Khất Phu

Chương 8

/36


Bởi vì miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa, cho nên khả năng phục hồi bị chậm lại, mà miệng vết thương của hắn là do nàng làm hại bị mở ra, cho nên Nhan Thủy Nhu vô cùng áy náy, cũng càng thêm cẩn thận chăm sóc hắn, ước chừng qua hai mươi ngày, hắn mới có thể chậm rãi xuống giường đi lại.

Nàng giúp đỡ hắn từng bước một đi tới đi lui ở trong phòng, hắn cũng thực cố gắng làm cho chính mình đi lại càng ngày càng ổn, mãi cho đến trán toát ra mồ hôi lạnh cũng còn không chịu dừng lại.

“Nghỉ ngơi một chút đi.” Nàng ôn nhu nói.

“Ta nghĩ nên đi ra ngoài đi dạo một chút.” Hắn nhìn qua song cửa sổ hướng ra bên ngoài, thấy ánh nắng mùa xuân tỏa sáng đến chói mắt.

“Bên ngoài có gió, huynh hiện tại không thể trúng gió.”

“Ta muốn đi ra ngoài.” Hắn hạ thấp tầm mắt nhìn nàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên khát vọng.

Nàng mềm lòng nhượng bộ, hắn hơn một tháng nay đều ở trong phòng, bị mắc kẹt tại đây, sự thay đổi này là ai cũng đều buồn chán đến muốn nổi điên rồi, nhưng hắn chưa từng hướng nàng oán giận hay phàn nàn, nói quá một câu hoặc là phát hỏa, hắn, kỳ thật, là một bệnh nhân thực ngoan, đã ngoan như vậy, cũng nên có thưởng.

“Được rồi, bất quá chỉ có thể đi ra ngoài một chút thôi nha.”

“Được.” Nụ cười tươi của hắn so với ánh nắng tỏa sáng bên ngoài còn muốn sáng hơn, ánh mắt hắn lóe sáng, cúi đầu rất nhanh ở nàng bên má hôn một cái, ngẩng đầu, nhìn nàng lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, hắn ý cười trên môi càng rõ ràng,“Mau, chúng ta đi ra ngoài.”

Đây là lần thứ hai hắn hôn nàng.

Sau ngày hôm đó, hắn không có hôn nàng nữa, nhưng bọn họ nhìn vào mắt nhau ngày càng nhiều hơn, ánh nhìn càng chăm chú thì ánh mắt lại càng ngày càng giằng co, càng ngày càng nóng bỏng, mỗi lần không cẩn thận vô tình ánh mắt chạm nhau sẽ biến thời gian thành dài như vô tận, loại tình huống này bọn họ đều không thể khống chế được, cũng vô lực thay đổi, điều gì đó kỳ diệu đang xảy ra, phát triển tồn tại trong mối quan hệ của họ, một điều gì đó không rõ ràng, không có tên gọi, mơ hồ nhưng lại rất chân thật, bọn họ đều có thể cảm nhận được nó.

Nàng khi đối mặt với hắn, càng ngày càng tâm phiền ý loạn cũng càng ngày càng thẹn thùng. Mà hắn khi đối mặt với cái nhìn của nàng, ánh mắt cũng càng ngày càng nóng rực như muốn thiêu đốt tất cả, chỉ cần có nàng ở gần, hắn liền không khống chế được nhất định sẽ nhìn theo nàng, mong ngóng nàng.

Nàng giống như, có vẻ cũng thích hắn.

Giúp đỡ hắn đi ra ngoài hít thở không khí, nàng đột nhiên hiểu được điều này, nước mắt không khống chế được nhanh chóng từ trong đáy mắt trào ra, làm cho hốc mắt có cảm giác đau nhức, nàng lặng lẽ lén lút hít vào, chế ngự loại cảm giác này, cái cảm giác xúc động muốn trào ra.

Nàng không thể thích hắn, tuyệt đối, tuyệt đối không thể thích hắn.

Trước không nói, bọn họ chính là bèo nước tương phùng, ngắn ngủi gặp nhau, thời gian qua đi họ rồi sẽ có lúc chia lìa. Chỉ là thân phận của hắn, tuy rằng không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng hắn khả năng chính là một tiểu vương gia, mà nàng bất quá cũng chỉ là một cái cô nương thôn dã, hắn nếu là trước kia, căn bản là sẽ không đem nàng để vào mắt, hiện tại bị thương, mất trí nhớ, đối với nàng có nảy sinh chút cảm giác, liệu tương lai hắn khôi phục trí nhớ, có thể hay không cho rằng chính mình từng động tâm như vậy đối với một nữ tử dân gian thực đáng xấu hổ? Nếu như vậy, nàng có thể chịu đựng được sao, thực sự không thể chịu được.

