“Hạo…” Mẹ Giang Dĩnh vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo bước xuống xe liền ra nghênh đón.
“Bác gái.” Thượng Quan Hạo lễ phép chào một tiếng, đỡ lấy tay bà Giang… Trong đầu anh bây giờ vẫn còn hiện lên thời điểm nói chuyện với Tần Mộc Ngữ về thông tin kia, sắc mặt cô đỏ bừng, bộ dáng tức tối. Nhìn thấy bộ dạng đấy của cô, anh thực lòng lòng chỉ muốn ôm cô vào lòng, dỗ dành cho đến khi cô hết tức giận và lo âu mới thôi. Thế nhưng di động cứ kêu không ngừng, anh đành phải chạy tới đây.
Mất nửa ngày thu, tâm trí Thượng Quan Hạo mới rong ruổi xong, ánh mắt mới nhìn tới người phụ nữ trung niên trước mắt.
“Bác gái, bác không cần lo lắng. Đã đi tìm cô ấy ở nơi khác chưa? Vẫn không gọi được điện thoại sao?” Thượng Quan Hạo trấn an bà Giang, bình tĩnh hỏi.
“Không có gọi được!!” Bà Giang lo lắng đến mức nước mắt đã ứa tùm lum, “Hạo, cậu không biết đâu, cậu không hề biết được! Năm đó, ngày mà cậu kết hôn, con bé cứ như vậy, cứ cứng đầu muốn chạy đến Trung Quốc tìm cậu. Là bác trai đã kiên quyết khóa con bé ở trong phòng nên nó mới không thể đi được! Bây giờ Dĩnh Nhi lại làm như thế này, đi đâu cũng không nói cho chúng tôi biết, thậm chí không để cho chúng tôi tìm thấy…”
“…” Thượng Quan Hạo gắt gao nhìn bà Giang, ánh mắt lạnh như băng.
“Hai bác đợi một chút, cháu gọi điện cho Mạc Dĩ Thành lập tức đi tìm…” Anh đạm mạc nói.
“Cậu dám gọi cho Mạc Dĩ Thành đi tìm sao! Giang Ý Đức đột nhiên nổi giận, con ngươi đỏ tươi chỉ, chỉ vào Thượng Quan Hạo nói, “Con gái tôi mất tích là do cậu, cậu lại tuyệt nhiên dám phái trợ lí đi tìm con bé! Cậu nghĩ rằng Giang gia không phái nổi người đi tìm đúng không?!”
Bà Giang nhất thời hoảng sợ, loạng choạng đỡ lấy cánh tay chồng.
“Lão Giang! Lão Giang ông đừng như vậy, cẩn thận bệnh lại tái phát!” Bà Giang đỡ lấy chồng, giọng chậm rãi khuyên nhủ, an ủi, “Hạo không có quan hệ gì với nhà chúng ta, cậu ấy có thể hỗ trợ là tốt lắm rồi, sao ông lại còn trách móc cậu ấy nữa…”
Sắc mặt Thượng Quan Hạo xanh mét.
Mất tích, thật không?
Suốt bốn năm, Thượng Quan Hạo không phải chưa biết đến thủ đoạn của Giang Dĩnh, muốn làm loạn với anh mà không từ thủ đoạn nào, anh không phải là chưa thấy qua. Lần trước cô ta cũng mất tích suốt ba tháng, đến khi cô ta trở về anh mới phát hiện.
Một lần Giang Dĩnh suy nghĩ trong đầu, lạnh giọng hỏi: “Hạo, chẳng lẽ lâu nay không thấy em anh cũng không phát hiện ra sao?”
Ánh mắt anh lạnh lẽo đáng sợ, sau một lát mới phản ứng, gật gật đầu, mở miệng nói: “Đi du lịch sao?”
Lúc đó, phản ứng của Giang Dĩnh là cắn chặt môi dưới, cầm lấy túi xách chạy như điên ra khỏi văn phòng, cánh cửa đập mạnh vào tường kêu vang trời…
Ngón tay tao nhã cầm lấy chìa khóa, ánh mắt Thượng Quan Hạo lãnh đạm như băng tuyết, đưa lưng về phía cha mẹ Giang Dĩnh, đạm mạc mở miệng… “Được rồi, cháu đi tìm.”
