Nói tới đây, Diệp Vân Tuyết không nói thêm gì nữa, nhưng ẩn ý trong lời nói, mọi người lại hiểu vô cùng rõ ràng, nghe được lời dèm pha bất ngờ như thế, mọi người đều bị làm cho khiếp sợ.
Huynh muội loạn luân! Lời Diệp Vân Tuyết nói ra đúng là sự dèm pha mờ ám!
Diệp Vân Sơ vô cùng khiếp sợ, nàng quả thật không thể tin Diệp Vân Tuyết lại có thể ác độc đến vậy, có thể nói lời dối trá như thế.
Nàng không thể duy trì im lặng được nữa, nếu Diệp Vân Tuyết sỉ nhục nàng, nàng có thể chịu được, nhưng nàng quyết không cho phép nàng ta sỉ nhục Thất ca! Rốt cuộc nàng cũng không thể nhẫn nại hơn được nữa, tức giận quát:
-Đủ rồi! Diệp Vân Tuyết, ngươi cũng một vừa hai phải thôi!
-Ngươi một vừa hai phải mới đúng!
Hạ Vệ Thần nổi giận, hắn không biết hắn đang tức giận vì điều gì, hắn chỉ cảm thấy buồn phiền, nghe thấy dèm pha giữa ả và nam nhân khác càng khiến hắn bực bội hơn! Giống như là đau, lại như tức giận, tâm trạng phức tạp khiến hắn giận dữ khác thường. Hắn nâng gương mặt đầy nước mắt như hoa lê đọng nước mưa đầy kinh hãi của Diệp Vân Tuyết, nổi giận quát thị vệ:
-Còn thất thần ở đó làm gì! Không mau kéo tiện nhân kia xuống?
-Dừng tay….
Hạ Vệ Lam ngăn cản, có điều hắn còn chưa kịp nói hết liền bị Hạ Vệ Thần cắt ngang:
-Đủ rồi! Tam hoàng đệ, đệ cũng nên có chừng có mực! Đây là chuyện nhà của Bản Vương, không tới lượt đệ khoa chân múa tay ở đây!
Dứt lời, vừa hung ác vừa giận dữ quát:
-Còn chưa động tay!
-Được! Ta mặc kệ chuyện nhà của huynh, có điều, Hạ Vệ Thần, nhất định huynh sẽ hối hận, huynh nhất định sẽ phải hối hận!
Hạ Vệ Lam cũng tức giận, nói xong, hắn phất mạng ống tay áo, giận dữ rời đi.
Sắc trời u ám, sau giờ ngọ, trời bỗng nhiên xuất hiện một cơn mưa tuyết, nhiệt độ trong không khí giảm đi rất nhiều.
Diệp Vân Tuyết vẫn lo lắng không yên, tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ lại càng khiến nàng ta thêm phiền lòng nóng nảy.
Trong lòng nàng ta lo lắng, nhớ lại cảnh ban sáng, nàng ta không khỏi ý hoảng tâm loạn, lúc ấy nếu không phải nàng ta cảnh giác, suýt chút nữa chân tướng mọi chuyện đã bị Thu Tứ nói toạc ra.
Cuối cùng thì giấy cũng không thể bọc được lửa, nàng ta sợ chân tướng sớm muộn gì cũng có ngày nổi rõ trên mặt nước, đến lúc đó nếu Hạ Vệ Thần biết được hắn nhận lầm người, khi đó nàng ta cũng không dám nghĩ thêm nữa, với tính cách của Hạ Vệ Thần, nếu hắn đã biết sự thật, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta, đến lúc đó, chỉ sợ kết cục của nàng ta so với Diệp Vân Sơ còn thê thảm hơn bây giờ nhiều.
Giờ nàng ta cái gì cũng chẳng có, chỉ có Hạ Vệ Thần. Hắn là ngọn núi duy nhất để nàng ta dựa vào, nếu như không có chỗ dựa là hắn nữa, nàng ta liền mất hết tất cả! Tất cả kiêu ngạo, cuộc sống xa hoa của nàng ta trước kia, cả thân phận tôn quý của nàng ta nữa! Tất cả, đều mất hết! Không! Nàng ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, nàng ta phải ngăn chặn nó, dùng hết sức lực bản thân cũng phải ngăn cản nó!
Nghĩ vậy, trong mắt Diệp Vân Tuyết hiện lên cái nhìn ác độc, rốt cuộc nàng ta cũng không thể ngồi yên được nữa, vội đứng dậy đi về phía thư phòng của Hạ Vệ Thần.
