Edit & Beta: Spum-chan
Tiếng rống dài xa xa càng lúc càng gần, trời đất mù mịt tuyết bay, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
“Là dấu hiệu của bão tuyết.” Diệp Cẩn nhíu mày. Vị trí của mọi người vừa lúc ở trong thung lũng, nếu gặp phải loại thời tiết cuồng phong này, rất có thể sẽ dẫn đến tuyết lở. Vệ Dương quyết định thật nhanh, hạ lệnh đội tiên phong lập tức rút ra ngoài.
Một trận cuồng phong thổi qua giữa thung lũng, pha lẫn vô số hạt tuyết nhỏ, Tần Thiếu Vũ kéo áo choàng cao lên, che khuất mặt của Thẩm Thiên Lăng.
Mà trong nháy mắt, phản quân đối diện cũng lấy từ trong ngực ra vô số đạn khói, ném đầy xuống đất.
Sương mù màu xanh xám bay lên trời, trong nháy mắt liền bị gió cuốn đến trận doanh Sở quân. Một mùi tanh ngọt tản qua dưới cánh mũi, có chút khiến người ta buồn nôn.
Thẩm Thiên Phong thầm biết không ổn, bật người muốn phóng qua ngăn cản, nhưng bị Diệp Cẩn giữ chặt lại, “Đừng đi!”
Lại một trận cuồng phong từ xa rít gào thổi tới, thổi đến mức đá băng hai bên thung lũng đều lung lay sắp đổ, vô số vụn băng bắt đầu ào ạt rơi xuống. Phản quân cũng không biết đã sử dụng thủ pháp gì, giữa hai bên bỗng dưng tràn ra một màn khói vàng dày đặc, mù mịt che khuất tầm mắt, nếu lắng nghe hình như còn có thêm tiếng cười yêu dị. Vệ Dương suất lĩnh đội tiên phong nhanh chóng rút lui khỏi thung lũng, Thẩm Thiên Phong tuy trong lòng giận dữ, nhưng lại bị Diệp Cẩn giữ chặt không thể đi qua, chỉ đành mang theo y rời đi trước.
Sau khi ra khỏi thung lũng, không khí bỗng chốc trong lành hơn hẳn. Diệp Cẩn kiểm tra cho mấy tướng sĩ dẫn đầu một chút, nói, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Hiện giờ không cảm thấy gì cả.” Tướng sĩ nói, “Chỉ là có chút buồn nôn.”
“Cốc chủ có biết sương mù kia là cái gì không?” Vệ Dương hỏi.
Diệp Cẩn lắc đầu, quay đầu nhìn lướt qua bên trong thung lũng.
Cuồng phong càng càn quét dữ dội, không ngừng có tảng băng lớn rớt xuống, khiến thung lũng trở thành một đống hỗn độn. Sương khói đã sớm bị thổi tan, phản quân cũng không còn tung tích.
Tần Thiếu Vũ qua kiểm tra một lần, chỉ thấy trên mặt tuyết rất sạch sẽ, đám phản quân kia tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
“Cũng hợp lý thôi.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ hắn, “Dưới loại thời tiết này, dấu chân chỉ trong khoảnh khắc sẽ bị gió tuyết vùi lấp mất.”
“Chắc là gần đây có cửa vào địa cung, cho nên toàn bộ đều chui xuống đấy hết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đối phương hiển nhiên biết rõ khí hậu ở Tuyết Nguyên, lúc nào sẽ nổi gió, lúc nào thì ngừng, tính toán không hề sai lệch, bằng không cũng không thể dùng sương mù để ngăn cản chúng ta.”
“Đi về trước đi.” Diệp Cẩn nói, “Dù sao cũng sẽ có người trúng khói mê, không thể khinh thường.”
Mọi người gật đầu, xoay người trở về doanh địa.
“Không ngửi phải chứ?” Trên đường, Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
“Tất nhiên không có.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, vừa rồi y đã bịt kín miệng mũi mình trước, suýt nữa là đứt hơi rồi.
“Vậy là tốt rồi.” Tần Thiếu Vũ thả lỏng, “Lần sau không dẫn ngươi theo nữa.”
