Edit & Beta: Spum-chan
“Chíp.” Cục Bông bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức, vì thế mơ màng mở mắt ra nhìn, sau đó lại nằm úp ngủ tiếp. Thẩm Thiên Phong nhìn con thỏ nhỏ, cười nói, “Ta biết ngươi sẽ chữa khỏi cho nó mà.”
Diệp Cẩn từ trong ngăn tủ lấy ra quần áo mới, lại bảo ám vệ đun nước ấm mang vào, “Tắm rửa đàng hoàng rồi ngủ một giấc đi, chuyện lớn tới đâu ngày mai hẵng nói.”
“Thật ra cũng không có chuyện gì lớn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mấy ngày này Lý Anh và đám đạo sĩ kia trừ gấp rút lên đường thì chính là gấp rút lên đường, trên đường không thấy liên hệ với ai cả.”
“Nơi này là thành trấn cách Tuyết Nguyên gần nhất, chắc hắn muốn chờ tin của Chu Giác.” Diệp Cẩn bỏ thêm tinh dầu an thần vào trong nước, lại cởi quần áo giúp hắn, “Được rồi, đừng nói tới hắn nữa.”
Nước ấm mang theo hương hoa thản nhiên, sau khi tràn qua đầu vai, Thẩm Thiên Phong thoải mái thở dài một hơi, cảm thấy mệt mỏi mấy ngày liền đã giảm đi không ít.
Diệp Cẩn ngồi trên băng ghế, xoa bóp vai lưng cho hắn, hơi nước nhàn nhạt vờn quanh, hình ảnh im lặng mà dịu dàng.
Thẩm Thiên Phong nắm tay y, kề vào bên miệng hôn hôn.
“Đừng lộn xộn.” Diệp Cẩn rút tay về, “Nước sắp lạnh rồi.”
“Thiếu Vũ nói suốt cả đường đi ngươi đều lo lắng cho ta.” Thẩm Thiên Phong nhìn y.
“Ta không có.” Diệp Cẩn dứt khoát lắc đầu, “Vừa rồi ta còn đang nghĩ, thật là không thể tha thứ, còn định đạp ngươi ra ngoài nữa kìa.”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, người này, rốt cuộc tới khi nào mới không khẩu thị tâm phi một lần a.
Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Thiên Phong lại cạo sạch hồ tra rồi mới xốc chăn lên giường. Diệp Cẩn nhìn vết máu nhỏ trên cằm hắn, nhíu mày nói, “Sao nhất quyết phải cạo lúc này chứ, tối lửa tắt đèn không thấy rõ gì hết, may là không nghiêm trọng.”
“Không được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Sợ đâm trúng ngươi.”
Diệp Cẩn bình tĩnh nói, “Hồ tra mọc trên mặt ngươi, có liên quan gì tới ta.” Cũng đâu có cần phải hôn một cái.
Thẩm Thiên Phong cười khẽ, xoay người đè y xuống, “Tất nhiên có liên quan đến ngươi rồi.”
“Đã mấy ngày không ngủ mà còn có hưng trí này sao.” Diệp Cẩn đè hắn lại, ra lệnh, “Nhắm mắt.”
Thẩm Thiên Phong nhắm mắt lại, trên mặt có chút ý cười.
Diệp Cẩn nghiêng qua, hôn nhẹ lên khóe môi hắn, sau đó trước khi Thẩm Thiên Phong kịp mở mắt đã hung hãn nói, “Lo ngủ đi!” Bằng không ông đây hưu ngươi!
Mặt đỏ tai hồng, không dám nhìn thẳng.
Ý cười của Thẩm Thiên Phong càng sâu, ôm người vào trong lòng.
Vị thuốc quen thuộc nhàn nhạt phiêu đãng, thuần khiết lại khiến người an lòng.
Mà tại Thất Tuyệt quốc xa ngoài ngàn dặm, trong Hoàng cung vẫn đông nghẹt đầu người, bởi vì ngày hôm sau chính là lễ cầu mưa, đối với Thất Tuyệt quốc ở sâu trong đại mạc mà nói, thịnh điển cầu mưa mỗi năm một lần này, kỳ thật còn quan trọng hơn ăn tết.
“Náo nhiệt vậy sao.” Hoàng Đại Tiên đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy xa xa là một hàng ánh đuốc đỏ rực.
“Có phải khiến ngươi không ngủ được không?” Mộ Hàn Dạ thân thiết hỏi.
“Tất nhiên không phải.” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn, “Ta cũng đâu phải Thuận Phong Nhĩ.” Cách mấy sân lớn còn nghe được tiếng ồn.
“Cũng chưa chắc.” Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Ai bảo A Hoàng là tiểu yêu tinh mẫn cảm.”
Hoàng Đại Tiên nghẹn họng nhìn hắn, xoay người muốn nghỉ ngơi, lại bị Mộ Hàn Dạ ôm lấy từ phía sau.
“Lại muốn làm cái gì?” Hoàng Đại Tiên nói, “Muộn lắm rồi.”
“Dù sao cũng không buồn ngủ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không thì mang ngươi đi ra ngoài hít thở không khí?”
“Hiện tại?” Hoàng Đại Tiên hỏi, “Phải đi đâu hít thở không khí.”
“Đi rồi biết.” Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng long lanh.
Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Ta không đi.”
“A Hoàng…” Mộ Hàn Dạ tràn ngập chờ mong.
Hoàng Đại Tiên đau đầu, “Ngày mai ngươi còn phải chủ trì đại điển.”
“Ta biết.” Mộ Hàn Dạ gật đầu.
Hoàng Đại Tiên tiếp tục nói, “Phải dậy rất sớm.”
Mộ Hàn Dạ ra sức gật đầu.
Hoàng Đại Tiên: …
Vậy sao ngươi còn đứng đây không chịu đi ngủ?
Nhưng Thất Tuyệt Vương rất là cố chấp.
Sau khi giằng co hồi lâu, tất nhiên là Hoàng Đại Tiên lại thỏa hiệp.
Gần như là ngay lập tức.
Cho nên nửa đêm, hai người đi loanh quanh lòng vòng trong Hoàng cung, cuối cùng đi lên một tòa lầu gỗ hai tầng. Bốn phía không có vách tường, chỉ dùng lụa mỏng che lại.
Tuy thời tiết trong đại mạc rất nóng bức, nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lại rất lớn. Hoàng Đại Tiên run rẩy, có hơi lạnh.
“Đêm nay chúng ta ngủ ở đây đi.” Mộ Hàn Dạ bừng bừng hưng trí nói, “Còn có thể ngắm sao.”
Dải ngân hà nơi chân trời sáng lấp lánh, giống như một đoạn vải bạc quấn quanh bầu trời đêm. Đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn bốn bề trống không của lầu ngắm cảnh, Hoàng Đại Tiên rối rắm nói, “Chẳng lẽ ngươi không thấy… lạnh sao?”
