“Kỳ thật cũng không cần nghĩ.” Diệp Cẩn vừa ăn canh vừa chậm rãi nói, “Không bằng cứ gọi Truy Ảnh Cung chủ Thẩm Thiên Lăng đi. ”
Trong lòng ám vệ lập tức điên cuồng vỗ tay, không sai, chúng ta đã mói gọi như thế thật lâu rồi, nhưng vẫn không dám, bởi vì nhất định sẽ bị đập. Cho nên rốt cục vẫn là Diệp cốc chủ có khí phách, thật không hổ là đại tẩu của phu nhân nhà ta.
“Sao nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
Ám vệ vô cùng hy vọng phu nhân nhà mình nhanh chóng gật đầu, như vậy ngay cả trình tự âm thầm cầm quyền cũng có thể lược bỏ, trực tiếp bước lên thượng vị, quả thực không thể sảng khoái hơn được nữa.
Nhưng đáng tiếc Thẩm Thiên Lăng lại rất không chịu thua kém, lắc đầu nói, “Không được!”
“Vì sao?” Diệp Cẩn bật cười, “Không đủ uy phong?”
“Cũng không phải.” Thẩm Thiên Lăng ghét bỏ, “Rất trắng trợn.” Một chút cũng không uyển chuyển.
“Mọi người trên giang hồ đặt danh hào, phần lớn đều phải có căn cứ .” Diệp Cẩn nói, “Tỷ như Thập Tam Nương, chính là vì nàng dùng ba thước hồng lăng (lụa hồng) làm vũ khí. Thiên Phong được xưng là Hàn Ảnh Kinh Hồng, cũng có liên quan đến khinh công, không phải chỉ nghe hay là được.”
“Vậy còn ngươi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ, “Chưa từng nghe ngươi nhắc tới.”
“Danh hào là để người ngoài gọi, không cần phải nói cho ngươi.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Nhớ rõ ta là tướng công ngươi là được.”
“Nói một câu cũng được mà.” Thẩm Thiên Lăng nổi hứng thú, “Là cái gì?”
“Xích Viêm Phong Kiếm.” Diệp Cẩn ở một bên nói.
Thẩm tiểu thụ cảm thấy mình như đang nghe thiên thư (loại sách có chữ nghĩa khó hiểu – QT), “Có ý gì?”
“Ngươi nghe không hiểu, là vì ngươi chưa thấy qua hắn đại khai sát giới.” Diệp Cẩn nói, “Thiếu Vũ nội lực chí dương, khi đại khai sát giới là lúc dày đặc nhất, ngay cả bảo kiếm trong tay cũng biến thành màu đỏ tươi, giống như bị liệt diễm đốt cháy, cho nên mới có danh hào này.”
“Thật vậy?” Thẩm Thiên Lăng có chút giật mình.
“Ngươi vĩnh viễn cũng không nên thấy.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mặt y.
“Ta đây phải gọi là gì?” Thẩm Thiên Lăng còn đang rối rắm vì vấn đề này.
Diệp Cẩn nói, “Vậy thì phải xem ngươi am hiểu cái gì.”
Thẩm Thiên Lăng 囧, “Nhưng ta không có võ công.”
“Không cần liên quan tới võ công.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thứ khác cũng được.”
“Tính sổ sách?” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy mình am hiểu thứ này nhất, nghĩ nghĩ lại cường điệu, “Bất quá ta nhất định sẽ không gọi là Thần Toán Tử (người tính toán như thần), hay là Kim Toán Bàn (bàn tính tiền)!” Nghe qua thật ngu ngốc.
Diệp Cẩn cười ra tiếng, “Ngươi muốn gọi cũng không gọi được, trên giang hồ đã có một Kim Toán Bàn, sau khi chúng ta khởi hành đến Đông Bắc, nói không chừng còn có thể gặp được.”
“Có ý tưởng gì không?” Tần Thiếu Vũ nhìn về phía cửa.
Thiên a, chúng ta chờ thật lâu biết không! Ám vệ liên tiếp nhấc tay!
“Viên vĩ hoa yêu!”
“Nhất thống tam giới!”
“Nghịch thiên nhi vi!”
“Phổ độ chúng sinh!”
