Hùng mạnh như Thượng Quan Hạo, lại cư nhiên dám tuyên bố chuyện như vậy trước truyền thông.
Vậy cô có biết không?
Cô cũng đồng ý chuyện này sao?
Ngự Phong Trì xiết chặt tay lái, không có giảm tốc độ, ngược lại còn tăng thêm tốc độ xe, con ngươi xuất hiện một tia đỏ tươi.
Anh vừa mới đi gặp ông nội ở sân bay.
Ngự Phong Trì mang theo sự chất vấn, mang theo những nổi giận đi gặp ông nội. Tại sao một cô gái tốt như vậy, một đứa trẻ đáng yêu hoạt bát như vậy, thì có cái nghĩa vụ gì phải chịu đựng hết tổn thương này đến tổn thương khác đều do Ngự gia gây ra?!
Nhưng khi vừa nhìn thấy ông nội, Ngự Phong Trì phát hiện dường như ông đã già đi đến mười tuổi, khí sắc kém hẳn đi. Ngự Phong Trì chất vấn “Có phải ông đã gửi mấy tấm hình đó đến hòm thư của cô ấy không?!”, Ngự Kinh Đông cố nén lửa giận trong lòng không có phát tiết ra, chỉ tay vào mặt anh nói: “Anh nói rõ cho tôi biết đâu mới là điều anh muốn. Anh rốt cuộc muốn người phụ nữ đó hay là muốn cả thiên hạ này thuộc về anh, cứ xác định rõ đi rồi quay về giúp đỡ tôi! Nhưng anh phải nhớ cho kĩ… không nên chỉ dựa vào suy nghĩ của mình anh mà quyết định sự việc! Anh cần cô ta, vậy anh có chắc rằng cô ta cũng cần anh sao?!”
Ngự Kinh Đông cũng là buột miệng nói ra câu đó…
“Nếu ông biết trong lòng người phụ nữ kia không có anh, anh lại còn dám vì cô ta chịu một chút ủy khuất mà quay lưng chống đối với người nhà, thì chắc chắc dù có liều mạng dốc sức ông cũng sẽ không giữ lại cô ta!”
Ngự Phong Trì đứng im chớp mắt một cái, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.
Sáng nay không phải anh không đến bệnh viện, cách một lớp thủy tinh dày, anh nhìn thấy người đàn ông kia ôm cô, nhẹ nhàng hôn môi. Cô phẫn nộ, phản kháng, giằng co, nhưng lại không phát hiện được ra trong ánh mắt cô, nhay sau đó liền hiện lên sự thỏa hiệp, hiện lên sự chìm đắm. Cô căn bản không cự tuyệt được sự dây dưa của người đàn ông đó, không thể chống đỡ lại được nhu tình của anh ta.
Trong thời khắc đó, Ngự Phong Trì rất muốn đi vào, thế nhưng anh lại không dám.
Anh sợ thứ mình có thể cho cô, chỉ là một chút thời gian trốn tránh.
Cho tới bây giờ anh cũng vẫn chưa từng hỏi, Tần Mộc Ngữ, em thật sự bắt đầu vs Thượng Quan Hạo sao? Sẽ hạnh phúc sao?
… Em đã từng yêu anh chưa?
Bỏ qua vấn đề đó, Ngự Phong Trì có chết cũng không dám mở miệng hỏi. Anh chỉ cần biết, nếu Tần Mộc Ngữ gật đầu, thì cho dù có phải tốn bao nhiêu công sức tiền của, anh cũng sẵn sàng giúp đỡ cô chu đáo, ông nội mà có không đồng ý, anh cũng chống đôi cho bằng được!
Nhưng bây giờ, đột nhiên anh lại trở nên mờ mịt như vậy, mờ mịt đến nỗi không biết bản thân nên làm cái gì vào lúc này.
Kiên trì, hay là buông tha cho cô, dường như đều dựa vào mong muốn của cô.