“Không lạnh đâu.” Mộ Hàn Dạ ngồi ở bên giường, “Giường là noãn ngọc, không tin A Hoàng lại đây thử đi.”
Hoàng Đại Tiên tức ngực, đi qua đưa tay sờ thử, trong ổ chăn đúng là rất ấm.
Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng ngời, trên mặt tràn ngập ý tứ “Ngươi xem bổn vương đâu có lừa ngươi”.
Hoàng Đại Tiên đành cởi giày và áo ngoài, nằm song song trên giường noãn ngọc với hắn.
Mộ Hàn Dạ cảm khái, “Phong cảnh thật đẹp.”
Hoàng Đại Tiên phụ họa, “Ừ.”
Sau một lúc lâu, Mộ Hàn Dạ kéo chăn, che đầu Hoàng Đại Tiên lại.
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ giải thích, “Gió quá lớn, không thì sẽ cảm lạnh.”
Hoàng Đại Tiên đã không biết mình nên khóc hay nên cười.
Không chịu ở tẩm cung nghỉ ngơi đàng hoàng, thế nào cũng đòi chạy tới đây hứng gió, đời này cũng chưa từng ngủ kiểu kỳ lạ thế này. Toàn thân nóng đến chạy mồ hôi, mặt lại bị gió thổi lạnh ngắt.
Thật khổ sở…
Mộ Hàn Dạ chỉ phải ôm hắn về.
May là hạ nhân trong cung đều đã quá quen với cảnh tượng này, cho nên cũng không lấy làm kỳ quái.
Dây dưa như vậy, trời cũng đã sắp sáng. Mộ Hàn Dạ nhét hắn vào ổ chăn, “Ngủ đi.”
“Ngươi thì sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Trời sắp sáng rồi, ta ngồi một chút sẽ đi.” Mộ Hàn Dạ đắp chăn lại cho hắn.
“Ta cũng không buồn ngủ.” Hoàng Đại Tiên tựa vào đầu giường, “Hình như gần đây ngươi rất bận rộn, trong triều có nhiều chuyện lắm sao?”
“Ừ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta có hỏi Chu Sa cô nương, nàng nói thân thể ngươi đã điều dưỡng tốt rồi, chỉ cần uống thuốc đúng hạn, trong thời gian ngắn sẽ không có gì nguy hiểm.”
“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.” Hoàng Đại Tiên nói, “Gần đây trong triều bận rộn lắm sao?”
“Ta đang trả lời vấn đề của ngươi mà.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Nếu thân thể của ngươi đã tốt lên, vậy chúng ta lập tức khởi hành đến Đông Bắc. Trước khi đi, tất nhiên ta phải sắp xếp hết mọi chuyện trong triều, cho nên mới bận hơn một chút.”
Hoàng Đại Tiên sửng sốt, “Phải đến Đông Bắc sao?”
“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ hôn nhẹ lên tay hắn, “Trước đây đã hứa rồi, phải thay ngươi tự tay đâm chết kẻ thù.”
“… Không cần thiết.” Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Chu Giác làm hết chuyện táng tận thiên lương, cho dù không có chúng ta, người muốn mạng hắn cũng nhiều như sóng trên sông, nhất định sẽ khó thoát khỏi cái chết. Nếu ngươi không muốn vào giúp vui, thì chúng ta đừng đi.”
“Không được.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chuyện đã hứa với ngươi, ta nhất định phải làm được. Hơn nữa lúc này La Sát quốc nguyên khí đại thương, các bộ lạc gần đây cũng không có gì uy hiếp, ở lại Thất Tuyệt quốc cũng không có gì để làm, không bằng ra ngoài giải sầu một chút.”
“Thật sao?” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn, “Ta không muốn miễn cưỡng ngươi.”
“Vậy ngươi muốn ta thế nào?” Mộ Hàn Dạ nắm bắt cơ hội hỏi.
Hoàng Đại Tiên không hề nghĩ ngợi, nói, “Ta muốn ngươi tùy tâm sở dục, chỉ làm những chuyện muốn làm.”
Mộ Hàn Dạ lập tức sáng mắt.
Hoàng Đại Tiên sửng sốt tự biết lỡ lời, vội vàng giải thích, “Ý của ta là… chuyện triều đình!” Không phải chỉ chuyện giường chiếu đâu!
“Không sao không sao, giống nhau hết mà.” Mộ Hàn Dạ cưỡi trên người hắn.
Hoàng Đại Tiên rất muốn cắn lưỡi tự sát, rốt cuộc hai chuyện này có gì giống nhau? !
Mộ Hàn Dạ đắc chí nói, “Nhìn từ góc độ của A Hoàng, có phải bổn vương cao lớn lắm không?”
Hoàng Đại Tiên hộc máu, ngươi ngồi trên người người khác, còn không biết xấu hổ hỏi những lời này sao!
Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Bổn vương vừa mới học được một cách thoát y rất duyên dáng.”
Hoàng Đại Tiên nghẹn họng nhìn trân trối, “Ngươi học được thứ này từ đâu?”
Mộ Hàn Dạ lý lẽ hùng hồn nói, “Trong sách.”
Hoàng Đại Tiên choáng đầu, rốt cuộc tên này đã xem sách đồi trụy gì suốt cả ngày a.
Mộ Hàn Dạ hỏi, “A Hoàng muốn xem không?”
Hoàng Đại Tiên dứt khoát lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ chưa từ bỏ ý định, “Nhưng bổn vương rất muốn biểu diễn.”
Hoàng Đại Tiên cắn răng, “Ta lập tức đuổi ngươi ra ngoài!”
Mộ Hàn Dạ: …
Dữ quá đi.
Tuy rất bất đắc dĩ, nhưng ngẫm lại quả thật đã lâu hai người không thân thiết với nhau. Lúc trước là vì mình bị bệnh nằm trên giường, sau đó khi thân thể mình tốt hơn một chút, hắn lại bắt đầu bận rộn triều chính, ngày thường nhiều nhất chỉ hôn một cái, giờ bị hắn trêu chọc, cũng thật có chút động tình.
Vì thế Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lại, phối hợp để hắn cởi y phục của mình.
Mộ Hàn Dạ khen ngợi, “A Hoàng trắng quá.”
Hoàng Đại Tiên xem như không nghe thấy.
Mộ Hàn Dạ tiếc nuối, “Bổn vương lại không trắng bằng.”
Hoàng Đại Tiên siết chặt đệm giường, vì sao ngươi phải theo đuổi cái thứ gọi là “trắng” này hả!
Mộ Hàn Dạ lầm bầm lầu bầu, “Không thì đồ án đã rõ hơn rồi.”
Hoàng Đại Tiên rốt cục mở to mắt, “Đồ án gì?”
Mộ Hàn Dạ bừng bừng hưng trí nói, “Bổn vương định xăm mặt A Hoàng lên người.”
Hoàng Đại Tiên ngây người, “Hả?”
