Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Mặc y phục xong tiểu dã nhân có chút không quen, tay cứ kéo góc áo, sau khi Thập Tam Nương thấy được nhất thời bùng phát bản năng người mẹ, cướp người khỏi ám vệ, thậm chí còn muốn giữ lại tự mình nuôi.
Diệp Cẩn đối với việc này cũng không có nhiều ý kiến, mấy ngày gần đây, hắn luôn bận sắc thuốc cho Tần Thiếu Vũ, gần như bận đến xoay vòng vòng, quả thật không có bao nhiêu thời gian chăm sóc tiểu hài tử.
“Gần đây ngươi bận lắm sao?” Trong khách phòng, Thẩm Thiên Lăng đang múc cơm cho Cục Bông, thấy hắn vào liền tò mò hỏi.
“Ừ.” Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “Đang bàn bước kế hoạch tiếp theo.”
“Thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Còn đang chờ tin tức từ kinh thành và Thất Tuyệt quốc.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu con hắn.
“Chíp!” Cục Bông kháng nghị một tiếng, lắc lư chạy qua bên kia trốn —— khi ăn cơm không được sờ!
Thật đáng lo, thật là phiền.
“Đây không phải kết quả bàn bạc của mấy ngày trước sao?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy buồn bực, “Sao qua lâu như vậy, mà vẫn là kết quả này.” Rốt cuộc vì sao mỗi ngày đều phải chạy ra bên ngoài.
Tần Thiếu Vũ ôm y đặt lên đùi mình.
“Chíp!” Cục Bông liều mạng vươn cổ, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của cha mẹ —— tốt xấu gì cũng buông chén trước đi chứ.
“Đã lâu không chạm vào ngươi.” Tần Thiếu Vũ kề trán mình vào trán y.
Thanh âm quá mức dụ hoặc, mắt Thẩm Thiên Lăng bắt đầu dâng hơi nước, vị thiếu hiệp này ngươi làm vậy là phạm quy.
Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, chậm rãi kề sát vào môi y.
Cục Bông hít sâu một hơi, “Đùng” một tiếng từ trên bàn nhảy lên, vọt thẳng vào cha mẹ nó.
Tần Thiếu Vũ đưa tay chụp rất chính xác.
“Chíp!” Cục Bông bi phẫn, cánh nhỏ vung lên đến vù vù xé gió —— đói!
Tần Thiếu Vũ ném nó vào ổ chăn, lại tiện tay chén bát đưa qua, sau đó mới ôm lấy thắt lưng Thẩm Thiên Lăng đi đến bên giường.
Cục Bông ghé vào bên chén, cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Cơm còn chưa có múc mà.
Sao lại có cha mẹ vô trách nhiệm vậy chứ.
Thật là vô cùng đau đớn.
“Đây là ban ngày.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
“Ban ngày thì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại, “Chúng ta cũng không phải chưa từng làm vào ban ngày.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cho dù có thì cũng không cần nói ra a!
Sau một lát, Diệp Cẩn sắp xong chén thuốc, định tới tìm Tần Thiếu Vũ, ai ngờ vừa tới cửa liền nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt liệm, nháy mắt dừng bước.
“Không được hôn chỗ đó!” Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
Diệp Cẩn dứt khoát xoay người trở về, cảm thấy có chút phất phơ trong gió.
Giữa ban ngày ban mặt trời đất sáng choang, vậy mà hai ngươi còn làm được sao.
“Không được hôn chỗ nào?” Tần Thiếu Vũ ở bên người y cười khẽ.
Thẩm Thiên Lăng nghiêng đầu, cự tuyệt tiếp tục nhìn hắn.
Biến thái a…
Mà vào lúc hai người triền miên, trạm gác ngầm của bộ tộc Liên Thành lại nhận được một tin tức, nói là hôm qua Đô đốc giám sát Đông Bắc – Vệ Dương dán cáo thị trong thành, đang tìm đoàn người Diệp Cẩn.
“Cáo thị?” Diệp Cẩn sửng sốt một chút, sao lại khoa trương như vậy.
“Là chủ ý của ta.” Thẩm Thiên Phong nói, “Bộ tộc Liên Thành luôn không tranh với đời, không muốn bị người ngoài quấy rầy, cho nên ta khi ta viết thư cho Hoàng thượng, vẫn chưa nói rõ vị trí của mọi người, chỉ nói nếu có chuyện muốn tìm, thì bảo Vệ Dương dán cáo thị.”
“Chủ ý quỷ quái gì vậy chứ.” Diệp Cẩn giận, “Tróc nã đào phạm mới dán cáo thị.”
Thẩm Thiên Phong cười nói, “Quả thật không phải biện pháp tốt gì, nhưng lại là cách duy nhất, không được chọn.”
“Đi thôi, vừa lúc thời gian còn sớm.” Diệp Cẩn nói, “Giơ roi thúc ngựa, trước trời tối còn có thể tới được.”
“Không cần nói với Thiếu Vũ và Lăng nhi sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Diệp Cẩn cứng người một chút, sau đó nói, “Hay là thôi đi.”
“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
Diệp Cẩn trắng trợn nói, “Bởi vì bọn họ đang làm chuyện cầm thú.”
Thẩm Thiên Phong: …
“Còn muốn đi gọi không?” Diệp Cẩn hỏi.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười nói, “Hắn còn có thương trong người.” Sao lại không biết tiết chế như vậy.
“Có thương tích thì sao.” Diệp Cẩn nói, “Dựa theo trình độ vô sỉ của họ Tần, thì cho dù có nằm bệt trên giường không thể động đậy, phỏng chừng cũng sẽ tâm tâm niệm niệm nghĩ đến việc này.” Đời này ngươi đừng nghĩ đạt đến trình độ này.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu, dẫn theo Diệp Cẩn ra khỏi Trường Bạch Sơn.
Lục Thông Ngọc trải qua mấy ngày này tĩnh dưỡng, đã béo lên như cũ, da lông đen sậm toàn thân tỏa sáng, hệt như loại gấm vóc thượng đẳng. Là một loài chiến mã, suốt ngày ở trong chuồn tất nhiên sẻ cảm thấy phiền chán, cho nên lần này vừa thấy được hai người, lập tức hưng phấn phát ra tiếng phì phì trong mũi, vui sướng chạy tới.
“Cuối cùng cũng bình phục lại.” Diệp Cẩn cười hì hì, đưa tay sửa lại bườm cho nó.
“Mỗi ngày ngươi đều bôi dược sắc thuốc cho nó, muốn không bình phục cũng khó.” Thẩm Thiên Phong mang theo y thả người lên ngựa, phóng thẳng về hướng rời núi.
Đạp Tuyết Bạch ở trong chuồn vươn cổ nhìn nửa ngày, cũng không thấy được chủ tử nhà mình, vì thế thất vọng thở dài.
Không dẫn mình ra ngoài cũng thôi đi, gần nhất cư nhiên ngay cả mặt cũng không thấy.
Thật là nhàm chán.
Càng ra xa Trường Bạch Sơn, gió tuyết càng lớn, nhưng sau khi trải qua cửu tử nhất sinh trong cực bắc Tuyết Nguyên, thì dù có là người hay là ngựa, cũng sẽ không đem việc này để vào mắt. Lục Thông Ngọc mở ra bốn vó phóng nhanh trên tuyết, gần như chỉ qua một lát, đã đưa hai người đến thành Tịch Mai.
“Tên cũng rất dễ nghe.” Nhìn ba chữ trên cửa thành, Diệp Cẩn nói, “Chỉ là không biết trong thành có hoa mai hay không.”
“Sớm đã không còn.” Lão binh trông cửa thành nghe được hai người nói chuyện, vì thế sáp miệng vào nói, “Từ lúc ta sinh ra đến bây giờ, chưa từng thấy được một đóa hoa mai trong thành.”
Diệp Cẩn nghe vậy khó hiểu, “Vậy sao lại gọi tên này?”
“Nghe nói thật lâu trước kia từng có.” Lão binh mở cửa thành, “Chỉ là không có ai tin.” Nơi băng tuyết ngập trời này, đừng nói là hoa mai, dù là thiết tùng ngàn năm, chỉ sợ cũng chịu nổi.
“Tiểu vương gia, Thẩm minh chủ!” Vệ Dương nhận được tin tức ngay lúc hai người vừa vào thành, vội vàng dẫn người ra đón tiếp, “Không tiếp đón từ xa, vẫn xin đừng trách cứ.”
“Vệ tướng quân khách khí.” Diệp Cẩn xoay người xuống ngựa, “Tìm chúng ta có chuyện?”
“Mời hai vị vào trong.” Vệ Dương nghiêng người nhường đường, sau đó nói, “Là sau khi Hoàng Thượng nhận được thư của Minh chủ, cảm thấy vô cùng lo lắng, cho nên mới phái hạ quan đến hỏi rõ ngọn ngành.”
Diệp Cẩn hừ hừ nói, “Cảm thấy vô cùng lo lắng, vậy sao không đích thân đến chứ?” Rõ ràng không có thành ý.
Vệ Dương nghe vậy rất xấu hổ. May là Thẩm Thiên Phong đúng lúc nói, “Gần đây sắp tới thi Đình mùa xuân, Hoàng Thượng tất nhiên không có cách phân thân.”
Diệp Cẩn nắm chặt nắm tay với hắn —— nói giúp người ngoài, ngươi đây là muốn hưu thư sao!
Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ lưng y, ý bảo không được lộn xộn.
Diệp Cẩn yên lặng trợn trắng mắt.
“Đại thiếu gia, Diệp cốc chủ.” Ám vệ được phái đi truyền tin cho Sở Uyên cũng đang ở tiền thính.
“Quay lại lúc nào?” Diệp Cẩn hỏi.
“Hôm qua.” Ám vệ nói, “Vốn đã định về, nhưng Vệ tướng quân nói nội trong hôm nay đại thiếu gia và Diệp cốc chủ sẽ tới, cho nên thuộc hạ ở đợi thêm một ngày.”
Diệp Cẩn nhìn Vệ Dương, nói, “Ngươi đoán cũng thật chuẩn a.”
“Hạ quan không dám, là suy đoán của Hoàng Thượng.” Vệ Dương nói, “Người nói chỉ cần dán cáo thị, thì tiểu vương gia và Thẩm minh chủ sẽ chạy đến trong vòng mười hai canh giờ.”
Diệp Cẩn: …
Sớm biết vậy tối nay mới đến.
Loại cảm giác bị người nhìn thấu thật không dễ chịu chút nào.
Kỳ thật lão tử cũng không vội lắm a!
“Vậy hiện tại Vệ tướng quân có thể nói rõ, lần này dán cáo thị, là đã xảy ra chuyện gì hay không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Vệ Dương nói, “Một là gần đây thời tiết trong cực Bắc Tuyết Nguyên rất khó lường, Hoàng Thượng lo cho tiểu vương gia, muốn hạ quan xác nhận xem có thật là không bị thương gì hay không.”
Diệp Cẩn: …
“Còn lý do thứ hai thì sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Vệ Dương gật đầu, “Có liên quan đến Thẩm công tử.”
Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày, “Lăng nhi đã từng giúp hắn một lần, giờ lại có chủ ý gì đây?”
“Phong thư này là Hoàng Thượng viết cho tiểu vương gia.” Hai tay Vệ Dương trình lên một phong thư, “Xin tiểu vương gia tự mình xem qua.”
Diệp Cẩn lấy phong thư, nhìn qua đúng thật là có dấu ấn Hoàng gia, sau khi mở ra vội nhìn lướt một lần, sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm hơn.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Lại muốn Lăng nhi giúp hắn.” Diệp Cẩn đưa phong thư qua.
Sau khi Thẩm Thiên Phong xem xong nội dung, nói, “Chỉ là diễn trò thôi mà, Lăng nhi sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
“Ngươi nói nghe nhẹ nhàng thật.” Rõ ràng Diệp Cẩn vẫn không muốn.
Thẩm Thiên Phong liếc mắt với Vệ Dương, ý bảo hắn và ám vệ ra ngoài trước. Đợi đến khi trong phòng yên tĩnh lại, mới nhẫn nại nói, “Ngươi cũng biết chuyện này kỳ thật cũng không khó, Lăng nhi cũng dư sức làm được, vì sao không muốn?”
“Nội lực của Thiếu Vũ xuất hiện vấn đề, lúc này theo lý nên tĩnh dưỡng cho tốt.” Diệp Cẩn nói, “Loại chuyện thượng vàng hạ cám này, cần gì phải phiền tới hắn.”
“Sau khi ra khỏi Trường Bạch Sơn, ta từng đề cập với Thiếu Vũ, bảo hắn nên bỏ lại chuyện ở đây, đến Nam Hải tìm Quỷ Thủ thần y.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Hắn nói thế nào?” Diệp Cẩn hỏi.
“Hắn nói cứ chờ thêm vài ngày.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu thuốc của ngươi không thể giúp hắn khôi phục, thì mới dẫn theo Lăng nhi đến Nam Hải.”
“Đồng ý sao?” Diệp Cẩn cũng có chút ngạc nhiên.
“Dựa theo tính tình của Thiếu Vũ, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không đồng ý.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dù chỉ đồng ý sẽ cân nhắc, nhưng đã nói rõ kỳ thật trong lòng hắn cũng biết tình trạng trước mắt của mình không ổn.”
“Vậy thì có liên quan gì tới Lăng nhi?” Diệp Cẩn vẫn không nghĩ ra.
“Lăng nhi là nửa cái mạng của Thiếu Vũ, Hoàng Thượng mượn một hai lần còn được, nếu mượn quá nhiều, khó bảo đảm sẽ không khiến hắn thấy phiền phức.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không chừng còn chủ động đi đến Nam Hải để tránh bị quấy rầy.”
Diệp Cẩn bật cười, “Không ngờ ngươi cũng có thể nghĩ ra chủ ý này.”
“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi lại.
Diệp Cẩn nói, “Dựa theo tình cách của ngươi, hẳn là nên dùng lời lẽ khuyên bảo mới đúng, chứ không phải ra ám chiêu bức người ta đi.”
“Nhưng có vài thời điểm, ám chiêu sẽ hữu dụng hơn nhiều.” Thẩm Thiên Phong nói, “Huống hồ lần này nếu là Lăng nhi ra mặt, một là vì Thiếu Vũ, hai cũng là vì chủ ý của Hoàng Thượng quả thật không tệ, nếu Chu Giác chết sống không chịu ra mặt, vậy thì chỉ có thể bức điên hắn, lúc bức đến mức hắn chịu không nổi, sẽ tự nhiên xuất hiện.”
“Cũng được.” Diệp Cẩn gật đầu, “Nếu ngươi cảm giác có lý, vậy thì thử cũng không sao.”
Sau khi bàn xong kế hoạch, hai người lại đi vòng vòng trên đường, mua chút thức ăn điểm tâm ngon mang về —— thành Tịch Mai có thể xem như là thành trì phồn hoa nhất ở biên cảnh, tính tình dân chúng cũng rất thuần phác, nhìn thấy hai người đều rất vui vẻ, ai nấy cũng tiện thể nhắn nhủ nhờ hỏi thăm Thẩm công tử dùm, thật là nhiệt tình.
“Sao Thẩm công tử không đến cùng?” Có chủ quán lớn gan hỏi.
Những người khác nghe thấy cũng tấp nập chụm lại, đúng vậy đúng vậy, tuy nói nhìn thấy Diệp cốc chủ cũng rất đáng để khoe, nhưng chúng ta vẫn vô cùng muốn gặp Thẩm công tử a, không biết bàn tay có mềm mại như trong truyền thuyết hay không, vòng eo lả lướt gì đó, hoàn toàn không muốn phun máu mũi a!
“Lăng nhi đang nghỉ ngơi trong phòng.” Diệp Cẩn nói, “Thân mình không khỏe.”
“Đang yên lành, sao lại không khỏe vậy?” Dân chúng đều rất lo lắng, “Đừng nói là bởi vì nơi này quá lạnh nha?” Đông lạnh hỏng cả đóa hoa màu trắng mảnh mai, nghe qua thật không thể tàn nhẫn hơn được nữa.
“… Đúng vậy đúng vậy.” Diệp Cẩn ứng phó lung tung.
Vì thế có dân chúng dâng trào cảm xúc, lập tức dựa vào quán nhỏ bật khóc —— tuy rằng tạm thời không có nước mắt, nhưng tốt xấu gì cũng làm đúng tư thế rồi, thanh âm cũng rất hợp, vừa thấy đã biết là fan não tàn tiêu chuẩn, rất giống thật.
“Đây rốt cuộc là cái thời tiết nghiệp chướng gì đây a… Cha mẹ ơi… Dám làm Thẩm công tử bị lạnh đến hỏng người a… Cha mẹ ơi…”
Diệp Cẩn bị chấn động, sao còn có nhịp điệu vậy chứ.
“Vị… tiểu ca này.” Diệp Cẩn bối rối nói, “Lăng nhi chỉ bị nhiễm phong hàn thôi.” Ngươi mau đứng lên đi.
“Thẩm công tử ơi… Thẩm công tử à… Thẩm công tử ới… Bị bệnh rồi a…” Khóc đến không thể dừng lại được.
Diệp Cẩn đành phải tiếp tục an ủi, “Sau khi ta trở về sẽ nói cho Lăng nhi biết lo lắng của người, để sau này hắn biết tự giữ thân thể cho tốt.”
Lời vừa nói ra, tiểu ca khóc thét lập tức đứng soạt lên, hai mắt tinh thần xán lán, “Nói thật sao?”
“… Tất nhiên, ngươi tên là gì?” Tâm tình Diệp Cẩn rất phức tạp, nhưng cũng không nói nhiều, đỡ phải có thêm con thiêu thân nhảy ra.
Nhưng hiển nhiên y đã xem nhẹ yêu thương cuồng nhiệt của dân chúng dành cho Thẩm Thiên Lăng, bởi vì trong nháy mắt lời vừa ra khỏi miệng, lập tức có thêm mười mấy dân chúng chạy vào trong sạp, có người không cướp được chỗ ngồi trong sạp, thậm chí còn trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất —— có thể được Diệp cốc chủ chuyển lòng quan tâm dùm, còn có thể để Thẩm công tử nghe được tên của mình, hoàn toàn chính là phúc lớn bằng trời biết không! Sau này nếu bị ác bá khi dễ, chỉ cần nói với hắn mình là người quen của Thẩm công tử, thì chắc chắn có thể đứng thẳng lưng, thật có lời mà!