Diệp Cẩn gật đầu, “Bốn từ này ghép với nhau, về sau ra ngoài có thể hô thành khẩu hiệu.”
“Chíp chíp chíp chíp!” Mao Cầu đứng trên bàn cũng vào giúp vui.
Vì thế lập tức lại có ám vệ phát tán tư duy, “Dục hỏa phần thân (đốt người)… Trọng sinh!”
Vừa dứt lời, hắn liền bị tiểu đồng bọn đập cho một trận.
Hai mắt đậu đen của Mao Cầu mở tròn vo để xem náo nhiệt, có được mười phần chân truyền của nương nó.
Hiện trường loạn thành một đoàn, ngực Thẩm Thiên Lăng bị nghẹn lại.
“Không thì gọi là Hô Phong Hoán Vũ đi.” Trong một mảnh ồn ào, Tần Thiếu Vũ gõ bàn.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Lý do?” Diệp Cẩn hỏi.
Tần Thiếu Vũ nói, “Bởi vì Lăng nhi vốn biết hô phong hoán vũ, dân chúng khắp nước đều biết.”
Thẩm Thiên Lăng 囧囧.
“Cứ quyết định vậy đi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu y.
“Hô Phong Hoán Vũ Thẩm Thiên Lăng, không tệ a.” Thẩm Thiên Phong cũng tỏ vẻ tán đồng.
Sau khi ám vệ đập xong tiểu đồng bọn, cũng kịch liệt vỗ tay, tuy rằng mọi người cảm thấy tên này thật sự không được tốt lắm, nhưng trước mặt cung chủ vẫn phải tỏ vẻ ủng hộ, không thì nhất định sẽ bị bán đi.
Tương lai quả thực là một mảnh hắc ám.
Vì thế trong một trận vỗ tay náo nhiệt, Thẩm tiểu thụ hồ đồ bị bắt tiếp nhận xưng hô mới của mình —— cho dù nghe không hay nhưng cũng phải chấp nhận, dù sao so với Kim Toán Bàn cũng tốt hơn nhiều!
Đương nhiên, lúc này tất cả mọi người ở đây sẽ không nghĩ đến, cái danh hào qua loa lấy làm náo nhiệt này sẽ mang đến một tác dụng ngoài dự đoán đối với chuyến hành trình đến Đông Bắc không lâu sau.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Mộ Hàn Dạ sẽ thường ăn cơm với mọi người, bất quá hôm nay bởi vì dạ dày Hoàng Đại Tiên không thoải mái, cho nên Mộ Hàn Dạ liền cố ý gọi chút thức an thanh đạm, cùng hắn ở trong căn phòng nhỏ ấm áp ăn cơm ngắm tuyết.
“Này.” Mộ Hàn Dạ múc một thìa canh đưa tới bên miệng hắn, “Bỏ thêm chút dược vật, dưỡng dạ dày.”
“Ta tự mình ăn.” Hoàng Đại Tiên tránh đi, “Sẽ bị người nhìn thấy.”
“Yên tâm đi.” Mộ Hàn Dạ rất cố chấp, “Chung quanh đều có ảnh vệ, không ai có thể tới gần.”
Hoàng Đại Tiên đành phải há miệng.
“A Hoàng thật sự không phải vì ghen, cho nên mới đau dạ dày chứ?” Mộ Hàn Dạ tha thiết hỏi.
Hoàng Đại Tiên quyết đoán nói, “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Ta không phải cố ý muốn đi bán nhan sắc.” Mộ Hàn Dạ cường điệu.
Hoàng Đại Tiên nói, “Ta biết.”
“Hơn nữa rất không cam nguyện.” Mộ Hàn Dạ lại nói.
“Nhịn một chút sẽ qua.” Hoàng Đại Tiên nhẫn nại hống hắn, “Cũng không phải quá lâu.”
“Nhưng ta sợ bị chiếm tiện nghi.” Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất vô tội.
Hoàng Đại Tiên không nói gì, “Nếu nói về chịu thiệt, cũng phải là khuê nữ nhà người ta mới đúng.”
“Ta sẽ không bạc đãi nàng.” Mộ Hàn Dạ đột nhiên nói.
Hoàng Đại Tiên nghe vậy giật mình, “Ngươi thật sự định cưới nàng?”