…….
“Ông chắc chắn phẫu thuật sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ, thực sự an toàn chứ?” Ánh mắt Tần Mộc Ngữ trong suốt, cẩn thận dò hỏi vị bác sĩ.
“Vị tiểu thư này, phẫu thuật thì chưa bao giờ chắc chắn được 100% sẽ thành công, chẳng qua đây chỉ là một ca phẫu thuật thông thường, chỉ có một vấn đề duy nhất là người bệnh còn quá nhỏ tuổi. Cho nên chỉ cần các người quyết định, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức…” Bác sĩ lễ phép trả lời cô.
Sắc mặt Tần Mộc Ngữ ửng đỏ, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Chuyện liên quan đến sức khỏe của con trai, cô thực sự không dám liều lĩnh.
“Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ thêm một chút, nếu quyết định tôi sẽ liên hệ với ông.” Cô cắn môi, cuối cùng nói ra.
“Tốt,” Bác sĩ rất vui vẻ nói, “Tôi biết các người cần một chút thời gian để suy nghĩ thấu đáo, dù sao cũng là cha mẹ đứa nhỏ, các người cứ thống nhất ý kiến là tốt nhất.”
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, xấu hổi muốn phủ định, nhưng môi đỏ bừng mấp máy, ngẫm lại vẫn muốn quên đi.
“A, đúng rồi…” Bác sĩ đưa ra một tờ giấy, “Vị tiểu thư này, tôi phải xác nhận lại một chút, hôm các người đưa đứa nhỏ đến viện rất hỗn loạn, lúc kí tên đăng kí nằm viện, lại có đến hai chữ kí, xin hỏi đâu là chữ kí của cô?”
Cô lại ngẩn ra.
Tò mò cầm tờ giấy lên xem, trên đó viết hai cái tên, một cái là cái tên tự đặt ra cho cô khi đến Manchester, cái còn lại hiện lên nét bút phóng khoáng với ba chữ “Joe”, nhưng cô chưa từng nhìn thấy.
Vậy cô có biết không?
Cô cũng đồng ý chuyện này sao?
Ngự Phong Trì xiết chặt tay lái, không có giảm tốc độ, ngược lại còn tăng thêm tốc độ xe, con ngươi xuất hiện một tia đỏ tươi.
Anh vừa mới đi gặp ông nội ở sân bay.
Ngự Phong Trì mang theo sự chất vấn, mang theo những nổi giận đi gặp ông nội. Tại sao một cô gái tốt như vậy, một đứa trẻ đáng yêu hoạt bát như vậy, thì có cái nghĩa vụ gì phải chịu đựng hết tổn thương này đến tổn thương khác đều do Ngự gia gây ra?!
Nhưng khi vừa nhìn thấy ông nội, Ngự Phong Trì phát hiện dường như ông đã già đi đến mười tuổi, khí sắc kém hẳn đi. Ngự Phong Trì chất vấn “Có phải ông đã gửi mấy tấm hình đó đến hòm thư của cô ấy không?!”, Ngự Kinh Đông cố nén lửa giận trong lòng không có phát tiết ra, chỉ tay vào mặt anh nói: “Anh nói rõ cho tôi biết đâu mới là điều anh muốn. Anh rốt cuộc muốn người phụ nữ đó hay là muốn cả thiên hạ này thuộc về anh, cứ xác định rõ đi rồi quay về giúp đỡ tôi! Nhưng anh phải nhớ cho kĩ… không nên chỉ dựa vào suy nghĩ của mình anh mà quyết định sự việc! Anh cần cô ta, vậy anh có chắc rằng cô ta cũng cần anh sao?!”
Ngự Kinh Đông cũng là buột miệng nói ra câu đó…
“Nếu ông biết trong lòng người phụ nữ kia không có anh, anh lại còn dám vì cô ta chịu một chút ủy khuất mà quay lưng chống đối với người nhà, thì chắc chắc dù có liều mạng dốc sức ông cũng sẽ không giữ lại cô ta!”
