Ba tháng rồi nguyệt sự không có! Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Vân Sơ trở nên trắng bệch, người khẽ run lên, từ khi nàng và Hạ Vệ Thần thành thân tới giờ mới hơn hai tháng, nói như vậy, đứa bé nàng đang mang trong bụng vô cùng có khả năng là của tên côn đồ kia.
Đông Phương Ngưng không biết rõ, chàng thấy vẻ mặt Diệp Vân Sơ khác lạ, lại nghĩ tới lời nói lúc trước khi ở trên xe ngựacủa Lâm đại phu, trong lòng liền cảm thấy sầu lo, cảm giác không thể tưởng tượng được, vội hỏi:
-Lâm đại phu, Vương phi nương nương là?
-Đông Phương công tử không cần lo lắng, đây là việc vui.
Lâm đại phu cười nhẹ, thấy vẻ mặt Đông Phương Ngưng lo lắng, liền giải thích:
-Vương phi nương nương đã có mang, đây là việc vui lớn!
Có mang? Nghe lời Lâm đại phu nói, Đông Phương Ngưng chỉ cảm thấy ngực như bị người ta đâm mạnh một cái, trong nháy mắt trở nên vô cùng đau đớn.
Hóa ra là có thai! Nàng như thế mà lại mang cốt nhục của điện hạ, nàng thế nhưng lại mang cốt nhục của điện hạ, vẻ mặt Đông Phương Ngưng ngây dại nhìn Diệp Vân Sơ, chàng nên vì nàng mà vui vẻ mới phải, nhưng, vì sao tim chàng lại đau đớn như vậy?
Diệp Vân Sơ chậm rãi ngước mắt, chạm vào đôi mắt đầy sầu lo của Đông Phương Ngưng, đôi mắt đen buồn bã mơ hồ chứa đau thương nhè nhẹ, khiến nàng đau xót, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, nàng hốt hoảng đưa mắt sang nơi khác, nói với Lâm đại phu:
-Lâm đại phu….
Lời còn chưa dứt, Diệp Vân Sơ đã nghẹn ngào không thể nói tiếp được nữa, nàng chỉ cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ, nước mắt đã sớm tràn ra, mơ hồ hết mọi vật trước mắt.
Lâm đại phu nhìn Đông Phương Ngưng thất hồn lạc phách, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Vân Sơ, bỗng nhiên có suy nghĩ gì, thở dài một hơi, chậm rãi nói:
-Vương phi nương nương không cần tiễn nữa, lão phu xin cáo từ trước.
Nói xong, ông lắc lắc đầu, túm lấy Đông Phương Ngưng cùng rời đi.
Diệp Vân Sơ kinh ngạc đứng tại chỗ, nhất thời tâm tư trở nên rối loạn tối sầm, nàng nhìn bóng lưng Đông Phương Ngưng, chỉ cảm thấy đau lòng không thở nổi, nàng mang thai, nàng mang thai đứa bé của tên côn đồ kia, nàng nên làm gì bây giờ? Nàng biết làm gì bây giờ?
Gương mặt tuấn tú tái nhợt, đầy sầu lo của Đông Phương Ngưng lại hiện lên trong đầu Diệp Vân Sơ, không chịu tan biến, trong nháy mắt, Diệp Vân Sơ cảm thấy thế giới của mình như vỡ tan.
Trong lúc hoảng loạn, Diệp Vân Sơ không biết mình quay về phòng như thế nào, khi nàng trở về phòng ngủ, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà ngã xuống giường, lớn tiếng khóc to, khóc tới mức tê tâm liệt phế, ruột gan đứt thành từng khúc, khóc không ngừng không nghỉ.
Thu Tứ không biết rõ là có chuyện gì, thấy Diệp Vân Sơ khổ sở đau đớn như thế, liềm cảm thấy lo lắng, không nhịn được mà hỏi:
-Công chúa, người làm sao vậy? Sao lại đau lòng như thế? Là vì hôn sự giữa điện hạ và công chúa Vân Tuyết sao?