“Nè!” Diệp Cẩn chấn kinh.
“Tạm biệt chư vị!” Thấy tình thế không ổn, Thẩm Thiên Phong ôm ngang lấy Diệp Cẩn, đạp lên giữa không trung, thoáng chốc đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Dân chúng đã chuẩn bị tốt để rơi lệ rất là thất vọng, chúng ta còn chưa có nói tên mà.
Cũng không biết khi nào Thẩm công tử mới vào thành nữa.
Chúng ta đều vô cùng muốn nhìn một cái đó.
“Quá khoa trương rồi nhỉ?” Đến tận khi về tới nơi ở, Diệp Cẩn vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
“Cũng không phải khoa trương.” Thẩm Thiên Phong nói, “Lúc trước vì dỗ Lăng nhi vui vẻ, Thiếu Vũ đã làm rất nhiều tiểu thoại bản hô mưa gọi gió bán đến Đông Bắc, hơn nữa trước đó vốn đã có lời đồn đãi, dân chúng tất nhiên sẽ xem hắn như thần tiên.”
Diệp Cẩn dở khóc dở cười, xoay người định đến nhà bếp sắc thuốc.
“Ta đi tìm Thiếu Vũ.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Ngươi xác định?” Diệp Cẩn hỏi.
“…” Thẩm minh chủ lúc này mới nhớ ra, hình như đệ đệ và đệ phu của hắn còn đang bận rộn, vì thế do dự dừng chân lại, “Chúng ta đã ra ngoài bao lâu?”
Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, nói, “Hơn ba canh giờ.”
Thẩm Thiên Phong nói, “Lâu như vậy, chắc cũng xong rồi ha?”
“Vậy thì chưa chắc.” Diệp Cẩn cười như không cười, “Không chừng thời gian người ta lâu thì sao.”
Không có nam nhân nào chịu bị nói là thời gian ngắn, bao gồm cả Thẩm minh chủ.
Vì thế sắc mặt cương cứng một hồi.
“Ta đi sắc thuốc.” Đầu sỏ gây nên thảnh thơi xoay người.
Thẩm Thiên Phong đuổi theo vài bước, từ phía sau ôm chặt lấy y.
“Làm cái gì đó?” Diệp Cẩn trêu chọc.
“Buổi tối để ngươi biết, rốt cuộc ta có lâu hay không.” Thẩm Thiên Phong siết chặt hai tay.
Diệp Cẩn chậc chậc, “Đường đường là Võ Lâm Minh chủ, lại nói cái lời không biết xấu hổ bậc này.”
“Ta —— ”
“Ngươi câm miệng.” Diệp cốc chủ vô tình cắt ngang, ngưỡng cằm đi vào nhà bếp.
Kỳ thật tim đập rất nhanh a.
Cho nên nói loại chuyện ngạo kiều này, thật là khiến người vô cùng sốt ruột a…
Mà ở bên kia, Thẩm Thiên Lăng đang chui vào trong chăn, liều mạng trốn mấy cái hôn của nam nhân mình.
“Ngươi cách xa ta một chút đi!” Lúc bị chọc cho xù lông, Thẩm tiểu thụ khàn giọng nói, hai mắt cũng hơi hồng hồng.
“Đứng lên trước đi.” Tần Thiếu Vũ kéo chăn xuống.
“Vì sao!” Thẩm Thiên Lăng càng bi phẫn, xx xong còn không cho ngủ, đang nằm mơ thì bị lay tỉnh, Hoàng Thế Nhân (*) năm đó cũng không độc ác như ngươi!
(*) Hoàng Thế Nhân: một nhân vật trong phim “Bạch Mao Nữ”, có thể nói là một cường hào ác bá thời điển hình của xã hội phong kiến.
“Ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp, không thì nửa đêm sẽ bị đói tỉnh.” Tần Thiếu Vũ ôm y ra.
Trên thân thể trắng nõn còn có dấu hôn, hai điểm trước ngực phấn nộn khả ái, bụng nhỏ mềm nhũn, nhìn xuống chút nữa cũng có một màn cảnh xuân. Thẩm tiểu thụ che tiểu Lăng khàn cổ kháng nghị, “Ngươi dám không cho ta mặc y phục!”
Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ nói, “Quên.” Tắm rửa xong lập tức nhét vào ổ chăn, sợ lạnh, thật sự đã quên.
Nhưng Thẩm Thiên Lăng hiển nhiên sẽ không tin, vì thế chụp cái gối bắt đầu hành hung nam nhân của y, Tần Thiếu Vũ lúc đầu còn ngoan ngoãn trốn, sau thì thật sự không chịu nổi cảnh heo con nhà mình trần trụi lúc ẩn lúc hiện nữa, vì thế đột nhiên đè lên giường, không thèm nói gì mà hôn xuống.
“A…” Thẩm Thiên Lăng liều mạng giãy dụa, đá loạn hai đùi, vô cùng có nguyên tắc và tiết tháo!
Nhưng nguyên tắc và tiết tháo ở trước trị số vũ lực chỉ là con số 0, Tần Thiếu Vũ chỉ dùng một tay đã dễ dàng chế phục hắn, còn nhân tiện gãi gãi cái eo đầy thịt.
“A! ! !” Thẩm Thiên Lăng hô lên.
Tần Thiếu Vũ cười khẽ, càng lúc càng khi dễ nhiều hơn.
Vì thế Thẩm Thiên Lăng cũng càng cười càng lớn, hoàn toàn không để ý đại ca y đã đứng ở ngoài cửa hóa đá.
Thật sự lâu tới giờ sao?
Thẩm đại thiếu đỡ trán, cảm thấy có chút choáng.
Đây rốt cuộc là tình hình gì.
“Được rồi, không lộn xộn nữa.” Tần Thiếu Vũ cầm hai tay y, lại hôn một cái xuống ngực.
Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực nói, “Rõ ràng là ngươi đang lộn xộn.” Còn nói đạo lý không.
“Giữ lại buổi tối rồi tiếp tục.” Tần Thiếu Vũ mặc y phục cho y.
“Không mặc.” Thẩm Thiên Lăng không chịu, “Dù sao ăn xong còn phải ngủ.”
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Thật sự xem mình là heo con?”
Thẩm tiểu thụ lẩm bẩm, chính là rất mệt a!
“Ta không muốn để người khác thấy ngươi.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y.
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Có ý gì?”
“Thiên Phong đang ở bên ngoài.” Tần Thiếu Vũ nói, “Phỏng chừng có việc tìm ngươi và ta.”
“Đại ca?” Thẩm Thiên Lăng giật mình mở to hai mắt, khẩn trương nói, “Đến đây lúc nào?”
Tần Thiếu Vũ nghĩ nghĩ, nói, “Ít nhất là nửa nén hương trước.”
Trên mặt Thẩm Thiên Lăng nhất thời từ hồng biến thành đen, từ đen biến thành trắng, muôn hồng nghìn tía, đủ mọi màu sắc.
Tần Thiếu Vũ theo khen ngợi, “Thật là đẹp mắt.”
“Đẹp cái đầu ngươi!” Thẩm tiểu thụ giận bóp cổ nam nhân y, “Đều tại ngươi, lưu manh! Khi không không cho ta mặc y phục!”
Tần Thiếu Vũ nhắc nhở, “Những câu ngươi đang nói, Thiên Phong cũng có thể nghe được.”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Khụ khụ.” Thẩm minh chủ ở bên ngoài ho khan.
Ánh mắt Tần Thiếu Vũ rất vô tội.
Thẩm Thiên Lăng tự hỏi một lát, dứt khoát thấp giọng nói, “Muốn diệt khẩu không? Khi về nếu mẫu thân hỏi tới, thì nói đại ca bị bọn buôn người bán rồi.” (Bọn nào mà bán được cao thủ xếp thứ 2 giang hồ vậy =]]~)
“Lăng nhi!” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Mau thu dọn đi, ta có chuyện quan trọng cần nói.”
Thẩm tiểu thụ khiếp sợ, “Vậy mà cũng có thể nghe được?” Ca y thật có tố chất nghe trộm.
Tần Thiếu Vũ bật cười, sau khi mặc y phục cho y, thì bước ra mở cửa.
Thẩm tiểu thụ ngồi trên giường, dùng ánh mắt vô cùng thuần khiết nhìn ca ca mình —— vừa rồi chúng ta thật sự chưa làm gì hết, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.
“Ban ngày ban mặt, vậy mà cũng lộn xộn.” Thẩm Thiên Phong gõ gõ đầu y.
Thẩm Thiên Lăng ăn đau nhíu mày, phản bác nói, “Chúng ta chỉ đơn thuần là ngủ thôi.”
Thẩm Thiên Phong bị y làm tức đến cười.
“Ngươi không thể không tin.” Thẩm Thiên Lăng nhấn mạnh, “Đây chính là thời khắc mấu chốt để thử thách tình huynh đệ, ngươi không tin ta sẽ đi méc mẫu thân.”
“Biết ngay sẽ lải nhải với ta mà.” Thẩm Thiên Phong kéo lại áo cho y, che lại hôn ngân trước ngực.
Tuy rằng Thẩm Thiên Lăng đã quen da mặt dày trước mặt ca ca mình, nhưng lần này cũng vẫn có chút ngượng ngùng, lỗ tai đỏ ửng. Vì thế cơ trí lảng sang chuyện khác nói, “Tìm chúng ta có chuyện gì?”