Mộ Hàn Dạ chỉ từ bả vai đến bụng, “Xăm lớn vầy nè! Ta đã tìm được thầy luôn rồi, chính là cái người cắm đầy lông gà trên đầu ngươi thấy hôm nay đó, hắn là thầy xăm hình nổi tiếng nhất Tây vực.”
Hoàng Đại Tiên lại bị chấn động, “Mặt của ta?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Hoặc là toàn thân, A Hoàng thích cái nào?”
Cái nào ta cũng không thích! Hoàng Đại Tiên hoảng hốt, “Ngươi dám!”
Mộ Hàn Dạ lập tức ủ rũ, “Ta còn tưởng A Hoàng sẽ cảm động.”
“Đang yên đang lành, sao lại phải hủy hoại thân thể chứ.” Hoàng Đại Tiên cả giận nói, “Ngươi dám động đến thử xem!”
Mộ Hàn Dạ ngồi trên giường, “A Hoàng càng ngày càng mạnh mẽ.”
Đó là bởi vì ngươi rất quá đáng! Hoàng Đại Tiên thiết nghĩ nếu hắn thật sự xăm mặt mình lên người, vậy sau này lúc hai người thân thiết, mình không chỉ phải nhìn mặt hắn mà còn phải nhìn luôn cả mặt mình trên người hắn, bỗng chốc liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, rất muốn xỉu quách đi cho rồi.
“Vậy thì không xăm.” Mộ Hàn Dạ thỏa hiệp, “Nhưng A Hoàng phải hôn ta một cái.”
Hoàng Đại Tiên lập tức hôn hắn, trên thực tế chỉ cần hắn có thể thu hồi loại suy nghĩ kỳ quái này, đừng nói là hôn, cho dù chuyện quá đáng hơn cũng được.
Mộ Hàn Dạ rất vừa lòng, ôm hắn liếm cắn hết nửa ngày, sau đó lại nói, “Không thì đêm nay A Hoàng tự mình động đi?”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ dè dặt nhìn chằm chắm hắn.
Hoàng Đại Tiên cắn răng liều mạng, “Được!”
Mộ Hàn Dạ lập tức nằm thẳng.
Hoàng Đại Tiên hít sâu một hơi, chống người ngồi khóa lên người hắn.
Mộ Hàn Dạ thầm oán, “Vẻ mặt của A Hoàng chẳng có chút vui thích nào cả.”
Hoàng Đại Tiên rất muốn đập đầu hắn, có ăn đã không tệ rồi, còn bày đặt đòi hỏi!
Vì phòng ngừa hắn lại lải nhải, Hoàng Đại Tiên dứt khoát kéo chăn qua, che kín đầu.
Sau một lát, Mộ Hàn Dạ buồn bực nói, “Vì sao A Hoàng không cởi áo giúp bổn vương?”
Hoàng Đại Tiên lại đè thêm cái đệm lên đầu hắn.
Mộ Hàn Dạ khó thở.
Yêu hậu ngoan độc gì đó, đúng là vừa dữ vừa nóng bỏng a…
Đương nhiên, hung tàn nóng bỏng thì hung tàn nóng bỏng, nhưng một đêm này vẫn rất thực cốt tiêu hồn. Thế cho nên sau khi xong việc, lúc Mộ Hàn Dạ rời giường mặc quần áo, bước chân lại có chút vô lực.
Hoàng Đại Tiên xích lỏa rúc trong ổ chăn, hai má ửng hồng, nghiêng người nhìn hắn.
Mộ Hàn Dạ chống bàn, sau đó quay đầu nói, “A Hoàng đúng là tiểu yêu tinh cơ khát, sắp hút khô bổn vương luôn rồi.”
Cơ! Khát? !
Hoàng Đại Tiên gần như bốc lửa luôn rồi, rốt cuộc là tên nào quấn lấy mình không chịu buông?
Thất Tuyệt Vương giả yếu đuối đến nghiện, ngay cả lúc mặc quần áo cũng cực kỳ chậm chạp.
Hoàng Đại Tiên một là mặc kệ hắn, hai là cũng vì quá mệt mỏi, cho nên dứt khoát xoay người dựa vào tường ngủ, nhắm mắt làm ngơ.
Một đêm chưa ngủ, lại bị hắn ép buộc như thế. Một giấc này Hoàng Đại Tiên ngủ rất ngon, thức dậy đã là giữa trưa, nội thị đi vào thông truyền, nói là Vương Thượng còn đang ở quảng trường tổ chức đại điển, bảo Quốc sư dùng cơm trưa trước không cần chờ.
“Nấu bát cháo thêm chút đồ lót dạ là được.” Biết hôm nay trong cung phải chuẩn bị nhiều thức ăn, Hoàng Đại Tiên cũng không muốn làm phiền Ngự Thiện Phòng. Nội thị lĩnh mệnh rời đi, sau khi Hoàng Đại Tiên rửa mặt xong, liền định đi ra ngoài hít thở không khí, không ngờ đúng lúc gặp được một đám người từ Ngự Hoa viên đi qua, dẫn đầu là một người cắm đầy lông gà trên đầu, sau khi thấy Hoàng Đại Tiên thì cung kính hành lễ, “Tham kiến Quốc sư.”
“Không cần khách khí.” Hoàng Đại Tiên khách sáo, “Đại sư định đi đâu?”
Người nọ cười nói, “Đến tẩm cung Thái hậu.”
Hoàng Đại Tiên giật mình, “Thái Hậu cũng muốn xăm hình?”
Người nọ nghe vậy trầm mặc một lát, sau đó nói, “Quốc sư nói đùa, ta là pháp sư cầu mưa, không biết xăm hình.”
Hoàng Đại Tiên: …
Đáng giận!
“Quốc sư?” Thấy biểu tình của hắn có chút ngượng ngùng, người nọ lại giảng hòa nói, “Nếu Quốc sư muốn xăm hình, ta cũng có thể tìm vài thầy đến đây.”
Hoàng Đại Tiên vô lực khoát tay, “Pháp sư chê cười, là ta nhận lầm người, xin cứ tự nhiên.”
Người nọ cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dẫn đệ tử rời đi —— ai cũng biết Hoàng Đại Tiên mang danh làm Quốc sư, trên thực tế lại là Vương hậu Thất Tuyệt quốc, Mộ Hàn Dạ có tiếng ngoan trắc, ai cũng không muốn khi không lại đi trêu chọc đến hắn.
Chuyện đời luôn có ngoại lệ, lần này cũng vậy, có đôi khi ngươi không muốn kiếm chuyện, chuyện lại tự mình chạy tới tìm ngươi. Ngay lúc Hoàng Đại Tiên lướt nhìn đám pháp sư kia, một đệ tử trong đó đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên, rút ra một thanh chủy thủ từ trong tay áo đâm tới. Hoàng Đại Tiên thầm biết không ổn, còn chưa tới kịp lắc mình né tránh, một bóng dáng minh hoàng đã từ trên trời giáng xuống, một chưởng đánh đệ tử kia văng vào gốc cây.