Nàng tốt nhất coi đây là giấc mộng đẹp, ước mơ của nàng giản dị chỉ là tìm một nam nhân bình thường, thành thật một chút, thân thể khoẻ mạnh, bình thản sống chung với nhau, cùng nàng cày ruộng, thổi cơm, cùng nhau trồng rau, nuôi gà, cuộc sống tự cung tự cấp, cùng sinh vài hài tử nhu thuận đáng yêu, cứ như vậy cả đời cũng là loại chuyện tình vui vẻ hạnh phúc.

Cuộc sống của nàng chưa từng có mong muốn cùng hắn gặp mặt kết giao, cũng không có ý nghĩ không an phận muốn trèo cao, điều nàng mong muốn duy nhất chính là một hạnh phúc chân chính, bình thường mà thôi.

Người giống như hắn, tuyệt đối không phải là bình thường, cho dù hắn hiện tại mất trí nhớ, hắn cũng không có khả năng ẩn giấu thân phận cả đời, cùng nàng sống trong núi, tại thôn nhỏ hẻo lánh này; khí thế cao ngạo vương giả của hắn cùng nơi này hoàn toàn là bất đồng, điểm này đến ngay cả Toàn bá cũng đã nhìn ra, ông vẫn thường cùng nàng nói lai lịch của hắn tuyệt đối không hề đơn giản, hỏi nàng có hay không rước vào mình cái đại phiền toái.

Nàng nếu cùng hắn đã không có khả năng, như vậy cần gì phải bắt đầu?

Nàng như thế nào lại có thể liền khinh địch như vậy, dễ dàng buông lỏng bản thân mà yêu hắn? Dễ dàng ư, kỳ thật có thể nào không dễ dàng được, hắn như vậy, một nam tử quá có sức hút, rất khó làm cho người ta không thể không ái mộ, khó có thể cưỡng lại được mà bị cuốn hút vào, nàng ngồi trên chiếc ghế nhìn chằm chằm vào khoảng không, phơi mình dưới cái nắng của mặt trời, trong lòng vừa có cảm giác cay đắng lại vừa ngọt ngào.

Hắn tuy rằng tính tình cùng miệng giống nhau, đều xấu, nhưng bị trọng thương như vậy còn chưa có rõ nguyên nhân, nhưng không bao giờ vì cơn đau mà trở nên giận dữ khó chịu hay trở thành một bệnh nhân khó hầu hạ. Nàng trước kia cùng tôn đại phu làm nghề y, gặp qua nhiều nam nhân chỉ bởi vì miệng vết thương đau đớn mà đối với người nhà hoặc thê tử chửi ầm lên, thậm chí còn động thủ, hơn nữa hắn lại mất trí nhớ … Loại sự tình này, gặp phải người khác đã sớm chịu không nổi, thế mà hắn lại âm thầm nhịn xuống, không giận chó đánh mèo gây hại cho người. Còn có, mỗi lần hắn nhìn bộ dạng của nàng, chuyên chú cùng si mê, lửa nóng lại bùng lên, ánh mắt như vậy, nàng phát hiện bản thân cũng không chán ghét, ngược lại có chút vui sướng, vui mừng hắn là đang nhìn nàng.

Nàng muốn mỗi thời mỗi khắc đều được ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn, thậm chí cả khi hắn thường xuyên thích thú dùng miệng nói xấu mọi chuyện chọc nàng tức giận, nàng vẫn là nhịn không được mà bị cám dỗ đến gần hắn. Nàng thật sự yêu hắn, chỉ trong một tháng ngắn ngủn liền thích hắn, yêu hắn, một cảm giác thật lạ lùng.

Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được sự tươi mát của đất ẩm và không khí trong lành xộc vào mũi, ánh nắng chiếu rọi vào mắt hắn mang đến sự ấm áp, những lo lắng, bất an, hết thảy đều biến mất, đến ngay cả làn gió nhẹ cũng mang theo hương vị của nắng ấm, đã bao lâu rồi hắn không được đắm mình trong ánh sáng của mặt trời cùng làn gió nhẹ, đã bao lâu rồi hắn không được ở giữa thiên nhiên, cứ như vậy ngồi yên tĩnh cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên của cuộc sống, đời người, có bao nhiêu năng lực mà lại phải gượng ép chính mình?