Mộ Hàn Dạ tỉ mỉ nhìn hắn một chút, sau một lúc lâu mới thất vọng nói, “A Hoàng cư nhiên không ăn giấm.”
Hoàng Đại Tiên đập bàn, “Nói chính sự cho đàng hoàng, ta không muốn nháo với ngươi.”
“Ta cũng không có nháo.” Biểu tình Mộ Hàn Dạ rất ủy khuất, nhân cơ hội giữ chặt tay hắn, “Cho dù chỉ là một chút ghen tị cũng được a.”
Hoàng Đại Tiên nhíu mày nhìn hắn.
“Được rồi, nói chính sự.” Mộ Hàn Dạ đành phải thỏa hiệp, “Ta là nói nếu tương lai nàng nguyện ý gả, bộ tộc Mạc Tây có rất nhiều nam nhi tốt, Thất Tuyệt quốc tuy không thể so sánh với Vương Thành phồn hoa, nhưng cũng là nơi trời cao đất rộng, tốt hơn ở đây bị phụ thân của mình tính kế.”
“Nhìn không ra.” Hoàng Đại Tiên rút tay về, “Ngươi còn có tâm tư tinh tế như thế.” Nhược đổi thành những người khác, đại khái chỉ biết đem vị tiểu thư Triệu gia kia biến thành một quân cờ, mà hắn ngay cả đường lui cũng đã thay nàng nghĩ tốt.
Mộ Hàn Dạ nắm chặt thời gian bày tỏ, “Tâm tư của ta đối với A Hoàng càng tinh tế hơn.”
“Ăn cơm!” Hoàng Đại Tiên quyết đoán nói sang chuyện khác.
Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng uy ta.”
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Tay ngươi cũng không đứt.”
Vừa dứt lời, Mộ Hàn Dạ liền rút ra chủy thủy cắt xuống tay phải.
Hoàng Đại Tiên yên lặng nhìn hắn.
Lưỡi dao dừng lại khi cách bàn tay nửa tấc.
Hoàng Đại Tiên như cười như không.
Mộ Hàn Dạ vô cùng thất vọng, “A Hoàng thế nhưng không ngăn cản ta.”
“Nếu ngươi thật sự cắt xuống, vậy Thất Tuyệt Vương có thể đổi người làm.” Hoàng Đại Tiên nói.
Mộ Hàn Dạ giật mình, “Hay là A Hoàng muốn soán vị?”
Hoàng Đại Tiên bị sặc canh, “Ý ta là nói ngươi ngốc.”
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất ai oán, rất giống tiều hài tử bị người cướp kẹo.
Hoàng Đại Tiên cảm thấy có chút buồn cười.
Mộ Hàn Dạ nhân cơ hội nắm chặt tay hắn.
Hoàng Đại Tiên chỉ xem như cái gì cũng chưa phát sinh.
Mộ Hàn Dạ lại nghiêng qua hôn hôn hắn.
Hoàng Đại Tiên buông chiếc đũa.
Mộ Hàn Dạ phấn khởi ôm hắn vào trong lòng, “A Hoàng A Hoàng.”
Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ, “Ngươi khi nào mới không được một tấc lại muốn tiến thước thế này nữa?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Chờ A Hoàng chấp nhận ta mới thôi.”
“Như thế nào mới xem như chấp nhận?” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn.
Mộ Hàn Dạ lập tức nói, “Tất nhiên là nguyện ý cùng ta viên phòng.”
Hoàng Đại Tiên nhìn thẳng hắn một hồi, sau đó nói, “Mộ Hàn Dạ.”
Tim Thất Tuyệt Vương nhảy nhót, “Ân.”
Hoàng Đại Tiên nói, “Ngươi đỏ mặt.”
Mộ Hàn Dạ thẹn thùng, “Đó là bởi vì ánh mắt của A Hoàng quá mức nóng bỏng.”
Hoàng Đại Tiên bị sét đánh đến da đầu run lên.
Mộ Hàn Dạ thử hỏi, “Khi nào chúng ta có thể viên phòng?”
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh, “Nằm mơ.”
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất ai oán, không cam lòng xoa xoa mông hắn.
Hoàng Đại Tiên hộc máu, trong lòng thầm dán lên cho hắn ba trăm tờ giấy ghi chữ “lưu manh”.