Chuyện đột ngột xảy ra, người xung quanh đều ngây ngốc. Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, chỉ thấy Mộ Hàn Dạ đang đứng trước mặt Hoàng Đại Tiên, sắc mặt lạnh lùng nhìn mọi người.
“Vương Thượng.” Pháp sư cầu mưa hoảng sợ, dẫn theo những đệ tử khác ào ào quỳ xuống, vội vàng nói, “Ta thật sự không biết gì cả.”
Mấy ảnh vệ đi đến kéo đệ tử kia lại đây, đưa tay sờ soạng sau tai hắn, quả nhiên liền kéo được một tấm mặt nạ hoàn chỉnh xuống.
“Là ngươi?” Sắc mặt Hoàng Đại Tiên trắng nhợt.
“Biết sao?” Mộ Hàn Dạ dịu dàng hỏi hắn.
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên gật đầu, do dự một chút, nói, “Người của Chu Giác.”
Sắc mặt Mộ Hàn Dạ chợt âm trầm.
Thích khách kia trúng một chưởng của Mộ Hàn Dạ, đã sớm là thở ra nhiều hít vào ít, nói cũng nói không nên lời, đừng nói chi đến thẩm vấn, vì thế ảnh vệ chỉ đành đưa hắn vào đại lao trước, chờ khỏi một chút rồi mới hỏi chuyện.
Còn về nhóm pháp sư cầu mưa kia, tuy cũng khó trốn khỏi trách nhiệm quản lí không chu toàn, nhưng trước đó thật sự không biết, cho nên nể mặt Hoàng Đại Tiên biện hộ dùm bọn họ, Mộ Hàn Dạ cũng hiếm khi không truy cứu nhiều.
“Ngươi cũng đừng nóng giận.” Trở lại tẩm cung, Hoàng Đại Tiên rót ly trà cho hắn, “Chu Giác vẫn luôn muốn mạng của ta, đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai, chuyện hôm nay cũng không phải bất ngờ.”
“Ông đây làm thịt hắn.” Mộ Hàn Dạ hiếm khi mới tức giận trước mặt hắn, sắc mặt còn xanh mét.
“Ác nhân tự có trời phạt.” Hoàng Đại Tiên ngồi trước mặt hắn, “Ngươi đừng nóng giận, đang là lễ mà, mọi người đều phải vui vẻ mới phải, đừng bị hắn làm mất hưng trí.”
Mộ Hàn Dạ thở dài cười cười, đưa tay nhéo nhéo hai má hắn.
“Thái Hậu giá lâm.” Ngoài phòng có nội thị thông truyền.
“Tiểu Viễn a.” Còn chưa chờ hai người ra cửa nghênh đón, Thái Hậu đã tự mình vội vã đi vào, “Ta nghe nói có người ám sát con? Không sao chứ.”
“Mẫu hậu đừng lo lắng, không sao cả.” Hoàng Đại Tiên nói, “Chút sóng gió nhỏ thôi, đã qua rồi.”
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Thái Hậu hỏi.
“Chu Giác phái người dịch dung thành đệ tử của pháp sư cầu mưa, vào cung muốn ám sát A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nói, “Người đã bị con đả thương, đang ở trong địa lao.”
“Đúng là điên rồ.” Thái Hậu lắc đầu, “Sao lại có loại người đáng giận này chứ.” Năm lần bảy lượt muốn quấy rối.
“Mẫu hậu đừng tức giận.” Hoàng Đại Tiên nói, “Chút chuyện nhỏ thôi, hắn cũng không tổn thương được con.”
“May mắn không làm con bị thương đó.” Thái Hậu vỗ vỗ tay hắn, “Bằng không ta quả hắn!” Đúng là cực kỳ hung tàn.
“Mẫu hậu ngồi xuống trước đi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Lần trước Lăng nhi có mang cống phẩm trà Long Tĩnh hoa cúc thượng hạng đến, con đi pha trà cho người.”
Thái Hậu gật đầu, sau khi thấy hắn đi rồi, mới giáo huấn cho Mộ Hàn Dạ một trận.
“Nhi thần cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tiểu Viễn đã trúng độc của Ô Đầu Thảo, còn tưởng Chu Giác sẽ không điên tới mức đến đây gây chuyện.” Nhưng vẫn đánh giá cao hắn rồi, Mạc Tây và Tuyết Nguyên cách nhau ngàn dặm, vậy mà cũng phái người đến ám sát.
Thái Hậu nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Theo lý mà nói, lúc này Chu Giác phải cực kỳ thiếu nhân thủ mới đúng chứ.”
“Thì sao?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Mẫu hậu chỉ suy đoán thôi, ngươi đừng vì những lời này mà không vui.” Thái Hậu nói, “Nếu Tiểu Viễn đã trúng kỳ độc, cho dù không phái sát thủ, dựa theo suy nghĩ của người bình thường thì cũng biết là không thuốc nào cứu được. Hiện tại dù Chu Giác chưa lộ diện, nhưng vẫn liên tiếp bại lui, đã tổn binh hao tướng, vì sao còn phải lãng phí thêm một sát thủ, đến Thất Tuyệt quốc hành thích?”
Mộ Hàn Dạ nghe vậy sửng sốt, hiển nhiên cũng biết có điều khác thường.
“Chu Giác luôn muốn lấy mạng Tiểu Viễn.” Thái Hậu nói, “Lý do là gì?”
Mộ Hàn Dạ khẽ nhíu mày, ngồi ở bên bàn ngưng thần tự hỏi.
“Chỉ có một loại khả năng, đó chính là Tiểu Viễn có uy hiếp đến hắn, khiến hắn không thể không tổn binh hao tướng đến diệt trừ uy hiếp.” Thái Hậu nói, “Về phần uy hiếp này là gì, chỉ sợ phải hỏi chính Tiểu Viễn rồi.”
“Có thể có uy hiếp gì chứ?” Mộ Hàn Dạ khó hiểu.
“Chỉ suy đoán thôi mà.” Thái Hậu nói, “Nhưng ngoại trừ cách nói này, thì không còn cách giải thích nào khác.”
“Ý mẫu hậu là, là Tiểu Viễn có chuyện giấu diếm ta?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Thái Hậu lắc đầu, “Nó là đứa nhỏ thành thật, không có giống ngươi.”
Mộ Hàn Dạ: …
“Nếu không phải cố ý giấu diếm, thì chính là đã vô ý xem nhẹ cái gì rồi.” Thái Hậu nói, “Hỏi Tiểu Viễn lại thử xem, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.”
“Dạ.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Đa tạ mẫu hậu chỉ điểm.”
Thái Hậu cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, “Sớm chữa khỏi cho Tiểu Viễn, ta cũng được an tâm.”