Mở mắt ra quan sát, hắn cẩn thận, tinh tế đánh giá nơi mình ở hơn một tháng qua.

Chỗ họ ở, căn nhà một bên dựa lưng vào một vách núi cao, bên ngoài nhìn ra là một mảng rừng tất cả đều là tre, trúc nồng đậm mùi hương của núi rừng, hàng rào bằng tre ngăn cách rừng cây và ngôi nhà, bên trong có một khoảng sân. Phòng ốc sạch sẽ gọn gàng, khoảng sân rộng vô cùng, ngôi nhà phòng ở được làm hoàn toàn bằng gỗ, ba gian phòng ốc liền kề bên nhau, gian nhà giữa kia là gian phòng lớn nhất, là nơi ngủ của hắn được thông với một gian phòng ngủ nhỏ hơn, nàng mấy ngày này đều ngủ tại đó, rất gần hắn, hơn nữa cũng là để tiện chăm sóc hắn.

Khoảng sân rộng bên trong, bên trái còn có một giếng nước được làm từ những tảng đá xanh, bên phải là mảnh vườn nhỏ toàn một màu xanh của rau tươi được chăm sóc kỹ càng, chúng cũng được bao bọc bởi một hàng rào, còn có những con gà mái và những con gà con ở bên cạnh mổ những hạt giống, này con gà có màu đen, màu vàng, còn có con tam hoa, mỗi con gà con đều nhỏ nhắn tròn vo lại mập mạp, những cái mỏ màu vàng nhạt tranh nhau mổ lên những cái rễ cây ra sức kéo nhưng rõ ràng khí lực không đủ, những cái rễ cây theo miệng chúng trượt ra ngoài, chúng nó ngã quay tròn thân mình ở trên cỏ thành một vòng, lăn lông lốc, trở nên ngốc nghếch, hồ đồ, sững sờ ở đứng lên ở nơi đó sau một lúc lâu, giống như không rõ là chuyện gì xảy ra.

Một màn kia khiến cho hắn nở nụ cười, rõ thật là, ngay cả những con gà mà nàng nuôi dưỡng cũng đều ngơ ngơ ngác ngác giống như nàng nhưng thực đáng yêu. Hắn quay đầu, nhìn nàng thản nhiên cười,“Sững sờ ở đó làm gì? Đến đây a.”

Nàng nghe lời đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hắn nhìn một mảnh đất trồng toàn rau xanh biếc góc vườn đằng kia,“Này chỗ đó, là cái gì?”

“Rau dưa.” Nàng cố gắng kìm chế những suy nghĩ không thoải mái, nếu biết không có khả năng, thì có suy nghĩ nhiều cũng là vô dụng, thôi thì cứ đơn thuần hưởng thụ một chút cảm giác có hắn bầu bạn mỗi ngày đi.

“Rau dưa?” Hắn hơi nhíu mi, nhìn những cây con lớn lên khỏe mạnh mập mạp,“Đều là do nàng trồng?”

“Đương nhiên.” Nàng đứng dậy đi đến chỗ trồng những cây cải thìa phiến lá xanh mượt, đem cỏ dại nhổ bỏ đi,“Đây là rau đêm qua ta xào cho huynh ăn, huynh hẳn là nhận ra được chứ?”

“Làm sao có thể?” Những cây đó thoạt nhìn liền giống như cỏ dại nhìn cũng không sai biệt là mấy, hắn làm sao lại có thể ăn cỏ, hắn cũng không phải trâu a,“Thứ này gọi là gì?”

Hắn không thể tin, biểu hiện lên mặt quá rõ ràng, làm cho nàng khóe môi nhếch lên,“Cải thìa nha.” Ngẩng đầu hướng hắn nhe răng thoáng ý cười,“Thì ra là huynh ngay cả cải thìa cũng không phân biệt được.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vì quá xấu hổ lập tức ửng đỏ lên, liếc mắt trừng nàng một cái,“Ta mất đi trí nhớ, không nhớ sao?” Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt nàng nhắc tới việc hắn mất trí nhớ.


/36

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status