Tần Mộc Ngữ không chút cảm kích, đôi mắt trong suốt nhìn người đàn ông này chăm chua, ánh mắt lóe lên hận ý: “Thượng Quan Hạo tôi cảnh cáo anh, sau này đừng có nói những lời không thể lý giải được như vậy, nếu không sẽ cho anh biết hậu quả, đây không phải lần cuối cùng!”
Cô nhớ tới rất nhiều cái tát, cái sau sẽ hung ác hơn cái trước, đánh nát tất của sự tôn nghiêm của cô! Sự hận thù của cô không phải vô căn cứ, không có lửa thì sao có khói, sau khi nói xong, ngón tay đặt trên mặt đất của cô cũng run lên.
Khuôn mặt tuấn tú của anh vô cùng mị hoặc dưới ánh nắng ban mai, quỳ một gối xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng đặt tay cô lên ngực anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói thật nhỏ: “Nhưng anh không thể đảm bảo, sau này sẽ không nói những lời đó với em.”
“...” Cô đột nhiên ngước lên, trong lúc khiếp sợ hận ý càng đậm.
Bàn tay anh giữ lấy mặt cô, anh nói từng chữ một cách rõ ràng: “Anh sẽ để cho em thấy, anh có thể yêu mấy người một lúc, rốt cuộc trái anh có thể chia làm mấy phần... Anh sẽ không không dùng lời nói, tự em cảm nhận, có lẽ tốt hơn?”
“Anh thần khinh!” Cô tức giận nghiêng mặt đi, cả người run lên, “Tôi không thừa thời gian.”
Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng hôn lên khoé môi cô, trong sự căm tức của cô, trầm giọng nói: “Em có... Em vừa mới nói ‘sau này’, cho nên chắc chắn chúng ta có ‘sau này’, đúng không?”
Tần Mộc Ngữ tức giận mặt đỏ lên, “Thượng Quan Hạo, anh đã nghe thì nghe cho hết được không? Tôi căn bản...”
“Xuỵt...” hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, nói nhỏ, “Đừng lớn tiếnh như vậy, Tiểu Mặc còn đang ngủ, đừng ầm ĩ làm cho thằng bé tỉnh dậy... Em tức giận thì lúc nào cũng có thể trút lên anh, chúng ta không nên gây ồn ào, được không?”
Mặt Tần Mộc Ngữ lúc đỏ lúc trắng, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm hành động của anh ở khoảng cách gần, run giọng nói: “Tôi cảnh cáo anh đừng nghĩ đến chuyện hôn tôi, nếu không...”
“Sẽ cắn anh đúng không?” Đôi mắt sâu thẳm như biển của Thượng Quan Hạo ngước lên, cùng ánh mắt cô va vào nhau, anh nở nụ cười nhẹ, nhớ lại chỗ vừa bị cô cắn, nói nhỏ, “Thật sự hơi đau một chút...”
“Anh...” Tần Mộc Ngữ hoàn toàn nghẹn lời, chỉ muốn tuỳ tiện cầm lấy thứ gì đó ném về phía anh!
Thượng Quan Hạo bắt lấy cổ tay nhỏ yếu của cô, kéo qua đặt lên vai anh, siết chặt eo của cô, ôm cô thật chặt, hơi thở cửa anh vẫn ấm áp như vậy, khiến cho người khác ngẩn ngơ không nỡ đẩy ra, anh cúi đầu hôn lên mái tóc cô, thì thầm: “Buổi chiều anh có việc phải ra ngoài, sẽ phái người đến đây bảo vệ em và con, nếu như Tiểu Mặc tỉnh lại em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, anh sẽ lập tức trở về, em biết số điện thoại của anh, đúng không?”
Anh. Chúng ta.
Những từ này tràn đầy trong tâm trí của Tần Mộc Ngữ, cô hơi choáng váng.
Cô lắc đầu: “Không... Hai mẹ con tôi không liên quan gì với anh...”
Bàn tay cô đặt trên vai anh nắm chặt lại, nhíu chặt bộ âu phục của anh, trong đầu nghĩ tới hai tấm vé máy nay mà cô đã đặt.
“Đừng nghĩ tới điều đó một lần nữa...” Anh nhíu mày, hai tay giữ chặt cơ thể cô, cùi đầu nói, “Tần Mộc Ngữ, anh sẽ không để em đi, em không thể đi.”
Cô xấu hổ, hoảng hốt, “Anh kiểm soát được mọi thứ à, tôi muốn rời đi anh cũng muốn kiểm soát sao? Anh không cho tôi đi thì tôi cũng hết cách, Tiểu Mặc sẽ không tha thứ cho anh, anh cho rằng anh còn có thể ở trước mặt thằng bé giả vờ tốt bụng à? Anh đừng mơ mộng nữa!”
Ánh mắt Thượng Quan Hạo tối đi, giọng nói trầm thấp: “Anh biết, những chuyện này anh biết hết.”
Vì vậy anh mới muốn giải quyết, anh mới càng không thể cứ để hai người đi như vậy.