Quả nhiên vẫn là bản tính khó dời a…
Buổi chiều ngày đó, Mộ Hàn Dạ liền mang theo thị vệ A Hậu nhà mình, một đường cưỡi ngựa rêu rao đến phủ Triệu Càn.
Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ đang ở trà lâu cách đó không xa ăn điểm tâm, nhìn theo hai người đi vào phủ, sau đó nói, “Thất Tuyệt Vương cũng rất biết diễn kịch a.”
“Làm kẻ quân giả, nếu không biết đem cảm xúc ẩn giấu trong lòng, chỉ sợ đã không thể ngồi yên trên ngôi cửu ngũ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sở Uyên như vậy, Mộ Hàn Dạ tất nhiên cũng như vậy.”
“Kỳ thật mỗi người đều như vậy.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, “Người sống trên đời, ai cũng phải diễn trò, bất quá có vài người chỉ diễn trò với đối thủ, nhưng lại có vài người ngay cả thân bằng hảo hữu của mình cũng không tin nổi, loại thứ nhất không có gì đáng trách, nhưng loại thứ hai không khỏi sống quá mệt mỏi rồi.”
“Ta đây là loại nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng một giây do dự cũng không có, “Tất nhiên là loại thứ hai.”
“Nga?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Vì sao?”
“Bởi vì ngươi thường xuyên diễn trò với ta.” Thẩm tiểu thụ hừ hừ, “Giống như tối hôm qua vậy, còn diễn trại chủ lưu manh.” Sau đó làm bộ cướp dâu đem mình ném lên giường, quả thực không thể biến thái hơn nữa —— vạn nhất truyền ra nhất định sẽ ném người chết.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.
“Biến thái.” Thẩm Thiên Lăng chọt chọt ngực hắn.
“Có muốn đi xem náo nhiệt không?” Tần Thiếu Vũ hỏi y, “Mang ngươi đến Triệu phủ.”
“Nhưng giờ là ban ngày.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vạn nhất bị phát hiện thì làm sao.”
“Sẽ không.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Chỉ là một số trạch viện bình thường đơn giản, mang ngươi đi vào dễ như trở bàn tay.”Quả thực không thể khí phách hơn nữa.
“Cũng được!” Thẩm Thiên Lăng một ngụm đáp ứng.
Loại chuyện xem bát quái này, có xem bao nhiêu lần cũng không ngán a!
Bốn phía Triệu phủ có không ít ảnh vệ Thất Tuyệt quốc mai phục, sau khi nhìn thấy Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đều có chút khó hiểu, bất quá đã ở chung nhiều ngày như vậy, bọn họ đã đem hai người nhận định thành người phe mình, cho nên cũng không bước ra ngăn cản.
“Ăn không?” Ám vệ Truy Ảnh Cung nhiệt tình đưa qua một bao đậu rang.
Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc: …
Những người này rốt cục có đầu óc không vậy, lúc mật thám, cư nhiên còn có thể ăn đậu rang như thế?
Ám vệ Truy Ảnh Cung tri kỷ nói, “Nếu các ngươi không thể ăn đậu rang mà không phát ra tiếng, vậy chúng ta còn có trái cây ngào đường.”
Nếu không phải trước đó Mộ Hàn Dạ đã dặn phải tránh gây xung đột, ảnh vệ Thất Tuyệt quốc rất muốn đập bọn họ một trận.
Hoàn toàn chính là đến quấy rối a.
Mà Triệu Càn sau khi nghe nói Mộ Hàn Dạ tự mình tới cửa, không tránh khỏi lắp bắp kinh hãi.
“Ngươi đây là loại biểu tình gì.” Phu nhân ở bên cạnh giúp hắn sửa sang y phục, “Mau ra ngoài nhìn xem, nếu việc này thật sự có thể thành, vậy sẽ có chỗ dựa lớn.”
“Nói cũng phải.” Triệu Càn chỉnh chỉnh áo, “Dù sao đối với Thất Tuyệt Vương mà nói, đây là một vụ mua bán tốt. Không chỉ có thể lấy được trắc phi như hoa như ngọc, còn thuận ý Hoàng Thượng, mặc kệ nhìn theo phương diện nào, hắn cũng chỉ có lời không lỗ, trừ phi là ngốc tử mới có thể cự tuyệt.”