“Lần sau còn có sương mù nữa không?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Sẽ không.” Tần Thiếu Vũ nói, “Khói mê độc khí chỉ có thể dùng bên trong thung lũng, nếu đổi là nơi tuyết bằng, đã sớm bị thổi tan. Thung lũng gần đây chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, sau này chúng ta hành quân cứ tránh đi là được.”
Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, âm thầm thở dài.
Xem như là lần đầu tiên hai quân đối chiến, vậy mà lại quỷ dị và…… uất ức như thế.
Đối phương một câu cũng chưa nói, một người cũng không mất, chỉ bằng vài viên đạn khói, vậy mà đã thắng trận này, dù nhìn từ góc độ nào, cũng đều rất uất ức.
Loại tình huống kì lạ này, chỉ sợ nói ra cũng không có ai tin.
Đoán được tâm sự của y, Tần Thiếu Vũ vỗ nhè nhẹ lên vai y, “Dưới tình huống không thể nắm chắc đối phương sẽ làm ra cái gì, kết quả như thế này cũng không phải xấu, ngay cả Diệp Cẩn cũng không biết đám sương mù kia là thứ gì, không đáng đế chúng ta mạo hiểm.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, “Ta biết, chỉ là có chút uất ức thôi. Hơn nữa nếu không có ta, chắc hẳn ngươi đã có thể chạy qua xem rõ ngọn nguồn rồi, ít nhất cũng có thể bắt một người về.” Cũng không cần phải lập tức chạy ra.
“Ai biết bọn họ sẽ dùng phương pháp hạ cấp này.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “Nhưng cũng không quan trọng, món nợ này có thể để lần sau đòi lại.”
“Sao vừa rồi A Hoàng kéo ta lại?” Mộ Hàn Dạ cũng đang hỏi.
“Chẳng lẽ ta nên đẩy ngươi đi?” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn.
“Nín thở đi bắt hai người về thẩm vấn, đối với bổn vương mà nói vẫn rất dễ dàng.” Mộ Hàn Dạ nói.
“Lỡ như trong sương mù có rừng đao mưa kiếm hay trận pháp bát quái thì phải làm sao?” Hoàng Đại Tiên nói, “Chu Giác không phải hạng người tầm thường vô dụng, hắn có rất nhiều thủ đoạn đó.”
Mộ Hàn Dạ cảm khái, “A Hoàng đúng là rất quan tâm bổn vương.”
“Ít nhất trước khi ta rời khỏi Tuyết Nguyên, chưa bao giờ gặp phải loại sương khói đục ngầu như vậy.” Hoàng Đại Tiên nói, “Cũng không biết hắn lại tìm được kẻ nào ra tay nữa.”
“Kỳ thật đối Sở hoàng và dân chúng mà nói, cũng xem như là chuyện tốt.” Mộ Hàn Dạ nói.
“Vì sao?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày khó hiểu.
“Nếu không có Chu Giác, những người dùng cách bàng môn tả đạo hạ cấp kia sẽ phân tán khắp Sở quốc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thường ngày khó tránh sẽ ra ngoài làm chuyện xấu, còn phải phiền quan phủ và Thẩm minh chủ đi thanh trừ. Nay xuất hiện Chu Giác, hắn lại có bản lĩnh gom hết toàn bộ loại người này đến Tuyết Nguyên cực Bắc nuôi, vừa lúc tiện cho chúng ta giải quyết hết một lần, dân chúng cũng sẽ không bị bọn họ làm hại, tất nhiên là một chuyện tốt.”
Hoàng Đại Tiên nghẹn lời, cảm thấy hình như hắn nói cũng không sai.
“Chu Giác cũng rất may mắn.” Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói.
Hoàng Đại Tiên càng thêm mờ mịt, “May mắn?”
“Vậy mà có thể lớn lên cùng A Hoàng nhà ta.” Mộ Hàn Dạ phẫn hận.
Hoàng Đại Tiên gian nan nói, “Ta cũng không ở địa cung lâu lắm, hơn rất rất hiếm khi thấy hắn.”
“Vậy cũng không được.” Mộ Hàn Dạ mắt bắn hung quang, ngẫm nghĩ lại vui sướng, “A Hoàng thật là tri kỷ, còn biết an ủi trái tim tan nát của bổn vương.”
Hoàng Đại Tiên:……
Ta chỉ đang trình bày sự thật thôi mà.