“Ám vệ phái đến Hoàng cung đã trở lại.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Thật không?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì, “Hoàng Thượng nói sao?”
Thẩm Thiên Phong nhìn Tần Thiếu Vũ, nói, “Hoàng Thượng muốn Lăng nhi giúp đỡ.”
“Lại là ta?” Thẩm Thiên Lăng 囧囧.
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ quả nhiên không dễ nhìn, “Có ý gì?”
“Sở Uyên viết thư cho Tiểu Cẩn, xem rồi ngươi sẽ hiểu.” Thẩm Thiên Phong đem thư đưa cho hắn.
Tần Thiếu Vũ nhìn qua hoàn toàn không có ý cầm lấy.
“Nhìn một cái đi, cho dù không vì Hoàng Thượng, cũng phải nể mặt Diệp đại ca.” Biết rõ tính tình của nam nhân mình, Thẩm Thiên Lăng ở một bên khuyên nhủ.
Nể mặt heo con nhà mình, Tần Thiếu Vũ cầm lấy phong thứ, mở ra vội vàng nhìn hai cái.
“Cho ta xem chút đi.” Thẩm Thiên Lăng đưa tay.
“Không có gì để xem đâu.” Tần Thiếu Vũ đặt phong thư lên bàn.
Thẩm Thiên Lăng kiên trì, “Mau đưa cho ta!”
Tần Thiếu Vũ vẫn không chịu nhúc nhích.
Vì thế Thẩm tiểu thụ bắt đầu bọc chăn nỗ lực nói, “Cho ta cho ta cho ta cho ta cho ta cho ta cho ta cho ta…” Lặp lại có thể hơn mười lần.
Đầu Thẩm Thiên Phong càng choáng.
“A nha.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Cắn trúng lưỡi.”
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm tiểu thụ đưa tay.
Tần Thiếu Vũ thỏa hiệp, đành phải đưa phong thư cho y.
Thẩm Thiên Phong có chút buồn cười, tính tình hai người này tuy một cứng một mềm, ở cùng một chỗ lại vô cùng phù hợp.
“Rất tốt nha, vì sao không đồng ý?” Sau khi xem xong thư, Thẩm Thiên Lăng nói, “Lại không có gì nguy hiểm, còn có thể ra ngoài vào thành chơi.”
“Đúng là không nguy hiểm.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa hai má y, “Chỉ là không muốn để ngươi bị lợi dụng hết lần này tới lần khác.”
“Diễn trò thôi mà, cũng không phải chuyện lớn gì.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hơn nữa mỗi lần làm loại chuyện này, ta cũng rất vui vẻ.”
Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ.
“Ngươi để ta đi đi.” Thẩm tiểu thụ thi triển việc bán manh vô sỉ, ánh mắt sáng long lanh.
Thẩm Thiên Phong bắt đầu suy xét mình có nên tránh đi không.
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười.
“Vị thiếu hiệp này.” Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ thở dài, “Được rồi.”
“Yeah!” Thẩm tiểu thụ hoan hô.
“Ta đi tìm Tiểu Cẩn, đợi Lăng nhi ăn cơm xong, chúng ta mới bàn bước tiếp theo.” Thấy hắn đồng ý, Thẩm Thiên Phong cũng không quấy rầy hai người nữa, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Thiên Lăng ngồi chồm hỗm trên giường, ân cần giúp nam nhân mình bóp bả vai, hơn nữa dùng mấy từ ngữ vô sỉ như “anh tuấn tiêu sái” mà khen ngợi một phen, thậm chí còn dùng đến loại câu từ như “Đẹp trai nhất giang hồ” nữa.
“Đừng có lộn xộn.” Tần Thiếu Vũ kéo y vào lòng mình, buồn cười nói, “Chuyện đáp ứng rồi, ta cũng sẽ không đổi ý.”
“Ta không phải sợ ngươi đổi ý.” Thẩm Thiên Lăng dựa vào trước ngực hắn, đổi một tư thế thoải mái, nhìn hắn không chớp mắt.
“Nhìn ta làm gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng nói, “Đẹp.”
Tần Thiếu Vũ cười, “Lăng nhi mới đẹp.”
Thẩm Thiên Lăng cùng hắn mười ngón giao nhau, nói, “Gần đây ngươi có tâm sự sao?”
Tần Thiếu Vũ nghe vậy cũng hơi hơi sửng sốt một chút, “Sao lại nghĩ như vậy?”
“Cảm giác.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Lúc ở Tuyết Nguyên, ngươi đã bắt đầu trở nên có chút sa sút tinh thần, nhưng lúc đó tình huống nguy cấp cũng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ đã về tới Trường Bạch Sơn, còn tìm thấy bảo tàng, ngươi vẫn còn không vui.”
“Ai nói.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “Hôm nay tâm tình của ta vô cùng tốt.”
“Không cần ba hoa.” Thẩm Thiên Lăng mở tay hắn ra, “Nói thẳng ra, mưu kế của Hoàng Thượng không tệ, hơn nữa nếu đều đã đồng ý giúp hắn, tất nhiên phải giải quyết mọi chuyện càng nhanh càng tốt. Nếu đổi thành trước kia, theo ý ngươi sẽ không cự tuyệt mới phải.”
Tần Thiếu Vũ trầm mặc.
“Không thể nói cho ta biết sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Không muốn nói với ngươi.”
“Vậy là thật sự có chuyện.” Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, “Vì sao lại không muốn nói cho ta biết?”
“Không nghĩ nói với ngươi, là vì sợ ngươi lo lắng.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mặt y, “Nhưng bây giờ nếu ngươi đã cảm thấy không đúng, còn không nói cho ngươi, chỉ sợ sẽ càng khiến ngươi lo lắng.”
“Rất nghiêm trọng?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, trong lòng cũng trở nên khẩn trương.
Mấy ngày nay, kỳ thật y cũng loáng thoáng có dự cảm, dù sao hai người cũng đã thành thân hơn ba năm, đều vô cùng quen thuộc lẫn nhau, thần kinh có trì độn tới đâu cũng không thể không cảm nhận được. Hôm nay cũng chỉ là thừa dịp có không khí tốt, nên mới định hỏi thử xem, lại không ngờ hắn thế mà thoải mái thừa nhận.
“Không tính là nghiêm trọng, bằng không ta cũng đã sớm đến Nam Hải.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y, “Ta nói rồi thì không cho ngươi nóng nảy, ta còn ở chỗ này, thì đã nói lên tình huống còn có thể khống chế.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn gật đầu, “Ta không nóng nảy.”
“Gần đây ma tính của Xích Ảnh kiếm sống lại, ta có chút không áp chế nổi.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Ma tính sống lại?” Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ.
“Nó là yêu kiếm, tất nhiên sẽ có ma tính.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng tình trạng cũng không quá tồi tệ, chỉ cần cách xa nó một chút là được.”
“Khó trách gần đây ngươi luôn không dùng kiếm.” Thẩm Thiên Lăng lo lắng, “Thật sự không sao chứ?”
“Tất nhiên, tệ nhất cũng chỉ là đổi thanh bảo kiếm khác thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dùng lâu cuối cùng sẽ có cảm tình, không nỡ cũng là đương nhiên, chỉ là ta biết phân rõ nặng nhẹ, nếu nó muốn kéo ta nhập ma đạo, tất nhiên ta sẽ không lưu luyến thêm nữa.”
“Vậy thì tốt, về sau không cho dùng nữa!” Nghe được hai chữ “ma đạo”, Thẩm Thiên Lăng theo bản năng lập tức có chút kinh hồn táng đảm, “Đợi sau khi mọi chuyện chấm dứt, chúng ta mới đi tìm thanh kiếm khác!”
“Ừ.” Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Bảo kiếm trên giang hồ nhiều như vậy, nhất định có thể tìm được một thanh thuận tay.” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy hắn, “Cho dù có thuộc về môn phái khác cũng không sao, chúng ta đi cướp về cho ngươi!”
Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, “Đây không phải là lời người Thẩm gia nên nói.”
Thẩm tiểu thụ thầm lẩm bẩm, ta đã sớm không phải người của Thẩm gia rồi!
Cha ta cả sính lễ cũng thu rồi!
Mình hiện tại là con gả đi rồi!
“Cổ sắp bị ngươi niết đứt rồi.” Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười.
Thẩm Thiên Lăng buông tay ra, lại ghé vào lỗ tai hắn nói, “Về sau nếu lại có sự tình, ngươi đừng gạt ta.” Thành thân là lúc liền nói hảo, sở có chuyện đều phải cùng nhau đối mặt.
“Được.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ hắn bối, “Lần này là ta không tốt, lần sau sẽ không.”
“Chúng ta đi ăn chút gì đi.” Thẩm Thiên Lăng kéo hắn xuống giường, “Sau đó đi tìm đại ca, bàn bạc bước kế hoạch tiếp theo!”
Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà, trơ mắt nhìn phu nhân nhà mình kéo cung chủ ra cửa, đều cảm thấy rất là xúc động.
Bị lôi kéo đi tới đi lui gì đó, cung chủ quả thực chính là nàng dâu nhỏ.
Đã nói Truy Ảnh Cung sớm muộn gì cũng là của phu nhân mà.
Chúng ta vậy mà được theo một chủ tử sắc bén như thế.
Thật đáng kiêu ngạo.