Mấy ngày gần đây, đám người dưới trong phủ đều bàn tán về hôn sự của Hạ Vệ Thần và Diệp Vân Tuyết, Thu Tứ nghĩ Diệp Vân Sơ vì việc này mà đau lòng, liền khuyên nhủ:
-Công chúa, đừng đau lòng, người đau lòng vì điện hạ như vậy cũng không đáng đâu!
Diệp Vân Sơ rơi lệ không nói, nàng không yêu Hạ Vệ Thần, sao có thể vì việc Hạ Vệ Thần muốn thành thân với Diệp Vân Tuyết mà đau lòng cho được? Nàng đau lòng là vì bản thân, vì bản thân bất hạnh mà bi thương, vốn tưởng rằng hưu thư vào tay, mình có thể tìm được hạnh phúc, nay xem ra chỉ là hy vọng xa vời của nàng mà thôi. Hạnh phúc, là một giấc mơ không có thật, mọi vật trong khắc này như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
*
Ngày trôi qua như nước, từ sau ngày ấy, Diệp Vân Sơ cũng không rời khỏi viện, nghe nói vết thương của Hạ Vệ Thần đã khỏi, ngày hôm trước đã vào cung. Mà những ngày này Diệp Vân Tuyết cũng không náo loạn, toàn bộ điện phủ đều trở nên yên bình.
Chỉ có Diệp Vân Sơ biết, bình yên này giống như bình yên trước khi bão táp ập tới, cũng không thể duy trì được bao nhiêu lâu. Giấy cuối cùng cũng không thể gói được lửa, ngày tháng đi qua, trong khoảng thời gian này, việc nàng nôn ọe ngày càng trở nên nghiêm trọng, hiện tại, tuy không nhiều người biết việc nàng đang mang thai, nhưng ngày sau bụng sẽ to lên, chuyện đến nước ấy sẽ không giấu được ai nữa.
Nếu để Hạ Vệ Thần biết việc nàng mang thai, nhất định hắn sẽ mời đại phu đến xem, lấy kinh nghiệm của đại phu, sao lại không biết thời gian nàng mang thai? Nàng không dám tưởng tượng, nếu để Hạ Vệ Thần biết nàng đang mang đứa con của kẻ khác, hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào.
Nghĩ đến đây, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy vô cùng ưu sầu, trong lòng buồn bã, hơn nữa nôn ọe lại như cơm bữa, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã vậy rồi.
-Công chúa, người không khỏe, nên mời đại phu tới xem đi, nếu để như vậy nữa, sao công chúa có thể chịu được?
Thu Tứ nhìn mà đau lòng không thôi, lại không kìm được mà khuyên nhỉ. Nàng ấy không biết vì sao Diệp Vân Sơ mấy ngày nay luôn rầu rĩ không vui, nhưng nàng thấy Diệp Vân Sơ khó ở, lại luôn nôn mửa, nên nghĩ rằng nàng bị bệnh.
Diệp Vân Sơ lắc đầu chậm rãi, đang muốn từ chối, lúc này lại nghe thấy những tiếng bước chân từ bên ngoài, tiếp đó thấy quản gia ma ma đi vào, nói:
-Vương phi nương nương, điện hạ cho mời!
Điện hạ cho mời? Nghe quản gia ma ma nói xong, tim Diệp Vân Sơ trĩu xuống, chỉ cảm thấy tim đập thêm nhanh, theo bản năng, nàng nắm chặt tay lại, đối với ánh mắt sắc bén của ma ma quản gia, nàng cũng không dám hỏi nhiều, đành ra vẻ bình tĩnh đi theo bà ta.
Lại đi tới Tinh Thần các, thấy Hạ Vệ Thần lẳng lặng ngồi sau bàn đọc sách, mà cũng không thấy Diệp Vân Tuyết đâu, giờ khắc này thấy Diệp Vân Sơ đi vào, cũng chẳng ngẩng đầu.
Ma ma quản gia sau khi đưa Diệp Vân Sơ vào trong, liền lui ra ngoài, Diệp Vân Sơ bất đắc dĩ, đành phải đi tới, hơi cúi người, nói:
-Nô tỳ tham kiến điện hạ.