Hết
Trong lòng ám vệ lập tức điên cuồng vỗ tay, không sai, chúng ta đã mói gọi như thế thật lâu rồi, nhưng vẫn không dám, bởi vì nhất định sẽ bị đập. Cho nên rốt cục vẫn là Diệp cốc chủ có khí phách, thật không hổ là đại tẩu của phu nhân nhà ta.
“Sao nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
Ám vệ vô cùng hy vọng phu nhân nhà mình nhanh chóng gật đầu, như vậy ngay cả trình tự âm thầm cầm quyền cũng có thể lược bỏ, trực tiếp bước lên thượng vị, quả thực không thể sảng khoái hơn được nữa.
Nhưng đáng tiếc Thẩm Thiên Lăng lại rất không chịu thua kém, lắc đầu nói, “Không được!”
“Vì sao?” Diệp Cẩn bật cười, “Không đủ uy phong?”
“Cũng không phải.” Thẩm Thiên Lăng ghét bỏ, “Rất trắng trợn.” Một chút cũng không uyển chuyển.
“Mọi người trên giang hồ đặt danh hào, phần lớn đều phải có căn cứ .” Diệp Cẩn nói, “Tỷ như Thập Tam Nương, chính là vì nàng dùng ba thước hồng lăng (lụa hồng) làm vũ khí. Thiên Phong được xưng là Hàn Ảnh Kinh Hồng, cũng có liên quan đến khinh công, không phải chỉ nghe hay là được.”
“Vậy còn ngươi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ, “Chưa từng nghe ngươi nhắc tới.”
“Danh hào là để người ngoài gọi, không cần phải nói cho ngươi.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Nhớ rõ ta là tướng công ngươi là được.”
“Nói một câu cũng được mà.” Thẩm Thiên Lăng nổi hứng thú, “Là cái gì?”
“Xích Viêm Phong Kiếm.” Diệp Cẩn ở một bên nói.
Thẩm tiểu thụ cảm thấy mình như đang nghe thiên thư (loại sách có chữ nghĩa khó hiểu – QT), “Có ý gì?”
“Ngươi nghe không hiểu, là vì ngươi chưa thấy qua hắn đại khai sát giới.” Diệp Cẩn nói, “Thiếu Vũ nội lực chí dương, khi đại khai sát giới là lúc dày đặc nhất, ngay cả bảo kiếm trong tay cũng biến thành màu đỏ tươi, giống như bị liệt diễm đốt cháy, cho nên mới có danh hào này.”
“Thật vậy?” Thẩm Thiên Lăng có chút giật mình.
“Ngươi vĩnh viễn cũng không nên thấy.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mặt y.
“Ta đây phải gọi là gì?” Thẩm Thiên Lăng còn đang rối rắm vì vấn đề này.
Diệp Cẩn nói, “Vậy thì phải xem ngươi am hiểu cái gì.”
Thẩm Thiên Lăng 囧, “Nhưng ta không có võ công.”
“Không cần liên quan tới võ công.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thứ khác cũng được.”
“Tính sổ sách?” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy mình am hiểu thứ này nhất, nghĩ nghĩ lại cường điệu, “Bất quá ta nhất định sẽ không gọi là Thần Toán Tử (người tính toán như thần), hay là Kim Toán Bàn (bàn tính tiền)!” Nghe qua thật ngu ngốc.
Diệp Cẩn cười ra tiếng, “Ngươi muốn gọi cũng không gọi được, trên giang hồ đã có một Kim Toán Bàn, sau khi chúng ta khởi hành đến Đông Bắc, nói không chừng còn có thể gặp được.”
“Có ý tưởng gì không?” Tần Thiếu Vũ nhìn về phía cửa.
Thiên a, chúng ta chờ thật lâu biết không! Ám vệ liên tiếp nhấc tay!
“Viên vĩ hoa yêu!”
“Nhất thống tam giới!”
“Nghịch thiên nhi vi!”
“Phổ độ chúng sinh!”
Diệp Cẩn gật đầu, “Bốn từ này ghép với nhau, về sau ra ngoài có thể hô thành khẩu hiệu.”