Mà so ra, Diệp Cẩn lại chẳng có chút tâm tình trò chuyện nào. Sau khi cùng đội tiên phong trở về doanh địa, liền vội vội vàng vàng kiểm tra chữa trị cho từng người. Thẩm Thiên Phàm và Liên Thành Cô Nguyệt sau khi nghe kể lại tình hình trong thung lũng, cả hai cũng đều hoảng sợ.
“Đúng là người do Chu Giác nuôi ra.” Thẩm Thiên Phàm nén giận, “Sợ đầu sợ đuôi bàng môn tả đạo.”
“Hướng gió trên Tuyết Nguyên đều có quy luật, muốn nắm giữ kỳ thật cũng không khó.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Quanh năm suốt thắng Chu Giác đều chui rúc ở trong này, dù sao cũng phải tìm cho mình chút chuyện để làm chứ.”
“Loại chiến thuật này cũng chỉ có thể dùng một lần, ra khỏi thung lũng thì sẽ thành vô dụng, cũng không cần nghiên cứu thấu triệt.” Thẩm Thiên Phong nói, “Việc cấp bách là điều tra rõ khói mê vừa nãy là cái gì, hắn hao tâm tổn trí như thế, không thể không có tác dụng.”
“Tẩu tử có phát hiện gì không?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu, hơn nữa còn nói, “Ngươi tốt nhất đừng đi trêu chọc hắn.”
Tâm tình Thẩm Thiên Phàm hết sức phức tạp, nói, “Nhưng ta là tướng quân, cũng không thể không đi thăm tướng sĩ. Huống hồ ta cũng muốn sớm biết được lai lịch của thứ khói mê kia mà.”
“Thăm thì tất nhiên có thể, nhưng ngươi cố gắng đừng nói chuyện với Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dựa theo tính tình của hắn, sau khi điều tra ra nhất định sẽ nói, tra không ra ngươi đến hỏi cũng vô dụng, còn dễ chọc hắn xù lông.”
Thẩm Thiên Phàm chưa từ bỏ ý định, “Một câu cũng không được?” Ít nhất cũng yên tâm hơn được một chút!
“Không được.” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Đại nam nhân mà sao cứ như đàn bà vậy, còn lộn xộn nữa coi chừng ta đánh ngươi.”
Thẩm Thiên Phàm trong lòng nóng vội nhưng lại phải nghẹn khuất, rất muốn đánh với ca hắn một trận.
Đương nhiên đây chỉ là muốn mà thôi.
Bởi vì hoàn toàn đánh không lại a.
Như lời Thẩm Thiên Phong nói, lúc này Diệp Cẩn quả thật đang nóng nảy. Tuy tướng sĩ trúng khói mê tạm thời không sao cả, nhưng càng không sao y lại càng lo lắng, nếu xuất hiện bất cứ dấu hiệu nào, thì ít nhất cũng còn biết rốt cuộc nó là thứ gì, cái loại nửa với đánh đố người này, mới là tra tấn khó chịu nhất.
Chỉ là với mấy trăm viên đạn khói, lại có thể làm ngã cả một đội tiên phong của Đại Sở, Diệp Cẩn nghĩ thôi mà đã thấy lòng khó chịu. Việc này tất nhiên cũng có một phần là do Sở quân quá lơ là khinh địch, cũng bởi vì Chu Giác luôn hành động không theo lẽ thường, hơn nữa mọi người cũng không quen với mảnh Tuyết Nguyên này, vậy nên mới xuất hiện tình hình chiến đấu không thể tưởng tượng nổi như thế. Nhưng dù vậy, Diệp Cẩn vẫn cảm thấy rất bực bội, trong một canh giờ đã chạy vào trong doanh ba lần, hỏi mọi người có thấy chỗ nào không thoải mái không.
Kết quả tất nhiên là không có.
Mắt thấy y lại muốn chạy ra ngoài lần thứ tư, Thẩm Thiên Phong thở dài giữ chặt lấy y, “Ngươi tỉnh táo lại trước đã.”
“Ai…” Diệp Cẩn đau đầu.
“Nghe lời.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai y, “Có một số việc không gấp được.”
“Ta –”
“Ta biết.” Thẩm Thiên Phong cắt lời y, “Trong quân doanh có quân y, nhưng chỉ có thể chữa trị chứng bệnh bình thường, cho nên ngươi mới cảm thấy mình có trách nhiệm phải tra rõ chuyện này đúng không.”