“Chíp.” Cục Bông bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức, vì thế mơ màng mở mắt ra nhìn, sau đó lại nằm úp ngủ tiếp. Thẩm Thiên Phong nhìn con thỏ nhỏ, cười nói, “Ta biết ngươi sẽ chữa khỏi cho nó mà.”
Diệp Cẩn từ trong ngăn tủ lấy ra quần áo mới, lại bảo ám vệ đun nước ấm mang vào, “Tắm rửa đàng hoàng rồi ngủ một giấc đi, chuyện lớn tới đâu ngày mai hẵng nói.”
“Thật ra cũng không có chuyện gì lớn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mấy ngày này Lý Anh và đám đạo sĩ kia trừ gấp rút lên đường thì chính là gấp rút lên đường, trên đường không thấy liên hệ với ai cả.”
“Nơi này là thành trấn cách Tuyết Nguyên gần nhất, chắc hắn muốn chờ tin của Chu Giác.” Diệp Cẩn bỏ thêm tinh dầu an thần vào trong nước, lại cởi quần áo giúp hắn, “Được rồi, đừng nói tới hắn nữa.”
Nước ấm mang theo hương hoa thản nhiên, sau khi tràn qua đầu vai, Thẩm Thiên Phong thoải mái thở dài một hơi, cảm thấy mệt mỏi mấy ngày liền đã giảm đi không ít.
Diệp Cẩn ngồi trên băng ghế, xoa bóp vai lưng cho hắn, hơi nước nhàn nhạt vờn quanh, hình ảnh im lặng mà dịu dàng.
Thẩm Thiên Phong nắm tay y, kề vào bên miệng hôn hôn.
“Đừng lộn xộn.” Diệp Cẩn rút tay về, “Nước sắp lạnh rồi.”
“Thiếu Vũ nói suốt cả đường đi ngươi đều lo lắng cho ta.” Thẩm Thiên Phong nhìn y.
“Ta không có.” Diệp Cẩn dứt khoát lắc đầu, “Vừa rồi ta còn đang nghĩ, thật là không thể tha thứ, còn định đạp ngươi ra ngoài nữa kìa.”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, người này, rốt cuộc tới khi nào mới không khẩu thị tâm phi một lần a.
Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Thiên Phong lại cạo sạch hồ tra rồi mới xốc chăn lên giường. Diệp Cẩn nhìn vết máu nhỏ trên cằm hắn, nhíu mày nói, “Sao nhất quyết phải cạo lúc này chứ, tối lửa tắt đèn không thấy rõ gì hết, may là không nghiêm trọng.”
“Không được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Sợ đâm trúng ngươi.”
Diệp Cẩn bình tĩnh nói, “Hồ tra mọc trên mặt ngươi, có liên quan gì tới ta.” Cũng đâu có cần phải hôn một cái.
Thẩm Thiên Phong cười khẽ, xoay người đè y xuống, “Tất nhiên có liên quan đến ngươi rồi.”
“Đã mấy ngày không ngủ mà còn có hưng trí này sao.” Diệp Cẩn đè hắn lại, ra lệnh, “Nhắm mắt.”
Thẩm Thiên Phong nhắm mắt lại, trên mặt có chút ý cười.
Diệp Cẩn nghiêng qua, hôn nhẹ lên khóe môi hắn, sau đó trước khi Thẩm Thiên Phong kịp mở mắt đã hung hãn nói, “Lo ngủ đi!” Bằng không ông đây hưu ngươi!
Mặt đỏ tai hồng, không dám nhìn thẳng.
Ý cười của Thẩm Thiên Phong càng sâu, ôm người vào trong lòng.
Vị thuốc quen thuộc nhàn nhạt phiêu đãng, thuần khiết lại khiến người an lòng.
Mà tại Thất Tuyệt quốc xa ngoài ngàn dặm, trong Hoàng cung vẫn đông nghẹt đầu người, bởi vì ngày hôm sau chính là lễ cầu mưa, đối với Thất Tuyệt quốc ở sâu trong đại mạc mà nói, thịnh điển cầu mưa mỗi năm một lần này, kỳ thật còn quan trọng hơn ăn tết.
“Náo nhiệt vậy sao.” Hoàng Đại Tiên đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy xa xa là một hàng ánh đuốc đỏ rực.
“Có phải khiến ngươi không ngủ được không?” Mộ Hàn Dạ thân thiết hỏi.
“Tất nhiên không phải.” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn, “Ta cũng đâu phải Thuận Phong Nhĩ.” Cách mấy sân lớn còn nghe được tiếng ồn.
“Cũng chưa chắc.” Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Ai bảo A Hoàng là tiểu yêu tinh mẫn cảm.”
Hoàng Đại Tiên nghẹn họng nhìn hắn, xoay người muốn nghỉ ngơi, lại bị Mộ Hàn Dạ ôm lấy từ phía sau.
“Lại muốn làm cái gì?” Hoàng Đại Tiên nói, “Muộn lắm rồi.”
“Dù sao cũng không buồn ngủ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không thì mang ngươi đi ra ngoài hít thở không khí?”
“Hiện tại?” Hoàng Đại Tiên hỏi, “Phải đi đâu hít thở không khí.”
“Đi rồi biết.” Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng long lanh.
Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Ta không đi.”
“A Hoàng…” Mộ Hàn Dạ tràn ngập chờ mong.
Hoàng Đại Tiên đau đầu, “Ngày mai ngươi còn phải chủ trì đại điển.”
“Ta biết.” Mộ Hàn Dạ gật đầu.
Hoàng Đại Tiên tiếp tục nói, “Phải dậy rất sớm.”
Mộ Hàn Dạ ra sức gật đầu.
Hoàng Đại Tiên: …
Vậy sao ngươi còn đứng đây không chịu đi ngủ?
Nhưng Thất Tuyệt Vương rất là cố chấp.
Sau khi giằng co hồi lâu, tất nhiên là Hoàng Đại Tiên lại thỏa hiệp.
Gần như là ngay lập tức.
Cho nên nửa đêm, hai người đi loanh quanh lòng vòng trong Hoàng cung, cuối cùng đi lên một tòa lầu gỗ hai tầng. Bốn phía không có vách tường, chỉ dùng lụa mỏng che lại.
Tuy thời tiết trong đại mạc rất nóng bức, nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lại rất lớn. Hoàng Đại Tiên run rẩy, có hơi lạnh.
“Đêm nay chúng ta ngủ ở đây đi.” Mộ Hàn Dạ bừng bừng hưng trí nói, “Còn có thể ngắm sao.”
Dải ngân hà nơi chân trời sáng lấp lánh, giống như một đoạn vải bạc quấn quanh bầu trời đêm. Đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn bốn bề trống không của lầu ngắm cảnh, Hoàng Đại Tiên rối rắm nói, “Chẳng lẽ ngươi không thấy… lạnh sao?”
