còn hận, cũng không hề đau đớn.
Thật ra thì, ở kiếp trước, nàng quả thật rất đau lòng. Mỗi lần y rước một người mới về thì nàng sẽ đau đớn thật lâu. Kiếp trước nàng luôn nghĩ, nàng gả cho y, y là gà cũng được, là chó cũng được, nàng cũng phải chăm sóc y cả đời. Chưa kể y chẳng phải gà, cũng chẳng phải chó, chỉ là hơi phong lưu, đối với nàng vẫn rất dịu dàng quan tâm.
Nàng nghĩ, thê dĩ phu vinh, thê dĩ phu quý (*), nàng chỉ cần cố gắng hết lòng quan tâm y, y nhất định sẽ nhớ được sự tốt đẹp của nàng. Y phú quý rồi, nàng cũng sẽ có một kết cuộc tốt đẹp.
(*thê dĩ phu vinh, thê dĩ phu quý: cuộc sống của vợ phụ thuộc vào sự vinh quang phú quý của chồng)
Thế nhưng, lúc y chưa đạt được quang vinh, nàng bận rộn cực khổ. Y vừa mới đạt được quang vinh, trái một mỹ cơ, phải một thiếp thất, mỗi người mới rước về, y đều dịu dàng toàn tâm toàn ý như thế, cho nên, nàng vẫn luôn đau khổ vô cùng.
Vất vả lắm y mới được vinh hiển, cứ tưởng nàng đã hết khổ, ai ngờ chưa hưởng được nửa ngày hạnh phúc thì nàng đã bước vào quỷ môn quan.
Có khi, nàng thậm chí nghĩ đến, nếu nàng không giúp y vinh hiển, có phải hai người sẽ luôn tốt đẹp như ban đầu không?
Mãi đến khi nàng sống lại, nàng mới bừng tỉnh ra.
Thật ra thì, tất cả đều không đáng.
Thật ra thì, không có y, cuộc sống của nàng càng trôi qua tốt hơn.
Thật ra thì, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ở kiếp trước, nàng thật ngu xuẩn, vậy mà lại cố gắng dâng hết ân ái nghĩa tình cho y, muốn thay đổi bản tính của y, để y có thể đối xử với nàng hệt như thế.
Thật ra thì, có một số kẻ, vốn không nên hi vọng. Có một số việc, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai.
Lùi một bước, mới thật sự là trời cao biển rộng, không cần chờ đến lúc không thể hối hận được nữa mới hối hận vì sao mình không buông tay từ sớm. Nàng vốn là người có ý chí, sao lại đặt hết tâm tư vào những thứ tranh đấu khốn khổ, lúc nào cũng nôn nóng vội vàng như thế? Nàng rõ ràng có thể cười với gió xuân trăng sáng, rõ ràng có thể sống vô cùng tự do tự tại.
Bên ngoài vẫn còn tiếng ồn ào, thỉnh thoảng, nàng còn nghe được tiếng quát trung khí vô cùng của lão mụ tử kia.
Chỉ một lát sau, Phất Nhi nhẹ tay nhẹ chân đi vào.
Nàng đến sau lưng Phùng Uyển, kêu lên uất ức: “Phu nhân.”
Nhìn Phùng Uyển, Phất Nhi ai oán nói: “Nô tỳ thật không biết, phu nhân đang nghĩ gì!” Ả lấy hết dũng khí, nghiêm túc nói với Phùng Uyển: “Phu nhân xin thứ cho Phất Nhi lắm mồm. Mấy ngày nay rất nhiều người nói người và Vệ tướng quân thân thiết. Thế nhưng, Vệ tướng quân dù sao cũng họ Vệ, y còn phải cưới vợ sinh con, phu nhân gần gũi với y, sao lại không chịu thân thiết với phu quân? Y dù có tín nhiệm phu nhân, nhưng chẳng lẽ lại có thể hơn được thê thiếp tương lai của y? Phu nhân nghĩ thử xem, qua mấy năm nữa, nếu thê thiếp Vệ tướng quân sủng ái không thích phu nhân, nói lời ly gián hai người, phu nhân có thể còn lại gì?”
Phất Nhi rầu rĩ nói: “Phất Nhi cho là, chỉ có con của lang chủ và phu nhân mới là người cho phu nhân dựa vào cả đời.”
Lời của ả, không phải là không đúng.