Beta: Kaze
Mặc y phục xong tiểu dã nhân có chút không quen, tay cứ kéo góc áo, sau khi Thập Tam Nương thấy được nhất thời bùng phát bản năng người mẹ, cướp người khỏi ám vệ, thậm chí còn muốn giữ lại tự mình nuôi.
Diệp Cẩn đối với việc này cũng không có nhiều ý kiến, mấy ngày gần đây, hắn luôn bận sắc thuốc cho Tần Thiếu Vũ, gần như bận đến xoay vòng vòng, quả thật không có bao nhiêu thời gian chăm sóc tiểu hài tử.
“Gần đây ngươi bận lắm sao?” Trong khách phòng, Thẩm Thiên Lăng đang múc cơm cho Cục Bông, thấy hắn vào liền tò mò hỏi.
“Ừ.” Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “Đang bàn bước kế hoạch tiếp theo.”
“Thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Còn đang chờ tin tức từ kinh thành và Thất Tuyệt quốc.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu con hắn.
“Chíp!” Cục Bông kháng nghị một tiếng, lắc lư chạy qua bên kia trốn —— khi ăn cơm không được sờ!
Thật đáng lo, thật là phiền.
“Đây không phải kết quả bàn bạc của mấy ngày trước sao?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy buồn bực, “Sao qua lâu như vậy, mà vẫn là kết quả này.” Rốt cuộc vì sao mỗi ngày đều phải chạy ra bên ngoài.
Tần Thiếu Vũ ôm y đặt lên đùi mình.
“Chíp!” Cục Bông liều mạng vươn cổ, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của cha mẹ —— tốt xấu gì cũng buông chén trước đi chứ.
“Đã lâu không chạm vào ngươi.” Tần Thiếu Vũ kề trán mình vào trán y.
Thanh âm quá mức dụ hoặc, mắt Thẩm Thiên Lăng bắt đầu dâng hơi nước, vị thiếu hiệp này ngươi làm vậy là phạm quy.
Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, chậm rãi kề sát vào môi y.
Cục Bông hít sâu một hơi, “Đùng” một tiếng từ trên bàn nhảy lên, vọt thẳng vào cha mẹ nó.
Tần Thiếu Vũ đưa tay chụp rất chính xác.
“Chíp!” Cục Bông bi phẫn, cánh nhỏ vung lên đến vù vù xé gió —— đói!
Tần Thiếu Vũ ném nó vào ổ chăn, lại tiện tay chén bát đưa qua, sau đó mới ôm lấy thắt lưng Thẩm Thiên Lăng đi đến bên giường.
Cục Bông ghé vào bên chén, cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Cơm còn chưa có múc mà.
Sao lại có cha mẹ vô trách nhiệm vậy chứ.
Thật là vô cùng đau đớn.
“Đây là ban ngày.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
“Ban ngày thì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại, “Chúng ta cũng không phải chưa từng làm vào ban ngày.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cho dù có thì cũng không cần nói ra a!
Sau một lát, Diệp Cẩn sắp xong chén thuốc, định tới tìm Tần Thiếu Vũ, ai ngờ vừa tới cửa liền nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt liệm, nháy mắt dừng bước.
“Không được hôn chỗ đó!” Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
Diệp Cẩn dứt khoát xoay người trở về, cảm thấy có chút phất phơ trong gió.
Giữa ban ngày ban mặt trời đất sáng choang, vậy mà hai ngươi còn làm được sao.
“Không được hôn chỗ nào?” Tần Thiếu Vũ ở bên người y cười khẽ.
Thẩm Thiên Lăng nghiêng đầu, cự tuyệt tiếp tục nhìn hắn.
Biến thái a…
Mà vào lúc hai người triền miên, trạm gác ngầm của bộ tộc Liên Thành lại nhận được một tin tức, nói là hôm qua Đô đốc giám sát Đông Bắc – Vệ Dương dán cáo thị trong thành, đang tìm đoàn người Diệp Cẩn.
“Cáo thị?” Diệp Cẩn sửng sốt một chút, sao lại khoa trương như vậy.
“Là chủ ý của ta.” Thẩm Thiên Phong nói, “Bộ tộc Liên Thành luôn không tranh với đời, không muốn bị người ngoài quấy rầy, cho nên ta khi ta viết thư cho Hoàng thượng, vẫn chưa nói rõ vị trí của mọi người, chỉ nói nếu có chuyện muốn tìm, thì bảo Vệ Dương dán cáo thị.”
“Chủ ý quỷ quái gì vậy chứ.” Diệp Cẩn giận, “Tróc nã đào phạm mới dán cáo thị.”
Thẩm Thiên Phong cười nói, “Quả thật không phải biện pháp tốt gì, nhưng lại là cách duy nhất, không được chọn.”
“Đi thôi, vừa lúc thời gian còn sớm.” Diệp Cẩn nói, “Giơ roi thúc ngựa, trước trời tối còn có thể tới được.”
“Không cần nói với Thiếu Vũ và Lăng nhi sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Diệp Cẩn cứng người một chút, sau đó nói, “Hay là thôi đi.”
“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
Diệp Cẩn trắng trợn nói, “Bởi vì bọn họ đang làm chuyện cầm thú.”
Thẩm Thiên Phong: …
“Còn muốn đi gọi không?” Diệp Cẩn hỏi.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười nói, “Hắn còn có thương trong người.” Sao lại không biết tiết chế như vậy.
“Có thương tích thì sao.” Diệp Cẩn nói, “Dựa theo trình độ vô sỉ của họ Tần, thì cho dù có nằm bệt trên giường không thể động đậy, phỏng chừng cũng sẽ tâm tâm niệm niệm nghĩ đến việc này.” Đời này ngươi đừng nghĩ đạt đến trình độ này.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu, dẫn theo Diệp Cẩn ra khỏi Trường Bạch Sơn.
Lục Thông Ngọc trải qua mấy ngày này tĩnh dưỡng, đã béo lên như cũ, da lông đen sậm toàn thân tỏa sáng, hệt như loại gấm vóc thượng đẳng. Là một loài chiến mã, suốt ngày ở trong chuồn tất nhiên sẻ cảm thấy phiền chán, cho nên lần này vừa thấy được hai người, lập tức hưng phấn phát ra tiếng phì phì trong mũi, vui sướng chạy tới.
“Cuối cùng cũng bình phục lại.” Diệp Cẩn cười hì hì, đưa tay sửa lại bườm cho nó.
“Mỗi ngày ngươi đều bôi dược sắc thuốc cho nó, muốn không bình phục cũng khó.” Thẩm Thiên Phong mang theo y thả người lên ngựa, phóng thẳng về hướng rời núi.
Đạp Tuyết Bạch ở trong chuồn vươn cổ nhìn nửa ngày, cũng không thấy được chủ tử nhà mình, vì thế thất vọng thở dài.
Không dẫn mình ra ngoài cũng thôi đi, gần nhất cư nhiên ngay cả mặt cũng không thấy.
Thật là nhàm chán.
Càng ra xa Trường Bạch Sơn, gió tuyết càng lớn, nhưng sau khi trải qua cửu tử nhất sinh trong cực bắc Tuyết Nguyên, thì dù có là người hay là ngựa, cũng sẽ không đem việc này để vào mắt. Lục Thông Ngọc mở ra bốn vó phóng nhanh trên tuyết, gần như chỉ qua một lát, đã đưa hai người đến thành Tịch Mai.
“Tên cũng rất dễ nghe.” Nhìn ba chữ trên cửa thành, Diệp Cẩn nói, “Chỉ là không biết trong thành có hoa mai hay không.”
“Sớm đã không còn.” Lão binh trông cửa thành nghe được hai người nói chuyện, vì thế sáp miệng vào nói, “Từ lúc ta sinh ra đến bây giờ, chưa từng thấy được một đóa hoa mai trong thành.”
Diệp Cẩn nghe vậy khó hiểu, “Vậy sao lại gọi tên này?”
“Nghe nói thật lâu trước kia từng có.” Lão binh mở cửa thành, “Chỉ là không có ai tin.” Nơi băng tuyết ngập trời này, đừng nói là hoa mai, dù là thiết tùng ngàn năm, chỉ sợ cũng chịu nổi.
“Tiểu vương gia, Thẩm minh chủ!” Vệ Dương nhận được tin tức ngay lúc hai người vừa vào thành, vội vàng dẫn người ra đón tiếp, “Không tiếp đón từ xa, vẫn xin đừng trách cứ.”
“Vệ tướng quân khách khí.” Diệp Cẩn xoay người xuống ngựa, “Tìm chúng ta có chuyện?”
“Mời hai vị vào trong.” Vệ Dương nghiêng người nhường đường, sau đó nói, “Là sau khi Hoàng Thượng nhận được thư của Minh chủ, cảm thấy vô cùng lo lắng, cho nên mới phái hạ quan đến hỏi rõ ngọn ngành.”
Diệp Cẩn hừ hừ nói, “Cảm thấy vô cùng lo lắng, vậy sao không đích thân đến chứ?” Rõ ràng không có thành ý.
Vệ Dương nghe vậy rất xấu hổ. May là Thẩm Thiên Phong đúng lúc nói, “Gần đây sắp tới thi Đình mùa xuân, Hoàng Thượng tất nhiên không có cách phân thân.”
Diệp Cẩn nắm chặt nắm tay với hắn —— nói giúp người ngoài, ngươi đây là muốn hưu thư sao!
Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ lưng y, ý bảo không được lộn xộn.
Diệp Cẩn yên lặng trợn trắng mắt.
“Đại thiếu gia, Diệp cốc chủ.” Ám vệ được phái đi truyền tin cho Sở Uyên cũng đang ở tiền thính.
“Quay lại lúc nào?” Diệp Cẩn hỏi.
“Hôm qua.” Ám vệ nói, “Vốn đã định về, nhưng Vệ tướng quân nói nội trong hôm nay đại thiếu gia và Diệp cốc chủ sẽ tới, cho nên thuộc hạ ở đợi thêm một ngày.”
Diệp Cẩn nhìn Vệ Dương, nói, “Ngươi đoán cũng thật chuẩn a.”
“Hạ quan không dám, là suy đoán của Hoàng Thượng.” Vệ Dương nói, “Người nói chỉ cần dán cáo thị, thì tiểu vương gia và Thẩm minh chủ sẽ chạy đến trong vòng mười hai canh giờ.”
Diệp Cẩn: …
Sớm biết vậy tối nay mới đến.
Loại cảm giác bị người nhìn thấu thật không dễ chịu chút nào.
Kỳ thật lão tử cũng không vội lắm a!
“Vậy hiện tại Vệ tướng quân có thể nói rõ, lần này dán cáo thị, là đã xảy ra chuyện gì hay không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Vệ Dương nói, “Một là gần đây thời tiết trong cực Bắc Tuyết Nguyên rất khó lường, Hoàng Thượng lo cho tiểu vương gia, muốn hạ quan xác nhận xem có thật là không bị thương gì hay không.”
Diệp Cẩn: …
“Còn lý do thứ hai thì sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Vệ Dương gật đầu, “Có liên quan đến Thẩm công tử.”
Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày, “Lăng nhi đã từng giúp hắn một lần, giờ lại có chủ ý gì đây?”
“Phong thư này là Hoàng Thượng viết cho tiểu vương gia.” Hai tay Vệ Dương trình lên một phong thư, “Xin tiểu vương gia tự mình xem qua.”
Diệp Cẩn lấy phong thư, nhìn qua đúng thật là có dấu ấn Hoàng gia, sau khi mở ra vội nhìn lướt một lần, sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm hơn.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Lại muốn Lăng nhi giúp hắn.” Diệp Cẩn đưa phong thư qua.
Sau khi Thẩm Thiên Phong xem xong nội dung, nói, “Chỉ là diễn trò thôi mà, Lăng nhi sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
“Ngươi nói nghe nhẹ nhàng thật.” Rõ ràng Diệp Cẩn vẫn không muốn.
Thẩm Thiên Phong liếc mắt với Vệ Dương, ý bảo hắn và ám vệ ra ngoài trước. Đợi đến khi trong phòng yên tĩnh lại, mới nhẫn nại nói, “Ngươi cũng biết chuyện này kỳ thật cũng không khó, Lăng nhi cũng dư sức làm được, vì sao không muốn?”
“Nội lực của Thiếu Vũ xuất hiện vấn đề, lúc này theo lý nên tĩnh dưỡng cho tốt.” Diệp Cẩn nói, “Loại chuyện thượng vàng hạ cám này, cần gì phải phiền tới hắn.”
“Sau khi ra khỏi Trường Bạch Sơn, ta từng đề cập với Thiếu Vũ, bảo hắn nên bỏ lại chuyện ở đây, đến Nam Hải tìm Quỷ Thủ thần y.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Hắn nói thế nào?” Diệp Cẩn hỏi.
“Hắn nói cứ chờ thêm vài ngày.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu thuốc của ngươi không thể giúp hắn khôi phục, thì mới dẫn theo Lăng nhi đến Nam Hải.”
“Đồng ý sao?” Diệp Cẩn cũng có chút ngạc nhiên.
“Dựa theo tính tình của Thiếu Vũ, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không đồng ý.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dù chỉ đồng ý sẽ cân nhắc, nhưng đã nói rõ kỳ thật trong lòng hắn cũng biết tình trạng trước mắt của mình không ổn.”
“Vậy thì có liên quan gì tới Lăng nhi?” Diệp Cẩn vẫn không nghĩ ra.
“Lăng nhi là nửa cái mạng của Thiếu Vũ, Hoàng Thượng mượn một hai lần còn được, nếu mượn quá nhiều, khó bảo đảm sẽ không khiến hắn thấy phiền phức.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không chừng còn chủ động đi đến Nam Hải để tránh bị quấy rầy.”
Diệp Cẩn bật cười, “Không ngờ ngươi cũng có thể nghĩ ra chủ ý này.”
“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi lại.
Diệp Cẩn nói, “Dựa theo tình cách của ngươi, hẳn là nên dùng lời lẽ khuyên bảo mới đúng, chứ không phải ra ám chiêu bức người ta đi.”
“Nhưng có vài thời điểm, ám chiêu sẽ hữu dụng hơn nhiều.” Thẩm Thiên Phong nói, “Huống hồ lần này nếu là Lăng nhi ra mặt, một là vì Thiếu Vũ, hai cũng là vì chủ ý của Hoàng Thượng quả thật không tệ, nếu Chu Giác chết sống không chịu ra mặt, vậy thì chỉ có thể bức điên hắn, lúc bức đến mức hắn chịu không nổi, sẽ tự nhiên xuất hiện.”
“Cũng được.” Diệp Cẩn gật đầu, “Nếu ngươi cảm giác có lý, vậy thì thử cũng không sao.”
Sau khi bàn xong kế hoạch, hai người lại đi vòng vòng trên đường, mua chút thức ăn điểm tâm ngon mang về —— thành Tịch Mai có thể xem như là thành trì phồn hoa nhất ở biên cảnh, tính tình dân chúng cũng rất thuần phác, nhìn thấy hai người đều rất vui vẻ, ai nấy cũng tiện thể nhắn nhủ nhờ hỏi thăm Thẩm công tử dùm, thật là nhiệt tình.
“Sao Thẩm công tử không đến cùng?” Có chủ quán lớn gan hỏi.
Những người khác nghe thấy cũng tấp nập chụm lại, đúng vậy đúng vậy, tuy nói nhìn thấy Diệp cốc chủ cũng rất đáng để khoe, nhưng chúng ta vẫn vô cùng muốn gặp Thẩm công tử a, không biết bàn tay có mềm mại như trong truyền thuyết hay không, vòng eo lả lướt gì đó, hoàn toàn không muốn phun máu mũi a!
“Lăng nhi đang nghỉ ngơi trong phòng.” Diệp Cẩn nói, “Thân mình không khỏe.”
“Đang yên lành, sao lại không khỏe vậy?” Dân chúng đều rất lo lắng, “Đừng nói là bởi vì nơi này quá lạnh nha?” Đông lạnh hỏng cả đóa hoa màu trắng mảnh mai, nghe qua thật không thể tàn nhẫn hơn được nữa.
“… Đúng vậy đúng vậy.” Diệp Cẩn ứng phó lung tung.
Vì thế có dân chúng dâng trào cảm xúc, lập tức dựa vào quán nhỏ bật khóc —— tuy rằng tạm thời không có nước mắt, nhưng tốt xấu gì cũng làm đúng tư thế rồi, thanh âm cũng rất hợp, vừa thấy đã biết là fan não tàn tiêu chuẩn, rất giống thật.
“Đây rốt cuộc là cái thời tiết nghiệp chướng gì đây a… Cha mẹ ơi… Dám làm Thẩm công tử bị lạnh đến hỏng người a… Cha mẹ ơi…”
Diệp Cẩn bị chấn động, sao còn có nhịp điệu vậy chứ.
“Vị… tiểu ca này.” Diệp Cẩn bối rối nói, “Lăng nhi chỉ bị nhiễm phong hàn thôi.” Ngươi mau đứng lên đi.
“Thẩm công tử ơi… Thẩm công tử à… Thẩm công tử ới… Bị bệnh rồi a…” Khóc đến không thể dừng lại được.
Diệp Cẩn đành phải tiếp tục an ủi, “Sau khi ta trở về sẽ nói cho Lăng nhi biết lo lắng của người, để sau này hắn biết tự giữ thân thể cho tốt.”
Lời vừa nói ra, tiểu ca khóc thét lập tức đứng soạt lên, hai mắt tinh thần xán lán, “Nói thật sao?”
“… Tất nhiên, ngươi tên là gì?” Tâm tình Diệp Cẩn rất phức tạp, nhưng cũng không nói nhiều, đỡ phải có thêm con thiêu thân nhảy ra.
Nhưng hiển nhiên y đã xem nhẹ yêu thương cuồng nhiệt của dân chúng dành cho Thẩm Thiên Lăng, bởi vì trong nháy mắt lời vừa ra khỏi miệng, lập tức có thêm mười mấy dân chúng chạy vào trong sạp, có người không cướp được chỗ ngồi trong sạp, thậm chí còn trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất —— có thể được Diệp cốc chủ chuyển lòng quan tâm dùm, còn có thể để Thẩm công tử nghe được tên của mình, hoàn toàn chính là phúc lớn bằng trời biết không! Sau này nếu bị ác bá khi dễ, chỉ cần nói với hắn mình là người quen của Thẩm công tử, thì chắc chắn có thể đứng thẳng lưng, thật có lời mà!