“Không lạnh đâu.” Mộ Hàn Dạ ngồi ở bên giường, “Giường là noãn ngọc, không tin A Hoàng lại đây thử đi.”
Hoàng Đại Tiên tức ngực, đi qua đưa tay sờ thử, trong ổ chăn đúng là rất ấm.
Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng ngời, trên mặt tràn ngập ý tứ “Ngươi xem bổn vương đâu có lừa ngươi”.
Hoàng Đại Tiên đành cởi giày và áo ngoài, nằm song song trên giường noãn ngọc với hắn.
Mộ Hàn Dạ cảm khái, “Phong cảnh thật đẹp.”
Hoàng Đại Tiên phụ họa, “Ừ.”
Sau một lúc lâu, Mộ Hàn Dạ kéo chăn, che đầu Hoàng Đại Tiên lại.
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ giải thích, “Gió quá lớn, không thì sẽ cảm lạnh.”
Hoàng Đại Tiên đã không biết mình nên khóc hay nên cười.
Không chịu ở tẩm cung nghỉ ngơi đàng hoàng, thế nào cũng đòi chạy tới đây hứng gió, đời này cũng chưa từng ngủ kiểu kỳ lạ thế này. Toàn thân nóng đến chạy mồ hôi, mặt lại bị gió thổi lạnh ngắt.
Thật khổ sở…
Mộ Hàn Dạ chỉ phải ôm hắn về.
May là hạ nhân trong cung đều đã quá quen với cảnh tượng này, cho nên cũng không lấy làm kỳ quái.
Dây dưa như vậy, trời cũng đã sắp sáng. Mộ Hàn Dạ nhét hắn vào ổ chăn, “Ngủ đi.”
“Ngươi thì sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Trời sắp sáng rồi, ta ngồi một chút sẽ đi.” Mộ Hàn Dạ đắp chăn lại cho hắn.
“Ta cũng không buồn ngủ.” Hoàng Đại Tiên tựa vào đầu giường, “Hình như gần đây ngươi rất bận rộn, trong triều có nhiều chuyện lắm sao?”
“Ừ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta có hỏi Chu Sa cô nương, nàng nói thân thể ngươi đã điều dưỡng tốt rồi, chỉ cần uống thuốc đúng hạn, trong thời gian ngắn sẽ không có gì nguy hiểm.”
“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.” Hoàng Đại Tiên nói, “Gần đây trong triều bận rộn lắm sao?”
“Ta đang trả lời vấn đề của ngươi mà.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Nếu thân thể của ngươi đã tốt lên, vậy chúng ta lập tức khởi hành đến Đông Bắc. Trước khi đi, tất nhiên ta phải sắp xếp hết mọi chuyện trong triều, cho nên mới bận hơn một chút.”
Hoàng Đại Tiên sửng sốt, “Phải đến Đông Bắc sao?”
“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ hôn nhẹ lên tay hắn, “Trước đây đã hứa rồi, phải thay ngươi tự tay đâm chết kẻ thù.”
“… Không cần thiết.” Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Chu Giác làm hết chuyện táng tận thiên lương, cho dù không có chúng ta, người muốn mạng hắn cũng nhiều như sóng trên sông, nhất định sẽ khó thoát khỏi cái chết. Nếu ngươi không muốn vào giúp vui, thì chúng ta đừng đi.”
“Không được.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chuyện đã hứa với ngươi, ta nhất định phải làm được. Hơn nữa lúc này La Sát quốc nguyên khí đại thương, các bộ lạc gần đây cũng không có gì uy hiếp, ở lại Thất Tuyệt quốc cũng không có gì để làm, không bằng ra ngoài giải sầu một chút.”
“Thật sao?” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn, “Ta không muốn miễn cưỡng ngươi.”
“Vậy ngươi muốn ta thế nào?” Mộ Hàn Dạ nắm bắt cơ hội hỏi.
Hoàng Đại Tiên không hề nghĩ ngợi, nói, “Ta muốn ngươi tùy tâm sở dục, chỉ làm những chuyện muốn làm.”
Mộ Hàn Dạ lập tức sáng mắt.
Hoàng Đại Tiên sửng sốt tự biết lỡ lời, vội vàng giải thích, “Ý của ta là… chuyện triều đình!” Không phải chỉ chuyện giường chiếu đâu!
“Không sao không sao, giống nhau hết mà.” Mộ Hàn Dạ cưỡi trên người hắn.
Hoàng Đại Tiên rất muốn cắn lưỡi tự sát, rốt cuộc hai chuyện này có gì giống nhau? !
Mộ Hàn Dạ đắc chí nói, “Nhìn từ góc độ của A Hoàng, có phải bổn vương cao lớn lắm không?”
Hoàng Đại Tiên hộc máu, ngươi ngồi trên người người khác, còn không biết xấu hổ hỏi những lời này sao!
Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Bổn vương vừa mới học được một cách thoát y rất duyên dáng.”
Hoàng Đại Tiên nghẹn họng nhìn trân trối, “Ngươi học được thứ này từ đâu?”
Mộ Hàn Dạ lý lẽ hùng hồn nói, “Trong sách.”
Hoàng Đại Tiên choáng đầu, rốt cuộc tên này đã xem sách đồi trụy gì suốt cả ngày a.
Mộ Hàn Dạ hỏi, “A Hoàng muốn xem không?”
Hoàng Đại Tiên dứt khoát lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ chưa từ bỏ ý định, “Nhưng bổn vương rất muốn biểu diễn.”
Hoàng Đại Tiên cắn răng, “Ta lập tức đuổi ngươi ra ngoài!”
Mộ Hàn Dạ: …
Dữ quá đi.
Tuy rất bất đắc dĩ, nhưng ngẫm lại quả thật đã lâu hai người không thân thiết với nhau. Lúc trước là vì mình bị bệnh nằm trên giường, sau đó khi thân thể mình tốt hơn một chút, hắn lại bắt đầu bận rộn triều chính, ngày thường nhiều nhất chỉ hôn một cái, giờ bị hắn trêu chọc, cũng thật có chút động tình.
Vì thế Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lại, phối hợp để hắn cởi y phục của mình.
Mộ Hàn Dạ khen ngợi, “A Hoàng trắng quá.”
Hoàng Đại Tiên xem như không nghe thấy.
Mộ Hàn Dạ tiếc nuối, “Bổn vương lại không trắng bằng.”
Hoàng Đại Tiên siết chặt đệm giường, vì sao ngươi phải theo đuổi cái thứ gọi là “trắng” này hả!
Mộ Hàn Dạ lầm bầm lầu bầu, “Không thì đồ án đã rõ hơn rồi.”
Hoàng Đại Tiên rốt cục mở to mắt, “Đồ án gì?”
Mộ Hàn Dạ bừng bừng hưng trí nói, “Bổn vương định xăm mặt A Hoàng lên người.”
Hoàng Đại Tiên ngây người, “Hả?”