Đối với việc Diệp Vân Sơ hành lễ, Hạ Vệ Thần tựa như không nghe thấy, hắn vẫn trầm mặc không nói, lật giở quyển sách trong tay, qua nửa ngày, mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Vân Sơ, giọng nói lạnh lẽo:
-Hôm nay gọi ngươi tới đây, Bản Vương có việc muốn hỏi ngươi, xin hỏi Vương phi, Tình thiếp thị và Uyển thị nhân của Bản Vương chết như thế nào?
Diệp Vân Sơ nghe Hạ Vệ Thần nói xong, lòng bỗng kinh sợ, ngày đó Uyển thị nhân bị hại, quả thật không liên quan đến nàng, nhưng Tình thiếp thị bị Hạ Vệ Lam giết trong lao, nàng cũng tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ Hạ Vệ Lam không xử lý xong được việc này, hoặc tệ hơn là giờ Hạ Vệ Thần định đổ tội danh này lên đầu nàng? Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ cảm thấy bất an trong lòng, nàng hít thật sâu một hơi, bình tĩnh nói:
-Nô tỳ không biết.
Hạ Vệ Thần cười lạnh, vẻ mặt mơ hồ, hừ lạnh nói:
-Khá cho câu không biết! Ngươi cho là một câu không biết có thể xóa được hết tất cả sao? Thật sự không thể ngờ được, ngươi lại có thể nhẫn tâm như thế, ngay cả cốt nhục của bản Vương ngươi cũng dám động vào. Diệp Vân Sơ, ngươi thật sự thủ đoạn, ngươi cho là diệt trừ Uyển thị nhân và Tình thiếp thị là có thể giữ vững vị trí Vương phi của ngươi sao?
Quả nhiên là như thế, Diệp Vân Sơ cười chua xót, từ từ ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Hạ Vệ Thần, nhẹ giọng nói:
-Dục gia chi tội hà hoạn vô từ*? Vân Sơ không muốn nhiều lời, nếu điện hạ cho rằng tất cả có liên quan tới Vân Sơ, Vân Sơ cũng không biết nói gì nữa.
Nếu hắn cố tình vu oan cho nàng, giờ khắc này bất luận nàng có nói gì cũng không thể thay đổi được nữa, một khi đã như vậy, cần gì phải nhiều lời?
*Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Nếu đã muốn đổ tội sao có thể chối được.
Đông Phương Ngưng không biết rõ, chàng thấy vẻ mặt Diệp Vân Sơ khác lạ, lại nghĩ tới lời nói lúc trước khi ở trên xe ngựacủa Lâm đại phu, trong lòng liền cảm thấy sầu lo, cảm giác không thể tưởng tượng được, vội hỏi:
-Lâm đại phu, Vương phi nương nương là?
-Đông Phương công tử không cần lo lắng, đây là việc vui.
Lâm đại phu cười nhẹ, thấy vẻ mặt Đông Phương Ngưng lo lắng, liền giải thích:
-Vương phi nương nương đã có mang, đây là việc vui lớn!
Có mang? Nghe lời Lâm đại phu nói, Đông Phương Ngưng chỉ cảm thấy ngực như bị người ta đâm mạnh một cái, trong nháy mắt trở nên vô cùng đau đớn.
Hóa ra là có thai! Nàng như thế mà lại mang cốt nhục của điện hạ, nàng thế nhưng lại mang cốt nhục của điện hạ, vẻ mặt Đông Phương Ngưng ngây dại nhìn Diệp Vân Sơ, chàng nên vì nàng mà vui vẻ mới phải, nhưng, vì sao tim chàng lại đau đớn như vậy?
Diệp Vân Sơ chậm rãi ngước mắt, chạm vào đôi mắt đầy sầu lo của Đông Phương Ngưng, đôi mắt đen buồn bã mơ hồ chứa đau thương nhè nhẹ, khiến nàng đau xót, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, nàng hốt hoảng đưa mắt sang nơi khác, nói với Lâm đại phu:
-Lâm đại phu….
Lời còn chưa dứt, Diệp Vân Sơ đã nghẹn ngào không thể nói tiếp được nữa, nàng chỉ cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ, nước mắt đã sớm tràn ra, mơ hồ hết mọi vật trước mắt.