“Chíp chíp chíp chíp!” Mao Cầu đứng trên bàn cũng vào giúp vui.
Vì thế lập tức lại có ám vệ phát tán tư duy, “Dục hỏa phần thân (đốt người)… Trọng sinh!”
Vừa dứt lời, hắn liền bị tiểu đồng bọn đập cho một trận.
Hai mắt đậu đen của Mao Cầu mở tròn vo để xem náo nhiệt, có được mười phần chân truyền của nương nó.
Hiện trường loạn thành một đoàn, ngực Thẩm Thiên Lăng bị nghẹn lại.
“Không thì gọi là Hô Phong Hoán Vũ đi.” Trong một mảnh ồn ào, Tần Thiếu Vũ gõ bàn.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Lý do?” Diệp Cẩn hỏi.
Tần Thiếu Vũ nói, “Bởi vì Lăng nhi vốn biết hô phong hoán vũ, dân chúng khắp nước đều biết.”
Thẩm Thiên Lăng 囧囧.
“Cứ quyết định vậy đi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu y.
“Hô Phong Hoán Vũ Thẩm Thiên Lăng, không tệ a.” Thẩm Thiên Phong cũng tỏ vẻ tán đồng.
Sau khi ám vệ đập xong tiểu đồng bọn, cũng kịch liệt vỗ tay, tuy rằng mọi người cảm thấy tên này thật sự không được tốt lắm, nhưng trước mặt cung chủ vẫn phải tỏ vẻ ủng hộ, không thì nhất định sẽ bị bán đi.
Tương lai quả thực là một mảnh hắc ám.
Vì thế trong một trận vỗ tay náo nhiệt, Thẩm tiểu thụ hồ đồ bị bắt tiếp nhận xưng hô mới của mình —— cho dù nghe không hay nhưng cũng phải chấp nhận, dù sao so với Kim Toán Bàn cũng tốt hơn nhiều!
Đương nhiên, lúc này tất cả mọi người ở đây sẽ không nghĩ đến, cái danh hào qua loa lấy làm náo nhiệt này sẽ mang đến một tác dụng ngoài dự đoán đối với chuyến hành trình đến Đông Bắc không lâu sau.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Mộ Hàn Dạ sẽ thường ăn cơm với mọi người, bất quá hôm nay bởi vì dạ dày Hoàng Đại Tiên không thoải mái, cho nên Mộ Hàn Dạ liền cố ý gọi chút thức an thanh đạm, cùng hắn ở trong căn phòng nhỏ ấm áp ăn cơm ngắm tuyết.
“Này.” Mộ Hàn Dạ múc một thìa canh đưa tới bên miệng hắn, “Bỏ thêm chút dược vật, dưỡng dạ dày.”
“Ta tự mình ăn.” Hoàng Đại Tiên tránh đi, “Sẽ bị người nhìn thấy.”
“Yên tâm đi.” Mộ Hàn Dạ rất cố chấp, “Chung quanh đều có ảnh vệ, không ai có thể tới gần.”
Hoàng Đại Tiên đành phải há miệng.
“A Hoàng thật sự không phải vì ghen, cho nên mới đau dạ dày chứ?” Mộ Hàn Dạ tha thiết hỏi.
Hoàng Đại Tiên quyết đoán nói, “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Ta không phải cố ý muốn đi bán nhan sắc.” Mộ Hàn Dạ cường điệu.
Hoàng Đại Tiên nói, “Ta biết.”
“Hơn nữa rất không cam nguyện.” Mộ Hàn Dạ lại nói.
“Nhịn một chút sẽ qua.” Hoàng Đại Tiên nhẫn nại hống hắn, “Cũng không phải quá lâu.”
“Nhưng ta sợ bị chiếm tiện nghi.” Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất vô tội.
Hoàng Đại Tiên không nói gì, “Nếu nói về chịu thiệt, cũng phải là khuê nữ nhà người ta mới đúng.”
“Ta sẽ không bạc đãi nàng.” Mộ Hàn Dạ đột nhiên nói.
Hoàng Đại Tiên nghe vậy giật mình, “Ngươi thật sự định cưới nàng?”
Mộ Hàn Dạ tỉ mỉ nhìn hắn một chút, sau một lúc lâu mới thất vọng nói, “A Hoàng cư nhiên không ăn giấm.”