Mộ Hàn Dạ chỉ từ bả vai đến bụng, “Xăm lớn vầy nè! Ta đã tìm được thầy luôn rồi, chính là cái người cắm đầy lông gà trên đầu ngươi thấy hôm nay đó, hắn là thầy xăm hình nổi tiếng nhất Tây vực.”
Hoàng Đại Tiên lại bị chấn động, “Mặt của ta?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Hoặc là toàn thân, A Hoàng thích cái nào?”
Cái nào ta cũng không thích! Hoàng Đại Tiên hoảng hốt, “Ngươi dám!”
Mộ Hàn Dạ lập tức ủ rũ, “Ta còn tưởng A Hoàng sẽ cảm động.”
“Đang yên đang lành, sao lại phải hủy hoại thân thể chứ.” Hoàng Đại Tiên cả giận nói, “Ngươi dám động đến thử xem!”
Mộ Hàn Dạ ngồi trên giường, “A Hoàng càng ngày càng mạnh mẽ.”
Đó là bởi vì ngươi rất quá đáng! Hoàng Đại Tiên thiết nghĩ nếu hắn thật sự xăm mặt mình lên người, vậy sau này lúc hai người thân thiết, mình không chỉ phải nhìn mặt hắn mà còn phải nhìn luôn cả mặt mình trên người hắn, bỗng chốc liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, rất muốn xỉu quách đi cho rồi.
“Vậy thì không xăm.” Mộ Hàn Dạ thỏa hiệp, “Nhưng A Hoàng phải hôn ta một cái.”
Hoàng Đại Tiên lập tức hôn hắn, trên thực tế chỉ cần hắn có thể thu hồi loại suy nghĩ kỳ quái này, đừng nói là hôn, cho dù chuyện quá đáng hơn cũng được.
Mộ Hàn Dạ rất vừa lòng, ôm hắn liếm cắn hết nửa ngày, sau đó lại nói, “Không thì đêm nay A Hoàng tự mình động đi?”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ dè dặt nhìn chằm chắm hắn.
Hoàng Đại Tiên cắn răng liều mạng, “Được!”
Mộ Hàn Dạ lập tức nằm thẳng.
Hoàng Đại Tiên hít sâu một hơi, chống người ngồi khóa lên người hắn.
Mộ Hàn Dạ thầm oán, “Vẻ mặt của A Hoàng chẳng có chút vui thích nào cả.”
Hoàng Đại Tiên rất muốn đập đầu hắn, có ăn đã không tệ rồi, còn bày đặt đòi hỏi!
Vì phòng ngừa hắn lại lải nhải, Hoàng Đại Tiên dứt khoát kéo chăn qua, che kín đầu.
Sau một lát, Mộ Hàn Dạ buồn bực nói, “Vì sao A Hoàng không cởi áo giúp bổn vương?”
Hoàng Đại Tiên lại đè thêm cái đệm lên đầu hắn.
Mộ Hàn Dạ khó thở.
Yêu hậu ngoan độc gì đó, đúng là vừa dữ vừa nóng bỏng a…
Đương nhiên, hung tàn nóng bỏng thì hung tàn nóng bỏng, nhưng một đêm này vẫn rất thực cốt tiêu hồn. Thế cho nên sau khi xong việc, lúc Mộ Hàn Dạ rời giường mặc quần áo, bước chân lại có chút vô lực.
Hoàng Đại Tiên xích lỏa rúc trong ổ chăn, hai má ửng hồng, nghiêng người nhìn hắn.
Mộ Hàn Dạ chống bàn, sau đó quay đầu nói, “A Hoàng đúng là tiểu yêu tinh cơ khát, sắp hút khô bổn vương luôn rồi.”
Cơ! Khát? !
Hoàng Đại Tiên gần như bốc lửa luôn rồi, rốt cuộc là tên nào quấn lấy mình không chịu buông?
Thất Tuyệt Vương giả yếu đuối đến nghiện, ngay cả lúc mặc quần áo cũng cực kỳ chậm chạp.
Hoàng Đại Tiên một là mặc kệ hắn, hai là cũng vì quá mệt mỏi, cho nên dứt khoát xoay người dựa vào tường ngủ, nhắm mắt làm ngơ.
Một đêm chưa ngủ, lại bị hắn ép buộc như thế. Một giấc này Hoàng Đại Tiên ngủ rất ngon, thức dậy đã là giữa trưa, nội thị đi vào thông truyền, nói là Vương Thượng còn đang ở quảng trường tổ chức đại điển, bảo Quốc sư dùng cơm trưa trước không cần chờ.
“Nấu bát cháo thêm chút đồ lót dạ là được.” Biết hôm nay trong cung phải chuẩn bị nhiều thức ăn, Hoàng Đại Tiên cũng không muốn làm phiền Ngự Thiện Phòng. Nội thị lĩnh mệnh rời đi, sau khi Hoàng Đại Tiên rửa mặt xong, liền định đi ra ngoài hít thở không khí, không ngờ đúng lúc gặp được một đám người từ Ngự Hoa viên đi qua, dẫn đầu là một người cắm đầy lông gà trên đầu, sau khi thấy Hoàng Đại Tiên thì cung kính hành lễ, “Tham kiến Quốc sư.”
“Không cần khách khí.” Hoàng Đại Tiên khách sáo, “Đại sư định đi đâu?”
Người nọ cười nói, “Đến tẩm cung Thái hậu.”
Hoàng Đại Tiên giật mình, “Thái Hậu cũng muốn xăm hình?”
Người nọ nghe vậy trầm mặc một lát, sau đó nói, “Quốc sư nói đùa, ta là pháp sư cầu mưa, không biết xăm hình.”
Hoàng Đại Tiên: …
Đáng giận!
“Quốc sư?” Thấy biểu tình của hắn có chút ngượng ngùng, người nọ lại giảng hòa nói, “Nếu Quốc sư muốn xăm hình, ta cũng có thể tìm vài thầy đến đây.”
Hoàng Đại Tiên vô lực khoát tay, “Pháp sư chê cười, là ta nhận lầm người, xin cứ tự nhiên.”
Người nọ cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dẫn đệ tử rời đi —— ai cũng biết Hoàng Đại Tiên mang danh làm Quốc sư, trên thực tế lại là Vương hậu Thất Tuyệt quốc, Mộ Hàn Dạ có tiếng ngoan trắc, ai cũng không muốn khi không lại đi trêu chọc đến hắn.
Chuyện đời luôn có ngoại lệ, lần này cũng vậy, có đôi khi ngươi không muốn kiếm chuyện, chuyện lại tự mình chạy tới tìm ngươi. Ngay lúc Hoàng Đại Tiên lướt nhìn đám pháp sư kia, một đệ tử trong đó đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên, rút ra một thanh chủy thủ từ trong tay áo đâm tới. Hoàng Đại Tiên thầm biết không ổn, còn chưa tới kịp lắc mình né tránh, một bóng dáng minh hoàng đã từ trên trời giáng xuống, một chưởng đánh đệ tử kia văng vào gốc cây.