Lâm đại phu nhìn Đông Phương Ngưng thất hồn lạc phách, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Vân Sơ, bỗng nhiên có suy nghĩ gì, thở dài một hơi, chậm rãi nói:
-Vương phi nương nương không cần tiễn nữa, lão phu xin cáo từ trước.
Nói xong, ông lắc lắc đầu, túm lấy Đông Phương Ngưng cùng rời đi.
Diệp Vân Sơ kinh ngạc đứng tại chỗ, nhất thời tâm tư trở nên rối loạn tối sầm, nàng nhìn bóng lưng Đông Phương Ngưng, chỉ cảm thấy đau lòng không thở nổi, nàng mang thai, nàng mang thai đứa bé của tên côn đồ kia, nàng nên làm gì bây giờ? Nàng biết làm gì bây giờ?
Gương mặt tuấn tú tái nhợt, đầy sầu lo của Đông Phương Ngưng lại hiện lên trong đầu Diệp Vân Sơ, không chịu tan biến, trong nháy mắt, Diệp Vân Sơ cảm thấy thế giới của mình như vỡ tan.
Trong lúc hoảng loạn, Diệp Vân Sơ không biết mình quay về phòng như thế nào, khi nàng trở về phòng ngủ, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà ngã xuống giường, lớn tiếng khóc to, khóc tới mức tê tâm liệt phế, ruột gan đứt thành từng khúc, khóc không ngừng không nghỉ.
Thu Tứ không biết rõ là có chuyện gì, thấy Diệp Vân Sơ khổ sở đau đớn như thế, liềm cảm thấy lo lắng, không nhịn được mà hỏi:
-Công chúa, người làm sao vậy? Sao lại đau lòng như thế? Là vì hôn sự giữa điện hạ và công chúa Vân Tuyết sao?
Mấy ngày gần đây, đám người dưới trong phủ đều bàn tán về hôn sự của Hạ Vệ Thần và Diệp Vân Tuyết, Thu Tứ nghĩ Diệp Vân Sơ vì việc này mà đau lòng, liền khuyên nhủ:
-Công chúa, đừng đau lòng, người đau lòng vì điện hạ như vậy cũng không đáng đâu!
Diệp Vân Sơ rơi lệ không nói, nàng không yêu Hạ Vệ Thần, sao có thể vì việc Hạ Vệ Thần muốn thành thân với Diệp Vân Tuyết mà đau lòng cho được? Nàng đau lòng là vì bản thân, vì bản thân bất hạnh mà bi thương, vốn tưởng rằng hưu thư vào tay, mình có thể tìm được hạnh phúc, nay xem ra chỉ là hy vọng xa vời của nàng mà thôi. Hạnh phúc, là một giấc mơ không có thật, mọi vật trong khắc này như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
*
Ngày trôi qua như nước, từ sau ngày ấy, Diệp Vân Sơ cũng không rời khỏi viện, nghe nói vết thương của Hạ Vệ Thần đã khỏi, ngày hôm trước đã vào cung. Mà những ngày này Diệp Vân Tuyết cũng không náo loạn, toàn bộ điện phủ đều trở nên yên bình.
Chỉ có Diệp Vân Sơ biết, bình yên này giống như bình yên trước khi bão táp ập tới, cũng không thể duy trì được bao nhiêu lâu. Giấy cuối cùng cũng không thể gói được lửa, ngày tháng đi qua, trong khoảng thời gian này, việc nàng nôn ọe ngày càng trở nên nghiêm trọng, hiện tại, tuy không nhiều người biết việc nàng đang mang thai, nhưng ngày sau bụng sẽ to lên, chuyện đến nước ấy sẽ không giấu được ai nữa.
Nếu để Hạ Vệ Thần biết việc nàng mang thai, nhất định hắn sẽ mời đại phu đến xem, lấy kinh nghiệm của đại phu, sao lại không biết thời gian nàng mang thai? Nàng không dám tưởng tượng, nếu để Hạ Vệ Thần biết nàng đang mang đứa con của kẻ khác, hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào.
Nghĩ đến đây, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy vô cùng ưu sầu, trong lòng buồn bã, hơn nữa nôn ọe lại như cơm bữa, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã vậy rồi.