“Nè!” Diệp Cẩn chấn kinh.
“Tạm biệt chư vị!” Thấy tình thế không ổn, Thẩm Thiên Phong ôm ngang lấy Diệp Cẩn, đạp lên giữa không trung, thoáng chốc đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Dân chúng đã chuẩn bị tốt để rơi lệ rất là thất vọng, chúng ta còn chưa có nói tên mà.
Cũng không biết khi nào Thẩm công tử mới vào thành nữa.
Chúng ta đều vô cùng muốn nhìn một cái đó.
“Quá khoa trương rồi nhỉ?” Đến tận khi về tới nơi ở, Diệp Cẩn vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
“Cũng không phải khoa trương.” Thẩm Thiên Phong nói, “Lúc trước vì dỗ Lăng nhi vui vẻ, Thiếu Vũ đã làm rất nhiều tiểu thoại bản hô mưa gọi gió bán đến Đông Bắc, hơn nữa trước đó vốn đã có lời đồn đãi, dân chúng tất nhiên sẽ xem hắn như thần tiên.”
Diệp Cẩn dở khóc dở cười, xoay người định đến nhà bếp sắc thuốc.
“Ta đi tìm Thiếu Vũ.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Ngươi xác định?” Diệp Cẩn hỏi.
“…” Thẩm minh chủ lúc này mới nhớ ra, hình như đệ đệ và đệ phu của hắn còn đang bận rộn, vì thế do dự dừng chân lại, “Chúng ta đã ra ngoài bao lâu?”
Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, nói, “Hơn ba canh giờ.”
Thẩm Thiên Phong nói, “Lâu như vậy, chắc cũng xong rồi ha?”
“Vậy thì chưa chắc.” Diệp Cẩn cười như không cười, “Không chừng thời gian người ta lâu thì sao.”
Không có nam nhân nào chịu bị nói là thời gian ngắn, bao gồm cả Thẩm minh chủ.
Vì thế sắc mặt cương cứng một hồi.
“Ta đi sắc thuốc.” Đầu sỏ gây nên thảnh thơi xoay người.
Thẩm Thiên Phong đuổi theo vài bước, từ phía sau ôm chặt lấy y.
“Làm cái gì đó?” Diệp Cẩn trêu chọc.
“Buổi tối để ngươi biết, rốt cuộc ta có lâu hay không.” Thẩm Thiên Phong siết chặt hai tay.
Diệp Cẩn chậc chậc, “Đường đường là Võ Lâm Minh chủ, lại nói cái lời không biết xấu hổ bậc này.”
“Ta —— ”
“Ngươi câm miệng.” Diệp cốc chủ vô tình cắt ngang, ngưỡng cằm đi vào nhà bếp.
Kỳ thật tim đập rất nhanh a.
Cho nên nói loại chuyện ngạo kiều này, thật là khiến người vô cùng sốt ruột a…
Mà ở bên kia, Thẩm Thiên Lăng đang chui vào trong chăn, liều mạng trốn mấy cái hôn của nam nhân mình.
“Ngươi cách xa ta một chút đi!” Lúc bị chọc cho xù lông, Thẩm tiểu thụ khàn giọng nói, hai mắt cũng hơi hồng hồng.
“Đứng lên trước đi.” Tần Thiếu Vũ kéo chăn xuống.
“Vì sao!” Thẩm Thiên Lăng càng bi phẫn, xx xong còn không cho ngủ, đang nằm mơ thì bị lay tỉnh, Hoàng Thế Nhân (*) năm đó cũng không độc ác như ngươi!
(*) Hoàng Thế Nhân: một nhân vật trong phim “Bạch Mao Nữ”, có thể nói là một cường hào ác bá thời điển hình của xã hội phong kiến.
“Ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp, không thì nửa đêm sẽ bị đói tỉnh.” Tần Thiếu Vũ ôm y ra.
Trên thân thể trắng nõn còn có dấu hôn, hai điểm trước ngực phấn nộn khả ái, bụng nhỏ mềm nhũn, nhìn xuống chút nữa cũng có một màn cảnh xuân. Thẩm tiểu thụ che tiểu Lăng khàn cổ kháng nghị, “Ngươi dám không cho ta mặc y phục!”
Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ nói, “Quên.” Tắm rửa xong lập tức nhét vào ổ chăn, sợ lạnh, thật sự đã quên.
Nhưng Thẩm Thiên Lăng hiển nhiên sẽ không tin, vì thế chụp cái gối bắt đầu hành hung nam nhân của y, Tần Thiếu Vũ lúc đầu còn ngoan ngoãn trốn, sau thì thật sự không chịu nổi cảnh heo con nhà mình trần trụi lúc ẩn lúc hiện nữa, vì thế đột nhiên đè lên giường, không thèm nói gì mà hôn xuống.
“A…” Thẩm Thiên Lăng liều mạng giãy dụa, đá loạn hai đùi, vô cùng có nguyên tắc và tiết tháo!
Nhưng nguyên tắc và tiết tháo ở trước trị số vũ lực chỉ là con số 0, Tần Thiếu Vũ chỉ dùng một tay đã dễ dàng chế phục hắn, còn nhân tiện gãi gãi cái eo đầy thịt.
“A! ! !” Thẩm Thiên Lăng hô lên.
Tần Thiếu Vũ cười khẽ, càng lúc càng khi dễ nhiều hơn.
Vì thế Thẩm Thiên Lăng cũng càng cười càng lớn, hoàn toàn không để ý đại ca y đã đứng ở ngoài cửa hóa đá.
Thật sự lâu tới giờ sao?
Thẩm đại thiếu đỡ trán, cảm thấy có chút choáng.
Đây rốt cuộc là tình hình gì.
“Được rồi, không lộn xộn nữa.” Tần Thiếu Vũ cầm hai tay y, lại hôn một cái xuống ngực.
Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực nói, “Rõ ràng là ngươi đang lộn xộn.” Còn nói đạo lý không.
“Giữ lại buổi tối rồi tiếp tục.” Tần Thiếu Vũ mặc y phục cho y.
“Không mặc.” Thẩm Thiên Lăng không chịu, “Dù sao ăn xong còn phải ngủ.”
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Thật sự xem mình là heo con?”
Thẩm tiểu thụ lẩm bẩm, chính là rất mệt a!
“Ta không muốn để người khác thấy ngươi.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y.
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Có ý gì?”
“Thiên Phong đang ở bên ngoài.” Tần Thiếu Vũ nói, “Phỏng chừng có việc tìm ngươi và ta.”
“Đại ca?” Thẩm Thiên Lăng giật mình mở to hai mắt, khẩn trương nói, “Đến đây lúc nào?”
Tần Thiếu Vũ nghĩ nghĩ, nói, “Ít nhất là nửa nén hương trước.”
Trên mặt Thẩm Thiên Lăng nhất thời từ hồng biến thành đen, từ đen biến thành trắng, muôn hồng nghìn tía, đủ mọi màu sắc.
Tần Thiếu Vũ theo khen ngợi, “Thật là đẹp mắt.”
“Đẹp cái đầu ngươi!” Thẩm tiểu thụ giận bóp cổ nam nhân y, “Đều tại ngươi, lưu manh! Khi không không cho ta mặc y phục!”
Tần Thiếu Vũ nhắc nhở, “Những câu ngươi đang nói, Thiên Phong cũng có thể nghe được.”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Khụ khụ.” Thẩm minh chủ ở bên ngoài ho khan.
Ánh mắt Tần Thiếu Vũ rất vô tội.
Thẩm Thiên Lăng tự hỏi một lát, dứt khoát thấp giọng nói, “Muốn diệt khẩu không? Khi về nếu mẫu thân hỏi tới, thì nói đại ca bị bọn buôn người bán rồi.” (Bọn nào mà bán được cao thủ xếp thứ 2 giang hồ vậy =]]~)
“Lăng nhi!” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Mau thu dọn đi, ta có chuyện quan trọng cần nói.”
Thẩm tiểu thụ khiếp sợ, “Vậy mà cũng có thể nghe được?” Ca y thật có tố chất nghe trộm.
Tần Thiếu Vũ bật cười, sau khi mặc y phục cho y, thì bước ra mở cửa.
Thẩm tiểu thụ ngồi trên giường, dùng ánh mắt vô cùng thuần khiết nhìn ca ca mình —— vừa rồi chúng ta thật sự chưa làm gì hết, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.
“Ban ngày ban mặt, vậy mà cũng lộn xộn.” Thẩm Thiên Phong gõ gõ đầu y.
Thẩm Thiên Lăng ăn đau nhíu mày, phản bác nói, “Chúng ta chỉ đơn thuần là ngủ thôi.”
Thẩm Thiên Phong bị y làm tức đến cười.
“Ngươi không thể không tin.” Thẩm Thiên Lăng nhấn mạnh, “Đây chính là thời khắc mấu chốt để thử thách tình huynh đệ, ngươi không tin ta sẽ đi méc mẫu thân.”
“Biết ngay sẽ lải nhải với ta mà.” Thẩm Thiên Phong kéo lại áo cho y, che lại hôn ngân trước ngực.
Tuy rằng Thẩm Thiên Lăng đã quen da mặt dày trước mặt ca ca mình, nhưng lần này cũng vẫn có chút ngượng ngùng, lỗ tai đỏ ửng. Vì thế cơ trí lảng sang chuyện khác nói, “Tìm chúng ta có chuyện gì?”