Từ sau khi giải Diệp Vân Sơ vào địa lao, Hạ Vệ Thần luôn luôn ở trong thư phòng, chính hắn cũng không biết mình tức giận điều gì, chỉ cảm thấy như có một tảng đá lớn chặn nghẹn ở ngực, phiền muộn khó chịu, bực bội bất an.
Trước kia khi bực bội, hắn sẽ ở trong thư phòng xem công văn, nhưng hôm nay, bất luận thế nào hắn cũng không thể tĩnh tâm được.
Một tiếng động lớn vang lên, hắn đánh mạnh một chưởng lên cái bàn sách, lời nói khi sáng của Hạ Vệ Lam luôn luôn hiện lên trong đầu hắn.
Hạ Vệ Lam nói hắn sẽ hối hận, những lời này, không phải hắn mới chỉ nghe thấy có một lần, lần trước, Hạ Vệ Lam cũng nói với hắn như vậy, thật sự hắn nghĩ mãi không ra, sao hắn lại phải hối hận? (Đầu bò mà, nghĩ ra bằng răng!!!) Là Diệp Vân Sơ, là ả đàn bà kia phản bội hắn, là ả làm chuyện có lỗi với hắn, hắn không xử tử ả đã là để lại mặt mũi cho mẫu hậu rồi, sao hắn có thể vì một nữ nhân phản bội mình mà hối hận?
Hắn lẳng lặng nhớ lại những việc đã trải qua từ khi tân hôn với Diệp Vân Sơ đến nay. Bỗng hắn phát hiện, từ trước tới giờ hắn luôn luôn sỉ nhục tra tấn nàng, nhưng nàng gần như chỉ yên lặng chịu đựng, từ đầu đến cuối, nàng cũng chưa từng thật sự hại hắn, mà hắn, không biết vì sao mình lại hận nàng đến thế, căm thù nàng, có điều là, hắn không muốn thấy nàng vui vẻ, không muốn thấy nàng cười khẽ, không muốn biết trong lòng nàng có nam nhân khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Vệ Thần bỗng nhiên hoảng sợ, sau đó sửng sốt. Hắn đang ghen? Hắn để ý tới nàng?
Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện ở trong đầu khiến hắn tâm phiền ý loạn, một nữ nhân không biết hổ thẹn là gì, sao hắn có thể để ý nàng? Nữ tử như vậy, mặc dù có xinh đẹp tới mức khiến mọi nam tử trong thiên hạ động lòng, hắn cũng không thèm. Huống hồ nàng là tàn hoa bại liễu, lại còn lẳng lơ phóng đãng, ở nơi nào cũng dụ dỗ nam nhân, còn làm chuyện trời đất không dung với ca ca của mình nữa!
Đúng lúc Hạ Vệ Thần đang bực bội thì Diệp Vân Tuyết vội vàng đi vào.
-Điện hạ, chàng còn vì chuyện của Vân Sơ mà phiền lòng sao?
Giọng nói của Diệp Vân Tuyết mang theo ai oán không nói nên lời.
Thấy Diệp Vân Tuyết đi đến, sắc mặt Hạ Vệ Thần hơi đổi, từ từ dịu đi, mày nhíu chặt giãn ra một chút, hỏi:
-Tuyết nhi, đã trễ thế này, sao còn chưa đi nghỉ?
Diệp Vân Tuyết lộ vẻ mặt đau xót, nàng ta dựa vào người hắn, nói:
-Điện hạ, trong lòng nô tỳ lo lắng cho Vân Sơ, thật sự là không ngủ được.
Thấy Diệp Vân Tuyết nhắc tới Diệp Vân Sơ, Hạ Vệ Thần nhíu nhíu mày, im lặng không nói.
Thấy Hạ Vệ Thần im lặng không nói, trong lòng Diệp Vân Tuyết càng thêm lo lắng, nàng thấy hiện giờ Hạ Vệ Thần vì chuyện của Diệp Vân Sơ mà phiền lòng, nguyên do là vì như thế, nên hắn mới không yên.
Đêm qua, nàng ta vốn đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó, nghĩ thể nào cũng đẩy được Diệp Vân Sơ vào chỗ chết, nhưng ngay khi nàng ta chờ đợi tin tức trong tân phòng lại nghe tỳ nữ bên mình báo lại, nói Hạ Vệ Thần giành lại Diệp Vân Sơ từ tay Đông Phương Ngưng rồi đưa ả đi. Nghe thấy tin đó, lòng nàng ta bắt đầu bất an.