Hoàng Đại Tiên đập bàn, “Nói chính sự cho đàng hoàng, ta không muốn nháo với ngươi.”
“Ta cũng không có nháo.” Biểu tình Mộ Hàn Dạ rất ủy khuất, nhân cơ hội giữ chặt tay hắn, “Cho dù chỉ là một chút ghen tị cũng được a.”
Hoàng Đại Tiên nhíu mày nhìn hắn.
“Được rồi, nói chính sự.” Mộ Hàn Dạ đành phải thỏa hiệp, “Ta là nói nếu tương lai nàng nguyện ý gả, bộ tộc Mạc Tây có rất nhiều nam nhi tốt, Thất Tuyệt quốc tuy không thể so sánh với Vương Thành phồn hoa, nhưng cũng là nơi trời cao đất rộng, tốt hơn ở đây bị phụ thân của mình tính kế.”
“Nhìn không ra.” Hoàng Đại Tiên rút tay về, “Ngươi còn có tâm tư tinh tế như thế.” Nhược đổi thành những người khác, đại khái chỉ biết đem vị tiểu thư Triệu gia kia biến thành một quân cờ, mà hắn ngay cả đường lui cũng đã thay nàng nghĩ tốt.
Mộ Hàn Dạ nắm chặt thời gian bày tỏ, “Tâm tư của ta đối với A Hoàng càng tinh tế hơn.”
“Ăn cơm!” Hoàng Đại Tiên quyết đoán nói sang chuyện khác.
Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng uy ta.”
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Tay ngươi cũng không đứt.”
Vừa dứt lời, Mộ Hàn Dạ liền rút ra chủy thủy cắt xuống tay phải.
Hoàng Đại Tiên yên lặng nhìn hắn.
Lưỡi dao dừng lại khi cách bàn tay nửa tấc.
Hoàng Đại Tiên như cười như không.
Mộ Hàn Dạ vô cùng thất vọng, “A Hoàng thế nhưng không ngăn cản ta.”
“Nếu ngươi thật sự cắt xuống, vậy Thất Tuyệt Vương có thể đổi người làm.” Hoàng Đại Tiên nói.
Mộ Hàn Dạ giật mình, “Hay là A Hoàng muốn soán vị?”
Hoàng Đại Tiên bị sặc canh, “Ý ta là nói ngươi ngốc.”
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất ai oán, rất giống tiều hài tử bị người cướp kẹo.
Hoàng Đại Tiên cảm thấy có chút buồn cười.
Mộ Hàn Dạ nhân cơ hội nắm chặt tay hắn.
Hoàng Đại Tiên chỉ xem như cái gì cũng chưa phát sinh.
Mộ Hàn Dạ lại nghiêng qua hôn hôn hắn.
Hoàng Đại Tiên buông chiếc đũa.
Mộ Hàn Dạ phấn khởi ôm hắn vào trong lòng, “A Hoàng A Hoàng.”
Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ, “Ngươi khi nào mới không được một tấc lại muốn tiến thước thế này nữa?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Chờ A Hoàng chấp nhận ta mới thôi.”
“Như thế nào mới xem như chấp nhận?” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn.
Mộ Hàn Dạ lập tức nói, “Tất nhiên là nguyện ý cùng ta viên phòng.”
Hoàng Đại Tiên nhìn thẳng hắn một hồi, sau đó nói, “Mộ Hàn Dạ.”
Tim Thất Tuyệt Vương nhảy nhót, “Ân.”
Hoàng Đại Tiên nói, “Ngươi đỏ mặt.”
Mộ Hàn Dạ thẹn thùng, “Đó là bởi vì ánh mắt của A Hoàng quá mức nóng bỏng.”
Hoàng Đại Tiên bị sét đánh đến da đầu run lên.
Mộ Hàn Dạ thử hỏi, “Khi nào chúng ta có thể viên phòng?”
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh, “Nằm mơ.”
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất ai oán, không cam lòng xoa xoa mông hắn.
Hoàng Đại Tiên hộc máu, trong lòng thầm dán lên cho hắn ba trăm tờ giấy ghi chữ “lưu manh”.