Diệp Cẩn trầm mặc.
Thẩm Thiên Phong ôm y vào trong lòng, “Nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Diệp Cẩn vươn tay ôm chặt eo hắn.
“Cho dù ngươi không giữ ta lại, cho dù ta thật sự bắt được mấy tên phản quân kia về, ngươi nghĩ bọn họ sẽ chịu nói ra chân tướng của khói mê sao? Chu Giác cũng đâu có ngốc.” Thẩm Thiên Phong vỗ nhẹ lên lưng y, “Cho nên không có gì phải áy náy, huống hồ dưới loại tình huống đó, Thiếu Vũ và Mộ vương cũng sẽ không dám mạo hiểm.”
Diệp Cẩn chôn mặt vào trước ngực hắn, không nói chuyện.
Nói thẳng ra, y thật sự cảm thấy mình ngăn cản Thẩm Thiên Phong là không thỏa đáng, dù sao dựa theo tu vi võ học của hắn, muốn xông qua trận khói mê bắt người hẳn là không có vấn đề gì. Tần Thiếu Vũ không đi là vì phải chăm sóc Thẩm Thiên Lăng, nhưng mình nín thở trong thời gian ngắn hoàn toàn không thành vấn đề, giữ hắn lại có vẻ hơi…… quá mức xúc động.
Nhưng chuyện đã xảy ra, hiện giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng. Lúc ấy nhìn thấy loại cảnh tượng quỷ dị như thế, trong lòng cũng có hơi hoảng hốt, tất nhiên sẽ theo bản năng không muốn để hắn đi, một xu một hào cũng không muốn.
Nói trắng ra là, cũng chỉ vì suy nghĩ cá nhân thôi.
Đối mặt với người trong lòng, chỉ sợ trên đời không mấy ai có thể hoàn toàn rộng lượng buông ra.
“Cốc chủ.” Một thị vệ vội vã chạy tới, “Có hai người trong đội tiên phong, tình hình có vẻ không ổn, ngài mau đến xem thử đi.”
Tiếng rống dài xa xa càng lúc càng gần, trời đất mù mịt tuyết bay, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
“Là dấu hiệu của bão tuyết.” Diệp Cẩn nhíu mày. Vị trí của mọi người vừa lúc ở trong thung lũng, nếu gặp phải loại thời tiết cuồng phong này, rất có thể sẽ dẫn đến tuyết lở. Vệ Dương quyết định thật nhanh, hạ lệnh đội tiên phong lập tức rút ra ngoài.
Một trận cuồng phong thổi qua giữa thung lũng, pha lẫn vô số hạt tuyết nhỏ, Tần Thiếu Vũ kéo áo choàng cao lên, che khuất mặt của Thẩm Thiên Lăng.
Mà trong nháy mắt, phản quân đối diện cũng lấy từ trong ngực ra vô số đạn khói, ném đầy xuống đất.
Sương mù màu xanh xám bay lên trời, trong nháy mắt liền bị gió cuốn đến trận doanh Sở quân. Một mùi tanh ngọt tản qua dưới cánh mũi, có chút khiến người ta buồn nôn.
Thẩm Thiên Phong thầm biết không ổn, bật người muốn phóng qua ngăn cản, nhưng bị Diệp Cẩn giữ chặt lại, “Đừng đi!”
Lại một trận cuồng phong từ xa rít gào thổi tới, thổi đến mức đá băng hai bên thung lũng đều lung lay sắp đổ, vô số vụn băng bắt đầu ào ạt rơi xuống. Phản quân cũng không biết đã sử dụng thủ pháp gì, giữa hai bên bỗng dưng tràn ra một màn khói vàng dày đặc, mù mịt che khuất tầm mắt, nếu lắng nghe hình như còn có thêm tiếng cười yêu dị. Vệ Dương suất lĩnh đội tiên phong nhanh chóng rút lui khỏi thung lũng, Thẩm Thiên Phong tuy trong lòng giận dữ, nhưng lại bị Diệp Cẩn giữ chặt không thể đi qua, chỉ đành mang theo y rời đi trước.