“Bác gái.” Thượng Quan Hạo lễ phép chào một tiếng, đỡ lấy tay bà Giang… Trong đầu anh bây giờ vẫn còn hiện lên thời điểm nói chuyện với Tần Mộc Ngữ về thông tin kia, sắc mặt cô đỏ bừng, bộ dáng tức tối. Nhìn thấy bộ dạng đấy của cô, anh thực lòng lòng chỉ muốn ôm cô vào lòng, dỗ dành cho đến khi cô hết tức giận và lo âu mới thôi. Thế nhưng di động cứ kêu không ngừng, anh đành phải chạy tới đây.
Mất nửa ngày thu, tâm trí Thượng Quan Hạo mới rong ruổi xong, ánh mắt mới nhìn tới người phụ nữ trung niên trước mắt.
“Bác gái, bác không cần lo lắng. Đã đi tìm cô ấy ở nơi khác chưa? Vẫn không gọi được điện thoại sao?” Thượng Quan Hạo trấn an bà Giang, bình tĩnh hỏi.
“Không có gọi được!!” Bà Giang lo lắng đến mức nước mắt đã ứa tùm lum, “Hạo, cậu không biết đâu, cậu không hề biết được! Năm đó, ngày mà cậu kết hôn, con bé cứ như vậy, cứ cứng đầu muốn chạy đến Trung Quốc tìm cậu. Là bác trai đã kiên quyết khóa con bé ở trong phòng nên nó mới không thể đi được! Bây giờ Dĩnh Nhi lại làm như thế này, đi đâu cũng không nói cho chúng tôi biết, thậm chí không để cho chúng tôi tìm thấy…”
“…” Thượng Quan Hạo gắt gao nhìn bà Giang, ánh mắt lạnh như băng.
“Hai bác đợi một chút, cháu gọi điện cho Mạc Dĩ Thành lập tức đi tìm…” Anh đạm mạc nói.
“Cậu dám gọi cho Mạc Dĩ Thành đi tìm sao! Giang Ý Đức đột nhiên nổi giận, con ngươi đỏ tươi chỉ, chỉ vào Thượng Quan Hạo nói, “Con gái tôi mất tích là do cậu, cậu lại tuyệt nhiên dám phái trợ lí đi tìm con bé! Cậu nghĩ rằng Giang gia không phái nổi người đi tìm đúng không?!”
Bà Giang nhất thời hoảng sợ, loạng choạng đỡ lấy cánh tay chồng.
“Lão Giang! Lão Giang ông đừng như vậy, cẩn thận bệnh lại tái phát!” Bà Giang đỡ lấy chồng, giọng chậm rãi khuyên nhủ, an ủi, “Hạo không có quan hệ gì với nhà chúng ta, cậu ấy có thể hỗ trợ là tốt lắm rồi, sao ông lại còn trách móc cậu ấy nữa…”
Sắc mặt Thượng Quan Hạo xanh mét.
Mất tích, thật không?
Suốt bốn năm, Thượng Quan Hạo không phải chưa biết đến thủ đoạn của Giang Dĩnh, muốn làm loạn với anh mà không từ thủ đoạn nào, anh không phải là chưa thấy qua. Lần trước cô ta cũng mất tích suốt ba tháng, đến khi cô ta trở về anh mới phát hiện.
Một lần Giang Dĩnh suy nghĩ trong đầu, lạnh giọng hỏi: “Hạo, chẳng lẽ lâu nay không thấy em anh cũng không phát hiện ra sao?”
Ánh mắt anh lạnh lẽo đáng sợ, sau một lát mới phản ứng, gật gật đầu, mở miệng nói: “Đi du lịch sao?”
Lúc đó, phản ứng của Giang Dĩnh là cắn chặt môi dưới, cầm lấy túi xách chạy như điên ra khỏi văn phòng, cánh cửa đập mạnh vào tường kêu vang trời…
Ngón tay tao nhã cầm lấy chìa khóa, ánh mắt Thượng Quan Hạo lãnh đạm như băng tuyết, đưa lưng về phía cha mẹ Giang Dĩnh, đạm mạc mở miệng… “Được rồi, cháu đi tìm.”
/553
|