-Công chúa, người không khỏe, nên mời đại phu tới xem đi, nếu để như vậy nữa, sao công chúa có thể chịu được?
Thu Tứ nhìn mà đau lòng không thôi, lại không kìm được mà khuyên nhỉ. Nàng ấy không biết vì sao Diệp Vân Sơ mấy ngày nay luôn rầu rĩ không vui, nhưng nàng thấy Diệp Vân Sơ khó ở, lại luôn nôn mửa, nên nghĩ rằng nàng bị bệnh.
Diệp Vân Sơ lắc đầu chậm rãi, đang muốn từ chối, lúc này lại nghe thấy những tiếng bước chân từ bên ngoài, tiếp đó thấy quản gia ma ma đi vào, nói:
-Vương phi nương nương, điện hạ cho mời!
Điện hạ cho mời? Nghe quản gia ma ma nói xong, tim Diệp Vân Sơ trĩu xuống, chỉ cảm thấy tim đập thêm nhanh, theo bản năng, nàng nắm chặt tay lại, đối với ánh mắt sắc bén của ma ma quản gia, nàng cũng không dám hỏi nhiều, đành ra vẻ bình tĩnh đi theo bà ta.
Lại đi tới Tinh Thần các, thấy Hạ Vệ Thần lẳng lặng ngồi sau bàn đọc sách, mà cũng không thấy Diệp Vân Tuyết đâu, giờ khắc này thấy Diệp Vân Sơ đi vào, cũng chẳng ngẩng đầu.
Ma ma quản gia sau khi đưa Diệp Vân Sơ vào trong, liền lui ra ngoài, Diệp Vân Sơ bất đắc dĩ, đành phải đi tới, hơi cúi người, nói:
-Nô tỳ tham kiến điện hạ.
Đối với việc Diệp Vân Sơ hành lễ, Hạ Vệ Thần tựa như không nghe thấy, hắn vẫn trầm mặc không nói, lật giở quyển sách trong tay, qua nửa ngày, mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Vân Sơ, giọng nói lạnh lẽo:
-Hôm nay gọi ngươi tới đây, Bản Vương có việc muốn hỏi ngươi, xin hỏi Vương phi, Tình thiếp thị và Uyển thị nhân của Bản Vương chết như thế nào?
Diệp Vân Sơ nghe Hạ Vệ Thần nói xong, lòng bỗng kinh sợ, ngày đó Uyển thị nhân bị hại, quả thật không liên quan đến nàng, nhưng Tình thiếp thị bị Hạ Vệ Lam giết trong lao, nàng cũng tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ Hạ Vệ Lam không xử lý xong được việc này, hoặc tệ hơn là giờ Hạ Vệ Thần định đổ tội danh này lên đầu nàng? Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ cảm thấy bất an trong lòng, nàng hít thật sâu một hơi, bình tĩnh nói:
-Nô tỳ không biết.
Hạ Vệ Thần cười lạnh, vẻ mặt mơ hồ, hừ lạnh nói:
-Khá cho câu không biết! Ngươi cho là một câu không biết có thể xóa được hết tất cả sao? Thật sự không thể ngờ được, ngươi lại có thể nhẫn tâm như thế, ngay cả cốt nhục của bản Vương ngươi cũng dám động vào. Diệp Vân Sơ, ngươi thật sự thủ đoạn, ngươi cho là diệt trừ Uyển thị nhân và Tình thiếp thị là có thể giữ vững vị trí Vương phi của ngươi sao?
Quả nhiên là như thế, Diệp Vân Sơ cười chua xót, từ từ ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Hạ Vệ Thần, nhẹ giọng nói:
-Dục gia chi tội hà hoạn vô từ*? Vân Sơ không muốn nhiều lời, nếu điện hạ cho rằng tất cả có liên quan tới Vân Sơ, Vân Sơ cũng không biết nói gì nữa.
Nếu hắn cố tình vu oan cho nàng, giờ khắc này bất luận nàng có nói gì cũng không thể thay đổi được nữa, một khi đã như vậy, cần gì phải nhiều lời?
*Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Nếu đã muốn đổ tội sao có thể chối được.
/154
|