Sau khi ra khỏi thung lũng, không khí bỗng chốc trong lành hơn hẳn. Diệp Cẩn kiểm tra cho mấy tướng sĩ dẫn đầu một chút, nói, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Hiện giờ không cảm thấy gì cả.” Tướng sĩ nói, “Chỉ là có chút buồn nôn.”
“Cốc chủ có biết sương mù kia là cái gì không?” Vệ Dương hỏi.
Diệp Cẩn lắc đầu, quay đầu nhìn lướt qua bên trong thung lũng.
Cuồng phong càng càn quét dữ dội, không ngừng có tảng băng lớn rớt xuống, khiến thung lũng trở thành một đống hỗn độn. Sương khói đã sớm bị thổi tan, phản quân cũng không còn tung tích.
Tần Thiếu Vũ qua kiểm tra một lần, chỉ thấy trên mặt tuyết rất sạch sẽ, đám phản quân kia tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
“Cũng hợp lý thôi.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ hắn, “Dưới loại thời tiết này, dấu chân chỉ trong khoảnh khắc sẽ bị gió tuyết vùi lấp mất.”
“Chắc là gần đây có cửa vào địa cung, cho nên toàn bộ đều chui xuống đấy hết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đối phương hiển nhiên biết rõ khí hậu ở Tuyết Nguyên, lúc nào sẽ nổi gió, lúc nào thì ngừng, tính toán không hề sai lệch, bằng không cũng không thể dùng sương mù để ngăn cản chúng ta.”
“Đi về trước đi.” Diệp Cẩn nói, “Dù sao cũng sẽ có người trúng khói mê, không thể khinh thường.”
Mọi người gật đầu, xoay người trở về doanh địa.
“Không ngửi phải chứ?” Trên đường, Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
“Tất nhiên không có.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, vừa rồi y đã bịt kín miệng mũi mình trước, suýt nữa là đứt hơi rồi.
“Vậy là tốt rồi.” Tần Thiếu Vũ thả lỏng, “Lần sau không dẫn ngươi theo nữa.”
“Lần sau còn có sương mù nữa không?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Sẽ không.” Tần Thiếu Vũ nói, “Khói mê độc khí chỉ có thể dùng bên trong thung lũng, nếu đổi là nơi tuyết bằng, đã sớm bị thổi tan. Thung lũng gần đây chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, sau này chúng ta hành quân cứ tránh đi là được.”
Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, âm thầm thở dài.
Xem như là lần đầu tiên hai quân đối chiến, vậy mà lại quỷ dị và…… uất ức như thế.
Đối phương một câu cũng chưa nói, một người cũng không mất, chỉ bằng vài viên đạn khói, vậy mà đã thắng trận này, dù nhìn từ góc độ nào, cũng đều rất uất ức.
Loại tình huống kì lạ này, chỉ sợ nói ra cũng không có ai tin.
Đoán được tâm sự của y, Tần Thiếu Vũ vỗ nhè nhẹ lên vai y, “Dưới tình huống không thể nắm chắc đối phương sẽ làm ra cái gì, kết quả như thế này cũng không phải xấu, ngay cả Diệp Cẩn cũng không biết đám sương mù kia là thứ gì, không đáng đế chúng ta mạo hiểm.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, “Ta biết, chỉ là có chút uất ức thôi. Hơn nữa nếu không có ta, chắc hẳn ngươi đã có thể chạy qua xem rõ ngọn nguồn rồi, ít nhất cũng có thể bắt một người về.” Cũng không cần phải lập tức chạy ra.
“Ai biết bọn họ sẽ dùng phương pháp hạ cấp này.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “Nhưng cũng không quan trọng, món nợ này có thể để lần sau đòi lại.”
“Sao vừa rồi A Hoàng kéo ta lại?” Mộ Hàn Dạ cũng đang hỏi.
“Chẳng lẽ ta nên đẩy ngươi đi?” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn.
“Nín thở đi bắt hai người về thẩm vấn, đối với bổn vương mà nói vẫn rất dễ dàng.” Mộ Hàn Dạ nói.
“Lỡ như trong sương mù có rừng đao mưa kiếm hay trận pháp bát quái thì phải làm sao?” Hoàng Đại Tiên nói, “Chu Giác không phải hạng người tầm thường vô dụng, hắn có rất nhiều thủ đoạn đó.”
