Chương 4: Chọc lầm Đế thiếu lãnh khốc (4)
Rốt cuộc anh là ai?
Xã hội đen?
Vốn tưởng rằng nếu cô bị người ta phát hiện đang quay lén, nhiều nhất là bị đánh một trận, nhưng giờ này phút này……
Thân thể Bạch Tưởng cứng nhắc, cô đứng thẳng người, sau đó thấy người đàn ông đi về phía cô.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy người đàn ông vươn tay về phía cô!
Làm sao bây giờ?
Lúc này đương nhiên chạy trốn là quan trọng nhất!
Cô cảnh giác lui về phía sau, đôi mắt híp lại, cầm lấy cây chổi quơ qua người đàn ông.
Vốn tưởng rằng thân thể mình đã đủ linh hoạt, tuy cây chổi này không đến mức đánh người đàn ông bị thương, nhưng không nghĩ tới giây tiếp theo cánh tay cô đã bị người ta giữ chặt.
Cô chưa kịp nhìn thấy động tác của người đàn ông như thế nào, ngón tay thon dài xinh đẹp hơn con gái kia đã nắm lấy cánh tay cô, bàn tay kia tựa như vuốt sắt, khiến cô không thể cử động.
Bạch Tưởng kinh hãi trong lòng, đôi mắt đảo nhanh, trên mặt lại bày ra vẻ tức giận, coi như không thấy khẩu súng kia, “Thưa anh, anh muốn làm gì?”
Sau đó, cằm cô bị người ta nắm chặt, Bạch Tưởng bị ép ngẩng đầu.
Mà cô vừa ngẩng đầu, liền sa vào ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông.
……
Đôi mắt Duật Cảnh Viêm lạnh lẽo như dao đâm thẳng vào trái tim Bạch Tưởng, trên người anh tản ra hơi lạnh, gần như có thể đóng băng mọi thứ. Anh tinh tế đánh giá ngũ quan của Bạch Tưởng.
Cô gái trước mặt, dưới hàng mày lá liễu tinh tế, là đôi mắt mờ mịt hơi nước, cô mang theo hơi thở mê người, cái mũi xinh xắn, đôi môi đỏ thắm, tô điểm thêm cho gương mặt trái xoan trắng nõn không chút tì vết, vô cùng xinh đẹp!
Nhưng sau khi Duật Cảnh Viêm nhìn thấy rõ ngũ quan của cô, mắt phượng hẹp dài trong nháy mắt biến thành đỏ đậm thô bạo!
……
Hít……!
Bạch Tưởng cảm thấy cằm cô sắp bị người đàn ông này bóp gãy, cô nhìn thấy anh bắn tới ánh mắt chết chóc đầy khát máu.
Xong rồi!!
Sớm biết tình huống bên trong là vậy, có đánh chết cô cũng không vào!
Trước không nói chuyện Tam Nguyên, chỉ cần cô phát hiện ra anh có súng, anh đã có thể giết cô diệt khẩu!
Làm sao bây giờ?!
Lúc này Bạch Tưởng thật sự luống cuống!
Đôi mắt đảo liên hồi, đầu óc xoay chuyển với vận tốc ánh sáng.
Đánh không lại đối phương, vậy chỉ có thể…… Chịu thua, cô không muốn chôn vùi mạng nhỏ ở chỗ này.
Bạch Tưởng nỗ lực làm cho bản thân nở nụ cười, nhưng thật tình cười còn khó coi hơn khóc, vắt óc suy nghĩ lời hay, mở miệng: “Đừng giết tôi, tôi sẽ……”
Chữ “nói” còn chưa nói ra miệng, người đàn ông đã động.
Một tay anh giữ cằm Bạch Tưởng, một tay sờ soạng trên tường, “Cạch!”
Đèn trong phòng lập tức sáng lên, sau đó đôi mắt người đàn ông liền nhìn thẳng vào mặt Bạch Tưởng.
Hử……?
Bạch Tưởng ngây ngốc.
Anh muốn làm gì?
Nhìn sắc mặt đối phương đột nhiên trở nên phức tạp, Bạch Tưởng lập tức hiểu sai.
Chẳng lẽ…… Đối phương coi trọng cô?
Được rồi, bàn về vẻ đẹp thì cô có chút tự luyến. Bạch Tưởng cô đúng là có vẻ ngoài nghiêng thành đổ nước, cho nên lúc tới nơi này cô còn cố ý 'dặm' thêm chút phấn, thả tóc mái che khuất nửa gương mặt chính là vì không muốn để cho người khác chú ý.
Trong sạch và mạng nhỏ…… Cái nào quan trọng hơn?
Trong lúc Bạch Tưởng rối rắm không biết có nên nói thẳng với đối phương hay không, lại thấy cánh tay người đàn ông vung lên, ‘bịch’ một tiếng!
Thế mà Bạch Tưởng cô lại bị anh đẩy một cái, ngã nhào trên đất!
Hít!
Bạch Tưởng nhìn cánh tay, phát hiện một mảnh thủy tinh đâm sâu vào trong đó, dòng máu đỏ như thật vất vả mới tìm được cửa đột phá, tuôn trào như nước lũ, cũng chỉ trong nháy mắt, cánh tay cô đã bị nhuộm một màu đỏ tươi.
Đau!
Bạch Tưởng hung hăng ngẩng đầu, cô thấy trong mắt người đàn ông kia là vẻ ghét bỏ.
………….
/1246
|