Phùng Uyển quay đầu về phía ả, nàng khẽ nói: “Khi đám người Vũ Nương vào cửa, Phất Nhi dường như chưa từng hoang mang như thế?”
“Vũ Nương thì là gì chứ?” Phất Nhi thẳng thắn nói: “Nguyệt Nương này đem theo nhiều nô bộc như thế, đồ cười lại nhiều, lại là nữ nhi trong sạch, quan trọng nhất, sau lưng nàng ta còn có Thúc lão gia. Theo nô tỳ thấy, lang chủ thăng nàng ta làm bình thê, chỉ là chuyện sớm muộn. Mà dù chưa thăng nàng ta làm bình thê, nàng có vẫn có sự sủng ái của lang chủ, phu nhân cũng sẽ thấp hơn nàng ta nửa phần.”
Vậy sao?
Phùng Uyển rũ mắt, một lúc lâu sau, nàng nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi. Đã không còn sớm, Phất Nhi cũng ngủ đi.”
Phất Nhi không nhúc nhích, ả chỉ cúi đầu nói: “Nô tỳ không ngủ được.”
Phùng Uyển cười nói: “Chuyện này đâu liên quan đến ngươi, đi ngủ đi.”
“Nô tỳ không phải vì chuyện này.” Ả bắt đầu xoắn tay vào nhau, hốc mắt đỏ lên, không nhịn được nức nở nói: “Nô tỳ nghĩ đến chuyện trong nhà thôi.”
Phùng Uyển dừng bước.
Nàng còn tưởng Phất Nhi sẽ không nhắc đến chuyện này với nàng cơ chứ.
Dưới ánh trăng, Phùng Uyển lẳng lặng nhìn Phất Nhi, nàng quay đầu, thờ ơ nói: “Thời điểm này, ai cũng sống không được yên ổn, đừng nghĩ nhiều, đi ngủ đi.”
Một câu nói đơn giản liền ngăn hết mọi lời Phất Nhi định nói ra.
Phùng Uyển nằm lên tháp.
Phất Nhi cắn môi, cúi đầu, nhấc chân, nặng nề đi đến thả màn giường xuống cho nàng. Cho đến thả màn giường xong, ả vẫn không cam lòng nhìn về phía Phùng Uyển.
Sáng sớm, Phùng Uyển đã thức dậy.
Sau khi thức dậy, nàng liền nghĩ, hôm nay có nên trốn tiếp hay là đi ra ngoài? Nghe tiếng quát vô cùng trung khí của lão mụ tử kia, nhìn nô bộc sắp xếp phòng ốc, chuyển đồ tới lui khiến trong viện tro bụi mù mịt, Phùng Uyển thầm nghĩ: Ồn ào như thế, hay là ra ngoài đi. Ừ, đi đến Chu trang ngoài thành Tây ngồi một lát.
Rửa mặt xong, nàng liền thong thả ra ngoài.
Phùng Uyển đi vào sân, vừa lúc nghe được lão mụ tử kia đang quát tháo: “Này, ngươi không phải người Triệu phủ sao? Ở đây làm gì? Mau lên xe ngựa khiên đồ với bọn họ đi.”
Người bà ta đang quát là ngự phu của Phùng Uyển.
Phùng Uyển chậm rãi đi đến, đến sau lưng lão mụ tử này, nàng thờ ơ nói: “Ngươi tránh ra.”
Giọng nói nhẹ nhàng ung dung.
Vì vậy, mặc dù giọng nói nàng không vang, lão mụ tử này cũng sợ hết hồn. Bà ta xoay người lại, đôi mắt khôn khéo trên gương mặt gầy gò nhìn thấy Phùng Uyển. Thấy là nàng, lão mụ tử vội vàng tươi cười đầy mặt: “Là phu nhân sao, lão nô thất lễ.”
Thấy Phùng Uyển không hề để ý đi thẳng về phía trước, bà ta nói thầm ở đằng sau: “Quái lạ, lang chủ quản gia kiểu gì thế? Một phụ nữ đã có chồng, nói ra ngoài liền ra ngoài, không sợ tin đồn sao?”
Dưới sự thống trị của người Hồ vốn không có nhiều quy củ. Chưa kể là Phùng Uyển còn là một người vô cùng quy củ, nhưng giờ phút này, nghe thấy lời nói như răn dạy của bà ta, nàng không khỏi cười một tiếng, từ từ quay đầu lại.
Nàng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng mỹ lệ của Nguyệt Nương đang vội vàng đi đến.
/128
|