Nàng ta vốn tưởng rằng Hạ Vệ Thần đối với Diệp Vân Sơ chỉ có oán hận, nhưng thật không ngờ, ẩn giấu đằng sau sự oán hận ấy là yêu mến. Hắn vậy mà lại vì Diệp Vân Sơ giải mỵ độc trong cơ thể Diệp Vân Sơ, bỏ rơi nàng ta trong tân phòng, cả đêm không về.
Vậy có thể tưởng tượng được, Diệp Vân Sơ trong mắt hắn dần dần trở nên quan trọng. Mà sáng nay, khi hắn nghe thấy việc lúc trước Diệp Vân Sơ bị làm nhục là do Thất ca, đáy mắt hắn chợt lóe lên đau đớn và không đành lòng, mắt nàng ta có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không, nàng ta không cho phép Hạ Vệ Thần yêu thương Diệp Vân Sơ, nàng ta không cho phép! Nàng ta phải ngăn cản, ngăn cản Hạ Vệ Thần không cho hắn tiếp tục như vậy nữa, nàng ta tuyệt đối không cho phép Diệp Vân Sơ cướp đi tình yêu của Hạ Vệ Thần!
Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Vân Tuyết hiện lên chút tàn nhẫn, bi thương hỏi:
-Điện hạ, chàng định xử trí Vân Sơ như thế nào?
Thấy Diệp Vân Tuyết lại hỏi về Diệp Vân Sơ, trong lòng Hạ Vệ Thần càng thêm bực, hắn cũng chưa biết mình sẽ xử trí ả như thế nào. Nhưng vừa nghĩ tới việc xử tử ả đàn bà kia, trong lòng hắn liền bực bội không thôi.
Diệp Vân Tuyết thấy Hạ Vệ Thần vẫn im lặng không nói, liền đẩy hắn ra, lui về phía sau vài bước, quỳ mạnh xuống nền đất, nghẹn ngào nói:
-Điện hạ, xin chàng tha cho Vân Sơ đi, thừa lúc mọi chuyện vẫn chưa truyền ra ngoài, điện hạ hãy phá bỏ nghiệt chủng trong bụng Vân Sơ, chừa cho nàng một con đường sống….
Huynh muội loạn luân! Lời Diệp Vân Tuyết nói ra đúng là sự dèm pha mờ ám!
Diệp Vân Sơ vô cùng khiếp sợ, nàng quả thật không thể tin Diệp Vân Tuyết lại có thể ác độc đến vậy, có thể nói lời dối trá như thế.
Nàng không thể duy trì im lặng được nữa, nếu Diệp Vân Tuyết sỉ nhục nàng, nàng có thể chịu được, nhưng nàng quyết không cho phép nàng ta sỉ nhục Thất ca! Rốt cuộc nàng cũng không thể nhẫn nại hơn được nữa, tức giận quát:
-Đủ rồi! Diệp Vân Tuyết, ngươi cũng một vừa hai phải thôi!
-Ngươi một vừa hai phải mới đúng!
Hạ Vệ Thần nổi giận, hắn không biết hắn đang tức giận vì điều gì, hắn chỉ cảm thấy buồn phiền, nghe thấy dèm pha giữa ả và nam nhân khác càng khiến hắn bực bội hơn! Giống như là đau, lại như tức giận, tâm trạng phức tạp khiến hắn giận dữ khác thường. Hắn nâng gương mặt đầy nước mắt như hoa lê đọng nước mưa đầy kinh hãi của Diệp Vân Tuyết, nổi giận quát thị vệ:
-Còn thất thần ở đó làm gì! Không mau kéo tiện nhân kia xuống?
-Dừng tay….
Hạ Vệ Lam ngăn cản, có điều hắn còn chưa kịp nói hết liền bị Hạ Vệ Thần cắt ngang:
-Đủ rồi! Tam hoàng đệ, đệ cũng nên có chừng có mực! Đây là chuyện nhà của Bản Vương, không tới lượt đệ khoa chân múa tay ở đây!
Dứt lời, vừa hung ác vừa giận dữ quát:
-Còn chưa động tay!
-Được! Ta mặc kệ chuyện nhà của huynh, có điều, Hạ Vệ Thần, nhất định huynh sẽ hối hận, huynh nhất định sẽ phải hối hận!