“Ám vệ phái đến Hoàng cung đã trở lại.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Thật không?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì, “Hoàng Thượng nói sao?”
Thẩm Thiên Phong nhìn Tần Thiếu Vũ, nói, “Hoàng Thượng muốn Lăng nhi giúp đỡ.”
“Lại là ta?” Thẩm Thiên Lăng 囧囧.
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ quả nhiên không dễ nhìn, “Có ý gì?”
“Sở Uyên viết thư cho Tiểu Cẩn, xem rồi ngươi sẽ hiểu.” Thẩm Thiên Phong đem thư đưa cho hắn.
Tần Thiếu Vũ nhìn qua hoàn toàn không có ý cầm lấy.
“Nhìn một cái đi, cho dù không vì Hoàng Thượng, cũng phải nể mặt Diệp đại ca.” Biết rõ tính tình của nam nhân mình, Thẩm Thiên Lăng ở một bên khuyên nhủ.
Nể mặt heo con nhà mình, Tần Thiếu Vũ cầm lấy phong thứ, mở ra vội vàng nhìn hai cái.
“Cho ta xem chút đi.” Thẩm Thiên Lăng đưa tay.
“Không có gì để xem đâu.” Tần Thiếu Vũ đặt phong thư lên bàn.
Thẩm Thiên Lăng kiên trì, “Mau đưa cho ta!”
Tần Thiếu Vũ vẫn không chịu nhúc nhích.
Vì thế Thẩm tiểu thụ bắt đầu bọc chăn nỗ lực nói, “Cho ta cho ta cho ta cho ta cho ta cho ta cho ta cho ta…” Lặp lại có thể hơn mười lần.
Đầu Thẩm Thiên Phong càng choáng.
“A nha.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Cắn trúng lưỡi.”
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm tiểu thụ đưa tay.
Tần Thiếu Vũ thỏa hiệp, đành phải đưa phong thư cho y.
Thẩm Thiên Phong có chút buồn cười, tính tình hai người này tuy một cứng một mềm, ở cùng một chỗ lại vô cùng phù hợp.
“Rất tốt nha, vì sao không đồng ý?” Sau khi xem xong thư, Thẩm Thiên Lăng nói, “Lại không có gì nguy hiểm, còn có thể ra ngoài vào thành chơi.”
“Đúng là không nguy hiểm.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa hai má y, “Chỉ là không muốn để ngươi bị lợi dụng hết lần này tới lần khác.”
“Diễn trò thôi mà, cũng không phải chuyện lớn gì.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hơn nữa mỗi lần làm loại chuyện này, ta cũng rất vui vẻ.”
Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ.
“Ngươi để ta đi đi.” Thẩm tiểu thụ thi triển việc bán manh vô sỉ, ánh mắt sáng long lanh.
Thẩm Thiên Phong bắt đầu suy xét mình có nên tránh đi không.
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười.
“Vị thiếu hiệp này.” Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ thở dài, “Được rồi.”
“Yeah!” Thẩm tiểu thụ hoan hô.
“Ta đi tìm Tiểu Cẩn, đợi Lăng nhi ăn cơm xong, chúng ta mới bàn bước tiếp theo.” Thấy hắn đồng ý, Thẩm Thiên Phong cũng không quấy rầy hai người nữa, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Thiên Lăng ngồi chồm hỗm trên giường, ân cần giúp nam nhân mình bóp bả vai, hơn nữa dùng mấy từ ngữ vô sỉ như “anh tuấn tiêu sái” mà khen ngợi một phen, thậm chí còn dùng đến loại câu từ như “Đẹp trai nhất giang hồ” nữa.
“Đừng có lộn xộn.” Tần Thiếu Vũ kéo y vào lòng mình, buồn cười nói, “Chuyện đáp ứng rồi, ta cũng sẽ không đổi ý.”
“Ta không phải sợ ngươi đổi ý.” Thẩm Thiên Lăng dựa vào trước ngực hắn, đổi một tư thế thoải mái, nhìn hắn không chớp mắt.
“Nhìn ta làm gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng nói, “Đẹp.”
Tần Thiếu Vũ cười, “Lăng nhi mới đẹp.”
Thẩm Thiên Lăng cùng hắn mười ngón giao nhau, nói, “Gần đây ngươi có tâm sự sao?”
Tần Thiếu Vũ nghe vậy cũng hơi hơi sửng sốt một chút, “Sao lại nghĩ như vậy?”
“Cảm giác.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Lúc ở Tuyết Nguyên, ngươi đã bắt đầu trở nên có chút sa sút tinh thần, nhưng lúc đó tình huống nguy cấp cũng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ đã về tới Trường Bạch Sơn, còn tìm thấy bảo tàng, ngươi vẫn còn không vui.”
“Ai nói.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “Hôm nay tâm tình của ta vô cùng tốt.”
“Không cần ba hoa.” Thẩm Thiên Lăng mở tay hắn ra, “Nói thẳng ra, mưu kế của Hoàng Thượng không tệ, hơn nữa nếu đều đã đồng ý giúp hắn, tất nhiên phải giải quyết mọi chuyện càng nhanh càng tốt. Nếu đổi thành trước kia, theo ý ngươi sẽ không cự tuyệt mới phải.”
Tần Thiếu Vũ trầm mặc.
“Không thể nói cho ta biết sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Không muốn nói với ngươi.”
“Vậy là thật sự có chuyện.” Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, “Vì sao lại không muốn nói cho ta biết?”
“Không nghĩ nói với ngươi, là vì sợ ngươi lo lắng.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mặt y, “Nhưng bây giờ nếu ngươi đã cảm thấy không đúng, còn không nói cho ngươi, chỉ sợ sẽ càng khiến ngươi lo lắng.”
“Rất nghiêm trọng?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, trong lòng cũng trở nên khẩn trương.
Mấy ngày nay, kỳ thật y cũng loáng thoáng có dự cảm, dù sao hai người cũng đã thành thân hơn ba năm, đều vô cùng quen thuộc lẫn nhau, thần kinh có trì độn tới đâu cũng không thể không cảm nhận được. Hôm nay cũng chỉ là thừa dịp có không khí tốt, nên mới định hỏi thử xem, lại không ngờ hắn thế mà thoải mái thừa nhận.
“Không tính là nghiêm trọng, bằng không ta cũng đã sớm đến Nam Hải.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y, “Ta nói rồi thì không cho ngươi nóng nảy, ta còn ở chỗ này, thì đã nói lên tình huống còn có thể khống chế.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn gật đầu, “Ta không nóng nảy.”
“Gần đây ma tính của Xích Ảnh kiếm sống lại, ta có chút không áp chế nổi.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Ma tính sống lại?” Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ.
“Nó là yêu kiếm, tất nhiên sẽ có ma tính.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng tình trạng cũng không quá tồi tệ, chỉ cần cách xa nó một chút là được.”
“Khó trách gần đây ngươi luôn không dùng kiếm.” Thẩm Thiên Lăng lo lắng, “Thật sự không sao chứ?”
“Tất nhiên, tệ nhất cũng chỉ là đổi thanh bảo kiếm khác thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dùng lâu cuối cùng sẽ có cảm tình, không nỡ cũng là đương nhiên, chỉ là ta biết phân rõ nặng nhẹ, nếu nó muốn kéo ta nhập ma đạo, tất nhiên ta sẽ không lưu luyến thêm nữa.”
“Vậy thì tốt, về sau không cho dùng nữa!” Nghe được hai chữ “ma đạo”, Thẩm Thiên Lăng theo bản năng lập tức có chút kinh hồn táng đảm, “Đợi sau khi mọi chuyện chấm dứt, chúng ta mới đi tìm thanh kiếm khác!”
“Ừ.” Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Bảo kiếm trên giang hồ nhiều như vậy, nhất định có thể tìm được một thanh thuận tay.” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy hắn, “Cho dù có thuộc về môn phái khác cũng không sao, chúng ta đi cướp về cho ngươi!”
Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, “Đây không phải là lời người Thẩm gia nên nói.”
Thẩm tiểu thụ thầm lẩm bẩm, ta đã sớm không phải người của Thẩm gia rồi!
Cha ta cả sính lễ cũng thu rồi!
Mình hiện tại là con gả đi rồi!
“Cổ sắp bị ngươi niết đứt rồi.” Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười.
Thẩm Thiên Lăng buông tay ra, lại ghé vào lỗ tai hắn nói, “Về sau nếu lại có sự tình, ngươi đừng gạt ta.” Thành thân là lúc liền nói hảo, sở có chuyện đều phải cùng nhau đối mặt.
“Được.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ hắn bối, “Lần này là ta không tốt, lần sau sẽ không.”
“Chúng ta đi ăn chút gì đi.” Thẩm Thiên Lăng kéo hắn xuống giường, “Sau đó đi tìm đại ca, bàn bạc bước kế hoạch tiếp theo!”
Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà, trơ mắt nhìn phu nhân nhà mình kéo cung chủ ra cửa, đều cảm thấy rất là xúc động.
Bị lôi kéo đi tới đi lui gì đó, cung chủ quả thực chính là nàng dâu nhỏ.
Đã nói Truy Ảnh Cung sớm muộn gì cũng là của phu nhân mà.
Chúng ta vậy mà được theo một chủ tử sắc bén như thế.
Thật đáng kiêu ngạo.
/212
|