Ngự Phong Trì đứng im chớp mắt một cái, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.
Sáng nay không phải anh không đến bệnh viện, cách một lớp thủy tinh dày, anh nhìn thấy người đàn ông kia ôm cô, nhẹ nhàng hôn môi. Cô phẫn nộ, phản kháng, giằng co, nhưng lại không phát hiện được ra trong ánh mắt cô, nhay sau đó liền hiện lên sự thỏa hiệp, hiện lên sự chìm đắm. Cô căn bản không cự tuyệt được sự dây dưa của người đàn ông đó, không thể chống đỡ lại được nhu tình của anh ta.
Trong thời khắc đó, Ngự Phong Trì rất muốn đi vào, thế nhưng anh lại không dám.
Anh sợ thứ mình có thể cho cô, chỉ là một chút thời gian trốn tránh.
Cho tới bây giờ anh cũng vẫn chưa từng hỏi, Tần Mộc Ngữ, em thật sự bắt đầu vs Thượng Quan Hạo sao? Sẽ hạnh phúc sao?
… Em đã từng yêu anh chưa?
Bỏ qua vấn đề đó, Ngự Phong Trì có chết cũng không dám mở miệng hỏi. Anh chỉ cần biết, nếu Tần Mộc Ngữ gật đầu, thì cho dù có phải tốn bao nhiêu công sức tiền của, anh cũng sẵn sàng giúp đỡ cô chu đáo, ông nội mà có không đồng ý, anh cũng chống đôi cho bằng được!
Nhưng bây giờ, đột nhiên anh lại trở nên mờ mịt như vậy, mờ mịt đến nỗi không biết bản thân nên làm cái gì vào lúc này.
Kiên trì, hay là buông tha cho cô, dường như đều dựa vào mong muốn của cô.
…….
“Ông chắc chắn phẫu thuật sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ, thực sự an toàn chứ?” Ánh mắt Tần Mộc Ngữ trong suốt, cẩn thận dò hỏi vị bác sĩ.
“Vị tiểu thư này, phẫu thuật thì chưa bao giờ chắc chắn được 100% sẽ thành công, chẳng qua đây chỉ là một ca phẫu thuật thông thường, chỉ có một vấn đề duy nhất là người bệnh còn quá nhỏ tuổi. Cho nên chỉ cần các người quyết định, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức…” Bác sĩ lễ phép trả lời cô.
Sắc mặt Tần Mộc Ngữ ửng đỏ, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Chuyện liên quan đến sức khỏe của con trai, cô thực sự không dám liều lĩnh.
“Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ thêm một chút, nếu quyết định tôi sẽ liên hệ với ông.” Cô cắn môi, cuối cùng nói ra.
“Tốt,” Bác sĩ rất vui vẻ nói, “Tôi biết các người cần một chút thời gian để suy nghĩ thấu đáo, dù sao cũng là cha mẹ đứa nhỏ, các người cứ thống nhất ý kiến là tốt nhất.”
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, xấu hổi muốn phủ định, nhưng môi đỏ bừng mấp máy, ngẫm lại vẫn muốn quên đi.
“A, đúng rồi…” Bác sĩ đưa ra một tờ giấy, “Vị tiểu thư này, tôi phải xác nhận lại một chút, hôm các người đưa đứa nhỏ đến viện rất hỗn loạn, lúc kí tên đăng kí nằm viện, lại có đến hai chữ kí, xin hỏi đâu là chữ kí của cô?”
Cô lại ngẩn ra.
Tò mò cầm tờ giấy lên xem, trên đó viết hai cái tên, một cái là cái tên tự đặt ra cho cô khi đến Manchester, cái còn lại hiện lên nét bút phóng khoáng với ba chữ “Joe”, nhưng cô chưa từng nhìn thấy.
/553
|