Hạ Vệ Lam cũng tức giận, nói xong, hắn phất mạng ống tay áo, giận dữ rời đi.
Sắc trời u ám, sau giờ ngọ, trời bỗng nhiên xuất hiện một cơn mưa tuyết, nhiệt độ trong không khí giảm đi rất nhiều.
Diệp Vân Tuyết vẫn lo lắng không yên, tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ lại càng khiến nàng ta thêm phiền lòng nóng nảy.
Trong lòng nàng ta lo lắng, nhớ lại cảnh ban sáng, nàng ta không khỏi ý hoảng tâm loạn, lúc ấy nếu không phải nàng ta cảnh giác, suýt chút nữa chân tướng mọi chuyện đã bị Thu Tứ nói toạc ra.
Cuối cùng thì giấy cũng không thể bọc được lửa, nàng ta sợ chân tướng sớm muộn gì cũng có ngày nổi rõ trên mặt nước, đến lúc đó nếu Hạ Vệ Thần biết được hắn nhận lầm người, khi đó nàng ta cũng không dám nghĩ thêm nữa, với tính cách của Hạ Vệ Thần, nếu hắn đã biết sự thật, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta, đến lúc đó, chỉ sợ kết cục của nàng ta so với Diệp Vân Sơ còn thê thảm hơn bây giờ nhiều.
Giờ nàng ta cái gì cũng chẳng có, chỉ có Hạ Vệ Thần. Hắn là ngọn núi duy nhất để nàng ta dựa vào, nếu như không có chỗ dựa là hắn nữa, nàng ta liền mất hết tất cả! Tất cả kiêu ngạo, cuộc sống xa hoa của nàng ta trước kia, cả thân phận tôn quý của nàng ta nữa! Tất cả, đều mất hết! Không! Nàng ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, nàng ta phải ngăn chặn nó, dùng hết sức lực bản thân cũng phải ngăn cản nó!
Nghĩ vậy, trong mắt Diệp Vân Tuyết hiện lên cái nhìn ác độc, rốt cuộc nàng ta cũng không thể ngồi yên được nữa, vội đứng dậy đi về phía thư phòng của Hạ Vệ Thần.
Từ sau khi giải Diệp Vân Sơ vào địa lao, Hạ Vệ Thần luôn luôn ở trong thư phòng, chính hắn cũng không biết mình tức giận điều gì, chỉ cảm thấy như có một tảng đá lớn chặn nghẹn ở ngực, phiền muộn khó chịu, bực bội bất an.
Trước kia khi bực bội, hắn sẽ ở trong thư phòng xem công văn, nhưng hôm nay, bất luận thế nào hắn cũng không thể tĩnh tâm được.
Một tiếng động lớn vang lên, hắn đánh mạnh một chưởng lên cái bàn sách, lời nói khi sáng của Hạ Vệ Lam luôn luôn hiện lên trong đầu hắn.
Hạ Vệ Lam nói hắn sẽ hối hận, những lời này, không phải hắn mới chỉ nghe thấy có một lần, lần trước, Hạ Vệ Lam cũng nói với hắn như vậy, thật sự hắn nghĩ mãi không ra, sao hắn lại phải hối hận? (Đầu bò mà, nghĩ ra bằng răng!!!) Là Diệp Vân Sơ, là ả đàn bà kia phản bội hắn, là ả làm chuyện có lỗi với hắn, hắn không xử tử ả đã là để lại mặt mũi cho mẫu hậu rồi, sao hắn có thể vì một nữ nhân phản bội mình mà hối hận?
Hắn lẳng lặng nhớ lại những việc đã trải qua từ khi tân hôn với Diệp Vân Sơ đến nay. Bỗng hắn phát hiện, từ trước tới giờ hắn luôn luôn sỉ nhục tra tấn nàng, nhưng nàng gần như chỉ yên lặng chịu đựng, từ đầu đến cuối, nàng cũng chưa từng thật sự hại hắn, mà hắn, không biết vì sao mình lại hận nàng đến thế, căm thù nàng, có điều là, hắn không muốn thấy nàng vui vẻ, không muốn thấy nàng cười khẽ, không muốn biết trong lòng nàng có nam nhân khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Vệ Thần bỗng nhiên hoảng sợ, sau đó sửng sốt. Hắn đang ghen? Hắn để ý tới nàng?
Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện ở trong đầu khiến hắn tâm phiền ý loạn, một nữ nhân không biết hổ thẹn là gì, sao hắn có thể để ý nàng? Nữ tử như vậy, mặc dù có xinh đẹp tới mức khiến mọi nam tử trong thiên hạ động lòng, hắn cũng không thèm. Huống hồ nàng là tàn hoa bại liễu, lại còn lẳng lơ phóng đãng, ở nơi nào cũng dụ dỗ nam nhân, còn làm chuyện trời đất không dung với ca ca của mình nữa!
Đúng lúc Hạ Vệ Thần đang bực bội thì Diệp Vân Tuyết vội vàng đi vào.
-Điện hạ, chàng còn vì chuyện của Vân Sơ mà phiền lòng sao?
Giọng nói của Diệp Vân Tuyết mang theo ai oán không nói nên lời.
Thấy Diệp Vân Tuyết đi đến, sắc mặt Hạ Vệ Thần hơi đổi, từ từ dịu đi, mày nhíu chặt giãn ra một chút, hỏi:
-Tuyết nhi, đã trễ thế này, sao còn chưa đi nghỉ?
Diệp Vân Tuyết lộ vẻ mặt đau xót, nàng ta dựa vào người hắn, nói:
-Điện hạ, trong lòng nô tỳ lo lắng cho Vân Sơ, thật sự là không ngủ được.
Thấy Diệp Vân Tuyết nhắc tới Diệp Vân Sơ, Hạ Vệ Thần nhíu nhíu mày, im lặng không nói.
Thấy Hạ Vệ Thần im lặng không nói, trong lòng Diệp Vân Tuyết càng thêm lo lắng, nàng thấy hiện giờ Hạ Vệ Thần vì chuyện của Diệp Vân Sơ mà phiền lòng, nguyên do là vì như thế, nên hắn mới không yên.
Đêm qua, nàng ta vốn đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó, nghĩ thể nào cũng đẩy được Diệp Vân Sơ vào chỗ chết, nhưng ngay khi nàng ta chờ đợi tin tức trong tân phòng lại nghe tỳ nữ bên mình báo lại, nói Hạ Vệ Thần giành lại Diệp Vân Sơ từ tay Đông Phương Ngưng rồi đưa ả đi. Nghe thấy tin đó, lòng nàng ta bắt đầu bất an.
Nàng ta vốn tưởng rằng Hạ Vệ Thần đối với Diệp Vân Sơ chỉ có oán hận, nhưng thật không ngờ, ẩn giấu đằng sau sự oán hận ấy là yêu mến. Hắn vậy mà lại vì Diệp Vân Sơ giải mỵ độc trong cơ thể Diệp Vân Sơ, bỏ rơi nàng ta trong tân phòng, cả đêm không về.
Vậy có thể tưởng tượng được, Diệp Vân Sơ trong mắt hắn dần dần trở nên quan trọng. Mà sáng nay, khi hắn nghe thấy việc lúc trước Diệp Vân Sơ bị làm nhục là do Thất ca, đáy mắt hắn chợt lóe lên đau đớn và không đành lòng, mắt nàng ta có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không, nàng ta không cho phép Hạ Vệ Thần yêu thương Diệp Vân Sơ, nàng ta không cho phép! Nàng ta phải ngăn cản, ngăn cản Hạ Vệ Thần không cho hắn tiếp tục như vậy nữa, nàng ta tuyệt đối không cho phép Diệp Vân Sơ cướp đi tình yêu của Hạ Vệ Thần!
Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Vân Tuyết hiện lên chút tàn nhẫn, bi thương hỏi:
-Điện hạ, chàng định xử trí Vân Sơ như thế nào?
Thấy Diệp Vân Tuyết lại hỏi về Diệp Vân Sơ, trong lòng Hạ Vệ Thần càng thêm bực, hắn cũng chưa biết mình sẽ xử trí ả như thế nào. Nhưng vừa nghĩ tới việc xử tử ả đàn bà kia, trong lòng hắn liền bực bội không thôi.
Diệp Vân Tuyết thấy Hạ Vệ Thần vẫn im lặng không nói, liền đẩy hắn ra, lui về phía sau vài bước, quỳ mạnh xuống nền đất, nghẹn ngào nói:
-Điện hạ, xin chàng tha cho Vân Sơ đi, thừa lúc mọi chuyện vẫn chưa truyền ra ngoài, điện hạ hãy phá bỏ nghiệt chủng trong bụng Vân Sơ, chừa cho nàng một con đường sống….
/154
|