Chuyện đột ngột xảy ra, người xung quanh đều ngây ngốc. Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, chỉ thấy Mộ Hàn Dạ đang đứng trước mặt Hoàng Đại Tiên, sắc mặt lạnh lùng nhìn mọi người.
“Vương Thượng.” Pháp sư cầu mưa hoảng sợ, dẫn theo những đệ tử khác ào ào quỳ xuống, vội vàng nói, “Ta thật sự không biết gì cả.”
Mấy ảnh vệ đi đến kéo đệ tử kia lại đây, đưa tay sờ soạng sau tai hắn, quả nhiên liền kéo được một tấm mặt nạ hoàn chỉnh xuống.
“Là ngươi?” Sắc mặt Hoàng Đại Tiên trắng nhợt.
“Biết sao?” Mộ Hàn Dạ dịu dàng hỏi hắn.
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên gật đầu, do dự một chút, nói, “Người của Chu Giác.”
Sắc mặt Mộ Hàn Dạ chợt âm trầm.
Thích khách kia trúng một chưởng của Mộ Hàn Dạ, đã sớm là thở ra nhiều hít vào ít, nói cũng nói không nên lời, đừng nói chi đến thẩm vấn, vì thế ảnh vệ chỉ đành đưa hắn vào đại lao trước, chờ khỏi một chút rồi mới hỏi chuyện.
Còn về nhóm pháp sư cầu mưa kia, tuy cũng khó trốn khỏi trách nhiệm quản lí không chu toàn, nhưng trước đó thật sự không biết, cho nên nể mặt Hoàng Đại Tiên biện hộ dùm bọn họ, Mộ Hàn Dạ cũng hiếm khi không truy cứu nhiều.
“Ngươi cũng đừng nóng giận.” Trở lại tẩm cung, Hoàng Đại Tiên rót ly trà cho hắn, “Chu Giác vẫn luôn muốn mạng của ta, đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai, chuyện hôm nay cũng không phải bất ngờ.”
“Ông đây làm thịt hắn.” Mộ Hàn Dạ hiếm khi mới tức giận trước mặt hắn, sắc mặt còn xanh mét.
“Ác nhân tự có trời phạt.” Hoàng Đại Tiên ngồi trước mặt hắn, “Ngươi đừng nóng giận, đang là lễ mà, mọi người đều phải vui vẻ mới phải, đừng bị hắn làm mất hưng trí.”
Mộ Hàn Dạ thở dài cười cười, đưa tay nhéo nhéo hai má hắn.
“Thái Hậu giá lâm.” Ngoài phòng có nội thị thông truyền.
“Tiểu Viễn a.” Còn chưa chờ hai người ra cửa nghênh đón, Thái Hậu đã tự mình vội vã đi vào, “Ta nghe nói có người ám sát con? Không sao chứ.”
“Mẫu hậu đừng lo lắng, không sao cả.” Hoàng Đại Tiên nói, “Chút sóng gió nhỏ thôi, đã qua rồi.”
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Thái Hậu hỏi.
“Chu Giác phái người dịch dung thành đệ tử của pháp sư cầu mưa, vào cung muốn ám sát A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nói, “Người đã bị con đả thương, đang ở trong địa lao.”
“Đúng là điên rồ.” Thái Hậu lắc đầu, “Sao lại có loại người đáng giận này chứ.” Năm lần bảy lượt muốn quấy rối.
“Mẫu hậu đừng tức giận.” Hoàng Đại Tiên nói, “Chút chuyện nhỏ thôi, hắn cũng không tổn thương được con.”
“May mắn không làm con bị thương đó.” Thái Hậu vỗ vỗ tay hắn, “Bằng không ta quả hắn!” Đúng là cực kỳ hung tàn.
“Mẫu hậu ngồi xuống trước đi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Lần trước Lăng nhi có mang cống phẩm trà Long Tĩnh hoa cúc thượng hạng đến, con đi pha trà cho người.”
Thái Hậu gật đầu, sau khi thấy hắn đi rồi, mới giáo huấn cho Mộ Hàn Dạ một trận.
“Nhi thần cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tiểu Viễn đã trúng độc của Ô Đầu Thảo, còn tưởng Chu Giác sẽ không điên tới mức đến đây gây chuyện.” Nhưng vẫn đánh giá cao hắn rồi, Mạc Tây và Tuyết Nguyên cách nhau ngàn dặm, vậy mà cũng phái người đến ám sát.
Thái Hậu nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Theo lý mà nói, lúc này Chu Giác phải cực kỳ thiếu nhân thủ mới đúng chứ.”
“Thì sao?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Mẫu hậu chỉ suy đoán thôi, ngươi đừng vì những lời này mà không vui.” Thái Hậu nói, “Nếu Tiểu Viễn đã trúng kỳ độc, cho dù không phái sát thủ, dựa theo suy nghĩ của người bình thường thì cũng biết là không thuốc nào cứu được. Hiện tại dù Chu Giác chưa lộ diện, nhưng vẫn liên tiếp bại lui, đã tổn binh hao tướng, vì sao còn phải lãng phí thêm một sát thủ, đến Thất Tuyệt quốc hành thích?”
Mộ Hàn Dạ nghe vậy sửng sốt, hiển nhiên cũng biết có điều khác thường.
“Chu Giác luôn muốn lấy mạng Tiểu Viễn.” Thái Hậu nói, “Lý do là gì?”
Mộ Hàn Dạ khẽ nhíu mày, ngồi ở bên bàn ngưng thần tự hỏi.
“Chỉ có một loại khả năng, đó chính là Tiểu Viễn có uy hiếp đến hắn, khiến hắn không thể không tổn binh hao tướng đến diệt trừ uy hiếp.” Thái Hậu nói, “Về phần uy hiếp này là gì, chỉ sợ phải hỏi chính Tiểu Viễn rồi.”
“Có thể có uy hiếp gì chứ?” Mộ Hàn Dạ khó hiểu.
“Chỉ suy đoán thôi mà.” Thái Hậu nói, “Nhưng ngoại trừ cách nói này, thì không còn cách giải thích nào khác.”
“Ý mẫu hậu là, là Tiểu Viễn có chuyện giấu diếm ta?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Thái Hậu lắc đầu, “Nó là đứa nhỏ thành thật, không có giống ngươi.”
Mộ Hàn Dạ: …
“Nếu không phải cố ý giấu diếm, thì chính là đã vô ý xem nhẹ cái gì rồi.” Thái Hậu nói, “Hỏi Tiểu Viễn lại thử xem, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.”
“Dạ.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Đa tạ mẫu hậu chỉ điểm.”
Thái Hậu cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, “Sớm chữa khỏi cho Tiểu Viễn, ta cũng được an tâm.”
/212
|