Anh đè nén nội tâm đang cuồn cuộn cảm xúc, vuốt ve tóc cô, thì thầm nói: “Chờ anh trở lại.”
Cô nhớ tới rất nhiều cái tát, cái sau sẽ hung ác hơn cái trước, đánh nát tất của sự tôn nghiêm của cô! Sự hận thù của cô không phải vô căn cứ, không có lửa thì sao có khói, sau khi nói xong, ngón tay đặt trên mặt đất của cô cũng run lên.
Khuôn mặt tuấn tú của anh vô cùng mị hoặc dưới ánh nắng ban mai, quỳ một gối xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng đặt tay cô lên ngực anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói thật nhỏ: “Nhưng anh không thể đảm bảo, sau này sẽ không nói những lời đó với em.”
“...” Cô đột nhiên ngước lên, trong lúc khiếp sợ hận ý càng đậm.
Bàn tay anh giữ lấy mặt cô, anh nói từng chữ một cách rõ ràng: “Anh sẽ để cho em thấy, anh có thể yêu mấy người một lúc, rốt cuộc trái anh có thể chia làm mấy phần... Anh sẽ không không dùng lời nói, tự em cảm nhận, có lẽ tốt hơn?”
“Anh thần khinh!” Cô tức giận nghiêng mặt đi, cả người run lên, “Tôi không thừa thời gian.”
Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng hôn lên khoé môi cô, trong sự căm tức của cô, trầm giọng nói: “Em có... Em vừa mới nói ‘sau này’, cho nên chắc chắn chúng ta có ‘sau này’, đúng không?”
Tần Mộc Ngữ tức giận mặt đỏ lên, “Thượng Quan Hạo, anh đã nghe thì nghe cho hết được không? Tôi căn bản...”
“Xuỵt...” hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, nói nhỏ, “Đừng lớn tiếnh như vậy, Tiểu Mặc còn đang ngủ, đừng ầm ĩ làm cho thằng bé tỉnh dậy... Em tức giận thì lúc nào cũng có thể trút lên anh, chúng ta không nên gây ồn ào, được không?”
Mặt Tần Mộc Ngữ lúc đỏ lúc trắng, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm hành động của anh ở khoảng cách gần, run giọng nói: “Tôi cảnh cáo anh đừng nghĩ đến chuyện hôn tôi, nếu không...”
“Sẽ cắn anh đúng không?” Đôi mắt sâu thẳm như biển của Thượng Quan Hạo ngước lên, cùng ánh mắt cô va vào nhau, anh nở nụ cười nhẹ, nhớ lại chỗ vừa bị cô cắn, nói nhỏ, “Thật sự hơi đau một chút...”
“Anh...” Tần Mộc Ngữ hoàn toàn nghẹn lời, chỉ muốn tuỳ tiện cầm lấy thứ gì đó ném về phía anh!
Thượng Quan Hạo bắt lấy cổ tay nhỏ yếu của cô, kéo qua đặt lên vai anh, siết chặt eo của cô, ôm cô thật chặt, hơi thở cửa anh vẫn ấm áp như vậy, khiến cho người khác ngẩn ngơ không nỡ đẩy ra, anh cúi đầu hôn lên mái tóc cô, thì thầm: “Buổi chiều anh có việc phải ra ngoài, sẽ phái người đến đây bảo vệ em và con, nếu như Tiểu Mặc tỉnh lại em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, anh sẽ lập tức trở về, em biết số điện thoại của anh, đúng không?”
Anh. Chúng ta.
Những từ này tràn đầy trong tâm trí của Tần Mộc Ngữ, cô hơi choáng váng.
Cô lắc đầu: “Không... Hai mẹ con tôi không liên quan gì với anh...”
Bàn tay cô đặt trên vai anh nắm chặt lại, nhíu chặt bộ âu phục của anh, trong đầu nghĩ tới hai tấm vé máy nay mà cô đã đặt.
“Đừng nghĩ tới điều đó một lần nữa...” Anh nhíu mày, hai tay giữ chặt cơ thể cô, cùi đầu nói, “Tần Mộc Ngữ, anh sẽ không để em đi, em không thể đi.”
Cô xấu hổ, hoảng hốt, “Anh kiểm soát được mọi thứ à, tôi muốn rời đi anh cũng muốn kiểm soát sao? Anh không cho tôi đi thì tôi cũng hết cách, Tiểu Mặc sẽ không tha thứ cho anh, anh cho rằng anh còn có thể ở trước mặt thằng bé giả vờ tốt bụng à? Anh đừng mơ mộng nữa!”
Ánh mắt Thượng Quan Hạo tối đi, giọng nói trầm thấp: “Anh biết, những chuyện này anh biết hết.”
Vì vậy anh mới muốn giải quyết, anh mới càng không thể cứ để hai người đi như vậy.
Anh đè nén nội tâm đang cuồn cuộn cảm xúc, vuốt ve tóc cô, thì thầm nói: “Chờ anh trở lại.”
/553
|