Quả nhiên vẫn là bản tính khó dời a…
Buổi chiều ngày đó, Mộ Hàn Dạ liền mang theo thị vệ A Hậu nhà mình, một đường cưỡi ngựa rêu rao đến phủ Triệu Càn.
Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ đang ở trà lâu cách đó không xa ăn điểm tâm, nhìn theo hai người đi vào phủ, sau đó nói, “Thất Tuyệt Vương cũng rất biết diễn kịch a.”
“Làm kẻ quân giả, nếu không biết đem cảm xúc ẩn giấu trong lòng, chỉ sợ đã không thể ngồi yên trên ngôi cửu ngũ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sở Uyên như vậy, Mộ Hàn Dạ tất nhiên cũng như vậy.”
“Kỳ thật mỗi người đều như vậy.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, “Người sống trên đời, ai cũng phải diễn trò, bất quá có vài người chỉ diễn trò với đối thủ, nhưng lại có vài người ngay cả thân bằng hảo hữu của mình cũng không tin nổi, loại thứ nhất không có gì đáng trách, nhưng loại thứ hai không khỏi sống quá mệt mỏi rồi.”
“Ta đây là loại nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng một giây do dự cũng không có, “Tất nhiên là loại thứ hai.”
“Nga?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Vì sao?”
“Bởi vì ngươi thường xuyên diễn trò với ta.” Thẩm tiểu thụ hừ hừ, “Giống như tối hôm qua vậy, còn diễn trại chủ lưu manh.” Sau đó làm bộ cướp dâu đem mình ném lên giường, quả thực không thể biến thái hơn nữa —— vạn nhất truyền ra nhất định sẽ ném người chết.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.
“Biến thái.” Thẩm Thiên Lăng chọt chọt ngực hắn.
“Có muốn đi xem náo nhiệt không?” Tần Thiếu Vũ hỏi y, “Mang ngươi đến Triệu phủ.”
“Nhưng giờ là ban ngày.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vạn nhất bị phát hiện thì làm sao.”
“Sẽ không.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Chỉ là một số trạch viện bình thường đơn giản, mang ngươi đi vào dễ như trở bàn tay.”Quả thực không thể khí phách hơn nữa.
“Cũng được!” Thẩm Thiên Lăng một ngụm đáp ứng.
Loại chuyện xem bát quái này, có xem bao nhiêu lần cũng không ngán a!
Bốn phía Triệu phủ có không ít ảnh vệ Thất Tuyệt quốc mai phục, sau khi nhìn thấy Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đều có chút khó hiểu, bất quá đã ở chung nhiều ngày như vậy, bọn họ đã đem hai người nhận định thành người phe mình, cho nên cũng không bước ra ngăn cản.
“Ăn không?” Ám vệ Truy Ảnh Cung nhiệt tình đưa qua một bao đậu rang.
Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc: …
Những người này rốt cục có đầu óc không vậy, lúc mật thám, cư nhiên còn có thể ăn đậu rang như thế?
Ám vệ Truy Ảnh Cung tri kỷ nói, “Nếu các ngươi không thể ăn đậu rang mà không phát ra tiếng, vậy chúng ta còn có trái cây ngào đường.”
Nếu không phải trước đó Mộ Hàn Dạ đã dặn phải tránh gây xung đột, ảnh vệ Thất Tuyệt quốc rất muốn đập bọn họ một trận.
Hoàn toàn chính là đến quấy rối a.
Mà Triệu Càn sau khi nghe nói Mộ Hàn Dạ tự mình tới cửa, không tránh khỏi lắp bắp kinh hãi.
“Ngươi đây là loại biểu tình gì.” Phu nhân ở bên cạnh giúp hắn sửa sang y phục, “Mau ra ngoài nhìn xem, nếu việc này thật sự có thể thành, vậy sẽ có chỗ dựa lớn.”
“Nói cũng phải.” Triệu Càn chỉnh chỉnh áo, “Dù sao đối với Thất Tuyệt Vương mà nói, đây là một vụ mua bán tốt. Không chỉ có thể lấy được trắc phi như hoa như ngọc, còn thuận ý Hoàng Thượng, mặc kệ nhìn theo phương diện nào, hắn cũng chỉ có lời không lỗ, trừ phi là ngốc tử mới có thể cự tuyệt.”
Hết
/212
|