Mộ Hàn Dạ cảm khái, “A Hoàng đúng là rất quan tâm bổn vương.”
“Ít nhất trước khi ta rời khỏi Tuyết Nguyên, chưa bao giờ gặp phải loại sương khói đục ngầu như vậy.” Hoàng Đại Tiên nói, “Cũng không biết hắn lại tìm được kẻ nào ra tay nữa.”
“Kỳ thật đối Sở hoàng và dân chúng mà nói, cũng xem như là chuyện tốt.” Mộ Hàn Dạ nói.
“Vì sao?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày khó hiểu.
“Nếu không có Chu Giác, những người dùng cách bàng môn tả đạo hạ cấp kia sẽ phân tán khắp Sở quốc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thường ngày khó tránh sẽ ra ngoài làm chuyện xấu, còn phải phiền quan phủ và Thẩm minh chủ đi thanh trừ. Nay xuất hiện Chu Giác, hắn lại có bản lĩnh gom hết toàn bộ loại người này đến Tuyết Nguyên cực Bắc nuôi, vừa lúc tiện cho chúng ta giải quyết hết một lần, dân chúng cũng sẽ không bị bọn họ làm hại, tất nhiên là một chuyện tốt.”
Hoàng Đại Tiên nghẹn lời, cảm thấy hình như hắn nói cũng không sai.
“Chu Giác cũng rất may mắn.” Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói.
Hoàng Đại Tiên càng thêm mờ mịt, “May mắn?”
“Vậy mà có thể lớn lên cùng A Hoàng nhà ta.” Mộ Hàn Dạ phẫn hận.
Hoàng Đại Tiên gian nan nói, “Ta cũng không ở địa cung lâu lắm, hơn rất rất hiếm khi thấy hắn.”
“Vậy cũng không được.” Mộ Hàn Dạ mắt bắn hung quang, ngẫm nghĩ lại vui sướng, “A Hoàng thật là tri kỷ, còn biết an ủi trái tim tan nát của bổn vương.”
Hoàng Đại Tiên:……
Ta chỉ đang trình bày sự thật thôi mà.
Mà so ra, Diệp Cẩn lại chẳng có chút tâm tình trò chuyện nào. Sau khi cùng đội tiên phong trở về doanh địa, liền vội vội vàng vàng kiểm tra chữa trị cho từng người. Thẩm Thiên Phàm và Liên Thành Cô Nguyệt sau khi nghe kể lại tình hình trong thung lũng, cả hai cũng đều hoảng sợ.
“Đúng là người do Chu Giác nuôi ra.” Thẩm Thiên Phàm nén giận, “Sợ đầu sợ đuôi bàng môn tả đạo.”
“Hướng gió trên Tuyết Nguyên đều có quy luật, muốn nắm giữ kỳ thật cũng không khó.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Quanh năm suốt thắng Chu Giác đều chui rúc ở trong này, dù sao cũng phải tìm cho mình chút chuyện để làm chứ.”
“Loại chiến thuật này cũng chỉ có thể dùng một lần, ra khỏi thung lũng thì sẽ thành vô dụng, cũng không cần nghiên cứu thấu triệt.” Thẩm Thiên Phong nói, “Việc cấp bách là điều tra rõ khói mê vừa nãy là cái gì, hắn hao tâm tổn trí như thế, không thể không có tác dụng.”
“Tẩu tử có phát hiện gì không?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu, hơn nữa còn nói, “Ngươi tốt nhất đừng đi trêu chọc hắn.”
Tâm tình Thẩm Thiên Phàm hết sức phức tạp, nói, “Nhưng ta là tướng quân, cũng không thể không đi thăm tướng sĩ. Huống hồ ta cũng muốn sớm biết được lai lịch của thứ khói mê kia mà.”
“Thăm thì tất nhiên có thể, nhưng ngươi cố gắng đừng nói chuyện với Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dựa theo tính tình của hắn, sau khi điều tra ra nhất định sẽ nói, tra không ra ngươi đến hỏi cũng vô dụng, còn dễ chọc hắn xù lông.”
Thẩm Thiên Phàm chưa từ bỏ ý định, “Một câu cũng không được?” Ít nhất cũng yên tâm hơn được một chút!
