Chương 10: Đế thiếu bá đạo lạnh lùng (5)
Em gái? Anh trai?
Bạch Tưởng nhìn cô gái, lại nhìn người đàn ông, tầm mắt dừng lại ở nơi bàn tay bọn họ đang nắm chặt.
Hừ!
Nghĩ Bạch Tưởng cô là đồ ngốc sao? Anh em ruột cũng không thể thân thiết như vậy!
Cô cong khoé môi cười mỉa, “Em gái? Ồ, hóa ra xã hội thượng lưu cũng lưu hành em gái nuôi! Tôi nói này cô gái, cô thật đúng là……”
“Câm miệng!”
Một tiếng quát lớn, bật ra từ miệng người đàn ông.
Trong nháy mắt, toàn bộ người trong phòng kinh hoảng, bọn họ cảm thấy mưa gió sắp đến rồi.
Còn lời Bạch Tưởng sắp nói lại bị nghẹn ở trong họng.
Người đàn ông vỗ vỗ bả vai, trấn an bảo cô ấy ngồi xuống, sau đó nghiêm túc đưa ipad cho cô ấy, sau đó nữa thì đứng lên, từng bước tới gần Bạch Tưởng.
Hơi thở chết chóc bao phủ khiến Bạch Tưởng không chút nghi ngờ giây tiếp theo anh có thể sẽ bóp chết cô.
Cuối cùng Bạch Tưởng cũng biết sợ!
Là nỗi sợ phát ra từ nội tâm!
Cô cảm giác sinh mệnh bị uy hiếp!
Hai bàn tay cô nắm chặt, bị anh nhìn như vậy, cô như rơi vào hầm băng, cánh tay không chịu khống chế phát run.
Toàn bộ người trong phòng đều cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông, mọi người nín thở chờ đợi.
Người đàn ông đi tới trước mặt Bạch Tưởng, thân hình cao lớn của anh như một bảo kiếm thượng cổ, thẳng tắp, lại sắc nhọn, dường như tùy lúc có thể bay ra khỏi vỏ, một kiếm một mạng.
Bạch Tưởng cảm thấy không khí đều bị đông lại, dù trong lòng biết rõ quân nhân giải ngũ không được giết người lung tung, nhưng cô cũng nhịn không được mà run rẩy!
Một phút đồng hồ trôi qua……
Vào lúc Bạch Tưởng cảm thấy mình sẽ bị hù chết, cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng.
“Lục soát.”
Một chữ, dứt khoát lưu loát.
“Vâng, Đế thiếu!” Các nhân viên an ninh đồng thanh hô to.
Bạch Tưởng ngây người.
Soát người?
Tuy rằng cô là phụ nữ thế kỷ 21, tư tưởng không bảo thủ giống phụ nữ thời trước, nhưng bị nhiều người khác phái soát người như vậy, cô căn bản không chấp nhận được.
Đây không chỉ là sỉ nhục thân thể, mà còn là sỉ nhục tinh thần cô!
Bạch Tưởng cảm thấy cục giận trong ngực bùng cháy, có lẽ bị người lăng nhục cho nên thẹn quá hóa giận?
Đột nhiên cô ra tay, cánh tay bị người xoay ngược lại như cá chạch vung ra, tung một quyền về phía bảo vệ gần nhất!
Dù cô đánh không lại đối phương, nhưng cô cũng sẽ không thể cứ như vậy mặc người xâu xé.
Bịch!
Cánh tay đánh vào tay của một người, một tiếng “răng rắc” vang lên, tay bị trật khớp……
Hít……!
Bạch Tưởng hít sâu một hơi, quả không hổ danh là bộ đội đặc chủng xuất ngũ!
Đôi mắt cô xoay chuyển, mặc kệ đau đớn trên cổ tay, đầu cô trực tiếp đâm về phía bảo vệ trước mặt, bảo vệ lui về phía sau một bước, cuối cùng Bạch Tưởng cũng lấy được tự do, nhưng cô lại không quan tâm, bàn tay lấy một món đồ màu đen quăng ra trước mặt, hô to một tiếng: “Muốn chết cùng chết!”
“Bịch!”
Món đồ rơi trên mặt đất.
“Cẩn thận!” Có bảo vệ kêu lên, “Là bom!”
“Nằm sấp xuống!”
Bịch bịch bịch!
Trong phòng truyền đến tiếng động cơ thể va phải mặt đất.
Bạch Tưởng nhìn chung quanh, vòng vây quả nhiên bị phá hư, chính là lúc này!
Cô vòng qua bảo vệ đang nằm sấp trước mặt, lao thẳng đến cánh cửa.
Khi Bạch Tưởng nhìn thấy cánh cửa gần ngay trước mắt, cô thở dài phảo nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo cô lại trợn mắt há hốc mồm.
Vì sao chỉ cần một bước nữa là đến, nhưng cô có cố thế nào cũng không di chuyển được?
Bạch Tưởng cúi đầu quan sát, trên mặt đất có bốn cái chân.
Ngoài chân cô ra, còn có một đột giày da màu đen.
Quay đầu lại nhìn thử, sắc mặt người đàn ông âm trầm, mặt không biểu tình, bàn tay đang giữ lấy cổ áo cô……
“Fu*k!” Trong phòng nửa ngày cũng không có tiếng nổ mạnh, có bảo vệ nơm nớp lo sợ tới gần cái gọi là “Bom” kia, ghét bỏ dùng hai ngón tay xách lên, cẩn thận nói, “Đây là thứ gì?!”
/1246
|