“Không được.” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Đại nam nhân mà sao cứ như đàn bà vậy, còn lộn xộn nữa coi chừng ta đánh ngươi.”
Thẩm Thiên Phàm trong lòng nóng vội nhưng lại phải nghẹn khuất, rất muốn đánh với ca hắn một trận.
Đương nhiên đây chỉ là muốn mà thôi.
Bởi vì hoàn toàn đánh không lại a.
Như lời Thẩm Thiên Phong nói, lúc này Diệp Cẩn quả thật đang nóng nảy. Tuy tướng sĩ trúng khói mê tạm thời không sao cả, nhưng càng không sao y lại càng lo lắng, nếu xuất hiện bất cứ dấu hiệu nào, thì ít nhất cũng còn biết rốt cuộc nó là thứ gì, cái loại nửa với đánh đố người này, mới là tra tấn khó chịu nhất.
Chỉ là với mấy trăm viên đạn khói, lại có thể làm ngã cả một đội tiên phong của Đại Sở, Diệp Cẩn nghĩ thôi mà đã thấy lòng khó chịu. Việc này tất nhiên cũng có một phần là do Sở quân quá lơ là khinh địch, cũng bởi vì Chu Giác luôn hành động không theo lẽ thường, hơn nữa mọi người cũng không quen với mảnh Tuyết Nguyên này, vậy nên mới xuất hiện tình hình chiến đấu không thể tưởng tượng nổi như thế. Nhưng dù vậy, Diệp Cẩn vẫn cảm thấy rất bực bội, trong một canh giờ đã chạy vào trong doanh ba lần, hỏi mọi người có thấy chỗ nào không thoải mái không.
Kết quả tất nhiên là không có.
Mắt thấy y lại muốn chạy ra ngoài lần thứ tư, Thẩm Thiên Phong thở dài giữ chặt lấy y, “Ngươi tỉnh táo lại trước đã.”
“Ai…” Diệp Cẩn đau đầu.
“Nghe lời.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai y, “Có một số việc không gấp được.”
“Ta –”
“Ta biết.” Thẩm Thiên Phong cắt lời y, “Trong quân doanh có quân y, nhưng chỉ có thể chữa trị chứng bệnh bình thường, cho nên ngươi mới cảm thấy mình có trách nhiệm phải tra rõ chuyện này đúng không.”
Diệp Cẩn trầm mặc.
Thẩm Thiên Phong ôm y vào trong lòng, “Nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Diệp Cẩn vươn tay ôm chặt eo hắn.
“Cho dù ngươi không giữ ta lại, cho dù ta thật sự bắt được mấy tên phản quân kia về, ngươi nghĩ bọn họ sẽ chịu nói ra chân tướng của khói mê sao? Chu Giác cũng đâu có ngốc.” Thẩm Thiên Phong vỗ nhẹ lên lưng y, “Cho nên không có gì phải áy náy, huống hồ dưới loại tình huống đó, Thiếu Vũ và Mộ vương cũng sẽ không dám mạo hiểm.”
Diệp Cẩn chôn mặt vào trước ngực hắn, không nói chuyện.
Nói thẳng ra, y thật sự cảm thấy mình ngăn cản Thẩm Thiên Phong là không thỏa đáng, dù sao dựa theo tu vi võ học của hắn, muốn xông qua trận khói mê bắt người hẳn là không có vấn đề gì. Tần Thiếu Vũ không đi là vì phải chăm sóc Thẩm Thiên Lăng, nhưng mình nín thở trong thời gian ngắn hoàn toàn không thành vấn đề, giữ hắn lại có vẻ hơi…… quá mức xúc động.
Nhưng chuyện đã xảy ra, hiện giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng. Lúc ấy nhìn thấy loại cảnh tượng quỷ dị như thế, trong lòng cũng có hơi hoảng hốt, tất nhiên sẽ theo bản năng không muốn để hắn đi, một xu một hào cũng không muốn.
Nói trắng ra là, cũng chỉ vì suy nghĩ cá nhân thôi.
Đối mặt với người trong lòng, chỉ sợ trên đời không mấy ai có thể hoàn toàn rộng lượng buông ra.
“Cốc chủ.” Một thị vệ vội vã chạy tới, “Có hai người trong đội tiên phong, tình hình có vẻ không ổn, ngài mau đến xem thử đi.”
/212
|